Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 43: Tâm Kế Thủy Nhan

/145


Sáng sớm ở Đào hoa lâu vốn tĩnh lặng, trong mọi ngóc ngách còn lưu lại không khí hoan lạc đêm qua, từng tốp nha hoàn bắt đầu vội vàng đốt hương trầm, quét dọn.

"Tỷ tỷ dậy sớm a!"

Thủy Nhan nghe ngoài cửa có tiếng bước chân sớm đã tỉnh, Trà Hương đi vào lúc nàng đã mặc xiêm y hoàn chỉnh, động tác nhanh nhẹn, nếu là người ngoài chứng kiến thì hoài nghi không biết khi nàng ngủ có cởi bớt xiêm y không, động tác mặc đồ quá là nhanh.

Đến Đào hoa lấu mới vài ngày nhưng Trà Hương đã tạo cho nàng thói quen, tự ngươi nói, không cần quan tâm là nói gì.

"Tỷ giận Hương nhi sao?"

Trên mặt Thủy Nhan lộ ra một chút suy nghĩ, qua một lúc mới ý thức được rằng Trà Hương đang nói về sự tình với Triệu Vũ Quốc hôm qua.

"Ngươi cảm thấy ta tức giận?" Nàng bình thản hỏi.

Trà Hương ngẩn ra, không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy.

Thủy Nhan đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, dự định mở cửa ra để hít thở một chút không khí, không nghĩ vừa mở ra đã chứng kiến một màn kinh ngạc. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Thấy bên lầu đối diện có hai gã nam nhân đang thân mật ôm ấp nhau, một gã mặt như phấn đào, mày liễu, môi hồng răng trắng, cho dù là nữ nhân cũng khó mà sánh kịp, gã kia khoảng 40 tuổi, đang ôm vị công tử nọ, quay lưng về phía Thủy Nhan nên không nhìn rõ hình dáng lắm, như hai người kia giống như một đôi tình nhân đang chia lìa.

Trà Hương thấy Thủy Nhan ngây người bất động liền bước lên phía trước xem có chuyện gì xảy ra, ả nhìn thấy nhưng che miệng cười cười, mắt nhìn Thủy Nhan mang theo sự khinh miệt.

"Đây chính là Tướng Công Quán trong Đào Hoa Lâu"

"Tướng công không phải là phu quân của nữ nhân sao?" Thủy Nhan không hiểu.

Câu hỏi của nàng làm Trà Hương một lần nữa ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: "Nàng ta thật là không biết hay là trêu cợt ta?"

Trà Hương không ngờ Quỳnh hoa mọi ngày vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương cùng sự thâm trầm, giờ phút này lại khiến cho cô ta hoài nghi rằng nàng đang dấu diếm đằng sau vẻ mặt bỉnh thản kia là sự lo lắng.

Thấy vẻ mặt Trà Hương quái dị, Thủy Nhan khẽ nhíu mày, "Ngươi không nói ta cũng không hỏi nữa." Nói xong quay người về hướng bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ đào chải một lọn tóc nhỏ.

Trà Hương vội bước lại cười nói: "Ha ha, không phải muội muội không nói, muội chỉ đang nghĩ xem nói thế nào rõ ràng cho tỷ hiểu."

"Ừ... Tướng công kiểu gì kỳ quái thế?" Thủy Nhan ngừng lại, quay đầu nhìn cô ta.

Chính lúc này, Ách muội và tiểu Ách bưng nước ấm đứng ở cửa, Trà Hương ra đón dẫn hai người vào phòng.

Ách muội và tiểu Ách vẫn lạnh lùng như trước, trừ động tác tay thuần thục chứng minh các nàng vẫn đang tồn tại thì người khác nhìn vào cảm thấy hai tỷ muội họ giống như hai pho tượng.

Trà Hương nắm tay đưa Ách muội và tiểu Ách đến bên Thủy Nhan, một bên giúp hai nàng đem đồ vật bày ra, một bên nhẹ nói với Thủy Nhan: "Trong dân gian, nữ nhân kết hôn với nam nhân thì gọi nam nhân đó là phu quân của mình, nơi này là Đào hoa lâu, là nơi trăng hoa, làm sao có thể có phu quân? Tướng công kia ở đây gọi là "nam sắc", vừa rồi ta gọi là tướng công quán, còn gọi là nam viện, kỳ thật là chuyên môn dùng để phục vự những nữ nhân có tiền hoặc là các nam nhân ham mê nam sắc."

Trong lòng Thủy Nhan cân nhắc lời nói của ả: "Nam sắc… Đó là nghề mà nam nhân dựa vào sắc đẹp của bản thân?"

"Ây…" Trà Hương ngẩn ra: "Có thể nói như thế…"

"A?" Đối với câu trả lời của nàng, Thủy Nhan cảm thấy không hiểu.

Nhưng lúc này Trà Hương đã giúp Ách muội bê chậu ra, Thủy Nhan tự biết mình hỏi cũng không có câu trả lời, lại im lặng, nhưng hai chữ "nam viện" nàng đã sớm ghi nhớ.

Trà Hương vụng trộm nhìn hai tỷ muội kia giúp Thủy Nhan trang điểm, chỉ thấy ánh mắt Thủy Nhan lặng sóng như bên trong giếng cổ, thanh tịnh mà yên lặng, bất quá nàng không thích kiểu cách ăn mặc này của Thủy Nhan, cúi đầu vò khăn lụa.

Đương nhiên, hết thảy biểu hiện này của Trà Hương là quan sát mình, Thủy Nhan đã biết rõ, nhưng lúc này, tâm tư nàng đang đặt vào hai chữ "Nam viện".

Trước khi bị Hổ Tam Nương bắt đến đây, nguyên nhân gây ra là nàng giả bộ nam nhân, giờ phút này nàng nghĩ ra, Hổ Tam Nương kia lúc ấy là muốn bắt nàng về làm nô lệ, chỉ không ngờ tới nàng là nữ, nguyên vốn định đêm Thủy Nhan tới làm ở tướng công quán, phát hiện nàng là nữ liền đem qua bên này làm kĩ nữ.

Nghĩ tới đây, mới biết vì sao khi thấy dung mạo Tử Hạ bị hủy Hổ Tam Nương lại tức giận như vậy, thì ra là đồng thời hủy đi một cơ hội làm ăn của ả, xem ra nếu ả bán Tử Hạ thì sẽ kiếm được không ít, mà Triệu Vũ Quốc nói không thấy tin tức của Tử Hạ, chẳng lẽ Hổ Tam Nương phát hiện dung mạo Tử Hạ không có bị hủy?"

Nghĩ tới đây trong lòng Thủy Nhan cả kinh, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thản, coi như bốn phía không có chuyện gì xảy ra, chỉ có trong lòng là đang mâu thuẫn vô cùng.

Nàng nhàn nhạt nhìn Trà Hương, lấy tay kéo cô ta: "Ngươi vội không, nếu không có thể lấy cho ta ít dầu hoa lài được không?"

"Cô nương không thích dầu hoa quế?" Trà Hương hỏi.

Thủy Nhan có chút ngượng ngùng, khẽ cúi đầu, giọng nói rất nhỏ: "Dầu hoa quế rất thơm, nhưng Triệu gia nói ngài thích hoa lài…"

Nói xong câu đó, Thủy Nhan cảm thấy bộ dạng Trà Hương thật trì trệ, đối với phản ứng của cô ta, Thủy Nhan cảm thấy rất buồn cười, nhưng chỉ im lặng chờ ả đáp lại.

Trà Hương ngây ngốc trong giây lát mới nói: "Được, muội đi lấy đây." Dứt lời cô ta lập tức xoay người đi.

Thủy Nhan qua gương đồng chứng kiến thân ảnh Trà Hương đi xa, vội vàng kéo tay Ách muội đang chải đầu cho mình, nhanh chóng viết: "Làm sao ta có thể đi vào nam viện?"

Trên mặt Ách muội lộ ra sự kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, viết đáp lại Thủy Nhan: "Trang điểm xong, ngươi nói muốn đi bái hoa Thần!"

"Ừm, đã hiểu."

Hai người nhanh chóng trao đổi đã xong, giờ phút này Trà Hương đã bưng dầu hoa lài vào, trong phòng rất im lặng, tuyệt nhiên không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Trà Hương cung kính dâng dầu hoa lài, trong lòng thì rủa mắng Thủy Nhan ghê tởm, nói nàng ngày thường giả bộ thanh cao, nhưng trước mặt nam nhân thì thấp hèn như thế.

Thủy Nhan nhìn qua tấm gương coi lại vẻ mặt mình, lại thoáng nhìn thấy bộ dạng Trà Hương hèn mọn, trong lòng tức khắc đoán ra suy nghĩ của ả, liền bình thản nói: "Vì Triệu gia, ngươi thật đúng là bỏ được ủy khuất."

Thủy Nhan vô ý buông một câu này khiến Trà Hương đổ mồ hôi lạnh, ả khéo léo che giấu như vậy mà người kia chỉ có nhìn qua một chút cũng đã xuyên thấu, đột nhiên, ả cảm thấy không thể hiểu nổi Thủy Nhan, trong lòng cảm thấy mình dùng kỹ xảo nào cũng là hành động ngây ngô buồn cười trước mắt nàng…

Ngày tại lúc Trà Hương đang thất thần, Thủy Nhan bắt lấy cây trâm cài tóc, không hề suy nghĩ cào lên tay của mình, một vệt máu xuất hiện, nàng lạnh lùng nói: "Xem ra ta đối với Hoa Thần không đủ thành kính, Hoa Thần sai người tới trừng phạt ta rồi..."


/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status