Phượng Triêu Hoa trầm ngâm nhìn cung tiễn thủ bốn phía, cuối cùng tầm mắt quay lại với Long Khải Huy, trong ánh mắt lạnh lẽo đã sớm không còn sợ hãi lúc trước, “Một trăm cung tiễn thủ này chắc hẳn đều là những kẻ được ngươi tỉ mỉ chọn lựa.”
Nhãn lực thật tốt, trong thời gian ngắn ngủi như thế đã đếm được chính xác, Long Khải Huy thầm đề cao cảnh giác, chậm rãi nói, “Đúng thì sao không đúng thì sao?”
Phượng Triêu Hoa vẫn vô cảm nhìn chằm chằm Long Khải Huy, không trả lời ngay.
Nhất thời, bên trong phòng chìm vào làm không khí nặng nề làm người ta hít thở không thông, cung tiễn thủ bao vây bắt đầu bất an.
“Ngươi . . . .Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Long Khải Huy cũng bị sự trầm mặc của Phượng Triêu Hoa làm cho hốt hoảng.
“Mỗi người một nửa, thế nào?” Phượng Triêu Hoa vẫn đang nhìn chằm chằm Long Khải Huy, ánh mắt bình tĩnh giằng co với ánh mắt có chút lo lắng của hắn.
Long Khải Huy lại không hiểu, cau mày nói, “Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta.” Mặc dù hắn không rõ rốt cuộc nàng ta đang nói cái gì, nhưng mặc kệ là cái gì hắn đều sẽ không đồng ý. Không ai có tư cách bàn điều kiện với hắn, không có!
Phượng Triêu Hoa lạitrầm mặc, tầm mắt lướt qua đám cung tiễn thủ xung quanh, cho đến khi thấy được sự lo lắng trên mặt bọn chúng mới cong môi cười, lạnh lẽo nói, “Rất nhanh sẽ có thôi.”
Lời còn chưa dứt, dải lụa trắng noãn như anh túc đã tung ra quét hết đám cung tiễn phía Tây Nam như một con rồng, cùng lúc đó, vô số miếng Thấu Cốt Châm bay đầy trời. Cung tiễn thủ mới vừa rồi còn như hổ rình mồi đã ngã lăn ra đất. Có kẻ trúng ám khí, có kẻ không, nhưng tất cả mũi tên cũng đã rời tay.
Cùng lúc Phượng Triêu Hoa đối phó hai phe cung tiễn thủ Tây Nam, Long Liễm Thần cũng bắn ra một luồng kiếm khí đen đánh ngã toàn bộ cung tiễn thủ phía đông bắc. Chúng ào ào ngã xuống đất hộc máu, nội lực sâu đến mức nào cũng không cần phải nói.
Thấy thế, Phượng Triêu Hoa thở phào một hơi, đánh lạc hướng bọn chúng, sau đó thừa dịp bất ngờ ‘một chiêu đánh hạ’. Đây là cơ hội cuối cùng của nàng, cơ hội chỉ có một lần, nếu thất thủ, hậu quả. . . .
Nghĩ tới hung hiểm vừa rồi, Phượng Triêu Hoa vẫn còn sợ hãi. Cũng may người kia và nàng ăn ý chưa giảm, hiểu nàng muốn nói gì. Nếu không, hôm nay sợ rằng thật sự hài cốt không còn.
Mặc dù thành công, nhưng Long Liễm Thần cũng không thế vui mừng. Quá mạo hiểm, hắn không dám tưởng tượng ngộ nhỡ nàng bị thương,
Chỉ nghĩ đến nàng bị thương Long Liễm Thần cũng đã bắt đầu sợ, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói với Long Khải Huy, “Bây giờ có thể bàn điều kiện chưa?”
Long Khải Huy còn đắm chìm trong chấn động vừa rồi, trợn mắt không thể tin, cho là mình xuất hiện ảo giác. “Không thể nào, không thể nào. . . .không thể nào nhanh như vậy. . . .”
“Có thể hay không chính ngươi đã thấy. . .” Đáy mắt Long Liễm Thần bỗng lóe lên một tia tàn khốc, nhanh chóng giật túi tiền đánh trúng mi tâm binh lính bên trái định đánh lén Phượng Triêu Hoa, một chiêu bị mất mạng.
“Muốn sống thì an phận cho ta!” Đều là con dân thiên triều, Long Liễm Thần vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ, nhưng đã có người dám gây hại cho nàng thì không thể nào nương được.
Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn túi tiền bị nhuộm thành màu máu, nhíu mày nói, “Về sau mang theo ít đá bên người đi.”
Long Liễm Thần ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý của nàng, không khỏi bật cười, “Nàng từ khi nào trở nên yêu tiền như vậy?”
Phượng Triêu Hoa Thanh hếch mày, nghiêm trang nói, “Là quân chủ một nước, chàng nên làm gương tốt, ném bạc lung tung như vậy còn ra thể thống gì.”
“Dạ, phu nhân dạy phải.” Long Liễm Thần tỏ vẻ Phượng Triêu Hoa ‘nói gì nghe nấy’, chỉ thiếu nước cúi đầu khom lưng thôi.
Hai người mặc dù ngươi tới ta đi trêu ghẹo nhau nhưng không hề lơ là, phòng bị. Cho nên, khi Long Khải Huy thử chạy trốn, Long Phượng hai người đồng thời lập tức phát hiện, hơn nữa cũng đồng thời ra tay.
Một người túm bả vai Long Khải Huy khiến cho hắn không thể động đậy, giãy giụa thế nào đi nữa cũng vô ích. Long Phượng chỉ cần một người ra tay cũng đủ bắt hắn, huống chi song kiếm hợp bích.
Phượng Triêu Hoa rất giễu cợt nói, “Nhị hoàng tử, nếu ngài đi, chúng ta lấy cái gì để ăn nói với mấy vạn đại quân bên ngoài?”
Long Khải Huy cười lạnh nói, “Thì ra ngươi còn biết bên ngoài đều là người của ta!”
“Dĩ nhiên biết.” Phượng Triêu Hoa cười vô cùng ưu nhã, “Ta còn biết, phía ngoài đều là người của Hoàng thượng.”
“Ngươi có ý gì?” Long Khải Huy cảm thấy đại sự không ổn.
“Đi theo chúng ta ra xem là biết.” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa vung tay lên, dải lụa trắng như một con rắn linh hoạt cuốn chặt lấy Long Khải Huy.
Đối với tác phong của ai đó, Long Liễm Thần cực kỳ hài lòng, cười nói, “Nàng thật khiến cho ta bất ngờ.”
“Chàng cũng khiến cho ta bất ngờ đâu kém.” Phượng Triêu Hoa ý nói đến võ công của hắn, nội lực sâu không lường được. Nếu chỉ so đấu nội lực, nàng thua là cái chắc.
Long Liễm Thần nhếch môi cười, không nói.
Chỉ chốc lát sau, ba người ra khỏi hang đá.
“Chủ Công!” Tào Côn tự thân khó bảo toàn, cũng không quên lo lắng cho Long Khải Huy, “Chủ Công, người có bị thương không?”
Sắc mặt Long Khải Huy của rất khó coi, dùng ánh mắt giết người căm tức nhìn Tào Côn, quát, “Đồ vô dụng. . .”
Mặt nóng dán lên mông lạnh, Tào Côn dĩ nhiên rất uất ức, nhưng vẫn trung thành với Long Khải Huy, nói: “Là thuộc hạ vô dụng, dẫn sói vào nhà hại Chủ Công bị bắt, cô phụ ân đức của người.”
“Vô dụng, một đám vô dụng!” Long Khải Huy oán hận nói, “Ba vạn đại quân, lại để người ta dễ dàng chế phục! Các ngưoi. . . .các ngươi còn mặt mũi nào để sống!”
Tào Côn đau lòng, chợt híp mắt lại, rút đao bên hông của binh lính đang giữ mình, tung người bay lên, vung đao tự vẫn, “Ân tình của Chủ Công . . . Kiếp sau sẽ . . .sẽ . . .sẽ . . .”
“Tào Côn, Tào Côn. . . .” Long Khải Huy không ngờ Tào Côn trung thành như vậy, lại sẽ tự vận, sững sờ nhìn hắn một lúc lâu mới tỉnh cơn mơ, hét to một tiếng, “Tào Côn!”
Tiếng vang văng vẳng trong sơn cốc, bi thương đến cực điểm.
Phượng Triêu Hoa không đành lòng, thả lỏng dải lụa.
Long Khải Huy giống như người điên chạy tới quỳ xuống ôm lấy thi thể Tào Côn, không có nước mắt còn bi thương hơn rơi lệ, “Tào Côn, Tào Côn, Tào Côn, ngươi tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại!”
Phượng Triêu Hoa đồng tình, khẽ nói, “Những năm gần đây bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, đã sớm thành thói. Dù là ai rời đi, đối với bên kia đều là đả kích trí mệnh. Nhất bên được chăm sóc.”
Long Liễm Thần kinh ngạc “Nàng biết?” Không nàng ở trên núi Tiểu Hàn ao. Làm sao lại biết những chuyện này?
“Biết.” Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nhìn đăm đăm vào đôi mắt khiến nàng khắc khoải bao đêm bao ngày, nói, “Ta hiểu đó là cảm giác gì.” Cảm giác Tam ca cho nàng, không phải giống Tào Côn và Long Khải Huy sao? Đau đớn như khoan tim thấu xương ấy, ai chưa trải qua thì không thể nào hiểu được. Đây cũng là nguyên nhân nàng nguyện ý buông dải lụa ra.
Đáy lòng Long Liễm Thần đau đớn, ôm vai nàng, hôn lên tóc nàng, thương yêu không nói thành lời.
Long Khải Huy bất chợt cầm thanh đao nhuốm máu Tào Côn lên, bất chấp tất cả đâm về phía Phượng Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa nhìn thanh đao càng ngày càng gần, sợ ngây người, suy nghĩ còn đắm chìm trong thương tiếc với Thanh Phong Phổ, không kịp phản ứng. Chợt, bả vai đau nhói, xuất hiện trước mặt là một thân thể cao hơn nàng nửa cái đầu, chỉ nhìn thấy được sống mũi rất cao và đôi môi trắng bệch.
Mặc dù Trương Viễn lập tức chặt đứt cánh tay phải của Long Khải Huy, thế nhưng cây đao vẫn cắm vào lưng Long Liễm Thần.
“Long. . . .Long. . . .” , Phượng Triêu Hoa ôm Long Liễm Thần càng ngày càng khụy xuống, không ngừng lắc đầu, “Không. . . không. . . .không. . . ” , khóc không ra nước mắt.
“Phượng tiểu thư, mau chữa thương cho Hoàng thượng.” Trương Viễn quỳ xuống nhắc nhở nàng.
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, “Đúng. . . đúng, chữa thương. . . .chữa thương. . . . chữa thương như thế nào, ta không biết làm như thế nào . . . ” Càng lo càng loạn, trong đầu trống rỗng.
“Để ta.” Trương Viễn vội vàng điểm các đại huyệt đạo cầm máu cho Long Liễm Thần, sau đó độ chân khí bảo vệ tâm mạch cho hắn.
“Bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . .” Phượng Triêu Hoa nhắm mắt lại, không ngừng tự nhủ, thử thông qua cách này để lấy lại lý trí.
“Tỉnh táo cái chết tiệt, chờ ngươi tỉnh táo hắn đã sớm mất mạng rồi!”
“Ai?” Phượng Triêu Hoa mở mắt, nhất thời mừng như điên, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, “Tiền bối!”
“A, bây giờ biết gọi ta là tiền bối rồi hả?” Phong Tín Tử liếc nàng một cái, sau đó quan sát thương thế của Long Liễm Thần, “Thương nhẹ, không chết được.”
Phượng Triêu Hoa quá vui mà khóc, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Nhãn lực thật tốt, trong thời gian ngắn ngủi như thế đã đếm được chính xác, Long Khải Huy thầm đề cao cảnh giác, chậm rãi nói, “Đúng thì sao không đúng thì sao?”
Phượng Triêu Hoa vẫn vô cảm nhìn chằm chằm Long Khải Huy, không trả lời ngay.
Nhất thời, bên trong phòng chìm vào làm không khí nặng nề làm người ta hít thở không thông, cung tiễn thủ bao vây bắt đầu bất an.
“Ngươi . . . .Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Long Khải Huy cũng bị sự trầm mặc của Phượng Triêu Hoa làm cho hốt hoảng.
“Mỗi người một nửa, thế nào?” Phượng Triêu Hoa vẫn đang nhìn chằm chằm Long Khải Huy, ánh mắt bình tĩnh giằng co với ánh mắt có chút lo lắng của hắn.
Long Khải Huy lại không hiểu, cau mày nói, “Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta.” Mặc dù hắn không rõ rốt cuộc nàng ta đang nói cái gì, nhưng mặc kệ là cái gì hắn đều sẽ không đồng ý. Không ai có tư cách bàn điều kiện với hắn, không có!
Phượng Triêu Hoa lạitrầm mặc, tầm mắt lướt qua đám cung tiễn thủ xung quanh, cho đến khi thấy được sự lo lắng trên mặt bọn chúng mới cong môi cười, lạnh lẽo nói, “Rất nhanh sẽ có thôi.”
Lời còn chưa dứt, dải lụa trắng noãn như anh túc đã tung ra quét hết đám cung tiễn phía Tây Nam như một con rồng, cùng lúc đó, vô số miếng Thấu Cốt Châm bay đầy trời. Cung tiễn thủ mới vừa rồi còn như hổ rình mồi đã ngã lăn ra đất. Có kẻ trúng ám khí, có kẻ không, nhưng tất cả mũi tên cũng đã rời tay.
Cùng lúc Phượng Triêu Hoa đối phó hai phe cung tiễn thủ Tây Nam, Long Liễm Thần cũng bắn ra một luồng kiếm khí đen đánh ngã toàn bộ cung tiễn thủ phía đông bắc. Chúng ào ào ngã xuống đất hộc máu, nội lực sâu đến mức nào cũng không cần phải nói.
Thấy thế, Phượng Triêu Hoa thở phào một hơi, đánh lạc hướng bọn chúng, sau đó thừa dịp bất ngờ ‘một chiêu đánh hạ’. Đây là cơ hội cuối cùng của nàng, cơ hội chỉ có một lần, nếu thất thủ, hậu quả. . . .
Nghĩ tới hung hiểm vừa rồi, Phượng Triêu Hoa vẫn còn sợ hãi. Cũng may người kia và nàng ăn ý chưa giảm, hiểu nàng muốn nói gì. Nếu không, hôm nay sợ rằng thật sự hài cốt không còn.
Mặc dù thành công, nhưng Long Liễm Thần cũng không thế vui mừng. Quá mạo hiểm, hắn không dám tưởng tượng ngộ nhỡ nàng bị thương,
Chỉ nghĩ đến nàng bị thương Long Liễm Thần cũng đã bắt đầu sợ, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói với Long Khải Huy, “Bây giờ có thể bàn điều kiện chưa?”
Long Khải Huy còn đắm chìm trong chấn động vừa rồi, trợn mắt không thể tin, cho là mình xuất hiện ảo giác. “Không thể nào, không thể nào. . . .không thể nào nhanh như vậy. . . .”
“Có thể hay không chính ngươi đã thấy. . .” Đáy mắt Long Liễm Thần bỗng lóe lên một tia tàn khốc, nhanh chóng giật túi tiền đánh trúng mi tâm binh lính bên trái định đánh lén Phượng Triêu Hoa, một chiêu bị mất mạng.
“Muốn sống thì an phận cho ta!” Đều là con dân thiên triều, Long Liễm Thần vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ, nhưng đã có người dám gây hại cho nàng thì không thể nào nương được.
Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn túi tiền bị nhuộm thành màu máu, nhíu mày nói, “Về sau mang theo ít đá bên người đi.”
Long Liễm Thần ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý của nàng, không khỏi bật cười, “Nàng từ khi nào trở nên yêu tiền như vậy?”
Phượng Triêu Hoa Thanh hếch mày, nghiêm trang nói, “Là quân chủ một nước, chàng nên làm gương tốt, ném bạc lung tung như vậy còn ra thể thống gì.”
“Dạ, phu nhân dạy phải.” Long Liễm Thần tỏ vẻ Phượng Triêu Hoa ‘nói gì nghe nấy’, chỉ thiếu nước cúi đầu khom lưng thôi.
Hai người mặc dù ngươi tới ta đi trêu ghẹo nhau nhưng không hề lơ là, phòng bị. Cho nên, khi Long Khải Huy thử chạy trốn, Long Phượng hai người đồng thời lập tức phát hiện, hơn nữa cũng đồng thời ra tay.
Một người túm bả vai Long Khải Huy khiến cho hắn không thể động đậy, giãy giụa thế nào đi nữa cũng vô ích. Long Phượng chỉ cần một người ra tay cũng đủ bắt hắn, huống chi song kiếm hợp bích.
Phượng Triêu Hoa rất giễu cợt nói, “Nhị hoàng tử, nếu ngài đi, chúng ta lấy cái gì để ăn nói với mấy vạn đại quân bên ngoài?”
Long Khải Huy cười lạnh nói, “Thì ra ngươi còn biết bên ngoài đều là người của ta!”
“Dĩ nhiên biết.” Phượng Triêu Hoa cười vô cùng ưu nhã, “Ta còn biết, phía ngoài đều là người của Hoàng thượng.”
“Ngươi có ý gì?” Long Khải Huy cảm thấy đại sự không ổn.
“Đi theo chúng ta ra xem là biết.” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa vung tay lên, dải lụa trắng như một con rắn linh hoạt cuốn chặt lấy Long Khải Huy.
Đối với tác phong của ai đó, Long Liễm Thần cực kỳ hài lòng, cười nói, “Nàng thật khiến cho ta bất ngờ.”
“Chàng cũng khiến cho ta bất ngờ đâu kém.” Phượng Triêu Hoa ý nói đến võ công của hắn, nội lực sâu không lường được. Nếu chỉ so đấu nội lực, nàng thua là cái chắc.
Long Liễm Thần nhếch môi cười, không nói.
Chỉ chốc lát sau, ba người ra khỏi hang đá.
“Chủ Công!” Tào Côn tự thân khó bảo toàn, cũng không quên lo lắng cho Long Khải Huy, “Chủ Công, người có bị thương không?”
Sắc mặt Long Khải Huy của rất khó coi, dùng ánh mắt giết người căm tức nhìn Tào Côn, quát, “Đồ vô dụng. . .”
Mặt nóng dán lên mông lạnh, Tào Côn dĩ nhiên rất uất ức, nhưng vẫn trung thành với Long Khải Huy, nói: “Là thuộc hạ vô dụng, dẫn sói vào nhà hại Chủ Công bị bắt, cô phụ ân đức của người.”
“Vô dụng, một đám vô dụng!” Long Khải Huy oán hận nói, “Ba vạn đại quân, lại để người ta dễ dàng chế phục! Các ngưoi. . . .các ngươi còn mặt mũi nào để sống!”
Tào Côn đau lòng, chợt híp mắt lại, rút đao bên hông của binh lính đang giữ mình, tung người bay lên, vung đao tự vẫn, “Ân tình của Chủ Công . . . Kiếp sau sẽ . . .sẽ . . .sẽ . . .”
“Tào Côn, Tào Côn. . . .” Long Khải Huy không ngờ Tào Côn trung thành như vậy, lại sẽ tự vận, sững sờ nhìn hắn một lúc lâu mới tỉnh cơn mơ, hét to một tiếng, “Tào Côn!”
Tiếng vang văng vẳng trong sơn cốc, bi thương đến cực điểm.
Phượng Triêu Hoa không đành lòng, thả lỏng dải lụa.
Long Khải Huy giống như người điên chạy tới quỳ xuống ôm lấy thi thể Tào Côn, không có nước mắt còn bi thương hơn rơi lệ, “Tào Côn, Tào Côn, Tào Côn, ngươi tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại!”
Phượng Triêu Hoa đồng tình, khẽ nói, “Những năm gần đây bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, đã sớm thành thói. Dù là ai rời đi, đối với bên kia đều là đả kích trí mệnh. Nhất bên được chăm sóc.”
Long Liễm Thần kinh ngạc “Nàng biết?” Không nàng ở trên núi Tiểu Hàn ao. Làm sao lại biết những chuyện này?
“Biết.” Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nhìn đăm đăm vào đôi mắt khiến nàng khắc khoải bao đêm bao ngày, nói, “Ta hiểu đó là cảm giác gì.” Cảm giác Tam ca cho nàng, không phải giống Tào Côn và Long Khải Huy sao? Đau đớn như khoan tim thấu xương ấy, ai chưa trải qua thì không thể nào hiểu được. Đây cũng là nguyên nhân nàng nguyện ý buông dải lụa ra.
Đáy lòng Long Liễm Thần đau đớn, ôm vai nàng, hôn lên tóc nàng, thương yêu không nói thành lời.
Long Khải Huy bất chợt cầm thanh đao nhuốm máu Tào Côn lên, bất chấp tất cả đâm về phía Phượng Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa nhìn thanh đao càng ngày càng gần, sợ ngây người, suy nghĩ còn đắm chìm trong thương tiếc với Thanh Phong Phổ, không kịp phản ứng. Chợt, bả vai đau nhói, xuất hiện trước mặt là một thân thể cao hơn nàng nửa cái đầu, chỉ nhìn thấy được sống mũi rất cao và đôi môi trắng bệch.
Mặc dù Trương Viễn lập tức chặt đứt cánh tay phải của Long Khải Huy, thế nhưng cây đao vẫn cắm vào lưng Long Liễm Thần.
“Long. . . .Long. . . .” , Phượng Triêu Hoa ôm Long Liễm Thần càng ngày càng khụy xuống, không ngừng lắc đầu, “Không. . . không. . . .không. . . ” , khóc không ra nước mắt.
“Phượng tiểu thư, mau chữa thương cho Hoàng thượng.” Trương Viễn quỳ xuống nhắc nhở nàng.
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, “Đúng. . . đúng, chữa thương. . . .chữa thương. . . . chữa thương như thế nào, ta không biết làm như thế nào . . . ” Càng lo càng loạn, trong đầu trống rỗng.
“Để ta.” Trương Viễn vội vàng điểm các đại huyệt đạo cầm máu cho Long Liễm Thần, sau đó độ chân khí bảo vệ tâm mạch cho hắn.
“Bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . .” Phượng Triêu Hoa nhắm mắt lại, không ngừng tự nhủ, thử thông qua cách này để lấy lại lý trí.
“Tỉnh táo cái chết tiệt, chờ ngươi tỉnh táo hắn đã sớm mất mạng rồi!”
“Ai?” Phượng Triêu Hoa mở mắt, nhất thời mừng như điên, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, “Tiền bối!”
“A, bây giờ biết gọi ta là tiền bối rồi hả?” Phong Tín Tử liếc nàng một cái, sau đó quan sát thương thế của Long Liễm Thần, “Thương nhẹ, không chết được.”
Phượng Triêu Hoa quá vui mà khóc, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
/122
|