Nhìn thẳng vào mắt Mộc Lịch, nam nhân kia nở nụ cười.
- Không ngờ? Khoan hãy nói đến việc vì sao ta còn sống, hãy nói đến việc trong một ngày ngươi giết chết phụ hoàng và mẫu phi của ta. Ta mất tất cả, không còn gì nữa. Vậy thì ta cũng không ngần ngại mà giết chết ngươi.
Nam nhân đó chính là A Mộc, và cũng chính là thất hoàng tử Mộc Huyền. Hắn đến được phía Nam Đại Mộc, nơi Quách Ngọc nắm quyền cai trị. Hắn ở đấy và tìm cách gặp nàng nhưng không cách nào thực hiện được. Đến sáng hôm nay, khi dân chúng nổi dậy, hắn đã hoà vào đám người. Trong lúc đao kiếm va chạm, thay vì tránh đi như bao người khác hắn lại nhanh chóng tìm cách lẻn vào hoàng cung. Bởi hắn biết người hắn cần tìm đang ở hoàng cung. Tìm một đoạn vắng, hắn leo qua một vách tường cao, sau đó đi vào bằng cửa hậu dùng để vận chuyển lương thực vào hoàng cung. Len lỏi vào trong, vô tình hắn bắt gặp một hình ảnh, khuôn mặt ấy đã đánh thức kí ức của hắn. Hắn mất một khoảng thời gian để nhớ lại mọi chuyện. Ngay sau đó hắn cướp lấy thanh kiếm của tên lính và đánh vào để đến cạnh nàng.
Mộc Lịch nghiến răng.
- Nàng ta sẽ không cho phép ngươi làm thế.
Mộc Lịch chưa dứt lời, Mộc Huyền đã nắm lấy Quách Ngọc, kề kiếm lên cổ nàng.
- Thế này thì sao?
Tạ Sang vung kiếm về phía Mộc Huyền nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Quách Ngọc. Nàng ngăn cản hắn?
Nàng cảm nhận được Mộc Huyền làm vậy là đúng, nàng cảm nhận hắn đang cố giúp nàng. Mặc dù hắn đang siết cổ nàng, nhưng cánh tay lại ôn nhu vô lực.
Tạ Sang lập tức hiểu được điều Quách Ngọc muốn nói, hắn vờ hét lớn.
- Ngươi dám động vào tiểu thư, ta sẽ băm thây ngươi.
- Cứ băm thây ta và chờ phủ quốc công băm thây ngươi.
Tạ Sang cố tỏ ra sự chần chừ, khiến Mộc Lịch bắt đầu lo lắng.
Mộc Huyền lại nói tiếp.
- Thế nào, hoặc là bỏ mặc đám người kia và cứu lấy tiểu thư của các ngươi hoặc là tất cả đều chết. Ta tin chắc Mộc Lịch sẽ không tha cho Mộ Dung Hoàn và Mộc Bảo.
Tạ Sang nắm chặt kiếm, chần chừ một lúc, hắn lớn giọng hét.
- Tấn công.
Cùng lúc đó, Mộc Lịch cũng hét lớn.
- Khoan đã!
Tạ Sang ra hiệu dừng lại. Mộc Lịch mới gấp gáp nói.
- Huyền! Ngươi là đệ đệ của ta. Chúng ta đều là con trai của mẫu hậu.
- Ngươi?
Mộc Huyền ngạc nhiên bởi câu nói này.
Mộc Lịch lại cười, hắn cố gắng dùng lời nói mị hoặc Mộc Huyền.
- Đúng vậy. Đệ là con của mẫu hậu, nhưng Thục phi đã dùng mưu kế để chiếm đoạt đệ. Ngay cả ta cũng chỉ vừa mới biết. Vì thế vừa rồi ta đã giết bà ta để lấy lại công đạo cho đệ.
Mộc Huyền thở gấp. Quách Ngọc cảm nhận được trái tim của hắn đập loạn, hắn đang dao động.
Quách Ngọc vờ chống cự để nhẹ xoay người hơi nghiêng, mặt khuất khỏi tầm nhìn Mộc Lịch, sau đó hạ thấp giọng.
- Thất ca!
Tiếng gọi của Quách Ngọc khiến hắn bừng tỉnh, lại nghe nàng nói.
- Huynh tin tưởng ta không? Nếu tin tưởng ta hãy nhớ một điều, hắn vừa giết chết mẫu phi của huynh.
Mộc Huyền híp mắt, sau đó nói với Mộc Lịch.
- Những điều người nói là thật?
- Đúng vậy! Mộc Chân đã cùng ta thoả hiệp không chiến đấu và hắn sẽ được toàn bộ khu vực phía đông. Chúng ta là huynh đệ cùng mẫu, hãy cùng ta thương lượng, đệ yêu cầu bọn họ rút quân và đệ sẽ được khu vực phía tây giáp Vĩnh Ngọc quốc.
- Ngươi cho rằng ta thương lượng với ngươi thì nàng ta sẽ bỏ qua cho ta và để ta yên ổn cai trị phía tây?
Mộc Lịch tức giận, hắn đã nhún nhường nhưng vẫn muốn thêm?
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói.
- Đó chỉ là lợi ích của đệ, nàng ta cũng sẽ có lợi. Nếu Quách Ngọc chịu rút lui, ta sẽ giao ra độc dược và thả bọn họ. Đồng thời dọn đường để nàng ta đưa tất cả bọn họ trở về Vĩnh Ngọc quốc. Nên nhớ, người của ta nắm giữ hai mươi vạn quân đang chiến đấu với Mộ Dung Ngạn, La Hằng nắm giữ trong tay năm vạn, người của ta đang nắm giữ binh phù của phụ hoàng điều động gần một trăm vạn quân. Tổng cộng ta có hơn một trăm vạn quân. Chỉ cần có thời gian, ta nhất định sẽ không thua.
Quách Ngọc cố gắng suy nghĩ. Nếu lúc này nàng tiếp tục kiên trì muốn lấy tất cả thì sẽ không có nhiều cơ hội thắng. Bởi dù cố gắng nàng cũng chỉ có mười vạn quân của Nguyên Thiên Hữu điều động tới, năm vạn quân của Minh Tước mang đến, năm vạn quân của Mộ Dung Ngật, ba vạn quân trong tay Tuấn Mạnh, tám vạn ở biên cương và ba mươi vạn quân vẫn còn ở phía bắc xa xôi. Sáu mươi mốt vạn làm sao thắng được một trăm vạn. Hơn nữa, mọi người đã bị hạ độc, một khắc không đủ thời gian để nàng nghiên cứu thuốc giải. Đại Nguyên, Đại Tấn và cả Hạ Quan đều đang muốn xâm lược, Nguyên Thiên Hữu không thể phân thân lo liệu chuyện của cả hai nước. Đại Mộc bây giờ đã không còn an toàn.
Cuối cùng nàng cũng quyết định.
- Kí hiệp ước. Ngươi giao ra thuốc giải, đảm bảo mạng sống của bọn họ. Ta rút quân, đồng thời mang theo những người ta muốn. Phía tây sẽ thuộc về hắn.
- Được, kí hiệp ước.
Mộc Lịch nhanh chóng đáp lời nàng.
Ngay sau kí hiệp ước, Quách Ngọc liền cho người truyền tin để mọi người thu xếp hành trang. Bao gồm Mộ Dung phủ, Quách phủ, Vạn phủ, Hà phủ và cả dân chúng - những ai muốn theo thì cứ theo.
Quách Ngọc vừa quay người đi, Mộc Lịch liền hét lớn.
- Sẽ có một ngày, ta thống nhất Đại Mộc.
- Ta sẽ đợi ngày đó.
Trong một ngày, hơn một nửa dân chúng Đại Mộc cuốn hành trang theo chân đoàn quân của Quách Ngọc về Vĩnh Ngọc quốc. Mộ Dung Ngạn, Mộ Dung Ngật, Mộ Dung Kha và Vân đại tướng quân đều từ bỏ trận địa rút quân về Vĩnh Ngọc quốc. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Đại Mộc trở nên vắng lặng đến lạ thường.
--- Phía Đông Đại Mộc ---
- Chân.
Mộc Chân xoay người, nhìn thấy Trần Kiều Như, hắn nhoẻn miệng cười.
- Nàng tìm ta có chuyện?
- Đây là canh Túc Tuần. Mấy hôm nay chàng đã suy nghĩ mệt mỏi rồi.
- Cảm ơn nàng.
Hắn nhận lấy chén canh trên tay nàng, ngửa cổ uống cạn. Đặt lại chén lên khay, hắn nhẹ giọng nói.
- Tình hình ở hoàng cung thế nào?
- Thái tử bại trận, buộc lòng phải trao trả con tin và cắt đất phía tây giao cho Mộc Huyền.
Mộc Chân nheo mắt, có chút ngạc nhiên.
- Mộc Huyền?
- Đúng vậy, thất ca vẫn sống.
Nhắm mắt lại, Mộc Chân gật đầu.
- Có lẽ chúng ta đã lựa chọn đúng. Đối đầu với Quách Ngọc lúc này chưa chắc là điều khôn ngoan.
Phu thê lại nói thêm một ít chuyện, Trần Kiều Như mới lui ra ngoài.
Ngay lập tức, nàng trở lại phòng, ấn mở mật đạo sau đó lặng lẽ đi vào trong.
Phía trong là một gian phòng to lớn, đầy đủ nội thất nhưng lại có chút âm u.
Trên ghế dựa đã có một người áo đen đợi sẵn. Trần Kiều Như vội vã quỳ xuống.
- Chủ tử.
Một lọ hoa bay thẳng vào trán nàng ta. Tiếng va chạm vang lên, máu tươi chảy ra.
- Vô dụng.
Trần Kiều Như vẫn cúi đầu, không dám lau vết máu trên trán cũng không dám biểu hiện cơn đau.
- Lần trước kế hoạch vô cùng hoàn hảo nhưng ngươi vẫn hành động thất bại, không giết được Nguyên Thiên Hữu và Quách Ngọc, còn thúc đẩy thời gian thành hôn của bọn chúng nhanh hơn dự định. Ta bảo ngươi âm thầm giúp Mộc Lịch giết chết Mộc Huyền, nhưng cuối cùng hắn ta vô dụng, ngươi cũng vô dụng. Mộc Huyền không những không chết mà còn quay trở lại đứng hẳn về phía Quách Ngọc. Rất may là lần trước ta đã hạ cổ vào cơ thể Mộ Dung Thịnh nếu không có phải lần này ta sẽ mất tất cả hay không?
Người áo đen tức giận nói một mạch, máu tưới trên trán của Trần Kiều Như không khiến người áo đen nguôi giận. Trần Kiều Như nhỏ giọng nói.
- Tuy lần này chúng ta không đạt được điều mình muốn nhưng chúng ta vẫn nắm được phía đông Đại Mộc, chia cắt Đại Mộc, tống xuất bọn người cần tống xuất ra khỏi Đại Mộc. Mộc Lịch ngu xuẩn sẽ không giữ được lâu.
Người áo đen nghe Trần Kiều Như nói thì mỉm cười. Chậm rãi đứng lên, di chuyển lại gần nàng. Người áo đen nắm lấy cằm nàng, gằn giọng.
- Ngu xuẩn. Bọn chúng cùng nhau trở về Vĩnh Ngọc là để lớn mạnh. Phía Tây thuộc về Mộc Huyền, có khác gì thuộc về Quách Ngọc?
Nói rồi, người kia điên cuồng dẫm đạp lên bụng lên ngực Trần Kiều Như. Nàng co người, đau đớn nhưng không dám kêu một tiếng.
...
Suốt quãng đường dài, Quách Ngọc đều mệt mỏi cuộn người trong chăn, xe ngựa thỉnh thoảng đi qua đoạn đường gập ghềnh khiến nàng không yên giấc.
Đoàn người rất đông cứ thế tiến thẳng về phía tây và Vĩnh Ngọc quốc.
Biên giới mới sẽ được canh phòng nghiêm mật, người dân theo chân Quách Ngọc sẽ được ở lại khu vực phía tây bao gồm tám mươi châu, nếu không đủ, bọn họ có thể sang Vĩnh Ngọc bất cứ lúc nào.
Phía Tây tuy vẫn còn chưa đổi tên, cứ gọi là Tây Đại Mộc nhưng lại không có người cai trị bởi không có biên giới giữa Tây Đại Mộc và Vĩnh Ngọc, có chăng chỉ là các quan cai trị các châu, phần Mộc Huyền, hắn lại cương quyết theo Quách Ngọc về Vĩnh Ngọc.
...
Hoàng cung Vĩnh Ngọc.
Hai ngày sau khi trở về cung, Quách Ngọc mới bình ổn sức khoẻ. Buổi chiều, nàng ra vườn ngồi đón gió. Nguyên Thiên Hữu đã cho người vun trồng cây Mộc Minh, tuy không giống như gốc Mộc Minh ở phủ thừa tướng nhưng cũng khiến nàng cảm thấy bình yên mỗi chiều.
- Hoàng hậu!
Quách Ngọc xoay người, nhìn thấy Minh Tước đang cúi người.
- Chuyện gì?
- Mộc Huyền cầu kiến.
Nàng ngước nhìn, hoàng hôn đẹp quá. Nàng vốn không muốn nhắc chuyện không vui, nhưng lần này là nàng nợ hắn.
- Truyền.
Mộc Huyền chậm rãi bước vào. Từ giây phút nhìn thấy nàng ở hoàng cung Đại Mộc, kí ức của hắn lần lượt trở về. Hiện tại, hắn nhớ tất cả, nhớ cả chuyện hắn đã yêu nàng như thế nào.
Hắn mặc y phục màu lam nhạt, tóc che khuất một phần gương mặt, vết sẹo ấy khiến hắn cảm thấy mình thật xấu xí trước mặt nàng, vết sẹo ấy khiến hắn cảm thấy thất bại.
- Thất ca.
Mộc Huyền cười, hắn nhẹ giọng.
- Hoàng hậu. Đừng gọi ta như vậy. Ta vốn không còn là thất hoàng tử Mộc Huyền. Đại Mộc không còn, nói gì đến hoàng tử?
Quách Ngọc nhìn hắn, miệng hơi cong.
- Vậy, huynh muốn ta xưng hô thế nào?
- A Mộc.
Hắn biết, nàng đang mang thai, hắn chỉ có thể chúc mẹ con nàng bình an. Lẽ ra hắn đau lòng như thế, hắn nên bỏ đi thật xa, nhưng không hiểu sao hắn luôn cảm thấy nàng không an toàn và muốn bảo vệ nàng.
Hắn không muốn là con người trước kia. Thôi thì cứ là A Mộc.
- Ừ. A Mộc. Huynh ngồi đi.
Mộc Huyền cười, ngồi đối diện nàng.
- Hoàng hậu. Lần này ta đến là muốn hỏi chuyện giữa ta và Mộc Lịch. Rốt cuộc ta và hắn có mối quan hệ thế nào?
Quách Ngọc đưa khăn tay xoa mũi, phủi đi cánh hoa mộc minh vướn trên vai.
- Thật sự muốn biết?
- Đúng vậy!
- Hắn là con trai của Thục phi và Viên Hiên Nhiên.
Một câu nói ngắn gọn của nàng khiến tim hắn đau nhói.
- Tại sao? Nếu hắn là con trai của mẫu phi, tại sao hắn lại giết bà ấy?
- Ta không biết. Có thể do hắn hận. Hận vì sao bà ấy yêu thương huynh lại không yêu thương hắn. Lần trước bà ấy đã vì huynh mà hỏng việc lớn của hắn. Lần khiến Hoà Cẩm bị đày biên ải, huynh còn nhớ không?
Mộc Huyền nắm chặt tay, hắn điều chỉnh nhịp thở, chậm rãi hỏi.
- Vậy tại sao hắn lại trở thành con trai Viên hậu?
- Chuyện này, chỉ có Thục phi, Viên hậu và Viên Hiên Nhiên biết! Thế nào? Huynh định làm gì tiếp theo?
- Hoàng hậu, người nói điều này với ta không sợ ta phản nghịch đầu phục Mộc Lịch?
- Muốn đầu phục cứ đầu phục. Ta vẫn hứa sẽ không lấy mạng huynh dù huynh có đối nghịch với ta.
- Nhân từ với địch? Đây không giống tính cách của người.
- Đúng vậy. Nhưng vong ân bội nghĩa cũng không phải tính cách của ta.
Cả hai nhìn nhau, mỉm cười.
- Ta có một yêu cầu, mong hoàng hậu đáp ứng...
Quách Ngọc chăm chú nhìn hắn.
- Chuyện gì?
- Cho ta ở lại Vĩnh Ngọc, góp sức vào quân đội.
...
Chiến trường.
Nguyên Thiên Hữu ngồi trong lều, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt có chút lừ đừ vì nhiều ngày thiếu ngủ. Bao ngày qua hắn lo lắng cho Quách Ngọc, nhưng lại không thể bỏ mặc tất cả để đến bên nàng. Đã có lúc hắn định làm thế, nhưng nàng vẫn viết thư kiên quyết không cho hắn về. Hắn hiểu, nàng lí trí hơn hắn. Nếu hắn từ bỏ tất cả để đến bên nàng, Đại Nguyên sẽ thừa thắng xông lên, bọn họ sẽ càng có cơ hội viện trợ cho Mộc Lịch như vậy chẳng khác nào hại nàng. Hắn chỉ có thể điều động mười vạn binh viện trợ, bản thân lại ra sức suy nghĩ sách lược để lấp được khoảng trống lực lượng điều đi. Mấy ngày qua chiến trường vô cùng căng thẳng nhưng hắn nghiêm cấm truyền tin về, hắn không muốn Quách Ngọc lo lắng. Nàng đã lao tâm lao lực rất nhiều, còn vì hắn mà mang thai tiểu bảo. Hắn không muốn nàng thêm khổ.
Hôm nay trên chiến trường, trong lúc sơ ý, một mũi tên địch đã ghim thẳng vào vai trái, hắn cố chống cự đánh tiếp, máu chảy rất nhiều. Hiện tại trở về căn cứ, hắn cảm thấy cơ thể hắn không ổn chút nào.
Thái y đã giúp hắn băng bó vết thương, yêu cầu hắn nghỉ ngơi nhưng hắn lại không yên lòng về trận chiến.
Quách Ngọc truyền tin, mười vạn quân đang trở lại căn cứ, ngoài ra, Mộ Dung Ngạn, Mộ Dung Ngật đều ra chiến trường giúp hắn. Những ngày sắp tới có thể sẽ khả quan hơn.
- Hoàng thượng. Người nên nghỉ ngơi. Mộ Dung tướng quân đang ra chiến trường, nếu ngài ấy nhìn thấy tình hình của ngài hiện tại, ngài nghĩ xem còn có thể giấu hoàng hậu không?
Nguyên Thiên Hữu suy nghĩ lời Thiện Phong. Hắn biết, hắn có thể uy hiếp người trong thiên hạ, nhưng nàng và người thân của nàng, hắn làm sao dám.
Cuối cùng hắn cũng chịu uống thuốc và nằm nghỉ.
...
- Ngọc nhi!
- Ta không phải Ngọc nhi. Ta là thê tử của chàng!
Nguyên Thiên Hữu hoảng hốt chạy theo bóng lưng của một nữ nhân. Nàng mặc y phục trắng, mái tóc búi gọn, trên tóc cài một bông hoa đào nở rộ. Hắn không hiểu vì sao mình lại đuổi theo người này. Một lúc sau đó, nàng ta dừng lại. Giọng nói ấy lại vang lên.
- Ta không phải Ngọc nhi. Chàng nên nhớ, không có Ngọc nhi nào cả. Chỉ có ta, thê tử của chàng.
...
Nguyên Thiên Hữu choàng tỉnh.
Chỉ là mơ?
Trên trán hắn có rất nhiều mồ hôi. Giấc mơ rất bình thường, nhưng hắn lại không hiểu vì sao hắn sợ hãi như vậy.
- Không ngờ? Khoan hãy nói đến việc vì sao ta còn sống, hãy nói đến việc trong một ngày ngươi giết chết phụ hoàng và mẫu phi của ta. Ta mất tất cả, không còn gì nữa. Vậy thì ta cũng không ngần ngại mà giết chết ngươi.
Nam nhân đó chính là A Mộc, và cũng chính là thất hoàng tử Mộc Huyền. Hắn đến được phía Nam Đại Mộc, nơi Quách Ngọc nắm quyền cai trị. Hắn ở đấy và tìm cách gặp nàng nhưng không cách nào thực hiện được. Đến sáng hôm nay, khi dân chúng nổi dậy, hắn đã hoà vào đám người. Trong lúc đao kiếm va chạm, thay vì tránh đi như bao người khác hắn lại nhanh chóng tìm cách lẻn vào hoàng cung. Bởi hắn biết người hắn cần tìm đang ở hoàng cung. Tìm một đoạn vắng, hắn leo qua một vách tường cao, sau đó đi vào bằng cửa hậu dùng để vận chuyển lương thực vào hoàng cung. Len lỏi vào trong, vô tình hắn bắt gặp một hình ảnh, khuôn mặt ấy đã đánh thức kí ức của hắn. Hắn mất một khoảng thời gian để nhớ lại mọi chuyện. Ngay sau đó hắn cướp lấy thanh kiếm của tên lính và đánh vào để đến cạnh nàng.
Mộc Lịch nghiến răng.
- Nàng ta sẽ không cho phép ngươi làm thế.
Mộc Lịch chưa dứt lời, Mộc Huyền đã nắm lấy Quách Ngọc, kề kiếm lên cổ nàng.
- Thế này thì sao?
Tạ Sang vung kiếm về phía Mộc Huyền nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Quách Ngọc. Nàng ngăn cản hắn?
Nàng cảm nhận được Mộc Huyền làm vậy là đúng, nàng cảm nhận hắn đang cố giúp nàng. Mặc dù hắn đang siết cổ nàng, nhưng cánh tay lại ôn nhu vô lực.
Tạ Sang lập tức hiểu được điều Quách Ngọc muốn nói, hắn vờ hét lớn.
- Ngươi dám động vào tiểu thư, ta sẽ băm thây ngươi.
- Cứ băm thây ta và chờ phủ quốc công băm thây ngươi.
Tạ Sang cố tỏ ra sự chần chừ, khiến Mộc Lịch bắt đầu lo lắng.
Mộc Huyền lại nói tiếp.
- Thế nào, hoặc là bỏ mặc đám người kia và cứu lấy tiểu thư của các ngươi hoặc là tất cả đều chết. Ta tin chắc Mộc Lịch sẽ không tha cho Mộ Dung Hoàn và Mộc Bảo.
Tạ Sang nắm chặt kiếm, chần chừ một lúc, hắn lớn giọng hét.
- Tấn công.
Cùng lúc đó, Mộc Lịch cũng hét lớn.
- Khoan đã!
Tạ Sang ra hiệu dừng lại. Mộc Lịch mới gấp gáp nói.
- Huyền! Ngươi là đệ đệ của ta. Chúng ta đều là con trai của mẫu hậu.
- Ngươi?
Mộc Huyền ngạc nhiên bởi câu nói này.
Mộc Lịch lại cười, hắn cố gắng dùng lời nói mị hoặc Mộc Huyền.
- Đúng vậy. Đệ là con của mẫu hậu, nhưng Thục phi đã dùng mưu kế để chiếm đoạt đệ. Ngay cả ta cũng chỉ vừa mới biết. Vì thế vừa rồi ta đã giết bà ta để lấy lại công đạo cho đệ.
Mộc Huyền thở gấp. Quách Ngọc cảm nhận được trái tim của hắn đập loạn, hắn đang dao động.
Quách Ngọc vờ chống cự để nhẹ xoay người hơi nghiêng, mặt khuất khỏi tầm nhìn Mộc Lịch, sau đó hạ thấp giọng.
- Thất ca!
Tiếng gọi của Quách Ngọc khiến hắn bừng tỉnh, lại nghe nàng nói.
- Huynh tin tưởng ta không? Nếu tin tưởng ta hãy nhớ một điều, hắn vừa giết chết mẫu phi của huynh.
Mộc Huyền híp mắt, sau đó nói với Mộc Lịch.
- Những điều người nói là thật?
- Đúng vậy! Mộc Chân đã cùng ta thoả hiệp không chiến đấu và hắn sẽ được toàn bộ khu vực phía đông. Chúng ta là huynh đệ cùng mẫu, hãy cùng ta thương lượng, đệ yêu cầu bọn họ rút quân và đệ sẽ được khu vực phía tây giáp Vĩnh Ngọc quốc.
- Ngươi cho rằng ta thương lượng với ngươi thì nàng ta sẽ bỏ qua cho ta và để ta yên ổn cai trị phía tây?
Mộc Lịch tức giận, hắn đã nhún nhường nhưng vẫn muốn thêm?
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói.
- Đó chỉ là lợi ích của đệ, nàng ta cũng sẽ có lợi. Nếu Quách Ngọc chịu rút lui, ta sẽ giao ra độc dược và thả bọn họ. Đồng thời dọn đường để nàng ta đưa tất cả bọn họ trở về Vĩnh Ngọc quốc. Nên nhớ, người của ta nắm giữ hai mươi vạn quân đang chiến đấu với Mộ Dung Ngạn, La Hằng nắm giữ trong tay năm vạn, người của ta đang nắm giữ binh phù của phụ hoàng điều động gần một trăm vạn quân. Tổng cộng ta có hơn một trăm vạn quân. Chỉ cần có thời gian, ta nhất định sẽ không thua.
Quách Ngọc cố gắng suy nghĩ. Nếu lúc này nàng tiếp tục kiên trì muốn lấy tất cả thì sẽ không có nhiều cơ hội thắng. Bởi dù cố gắng nàng cũng chỉ có mười vạn quân của Nguyên Thiên Hữu điều động tới, năm vạn quân của Minh Tước mang đến, năm vạn quân của Mộ Dung Ngật, ba vạn quân trong tay Tuấn Mạnh, tám vạn ở biên cương và ba mươi vạn quân vẫn còn ở phía bắc xa xôi. Sáu mươi mốt vạn làm sao thắng được một trăm vạn. Hơn nữa, mọi người đã bị hạ độc, một khắc không đủ thời gian để nàng nghiên cứu thuốc giải. Đại Nguyên, Đại Tấn và cả Hạ Quan đều đang muốn xâm lược, Nguyên Thiên Hữu không thể phân thân lo liệu chuyện của cả hai nước. Đại Mộc bây giờ đã không còn an toàn.
Cuối cùng nàng cũng quyết định.
- Kí hiệp ước. Ngươi giao ra thuốc giải, đảm bảo mạng sống của bọn họ. Ta rút quân, đồng thời mang theo những người ta muốn. Phía tây sẽ thuộc về hắn.
- Được, kí hiệp ước.
Mộc Lịch nhanh chóng đáp lời nàng.
Ngay sau kí hiệp ước, Quách Ngọc liền cho người truyền tin để mọi người thu xếp hành trang. Bao gồm Mộ Dung phủ, Quách phủ, Vạn phủ, Hà phủ và cả dân chúng - những ai muốn theo thì cứ theo.
Quách Ngọc vừa quay người đi, Mộc Lịch liền hét lớn.
- Sẽ có một ngày, ta thống nhất Đại Mộc.
- Ta sẽ đợi ngày đó.
Trong một ngày, hơn một nửa dân chúng Đại Mộc cuốn hành trang theo chân đoàn quân của Quách Ngọc về Vĩnh Ngọc quốc. Mộ Dung Ngạn, Mộ Dung Ngật, Mộ Dung Kha và Vân đại tướng quân đều từ bỏ trận địa rút quân về Vĩnh Ngọc quốc. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Đại Mộc trở nên vắng lặng đến lạ thường.
--- Phía Đông Đại Mộc ---
- Chân.
Mộc Chân xoay người, nhìn thấy Trần Kiều Như, hắn nhoẻn miệng cười.
- Nàng tìm ta có chuyện?
- Đây là canh Túc Tuần. Mấy hôm nay chàng đã suy nghĩ mệt mỏi rồi.
- Cảm ơn nàng.
Hắn nhận lấy chén canh trên tay nàng, ngửa cổ uống cạn. Đặt lại chén lên khay, hắn nhẹ giọng nói.
- Tình hình ở hoàng cung thế nào?
- Thái tử bại trận, buộc lòng phải trao trả con tin và cắt đất phía tây giao cho Mộc Huyền.
Mộc Chân nheo mắt, có chút ngạc nhiên.
- Mộc Huyền?
- Đúng vậy, thất ca vẫn sống.
Nhắm mắt lại, Mộc Chân gật đầu.
- Có lẽ chúng ta đã lựa chọn đúng. Đối đầu với Quách Ngọc lúc này chưa chắc là điều khôn ngoan.
Phu thê lại nói thêm một ít chuyện, Trần Kiều Như mới lui ra ngoài.
Ngay lập tức, nàng trở lại phòng, ấn mở mật đạo sau đó lặng lẽ đi vào trong.
Phía trong là một gian phòng to lớn, đầy đủ nội thất nhưng lại có chút âm u.
Trên ghế dựa đã có một người áo đen đợi sẵn. Trần Kiều Như vội vã quỳ xuống.
- Chủ tử.
Một lọ hoa bay thẳng vào trán nàng ta. Tiếng va chạm vang lên, máu tươi chảy ra.
- Vô dụng.
Trần Kiều Như vẫn cúi đầu, không dám lau vết máu trên trán cũng không dám biểu hiện cơn đau.
- Lần trước kế hoạch vô cùng hoàn hảo nhưng ngươi vẫn hành động thất bại, không giết được Nguyên Thiên Hữu và Quách Ngọc, còn thúc đẩy thời gian thành hôn của bọn chúng nhanh hơn dự định. Ta bảo ngươi âm thầm giúp Mộc Lịch giết chết Mộc Huyền, nhưng cuối cùng hắn ta vô dụng, ngươi cũng vô dụng. Mộc Huyền không những không chết mà còn quay trở lại đứng hẳn về phía Quách Ngọc. Rất may là lần trước ta đã hạ cổ vào cơ thể Mộ Dung Thịnh nếu không có phải lần này ta sẽ mất tất cả hay không?
Người áo đen tức giận nói một mạch, máu tưới trên trán của Trần Kiều Như không khiến người áo đen nguôi giận. Trần Kiều Như nhỏ giọng nói.
- Tuy lần này chúng ta không đạt được điều mình muốn nhưng chúng ta vẫn nắm được phía đông Đại Mộc, chia cắt Đại Mộc, tống xuất bọn người cần tống xuất ra khỏi Đại Mộc. Mộc Lịch ngu xuẩn sẽ không giữ được lâu.
Người áo đen nghe Trần Kiều Như nói thì mỉm cười. Chậm rãi đứng lên, di chuyển lại gần nàng. Người áo đen nắm lấy cằm nàng, gằn giọng.
- Ngu xuẩn. Bọn chúng cùng nhau trở về Vĩnh Ngọc là để lớn mạnh. Phía Tây thuộc về Mộc Huyền, có khác gì thuộc về Quách Ngọc?
Nói rồi, người kia điên cuồng dẫm đạp lên bụng lên ngực Trần Kiều Như. Nàng co người, đau đớn nhưng không dám kêu một tiếng.
...
Suốt quãng đường dài, Quách Ngọc đều mệt mỏi cuộn người trong chăn, xe ngựa thỉnh thoảng đi qua đoạn đường gập ghềnh khiến nàng không yên giấc.
Đoàn người rất đông cứ thế tiến thẳng về phía tây và Vĩnh Ngọc quốc.
Biên giới mới sẽ được canh phòng nghiêm mật, người dân theo chân Quách Ngọc sẽ được ở lại khu vực phía tây bao gồm tám mươi châu, nếu không đủ, bọn họ có thể sang Vĩnh Ngọc bất cứ lúc nào.
Phía Tây tuy vẫn còn chưa đổi tên, cứ gọi là Tây Đại Mộc nhưng lại không có người cai trị bởi không có biên giới giữa Tây Đại Mộc và Vĩnh Ngọc, có chăng chỉ là các quan cai trị các châu, phần Mộc Huyền, hắn lại cương quyết theo Quách Ngọc về Vĩnh Ngọc.
...
Hoàng cung Vĩnh Ngọc.
Hai ngày sau khi trở về cung, Quách Ngọc mới bình ổn sức khoẻ. Buổi chiều, nàng ra vườn ngồi đón gió. Nguyên Thiên Hữu đã cho người vun trồng cây Mộc Minh, tuy không giống như gốc Mộc Minh ở phủ thừa tướng nhưng cũng khiến nàng cảm thấy bình yên mỗi chiều.
- Hoàng hậu!
Quách Ngọc xoay người, nhìn thấy Minh Tước đang cúi người.
- Chuyện gì?
- Mộc Huyền cầu kiến.
Nàng ngước nhìn, hoàng hôn đẹp quá. Nàng vốn không muốn nhắc chuyện không vui, nhưng lần này là nàng nợ hắn.
- Truyền.
Mộc Huyền chậm rãi bước vào. Từ giây phút nhìn thấy nàng ở hoàng cung Đại Mộc, kí ức của hắn lần lượt trở về. Hiện tại, hắn nhớ tất cả, nhớ cả chuyện hắn đã yêu nàng như thế nào.
Hắn mặc y phục màu lam nhạt, tóc che khuất một phần gương mặt, vết sẹo ấy khiến hắn cảm thấy mình thật xấu xí trước mặt nàng, vết sẹo ấy khiến hắn cảm thấy thất bại.
- Thất ca.
Mộc Huyền cười, hắn nhẹ giọng.
- Hoàng hậu. Đừng gọi ta như vậy. Ta vốn không còn là thất hoàng tử Mộc Huyền. Đại Mộc không còn, nói gì đến hoàng tử?
Quách Ngọc nhìn hắn, miệng hơi cong.
- Vậy, huynh muốn ta xưng hô thế nào?
- A Mộc.
Hắn biết, nàng đang mang thai, hắn chỉ có thể chúc mẹ con nàng bình an. Lẽ ra hắn đau lòng như thế, hắn nên bỏ đi thật xa, nhưng không hiểu sao hắn luôn cảm thấy nàng không an toàn và muốn bảo vệ nàng.
Hắn không muốn là con người trước kia. Thôi thì cứ là A Mộc.
- Ừ. A Mộc. Huynh ngồi đi.
Mộc Huyền cười, ngồi đối diện nàng.
- Hoàng hậu. Lần này ta đến là muốn hỏi chuyện giữa ta và Mộc Lịch. Rốt cuộc ta và hắn có mối quan hệ thế nào?
Quách Ngọc đưa khăn tay xoa mũi, phủi đi cánh hoa mộc minh vướn trên vai.
- Thật sự muốn biết?
- Đúng vậy!
- Hắn là con trai của Thục phi và Viên Hiên Nhiên.
Một câu nói ngắn gọn của nàng khiến tim hắn đau nhói.
- Tại sao? Nếu hắn là con trai của mẫu phi, tại sao hắn lại giết bà ấy?
- Ta không biết. Có thể do hắn hận. Hận vì sao bà ấy yêu thương huynh lại không yêu thương hắn. Lần trước bà ấy đã vì huynh mà hỏng việc lớn của hắn. Lần khiến Hoà Cẩm bị đày biên ải, huynh còn nhớ không?
Mộc Huyền nắm chặt tay, hắn điều chỉnh nhịp thở, chậm rãi hỏi.
- Vậy tại sao hắn lại trở thành con trai Viên hậu?
- Chuyện này, chỉ có Thục phi, Viên hậu và Viên Hiên Nhiên biết! Thế nào? Huynh định làm gì tiếp theo?
- Hoàng hậu, người nói điều này với ta không sợ ta phản nghịch đầu phục Mộc Lịch?
- Muốn đầu phục cứ đầu phục. Ta vẫn hứa sẽ không lấy mạng huynh dù huynh có đối nghịch với ta.
- Nhân từ với địch? Đây không giống tính cách của người.
- Đúng vậy. Nhưng vong ân bội nghĩa cũng không phải tính cách của ta.
Cả hai nhìn nhau, mỉm cười.
- Ta có một yêu cầu, mong hoàng hậu đáp ứng...
Quách Ngọc chăm chú nhìn hắn.
- Chuyện gì?
- Cho ta ở lại Vĩnh Ngọc, góp sức vào quân đội.
...
Chiến trường.
Nguyên Thiên Hữu ngồi trong lều, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt có chút lừ đừ vì nhiều ngày thiếu ngủ. Bao ngày qua hắn lo lắng cho Quách Ngọc, nhưng lại không thể bỏ mặc tất cả để đến bên nàng. Đã có lúc hắn định làm thế, nhưng nàng vẫn viết thư kiên quyết không cho hắn về. Hắn hiểu, nàng lí trí hơn hắn. Nếu hắn từ bỏ tất cả để đến bên nàng, Đại Nguyên sẽ thừa thắng xông lên, bọn họ sẽ càng có cơ hội viện trợ cho Mộc Lịch như vậy chẳng khác nào hại nàng. Hắn chỉ có thể điều động mười vạn binh viện trợ, bản thân lại ra sức suy nghĩ sách lược để lấp được khoảng trống lực lượng điều đi. Mấy ngày qua chiến trường vô cùng căng thẳng nhưng hắn nghiêm cấm truyền tin về, hắn không muốn Quách Ngọc lo lắng. Nàng đã lao tâm lao lực rất nhiều, còn vì hắn mà mang thai tiểu bảo. Hắn không muốn nàng thêm khổ.
Hôm nay trên chiến trường, trong lúc sơ ý, một mũi tên địch đã ghim thẳng vào vai trái, hắn cố chống cự đánh tiếp, máu chảy rất nhiều. Hiện tại trở về căn cứ, hắn cảm thấy cơ thể hắn không ổn chút nào.
Thái y đã giúp hắn băng bó vết thương, yêu cầu hắn nghỉ ngơi nhưng hắn lại không yên lòng về trận chiến.
Quách Ngọc truyền tin, mười vạn quân đang trở lại căn cứ, ngoài ra, Mộ Dung Ngạn, Mộ Dung Ngật đều ra chiến trường giúp hắn. Những ngày sắp tới có thể sẽ khả quan hơn.
- Hoàng thượng. Người nên nghỉ ngơi. Mộ Dung tướng quân đang ra chiến trường, nếu ngài ấy nhìn thấy tình hình của ngài hiện tại, ngài nghĩ xem còn có thể giấu hoàng hậu không?
Nguyên Thiên Hữu suy nghĩ lời Thiện Phong. Hắn biết, hắn có thể uy hiếp người trong thiên hạ, nhưng nàng và người thân của nàng, hắn làm sao dám.
Cuối cùng hắn cũng chịu uống thuốc và nằm nghỉ.
...
- Ngọc nhi!
- Ta không phải Ngọc nhi. Ta là thê tử của chàng!
Nguyên Thiên Hữu hoảng hốt chạy theo bóng lưng của một nữ nhân. Nàng mặc y phục trắng, mái tóc búi gọn, trên tóc cài một bông hoa đào nở rộ. Hắn không hiểu vì sao mình lại đuổi theo người này. Một lúc sau đó, nàng ta dừng lại. Giọng nói ấy lại vang lên.
- Ta không phải Ngọc nhi. Chàng nên nhớ, không có Ngọc nhi nào cả. Chỉ có ta, thê tử của chàng.
...
Nguyên Thiên Hữu choàng tỉnh.
Chỉ là mơ?
Trên trán hắn có rất nhiều mồ hôi. Giấc mơ rất bình thường, nhưng hắn lại không hiểu vì sao hắn sợ hãi như vậy.
/99
|