Choang!
Ly trà trên tay đột nhiên rơi xuống, trong tim có chút lạnh lẽo.
Diệp Ba hớt hải chạy tới chỗ ta, thở hổn hển:
- Đại nhân, không hay rồi!
Ta nhìn gương mặt hắn không còn một giọt máu,tim bắt đầu trầm xuống. Không đợi Diệp Ba nói, ta chạy về phòng.
Có rất nhiều người. Lưu Hoà hớt hải chạy vào trong. Lục Nga một thân ướt sũng, đầu tóc rối bời lo lắng nhìn vào phòng. Cảnh tượng này… giống như lần Vịnh Khanh bế A Dương một thân thương tích trở về. Nàng ấy lại bị thương sao?
- Đại nhân!
Lục Nga nhìn sang ta, bật khóc. Siết chặt tay, ta im lặng nhìn vào căn phòng đóng kín cửa. Qua làn mưa trắng xoá, căn phòng đóng cửa im lìm. Ta không biết nên làm thế nào.
Nửa đêm, Lưu Hoà đi ra, gương mặt ngưng trọng.
Ta hỏi Lưu Hoà:
- Thế nào?
- Tình trạng không tốt lắm. Cần có Diệp Thảo nhưng chúng ta không đủ.
Ta chau mày:
- Tạ Thảo?
- Vâng!
- Cho hai người cấp tốc đến Vân thành hỏi mượn Tịnh vương gia. Diệp Ba, ngươi viết thư cho Gia Nghị, bảo nàng dâng tấu xin hoàng thượng.
- Vâng!
Mọi người nhận lệnh rời đi. Ta nhìn qua Lục Nga đang run rẩy đứng trước cửa phòng, khuôn mặt trắng bệch. Ta thở dài:
- Lục Nga, chuyện thế nào?
Nàng đờ đẫn nhìn ta, nước mắt bắt đầu rơi:
- Tướng quân… tướng quân vì cứu một đứa bé nên bị giàn giáo sập xuống đè trúng người. Thần chạy theo sau nhưng không giúp được gì…
Một đứa bé sao?
- Nó đâu?
Lục Nga ngơ ngác nhìn ta, nàng lắc đầu:
- Thần chỉ chú ý tướng quân nên không biết đứa trẻ đi đâu.
Ta thở dài không nói.
Những ngày sau đó, tình trạng A Dương vẫn không khá lên chút nào. Tịnh vương cho Hải Điền mang thảo dược qua nhưng cũng chỉ chống đỡ được vài ngày. Hết thuốc, tính mạng A Dương sẽ gặp nguy hiểm. Kinh thành vẫn không có tin tức gì! Không lẽ hoàng thượng muốn A Dương chết?
Ta rời khỏi phủ tướng quân. A Dương bị thương nhưng công việc xây cảng không thể vì thế mà dừng lại. Không thể để công sức nàng ấy vất vả xây dựng trôi theo bão táp. Chí ít, ta muốn khi nàng tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy là nỗ lực của mình đã thành công.
Một bóng nhỏ núp trong góc đường làm ta chú ý. Một hài tử! Nó cứ thập thò nhìn vào phủ tướng quân, một bước cũng không rời. Ta có lẽ bị ảo giác nên mới có thể nhìn thấy hình bóng mình trong nó. Ngày xưa ta cũng đứng ở góc đường, là A Dương đến mang ta về cung.
Ta cầm ô đi về hướng đó. Nó giật mình định chạy nhưng lại dừng, run sợ nhìn ta tới gần. Nghiêng ô về đằng trước, chắn những giọt mưa lớn tạt vào thân thể đơn bạc, ta hỏi nó:
- Ngươi tìm ai?
Nó nhìn ta dè dặt, cuối cùng nói:
- Ba hôm trước có một người bị thương được mang vào đó! Ta tới tìm người bị thương.
- Bị thương như thế nào?
- Là bị giàn giáo rơi trúng.
Ta ngạc nhiên. Ba ngày trước A Dương bị giàn giáo rơi trúng. Nó nói A Dương sao? Hài tử này là ai?
- Ngươi có quan hệ gì với nàng?
Nó ngập ngừng:
- Nàng vì cứu ta…
Nó là hài tử mà A Dương cứu?
- Ngươi tên gì?
Nó lắc đầu. Ta hỏi tiếp:
- Phụ mẫu đâu?
Nó lại lắc đầu. Ta kiên trì:
- Tại sao ngươi lại đến Hoả Hương?
Nó ngập ngừng:
- Ta nghe nói ở đây thu nhận ăn mày… ta…
Ta thở dài. Là cô nhi đến đây tìm nơi nương tựa sao?
Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chạm vào tay ta, nó dè dặt:
- Ngươi biết nữ nhân đó đúng không? Ngươi biết người đã cứu ta sao? Nàng có bị làm sao không?
Ta nhìn nó:
- Nàng bị thương rất nặng, tính mạng đang nguy kịch. Chúng ta không có thuốc.
Nó gấp gáp:
- Nàng sẽ chết sao? Ngươi cần thuốc gì, ta lên núi hái cho ngươi? Ngươi cần tiền sao, ta có này. Đi mua thuốc cứu nàng đi!
Nói rồi lục trên người ra ba đồng xu đưa ta. Một đồng xu trong giày, một giắt trên đầu, một giấu ở thắt lưng. Đôi mắt trong trẻo khát vọng nhìn ta.
Ta im lặng không nói.
Nó giật mình. E dè hỏi:
- Không đủ sao? Ta chỉ có chừng này… Ngươi cần thuốc gì? Ta sẽ lên núi hái.
Ta cười:
- Ngươi muốn cứu nàng sao?
Nó gật đầu:
- Ta muốn trả ơn nàng. Cũng muốn gặp nàng nói câu cảm tạ.
Nhìn đôi mắt trong trẻo của nó, ta thở dài:
- Nếu muốn gặp nàng thì đi theo ta.
Nếu nó đã muốn trả ơn, ta sẽ cho nó cơ hội. A Dương vì nó mà suýt chút mất mạng, nó dùng đời mình trả ơn cho nàng cũng xứng đáng.
Ta mang nó vào phủ tướng quân, giao cho Diệp Ba:
- Mang nó đi tắm rửa sạch sẽ. Tối ta sẽ gặp.
****
A Dương vẫn nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền không cử động. Nàng đã ngủ hơn năm ngày rồi, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ta quay về thư phòng. Diệp Ba đã đứng đó chờ, bên cạnh hắn còn một nữ hài. Ta ngạc nhiên nhìn Diệp Ba, hắn cúi đầu không nói. Nữ hài đó chạy đến chỗ ta, giọng nói lanh lảnh:
- Ngươi nói sẽ cho ta gặp nàng!
Ta ngỡ ngàng:
- Ngươi là nữ hài?
Nàng gật đầu:
- Ta vốn là nữ hài.
Ta thở dài ngồi lên chính vị. Diệp Ba bối rối nhìn ta, hắn nói:
- Đại nhân, này…
Ta xua tay, nói với nữ hài:
- Nếu ngươi có thể qua được thử thách của ta, ta sẽ cho ngươi gặp nàng.
Nếu nó muốn báo ân A Dương, thì để nó làm ngươi kế thừa của nàng đi. Nha đầu này tư chất không tồi, cẩn thận dạy dỗ nhất định có tương lai.
- Ta phải làm gì?
Ta chỉ vào Diệp Ba:
- Đi theo hắn! Hắn làm những gì, ngươi làm cái đó. Chỉ cần ngươi giỏi hơn hắn, ta sẽ để ngươi gặp nàng.
Diệp Ba là người ta chuyên tâm dạy dỗ. Sau này, hắn sẽ là người bảo vệ Thuỷ Tịnh quân, tâm huyết của A Dương. Nếu nha đầu này có thể vượt qua Diệp Ba, tâm huyết của A Dương có thể được bảo toàn.
Hài tử nhìn ta, gật đầu. Ta hỏi:
- Ngươi không có tên sao?
Nó lắc đầu:
- Không có. Mọi người chỉ gọi là A Đầu thôi.
Ta thở dài, nhớ tới ba đồng tiền nó đưa ta:
- Tam Nhuệ! Từ giờ ngươi tên là Tam Nhuệ.
Ly trà trên tay đột nhiên rơi xuống, trong tim có chút lạnh lẽo.
Diệp Ba hớt hải chạy tới chỗ ta, thở hổn hển:
- Đại nhân, không hay rồi!
Ta nhìn gương mặt hắn không còn một giọt máu,tim bắt đầu trầm xuống. Không đợi Diệp Ba nói, ta chạy về phòng.
Có rất nhiều người. Lưu Hoà hớt hải chạy vào trong. Lục Nga một thân ướt sũng, đầu tóc rối bời lo lắng nhìn vào phòng. Cảnh tượng này… giống như lần Vịnh Khanh bế A Dương một thân thương tích trở về. Nàng ấy lại bị thương sao?
- Đại nhân!
Lục Nga nhìn sang ta, bật khóc. Siết chặt tay, ta im lặng nhìn vào căn phòng đóng kín cửa. Qua làn mưa trắng xoá, căn phòng đóng cửa im lìm. Ta không biết nên làm thế nào.
Nửa đêm, Lưu Hoà đi ra, gương mặt ngưng trọng.
Ta hỏi Lưu Hoà:
- Thế nào?
- Tình trạng không tốt lắm. Cần có Diệp Thảo nhưng chúng ta không đủ.
Ta chau mày:
- Tạ Thảo?
- Vâng!
- Cho hai người cấp tốc đến Vân thành hỏi mượn Tịnh vương gia. Diệp Ba, ngươi viết thư cho Gia Nghị, bảo nàng dâng tấu xin hoàng thượng.
- Vâng!
Mọi người nhận lệnh rời đi. Ta nhìn qua Lục Nga đang run rẩy đứng trước cửa phòng, khuôn mặt trắng bệch. Ta thở dài:
- Lục Nga, chuyện thế nào?
Nàng đờ đẫn nhìn ta, nước mắt bắt đầu rơi:
- Tướng quân… tướng quân vì cứu một đứa bé nên bị giàn giáo sập xuống đè trúng người. Thần chạy theo sau nhưng không giúp được gì…
Một đứa bé sao?
- Nó đâu?
Lục Nga ngơ ngác nhìn ta, nàng lắc đầu:
- Thần chỉ chú ý tướng quân nên không biết đứa trẻ đi đâu.
Ta thở dài không nói.
Những ngày sau đó, tình trạng A Dương vẫn không khá lên chút nào. Tịnh vương cho Hải Điền mang thảo dược qua nhưng cũng chỉ chống đỡ được vài ngày. Hết thuốc, tính mạng A Dương sẽ gặp nguy hiểm. Kinh thành vẫn không có tin tức gì! Không lẽ hoàng thượng muốn A Dương chết?
Ta rời khỏi phủ tướng quân. A Dương bị thương nhưng công việc xây cảng không thể vì thế mà dừng lại. Không thể để công sức nàng ấy vất vả xây dựng trôi theo bão táp. Chí ít, ta muốn khi nàng tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy là nỗ lực của mình đã thành công.
Một bóng nhỏ núp trong góc đường làm ta chú ý. Một hài tử! Nó cứ thập thò nhìn vào phủ tướng quân, một bước cũng không rời. Ta có lẽ bị ảo giác nên mới có thể nhìn thấy hình bóng mình trong nó. Ngày xưa ta cũng đứng ở góc đường, là A Dương đến mang ta về cung.
Ta cầm ô đi về hướng đó. Nó giật mình định chạy nhưng lại dừng, run sợ nhìn ta tới gần. Nghiêng ô về đằng trước, chắn những giọt mưa lớn tạt vào thân thể đơn bạc, ta hỏi nó:
- Ngươi tìm ai?
Nó nhìn ta dè dặt, cuối cùng nói:
- Ba hôm trước có một người bị thương được mang vào đó! Ta tới tìm người bị thương.
- Bị thương như thế nào?
- Là bị giàn giáo rơi trúng.
Ta ngạc nhiên. Ba ngày trước A Dương bị giàn giáo rơi trúng. Nó nói A Dương sao? Hài tử này là ai?
- Ngươi có quan hệ gì với nàng?
Nó ngập ngừng:
- Nàng vì cứu ta…
Nó là hài tử mà A Dương cứu?
- Ngươi tên gì?
Nó lắc đầu. Ta hỏi tiếp:
- Phụ mẫu đâu?
Nó lại lắc đầu. Ta kiên trì:
- Tại sao ngươi lại đến Hoả Hương?
Nó ngập ngừng:
- Ta nghe nói ở đây thu nhận ăn mày… ta…
Ta thở dài. Là cô nhi đến đây tìm nơi nương tựa sao?
Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chạm vào tay ta, nó dè dặt:
- Ngươi biết nữ nhân đó đúng không? Ngươi biết người đã cứu ta sao? Nàng có bị làm sao không?
Ta nhìn nó:
- Nàng bị thương rất nặng, tính mạng đang nguy kịch. Chúng ta không có thuốc.
Nó gấp gáp:
- Nàng sẽ chết sao? Ngươi cần thuốc gì, ta lên núi hái cho ngươi? Ngươi cần tiền sao, ta có này. Đi mua thuốc cứu nàng đi!
Nói rồi lục trên người ra ba đồng xu đưa ta. Một đồng xu trong giày, một giắt trên đầu, một giấu ở thắt lưng. Đôi mắt trong trẻo khát vọng nhìn ta.
Ta im lặng không nói.
Nó giật mình. E dè hỏi:
- Không đủ sao? Ta chỉ có chừng này… Ngươi cần thuốc gì? Ta sẽ lên núi hái.
Ta cười:
- Ngươi muốn cứu nàng sao?
Nó gật đầu:
- Ta muốn trả ơn nàng. Cũng muốn gặp nàng nói câu cảm tạ.
Nhìn đôi mắt trong trẻo của nó, ta thở dài:
- Nếu muốn gặp nàng thì đi theo ta.
Nếu nó đã muốn trả ơn, ta sẽ cho nó cơ hội. A Dương vì nó mà suýt chút mất mạng, nó dùng đời mình trả ơn cho nàng cũng xứng đáng.
Ta mang nó vào phủ tướng quân, giao cho Diệp Ba:
- Mang nó đi tắm rửa sạch sẽ. Tối ta sẽ gặp.
****
A Dương vẫn nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền không cử động. Nàng đã ngủ hơn năm ngày rồi, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ta quay về thư phòng. Diệp Ba đã đứng đó chờ, bên cạnh hắn còn một nữ hài. Ta ngạc nhiên nhìn Diệp Ba, hắn cúi đầu không nói. Nữ hài đó chạy đến chỗ ta, giọng nói lanh lảnh:
- Ngươi nói sẽ cho ta gặp nàng!
Ta ngỡ ngàng:
- Ngươi là nữ hài?
Nàng gật đầu:
- Ta vốn là nữ hài.
Ta thở dài ngồi lên chính vị. Diệp Ba bối rối nhìn ta, hắn nói:
- Đại nhân, này…
Ta xua tay, nói với nữ hài:
- Nếu ngươi có thể qua được thử thách của ta, ta sẽ cho ngươi gặp nàng.
Nếu nó muốn báo ân A Dương, thì để nó làm ngươi kế thừa của nàng đi. Nha đầu này tư chất không tồi, cẩn thận dạy dỗ nhất định có tương lai.
- Ta phải làm gì?
Ta chỉ vào Diệp Ba:
- Đi theo hắn! Hắn làm những gì, ngươi làm cái đó. Chỉ cần ngươi giỏi hơn hắn, ta sẽ để ngươi gặp nàng.
Diệp Ba là người ta chuyên tâm dạy dỗ. Sau này, hắn sẽ là người bảo vệ Thuỷ Tịnh quân, tâm huyết của A Dương. Nếu nha đầu này có thể vượt qua Diệp Ba, tâm huyết của A Dương có thể được bảo toàn.
Hài tử nhìn ta, gật đầu. Ta hỏi:
- Ngươi không có tên sao?
Nó lắc đầu:
- Không có. Mọi người chỉ gọi là A Đầu thôi.
Ta thở dài, nhớ tới ba đồng tiền nó đưa ta:
- Tam Nhuệ! Từ giờ ngươi tên là Tam Nhuệ.
/142
|