Editor: Imelda Phạm.
Trong thành có rất nhiều bách tính biết được sự thật liên quan đến trận lũ kia. Cũng chính vì vậy, những lời công kích, chửi mắng quan phủ tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng dẫn tới khung cảnh công khai gia hào ngày hôm nay. Quan phủ, chẳng qua là muốn giết gà dọa khỉ mà thôi!
Chân lý và công nghĩa, hết thảy đều bị mũi đao cường quyền chém đứt.
Kim Chính vừa thấy Thái Sử Lan, lông tơ cả người như dựng đứng trong nháy mắt. Hắn run run cầm roi da, lùi từng bước lẩn vào đám nha dịch.
Hắn không tin, trước mắt bao người thế này nàng lại có thể ra tay với hắn. Nhưng mà, gương mặt lạnh tanh của nữ tử kia lại khiến hắn nhớ tới đêm đó, trong làn mưa xối xả, nàng bắt Hỏa Hổ về phủ nha.
Yên lặng, mà sát khí tựa lôi đình.
Dù biết nàng không có võ công, dù biết phía sau hắn hộ vệ vô số, nhưng hắn vẫn không thể không sợ hãi.
“Thái Sử cô nương, ta mang cưa đến cho cô rồi.” Một tiếng hô truyền tới, thôn trưởng cầm theo một chiếc cưa, thở hồng hộc chen qua đoàn người.
Thái Sử Lan nhận lấy cưa, gật đầu cảm ơn ông rồi đi về phía chiếc cũi.
Kim Chính giật mình – lẽ nào…nàng muốn cưa cũi?
Trong chốc lát, hắn có chút do dự, không biết nên ngăn cản hay mặc kệ. Ngăn cản, chung quy hắn vẫn cảm thấy chột dạ; mặc kệ, như vậy làm sao báo lên trên?
Thái Sử Lan mặc kệ sự do dự của hắn dứt khoát đi tới trước mặt Tô Á, bắt đầu cưa hàng gỗ.
Trưởng thôn nghi ngờ nhìn nữ tử trước mặt, không rõ vì sao đối phương nhất định muốn ông lấy cưa lại đây. Dù rằng thứ này sắc bén, nhưng so vỡi chiếc cũi kia lại vô cùng yếu ớt, không bằng lấy một cây búa còn dễ sử dụng hơn.
Tiếng lưỡi cưa ma sát với cũi gỗ vang lên cót két. Ánh nắng nhợt nhạt chiếu xuống, phủ lên vụn gỗ rải rác trên đất.
Tô Á gắng sức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thái Sử Lan. Nàng mấp máy môi, đáy mắt mờ hơi nước.
Không phải là ủy khuất, mà vì biết được nàng còn sống mà vui mừng,
Thái Sử Lan mím môi, không nhìn Tô Á, chỉ chăm chăm cưa cũi gỗ.
“Cót…két…cót…két…”
Mỗi người ở đây đều theo bản năng nhìn nàng cưa gỗ, trong lòng cũng như có từng đợt sóng xô theo tiếng cưa không nhanh không chậm. Tiếng lòng trận loạn, vạn quân áp sát, mưa cuộn lòng sông, gió đầy lầu.
Cảm giác căng thẳng đột nhiên ập tới, cũng chẳng biết là tại sao.
“Dừng tay!” Kim Chính bỗng nhảy dựng lên. Chẳng biết từ khi nào, trán hắn đã nhễ nhại mồ hôi, dưới ánh mặt trời trở nên bóng nhẫy, “Dừng tay! Trên đất quan, ngươi lại dám ngang nhiên phá cũi cứu trọng phạm chịu thị chúng!? Việc này là cướp ngục! Cướp ngục!”
Tiếng thét chói tai vang vọng. Thái Sử Lan vẫn tiếp tục cưa gỗ, không thèm ngẩng đầu lên, “Bây giờ ngươi mới biết?”
Kim Chính tái mặt, hai mắt trợn trắng dã, vung tay, “Bắt ả!”
Hắn vừa dứt lời, Thái Sử Lan liền quay đầu, phi cưa tới.
Kim Chính nhanh nhẹn nghiêng người, nha sai cao lớn phía sau hắn xem ra biết chút võ công, lập tức vọt lên, xoay người múa đao. *Keng* một tiếng, cái cưa gãy đôi giữa không trung.
Lưỡi cưa bắn ra, Thái Sử Lan nhún người nhảy lên, đón lấy lưỡi cưa, một lần nữa hung hăng đánh tới!
Nha sai kia khinh thường cười nhạt một tiếng, cũng nhún người nhảy lên, đường đao chớp sáng, chém nát lưỡi cưa giữa không trung, sau cùng gập người đáp đất. Mảnh nhỏ lưỡi cưa vòng quanh người hắn, hắn tiện tay phất một cái, gom mảnh nhỏ lại thành đống, di nát dưới chân rồi ngẩng đầu, cúi chào với bốn phía.
Tiếng reo hò lác đác của đám lưu manh truyền tới.
Kẻ này xuất thân từ gánh xiếc giang hồ nên có vài kỹ thuật khéo léo ưa nhìn, lúc này vô thức phô bày hết cả. Hắn nghe tiếng la hét ủng hộ, bệnh cũ liền tái phát, còn tưởng rằng bản thân quay về gánh xiếc năm đó, chậm rãi bước tới đoàn người, chuẩn bị ngửa tay xin tiền.
Hắn vừa rời đi, bên người Kim Chính lập tức xuất hiện khoảng trống. Kim Chính còn chưa kịp phản ứng, Thái Sử Lan đã nhanh chân vọt tới.
Nàng tay không bổ nhào đến, vạt áo xanh đen sau lưng duỗi căng, giống như tấm sắt xẻ ngang cơn gió.
Kim Chính cười nhạt, “Tự tìm đường chết!”, nói rồi vung roi da lên, quất xuống lưng của Thái Sử Lan. Thân người nàng lảo đảo, ngã thẳng xuống đống vụn khi nãy, máu tươi tức khắc chảy xuống từ lòng bàn tay và đầu gối.
“Mánh khóe chừng ấy mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt lão gia!” Kim Chính cười nhạt, nhấc chân đạp lên lưng Thái Sử Lan, khiến nàng vừa định đứng lên lại quỳ sụp xuống.
“Thái Sử cô nương! Thái Sử cô nương!” Kim Chính cười lớn, điên cuồng đạp lên lưng Thái Sử Lan, bắt chước ngữ điệu phấn khích của bách tính khi nãy, “Tiện nhân kia tới, các ngươi hô hào cái gì? Tiện nhân kia xông tới nha môn, mưu toan cướp ngực, chẳng lẽ các ngươi còn muốn giúp ả hay sao?”
Dân chúng yên lặng, trừng mắt nhìn Kim Chính đang dương dương tự đắc, lại nhìn Thái Sử Lan nửa quỳ trên đất. Mái tóc nàng xõa xuống che đi nửa bên mặt, vết máu dưới lòng bàn tay ngày càng lan rộng. Tầm mắt của mọi người cũng như bị màu máu kia nhuộm đỏ.
Trong cũi, Hỏa Hổ trợn to hai mắt, ngửa mặt lên trời cười gằn từng tiếng, Tô Á run rẩy toàn thân, Trần Mộ khóc nức lên, tiếng khóc tràn ngập tuyệt vọng.
“Kim Chính!” Bỗng nhiên có người hét lớn, “Con mẹ nó, ngươi có còn là người hay không! Ngươi nghĩ chúng ta thật sự không biết ai mới là người cứu bách tính trong trận lũ kia sao? Ngày đó vỡ đê ngươi đứng đâu, nói gì, làm gì, mọi người ai cũng thấy được! Tốt nhất là ngươi nên thức thời một chút, cụp đuôi vào khe mông mà cút đi, đừng ở chỗ này khiến bọn ta ghê tởm thêm nữa!”
“Cút đi! Cút đi!” Từ đâu chỉ là thưa thớt vài tiếng, sau đó tiếng hô ngày càng vang dội, dần dần còn có người vung nắm đấm chỉ vào Kim Chính.
“Là cô nương này…là cô nương này…” một bà lão lảo đảo chui vào, chỉ về phía Tô Á, lạc giọng nói, “Ngày đó là nàng tới báo tin cho người trong thôn chạy, nhưng ta bệnh cũ tái phát, lại không có người thân bên cạnh nên không muốn đi, là nàng đã cõng ta ra khỏi phòng. Lúc đó, bà lão ta còn không tin, còn đá nàng một cái…Cô nương này…” Bà lão tập tễnh bước tới cạnh cũi, vươn tay sờ sờ vết thương loang lổ máu trên mặt Tô Á, “…Tại sao các ngươi lại vô lương tâm như thế… Tại sao lại làm như thế? Tại sao lại làm như thế?… Ông trời ơi, ông mù rồi sao!?”
Cánh tay già nua của bà đặt lên vết máu đã đông lại.
Tô Á trước giờ vẫn cắn răng không nói một lời, lúc này thân thể đã cứng lại, rốt cục bật khóc nức nở.
Lệ nóng lăn đều trên bàn tay nứt nẻ đen nhẻm của bà lão. Tiếng khóc khàn khàn của nàng vang lên, bốn phía chợt yên lặng, sau đó tiếng hô hoán lại bộc phát càng mãnh liệt hơn.
Có tiếng bước chân vọng ra từ trong nha môn, dường như có người đang chạy tới.
Kim Chính đứng cách nha môn không xa, tự dưng nghe thấy tiếng động, mặt mũi lập tức biến sắc, không đoái hoài đến Thái Sử Lan nữa mà vội vã xoay người về phía bách tính, nhấc chân lên rồi hét lớn: “Im miệng…”
Ngay khi hắn vừa nhấc chân khỏi lưng Thái Sử Lan, xoay người về hướng khác, nàng đột nhiên ngẩng đầu, duỗi tay ra.
Trong lòng bàn tay nàng, một lưỡi cưa sáng rực như tuyết.
Thái Sử Lan nâng tay, lưỡi cưa lao thẳng về phía trước, đâm mạnh vào giữa hai chân còn đang dang rộng của Kim Chính!
Một tiếng đâm vào, giống như lốp xe nổ tung dưới ánh mặt trời chói trang – lúc đầu chẳng qua chỉ xì một tiếng nhỏ, sau đó lập tức đùng một cái, tan tành mây khói!
“A…!”
Kim Chính xoay người, gần như cùng lúc, lưỡi cưa đâm vào cơ thể hắn, tiếng hét cũng vang lên liền sau đó, dường như còn chưa kịp hít vào, máu đã vung vãi khắp nơi.
Động tác của Thái Sử Lan tựa như nước chảy, hay giống như đã diễn tập vô số lần, trong nháy mắt đã cắt đứt sinh mạng một người.
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, âm điệu run rẩy phập phồng vì đau đớn.
Bốn phía bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Thời gian như đông cứng lại, ai nấy đều bất động nhìn vào giữa sân, vẻ tức giận còn chưa kịp thu về, nỗi khiếp sợ đã xâm chiếm khắp người.
Trong không gian lặng ngắt như tờ, Thái Sử Lan rốt cục ngẩng đầu, mặt không biến sắc, hung hăng đá vào đoạn lưỡi cưa còn lộ ra bên ngoài cơ thể Kim Chính.
Kim Chính hét thảm ngã xống, máu bắn tung tóe, hòa lẫn với bụi mù, chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu của hắn đã khàn lại không giống tiếng người, thân thể vô ý thức cuộn tròn, lưỡi cưa dưới thân vẫn liên tiếp nhỏ máu…
Trong tiếng rên rỉ quái dị, Thái Sử Lan chậm rãi đứng thẳng.
Một chốc đứng lên, gió lớn thổi tới, lọn tóc đen che đi mắt nàng. Trước mắt nàng bỗng nhiên xẹt qua đoạn ký ức của rất nhiều năm trước, một đứa nhỏ ba tuổi đứng dưới cầu vượt, bóng đèn thủy tinh trên tay nó đâm thẳng vào tim tên côn đồ.
Rất nhiều năm sau, nàng cũng như vậy, giết chết kẻ đáng giận nhất trong đời mình.
Không có vũ lực, nhưng nàng có trí khôn, có một đôi tay có khả năng phục nguyên.
Ba tuổi có thể, vậy thì mười chín tuổi, nàng cũng có thể.
“Nếu cường quyền không nói đạo lý,” Nàng nói, “vậy chúng ta dùng vũ khí.”
Nàng bước qua vũng máu đỏ tươi của Kim Chính, không thèm nhìn hắn một cái, chỉ vào ba chiếc cũi, “Ai còn lương tâm, tới giúp ta đập!”
Hầu như trong nháy mắt, một đám người đã vọt tới, điên cuồng đập lên cũi gỗ.
Đám côn đồ do quan gia thuê tới khi nãy còn đứng xem trò, giờ đành lặng lẽ rút lui.
Người người kích động đập phá, gần như trong nháy mắt, ba cái cũi đồng loạt gãy vụn. Mọi người vừa mới nhốn nháo đỡ ba phạm nhân đi ra, ở cửa nha môn bỗng nhiên có ngừoi hét lớn: “Phản! Các ngươi phản cả!”
Dân chúng ngẩn ngơ nhìn lên, chỉ thấy Phủ doãn Bắc Nghiêm – Trương Thu – dẫn theo một đoàn quan viên trong phủ cùng một đám phủ binh vũ khí chỉnh tề hung hăng bước tới, cước bộ trang nghiêm mà mãnh mẽ, đạp trên nền đá rầm rầm rung động.
Trung Thu liếc mắt nhìn Kim Chính đang co quắp sắp chết trong vũng máu, đột nhiên biến sắc, giơ tay chỉ vào Thái Sử Lan đang tiến tới gần hắn.
Một chữ “Bắt!” còn chưa kịp phun ra, Thái Sử Lan đã giơ tay lên, đập vào cánh tay hắn.
“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chỉ vào người ta.” Nàng lạnh lùng nói, “Ngươi không có tư cách.”
Sắc mặt Trương Thu từ đỏ chuyển tím, gân xanh trên trán nổi lên, tức giận nói, “Làm càn…”
“Làm càn? Làm càn đã bằng các ngươi? Không quan tâm sinh mệnh dân chúng, loại trừ thuộc hạ, ẩn giấu tư tâm, không tròn chức trách, đem lời ta nói vứt qua một bên, suýt chút nữa khiến bách tính Bắc Nghiêm phơi thây đầy đất!”
“Lớn mật!”
“Lớn mật? Lớn mất đến đâu cũng sao bằng được các ngươi – dựa vào uy quyền mà cướp đoạt công lao, lừa trên gạt dưới, đổi trắng thay đen, thất trách vẫn ung dung tại vị, lại còn để người có công thụ hình thị chúng.”
“Người nào thất trách! Kẻ nào lập công!” Trương Thu hô to, sắc mặt dữ tợn, “Ngươi nói xem?”
“Ai có công, ai có tội, vạn người nhìn thấu!” Thái Sử Lan chỉ vào bách tính chen chúc sau lưng, “Hơn sáu ngàn bách tính ở đây. Đê Nghi Hà vỡ, ta và Tô Á ở nơi nào? Ngươi lại ở đâu? Kim Chính ở chỗ nào? Trước khi hồng thủy ập tới, ta và Tô Á làm gì? Ngưoi làm gì? Kim Chính lại làm gì?”
“Bản phủ không cần ở đây cãi lộn với ngươi!” Trương Thu liếc mắt nhìn đoàn người, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng ánh mắt người nào người nấy lộ rõ khinh thường và phẫn nộ, khiến hắn như bị núi lớn đè lại. Trước mắt như có ngàn vạn mũi tên lao tới, hắn sợ hãi lui ra sau, nuốt nước bọt, “Trước thiên tai, bản phủ tự mình chạy tới đê Nghi Hà; Sau tai, bản phủ đúng lúc báo lên triều đình, chỉ đạo liêu thuộc ngày đêm cứu tế, kịp thời dọn sạch đường sông, củng cố đê điều, thu xếp cho bách tính gặp nạn, mọi việc đều làm chu toàn, được triều đình ngợi khen, được Khang vương ban thưởng. Rõ ràng như thế, ngươi lại dám ở chỗ này ăn nói xằng bậy, ngông cuồng nói bản phủ thất trách, ngươi rõ ràng là đang nói xấu bản phủ, nói xấu hết thảy liêu thuộc trung cương của Bắc Nghiêm, thậm trí còn là coi rẻ Vương gia, coi rẻ triều đình!”
“Đáng coi rẻ.” Thái Sử Lan nhếch môi cười, vẻ khinh miệt, “Bị kẻ ngu xuẩn lừa thì cũng là ngu xuẩn.”
…
“Thái Sử Lan!” Trương Thu không ngờ lại gặp phải một kẻ to gan lớn mật như nàng, tức giận tới nỗi hai mắt hằn lên tia máu, không thể làm gì khác hơn là chuyển trọng tâm câu chuyện, “Ngươi dám nói chúng ta thất trách? Ngươi làm Phó Điển sử, vậy sau khi đê Nghi Hà vỡ, toàn thành cứu tế, hết thảy người trong phủ toàn lực ứng phó, lúc đó ngươi đang ở đâu?”
Thái Sử Lan thờ ơ liếc nhìn hắn, chân đá vào Kim Chính đã nằm yên bất động, “Hỏi hắn.”
“Bản phủ không cần hỏi ai hết.” Trương Thu nhe răng cười gằn, “Bản phủ nương tay với ngươi quá nhiều, nhưng hôm nay là ngươi tự tìm đường chết. Mặc dù trước giờ ngươi cuồng vọng vô lễ, nhưng bản phủ vẫn sẽ hành sự theo quy củ, ngươi mau tự mình giơ tay chịu trói đi!”
“Hỏa Hổ!” Thái Sử Lan không thèm để ý đến lời của hắn, lùi ra sau một bước, “Có bản lĩnh làm hắn câm miệng hay không?”
Hỏa Hổ vặn cổ tay, cười vang một tiếng, răng trắng như phát sáng, “Có!”
“Thái Sử Lan! Ngươi dám lén lút phóng thích trọng phạm, giật dây giết người!”
“Sai!” Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, “Cái này là công khai thả, công khai xui khiến.”
Hỏa Hổ cười ha ha, đẩy hai người dân đang đỡ hắn ra, vọt lên phía trước.
“Bảo vệ đại nhân! Bảo vệ đại nhân!” Một đám quan viên giật mình, ngã ngã vấp vấp che chắn cho Trương Thu lui ra sau, các binh lính phía dưới tràn lên, ngăn kín cửa phủ, bày thế trận sẵn sàng đón địch.
Hỏa Hổ nhún người nhảy lên, xẹt qua người Thái Sử Lan. Thái Sử Lan quay đầu bắt tay áo hắn, vội vã nói, “Dẫn mấy người chúng ta đi!”
Hỏa Hổ ngẩn ra, cũng may suy nghĩ hắn xưa nay linh hoạt, lập tức hiểu ý Thái Sử Lan, “Được!”, nói rồi, một mặt bày ra tư thế như chuẩn bị vọt lên phía trước, mặt khác tóm lấy Thái Sử Lan, nhanh chóng lui ra sau.
Bóng người đang lao về phía trước đột nhiên đổi hướng, tốc độ nhanh như chớp giật. Hỏa Hổ kéo Thái Sử Lan thối lui dến bên Tô Á và Trần Mộ, sau đó khiêng Trần Mộ đặt lên vai mình, một tay kéo Tô Á, quát khẽ: “Đi!”
Động tác của hắn quá nhanh, khiến phủ binh còn đang bày binh bố trận trước cửa nha môn đều không kịp phản ứng lại, trơ mắt nhìn mấy người Thái Sử Lan lấy tiến để lùi, đảo mắt một cái đã chạy mất dạng.
Dân chúng như có thần giao cách cảm, hô hoán dạt sang hai bên tạo thành lối thoát. Bốn người đi tới đâu, đường nhỏ lại lấp kín tới đó.
Binh lính hai mắt nhìn nhau, suy nghĩ hoàn toàn không theo kịp, không biết nên đuổi hay nên ở lại tiếp tục bảo vệ các vị đại nhân. Trương Thù Thu sau đám lính hé mắt nhìn qua, khuôn mặt lập tức trắng bệch, hét lớn, “Đuổi! Đuổi theo!”
Phủ binh lập tức tràn ra, thế nhưng trước mặt toàn là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ. Chỗ này gọi “Nương, nương, con sợ!”, chỗ khác hô “Ai nha, đừng đạp hài tử của ta!”; các cụ già thì ôm ngực thở hồng hộc, bắt lấy tay áo bọn họ, “Binh gia, đừng đạp hỏng trái cây ta mang đi bán!”… Gà bay chó sủa, tiếng người huyên náo, các phủ binh chui tới chui lui trong đoàn người, mồ hôi nhễ nhại ướt áo, làm sao tìm nổi bóng dáng bốn người kia.
“Phản! Phản!” Trương Thu hét lớn, mặt già trắng bệnh, lại gân giọng rống to hơn, “Chạy một lúc không chạy được cả đời! Lục soát nơi ở của ả cho ta! Công văn! Lập tức ban công văn treo thưởng tróc nã toàn thành! Lập tức báo lên hành tỉnh Tây Lăng, thỉnh Tổng đốc đại nhân hạ lệnh xử trí!”
“Vâng!”
“Không được, để ta tự đi!” Trương Thư cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, trong lòng luôn có cảm giác bất an không thôi. Hắn không sợ Thái Sử Lan ở cửa nha môn dương oai diễu võ, bởi càng dương oai, hắn càng bắt được nhiều nhược điểm, đẩy nàng vào chỗ chết cũng dễ dàng hơn. Nhưng hắn lại sợ Thái Sử Lan chạy mất, sợ nàng ra khỏi Bắc Nghiêm, hợp lại với đám đệ tử cùng trợ giáo doanh Nhị Ngũ, kiện ra hành tỉnh Tây Lăng, thậm chí báo lên kinh thành, làm chính địch của hắn bắt được nhược điểm.
“Phủ binh! Phong tỏa cửa thành, không cho phép một ai ra vào thành, triệu tập toàn bộ quân lính trong thành lùng bắt bốn người này!”
Vâng!”
Trương Thu vội vã lên kiệu. Đúng lúc này, có người phi ngựa tới, cả người nhễ nhại mồ hôi, bụi bặm đầy đầu, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Người nọ dừng ngựa lại từ xa, sau đó vội chạy tới bên cỗ kiệu của hắn.
Trương Thu nhận ra đây là Thôi quan Ngô mà mấy ngày trước bị hắn phái ra ngoài thành, đi mấy trăm dặm lên đại doanh Phủ binh tặng thịnh lễ cho Phó tướng, thuận tiện mượn thêm vài tinh binh qua đây thiếp thân bảo hộ – Trương Thu gần đây thường gặp ác mộng, ngày ngày bất an, tinh thần sa sút, nên mới cấp bách cần người bảo vệ.
Hiện tại, hắn thấy Thôi quan Ngô một mình trở về thì không khỏi bất mãn cau mày một cái, vén rèm quát lớn, “Lão Ngô, ngươi nhìn bộ dạng của mình xem còn ra thể thống gì hay không!?”
“Đại nhân.” Thôi quan Ngô nửa bên mặt cười, nửa bên mặt khóc, biểu tình cực kỳ khó coi, “Ty... Ty chức... Trở về phục mệnh... ”
“Ấp a ấp úng cái gì!” Trương Thu càng nhìn bộ dáng lắp bắp của kẻ này càng thấy không vừa mắt, lúc này đông người, không tiện nói nhiều, trừng mắt với hắn một cái, nói, “Có chuyện gì để lát nói tiếp, trước theo ta đuổi bắt Thái Sử Lan!”
“Thái Sử Lan còn sống?” Thôi quan Ngô hoảng sợ, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ nhăn nhó, một tay bấu víu lên kiệu, “Đại nhân, ty chức…ty chức…”
“Ngươi làm sao?” Trương Thu nhíu mày nhìn hắn. Thôi quan Ngô bị hắn nhìn như thế, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lúng túng mãi không nói ra lời. Trương Thu ngày càng sốt ruột, dứt khoát buông màn kiệu, “Đi ra phía sau, tối ta sẽ nói chuyện với ngươi.”
Cỗ kiệu nhanh chóng được nâng lên, binh sĩ đã đứng thành hàng đợi phân phó, dân chúng đã bắt đầu tản ra xa xa còn có người đang hát, “Lòng dạ đen tối, Trương đại lang, đoạt công người, vội vàng diệt khẩu…”
Thôi quan Ngô nghe Trương Thu hừ một tiếng, chân giẫm mạnh lên kiệu. Hắn đứng ra sau, thấy dòng người tản ra bốn phương tám hướng, kiệu lớn xanh lục của Trương Thu được phủ binh vây quanh, đỉnh kiệu lên lên xuống xuống như đang nhấp nhô trôi vào sóng lớn.
Phải, đang có một hồi sóng lớn chuẩn bị tới…
Thôi quan Ngô ngẩn ngơ đứng lặng, mãi đến khi tất cả phủ binh đều đã chạy nhanh qua người hắn, hắn mới sải bước đến bên con ngựa của mình, không đuổi theo mà phi ngựa về hướng ngược lại, nhanh chóng biến mất trong hẻm nhỏ.
…
Cỗ kiệu của Trương Thu nghênh ngang đi trên đường lớn, nhanh chóng đến trước cửa thành, bỗng nhiên bị làn sóng người chặn lại.
Trương Thu bực bội vén màn kiệu lên, vừa nghĩ thầm từ sau khi Thái Sử Lan kia xuất hiện, thực sự là làm gì cũng không thuận, vừa nói với Điển sử bên cạnh, “Xem chuyện gì đang xảy ra.”
Một câu còn chưa nói hết, bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, dường như là từ ngoại thành truyền đến. Lập tức, bách tính ào ào chạy loạn, mơ hồ có tiếng người kêu la, “Man tộc Tây phiên đánh tới! Thành bị phá rồi! Chạy mau!”
Tất cả mọi người chấn kinh. Trương Thu ngẩn ra, không khỏi bật cười, “Sao có thể! Tây phiên còn đang giằng co với Thiên Kỷ quân ở Lan Sơn, cách chúng ta chừng ba trăm dặm, ở giữa còn có đại doanh Phủ binh. Dù cho thần binh trời giáng cũng tuyệt đối không thể xuống tới Bắc Nghiêm!”
Mấy gã liêu thuộc cưỡi ngựa đứng cạnh hắn cũng vừa cười vừa hùa theo, “Trong thành cũng có thương nhân Tây phiên đến thông thương, có lẽ là xảy ra tranh chấp gì đó thôi.”
“Phải.” Trương Thu gật đầu, lệnh cho thống lĩnh phủ binh, “Mau dẫn người đi xem.”
Một đội binh sĩ vâng mệnh chạy lên, nhưng vừa nhập vào đoàn người lại bị đám đông xô trở lại. Dân chúng tuôn ra như kiến, nhao nhao chạy như điên vào thành. Phía xa xa truyền đến tiếng người vừa thét vừa cười, thanh âm rõ ràng. Tiếp sau đó, một đạo sáng loáng xuyên qua đoàn người, lao thẳng về phía Trương Thu. Ánh bạc vẽ lên một đường cong hoàn mỹ giữa không trung, mũi đao sắc bén. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là “Nguyệt đao” mà chỉ có quan tướng Tây Phiên mới có.
Trương Thu cả kinh đứng lên, đầu đập “bốp” một cái vào thành kiệu cũng không cảm thấy đau nhức. Hắn vội vã ló đầu ra, còn chưa kịp nói gì, một mũi tên lại xé gió lao tới, cắm phập vào thành kiệu. Tuấn mã hí dài một tiếng, đoàn người như thủy triều xô tới, khung cảnh náo loạn chưa từng thấy, tiếng gào khóc vang lên không ngớt.
Lúc này, sắc mặt Trương Thu đã trắng bệch không còn màu máu.
Thành bị phá rồi!
…
Cùng lúc đó, Thái Sử Lan cũng cách không xa Trương Thu.
Tuy nhóm nàng được bách tính che chắn, nhưng ba người kia dù sao cũng đã chịu đủ hành hạ, lại thêm Hỏa Hổ vừa thoát khỏi cũi đã phải mang theo ba người còn lại chạy khỏi nha môn, thành ra đảo mắt một cái sức lực đã suy yếu, không đi được mấy liền chậm lại.
Thái Sử Lan cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị đuổi kịp. Hơn nữa, nàng còn phải nghĩ cách báo lại tình hình cho Triệu Thập Tam và Cảnh Thái Lam. Thái Sử Lan vội lách người vào trong ngõ nhỏ, toan tìm thủ hạ của Kim Đạo Hội để chuyển tin tức cho Triệu Thập Tam.
Kết quả, ngõ hẻm mà đám lâu la của Kim Đao Hội hay lui tới hôm nay lại không một bóng người. Nàng chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn, đợi đến khi vọt ra thì đã thấy đoàn người chạy tới như gió lốc, bụi cuốn khắp đường. Nàng cũng nghe thấy tiếng kêu la thành bị phá. Nhưng khác với Trương Thu, nàng không hề cho rằng đây là chuyện hoang đường, mà trong đầu lập tức hiện lên câu nói của Dung Sở, rằng gần đây đám người Tây Phiên có hành động kỳ quái.
“Hỏa Hổ!” Thái Sử Lan nhảy bật khỏi hẻm nhỏ, cõng Tô Á lên, quay lên nói với Trần Mộ đang nằm trên lưng Hỏa Hổ, “Cố gắng chống đỡ, chúng ta phải lập tức rời khỏi thành!”
“Có chuyện gì?” Thị lực của Hỏa Hổ rất tốt, hắn nhìn chăm chú về phía đám đông phía xa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Đó là đao của Man tộc Tây Phiên!”
“Mau đi!” Thái Sử Lan vội kéo hắn đi, nàng nhất định phải lập tức chạy về tìm Cảnh Thái Lam.
Có điều, từ phía sau đám bách tính bắt đầu xuất hiện rất nhiều hán tử vai u thịt bắp, áo quần duy một màu chàm, trên mặt xăm hoa văn, chính là đồ đằng của tộc người Tây phiên. Bọn chúng cầm đủ loại vũ khí trên tay, quơ qua quơ lại như đang xua đuổi bầy dê trên thảo nguyên, khiến cho bách tính càng thêm náo loạn.
Từng tốp, từng tốp lớn dân thường hoảng sợ chạy tới, đa số y phục của bọn họ đều đã xốc xếch, tất giày xiêu vẹo, đầu tóc rối bù, đường phố dần không còn một khe hở.
Đám người Thái Sử Lan bị đoàn người từng bước đẩy lùi. Tâm lý khủng hoảng rất dễ lan rộng, bách tính phụ cận rất nhanh đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc nhất thời vang lên, hóa thành cảnh tượng bầy ruồi không đầu chạy loạn.
Thái Sử Lan cau mày, nàng cảm thấy đám Tây phiên kia không hề quá đông, không giống với quân lính phá thành. Nhưng hiện tại, binh lính đột nhiên xông tới, bách tính bởi vậy mà trở nên khủng hoảng, không còn ai đủ tỉnh táo để chạy đi xem thành có bị phá thật hay không, tình hình hiện tại rốt cục thế nào. Thái Sử Lan xuyên qua không lâu, cũng chưa từng tham gia chiến tranh cổ đại. Nàng không khỏi nghi hoặc, phải chăng cổ nhân chính là như vậy – mấy trăm người phá một thành, định thiên hạ?
Nàng bị ép lui ra sau, bỗng nhiên đụng phải một đám người từ phía chạy tới từ phía ngược lại.
Lúc này, theo lý mà nói, ai cũng đều phải chạy vào trong thành, bởi vì mọi người đều hiểu, tuy tổ chim bị phá thì trứng chẳng thể vẹn nguyên, nhưng dù sao bên trong cũng còn một lớp tường thành chặn địch, hơn nữa còn có Phủ nha, có quân doanh hạ Phủ binh, là nơi tập trung lực lượng binh lính tinh nhuệ của cả thành. Thế nhưng, nhóm người phía sau Thái Sử Lan này, rõ ràng là đang chạy ra từ nội thành.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thái Sử Lan tóm lấy thiếu niên vừa đụng phải nàng, hô lớn, “Vì sao lại chạy ra ngoài?”
“Phủ doãn không cho phép đi vào trong thành!” Thiếu niên kia gào khóc đáp lại, “Phủ doãn hạ lệnh, đợi toàn thể phủ binh tiến vào thành thì lập tức đóng chặt cửa thành, bất luận kẻ nào cũng không được mở ra!”
“Vô sỉ!” Người mắng hai chữ này chính là Hỏa Hổ, “Trương Thu đứng đầu một phủ, lúc này lại dám không bảo hộ bách tính! Đóng cửa nội thành? Đây rõ ràng là đang đẩy bách tính vào chỗ chết!”
“Cửa nội thành đã đóng rồi?” Thái Sử Lan quay đầu lại.
“Không biết.” Thiếu niên vừa khóc vừa đáp, “Mọi người đều bị phủ binh đuổi đi… Vừa rồi Phủ doãn Trương còn ở đâu đó quanh đây, hiện tại đang hướng về phía nội thành. Phủ binh đều ở cạnh hắn, có người còn dùng thương đâm…tỷ tỷ của ta…tỷ tỷ của ta…”
Nghe đến đây, sắc mặt Hỏa Hổ đã tái xanh, Tô Á cúi đầu yên lặng, toàn thân Trần Mộ run rẩy, kinh hoảng nhìn Thái Sử Lan, lại quay đầu nhìn Tô Á.
Thái Sử Lan nhìn ba người bọn họ rồi nhìn đoàn người đang gào thét chạy loạn. Hiện tại, bọn họ đã bị hai dòng người chạy ngược nhau đẩy vào chính giữa, phía trước là kẻ địch Tây phiên, phía sau là nội thành không cho phép vào.
Không có đường trốn, vậy không cần trốn!
Nàng bỗng nhiên xoay người, chạy nhanh về phía nội thành.
Hỏa Hổ giật mình trông theo bóng lưng rời đi của nàng, bỗng cười vang một tiếng, một tay đỡ Tô Á, một tay giữ lấy Trần Mộ nói: “Nữ nhân lại muốn làm chuyện đáng sợ gì rồi! Chúng ta đi theo nàng!”
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xông tới, một tay tóm lấy Tô Á, sau đó lại đoạt lấy Trần Mộ, giao cho người bên cạnh. Hỏa Hổ ngẩn ra, vừa quay đầu liền thấy một hán tử mặt đen xa lạ, trên đầu vai người nọ còn có một đứa bé trắng nõn đáng yêu đang hưng phấn vỗ đầu hắn, hai cái chân ngắn đong đưa, hô lớn, “Ma ma! Ma ma ở phía trước! Triệu Thập Tam, mau, mau đuổi!”
Hỏa Hổ choáng váng một giây, hán tử trước mặt thân người cao to, nhìn thế nào cũng không thể hòa hợp với đứa nhỏ kia. Tạo hình này…quả thực kỳ dị!
Hán tử kia đương nhiên là Triệu Thập Tam. Thấy Hỏa Hổ nhìn mình bằng ánh mắt quỷ dị, hắn nửa giận nửa ngượng kéo kéo khóe môi, khẽ vỗ hai chân của Cảnh Thái Lam, lầm bầm, “Tiểu tổ tông, tiểu tổ tông, đừng kêu nữa! Chừa cho tiểu nhân chút mặt mũi có được không?”
“Ngươi là…” Hỏa Hổ không cảm thấy đối phương có địch ý, thoáng thả lỏng tâm tình.
“Triệu Thập Tam!” Triệu Thập Tam tức giận đáp, “Ngươi là Hỏa Hổ!? Tự lo cho bản thân mình đi. Tô cô nương và Trần công tử cứ để bọn ta chăm sóc.”
“Ma ma!” Cảnh Thái Lam cưỡi Triệu Thập Tam điên cuồng chen về phía trước, đuổi theo Thái Sử Lan. Thái Sử Lan nghe được thanh âm quen thuộc của tiểu tử kia, trong lòng không khỏi cả kinh.
Triệu Thập Tam không đưa Cảnh Thái Lam tới chỗ an toàn, lại còn dẫn nó tới tìm nàng?
Thái Sử Lan hiểu rõ tư tưởng của Triệu Thập Tam, hắn đích thực là một tôi tớ trung thành tiêu chuẩn của xã hội phong kiến. Dựa vào thái độ trước sau như một của kẻ này, khi có chuyện xấu xảy ra, hắn hẳn phải đảm bảo an toàn cho Cảnh Thái Lam trước tiên, sao hiện giờ lại có thể chạy tới nơi này?
Nàng quay đầu, thấy Cảnh Thái Lam bình yên vô sự thì lập tức nhìn sang Triệu Thập Tam. Triệu Thập Tam hết nhìn trời lại nhìn sang cây cỏ, duy chỉ không nhìn nàng. Sau đó, vì không chịu nổi ánh mắt của nàng, hắn đành cúi đầu lầm bầm, “Chủ tử nói, dù có chuyện gì xảy ra, ta nhất định phải theo ngươi.”
Vẻ mặt hắn lạnh xuống, trong đầu xẹt qua lời nói của Dung Sở trước lúc rời đi.
“Không có Cảnh Thái Lam, vị trí kia vẫn còn nhiều kẻ muốn đoạt lấy. Nhưng Thái Sử Lan chỉ có một. Vì vậy, thiếu người nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được thiếu nàng, hiểu rồi chứ?”
Thực sự là…đại nghịch bất đạo nha… – Triệu Thập Tam nghĩ.
Đương nhiên, những lời này, hắn không thể nói với Thái Sử Lan.
Có Triệu Thập Tam cùng đội hộ vệ hai mươi người của hắn, tốc độ của Thái Sử Lan nhanh hơn rất nhiều. Hộ vệ của Dung Sở đều là tinh anh trong thiên hạ, từng trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, rất nhanh đã đưa nàng ngược chiều dòng người. Bốn phía, bách tính đang hoảng loạn cũng dần cảm thấy bên cạnh có cỗ sức mạnh đặc biệt lướt qua, rất nhiều người dừng bước ngoái đầu nhìn lại. Chứng kiên tốc độ, khí thế và phương hướng của đám người Thái Sử Lan, vẻ tuyệt vọng trong mắt bọn họ dần biến mất, thay vào đó là vẻ chờ mong.
Không biết là ai dẫn đầu chạy theo, sau đó, càng ngày càng nhiều người đổi hướng lao đi.
Dòng người rất nhanh đã đụng phải đội ngũ Phủ binh đang bảo vệ Trương Thu lui vào trong thành.
“Lùi lại! Lùi lại!” Gã tiểu đội trưởng giơ thương đâm loạn xung quanh, lớn tiếng quát, “Nội thành phải lập tức đóng cửa, kẻ nào cũng không được tới gần! Mau lùi lại!”
“Nhanh chân lên!” Trương Thu nôn nóng thúc giục kiệu phu, nếu như không phải vì sợ ló đầu ra ngoài sẽ bị đá ném chết, hắn nhất định đã xông ra đoạt một con ngựa chạy vào trong thành rồi.
Xuyên qua đám người đông xô lấn chen đẩy, hắn bỗng thấy gương mặt bình tĩnh của Thái Sử Lan. Bước đi của nàng nhanh nhưng không vội, trên mặt không có lấy một giọt mồ hôi, thậm chí y phục còn không bị xô lộn xộn, sắc mặt tuy hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời như tước, phảng phất ồn ào náo động xung quanh chẳng hề liên quan tới nàng.
Trương Thu nhìn vẻ chật vật của mình, lại nhìn sang tư thế oai phong lẫm liệt kia của nàng, trong lòng chợt dấy lên cảm giác hoảng sợ xen lẫn ghen ghét, mồ hôi bỗng ướt đẫm lưng áo.
Một khắc mồ hôi tuôn ra như suối chảy kia, hắn chợt nghe phía đối diện có người hét lớn, “Phủ doãn Trương, Thái Sử cô nương thỉnh cầu cùng ngài vào thành ngăn địch!”
Bách tính ngay lập tức náo động, Trương Thu ngẩn người, gần như không tin vào tai mình.
Ngay sau đó, hắn cười lạnh một tiếng – Thái Sử Lan muốn vào thành? Có thể ư? Hắn sẽ để một tên tử địch như nàng ở cạnh bên mình?
“Bên người Thái Sử cô nương có thân vệ do cao nhân đưa tặng, có thể đảm bảo an toàn cho đại nhân!”
Trương Thu giật giật lông mày, vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy đám nam nhân bên cạnh Thái Sử Lan, bất luận là tốc độ, tinh thần, hay khí thế, đều có thể cho thấy họ là cao thủ, cũng không phải tầm cỡ mà hạ phủ binh có thể sánh bằng.
Trương Thu không khỏi động tâm. Tây phiên đã vào tới ngoại thành, cho dù hắn có thành công lui vào nội thành, thì cũng coi như thú nhốt trong lồng, chỉ có thể giữ được an toàn trong chốc lát. Nhưng nếu có đám cao thủ này bảo vệ, chí ít cũng không cần lo đến an toàn tính mạng.
Có điều, hắn rất nhanh đã hạ quyết tâm – Thái Sử Lan và hắn thù sâu như biển. Chính vì bên người nàng có những cao thủ này, hắn càng không thể để nàng vào thành!
Hắn ở trong kiệu lo nghĩ nọ kia, không hề phát giác đoàn người đã ngày một tới gần, mà hạ phủ binh không được chỉ lệnh cũng bắt đầu chậm rãi tách ra.
“Thái Sử cô nương nói, huynh đệ đồng minh Lục Lâm ở ngoại thành cũng là bằng hữu của nàng, khi tình hình nguy cấp, họ có thể trợ giúp đại nhân một tay.” Một giọng nam nhân vang lên, “Đại nhân có lẽ không biết, Hịch võ lâm trước đó chính là tìm kiếm Thái Sử cô nương.”
Trương Thu lại không khỏi giật mình – Người mà minh chủ Lục Lâm của Bắc địa muốn tìm thực sự là Thái Sử Lan?
Chuyện mấy ngày trước nhân sĩ võ lâm tề tụ tại Bắc Nghiêm, hắn đương nhiên biết rõ, cũng hoang mang không biết đám người kia muốn làm gì. Tuy rằng Bắc Nghiêm vỡ đê là chuyện nghiêm trọng, nhưng đâu thể tới nỗi khiến cho những người trong giới võ lâm không quản đường xa chạy tới. Nghĩ vậy, hắn liền sai người đi dò la tin tức, sau mới biết được minh chủ Lục Lâm muốn tìm người, hình dáng lẫn tướng mạo trong lời miêu tả rất giống với Thái Sử Lan. Trương Thu sao có thể chấp nhận chuyện này? Hắn lập tức lấy lý do người đông nhiễu loạn trị an để trục xuất đám nhân sĩ võ lâm kia ra khỏi thành. Hiện tại, tất cả bọn họ đều đang trú đóng cách đây không xa.
Nhân số đám nhân sĩ võ lâm này vốn không ít, nếu như có được sự giúp đỡ của bọn họ…
Trương Thu lại trầm ngâm một lát, sau đó bỗng vén rèm, thăm dò Thái Sử Lan, “Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”
“Ai nói ta giúp ngươi? Ta chỉ đang giúp chính mình mà thôi!” Thái Sử Lan đáp, “Chỉ có vào thành mới có đường sống!”
“Lương thảo trong thành có hạn, những người dân quanh ngươi này…”
“Liên quan gì đến ta!”
Bốn phía nín lặng lắng nghe. Đầu tiên là yên tĩnh, sau đó bách tính lập tức phản ứng lại, đoàn người đột nhiên bộc phát tiếng khóc lớn xen lẫn mắng chửi.
“Thì ra nữ nhân này từ đầu tới cuối đều giả nhân giả nghĩa!”
“Thái Sử Lan cũng muốn bỏ lại chúng ta rồi!”
“Vì sao không giúp bọn ta?”
Rất nhiều rau dưa và trái cây bị ném tới. Trên thân đám người Triệu Thập Tam và Hỏa Hổ rất nhanh đã đầy ắp trứng thối và lá cây vàng úa.
Cảnh Thái Lam rụt cổ trốn ra sau Triệu Thập Tam, còn lợi dụng lúc hỗn loạn giơ tay bắt lấy một quả lê bị ném tới, xoa xoa vào áo một hồi rồi vui vẻ gặm một miếng thật to.
Trương Thu cười lạnh, thứ hắn muốn chính là những lời này!
“Ngươi phải thề, sau khi vào thành tuyệt đối không được làm ta bị thương!”
“Ta thề!” Thái Sử Lan đáp lại không chút do dự.
“Tốt! Nhường đường!”
Phủ binh lập tức dẹp sang hai bên, tạo ra một lối đi cho đám người Thái Sử Lan bước qua. Trương Thu nhìn nàng chằm chằm, nói, “Ngươi đi phía cuối, chúng ta mau mau vào thành rồi lập tức đóng cửa.”
“Được.” Trong tiếng kêu la rung trời, Thái Sử Lan bình thản đáp lại.
Triệu Thập Tam và Hỏa Hổ lần lượt bước lên phía trước, một người đi lên phía trước tiểu đội trưởng hạ phủ binh, người còn lại buồn bực không lên tiếng thúc mạnh khuỷu tay lên người binh lính bảo hộ trước kiệu.
Tên lính kia ngã ngửa ra sau, đụng phải cỗ kiệu của Trương Thu. Thân thể Trương Thu lảo đảo ngả về phía sau. Hắn còn chưa kịp ngồi thẳng lại, mành kiệu đã bỗng nhiên bị lật lên, ánh mặt trời chói chang đột ngột tràn vào, một bàn tay tái nhợt mà lạnh như băng đột nhiên siết chặt cổ hắn.
Trương Thu trợn tròn hai mắt, cố gắng nhìn rõ nữ tử trước mặt. Bởi hắn đang ngửa cổ ra sau, nên bấy giờ chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi thẳng tắp, hàng mày hơi xếch lên, cuối cùng là vầng trán cao rộng của nàng.
Hắn muốn giãy dụa, muốn kêu la, nhưng yết hầu lại bị bàn tay kia nắm chặt.
“Để bách tính cùng đi vào!” Ngón tay không hề buông lỏng, Thái Sử Lan lạnh lùng nói, “Nếu không, ta lập tức giết chết ngươi!”
Trương Thu ngửa cổ ra sau, trên trán lộ ra gân xanh, tức giận nhìn chòng chọc nàng.
Hắn như muốn nói, “Ngươi từng thề! Vậy mà bây giờ lại dám trở mặt!”. Thái Sử Lan rất có tâm mà lên tiếng giải thích, “Ta mới nói ta thề, còn chưa có nói thề cái gì!”
Trương Thu cảm giác cổ họng mình ngai ngái, dường như là tức giận tới thổ huyết. Đáng tiếc cổ hắn bị bóp quá chặt, muốn thổ cũng thổ không ra.
“Hiện tại, ta có thể nói cho ngươi nghe nội dung lời thề.” Thái Sử Lan chậm rãi nói, “Ta thề! Cản trở ta, động đến ta – THÙ! NÀY! TẤT! BÁO!”
Trong thành có rất nhiều bách tính biết được sự thật liên quan đến trận lũ kia. Cũng chính vì vậy, những lời công kích, chửi mắng quan phủ tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng dẫn tới khung cảnh công khai gia hào ngày hôm nay. Quan phủ, chẳng qua là muốn giết gà dọa khỉ mà thôi!
Chân lý và công nghĩa, hết thảy đều bị mũi đao cường quyền chém đứt.
Kim Chính vừa thấy Thái Sử Lan, lông tơ cả người như dựng đứng trong nháy mắt. Hắn run run cầm roi da, lùi từng bước lẩn vào đám nha dịch.
Hắn không tin, trước mắt bao người thế này nàng lại có thể ra tay với hắn. Nhưng mà, gương mặt lạnh tanh của nữ tử kia lại khiến hắn nhớ tới đêm đó, trong làn mưa xối xả, nàng bắt Hỏa Hổ về phủ nha.
Yên lặng, mà sát khí tựa lôi đình.
Dù biết nàng không có võ công, dù biết phía sau hắn hộ vệ vô số, nhưng hắn vẫn không thể không sợ hãi.
“Thái Sử cô nương, ta mang cưa đến cho cô rồi.” Một tiếng hô truyền tới, thôn trưởng cầm theo một chiếc cưa, thở hồng hộc chen qua đoàn người.
Thái Sử Lan nhận lấy cưa, gật đầu cảm ơn ông rồi đi về phía chiếc cũi.
Kim Chính giật mình – lẽ nào…nàng muốn cưa cũi?
Trong chốc lát, hắn có chút do dự, không biết nên ngăn cản hay mặc kệ. Ngăn cản, chung quy hắn vẫn cảm thấy chột dạ; mặc kệ, như vậy làm sao báo lên trên?
Thái Sử Lan mặc kệ sự do dự của hắn dứt khoát đi tới trước mặt Tô Á, bắt đầu cưa hàng gỗ.
Trưởng thôn nghi ngờ nhìn nữ tử trước mặt, không rõ vì sao đối phương nhất định muốn ông lấy cưa lại đây. Dù rằng thứ này sắc bén, nhưng so vỡi chiếc cũi kia lại vô cùng yếu ớt, không bằng lấy một cây búa còn dễ sử dụng hơn.
Tiếng lưỡi cưa ma sát với cũi gỗ vang lên cót két. Ánh nắng nhợt nhạt chiếu xuống, phủ lên vụn gỗ rải rác trên đất.
Tô Á gắng sức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thái Sử Lan. Nàng mấp máy môi, đáy mắt mờ hơi nước.
Không phải là ủy khuất, mà vì biết được nàng còn sống mà vui mừng,
Thái Sử Lan mím môi, không nhìn Tô Á, chỉ chăm chăm cưa cũi gỗ.
“Cót…két…cót…két…”
Mỗi người ở đây đều theo bản năng nhìn nàng cưa gỗ, trong lòng cũng như có từng đợt sóng xô theo tiếng cưa không nhanh không chậm. Tiếng lòng trận loạn, vạn quân áp sát, mưa cuộn lòng sông, gió đầy lầu.
Cảm giác căng thẳng đột nhiên ập tới, cũng chẳng biết là tại sao.
“Dừng tay!” Kim Chính bỗng nhảy dựng lên. Chẳng biết từ khi nào, trán hắn đã nhễ nhại mồ hôi, dưới ánh mặt trời trở nên bóng nhẫy, “Dừng tay! Trên đất quan, ngươi lại dám ngang nhiên phá cũi cứu trọng phạm chịu thị chúng!? Việc này là cướp ngục! Cướp ngục!”
Tiếng thét chói tai vang vọng. Thái Sử Lan vẫn tiếp tục cưa gỗ, không thèm ngẩng đầu lên, “Bây giờ ngươi mới biết?”
Kim Chính tái mặt, hai mắt trợn trắng dã, vung tay, “Bắt ả!”
Hắn vừa dứt lời, Thái Sử Lan liền quay đầu, phi cưa tới.
Kim Chính nhanh nhẹn nghiêng người, nha sai cao lớn phía sau hắn xem ra biết chút võ công, lập tức vọt lên, xoay người múa đao. *Keng* một tiếng, cái cưa gãy đôi giữa không trung.
Lưỡi cưa bắn ra, Thái Sử Lan nhún người nhảy lên, đón lấy lưỡi cưa, một lần nữa hung hăng đánh tới!
Nha sai kia khinh thường cười nhạt một tiếng, cũng nhún người nhảy lên, đường đao chớp sáng, chém nát lưỡi cưa giữa không trung, sau cùng gập người đáp đất. Mảnh nhỏ lưỡi cưa vòng quanh người hắn, hắn tiện tay phất một cái, gom mảnh nhỏ lại thành đống, di nát dưới chân rồi ngẩng đầu, cúi chào với bốn phía.
Tiếng reo hò lác đác của đám lưu manh truyền tới.
Kẻ này xuất thân từ gánh xiếc giang hồ nên có vài kỹ thuật khéo léo ưa nhìn, lúc này vô thức phô bày hết cả. Hắn nghe tiếng la hét ủng hộ, bệnh cũ liền tái phát, còn tưởng rằng bản thân quay về gánh xiếc năm đó, chậm rãi bước tới đoàn người, chuẩn bị ngửa tay xin tiền.
Hắn vừa rời đi, bên người Kim Chính lập tức xuất hiện khoảng trống. Kim Chính còn chưa kịp phản ứng, Thái Sử Lan đã nhanh chân vọt tới.
Nàng tay không bổ nhào đến, vạt áo xanh đen sau lưng duỗi căng, giống như tấm sắt xẻ ngang cơn gió.
Kim Chính cười nhạt, “Tự tìm đường chết!”, nói rồi vung roi da lên, quất xuống lưng của Thái Sử Lan. Thân người nàng lảo đảo, ngã thẳng xuống đống vụn khi nãy, máu tươi tức khắc chảy xuống từ lòng bàn tay và đầu gối.
“Mánh khóe chừng ấy mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt lão gia!” Kim Chính cười nhạt, nhấc chân đạp lên lưng Thái Sử Lan, khiến nàng vừa định đứng lên lại quỳ sụp xuống.
“Thái Sử cô nương! Thái Sử cô nương!” Kim Chính cười lớn, điên cuồng đạp lên lưng Thái Sử Lan, bắt chước ngữ điệu phấn khích của bách tính khi nãy, “Tiện nhân kia tới, các ngươi hô hào cái gì? Tiện nhân kia xông tới nha môn, mưu toan cướp ngực, chẳng lẽ các ngươi còn muốn giúp ả hay sao?”
Dân chúng yên lặng, trừng mắt nhìn Kim Chính đang dương dương tự đắc, lại nhìn Thái Sử Lan nửa quỳ trên đất. Mái tóc nàng xõa xuống che đi nửa bên mặt, vết máu dưới lòng bàn tay ngày càng lan rộng. Tầm mắt của mọi người cũng như bị màu máu kia nhuộm đỏ.
Trong cũi, Hỏa Hổ trợn to hai mắt, ngửa mặt lên trời cười gằn từng tiếng, Tô Á run rẩy toàn thân, Trần Mộ khóc nức lên, tiếng khóc tràn ngập tuyệt vọng.
“Kim Chính!” Bỗng nhiên có người hét lớn, “Con mẹ nó, ngươi có còn là người hay không! Ngươi nghĩ chúng ta thật sự không biết ai mới là người cứu bách tính trong trận lũ kia sao? Ngày đó vỡ đê ngươi đứng đâu, nói gì, làm gì, mọi người ai cũng thấy được! Tốt nhất là ngươi nên thức thời một chút, cụp đuôi vào khe mông mà cút đi, đừng ở chỗ này khiến bọn ta ghê tởm thêm nữa!”
“Cút đi! Cút đi!” Từ đâu chỉ là thưa thớt vài tiếng, sau đó tiếng hô ngày càng vang dội, dần dần còn có người vung nắm đấm chỉ vào Kim Chính.
“Là cô nương này…là cô nương này…” một bà lão lảo đảo chui vào, chỉ về phía Tô Á, lạc giọng nói, “Ngày đó là nàng tới báo tin cho người trong thôn chạy, nhưng ta bệnh cũ tái phát, lại không có người thân bên cạnh nên không muốn đi, là nàng đã cõng ta ra khỏi phòng. Lúc đó, bà lão ta còn không tin, còn đá nàng một cái…Cô nương này…” Bà lão tập tễnh bước tới cạnh cũi, vươn tay sờ sờ vết thương loang lổ máu trên mặt Tô Á, “…Tại sao các ngươi lại vô lương tâm như thế… Tại sao lại làm như thế? Tại sao lại làm như thế?… Ông trời ơi, ông mù rồi sao!?”
Cánh tay già nua của bà đặt lên vết máu đã đông lại.
Tô Á trước giờ vẫn cắn răng không nói một lời, lúc này thân thể đã cứng lại, rốt cục bật khóc nức nở.
Lệ nóng lăn đều trên bàn tay nứt nẻ đen nhẻm của bà lão. Tiếng khóc khàn khàn của nàng vang lên, bốn phía chợt yên lặng, sau đó tiếng hô hoán lại bộc phát càng mãnh liệt hơn.
Có tiếng bước chân vọng ra từ trong nha môn, dường như có người đang chạy tới.
Kim Chính đứng cách nha môn không xa, tự dưng nghe thấy tiếng động, mặt mũi lập tức biến sắc, không đoái hoài đến Thái Sử Lan nữa mà vội vã xoay người về phía bách tính, nhấc chân lên rồi hét lớn: “Im miệng…”
Ngay khi hắn vừa nhấc chân khỏi lưng Thái Sử Lan, xoay người về hướng khác, nàng đột nhiên ngẩng đầu, duỗi tay ra.
Trong lòng bàn tay nàng, một lưỡi cưa sáng rực như tuyết.
Thái Sử Lan nâng tay, lưỡi cưa lao thẳng về phía trước, đâm mạnh vào giữa hai chân còn đang dang rộng của Kim Chính!
Một tiếng đâm vào, giống như lốp xe nổ tung dưới ánh mặt trời chói trang – lúc đầu chẳng qua chỉ xì một tiếng nhỏ, sau đó lập tức đùng một cái, tan tành mây khói!
“A…!”
Kim Chính xoay người, gần như cùng lúc, lưỡi cưa đâm vào cơ thể hắn, tiếng hét cũng vang lên liền sau đó, dường như còn chưa kịp hít vào, máu đã vung vãi khắp nơi.
Động tác của Thái Sử Lan tựa như nước chảy, hay giống như đã diễn tập vô số lần, trong nháy mắt đã cắt đứt sinh mạng một người.
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, âm điệu run rẩy phập phồng vì đau đớn.
Bốn phía bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Thời gian như đông cứng lại, ai nấy đều bất động nhìn vào giữa sân, vẻ tức giận còn chưa kịp thu về, nỗi khiếp sợ đã xâm chiếm khắp người.
Trong không gian lặng ngắt như tờ, Thái Sử Lan rốt cục ngẩng đầu, mặt không biến sắc, hung hăng đá vào đoạn lưỡi cưa còn lộ ra bên ngoài cơ thể Kim Chính.
Kim Chính hét thảm ngã xống, máu bắn tung tóe, hòa lẫn với bụi mù, chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu của hắn đã khàn lại không giống tiếng người, thân thể vô ý thức cuộn tròn, lưỡi cưa dưới thân vẫn liên tiếp nhỏ máu…
Trong tiếng rên rỉ quái dị, Thái Sử Lan chậm rãi đứng thẳng.
Một chốc đứng lên, gió lớn thổi tới, lọn tóc đen che đi mắt nàng. Trước mắt nàng bỗng nhiên xẹt qua đoạn ký ức của rất nhiều năm trước, một đứa nhỏ ba tuổi đứng dưới cầu vượt, bóng đèn thủy tinh trên tay nó đâm thẳng vào tim tên côn đồ.
Rất nhiều năm sau, nàng cũng như vậy, giết chết kẻ đáng giận nhất trong đời mình.
Không có vũ lực, nhưng nàng có trí khôn, có một đôi tay có khả năng phục nguyên.
Ba tuổi có thể, vậy thì mười chín tuổi, nàng cũng có thể.
“Nếu cường quyền không nói đạo lý,” Nàng nói, “vậy chúng ta dùng vũ khí.”
Nàng bước qua vũng máu đỏ tươi của Kim Chính, không thèm nhìn hắn một cái, chỉ vào ba chiếc cũi, “Ai còn lương tâm, tới giúp ta đập!”
Hầu như trong nháy mắt, một đám người đã vọt tới, điên cuồng đập lên cũi gỗ.
Đám côn đồ do quan gia thuê tới khi nãy còn đứng xem trò, giờ đành lặng lẽ rút lui.
Người người kích động đập phá, gần như trong nháy mắt, ba cái cũi đồng loạt gãy vụn. Mọi người vừa mới nhốn nháo đỡ ba phạm nhân đi ra, ở cửa nha môn bỗng nhiên có ngừoi hét lớn: “Phản! Các ngươi phản cả!”
Dân chúng ngẩn ngơ nhìn lên, chỉ thấy Phủ doãn Bắc Nghiêm – Trương Thu – dẫn theo một đoàn quan viên trong phủ cùng một đám phủ binh vũ khí chỉnh tề hung hăng bước tới, cước bộ trang nghiêm mà mãnh mẽ, đạp trên nền đá rầm rầm rung động.
Trung Thu liếc mắt nhìn Kim Chính đang co quắp sắp chết trong vũng máu, đột nhiên biến sắc, giơ tay chỉ vào Thái Sử Lan đang tiến tới gần hắn.
Một chữ “Bắt!” còn chưa kịp phun ra, Thái Sử Lan đã giơ tay lên, đập vào cánh tay hắn.
“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chỉ vào người ta.” Nàng lạnh lùng nói, “Ngươi không có tư cách.”
Sắc mặt Trương Thu từ đỏ chuyển tím, gân xanh trên trán nổi lên, tức giận nói, “Làm càn…”
“Làm càn? Làm càn đã bằng các ngươi? Không quan tâm sinh mệnh dân chúng, loại trừ thuộc hạ, ẩn giấu tư tâm, không tròn chức trách, đem lời ta nói vứt qua một bên, suýt chút nữa khiến bách tính Bắc Nghiêm phơi thây đầy đất!”
“Lớn mật!”
“Lớn mật? Lớn mất đến đâu cũng sao bằng được các ngươi – dựa vào uy quyền mà cướp đoạt công lao, lừa trên gạt dưới, đổi trắng thay đen, thất trách vẫn ung dung tại vị, lại còn để người có công thụ hình thị chúng.”
“Người nào thất trách! Kẻ nào lập công!” Trương Thu hô to, sắc mặt dữ tợn, “Ngươi nói xem?”
“Ai có công, ai có tội, vạn người nhìn thấu!” Thái Sử Lan chỉ vào bách tính chen chúc sau lưng, “Hơn sáu ngàn bách tính ở đây. Đê Nghi Hà vỡ, ta và Tô Á ở nơi nào? Ngươi lại ở đâu? Kim Chính ở chỗ nào? Trước khi hồng thủy ập tới, ta và Tô Á làm gì? Ngưoi làm gì? Kim Chính lại làm gì?”
“Bản phủ không cần ở đây cãi lộn với ngươi!” Trương Thu liếc mắt nhìn đoàn người, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng ánh mắt người nào người nấy lộ rõ khinh thường và phẫn nộ, khiến hắn như bị núi lớn đè lại. Trước mắt như có ngàn vạn mũi tên lao tới, hắn sợ hãi lui ra sau, nuốt nước bọt, “Trước thiên tai, bản phủ tự mình chạy tới đê Nghi Hà; Sau tai, bản phủ đúng lúc báo lên triều đình, chỉ đạo liêu thuộc ngày đêm cứu tế, kịp thời dọn sạch đường sông, củng cố đê điều, thu xếp cho bách tính gặp nạn, mọi việc đều làm chu toàn, được triều đình ngợi khen, được Khang vương ban thưởng. Rõ ràng như thế, ngươi lại dám ở chỗ này ăn nói xằng bậy, ngông cuồng nói bản phủ thất trách, ngươi rõ ràng là đang nói xấu bản phủ, nói xấu hết thảy liêu thuộc trung cương của Bắc Nghiêm, thậm trí còn là coi rẻ Vương gia, coi rẻ triều đình!”
“Đáng coi rẻ.” Thái Sử Lan nhếch môi cười, vẻ khinh miệt, “Bị kẻ ngu xuẩn lừa thì cũng là ngu xuẩn.”
…
“Thái Sử Lan!” Trương Thu không ngờ lại gặp phải một kẻ to gan lớn mật như nàng, tức giận tới nỗi hai mắt hằn lên tia máu, không thể làm gì khác hơn là chuyển trọng tâm câu chuyện, “Ngươi dám nói chúng ta thất trách? Ngươi làm Phó Điển sử, vậy sau khi đê Nghi Hà vỡ, toàn thành cứu tế, hết thảy người trong phủ toàn lực ứng phó, lúc đó ngươi đang ở đâu?”
Thái Sử Lan thờ ơ liếc nhìn hắn, chân đá vào Kim Chính đã nằm yên bất động, “Hỏi hắn.”
“Bản phủ không cần hỏi ai hết.” Trương Thu nhe răng cười gằn, “Bản phủ nương tay với ngươi quá nhiều, nhưng hôm nay là ngươi tự tìm đường chết. Mặc dù trước giờ ngươi cuồng vọng vô lễ, nhưng bản phủ vẫn sẽ hành sự theo quy củ, ngươi mau tự mình giơ tay chịu trói đi!”
“Hỏa Hổ!” Thái Sử Lan không thèm để ý đến lời của hắn, lùi ra sau một bước, “Có bản lĩnh làm hắn câm miệng hay không?”
Hỏa Hổ vặn cổ tay, cười vang một tiếng, răng trắng như phát sáng, “Có!”
“Thái Sử Lan! Ngươi dám lén lút phóng thích trọng phạm, giật dây giết người!”
“Sai!” Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, “Cái này là công khai thả, công khai xui khiến.”
Hỏa Hổ cười ha ha, đẩy hai người dân đang đỡ hắn ra, vọt lên phía trước.
“Bảo vệ đại nhân! Bảo vệ đại nhân!” Một đám quan viên giật mình, ngã ngã vấp vấp che chắn cho Trương Thu lui ra sau, các binh lính phía dưới tràn lên, ngăn kín cửa phủ, bày thế trận sẵn sàng đón địch.
Hỏa Hổ nhún người nhảy lên, xẹt qua người Thái Sử Lan. Thái Sử Lan quay đầu bắt tay áo hắn, vội vã nói, “Dẫn mấy người chúng ta đi!”
Hỏa Hổ ngẩn ra, cũng may suy nghĩ hắn xưa nay linh hoạt, lập tức hiểu ý Thái Sử Lan, “Được!”, nói rồi, một mặt bày ra tư thế như chuẩn bị vọt lên phía trước, mặt khác tóm lấy Thái Sử Lan, nhanh chóng lui ra sau.
Bóng người đang lao về phía trước đột nhiên đổi hướng, tốc độ nhanh như chớp giật. Hỏa Hổ kéo Thái Sử Lan thối lui dến bên Tô Á và Trần Mộ, sau đó khiêng Trần Mộ đặt lên vai mình, một tay kéo Tô Á, quát khẽ: “Đi!”
Động tác của hắn quá nhanh, khiến phủ binh còn đang bày binh bố trận trước cửa nha môn đều không kịp phản ứng lại, trơ mắt nhìn mấy người Thái Sử Lan lấy tiến để lùi, đảo mắt một cái đã chạy mất dạng.
Dân chúng như có thần giao cách cảm, hô hoán dạt sang hai bên tạo thành lối thoát. Bốn người đi tới đâu, đường nhỏ lại lấp kín tới đó.
Binh lính hai mắt nhìn nhau, suy nghĩ hoàn toàn không theo kịp, không biết nên đuổi hay nên ở lại tiếp tục bảo vệ các vị đại nhân. Trương Thù Thu sau đám lính hé mắt nhìn qua, khuôn mặt lập tức trắng bệch, hét lớn, “Đuổi! Đuổi theo!”
Phủ binh lập tức tràn ra, thế nhưng trước mặt toàn là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ. Chỗ này gọi “Nương, nương, con sợ!”, chỗ khác hô “Ai nha, đừng đạp hài tử của ta!”; các cụ già thì ôm ngực thở hồng hộc, bắt lấy tay áo bọn họ, “Binh gia, đừng đạp hỏng trái cây ta mang đi bán!”… Gà bay chó sủa, tiếng người huyên náo, các phủ binh chui tới chui lui trong đoàn người, mồ hôi nhễ nhại ướt áo, làm sao tìm nổi bóng dáng bốn người kia.
“Phản! Phản!” Trương Thu hét lớn, mặt già trắng bệnh, lại gân giọng rống to hơn, “Chạy một lúc không chạy được cả đời! Lục soát nơi ở của ả cho ta! Công văn! Lập tức ban công văn treo thưởng tróc nã toàn thành! Lập tức báo lên hành tỉnh Tây Lăng, thỉnh Tổng đốc đại nhân hạ lệnh xử trí!”
“Vâng!”
“Không được, để ta tự đi!” Trương Thư cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, trong lòng luôn có cảm giác bất an không thôi. Hắn không sợ Thái Sử Lan ở cửa nha môn dương oai diễu võ, bởi càng dương oai, hắn càng bắt được nhiều nhược điểm, đẩy nàng vào chỗ chết cũng dễ dàng hơn. Nhưng hắn lại sợ Thái Sử Lan chạy mất, sợ nàng ra khỏi Bắc Nghiêm, hợp lại với đám đệ tử cùng trợ giáo doanh Nhị Ngũ, kiện ra hành tỉnh Tây Lăng, thậm chí báo lên kinh thành, làm chính địch của hắn bắt được nhược điểm.
“Phủ binh! Phong tỏa cửa thành, không cho phép một ai ra vào thành, triệu tập toàn bộ quân lính trong thành lùng bắt bốn người này!”
Vâng!”
Trương Thu vội vã lên kiệu. Đúng lúc này, có người phi ngựa tới, cả người nhễ nhại mồ hôi, bụi bặm đầy đầu, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Người nọ dừng ngựa lại từ xa, sau đó vội chạy tới bên cỗ kiệu của hắn.
Trương Thu nhận ra đây là Thôi quan Ngô mà mấy ngày trước bị hắn phái ra ngoài thành, đi mấy trăm dặm lên đại doanh Phủ binh tặng thịnh lễ cho Phó tướng, thuận tiện mượn thêm vài tinh binh qua đây thiếp thân bảo hộ – Trương Thu gần đây thường gặp ác mộng, ngày ngày bất an, tinh thần sa sút, nên mới cấp bách cần người bảo vệ.
Hiện tại, hắn thấy Thôi quan Ngô một mình trở về thì không khỏi bất mãn cau mày một cái, vén rèm quát lớn, “Lão Ngô, ngươi nhìn bộ dạng của mình xem còn ra thể thống gì hay không!?”
“Đại nhân.” Thôi quan Ngô nửa bên mặt cười, nửa bên mặt khóc, biểu tình cực kỳ khó coi, “Ty... Ty chức... Trở về phục mệnh... ”
“Ấp a ấp úng cái gì!” Trương Thu càng nhìn bộ dáng lắp bắp của kẻ này càng thấy không vừa mắt, lúc này đông người, không tiện nói nhiều, trừng mắt với hắn một cái, nói, “Có chuyện gì để lát nói tiếp, trước theo ta đuổi bắt Thái Sử Lan!”
“Thái Sử Lan còn sống?” Thôi quan Ngô hoảng sợ, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ nhăn nhó, một tay bấu víu lên kiệu, “Đại nhân, ty chức…ty chức…”
“Ngươi làm sao?” Trương Thu nhíu mày nhìn hắn. Thôi quan Ngô bị hắn nhìn như thế, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lúng túng mãi không nói ra lời. Trương Thu ngày càng sốt ruột, dứt khoát buông màn kiệu, “Đi ra phía sau, tối ta sẽ nói chuyện với ngươi.”
Cỗ kiệu nhanh chóng được nâng lên, binh sĩ đã đứng thành hàng đợi phân phó, dân chúng đã bắt đầu tản ra xa xa còn có người đang hát, “Lòng dạ đen tối, Trương đại lang, đoạt công người, vội vàng diệt khẩu…”
Thôi quan Ngô nghe Trương Thu hừ một tiếng, chân giẫm mạnh lên kiệu. Hắn đứng ra sau, thấy dòng người tản ra bốn phương tám hướng, kiệu lớn xanh lục của Trương Thu được phủ binh vây quanh, đỉnh kiệu lên lên xuống xuống như đang nhấp nhô trôi vào sóng lớn.
Phải, đang có một hồi sóng lớn chuẩn bị tới…
Thôi quan Ngô ngẩn ngơ đứng lặng, mãi đến khi tất cả phủ binh đều đã chạy nhanh qua người hắn, hắn mới sải bước đến bên con ngựa của mình, không đuổi theo mà phi ngựa về hướng ngược lại, nhanh chóng biến mất trong hẻm nhỏ.
…
Cỗ kiệu của Trương Thu nghênh ngang đi trên đường lớn, nhanh chóng đến trước cửa thành, bỗng nhiên bị làn sóng người chặn lại.
Trương Thu bực bội vén màn kiệu lên, vừa nghĩ thầm từ sau khi Thái Sử Lan kia xuất hiện, thực sự là làm gì cũng không thuận, vừa nói với Điển sử bên cạnh, “Xem chuyện gì đang xảy ra.”
Một câu còn chưa nói hết, bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, dường như là từ ngoại thành truyền đến. Lập tức, bách tính ào ào chạy loạn, mơ hồ có tiếng người kêu la, “Man tộc Tây phiên đánh tới! Thành bị phá rồi! Chạy mau!”
Tất cả mọi người chấn kinh. Trương Thu ngẩn ra, không khỏi bật cười, “Sao có thể! Tây phiên còn đang giằng co với Thiên Kỷ quân ở Lan Sơn, cách chúng ta chừng ba trăm dặm, ở giữa còn có đại doanh Phủ binh. Dù cho thần binh trời giáng cũng tuyệt đối không thể xuống tới Bắc Nghiêm!”
Mấy gã liêu thuộc cưỡi ngựa đứng cạnh hắn cũng vừa cười vừa hùa theo, “Trong thành cũng có thương nhân Tây phiên đến thông thương, có lẽ là xảy ra tranh chấp gì đó thôi.”
“Phải.” Trương Thu gật đầu, lệnh cho thống lĩnh phủ binh, “Mau dẫn người đi xem.”
Một đội binh sĩ vâng mệnh chạy lên, nhưng vừa nhập vào đoàn người lại bị đám đông xô trở lại. Dân chúng tuôn ra như kiến, nhao nhao chạy như điên vào thành. Phía xa xa truyền đến tiếng người vừa thét vừa cười, thanh âm rõ ràng. Tiếp sau đó, một đạo sáng loáng xuyên qua đoàn người, lao thẳng về phía Trương Thu. Ánh bạc vẽ lên một đường cong hoàn mỹ giữa không trung, mũi đao sắc bén. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là “Nguyệt đao” mà chỉ có quan tướng Tây Phiên mới có.
Trương Thu cả kinh đứng lên, đầu đập “bốp” một cái vào thành kiệu cũng không cảm thấy đau nhức. Hắn vội vã ló đầu ra, còn chưa kịp nói gì, một mũi tên lại xé gió lao tới, cắm phập vào thành kiệu. Tuấn mã hí dài một tiếng, đoàn người như thủy triều xô tới, khung cảnh náo loạn chưa từng thấy, tiếng gào khóc vang lên không ngớt.
Lúc này, sắc mặt Trương Thu đã trắng bệch không còn màu máu.
Thành bị phá rồi!
…
Cùng lúc đó, Thái Sử Lan cũng cách không xa Trương Thu.
Tuy nhóm nàng được bách tính che chắn, nhưng ba người kia dù sao cũng đã chịu đủ hành hạ, lại thêm Hỏa Hổ vừa thoát khỏi cũi đã phải mang theo ba người còn lại chạy khỏi nha môn, thành ra đảo mắt một cái sức lực đã suy yếu, không đi được mấy liền chậm lại.
Thái Sử Lan cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị đuổi kịp. Hơn nữa, nàng còn phải nghĩ cách báo lại tình hình cho Triệu Thập Tam và Cảnh Thái Lam. Thái Sử Lan vội lách người vào trong ngõ nhỏ, toan tìm thủ hạ của Kim Đạo Hội để chuyển tin tức cho Triệu Thập Tam.
Kết quả, ngõ hẻm mà đám lâu la của Kim Đao Hội hay lui tới hôm nay lại không một bóng người. Nàng chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn, đợi đến khi vọt ra thì đã thấy đoàn người chạy tới như gió lốc, bụi cuốn khắp đường. Nàng cũng nghe thấy tiếng kêu la thành bị phá. Nhưng khác với Trương Thu, nàng không hề cho rằng đây là chuyện hoang đường, mà trong đầu lập tức hiện lên câu nói của Dung Sở, rằng gần đây đám người Tây Phiên có hành động kỳ quái.
“Hỏa Hổ!” Thái Sử Lan nhảy bật khỏi hẻm nhỏ, cõng Tô Á lên, quay lên nói với Trần Mộ đang nằm trên lưng Hỏa Hổ, “Cố gắng chống đỡ, chúng ta phải lập tức rời khỏi thành!”
“Có chuyện gì?” Thị lực của Hỏa Hổ rất tốt, hắn nhìn chăm chú về phía đám đông phía xa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Đó là đao của Man tộc Tây Phiên!”
“Mau đi!” Thái Sử Lan vội kéo hắn đi, nàng nhất định phải lập tức chạy về tìm Cảnh Thái Lam.
Có điều, từ phía sau đám bách tính bắt đầu xuất hiện rất nhiều hán tử vai u thịt bắp, áo quần duy một màu chàm, trên mặt xăm hoa văn, chính là đồ đằng của tộc người Tây phiên. Bọn chúng cầm đủ loại vũ khí trên tay, quơ qua quơ lại như đang xua đuổi bầy dê trên thảo nguyên, khiến cho bách tính càng thêm náo loạn.
Từng tốp, từng tốp lớn dân thường hoảng sợ chạy tới, đa số y phục của bọn họ đều đã xốc xếch, tất giày xiêu vẹo, đầu tóc rối bù, đường phố dần không còn một khe hở.
Đám người Thái Sử Lan bị đoàn người từng bước đẩy lùi. Tâm lý khủng hoảng rất dễ lan rộng, bách tính phụ cận rất nhanh đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc nhất thời vang lên, hóa thành cảnh tượng bầy ruồi không đầu chạy loạn.
Thái Sử Lan cau mày, nàng cảm thấy đám Tây phiên kia không hề quá đông, không giống với quân lính phá thành. Nhưng hiện tại, binh lính đột nhiên xông tới, bách tính bởi vậy mà trở nên khủng hoảng, không còn ai đủ tỉnh táo để chạy đi xem thành có bị phá thật hay không, tình hình hiện tại rốt cục thế nào. Thái Sử Lan xuyên qua không lâu, cũng chưa từng tham gia chiến tranh cổ đại. Nàng không khỏi nghi hoặc, phải chăng cổ nhân chính là như vậy – mấy trăm người phá một thành, định thiên hạ?
Nàng bị ép lui ra sau, bỗng nhiên đụng phải một đám người từ phía chạy tới từ phía ngược lại.
Lúc này, theo lý mà nói, ai cũng đều phải chạy vào trong thành, bởi vì mọi người đều hiểu, tuy tổ chim bị phá thì trứng chẳng thể vẹn nguyên, nhưng dù sao bên trong cũng còn một lớp tường thành chặn địch, hơn nữa còn có Phủ nha, có quân doanh hạ Phủ binh, là nơi tập trung lực lượng binh lính tinh nhuệ của cả thành. Thế nhưng, nhóm người phía sau Thái Sử Lan này, rõ ràng là đang chạy ra từ nội thành.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thái Sử Lan tóm lấy thiếu niên vừa đụng phải nàng, hô lớn, “Vì sao lại chạy ra ngoài?”
“Phủ doãn không cho phép đi vào trong thành!” Thiếu niên kia gào khóc đáp lại, “Phủ doãn hạ lệnh, đợi toàn thể phủ binh tiến vào thành thì lập tức đóng chặt cửa thành, bất luận kẻ nào cũng không được mở ra!”
“Vô sỉ!” Người mắng hai chữ này chính là Hỏa Hổ, “Trương Thu đứng đầu một phủ, lúc này lại dám không bảo hộ bách tính! Đóng cửa nội thành? Đây rõ ràng là đang đẩy bách tính vào chỗ chết!”
“Cửa nội thành đã đóng rồi?” Thái Sử Lan quay đầu lại.
“Không biết.” Thiếu niên vừa khóc vừa đáp, “Mọi người đều bị phủ binh đuổi đi… Vừa rồi Phủ doãn Trương còn ở đâu đó quanh đây, hiện tại đang hướng về phía nội thành. Phủ binh đều ở cạnh hắn, có người còn dùng thương đâm…tỷ tỷ của ta…tỷ tỷ của ta…”
Nghe đến đây, sắc mặt Hỏa Hổ đã tái xanh, Tô Á cúi đầu yên lặng, toàn thân Trần Mộ run rẩy, kinh hoảng nhìn Thái Sử Lan, lại quay đầu nhìn Tô Á.
Thái Sử Lan nhìn ba người bọn họ rồi nhìn đoàn người đang gào thét chạy loạn. Hiện tại, bọn họ đã bị hai dòng người chạy ngược nhau đẩy vào chính giữa, phía trước là kẻ địch Tây phiên, phía sau là nội thành không cho phép vào.
Không có đường trốn, vậy không cần trốn!
Nàng bỗng nhiên xoay người, chạy nhanh về phía nội thành.
Hỏa Hổ giật mình trông theo bóng lưng rời đi của nàng, bỗng cười vang một tiếng, một tay đỡ Tô Á, một tay giữ lấy Trần Mộ nói: “Nữ nhân lại muốn làm chuyện đáng sợ gì rồi! Chúng ta đi theo nàng!”
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xông tới, một tay tóm lấy Tô Á, sau đó lại đoạt lấy Trần Mộ, giao cho người bên cạnh. Hỏa Hổ ngẩn ra, vừa quay đầu liền thấy một hán tử mặt đen xa lạ, trên đầu vai người nọ còn có một đứa bé trắng nõn đáng yêu đang hưng phấn vỗ đầu hắn, hai cái chân ngắn đong đưa, hô lớn, “Ma ma! Ma ma ở phía trước! Triệu Thập Tam, mau, mau đuổi!”
Hỏa Hổ choáng váng một giây, hán tử trước mặt thân người cao to, nhìn thế nào cũng không thể hòa hợp với đứa nhỏ kia. Tạo hình này…quả thực kỳ dị!
Hán tử kia đương nhiên là Triệu Thập Tam. Thấy Hỏa Hổ nhìn mình bằng ánh mắt quỷ dị, hắn nửa giận nửa ngượng kéo kéo khóe môi, khẽ vỗ hai chân của Cảnh Thái Lam, lầm bầm, “Tiểu tổ tông, tiểu tổ tông, đừng kêu nữa! Chừa cho tiểu nhân chút mặt mũi có được không?”
“Ngươi là…” Hỏa Hổ không cảm thấy đối phương có địch ý, thoáng thả lỏng tâm tình.
“Triệu Thập Tam!” Triệu Thập Tam tức giận đáp, “Ngươi là Hỏa Hổ!? Tự lo cho bản thân mình đi. Tô cô nương và Trần công tử cứ để bọn ta chăm sóc.”
“Ma ma!” Cảnh Thái Lam cưỡi Triệu Thập Tam điên cuồng chen về phía trước, đuổi theo Thái Sử Lan. Thái Sử Lan nghe được thanh âm quen thuộc của tiểu tử kia, trong lòng không khỏi cả kinh.
Triệu Thập Tam không đưa Cảnh Thái Lam tới chỗ an toàn, lại còn dẫn nó tới tìm nàng?
Thái Sử Lan hiểu rõ tư tưởng của Triệu Thập Tam, hắn đích thực là một tôi tớ trung thành tiêu chuẩn của xã hội phong kiến. Dựa vào thái độ trước sau như một của kẻ này, khi có chuyện xấu xảy ra, hắn hẳn phải đảm bảo an toàn cho Cảnh Thái Lam trước tiên, sao hiện giờ lại có thể chạy tới nơi này?
Nàng quay đầu, thấy Cảnh Thái Lam bình yên vô sự thì lập tức nhìn sang Triệu Thập Tam. Triệu Thập Tam hết nhìn trời lại nhìn sang cây cỏ, duy chỉ không nhìn nàng. Sau đó, vì không chịu nổi ánh mắt của nàng, hắn đành cúi đầu lầm bầm, “Chủ tử nói, dù có chuyện gì xảy ra, ta nhất định phải theo ngươi.”
Vẻ mặt hắn lạnh xuống, trong đầu xẹt qua lời nói của Dung Sở trước lúc rời đi.
“Không có Cảnh Thái Lam, vị trí kia vẫn còn nhiều kẻ muốn đoạt lấy. Nhưng Thái Sử Lan chỉ có một. Vì vậy, thiếu người nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được thiếu nàng, hiểu rồi chứ?”
Thực sự là…đại nghịch bất đạo nha… – Triệu Thập Tam nghĩ.
Đương nhiên, những lời này, hắn không thể nói với Thái Sử Lan.
Có Triệu Thập Tam cùng đội hộ vệ hai mươi người của hắn, tốc độ của Thái Sử Lan nhanh hơn rất nhiều. Hộ vệ của Dung Sở đều là tinh anh trong thiên hạ, từng trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, rất nhanh đã đưa nàng ngược chiều dòng người. Bốn phía, bách tính đang hoảng loạn cũng dần cảm thấy bên cạnh có cỗ sức mạnh đặc biệt lướt qua, rất nhiều người dừng bước ngoái đầu nhìn lại. Chứng kiên tốc độ, khí thế và phương hướng của đám người Thái Sử Lan, vẻ tuyệt vọng trong mắt bọn họ dần biến mất, thay vào đó là vẻ chờ mong.
Không biết là ai dẫn đầu chạy theo, sau đó, càng ngày càng nhiều người đổi hướng lao đi.
Dòng người rất nhanh đã đụng phải đội ngũ Phủ binh đang bảo vệ Trương Thu lui vào trong thành.
“Lùi lại! Lùi lại!” Gã tiểu đội trưởng giơ thương đâm loạn xung quanh, lớn tiếng quát, “Nội thành phải lập tức đóng cửa, kẻ nào cũng không được tới gần! Mau lùi lại!”
“Nhanh chân lên!” Trương Thu nôn nóng thúc giục kiệu phu, nếu như không phải vì sợ ló đầu ra ngoài sẽ bị đá ném chết, hắn nhất định đã xông ra đoạt một con ngựa chạy vào trong thành rồi.
Xuyên qua đám người đông xô lấn chen đẩy, hắn bỗng thấy gương mặt bình tĩnh của Thái Sử Lan. Bước đi của nàng nhanh nhưng không vội, trên mặt không có lấy một giọt mồ hôi, thậm chí y phục còn không bị xô lộn xộn, sắc mặt tuy hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời như tước, phảng phất ồn ào náo động xung quanh chẳng hề liên quan tới nàng.
Trương Thu nhìn vẻ chật vật của mình, lại nhìn sang tư thế oai phong lẫm liệt kia của nàng, trong lòng chợt dấy lên cảm giác hoảng sợ xen lẫn ghen ghét, mồ hôi bỗng ướt đẫm lưng áo.
Một khắc mồ hôi tuôn ra như suối chảy kia, hắn chợt nghe phía đối diện có người hét lớn, “Phủ doãn Trương, Thái Sử cô nương thỉnh cầu cùng ngài vào thành ngăn địch!”
Bách tính ngay lập tức náo động, Trương Thu ngẩn người, gần như không tin vào tai mình.
Ngay sau đó, hắn cười lạnh một tiếng – Thái Sử Lan muốn vào thành? Có thể ư? Hắn sẽ để một tên tử địch như nàng ở cạnh bên mình?
“Bên người Thái Sử cô nương có thân vệ do cao nhân đưa tặng, có thể đảm bảo an toàn cho đại nhân!”
Trương Thu giật giật lông mày, vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy đám nam nhân bên cạnh Thái Sử Lan, bất luận là tốc độ, tinh thần, hay khí thế, đều có thể cho thấy họ là cao thủ, cũng không phải tầm cỡ mà hạ phủ binh có thể sánh bằng.
Trương Thu không khỏi động tâm. Tây phiên đã vào tới ngoại thành, cho dù hắn có thành công lui vào nội thành, thì cũng coi như thú nhốt trong lồng, chỉ có thể giữ được an toàn trong chốc lát. Nhưng nếu có đám cao thủ này bảo vệ, chí ít cũng không cần lo đến an toàn tính mạng.
Có điều, hắn rất nhanh đã hạ quyết tâm – Thái Sử Lan và hắn thù sâu như biển. Chính vì bên người nàng có những cao thủ này, hắn càng không thể để nàng vào thành!
Hắn ở trong kiệu lo nghĩ nọ kia, không hề phát giác đoàn người đã ngày một tới gần, mà hạ phủ binh không được chỉ lệnh cũng bắt đầu chậm rãi tách ra.
“Thái Sử cô nương nói, huynh đệ đồng minh Lục Lâm ở ngoại thành cũng là bằng hữu của nàng, khi tình hình nguy cấp, họ có thể trợ giúp đại nhân một tay.” Một giọng nam nhân vang lên, “Đại nhân có lẽ không biết, Hịch võ lâm trước đó chính là tìm kiếm Thái Sử cô nương.”
Trương Thu lại không khỏi giật mình – Người mà minh chủ Lục Lâm của Bắc địa muốn tìm thực sự là Thái Sử Lan?
Chuyện mấy ngày trước nhân sĩ võ lâm tề tụ tại Bắc Nghiêm, hắn đương nhiên biết rõ, cũng hoang mang không biết đám người kia muốn làm gì. Tuy rằng Bắc Nghiêm vỡ đê là chuyện nghiêm trọng, nhưng đâu thể tới nỗi khiến cho những người trong giới võ lâm không quản đường xa chạy tới. Nghĩ vậy, hắn liền sai người đi dò la tin tức, sau mới biết được minh chủ Lục Lâm muốn tìm người, hình dáng lẫn tướng mạo trong lời miêu tả rất giống với Thái Sử Lan. Trương Thu sao có thể chấp nhận chuyện này? Hắn lập tức lấy lý do người đông nhiễu loạn trị an để trục xuất đám nhân sĩ võ lâm kia ra khỏi thành. Hiện tại, tất cả bọn họ đều đang trú đóng cách đây không xa.
Nhân số đám nhân sĩ võ lâm này vốn không ít, nếu như có được sự giúp đỡ của bọn họ…
Trương Thu lại trầm ngâm một lát, sau đó bỗng vén rèm, thăm dò Thái Sử Lan, “Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”
“Ai nói ta giúp ngươi? Ta chỉ đang giúp chính mình mà thôi!” Thái Sử Lan đáp, “Chỉ có vào thành mới có đường sống!”
“Lương thảo trong thành có hạn, những người dân quanh ngươi này…”
“Liên quan gì đến ta!”
Bốn phía nín lặng lắng nghe. Đầu tiên là yên tĩnh, sau đó bách tính lập tức phản ứng lại, đoàn người đột nhiên bộc phát tiếng khóc lớn xen lẫn mắng chửi.
“Thì ra nữ nhân này từ đầu tới cuối đều giả nhân giả nghĩa!”
“Thái Sử Lan cũng muốn bỏ lại chúng ta rồi!”
“Vì sao không giúp bọn ta?”
Rất nhiều rau dưa và trái cây bị ném tới. Trên thân đám người Triệu Thập Tam và Hỏa Hổ rất nhanh đã đầy ắp trứng thối và lá cây vàng úa.
Cảnh Thái Lam rụt cổ trốn ra sau Triệu Thập Tam, còn lợi dụng lúc hỗn loạn giơ tay bắt lấy một quả lê bị ném tới, xoa xoa vào áo một hồi rồi vui vẻ gặm một miếng thật to.
Trương Thu cười lạnh, thứ hắn muốn chính là những lời này!
“Ngươi phải thề, sau khi vào thành tuyệt đối không được làm ta bị thương!”
“Ta thề!” Thái Sử Lan đáp lại không chút do dự.
“Tốt! Nhường đường!”
Phủ binh lập tức dẹp sang hai bên, tạo ra một lối đi cho đám người Thái Sử Lan bước qua. Trương Thu nhìn nàng chằm chằm, nói, “Ngươi đi phía cuối, chúng ta mau mau vào thành rồi lập tức đóng cửa.”
“Được.” Trong tiếng kêu la rung trời, Thái Sử Lan bình thản đáp lại.
Triệu Thập Tam và Hỏa Hổ lần lượt bước lên phía trước, một người đi lên phía trước tiểu đội trưởng hạ phủ binh, người còn lại buồn bực không lên tiếng thúc mạnh khuỷu tay lên người binh lính bảo hộ trước kiệu.
Tên lính kia ngã ngửa ra sau, đụng phải cỗ kiệu của Trương Thu. Thân thể Trương Thu lảo đảo ngả về phía sau. Hắn còn chưa kịp ngồi thẳng lại, mành kiệu đã bỗng nhiên bị lật lên, ánh mặt trời chói chang đột ngột tràn vào, một bàn tay tái nhợt mà lạnh như băng đột nhiên siết chặt cổ hắn.
Trương Thu trợn tròn hai mắt, cố gắng nhìn rõ nữ tử trước mặt. Bởi hắn đang ngửa cổ ra sau, nên bấy giờ chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi thẳng tắp, hàng mày hơi xếch lên, cuối cùng là vầng trán cao rộng của nàng.
Hắn muốn giãy dụa, muốn kêu la, nhưng yết hầu lại bị bàn tay kia nắm chặt.
“Để bách tính cùng đi vào!” Ngón tay không hề buông lỏng, Thái Sử Lan lạnh lùng nói, “Nếu không, ta lập tức giết chết ngươi!”
Trương Thu ngửa cổ ra sau, trên trán lộ ra gân xanh, tức giận nhìn chòng chọc nàng.
Hắn như muốn nói, “Ngươi từng thề! Vậy mà bây giờ lại dám trở mặt!”. Thái Sử Lan rất có tâm mà lên tiếng giải thích, “Ta mới nói ta thề, còn chưa có nói thề cái gì!”
Trương Thu cảm giác cổ họng mình ngai ngái, dường như là tức giận tới thổ huyết. Đáng tiếc cổ hắn bị bóp quá chặt, muốn thổ cũng thổ không ra.
“Hiện tại, ta có thể nói cho ngươi nghe nội dung lời thề.” Thái Sử Lan chậm rãi nói, “Ta thề! Cản trở ta, động đến ta – THÙ! NÀY! TẤT! BÁO!”
/89
|