Editor: Imelda Phạm
Cảnh Thái Lam rơi thẳng xuống sườn núi.
Trí nhớ của tiểu tử này rất tốt, ngay khi bị ngã xuống, nó liền nhớ tới lời ma ma từng dạy – một ngày gặp nạn, trước tiên phải bảo vệ đầu thật tốt. Ý nghĩ này vừa lóe lên, nó liền giơ tay ôm lấy đầu.
Cũng là sườn núi không phải quá dốc, dọc đường cũng không có quá nhiều bụi gai. Mặc dù vậy, y phục của Cảnh Thái Lam vẫn bị mài rách trong nháy mắt, trên người nó lúc này chỉ còn lại nhuyễn giáp đặc chế của Dung gia, vừa hay bảo vệ nó không bị bất kỳ thương tổn nào.
Thân thể Cảnh Thái Lam bỗng nhiên chấn động, quá trình lăn lộn cuối cùng cũng dừng lại. Cảnh Thái Lam ngẩng đầu lên, chỉ thấy xung quanh toàn là khói vàng, mùi thuốc súng nồng nặc xộc vào mũi. Cảm giác dưới thân vô cùng mềm mại, nó vươn tay sờ xoạng một chút, sau đó không nhịn được ho khan. Ho khan hai tiếng, Cảnh Thái Lam chợt thấy dưới mông có thứ gì đó động đậy.
Cảnh Thái Lam khiếp vía, giơ tay xua tan khói bụi trước mặt, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới là một đôi mắt đen ngòm hung ác đang nhìn nó chằm chằm.
Khoảnh khắc ấy, mắt to nhìn mắt nhỏ, ai nấy đều ngơ ngẩn.
Trong cặp mắt kia có đau đớn, có mê man, có ngạc nhiên, lại thêm một vài cảm xúc hỗn độn khó nói. Hắn ta nhìn thẳng vào Cảnh Thái Lam, dường như còn đang nghĩ xem tại sao ở tình huống này rồi mà còn gặp phải một tên tiểu tử, đã vậy, nó còn từ trên trời rơi xuống, đáp trúng bụng hắn ta.
Ánh mắt Cảnh Thái Lam chuyển sang nhìn bả vai hắn – Trên đó có một vết thương đang không ngừng đỏ máu. Người nọ mặc quân phục màu vàng đất, trên ngực có giáp che, bên trên có hai chữ gì đó.
Mặc dù đó không phải chữ của Nam Tề, nhưng bởi nhiều ngày đứng trên đầu thành, cho nên Cảnh Thái Lam có thể dễ dàng nhận ra đây chính là văn tự của Tây Phiên. Nghĩ tới đây, nó đột nhiên híp mắt lại.
Đây là lần đầu tiên đứa nhỏ này lộ ra vẻ mặt của người lớn, hơn nữa, để ý một chút còn có thể thấy được vài phần sát khí đang chậm rãi lan tỏa.
Nó nhận ra.
Là binh lính Tây Phiên!
Cảnh Thái Lam tự tay rút đoản đao từ trong giày nhỏ ra!
Từ lúc bắt đầu chiến sự, Thái Sử Lan đã mặc kệ sự khuyên can của Triệu Thập Tam, kiên quyết trang bị vũ khí cho Cảnh Thái Lam. Bên trong thắt lưng của nó có bột phấn, hai bên tay áo thêu hình lá liễu viền bạc vô cùng sắc bén, có thể dùng như dao nhỏ, mỗi một bên giày là một thanh chủy thủ, tất cả đều được mài giũa cẩn thận. Triệu Thập Tam từng lo lắng Cảnh Thái Lam sẽ có lúc vô ý ngộ thương chính mình, nhưng Thái Sử Lan lại nói:
– Bây giờ đã là lúc nào rồi? Nơi đây là đâu? Ngươi cho rằng chốn này vẫn là hoàng cung vạn người bảo vệ hay sao? Đây là chiến trường! Thế cục có thể thay đổi bất kỳ lúc nào. Có lẽ, sẽ có một ngày chúng ta đều chết trận. Tới lúc đó, nó phải học cách bảo vệ chính mình!
Cảnh Thái Lam nhớ kỹ từng câu nói của ma ma, cũng nhớ kỹ lời căn dặn của nàng:
– Con phải nhớ rõ vị trí từng món vũ khí. Chưa tới lúc thì tuyệt đối không được sờ đến, nhưng thời điểm đến, nhất định không được do dự rút chúng ra, đâm vào kẻ thù trước mặt!
Bởi vậy, giờ khắc này, nó dứt khoát rút thanh chủy thủ ra!
Mặc dù ma ma đã dạy, chỉ có ở hoàn cảnh bất đắc dĩ thì mới được đả thương người khác. Nhưng mà, Cảnh Thái Lam mặc kệ, nó căm thù đám dã man này!
Có điều, đúng lúc này, động tác của nó bỗng nhiên dừng lại.
Tên lính Tây Phiên cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Hắn vốn lạ bộ binh trong hàng ngũ phía trước, cung tiễn mà hắn cõng trên người đã gánh thay hắn một phần chấn động, cho nên hắn bị thương không quá nặng. Liếc mắt thấy trên người đứa nhỏ lộ ra nhuyễn giáp lóe sáng ánh vàng, vẻ tham lam liền cuộn trào trong đôi mắt hắn. Hắn ta trở mình ngồi dậy, xách Cảnh Thái Lam lên.
Hắn vừa có hành động, Cảnh Thái Lam cũng ngừng tay ngay tức khắc. Hai tay tiểu tử rũ xuống, thu lại thanh chủy thủ.
Lúc này, nó đã đánh mất cơ hội đâm vào chỗ yếu của kẻ địch.
Thái Sử Lan bảo nó hãy đâm vào bất kỳ chỗ nào có thể thấy, đó là bởi nàng sợ Cảnh Thái Lam còn nhỏ tuổi, sức không lớn, vạn nhất rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, nếu như bắt buộc nó phải ra tay với điểm yếu của kẻ thù, thì rất có thể sẽ phản tác dụng, ngược lại trở thành hại nó. Bởi vậy, trước hết cứ đả thương kẻ địch rồi tìm đường chạy trốn sau. Tuy nhiên, Cảnh Thái Lam lại rất thông minh. Nó đứng trên thành, tận mắt chứng kiến cảnh chém giết lâu như vậy, dần dần đã biết đâm vào đâu sẽ lấy được mạng người.
– Nhãi ranh ở đâu ra! – Tên lính Tây Phiên nhe răng cười, – Nhuyễn giáp này của người không tệ, vừa hay ta cũng đang cần một cái! – Nói rồi, hắn một tay cố định cổ Cảnh Thái Lam, tay kia lột bỏ nhuyễn giáp trên người nó.
Ngay khi hắn nhấc tay lên, sườn dưới cũng theo đó mà lộ ra.
Cảnh Thái Lam nhanh chóng giơ tay.
Binh sĩ lập tức cảm nhận được đau đớn.
Hắn ta cúi đầu, nhìn thấy trước ngực mình không biết từ khi nào đã có thêm một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo, trong lòng bàn tay còn lộ ra chuôi gỗ màu vàng kim, giống như là…chuôi đao.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, nỗi đau cắt da cắt thịt đã ập đến. Hắn kinh ngạc trợn to hai mắt, tay cũng vô thức buông ra.
Gò má tiểu tử trước mặt gồ lên, giống như đang dồn sức. Nó bỗng nhiên lớn tiếng hét lên, bàn tay nhỏ bé rút mạnh ra!
“Xoẹt!” – một tiếng, thanh chủy thủ cắm trong lồng ngực tên lính Tây Phiên đã bị Cảnh Thái Lam rút ra!
Ma ma nói, dùng vũ khí đâm thẳng vào chỗ yếu hại, sau đó rút mạnh ra, kẻ kia sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết nhanh hơn.
Khoảnh khắc này, cảnh tượng tan hoang của Bắc Nghiêm, cảnh bách tính gào khóc, thây chất chồng trên đất chợt lóe lên trong đầu đứa nhỏ.
Đó là binh lính của nó! Là con dân của nó!
Hai tuổi, trong điện Nhật Thần, Sư phó từng nói, “An dân muôn phương, thiên hạ cộng trị”, “Vương giả lấy dân làm nền móng”,… Bao lời sáo rỗng cũng chẳng bằng hai tháng ở cạnh Thái Sử Lan, tận mắt nhìn, chính tai nghe, tự mình hiểu rõ, nhớ mãi không quên…
Đao rút ra!
– Hự! – Máu từ ngực tên lính Tây Phiên phun trào, bắn lên gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Thái Lam. Mùi máu tanh nồng khiến nó chỉ muốn nôn mửa, muốn khóc. Sau đó, nó khóc thật – không phải vì đau lòng, không phải vì sợ. Nó còn quá nhỏ, ngây ngô không hiểu mùi vị nhân gian, chỉ là đột nhiên muốn khóc. Bởi thế, nước mắt liền lã chã rơi xuống, thấm đẫm gương mặt phúng phính ửng hồng.
Thân người tên lính Tây Phiên nghiêng ngả. Cảnh Thái Lam xoay người lùi về phía sau. Nó không biết kẻ kia có thể chết hay không, chỉ biết lúc này bản thân chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Cảnh Thái Lam một bên lau nước mắt, một bên nhanh chân chạy về phía có nhiều khói bụi. Bóng dáng nhỏ bé lóe lên, trong chốc lát đã chìm vào khói bụi mù mịt.
Tên lính Tây Phiên ngã xuống rồi ngất đi. Hắn không chết, bởi dù sao sức của Cảnh Thái Lam vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa cũng không nhằm chuẩn vào trái tim hắn. Chỉ chốc lát sau, lại có một tên lính Tây Phiên khác vọt tới. Phía sai hắn có một vài mũi tiễn bay loạn, cũng không biết đang nhằm vào đâu. Hắn ta đang chạy thì vấp phải thi thể người khác, sau đó ngã nhào xuống đất. Hắn mở miệng mắng một tiếng, toan đứng lên.
Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện cách đó không xa có một đôi giày nho nhỏ, gấm mềm nạm vàng, điểm đày bảo thạch.
Hắn lập tức vươn tay tóm lấy.
Ngay tức khắc, một bóng người nhỏ đột nhiên lao tới. Đứa trẻ cầm một cái bao bằng vải bố thật dài, đập thẳng vào mắt hắn.
Một đống bột trắng tung ra làm mờ hết mắt hắn. Người nọ hét thảm một tiếng, sau đó che mắt ngồi xổm xuống, khắp mặt và cổ đều là vôi trắng.
Bóng người nho nhỏ kia vội chạy ra sau người hắn, hai tay cầm gậy gỗ, dùng hết sức bình sinh đập mạnh lên gáy hắn.
Tên lính Tây Phiên hét lên một tiếng, sau đó ngã ngửa ra sau.
Cảnh Thái Lam bò lên người kẻ nọ, đoạt lại đôi giày từ trong tay hắn. Nó đỡ cằm nhớ lại những thủ đoạn dạy dỗ người khác mà ma ma từng dạy. Chốc lát sau, Cảnh Thái Lam đặt lại chiếc giày lên ngực người nọ, sau đó móc dao găm ra, nhét vào trong giày, hướng đầu nhọn lên trên rồi trốn qua một bên.
Không lâu sau, một tên lính Tây Phiên khác lại chạy tới. Nơi này vốn là một khe núi hẹp tương đối vắng vẻ, đa số binh lính còn ở bên ngoài, chỉ có một vài tên bị vụ nổ làm cho kinh sợ, chạy loạn lên nên mới đi bừa vào đây.
Người này chạy tới, dùng tay xua bớt lớp khói trước mặt. Liếc thấy trên ngực đồng đội có một chiếc giày nạm đầy bảo thạch, hai mắt hắn liền sáng lên, lập tức nhào qua.
“Bốp” một tiếng, không biết hắn bị thứ gì đẩy mạnh một cái, cả người đổ ập lên thi thể của tên lính đang nằm trên đất, lưỡi dao găm bén nhọn thuận đà đâm thẳng vào ngực hắn.
Phía sau hắn, một bàn chân bé nhỏ thò ra, đầu ngón chân còn giật giật một cách thô bị.
Một lát sau, xác định tình hình đã ổn thỏa, Cảnh Thái Lam mới rón rén đi ra, tự tay tách hai thi thể kia ra, cầm lấy giày nhỏ của mình.
Đúng lúc này, tên lính vốn đã ngã xuống vì trúng một đao kia bỗng nhiên vươn tay, tóm lấy chân nó.
….
Trong phòng chủ soái Tây Phiên, cước đạp cung đối diện phía sau lưng Thái Sử Lan cùng trước ngực Lý Phù Chu, đều gần trong gang tấc.
Da Luật Tĩnh Nam ngồi ở đối diện, vẻ mặt ngập ý cười tàn nhẫn. Ánh nến lập lòe khiến cho gương mặt vốn sáng sủa của hắn nhuốm chút tà khí.
Lúc này, Thái Sử Lan và Da Luật Tĩnh Nam ngồi cách nhau một chiếc bàn, Lý Phù Chu ngồi ngay bên phải Thái Sử Lan, bởi vì trước mặt hắn cần đặt cước đạp cung, cho nên không có cái bàn che.
Thái Sử Lan ngưng mắt nhìn kiếm vàng, bỗng nhiên hỏi:
– Huynh tin ta chứ?
Lý Phù Chu dường như biết nàng đang nói với mình, lập tức đáp:
– Vĩnh viễn tin tưởng.
– Dù cho liên quan đến sống chết?
– Ta rất vui lòng cho nàng biết rằng, ta vô cùng tin tưởng nàng. – Hắn mỉm cười.
Thái Sử Lan dường như thoáng xuất thần, sau đó nói:
– Vậy thì huynh nhắm mắt lại, đừng xen vào bất cứ việc gì.
– Được. – Lý Phù Chu quả nhiên nhắm mắt lại, môi vẫn nở nụ cười.
Da Luật Tĩnh Nam nhìn hai người, vừa bội phục lại vừa cảm thấy ghen tỵ. Hắn cười lạnh, nói:
– Ả lừa ngươi nhắm mắt lại, chẳng qua là muốn ngươi chết được thoải mái chút, cũng xem như có lòng.
Lý Phù Chu chỉ cười không đáp, giống như khinh không thèm cãi.
Thái Sử Lan cũng không để ý hắn, chậm rãi đưa tay về phía kim kiếm.
Da Luật Tĩnh Nam lập tức ngồi thẳng dậy, không dám thờ ơ mà nhìn chằm chằm vào Thái Sử Lan. Hắn xưa nay là một người cẩn thận, dù đã nắm chắc phần thắng trong tay, hắn cũng tuyệt đối không lơ là.
Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt trở nên ồn ào náo động, hình như có người vội vã chạy tới, nhưng lại bị hộ vệ canh cửa kiên quyết cản lại theo lời Đại soái. Da Luật Tĩnh Nam có lệnh, không được để bất cứ ai vào trong.
Chân tên lính đặt trên chiếc cung khẽ động, ánh mắt đỏ rực khát máu.
Thái Sử Lan nắm lấy kim kiếm, gần như trong nháy mắt, kim kiếm vốn đã gãy vụn lại bắt đầu khôi phục.
– Bắn! – Da Luật Tĩnh Nam lập tức hạ lệnh.
Vút… Vút…
Bàn chân nhấn xuống, cạnh một tiếng, mũi tên sắc nhọn lập tức bắn ra!
Một mũi tên hướng thẳng vào lưng Thái Sử Lan, mũi tên còn lại hướng bay vút về phía ngực Lý Phù Chu!
– Tán!
Trong tiếng quát chói tai, mũi tên sắc nhọn đâm thủng bàn tay Thái Sử Lan, lực chưa hao hết, rất có khả năng sẽ xuyên qua Thái Sử Lan bàn tay, cắm vào yết hầu Lý Phù Chu.
– Phá! – Thái Sử Lan dùng sức nắm chặt bàn tay đầy máu tươi lại.
Mũi sắt bén nhọn bỗng dưng biến mất!
“Vút” một tiếng, mũi tên xuyên qua lòng bàn tay Thái Sử Lan, bởi vì đột nhiên mất đi mũi sắt, trọng lượng thay đổi, đường bay của mũi tên cũng theo đó mà thay đổi. Mũi tên màu trắng nhuốm đầy máu tươi xẹt qua gáy Lý Phù Chu, rạch ra một vết xước.
Mà lúc này, “phập” một tiếng, Thái Sử Lan thuận tay đẩy một cái, kim kiếm ngay tức khắc cắm vào bụng dưới của Da Luật Tĩnh Nam!
Trong chớp mắt, cục diện hoàn toàn thay đổi!
Ba người cùng bị thương! Nhưng không ai phải chết!
Đám người đứng quanh khiếp sợ, cả người cứng nhắc, ngay đến Da Luật Tĩnh Nam cũng không kịp phản ứng, duy chỉ có Thái Sử Lan là chưa chịu dừng tay.
Nàng giống như không cảm thấy đau đớn, cũng không để tâm bản thân đã trọng thương, sau khi chặn lại được mũi tên bắn về phía Lý Phù Chu, lập tức đạp mạnh vào cạnh bàn, lăn một vòng vào trong góc.
Chiếc bàn bị đạp đi, hướng thẳng vào kim kiếm còn đang cắm trên bụng Da Luật Tĩnh Nam.
Chỉ cần xảy ra va chạm, kiếm xuyên qua bụng hắn, Da Luật Tĩnh Nam chắc chắn sẽ chết vì mất máu!
Thời khắc này, chỉ trong thoáng chốc, ai ai cũng không theo kịp phản ứng của nàng!
Cái bàn nghiêng ngả…
Hướng về phía kim kiếm…
Da Luật Tĩnh Nam không kịp lau đi vết máu bắn lên mắt, trực giác mách bảo hắn phải lui lại, nhưng hết thảy đều đã không kịp. Qua đôi mắt dính đầy máu, hắn mơ hồ thấy được cạnh bàn cứng rắn đang lao về phía mình. Lúc này, ánh mắt hắn rốt cục hiện lên vẻ tuyệt vọng xen lẫn hối hận.
Bỗng nhiên, rầm một tiếng thật lớn, cửa bị đạp tung! Mấy bóng đen lao vào trướng, người dẫn đầu lạnh lùng nói:
– Da Luật Tĩnh Nam, mau nhận lấy cái chết!
Tiếng quát chói tai như sét đánh vang trời, ánh kiếm cuồn cuộn mà đến, đâm thẳng về phía cái bàn đang lật giữa chừng.
“Rắc” một tiếng, ngay trước khoảnh khắc va vào kim kiếm trên bụng Da Luật Tĩnh Nam, cái bàn đa bị thích khách này chém đứt hai nửa!
Da Luật Tĩnh Nam ngẩn ra, sau đó không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to.
– Trời không tuyệt ta!
Kẻ bị ám sát lại vui mừng như điên, bọn thích khách thấy thế không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lúc này, hộ vệ đã kịp phản ứng lại, vội vã chạy tới, vây thành một vòng xung quanh Da Luật Tĩnh Nam.
Trong góc phòng, Thái Sử Lan cả người đầy máu cánh tay đứng dậy, liếc nhìn cái bàn bị chém thành hai nửa, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Thất bại trong gang tấc, hận cả nghìn thu!
Nàng giả điên, đả thương bạn bè, rơi xuống thành, hủy kim kiếm, không tiếc tổn thương chính mình, tổn thương Tiểu Thúy, tổn thương Lý Phù Chu, hao tổn tâm cơ lập thành kế hoạch để tiếp cận và tìm cơ hội giết Da Luật Tĩnh Nam, khiến cho Tây Phiên như rắn mất đầu, triệt để giải trừ nguy cơ cho Bắc Nghiêm, không ngờ cả đường thuận lợi, ở một khắc cuối cùng lại bị đám thích khách không biết từ đâu chui ra này phá hỏng!
Nếu như lúc này Thái Sử Lan không bị trọng thương, tay chân còn có thể cử động, nàng nhất định sẽ cầm lấy bất cứ thứ gì có thể giết người quanh đây, trước tiên làm thịt cái đám vô duyên này!
Có điều bây giờ nàng đầu váng mắt hoa, cả người đau nhức, mũi tên ở thắt lưng còn chưa được lấy ra, chỉ có thể quỳ trân vũng máu của mình, bi phẫn ho ra máu.
Đám thích khách vừa xông vào sững sờ giây lát, sau đó cũng phát hiện tình hình có chỗ không đúng. Thoáng chốc, ánh mắt chúng hiện lên một tia hối hận, rồi lại có vài phần hoảng hốt – Da Luật Tĩnh Nam đã bị thương từ trước? Ai có thể đả thương hắn ngay ở nơi này? Bốn phía còn có hộ vệ! Công lớn thế này, rốt cuộc là do ai lập?
Người dẫn đầu đảo mắt một vòng, lập tức nhìn thấy Thái Sử Lan nãy giờ vẫn ho khan trong góc phòng. Hắn “Ồ” lên một tiếng, ánh mắt đột nhiên sáng rực, móc từ trong lòng ra một thứ giống như bản vẽ.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn vung tay lên, lệnh cho đám thuộc hạ tách hộ vệ vây quanh Da Luật Tĩnh Nam ra, đồng thời tự mình cầm lấy trường kiếm, vụt về phía Thái Sử Lan. Người còn chưa tới, kiếm quang lạnh lẽo đã hướng về phía cổ họng Thái Sử Lan.
– Phụng lệnh Thiếu soái Thiên Kỷ lệnh, tróc nã trọng phạm thiết đoạt quân quyền, ám sát Phủ doãn – Thái Sử Lan, giải quyết tại chỗ!
…
Trong sơn cốc, Cảnh Thái Lam đột nhiên bị người ta tóm lấy cổ chân, không khỏi thét lên một tiếng chói tai. Nó cúi đầu nhìn xuống, phát hiện tên lính Tây Phiên chẳng biết đã tỉnh lại từ khi nào, trong phút mơ màng liền duỗi tay nắm lấy thứ gần mình nhất, sau đó sống chết không chịu buông tay. Cảnh Thái Lam liều mạng kéo chân ra, nhưng ai ngờ sức của kẻ sắp chết kia lại cực kỳ lớn, một đứa nhỏ như nó lấy đâu ra sức chọi lại. Cảnh Thái Lam bị kéo tới trước mặt tên lính Tây Phiên, trong khi giãy chết, tên kia lại có thể tự tay sờ soạng, nắm lấy thanh đao trên đất, xem ra hắn nhất định phải cho Cảnh Thái Lam một đao.
Cảnh Thái Lam thấy thế thì sợ đến sợ đến vỡ mật, lúc này có hối hận vì đã học ma ma đi đánh lộn thì cũng đã quá muộn. Trong lúc tuyệt vọng, nó nhắm tịt hai mắt, mở miệng khóc lớn:
– Ma ma! Ma ma! Thập Tam thúc thúc, Thập Tam thúc thúc! ”
Lúc này, tiếng nổ bốn phía tuy là đã tắt, nhưng đám lính Tây Phiên bị dọa sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì vẫn không ngừng trốn chạy, vừa chạy vừa không ngừng la lên, át hết tiếng hét của Cảnh Thái Lam.
Cảnh Thái Lam tuyệt vọng.
Nó thầm nghĩ, sau này Cảnh Thái Lam chỉ còn có một chân, liệu ma ma còn cần nó nữa không?
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu có tiếng gió xẹt qua, cực kỳ nhanh. Một bóng đen vọt xuống phía dưới, giống như là bóng người. Cảnh Thái Lam thấy vậy không khỏi mừng như điên, dùng hết sức kêu lên:
– Cứu giá!
Lúc đầu, bóng người kia vốn định nhảy lên đi qua, đột nhiên nghe được câu này thì cả kinh, nghiêng người một cái, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi kinh ngạc nói:
– Trẻ con!
Sau đó, hắn dùng một tay xách Cảnh Thái Lam lên, nhưng lại thấy đứa nhỏ kia vẫn đứng đờ tại chỗ. Hắn “Ơ!” một cái tiếng, lúc này mới phát hiện cổ chân Cảnh Thái Lam đang bị kẻ khác túm lấy. Hắn kéo một cái như vậy, đến cả thân thể tên lính kia cũng đã bị kéo dậy hơn nửa.
– Cút mẹ mày đi! – Hắn mắng một tiếng rồi đạp mạnh lên người tên lính kia, đạp cho đến khi tên lính kia phun ra máu tươi.
Thai Thế Đào cười ha ha mấy tiếng, đạp thêm hai cái nữa lên thi thể máu me be bét kia, nói:
– Quả nhiên giết địch vẫn là sướng tay nhất. Ồ, tại sao tên này lại bị thương như vậy? – Hắn cúi đầu, thấy Cảnh Thái Lam đang định trốn mất, liền vươn tay tóm lấy nó, – Tiểu tử này, sao lại xuất hiện ở đây? Người nhà đệ đâu?
Cảnh Thái Lam liếc thấy trang phục tiểu quân quan của Nam Tề trên người Thai Thế Đào, vừa ngẩng đầu lên, nó không khỏi giật mình.
Diện mạo người trước mắt này…vài phần quen thuộc, mấy phần thân thiết.
Thai Thế Đào và tỷ tỷ Thai Thế Lan vốn có mấy phần giống nhau, Thái Sử Lan và Thai Thế Lan lại dung mạo như một. Bởi thế, Cảnh Thái Lam vừa nhìn lên, tâm tình nhất thời xúc động, vành mắt đỏ hoe, đột nhiên ôm lấy cổ Thai Thế Đào.
Thai Thế Đào bị nó ôm lấy, cái đầu nho nhỏ cọ vào ngực hắn, mùi sữa nhàn nhạt. Hắn giật mình, cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt đứa nhỏ trong lòng chẳng biết từ lúc nào đã ầng ậc nước. Thai Thế Đào nhìn nó, đột nhiên cảm thấy không nỡ.
– Khóc gì chứ? Đừng khóc, đừng khóc! – Hắn ôm lấy Cảnh Thái Lam, cười ha hả quát nó, – Vừa rồi còn không khóc, hiện tại khóc cái gì? Ờm… nơi này không thể ở lâu, binh lính Tây Phiên đông hơn bên ta, vừa rồi chúng ta cho nổ thuốc súng, chặn đường của bọn chúng. Bây giờ mật đạo đã bị hủy, cũng nên đi rồi, để ta đưa đệ đến chỗ an toàn trước!
Bây giờ hắn đang rất nôn nóng, không có tâm tư tìm người nhà của đứa nhỏ này, chỉ muốn nhanh chóng dẫn người dời đến nơi an toàn, sau đó dẫn theo thủ hạ của mình lẻn ra ngoài.
Bên này, hắn vừa rời khỏi, một thân ảnh khác đã lóe lên, Triệu Thập Tam chạy nhanh tới. Vừa rồi, lúc Cảnh Thái Lam xảy chân lăn xuống, Triệu Thập Tam liền lập tức đuổi theo, có điều địa hình đáy cốc bằng phẳng, khói bụi lại mịt mù, lại thêm vóc người Cảnh Thái Lam quá nhỏ, Triệu Thập Tam không có cách nào tìm ra nó trong chốc lát.
Lúc này hắn chạy tới, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc giày nhỏ rực rỡ của Cảnh Thái Lam, tiếp đến là ba cỗ thi thể, nhất thời hoảng hốt tới nỗi toàn thân run lên. Hắn vội vã lật mấy cỗ thi thể kia lên, sau đó ngã ngồi xuống đất, thở dài một hơi – may quá, không có thi thể của Cảnh Thái Lam.
Bấy giờ, hắn mới chú ý tới vết thương trên mấy thi thể kia. Triệu Thập Tam ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, lật qua lật lại mấy thi thể, quan sát tới lui mấy lần, ánh mắt ngày càng khiếp đảm – vũ khí trên người Cảnh Thái Lam đều do hắn đích thân chuẩn bị, hắn đương nhiên nhận ra.
Trời ạ, ba tên lực lưỡng này…là Cảnh Thái Lam giết?
KHÔNG! THỂ! NÀO!
…
– Người nhà đệ là ai?
– Tại sao đệ lại xuất hiện ở đây?
– Mấy tên lính Tây Phiên vừa rồi rốt cuộc bị làm sao?
Thai Thế Đào một bên cõng Cảnh Thái Lam chạy ra phía ngoài, một bên không quên hỏi nó mấy vấn đề.
Cảnh Thái Lam gãi gãi cằm, quay đầu nhìn lại. Nó biết Thập Tam thúc thúc nhất định đang tìm mình, có điều hiện tại nó không muốn đi cùng Thập Tam thúc thúc.
Nó phải đi đi tìm ma ma.
– Ma ma... – Nó nói, – Tìm ma ma...
Thai Thế Đào suy nghĩ một hồi mới hiểu được “ma ma” là chỉ “nương”. Mặc dù cảm thấy hơi nghi hoặc về cách xưng hô này, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp:
– Vậy nương của đệ giờ đang ở đâu?
Cảnh Thái Lam liếc liếc hắn, quyết định không nói cho hắn rằng lão nương nhà mình giờ đang ở đại doanh của Tây Phiên, tránh việc tiểu tử ngốc này sợ quá mà bỏ chạy.
– Phía trước... Phía trước... – Nó ôm lấy cổ Thai Thế Đào, cười ngọt ngào với hắn.
Thai Thế Đào cõng hắn chạy một hồi, Cảnh Thái Lam vẫn cứ nói “Phía trước, phía trước!” mắt thấy sắp ra khỏi Âm Sơn, đi lên đường lớn, lại lượn quanh qua một ngọn núi nhỏ, e rằng đã sắp tới địa bàn của quân lính Tây Phiên luôn rồi.
Thai Thế Đào rốt cục cảm thấy không đúng, nguyên bản còn không tin đứa nhỏ này biết gạt người, nhưng lúc này, hắn đột nhiên dừng bước.
– Nương của đệ đến cùng là ở đâu? – Hắn hỏi, – Phía trước chính là ngoại thành Bắc Nghiêm, hiện tại đã bị quân Tây Phiên chiếm giữ rồi.
Cảnh Thái Lam thấy không thể lừa hắn được nữa, đành phải cúi đầu, dụi dụi mũi, nức nở:
– Ma ma...bị Tây Phiên...bắt đi.
Thai Thế Đào giật mình – một nữ nhân bị Tây Phiên bắt được? Vậy còn có thể có kết quả gì tốt?
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác chua xót. Thai Thế Đào dừng lại, đặt Cảnh Thái Lam xuống, nói:
– Bây giờ ta không thể dẫn đệ đi cứu nương của đệ, bởi vì ta có chuyện rất quan trọng cần làm. Có điều, ta sẽ thám thính tin tức của nương đệ giúp đệ.
Cảnh Thái Lam ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu thật thấp, nhìn bàn chân nhỏ bé của mình, không nói lời nào, một giọt giọt nước mắt đọng trên hàng mi, mãi vẫn không rơi xuống.
Thai Thế Đào thực sự không chịu nổi vẻ mặt ủ rũ này của nó, bất đắc dĩ trấn an:
– Ta thực sự cần làm một chuyện rất quan trọng. Ta cũng muốn cứu người... một người rất quan trọng…
– Là ai? – Ánh mắt Cảnh Thái Lam tràn đầy nghi hoặc, nó cảm thấy trên đời này không có ai quan trọng hơn ma ma cả.
Thai Thế Đào cười cười, một bên lệnh cho binh sĩ tập hợp nghỉ ngơi, ăn chút lương khô bổ sung thể lực chuẩn bị chiến đấu, một bên nheo mắt lại, hướng về phía trước, nói:
– Người ta muốn cứu chính là nữ tử ưu tú nhất trên đời!
– Gạt người! – Cảnh Thái Lam lập tức phản bác, – Ma ma của đệ mới là người ưu tú nhất!
– Nàng quyết đoán, thẳng thắn, trí tuệ. – Thai Thế Đào còn mải đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, – Nhiều năm như vậy, ta chưa thấy qua một nữ tử nào sánh được với nàng…
– Ma ma của đệ mới tài giỏi... – Cảnh Thái Lam phản bác, nhổ miếng bánh bột ngô đang nhai trong mồm lên chân Thai Thế Đào.
– Nàng đáng để người trong khắp thiên hạ kính ngưỡng mến mộ...
– Ma ma của đệ mới... – Cảnh Thái Lam chẳng thèm quay đầu.
– Nàng dũng cảm phi phàm, có can đảm gánh chịu tất cả gian khổ…
Cảnh Thái Lam hai tay nâng cằm, lẩm bẩm:
– Ma ma của đệ mới...
Thai Thế Đào cười rộ lên, xoa xoa đầu nó, thở dài một tiếng, nhìn về phía Bắc Nghiêm:
– Không biết bây giờ nàng thế nào. Mấy ngày qua thật vất vả cho nàng, lại phải bảo vệ Bắc...
Cảnh Thái Lam nãy giờ không phục nên không nghe kỹ lời hắn nói, lúc này đột nhiên lên tiếng:
– Đệ và huynh đánh cuộc đi!
– Cược gì?
– Cược người huynh phải cứu và ma ma của đệ, đến cùng là ai mạnh. – Cảnh Thái Lam đếm đầu ngón tay, – Nếu huynh thua thì phải dẫn đệ đi cứu ma ma của đệ, còn nếu đệ thua... đệ... đệ cho huynh làm đại tướng quân!
Thai Thế Đào lúc đầu còn chăm chú nghe, cảm thấy đứa nhỏ này thực sự rất thông minh, cũng thực đáng yêu, còn nhỏ mà đã biết dùng kế khích tướng, muốn lừa hắn đi cứu người, nhưng tới khi nghe thấy câu cuối cùng, hắn không nhịn được bật cười.
– Được! – Hắn dù sao vẫn là thiếu niên, rất thích vui đùa. Thai Thế Đào nhéo nhéo mặt Cảnh Thái Lam – Một lời đã định.
– Một lời đã định. – Cảnh Thái Lam ngẩng mặt lên, ánh mắt thành thật.
Thai Thế Đào nhìn ánh mắt nó, trong lòng hơi động, nhưng lập tức cười cho qua, đồng thời có cảm giác bản thân thật hoang đường. Hắn suy nghĩ một hồi, cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương.
…
Hiện giờ nếu muốn tiến vào Bắc Nghiêm thì bắt buộc phải đi qua ngoại thành, thay vì liều mạng, chi bằng trà trộn vào đám lính Tây Phiên.
Hắn cho nổ banh thuốc nổ bổ sung của Tây Phiên, đất đã lăn xuống đã chặn lại mật đạo kia. Vũ khí, thuốc nổ và lương thực chi viện của Tây Phiên lần này không những bị hẫng mất, mà mật đạo này cũng không thể dùng tiếp, chúng chẳng khác nào bị chặt đứt đường lui. Đây tuyệt đối là công lớn, nhưng Thai Thế Đào còn chưa thỏa mãn, bởi vì đối với hắn, cứu được Thái Sử Lan chuyện quan trọng nhất.
Hắn vốn định giao Cảnh Thái Lam lại cho thủ hạ, sau đó tự mình xông vào doanh địch. Nhưng giờ đám thủ hạ của hắn, một người cũng không chịu, thề chết đi theo. Thai Thế Đào cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đành ôm Cảnh Thái Lam leo lên lưng ngựa, để nó ngồi trước người mình. Hắn vừa định đi về phía trước, chợt phát hiện con đường trước mặt bụi mù cuồn cuộn, một nhóm đông người đang đi về phía này, nhờ vào trang phục trên người chúng, xem ra đều là binh lính Tây Phiên.
Thai Thế Đào cả kinh – quân Tây Phiên đi tuần ư?
Trong lúc đang chuẩn bị tinh thần chiến tiếp chiến, Thai Thế Đào lại phát hiện đám binh sĩ kia giống như đã bị đánh tơi bời, quần áo rách nát, so với đám người bị hắn tập kích ban nãy còn chật vật hơn. Mà ngay phía sau chúng, bụi đất mù mịt, xem ra là bị người ta đuổi giết! Thai Thế Đào híp mắt, cố gắng nhìn rõ lá cờ tung bay trong bụi m. Không phải là cờ của Nam Tề? La cờ của quân Thiên Kỷ!
Đây chính là đội ngũ của Thường Đại Quý bị Dung Sở gạt tới. Trước khi tiến vào phạm vi của Tây Phiên, Dung Sở chia bộ binh làm ba đường, ban đêm đánh lén vào trận doanh của Tây Phiên. Thời gian lẫn địa điểm mà hắn lựa chọn đều cực kỳ chuẩn xác, các khu vực ảnh hưởng lẫn nhau, rất nhanh đã có thể khiến quân binh Tây Phiên trở nên rối loạn. Thêm vào đó, bởi Da Luật Tĩnh Nam và phó tướng dưới trướng hắn không kịp thời xuất hiện, binh lính liền như rắn mất đầu, lập tức bị đội quân của Thường Đại Quý rượt đuổi tán loạn. Đám người mà Thai Thế Đào gặp phải chính là một nhóm bại binh trong số đó.
Nhóm bại binh này vốn muốn trốn vào mật đạo, kết quả vừa chạy tới nơi, lại thấy Thai Thế Đào nhìn đang nhìn mình chằm chằm. Ngay tức khắc, bọn chúng biết được mật đạo đã bị phát hiện, tiến thế lưỡng nan.
– Đang lo không có cơ hội đánh các ngươi, tới nha, tới nha! – Thai Thế Đào cười vang, vứt áo khoác sang một bên, nhanh chóng thúc ngựa nghênh đón. Người còn chưa tới, thương sắc đã như đuôi rồng đâm vào một tên lính Tây Phiên.
Hắn từ trước đến nay chiến đấu dũng mãnh, thủ hạ nhìn mãi cũng quen. Phía đối diện, phó tướng phụ trách lần truy kích này của Thường Đại Quý thấy vậy thì kinh ngạc, vôi vã xông lên phối hợp.
Hai bên đánh thế gọng kìm, Tây Phiên binh lại là chim sợ cành cong, không bao lâu đã bị chém cho tơi tả, ngã xuống đầy đất. Những kẻ còn lại hét lớn, ba chân bốn cẳng chạy trốn. Đám người Thai Thế Đào toan đuổi theo, phía trước lại bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa lần này vô cùng quỷ dị, mạnh như gió bão, chớp mắt đã tới gần, cho thấy ngựa dùng đều là loại cực phẩn. Quân nhân không ai không thích ngựa, vừa nghe thấy tiếng vó ngựa như vậy liền ngẩn người mê mẩn. Cùng lúc, đám lính Tây Phiên đang điên cuồng tháo chạy bỗng nhiên nhất loạt rên rỉ, thối lui từng bước, vừa lùi vừa ôm chặt yết hầu, sắc mặt tím lại, ánh mắt sợ hãi. Bọn chúng lui không được mấy bước thì hét lớn, ngã xuống, lăn hai vòng trên đất rồi tắt thở.
Trong nháy mắt, mấy chục người đều gục xuống như vậy, khi chết toàn thân cứng ngắc, sắc mặt xanh lét, tím tái, cảnh tượng quỷ dị này không khỏi khiến đám người Thai Thế Đào ngây ngẩn.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một đám người vòng qua khe núi. Thai Thế Đào nhìn bào giác tung bay của bọn chúng, toàn thân bỗng nhiên chấn động.
Cẩm bào màu xanh, đường viền màu trắng, trên đường viền còn có họa tiết đỉnh nhọn màu đỏ – Hắn nhớ rõ! Ngày Thái Sử Lan bị bắt ở Thai Gia kia, loại áo choàng mà đám thái giám Tây Cục chính là như vậy!
Tây Cục!
Lại ngẩng đầu một cái, con ngươi Thai Thế Đào liền co lại – gã nam tử mặt dài dẫn đầu kia chẳng phải chính là Thường công công đêm đó đã ức hiếp hắn và Thái Sử Lan hay sao?
Thai Thế Đào kinh ngạc nhìn chằm chằm đám thái giám Tây Cục phía đối diện, toàn thân cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Muốn hắn quên thế nào? Quên làm sao?
Quên sao được những kẻ xông vào Thai phủ đêm ấy, không hề thương lượng mà muốn bắt Thái Sử Lan đi?
Quên sao được Thường công công từng dẫn theo một đám thị vệ, ác độc đuổi bắt một người không biết chút võ công như Thái Sử Lan?
Quên sao được Thường công công từng giày vò, hành hạ tỷ đệ hai người? Quên sao được đêm đó Thái Sử Lan gãy xương lẫn chảy máu? Quên sao việc nếu không nhờ Thái Sử Lan hét lên hai chữ “Dung Sở”, hắn đã sớm biến thành đống tro tàn?
Đêm hôm đó là bước ngoặt của đời hắn, hắn vì thế bỏ nhà ra đi, chạy tới Tây Lăng xa xôi, liều mạng vượt lên mọi người, ở nơi sa trường tắm máu kiếm quân công, làm tất cả mọi thứ, đều bởi câu nói trước lúc lên xe, Thái Sử Lan từng dặn dò hắn: “Đợi tới khi gặp lại, nhất định không cho phép kẻ nào dám bắt nạt hai chúng ta nữa!”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, kẻ địch lại đã ngay trước mắt...
Thai Thế Đào nghiến răng ken két, thân thể run lên nhè nhẹ. Người khác còn chưa phát hiện, Cảnh Thái Lam đã chú ý tới, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn
Thai Thế Đào vừa cúi đầu đã thấy đứa bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt hoang mang. Hắn hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Tây! Cục!
Thanh âm của hắn rất thấp, hận ý tràn ngập. Hắn vốn cho rằng không ai nghe thấy, lại không ngờ tiểu tử bên cạnh khẽ gật đầu.
– Đệ cũng biết Tây Cục? – Hắn ngạc nhiên, hỏi.
– Chẳng phải huynh cũng biết sao? – Cảnh Thái Lam lui ra sau một bước, đáp.
– Ta đương nhiên biết. – Thai Thế Đào lạnh lùng nói, – Người mà ta muốn cứu trước đây từng bị Tây Cục suýt nữa giết chết...
Cảnh Thái Lam không nói lời nào, chợt nhớ tới nãi nương Thủy Nương. Hình ảnh nữ nhân kia trong đầu giờ đã mờ nhạt, nhưng nó nhớ rõ cảnh tượng khi bà ta ôm nó trong lòng, ngay cả lúc khóc cũng cười lên điên cuồng.
Thường công công phía đối diện lại không hề chú ý đến Thai Thế Đào. Ngày ấy gặp nhau ở Thai phủ, hắn vốn không thèm nhìn tới tiểu tử này của Thai gia, thêm vào đó, mấy tháng qua Thai Thế Đào dầm mưa rãi nắng, đường nét gương mặt càng anh tuấn, góc cạnh, cho nên hắn đương nhiên không nhận ra. Dĩ nhiên, đối với Cảnh Thái Lam đang trốn sau lưng Thai Thế Đào, hắn càng không chú ý.
Hắn ở trên ngựa, nhíu dùng một cái khăn tay xoa xoa độc dược còn dính trên ngón tay, sau đó tiện tay ném chiếc khăn đi. Hắn ngửa tay, lấy ra một cái thẻ bài màu bạc đế lam, thản nhiên nói:
– Đối diện chẳng hay là vị tướng quân nào của thượng phủ hay thiên Kỷ? Công công Tây Cục bọn ta đến Bắc Nghiêm là vì việc chung, nếu đã gặp gỡ, chi bằng hãy hộ tống bọn ta vào Bắc Nghiêm.
Phó tướng của Thường Đại Quý tính khí giống hệt chủ nhân, không nhìn nổi vẻ làm bộ làm tịch của đối phương. Hắn nhướn lông mày toan nói gì đó, Thai Thế Đào đã tiến lên, cười xòa nói:
– Công công Tây Cục quang giáng, tại hạ đương nhiên phải cống hiến sức lực.
– Tiểu tử ngươi thật là thức thời. – Thường công công gật đầu, lúc này mới liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cau mày nói, – Khá quen nha.
– Tại hạ từng cầu học ở kinh thành, có lẽ từng may mắn gặp qua công công.
Thường công công tỏ vẻ suy nghĩ một chút, sau đó không mấy để tâm gật đầu, vung tay lên:
– Nghe nói chủ doanh Tây Phiên đã bị phá? Thật là vừa lúc! Thiên Kỷ và thượng phủ hẳn là sẽ tới thu thập tàn cục, bọn ta muốn vào chủ doanh làm chút chuyện trước, ngươi mau mau dẫn đường.
– Vâng. – Thai Thế Đào kính cẩn nói, sau đó tự mình tiến lên dẫn ngựa cho Thường công công. Lúc đi qua đám thủ hạ, ánh mặt bọn họ thoáng giao nhau.
Thường công công cô cùng hài lòng, dọc theo còn trò chuyện vài câu với Thai Thế Đào. Thai Thế Đào cũng là người biết uốn mình theo kẻ khác, chỉ chốc lát sau, hai người trở nên thân quen, chỉ là miệng Thường công công quá kín, từ đấu chí cuối vẫn không chịu tiết lộ rốt cuộc hắn tới Bắc Nghiêm làm chuyện gì.
Thai Thế Đào âm thầm lo lắng trong lòng. Vừa nhìn thấy đám thái giám Tây Cục, trực giác đã cho hắn biết có chuyện không hay. Chỉ là thái giám Tây Cục đều đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, lời này, không phải chỉ là nói suông.
– Này, ngươi muốn làm gì? – Khi hắn tụt lại phía sau suy tư đối sách, Cảnh Thái Lam bỗng nhiên khẽ hỏi.
– Nói suông a, thật khó... – Thai Thế Đào vô thức đáp, ngay sau đó liền phản ứng lại, vỗ nhẹ một cái lên đầu Cảnh Thái Lam, – Còn nhỏ mà hỏi nhiều vậy làm gì? Chớ có ăn nói bậy bạ!
Cảnh Thái Lam yên lặng, một lát sau khẽ kéo tay áo hắn.
Thai Thế Đào cảm giác thấy một vật được nhét vào tay hắn. Hắn cúi đầu nhìn, là một tấm kim bài, bên trên khắc ba chữ “Nhật Thần điện”.
Đây là kim bài mà trước đây Thái Sử Lan lục được ở trên người nãi nương Thủy Nương.
Thai Thế Đào giật mình, Cảnh Thái Lam cười hì hì nhìn hắn. Nó cũng không rõ lắm lệnh bài kia có tác dụng gì, nhưng khi đó nãi nương muốn hắn xuất lệnh bài kia ra, sau đó hai người liền chạy khỏi hoàng cung. Nó nhớ rằng dọc đường gặp phải thái giám Tây Cục, nó trốn trong ngực Thủy Nương, Thủy Nương giơ lệnh bài lên, họ liền được đi qua.
Thai Thế Đào nhìn lệnh bài, lại nhớ tới lệnh bài mà vừa rồi Thường công công đưa ra, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
Lệnh bài này, phải chăng cũng có thể ra lệnh cho Tây Cục?
Bất kể như thế nào hắn cũng phải thử một chút xem sao.
Thai Thế Đào đeo lệnh bài lên bên hông, dùng vạt che khuất hoa văn rồng vàng bên trên, chỉ để lộ hai chữ “Nhật Thần” bên dưới, sau đó thúc ngựa đuổi theo Thường công công, cố ý đi hai vòng quanh hắn.
Đi đến vòng thứ hai, quả nhiên Thường công công phát hiện ra lệnh bài kia. Hắn không khỏi ngẩn, không dám tin chớp chớp mắt, sắc mặt lập tức đại biến. Vẻ mặt đối với Thai Thế Đào trong nháy mắt trở nên cung kính khác thường. Hắn cười nói:
– Thất kính, thất kính, không nghĩ tới ngài cũng là người một nhà!
Thai Thế Đào âm thầm vui sướng, biết lệnh bài này quả nhiên hữu dụng, liền đặc biệt chú ý lung lạc Thường công công. Thường công công khiếp sợ trước “thân phận” của hắn, nghĩ rằng hắn nắm giữ lệnh bài cao cấp, hẳn là cũng có nhiệm vụ bí mật khác cho nên không dám hỏi nhiều. Thế nhưng Thai Thế Đào hỏi nhiệm vụ của hắn, lúc này hắn lại không dám không đáp. Hắn ghé sát vào Thai Thế Đào, thần thần bí bí cười nói:
– Ngài đã hỏi, ta cũng không dám lừa gạt. Chúng ta phụng lệnh Tổng cục, đến đây kiểm tra quân tình Bắc Nghiêm, nếu như chiến sự vẫn còn thì đốc thúc Thiên Kỷ và thượng phủ xuất binh, lập tức vấn tội Thái Sử Lan thủ thành bất lực.
Thai Thế Đào âm thầm giật mình, hạ giọng hỏi:
– Nếu như Bắc Nghiêm vẫn giữ được?
– Vậy dĩ nhiên phải chúc mừng ả, ngợi khen ả, thăng chức vị cho ả, để ả đến thủ phủ Chiêu Dương nhận thưởng. – Thường công công nhếch môi cười.
Thai Thế Đào vừa mới yên tâm, lại nghe thấy Thường công công bỗng nhiên cất giọng âm u, xòe bàn tay ra, làm động tác cắt cổ:
– Sau đó dùng tội danh tư thông Tây Phiên, bí mật bắt, giết ả!
…
– Giải quyết tại chỗ!
Khi đám thích khách nói ra bốn chữ này, ngay đến Da Luật Tĩnh Nam cũng phải giật nảy mình.
Hắn kinh ngạc nhìn đám thích khách, lại nhìn Thái Sử Lan – nữ nhân này không phải là công thần bảo vệ Bắc Nghiêm sao? Nếu như không phải là tốt số, vừa rồi chính hắn cũng đã bị ả ám sát thành công, tại sao giờ Thiếu tướng Thiên Kỷ lại muốn giải quyết ả tại chỗ?
Nhưng Da Luật Tĩnh Nam đã không còn thời gian kinh ngạc nữa, lúc này, hắn rốt cục nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài và từ các nơi bên trong thành truyền đến. Âm thanh kia càng ngày càng gần, vô số cây đuốc dấy lên, sáng rực cả trời đêm.
Hắn kinh ngạc, bất chấp thương thế đứng lên – có kẻ đánh lén ban đêm! Người ở đâu ra? Là thích khách dẫn tới? Cho nên bọn chúng mới có thể xông vào tận đây?
Đám thuộc hạ tinh anh của Thiên Kỷ cũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ là đội chấp hành lệnh ám sát của Thiếu tướng, am hiểu ẩn núp cùng ám sát nhưng không hề tham dự chiến đấu, lần này tới cũng là một đội mười người, một đường ẩn núp mà vào, đương nhiên không hề liên quan đến đám người ngoài kia.
Có điều, lúc này nhớ lại, họ liền nhận ra đoạn đường lần này quá mức thuận lợi. Bọn họ vốn định lặng lẽ xuyên thành mà qua, không muốn kinh động đến binh sĩ Tây Phiên mà tiến vào nội thành Bắc Nghiêm, giết chết Thái Sử Lan. Kết quả, khi đang đến gần chủ doanh của Da Luật Tĩnh Nam, họ lại phát hiện có hiện tượng lạ, cho nên mới nhất thời nảy sinh ý muốn ám sát đại soái Tây Phiên, không ngờ lại có thể gặp được Thái Sử Lan ngay ở chỗ này.
Vậy thì kẻ đang tác chiến bên ngoài lúc này là ai? Bốn phía trong thành ngập trong ánh lửa, kẻ địch từ bốn phương tám hướng tiến hành công kích, nhất định nhân số không ít.
Mấy người này liếc nhau, mặc kệ người tới là ai, nói chung đều là phe mình, không có gì đáng lo ngại.
– Bắt lấy bọn chúng! – Da Luật Tĩnh Nam cố nén đau, rút kim kiếm trong bụng ra, vội vã băng bó qua quít, một bên lệnh thủ hạ bao vây đám người này, một bên dẫn người đi ra khỏi trướng- hắn không có thời gian truy cứu chuyện này, hắn phải ra ngoài chỉ huy chiến đấu!
Bị thủ hạ của Da Luật Tĩnh Nam bao vây, con ngươi của đám thích khách Thiên Kỷ chợt lay động. Chúng bỗng nhiên nói:
– Bọn ta tới là muốn giết Thái Sử Lan, so với bọn ta, ả mới là kẻ địch lớn nhất của các ngươi. Bây giờ các ngươi dừng tay, để bọn ta giết chết Thái Sử Lan, sau đó bọn ta thì sẽ rút đi, không nhúng tay vào chiến sự nơi này, các ngươi cũng hi sinh ít đi mấy người, thấy sao?
Đám binh sĩ Tây Phiên liếc nhìn nhau. Một kiếm vừa rồi của thích khách kia bọn họ cũng nhìn thấy, tự biết bản thân không phải là đối thủ của chúng, thực sự không cần hi sinh mạng nhỏ của mình một cách vô ích. Nghĩ vậy, bọn chúng đều im lặng lui về phía sau, phá bỏ vòng vây.
Đám thích khách Thiên Kỷ cười vang, nâng kiếm chỉ về phía Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan nhìn bọn chúng, ánh mắt không hề sợ hãi, bỗng nhiên cất tiếng nói khàn khàn:
– Thiếu soái Thiên Kỷ? Kỷ Liên Thành?
– Ngươi muốn nhớ kỹ tên của Thiếu tướng, là để lúc xuống địa ngục còn biết đường tham bái sao? – Tên đứng đầu cười nói, – Cũng không sao, có điều, sợ rằng ngươi phải đợi ít nhất trăm năm nữa.
Thái Sử Lan không nói lời nào, nhìn hắn chằm chằm.
Con ngươi đen láy của nàng nổi bật trên nền máu, bởi vì không ngon giấc trong thời gian dài, cho nên hai mắt hằn lên tia máu, thoạt nhìn tựa như ánh lửa rừng rực. Ánh mắt nàng chuyên chú, kiên định, tràn ngập hận ý cùng sát khí, vẻ bi phẫn khi trước đã biến mất tăm, thay vào đó là sát ý ngập trời, cứng như sắt thép.
Chính là những kẻ này.
Chính là đám vô sỉ, vô dụng, vô tình, hết lần này tới lần khác ỷ vào địa vị cao, đòi nắm giữ sinh tử của người khác.
Dựa vào cái gì mà muốn loại bỏ nàng? Dựa vào cái gì?
Tên thủ lính kia nguyên bản vui cười tự nhiên, không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đáng sợ như vậy, một kẻ giết người như ngóe là hắn lúc này cũng không khỏi rùng mình, không nhịn được lùi lại một bước.
Ngay lập tức, hắn kinh ngạc nhận ra sự thất thố của mình. Hắn định thần lại, cười gằn một tiếng, sau tiến lên một bước, nâng đao chém tới.
Vù…
Trong sân, một trận gió bỗng nổi lên cuồn cuộn. Trong nháy mắt, tiếng gió rít đã vượt qua đám thích khách, một bóng người thon dài đột nhiên hiện ra ngay phía sau tên thích khách. Khuỷu tay người nọ thúc vào người tên thích khách, hắn giống như bị búa tạ đập trúng, cả người bay lên, “phụt” một tiếng phun ra máu tươi hòa lẫn với nội tạng bị đập nát. Thân thể hắn va mạnh vào thanh tường, bụi mù lả ta rơi xuống. Vách tường đột ngột có thêm một lỗ hình người, mà kẻ nọ lại vẫn dính lại bên trong tường, không rơi xuống được.
Bốn phía yên lặng như tờ, mọi người khiếp sợ nhìn kẻ không may kia – trên bụng hắn lún vào một hố sâu, xem ra nội tạng đã bị đánh nát hết!
Thái Sử Lan ngửa đầu nhìn kỹ người nọ, ngày hôm nay, nàng rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là “Một đấm chôn ngươi vào trong tường, moi thế nào cũng moi không ra”.
“Rầm” Lý Phù Chu vẫn chưa dừng lại. Hắn xoay người, bàn tay nắm lấy thanh kiếm của thích khách vừa rồi. Lý Phù Chu uốn người, bước chéo, tay áo xanh nhạt tung bay, kiếm quang như sao rơi, trong nháy mắt đã đâm ra từ trong tay áo.
Kiếm quang sáng như tuyết dọc theo vạt áo, xuyên qua thân thể hai kẻ đứng gần nhất, máu tươi như hoa, nở rộ giữa ánh kiếm.
Bóng người hơi nghiêng, tay áo như múa, giây phút ấy, Lý Phù Chu bỗng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén, đẹp như tiên tử.
Lúc này, ngay cả Thái Sử Lan cũng cảm thấy hơi run sợ, “Mười bước giết một người, nghìn dặm không dừng chân” có phải cũng là vẻ mặt lạnh thấy xương nhưng cực kỳ tuyệt diễm như vậy?
“Keng!”
Tiên tử đột nhiên rơi xuống khỏi đám mây, thân người Lý Phù Chu lắc lư, giống như sắp ngã. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ chống kiếm, từ từ ngồi xuống bên người Thái Sử Lan.
Hắn thoạt nhìn giống như đã kiệt sức. Đám thích khách lại không xác định được hắn đang giả vờ hay thật sự bị thương, nhất thời không dám xông lên.
Lý Phù Chu bắt đầu ho khan, trên môi vẫn nở nụ cười, cúi đầu hỏi Thái Sử Lan:
– Thế nào? Đã hết giận chưa? ”
Thái Sử Lan nhìn vết máu nhàn nhạt bên môi Lý Phù Chu, gật đầu:
– Hết rồi! – Nàng dừng lại trong chốc lát, – Dùng quá sức rồi, tiếp theo huynh phải làm thế nào?
Nàng nhớ rằng Da Luật Tĩnh Nam đã cảnh cáo, Lý Phù Chu đã bị chặn mạch, trong vòng ba canh giờ đừng mong vọng động chân khí, bằng không hậu quả khó lường. Nàng biết, Da Luật Tĩnh Nam không phải phô trương thanh thế, thật không hiểu vừa rồi Lý Phù Chu làm thế nào mà có thể đột ngột xông ra, hung ác giết được mấy tên thích khách.
– À… – Lý Phù Chu hình như hơi xuất thần, suy nghĩ một chút, cười nói, – Con người khi rối trí, thật sự là không biết suy nghĩ trước sau.
Thái Sử Lan còn định nói gì đó, Lý Phù Chu lại bỗng nhiên ôm chặt nàng, lăn một vòng ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, thi thể lẫn tảng gạch vỡ trên tường giáng xuống. Lý Phù Chu vừa vặn nhào lên, bảo vệ Thái Sử Lan dưới người mình, gạch đất màu vàng xám nện xuống mặt đất bên cạnh hai người, bụi mù, gạch vụn bắn tung tóe. Một miếng gạch vỡ xẹt qua gò má Thái Sử Lan, kéo theo tia máu màu đỏ son.
– Không sao chứ... – Lý Phù Chu nâng mặt nàng lên, vội dùng tay áo lau vết thương trên mặt nàng, lại sợ tay áo nhuốm bụi khiến nàng bị nhiễm trùng, vội vội vàng vàng lộn tay áo ra, lau lại cho nàng, tiện tay xé một mảnh vải sạch băng bó vết thương trong lòng bàn tay cho nàng.
Thái Sử Lan ho khan, giữ tay hắn lại, nói thật nhỏ:
– Nhiều vết thương như vậy, nhiều kẻ địch thế kia, huynh còn quan tâm cái này...
Lý Phù Chu không có ngừng tay, chỉ nhẹ nhàng nói:
– Cho dù một khắc sau chúng ta cùng chết, ta cũng hy vọng nàng bớt đau đi một chút.
Ngón tay Thái Sử Lan cứng đờ, Lý Phù Chu ngước mắt cười cới nàng, chỉ cảm thấy tay nàng vừa lạnh lẽo, lại vừa mềm mại.
Đúng lúc này, đám người xung quanh đều đã tỉnh táo trở lại, nhất loạt cầm đao xong tới.
– Xin lỗi... – Mỗi lúc nói ra một chữ, khóe môi Lý Phù Chu lại tràn ra tơ máu, kết hợp với sắc mặt tái nhợt lúc này của hắn, vẻ ôn hòa thường ngày lại nhiều thêm mấy phần đẹp đẽ thê lương, giống như một hòn ngọc đẹp nhuốm máu, – Ta không thể... cứu nàng lần nữa, nhưng ta có thể... chết ngay trước nàng.
Ánh đao lóe lên, hắn bỗng nhiên ôm chặt Thái Sử Lan, lăn một vòng, dùng cơ thể che chắn cho nàng.
Mà đỉnh đầu, loạt đao lần nữa chém xuống.
Thái Sử Lan chợt ngẩng đầu – nàng nghe thấy tiếng huýt gió!
Tiếng huýt sáo réo rắt, miên man, tràn ngập cảnh cáo vang lên từ phía kia thành, giống như một con mãnh long cưỡi mây đạp gió, xuyên qua vòm trời, cuồn cuộn mà đến, khoảnh khắc ngẩng đầu lên còn ở chân trời, chớp mắt một cái đã ở ngay trước mặt!
Tiếng huýt gió vang dội, quân lính Nam Tề lẫn Tây Phiên đều giật mình ngẩng đầu nhìn quanh, Da Luật Tĩnh Nam xanh mặt thúc ngựa nhìn ra, đám người đang định ra tay trong đại doanh cũng đồng loạt chấn động.
Cứ như vậy, trong cơn chấn động, phần phật tiếng gió cuốn rèm, bóng mành dao động trên tường, bóng người lóe lên, đã xuất hiện ở cửa.
Cảnh Thái Lam rơi thẳng xuống sườn núi.
Trí nhớ của tiểu tử này rất tốt, ngay khi bị ngã xuống, nó liền nhớ tới lời ma ma từng dạy – một ngày gặp nạn, trước tiên phải bảo vệ đầu thật tốt. Ý nghĩ này vừa lóe lên, nó liền giơ tay ôm lấy đầu.
Cũng là sườn núi không phải quá dốc, dọc đường cũng không có quá nhiều bụi gai. Mặc dù vậy, y phục của Cảnh Thái Lam vẫn bị mài rách trong nháy mắt, trên người nó lúc này chỉ còn lại nhuyễn giáp đặc chế của Dung gia, vừa hay bảo vệ nó không bị bất kỳ thương tổn nào.
Thân thể Cảnh Thái Lam bỗng nhiên chấn động, quá trình lăn lộn cuối cùng cũng dừng lại. Cảnh Thái Lam ngẩng đầu lên, chỉ thấy xung quanh toàn là khói vàng, mùi thuốc súng nồng nặc xộc vào mũi. Cảm giác dưới thân vô cùng mềm mại, nó vươn tay sờ xoạng một chút, sau đó không nhịn được ho khan. Ho khan hai tiếng, Cảnh Thái Lam chợt thấy dưới mông có thứ gì đó động đậy.
Cảnh Thái Lam khiếp vía, giơ tay xua tan khói bụi trước mặt, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới là một đôi mắt đen ngòm hung ác đang nhìn nó chằm chằm.
Khoảnh khắc ấy, mắt to nhìn mắt nhỏ, ai nấy đều ngơ ngẩn.
Trong cặp mắt kia có đau đớn, có mê man, có ngạc nhiên, lại thêm một vài cảm xúc hỗn độn khó nói. Hắn ta nhìn thẳng vào Cảnh Thái Lam, dường như còn đang nghĩ xem tại sao ở tình huống này rồi mà còn gặp phải một tên tiểu tử, đã vậy, nó còn từ trên trời rơi xuống, đáp trúng bụng hắn ta.
Ánh mắt Cảnh Thái Lam chuyển sang nhìn bả vai hắn – Trên đó có một vết thương đang không ngừng đỏ máu. Người nọ mặc quân phục màu vàng đất, trên ngực có giáp che, bên trên có hai chữ gì đó.
Mặc dù đó không phải chữ của Nam Tề, nhưng bởi nhiều ngày đứng trên đầu thành, cho nên Cảnh Thái Lam có thể dễ dàng nhận ra đây chính là văn tự của Tây Phiên. Nghĩ tới đây, nó đột nhiên híp mắt lại.
Đây là lần đầu tiên đứa nhỏ này lộ ra vẻ mặt của người lớn, hơn nữa, để ý một chút còn có thể thấy được vài phần sát khí đang chậm rãi lan tỏa.
Nó nhận ra.
Là binh lính Tây Phiên!
Cảnh Thái Lam tự tay rút đoản đao từ trong giày nhỏ ra!
Từ lúc bắt đầu chiến sự, Thái Sử Lan đã mặc kệ sự khuyên can của Triệu Thập Tam, kiên quyết trang bị vũ khí cho Cảnh Thái Lam. Bên trong thắt lưng của nó có bột phấn, hai bên tay áo thêu hình lá liễu viền bạc vô cùng sắc bén, có thể dùng như dao nhỏ, mỗi một bên giày là một thanh chủy thủ, tất cả đều được mài giũa cẩn thận. Triệu Thập Tam từng lo lắng Cảnh Thái Lam sẽ có lúc vô ý ngộ thương chính mình, nhưng Thái Sử Lan lại nói:
– Bây giờ đã là lúc nào rồi? Nơi đây là đâu? Ngươi cho rằng chốn này vẫn là hoàng cung vạn người bảo vệ hay sao? Đây là chiến trường! Thế cục có thể thay đổi bất kỳ lúc nào. Có lẽ, sẽ có một ngày chúng ta đều chết trận. Tới lúc đó, nó phải học cách bảo vệ chính mình!
Cảnh Thái Lam nhớ kỹ từng câu nói của ma ma, cũng nhớ kỹ lời căn dặn của nàng:
– Con phải nhớ rõ vị trí từng món vũ khí. Chưa tới lúc thì tuyệt đối không được sờ đến, nhưng thời điểm đến, nhất định không được do dự rút chúng ra, đâm vào kẻ thù trước mặt!
Bởi vậy, giờ khắc này, nó dứt khoát rút thanh chủy thủ ra!
Mặc dù ma ma đã dạy, chỉ có ở hoàn cảnh bất đắc dĩ thì mới được đả thương người khác. Nhưng mà, Cảnh Thái Lam mặc kệ, nó căm thù đám dã man này!
Có điều, đúng lúc này, động tác của nó bỗng nhiên dừng lại.
Tên lính Tây Phiên cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Hắn vốn lạ bộ binh trong hàng ngũ phía trước, cung tiễn mà hắn cõng trên người đã gánh thay hắn một phần chấn động, cho nên hắn bị thương không quá nặng. Liếc mắt thấy trên người đứa nhỏ lộ ra nhuyễn giáp lóe sáng ánh vàng, vẻ tham lam liền cuộn trào trong đôi mắt hắn. Hắn ta trở mình ngồi dậy, xách Cảnh Thái Lam lên.
Hắn vừa có hành động, Cảnh Thái Lam cũng ngừng tay ngay tức khắc. Hai tay tiểu tử rũ xuống, thu lại thanh chủy thủ.
Lúc này, nó đã đánh mất cơ hội đâm vào chỗ yếu của kẻ địch.
Thái Sử Lan bảo nó hãy đâm vào bất kỳ chỗ nào có thể thấy, đó là bởi nàng sợ Cảnh Thái Lam còn nhỏ tuổi, sức không lớn, vạn nhất rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, nếu như bắt buộc nó phải ra tay với điểm yếu của kẻ thù, thì rất có thể sẽ phản tác dụng, ngược lại trở thành hại nó. Bởi vậy, trước hết cứ đả thương kẻ địch rồi tìm đường chạy trốn sau. Tuy nhiên, Cảnh Thái Lam lại rất thông minh. Nó đứng trên thành, tận mắt chứng kiến cảnh chém giết lâu như vậy, dần dần đã biết đâm vào đâu sẽ lấy được mạng người.
– Nhãi ranh ở đâu ra! – Tên lính Tây Phiên nhe răng cười, – Nhuyễn giáp này của người không tệ, vừa hay ta cũng đang cần một cái! – Nói rồi, hắn một tay cố định cổ Cảnh Thái Lam, tay kia lột bỏ nhuyễn giáp trên người nó.
Ngay khi hắn nhấc tay lên, sườn dưới cũng theo đó mà lộ ra.
Cảnh Thái Lam nhanh chóng giơ tay.
Binh sĩ lập tức cảm nhận được đau đớn.
Hắn ta cúi đầu, nhìn thấy trước ngực mình không biết từ khi nào đã có thêm một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo, trong lòng bàn tay còn lộ ra chuôi gỗ màu vàng kim, giống như là…chuôi đao.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, nỗi đau cắt da cắt thịt đã ập đến. Hắn kinh ngạc trợn to hai mắt, tay cũng vô thức buông ra.
Gò má tiểu tử trước mặt gồ lên, giống như đang dồn sức. Nó bỗng nhiên lớn tiếng hét lên, bàn tay nhỏ bé rút mạnh ra!
“Xoẹt!” – một tiếng, thanh chủy thủ cắm trong lồng ngực tên lính Tây Phiên đã bị Cảnh Thái Lam rút ra!
Ma ma nói, dùng vũ khí đâm thẳng vào chỗ yếu hại, sau đó rút mạnh ra, kẻ kia sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết nhanh hơn.
Khoảnh khắc này, cảnh tượng tan hoang của Bắc Nghiêm, cảnh bách tính gào khóc, thây chất chồng trên đất chợt lóe lên trong đầu đứa nhỏ.
Đó là binh lính của nó! Là con dân của nó!
Hai tuổi, trong điện Nhật Thần, Sư phó từng nói, “An dân muôn phương, thiên hạ cộng trị”, “Vương giả lấy dân làm nền móng”,… Bao lời sáo rỗng cũng chẳng bằng hai tháng ở cạnh Thái Sử Lan, tận mắt nhìn, chính tai nghe, tự mình hiểu rõ, nhớ mãi không quên…
Đao rút ra!
– Hự! – Máu từ ngực tên lính Tây Phiên phun trào, bắn lên gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Thái Lam. Mùi máu tanh nồng khiến nó chỉ muốn nôn mửa, muốn khóc. Sau đó, nó khóc thật – không phải vì đau lòng, không phải vì sợ. Nó còn quá nhỏ, ngây ngô không hiểu mùi vị nhân gian, chỉ là đột nhiên muốn khóc. Bởi thế, nước mắt liền lã chã rơi xuống, thấm đẫm gương mặt phúng phính ửng hồng.
Thân người tên lính Tây Phiên nghiêng ngả. Cảnh Thái Lam xoay người lùi về phía sau. Nó không biết kẻ kia có thể chết hay không, chỉ biết lúc này bản thân chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Cảnh Thái Lam một bên lau nước mắt, một bên nhanh chân chạy về phía có nhiều khói bụi. Bóng dáng nhỏ bé lóe lên, trong chốc lát đã chìm vào khói bụi mù mịt.
Tên lính Tây Phiên ngã xuống rồi ngất đi. Hắn không chết, bởi dù sao sức của Cảnh Thái Lam vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa cũng không nhằm chuẩn vào trái tim hắn. Chỉ chốc lát sau, lại có một tên lính Tây Phiên khác vọt tới. Phía sai hắn có một vài mũi tiễn bay loạn, cũng không biết đang nhằm vào đâu. Hắn ta đang chạy thì vấp phải thi thể người khác, sau đó ngã nhào xuống đất. Hắn mở miệng mắng một tiếng, toan đứng lên.
Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện cách đó không xa có một đôi giày nho nhỏ, gấm mềm nạm vàng, điểm đày bảo thạch.
Hắn lập tức vươn tay tóm lấy.
Ngay tức khắc, một bóng người nhỏ đột nhiên lao tới. Đứa trẻ cầm một cái bao bằng vải bố thật dài, đập thẳng vào mắt hắn.
Một đống bột trắng tung ra làm mờ hết mắt hắn. Người nọ hét thảm một tiếng, sau đó che mắt ngồi xổm xuống, khắp mặt và cổ đều là vôi trắng.
Bóng người nho nhỏ kia vội chạy ra sau người hắn, hai tay cầm gậy gỗ, dùng hết sức bình sinh đập mạnh lên gáy hắn.
Tên lính Tây Phiên hét lên một tiếng, sau đó ngã ngửa ra sau.
Cảnh Thái Lam bò lên người kẻ nọ, đoạt lại đôi giày từ trong tay hắn. Nó đỡ cằm nhớ lại những thủ đoạn dạy dỗ người khác mà ma ma từng dạy. Chốc lát sau, Cảnh Thái Lam đặt lại chiếc giày lên ngực người nọ, sau đó móc dao găm ra, nhét vào trong giày, hướng đầu nhọn lên trên rồi trốn qua một bên.
Không lâu sau, một tên lính Tây Phiên khác lại chạy tới. Nơi này vốn là một khe núi hẹp tương đối vắng vẻ, đa số binh lính còn ở bên ngoài, chỉ có một vài tên bị vụ nổ làm cho kinh sợ, chạy loạn lên nên mới đi bừa vào đây.
Người này chạy tới, dùng tay xua bớt lớp khói trước mặt. Liếc thấy trên ngực đồng đội có một chiếc giày nạm đầy bảo thạch, hai mắt hắn liền sáng lên, lập tức nhào qua.
“Bốp” một tiếng, không biết hắn bị thứ gì đẩy mạnh một cái, cả người đổ ập lên thi thể của tên lính đang nằm trên đất, lưỡi dao găm bén nhọn thuận đà đâm thẳng vào ngực hắn.
Phía sau hắn, một bàn chân bé nhỏ thò ra, đầu ngón chân còn giật giật một cách thô bị.
Một lát sau, xác định tình hình đã ổn thỏa, Cảnh Thái Lam mới rón rén đi ra, tự tay tách hai thi thể kia ra, cầm lấy giày nhỏ của mình.
Đúng lúc này, tên lính vốn đã ngã xuống vì trúng một đao kia bỗng nhiên vươn tay, tóm lấy chân nó.
….
Trong phòng chủ soái Tây Phiên, cước đạp cung đối diện phía sau lưng Thái Sử Lan cùng trước ngực Lý Phù Chu, đều gần trong gang tấc.
Da Luật Tĩnh Nam ngồi ở đối diện, vẻ mặt ngập ý cười tàn nhẫn. Ánh nến lập lòe khiến cho gương mặt vốn sáng sủa của hắn nhuốm chút tà khí.
Lúc này, Thái Sử Lan và Da Luật Tĩnh Nam ngồi cách nhau một chiếc bàn, Lý Phù Chu ngồi ngay bên phải Thái Sử Lan, bởi vì trước mặt hắn cần đặt cước đạp cung, cho nên không có cái bàn che.
Thái Sử Lan ngưng mắt nhìn kiếm vàng, bỗng nhiên hỏi:
– Huynh tin ta chứ?
Lý Phù Chu dường như biết nàng đang nói với mình, lập tức đáp:
– Vĩnh viễn tin tưởng.
– Dù cho liên quan đến sống chết?
– Ta rất vui lòng cho nàng biết rằng, ta vô cùng tin tưởng nàng. – Hắn mỉm cười.
Thái Sử Lan dường như thoáng xuất thần, sau đó nói:
– Vậy thì huynh nhắm mắt lại, đừng xen vào bất cứ việc gì.
– Được. – Lý Phù Chu quả nhiên nhắm mắt lại, môi vẫn nở nụ cười.
Da Luật Tĩnh Nam nhìn hai người, vừa bội phục lại vừa cảm thấy ghen tỵ. Hắn cười lạnh, nói:
– Ả lừa ngươi nhắm mắt lại, chẳng qua là muốn ngươi chết được thoải mái chút, cũng xem như có lòng.
Lý Phù Chu chỉ cười không đáp, giống như khinh không thèm cãi.
Thái Sử Lan cũng không để ý hắn, chậm rãi đưa tay về phía kim kiếm.
Da Luật Tĩnh Nam lập tức ngồi thẳng dậy, không dám thờ ơ mà nhìn chằm chằm vào Thái Sử Lan. Hắn xưa nay là một người cẩn thận, dù đã nắm chắc phần thắng trong tay, hắn cũng tuyệt đối không lơ là.
Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt trở nên ồn ào náo động, hình như có người vội vã chạy tới, nhưng lại bị hộ vệ canh cửa kiên quyết cản lại theo lời Đại soái. Da Luật Tĩnh Nam có lệnh, không được để bất cứ ai vào trong.
Chân tên lính đặt trên chiếc cung khẽ động, ánh mắt đỏ rực khát máu.
Thái Sử Lan nắm lấy kim kiếm, gần như trong nháy mắt, kim kiếm vốn đã gãy vụn lại bắt đầu khôi phục.
– Bắn! – Da Luật Tĩnh Nam lập tức hạ lệnh.
Vút… Vút…
Bàn chân nhấn xuống, cạnh một tiếng, mũi tên sắc nhọn lập tức bắn ra!
Một mũi tên hướng thẳng vào lưng Thái Sử Lan, mũi tên còn lại hướng bay vút về phía ngực Lý Phù Chu!
– Tán!
Trong tiếng quát chói tai, mũi tên sắc nhọn đâm thủng bàn tay Thái Sử Lan, lực chưa hao hết, rất có khả năng sẽ xuyên qua Thái Sử Lan bàn tay, cắm vào yết hầu Lý Phù Chu.
– Phá! – Thái Sử Lan dùng sức nắm chặt bàn tay đầy máu tươi lại.
Mũi sắt bén nhọn bỗng dưng biến mất!
“Vút” một tiếng, mũi tên xuyên qua lòng bàn tay Thái Sử Lan, bởi vì đột nhiên mất đi mũi sắt, trọng lượng thay đổi, đường bay của mũi tên cũng theo đó mà thay đổi. Mũi tên màu trắng nhuốm đầy máu tươi xẹt qua gáy Lý Phù Chu, rạch ra một vết xước.
Mà lúc này, “phập” một tiếng, Thái Sử Lan thuận tay đẩy một cái, kim kiếm ngay tức khắc cắm vào bụng dưới của Da Luật Tĩnh Nam!
Trong chớp mắt, cục diện hoàn toàn thay đổi!
Ba người cùng bị thương! Nhưng không ai phải chết!
Đám người đứng quanh khiếp sợ, cả người cứng nhắc, ngay đến Da Luật Tĩnh Nam cũng không kịp phản ứng, duy chỉ có Thái Sử Lan là chưa chịu dừng tay.
Nàng giống như không cảm thấy đau đớn, cũng không để tâm bản thân đã trọng thương, sau khi chặn lại được mũi tên bắn về phía Lý Phù Chu, lập tức đạp mạnh vào cạnh bàn, lăn một vòng vào trong góc.
Chiếc bàn bị đạp đi, hướng thẳng vào kim kiếm còn đang cắm trên bụng Da Luật Tĩnh Nam.
Chỉ cần xảy ra va chạm, kiếm xuyên qua bụng hắn, Da Luật Tĩnh Nam chắc chắn sẽ chết vì mất máu!
Thời khắc này, chỉ trong thoáng chốc, ai ai cũng không theo kịp phản ứng của nàng!
Cái bàn nghiêng ngả…
Hướng về phía kim kiếm…
Da Luật Tĩnh Nam không kịp lau đi vết máu bắn lên mắt, trực giác mách bảo hắn phải lui lại, nhưng hết thảy đều đã không kịp. Qua đôi mắt dính đầy máu, hắn mơ hồ thấy được cạnh bàn cứng rắn đang lao về phía mình. Lúc này, ánh mắt hắn rốt cục hiện lên vẻ tuyệt vọng xen lẫn hối hận.
Bỗng nhiên, rầm một tiếng thật lớn, cửa bị đạp tung! Mấy bóng đen lao vào trướng, người dẫn đầu lạnh lùng nói:
– Da Luật Tĩnh Nam, mau nhận lấy cái chết!
Tiếng quát chói tai như sét đánh vang trời, ánh kiếm cuồn cuộn mà đến, đâm thẳng về phía cái bàn đang lật giữa chừng.
“Rắc” một tiếng, ngay trước khoảnh khắc va vào kim kiếm trên bụng Da Luật Tĩnh Nam, cái bàn đa bị thích khách này chém đứt hai nửa!
Da Luật Tĩnh Nam ngẩn ra, sau đó không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to.
– Trời không tuyệt ta!
Kẻ bị ám sát lại vui mừng như điên, bọn thích khách thấy thế không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lúc này, hộ vệ đã kịp phản ứng lại, vội vã chạy tới, vây thành một vòng xung quanh Da Luật Tĩnh Nam.
Trong góc phòng, Thái Sử Lan cả người đầy máu cánh tay đứng dậy, liếc nhìn cái bàn bị chém thành hai nửa, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Thất bại trong gang tấc, hận cả nghìn thu!
Nàng giả điên, đả thương bạn bè, rơi xuống thành, hủy kim kiếm, không tiếc tổn thương chính mình, tổn thương Tiểu Thúy, tổn thương Lý Phù Chu, hao tổn tâm cơ lập thành kế hoạch để tiếp cận và tìm cơ hội giết Da Luật Tĩnh Nam, khiến cho Tây Phiên như rắn mất đầu, triệt để giải trừ nguy cơ cho Bắc Nghiêm, không ngờ cả đường thuận lợi, ở một khắc cuối cùng lại bị đám thích khách không biết từ đâu chui ra này phá hỏng!
Nếu như lúc này Thái Sử Lan không bị trọng thương, tay chân còn có thể cử động, nàng nhất định sẽ cầm lấy bất cứ thứ gì có thể giết người quanh đây, trước tiên làm thịt cái đám vô duyên này!
Có điều bây giờ nàng đầu váng mắt hoa, cả người đau nhức, mũi tên ở thắt lưng còn chưa được lấy ra, chỉ có thể quỳ trân vũng máu của mình, bi phẫn ho ra máu.
Đám thích khách vừa xông vào sững sờ giây lát, sau đó cũng phát hiện tình hình có chỗ không đúng. Thoáng chốc, ánh mắt chúng hiện lên một tia hối hận, rồi lại có vài phần hoảng hốt – Da Luật Tĩnh Nam đã bị thương từ trước? Ai có thể đả thương hắn ngay ở nơi này? Bốn phía còn có hộ vệ! Công lớn thế này, rốt cuộc là do ai lập?
Người dẫn đầu đảo mắt một vòng, lập tức nhìn thấy Thái Sử Lan nãy giờ vẫn ho khan trong góc phòng. Hắn “Ồ” lên một tiếng, ánh mắt đột nhiên sáng rực, móc từ trong lòng ra một thứ giống như bản vẽ.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn vung tay lên, lệnh cho đám thuộc hạ tách hộ vệ vây quanh Da Luật Tĩnh Nam ra, đồng thời tự mình cầm lấy trường kiếm, vụt về phía Thái Sử Lan. Người còn chưa tới, kiếm quang lạnh lẽo đã hướng về phía cổ họng Thái Sử Lan.
– Phụng lệnh Thiếu soái Thiên Kỷ lệnh, tróc nã trọng phạm thiết đoạt quân quyền, ám sát Phủ doãn – Thái Sử Lan, giải quyết tại chỗ!
…
Trong sơn cốc, Cảnh Thái Lam đột nhiên bị người ta tóm lấy cổ chân, không khỏi thét lên một tiếng chói tai. Nó cúi đầu nhìn xuống, phát hiện tên lính Tây Phiên chẳng biết đã tỉnh lại từ khi nào, trong phút mơ màng liền duỗi tay nắm lấy thứ gần mình nhất, sau đó sống chết không chịu buông tay. Cảnh Thái Lam liều mạng kéo chân ra, nhưng ai ngờ sức của kẻ sắp chết kia lại cực kỳ lớn, một đứa nhỏ như nó lấy đâu ra sức chọi lại. Cảnh Thái Lam bị kéo tới trước mặt tên lính Tây Phiên, trong khi giãy chết, tên kia lại có thể tự tay sờ soạng, nắm lấy thanh đao trên đất, xem ra hắn nhất định phải cho Cảnh Thái Lam một đao.
Cảnh Thái Lam thấy thế thì sợ đến sợ đến vỡ mật, lúc này có hối hận vì đã học ma ma đi đánh lộn thì cũng đã quá muộn. Trong lúc tuyệt vọng, nó nhắm tịt hai mắt, mở miệng khóc lớn:
– Ma ma! Ma ma! Thập Tam thúc thúc, Thập Tam thúc thúc! ”
Lúc này, tiếng nổ bốn phía tuy là đã tắt, nhưng đám lính Tây Phiên bị dọa sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì vẫn không ngừng trốn chạy, vừa chạy vừa không ngừng la lên, át hết tiếng hét của Cảnh Thái Lam.
Cảnh Thái Lam tuyệt vọng.
Nó thầm nghĩ, sau này Cảnh Thái Lam chỉ còn có một chân, liệu ma ma còn cần nó nữa không?
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu có tiếng gió xẹt qua, cực kỳ nhanh. Một bóng đen vọt xuống phía dưới, giống như là bóng người. Cảnh Thái Lam thấy vậy không khỏi mừng như điên, dùng hết sức kêu lên:
– Cứu giá!
Lúc đầu, bóng người kia vốn định nhảy lên đi qua, đột nhiên nghe được câu này thì cả kinh, nghiêng người một cái, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi kinh ngạc nói:
– Trẻ con!
Sau đó, hắn dùng một tay xách Cảnh Thái Lam lên, nhưng lại thấy đứa nhỏ kia vẫn đứng đờ tại chỗ. Hắn “Ơ!” một cái tiếng, lúc này mới phát hiện cổ chân Cảnh Thái Lam đang bị kẻ khác túm lấy. Hắn kéo một cái như vậy, đến cả thân thể tên lính kia cũng đã bị kéo dậy hơn nửa.
– Cút mẹ mày đi! – Hắn mắng một tiếng rồi đạp mạnh lên người tên lính kia, đạp cho đến khi tên lính kia phun ra máu tươi.
Thai Thế Đào cười ha ha mấy tiếng, đạp thêm hai cái nữa lên thi thể máu me be bét kia, nói:
– Quả nhiên giết địch vẫn là sướng tay nhất. Ồ, tại sao tên này lại bị thương như vậy? – Hắn cúi đầu, thấy Cảnh Thái Lam đang định trốn mất, liền vươn tay tóm lấy nó, – Tiểu tử này, sao lại xuất hiện ở đây? Người nhà đệ đâu?
Cảnh Thái Lam liếc thấy trang phục tiểu quân quan của Nam Tề trên người Thai Thế Đào, vừa ngẩng đầu lên, nó không khỏi giật mình.
Diện mạo người trước mắt này…vài phần quen thuộc, mấy phần thân thiết.
Thai Thế Đào và tỷ tỷ Thai Thế Lan vốn có mấy phần giống nhau, Thái Sử Lan và Thai Thế Lan lại dung mạo như một. Bởi thế, Cảnh Thái Lam vừa nhìn lên, tâm tình nhất thời xúc động, vành mắt đỏ hoe, đột nhiên ôm lấy cổ Thai Thế Đào.
Thai Thế Đào bị nó ôm lấy, cái đầu nho nhỏ cọ vào ngực hắn, mùi sữa nhàn nhạt. Hắn giật mình, cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt đứa nhỏ trong lòng chẳng biết từ lúc nào đã ầng ậc nước. Thai Thế Đào nhìn nó, đột nhiên cảm thấy không nỡ.
– Khóc gì chứ? Đừng khóc, đừng khóc! – Hắn ôm lấy Cảnh Thái Lam, cười ha hả quát nó, – Vừa rồi còn không khóc, hiện tại khóc cái gì? Ờm… nơi này không thể ở lâu, binh lính Tây Phiên đông hơn bên ta, vừa rồi chúng ta cho nổ thuốc súng, chặn đường của bọn chúng. Bây giờ mật đạo đã bị hủy, cũng nên đi rồi, để ta đưa đệ đến chỗ an toàn trước!
Bây giờ hắn đang rất nôn nóng, không có tâm tư tìm người nhà của đứa nhỏ này, chỉ muốn nhanh chóng dẫn người dời đến nơi an toàn, sau đó dẫn theo thủ hạ của mình lẻn ra ngoài.
Bên này, hắn vừa rời khỏi, một thân ảnh khác đã lóe lên, Triệu Thập Tam chạy nhanh tới. Vừa rồi, lúc Cảnh Thái Lam xảy chân lăn xuống, Triệu Thập Tam liền lập tức đuổi theo, có điều địa hình đáy cốc bằng phẳng, khói bụi lại mịt mù, lại thêm vóc người Cảnh Thái Lam quá nhỏ, Triệu Thập Tam không có cách nào tìm ra nó trong chốc lát.
Lúc này hắn chạy tới, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc giày nhỏ rực rỡ của Cảnh Thái Lam, tiếp đến là ba cỗ thi thể, nhất thời hoảng hốt tới nỗi toàn thân run lên. Hắn vội vã lật mấy cỗ thi thể kia lên, sau đó ngã ngồi xuống đất, thở dài một hơi – may quá, không có thi thể của Cảnh Thái Lam.
Bấy giờ, hắn mới chú ý tới vết thương trên mấy thi thể kia. Triệu Thập Tam ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, lật qua lật lại mấy thi thể, quan sát tới lui mấy lần, ánh mắt ngày càng khiếp đảm – vũ khí trên người Cảnh Thái Lam đều do hắn đích thân chuẩn bị, hắn đương nhiên nhận ra.
Trời ạ, ba tên lực lưỡng này…là Cảnh Thái Lam giết?
KHÔNG! THỂ! NÀO!
…
– Người nhà đệ là ai?
– Tại sao đệ lại xuất hiện ở đây?
– Mấy tên lính Tây Phiên vừa rồi rốt cuộc bị làm sao?
Thai Thế Đào một bên cõng Cảnh Thái Lam chạy ra phía ngoài, một bên không quên hỏi nó mấy vấn đề.
Cảnh Thái Lam gãi gãi cằm, quay đầu nhìn lại. Nó biết Thập Tam thúc thúc nhất định đang tìm mình, có điều hiện tại nó không muốn đi cùng Thập Tam thúc thúc.
Nó phải đi đi tìm ma ma.
– Ma ma... – Nó nói, – Tìm ma ma...
Thai Thế Đào suy nghĩ một hồi mới hiểu được “ma ma” là chỉ “nương”. Mặc dù cảm thấy hơi nghi hoặc về cách xưng hô này, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp:
– Vậy nương của đệ giờ đang ở đâu?
Cảnh Thái Lam liếc liếc hắn, quyết định không nói cho hắn rằng lão nương nhà mình giờ đang ở đại doanh của Tây Phiên, tránh việc tiểu tử ngốc này sợ quá mà bỏ chạy.
– Phía trước... Phía trước... – Nó ôm lấy cổ Thai Thế Đào, cười ngọt ngào với hắn.
Thai Thế Đào cõng hắn chạy một hồi, Cảnh Thái Lam vẫn cứ nói “Phía trước, phía trước!” mắt thấy sắp ra khỏi Âm Sơn, đi lên đường lớn, lại lượn quanh qua một ngọn núi nhỏ, e rằng đã sắp tới địa bàn của quân lính Tây Phiên luôn rồi.
Thai Thế Đào rốt cục cảm thấy không đúng, nguyên bản còn không tin đứa nhỏ này biết gạt người, nhưng lúc này, hắn đột nhiên dừng bước.
– Nương của đệ đến cùng là ở đâu? – Hắn hỏi, – Phía trước chính là ngoại thành Bắc Nghiêm, hiện tại đã bị quân Tây Phiên chiếm giữ rồi.
Cảnh Thái Lam thấy không thể lừa hắn được nữa, đành phải cúi đầu, dụi dụi mũi, nức nở:
– Ma ma...bị Tây Phiên...bắt đi.
Thai Thế Đào giật mình – một nữ nhân bị Tây Phiên bắt được? Vậy còn có thể có kết quả gì tốt?
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác chua xót. Thai Thế Đào dừng lại, đặt Cảnh Thái Lam xuống, nói:
– Bây giờ ta không thể dẫn đệ đi cứu nương của đệ, bởi vì ta có chuyện rất quan trọng cần làm. Có điều, ta sẽ thám thính tin tức của nương đệ giúp đệ.
Cảnh Thái Lam ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu thật thấp, nhìn bàn chân nhỏ bé của mình, không nói lời nào, một giọt giọt nước mắt đọng trên hàng mi, mãi vẫn không rơi xuống.
Thai Thế Đào thực sự không chịu nổi vẻ mặt ủ rũ này của nó, bất đắc dĩ trấn an:
– Ta thực sự cần làm một chuyện rất quan trọng. Ta cũng muốn cứu người... một người rất quan trọng…
– Là ai? – Ánh mắt Cảnh Thái Lam tràn đầy nghi hoặc, nó cảm thấy trên đời này không có ai quan trọng hơn ma ma cả.
Thai Thế Đào cười cười, một bên lệnh cho binh sĩ tập hợp nghỉ ngơi, ăn chút lương khô bổ sung thể lực chuẩn bị chiến đấu, một bên nheo mắt lại, hướng về phía trước, nói:
– Người ta muốn cứu chính là nữ tử ưu tú nhất trên đời!
– Gạt người! – Cảnh Thái Lam lập tức phản bác, – Ma ma của đệ mới là người ưu tú nhất!
– Nàng quyết đoán, thẳng thắn, trí tuệ. – Thai Thế Đào còn mải đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, – Nhiều năm như vậy, ta chưa thấy qua một nữ tử nào sánh được với nàng…
– Ma ma của đệ mới tài giỏi... – Cảnh Thái Lam phản bác, nhổ miếng bánh bột ngô đang nhai trong mồm lên chân Thai Thế Đào.
– Nàng đáng để người trong khắp thiên hạ kính ngưỡng mến mộ...
– Ma ma của đệ mới... – Cảnh Thái Lam chẳng thèm quay đầu.
– Nàng dũng cảm phi phàm, có can đảm gánh chịu tất cả gian khổ…
Cảnh Thái Lam hai tay nâng cằm, lẩm bẩm:
– Ma ma của đệ mới...
Thai Thế Đào cười rộ lên, xoa xoa đầu nó, thở dài một tiếng, nhìn về phía Bắc Nghiêm:
– Không biết bây giờ nàng thế nào. Mấy ngày qua thật vất vả cho nàng, lại phải bảo vệ Bắc...
Cảnh Thái Lam nãy giờ không phục nên không nghe kỹ lời hắn nói, lúc này đột nhiên lên tiếng:
– Đệ và huynh đánh cuộc đi!
– Cược gì?
– Cược người huynh phải cứu và ma ma của đệ, đến cùng là ai mạnh. – Cảnh Thái Lam đếm đầu ngón tay, – Nếu huynh thua thì phải dẫn đệ đi cứu ma ma của đệ, còn nếu đệ thua... đệ... đệ cho huynh làm đại tướng quân!
Thai Thế Đào lúc đầu còn chăm chú nghe, cảm thấy đứa nhỏ này thực sự rất thông minh, cũng thực đáng yêu, còn nhỏ mà đã biết dùng kế khích tướng, muốn lừa hắn đi cứu người, nhưng tới khi nghe thấy câu cuối cùng, hắn không nhịn được bật cười.
– Được! – Hắn dù sao vẫn là thiếu niên, rất thích vui đùa. Thai Thế Đào nhéo nhéo mặt Cảnh Thái Lam – Một lời đã định.
– Một lời đã định. – Cảnh Thái Lam ngẩng mặt lên, ánh mắt thành thật.
Thai Thế Đào nhìn ánh mắt nó, trong lòng hơi động, nhưng lập tức cười cho qua, đồng thời có cảm giác bản thân thật hoang đường. Hắn suy nghĩ một hồi, cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương.
…
Hiện giờ nếu muốn tiến vào Bắc Nghiêm thì bắt buộc phải đi qua ngoại thành, thay vì liều mạng, chi bằng trà trộn vào đám lính Tây Phiên.
Hắn cho nổ banh thuốc nổ bổ sung của Tây Phiên, đất đã lăn xuống đã chặn lại mật đạo kia. Vũ khí, thuốc nổ và lương thực chi viện của Tây Phiên lần này không những bị hẫng mất, mà mật đạo này cũng không thể dùng tiếp, chúng chẳng khác nào bị chặt đứt đường lui. Đây tuyệt đối là công lớn, nhưng Thai Thế Đào còn chưa thỏa mãn, bởi vì đối với hắn, cứu được Thái Sử Lan chuyện quan trọng nhất.
Hắn vốn định giao Cảnh Thái Lam lại cho thủ hạ, sau đó tự mình xông vào doanh địch. Nhưng giờ đám thủ hạ của hắn, một người cũng không chịu, thề chết đi theo. Thai Thế Đào cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đành ôm Cảnh Thái Lam leo lên lưng ngựa, để nó ngồi trước người mình. Hắn vừa định đi về phía trước, chợt phát hiện con đường trước mặt bụi mù cuồn cuộn, một nhóm đông người đang đi về phía này, nhờ vào trang phục trên người chúng, xem ra đều là binh lính Tây Phiên.
Thai Thế Đào cả kinh – quân Tây Phiên đi tuần ư?
Trong lúc đang chuẩn bị tinh thần chiến tiếp chiến, Thai Thế Đào lại phát hiện đám binh sĩ kia giống như đã bị đánh tơi bời, quần áo rách nát, so với đám người bị hắn tập kích ban nãy còn chật vật hơn. Mà ngay phía sau chúng, bụi đất mù mịt, xem ra là bị người ta đuổi giết! Thai Thế Đào híp mắt, cố gắng nhìn rõ lá cờ tung bay trong bụi m. Không phải là cờ của Nam Tề? La cờ của quân Thiên Kỷ!
Đây chính là đội ngũ của Thường Đại Quý bị Dung Sở gạt tới. Trước khi tiến vào phạm vi của Tây Phiên, Dung Sở chia bộ binh làm ba đường, ban đêm đánh lén vào trận doanh của Tây Phiên. Thời gian lẫn địa điểm mà hắn lựa chọn đều cực kỳ chuẩn xác, các khu vực ảnh hưởng lẫn nhau, rất nhanh đã có thể khiến quân binh Tây Phiên trở nên rối loạn. Thêm vào đó, bởi Da Luật Tĩnh Nam và phó tướng dưới trướng hắn không kịp thời xuất hiện, binh lính liền như rắn mất đầu, lập tức bị đội quân của Thường Đại Quý rượt đuổi tán loạn. Đám người mà Thai Thế Đào gặp phải chính là một nhóm bại binh trong số đó.
Nhóm bại binh này vốn muốn trốn vào mật đạo, kết quả vừa chạy tới nơi, lại thấy Thai Thế Đào nhìn đang nhìn mình chằm chằm. Ngay tức khắc, bọn chúng biết được mật đạo đã bị phát hiện, tiến thế lưỡng nan.
– Đang lo không có cơ hội đánh các ngươi, tới nha, tới nha! – Thai Thế Đào cười vang, vứt áo khoác sang một bên, nhanh chóng thúc ngựa nghênh đón. Người còn chưa tới, thương sắc đã như đuôi rồng đâm vào một tên lính Tây Phiên.
Hắn từ trước đến nay chiến đấu dũng mãnh, thủ hạ nhìn mãi cũng quen. Phía đối diện, phó tướng phụ trách lần truy kích này của Thường Đại Quý thấy vậy thì kinh ngạc, vôi vã xông lên phối hợp.
Hai bên đánh thế gọng kìm, Tây Phiên binh lại là chim sợ cành cong, không bao lâu đã bị chém cho tơi tả, ngã xuống đầy đất. Những kẻ còn lại hét lớn, ba chân bốn cẳng chạy trốn. Đám người Thai Thế Đào toan đuổi theo, phía trước lại bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa lần này vô cùng quỷ dị, mạnh như gió bão, chớp mắt đã tới gần, cho thấy ngựa dùng đều là loại cực phẩn. Quân nhân không ai không thích ngựa, vừa nghe thấy tiếng vó ngựa như vậy liền ngẩn người mê mẩn. Cùng lúc, đám lính Tây Phiên đang điên cuồng tháo chạy bỗng nhiên nhất loạt rên rỉ, thối lui từng bước, vừa lùi vừa ôm chặt yết hầu, sắc mặt tím lại, ánh mắt sợ hãi. Bọn chúng lui không được mấy bước thì hét lớn, ngã xuống, lăn hai vòng trên đất rồi tắt thở.
Trong nháy mắt, mấy chục người đều gục xuống như vậy, khi chết toàn thân cứng ngắc, sắc mặt xanh lét, tím tái, cảnh tượng quỷ dị này không khỏi khiến đám người Thai Thế Đào ngây ngẩn.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một đám người vòng qua khe núi. Thai Thế Đào nhìn bào giác tung bay của bọn chúng, toàn thân bỗng nhiên chấn động.
Cẩm bào màu xanh, đường viền màu trắng, trên đường viền còn có họa tiết đỉnh nhọn màu đỏ – Hắn nhớ rõ! Ngày Thái Sử Lan bị bắt ở Thai Gia kia, loại áo choàng mà đám thái giám Tây Cục chính là như vậy!
Tây Cục!
Lại ngẩng đầu một cái, con ngươi Thai Thế Đào liền co lại – gã nam tử mặt dài dẫn đầu kia chẳng phải chính là Thường công công đêm đó đã ức hiếp hắn và Thái Sử Lan hay sao?
Thai Thế Đào kinh ngạc nhìn chằm chằm đám thái giám Tây Cục phía đối diện, toàn thân cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Muốn hắn quên thế nào? Quên làm sao?
Quên sao được những kẻ xông vào Thai phủ đêm ấy, không hề thương lượng mà muốn bắt Thái Sử Lan đi?
Quên sao được Thường công công từng dẫn theo một đám thị vệ, ác độc đuổi bắt một người không biết chút võ công như Thái Sử Lan?
Quên sao được Thường công công từng giày vò, hành hạ tỷ đệ hai người? Quên sao được đêm đó Thái Sử Lan gãy xương lẫn chảy máu? Quên sao việc nếu không nhờ Thái Sử Lan hét lên hai chữ “Dung Sở”, hắn đã sớm biến thành đống tro tàn?
Đêm hôm đó là bước ngoặt của đời hắn, hắn vì thế bỏ nhà ra đi, chạy tới Tây Lăng xa xôi, liều mạng vượt lên mọi người, ở nơi sa trường tắm máu kiếm quân công, làm tất cả mọi thứ, đều bởi câu nói trước lúc lên xe, Thái Sử Lan từng dặn dò hắn: “Đợi tới khi gặp lại, nhất định không cho phép kẻ nào dám bắt nạt hai chúng ta nữa!”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, kẻ địch lại đã ngay trước mắt...
Thai Thế Đào nghiến răng ken két, thân thể run lên nhè nhẹ. Người khác còn chưa phát hiện, Cảnh Thái Lam đã chú ý tới, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn
Thai Thế Đào vừa cúi đầu đã thấy đứa bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt hoang mang. Hắn hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Tây! Cục!
Thanh âm của hắn rất thấp, hận ý tràn ngập. Hắn vốn cho rằng không ai nghe thấy, lại không ngờ tiểu tử bên cạnh khẽ gật đầu.
– Đệ cũng biết Tây Cục? – Hắn ngạc nhiên, hỏi.
– Chẳng phải huynh cũng biết sao? – Cảnh Thái Lam lui ra sau một bước, đáp.
– Ta đương nhiên biết. – Thai Thế Đào lạnh lùng nói, – Người mà ta muốn cứu trước đây từng bị Tây Cục suýt nữa giết chết...
Cảnh Thái Lam không nói lời nào, chợt nhớ tới nãi nương Thủy Nương. Hình ảnh nữ nhân kia trong đầu giờ đã mờ nhạt, nhưng nó nhớ rõ cảnh tượng khi bà ta ôm nó trong lòng, ngay cả lúc khóc cũng cười lên điên cuồng.
Thường công công phía đối diện lại không hề chú ý đến Thai Thế Đào. Ngày ấy gặp nhau ở Thai phủ, hắn vốn không thèm nhìn tới tiểu tử này của Thai gia, thêm vào đó, mấy tháng qua Thai Thế Đào dầm mưa rãi nắng, đường nét gương mặt càng anh tuấn, góc cạnh, cho nên hắn đương nhiên không nhận ra. Dĩ nhiên, đối với Cảnh Thái Lam đang trốn sau lưng Thai Thế Đào, hắn càng không chú ý.
Hắn ở trên ngựa, nhíu dùng một cái khăn tay xoa xoa độc dược còn dính trên ngón tay, sau đó tiện tay ném chiếc khăn đi. Hắn ngửa tay, lấy ra một cái thẻ bài màu bạc đế lam, thản nhiên nói:
– Đối diện chẳng hay là vị tướng quân nào của thượng phủ hay thiên Kỷ? Công công Tây Cục bọn ta đến Bắc Nghiêm là vì việc chung, nếu đã gặp gỡ, chi bằng hãy hộ tống bọn ta vào Bắc Nghiêm.
Phó tướng của Thường Đại Quý tính khí giống hệt chủ nhân, không nhìn nổi vẻ làm bộ làm tịch của đối phương. Hắn nhướn lông mày toan nói gì đó, Thai Thế Đào đã tiến lên, cười xòa nói:
– Công công Tây Cục quang giáng, tại hạ đương nhiên phải cống hiến sức lực.
– Tiểu tử ngươi thật là thức thời. – Thường công công gật đầu, lúc này mới liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cau mày nói, – Khá quen nha.
– Tại hạ từng cầu học ở kinh thành, có lẽ từng may mắn gặp qua công công.
Thường công công tỏ vẻ suy nghĩ một chút, sau đó không mấy để tâm gật đầu, vung tay lên:
– Nghe nói chủ doanh Tây Phiên đã bị phá? Thật là vừa lúc! Thiên Kỷ và thượng phủ hẳn là sẽ tới thu thập tàn cục, bọn ta muốn vào chủ doanh làm chút chuyện trước, ngươi mau mau dẫn đường.
– Vâng. – Thai Thế Đào kính cẩn nói, sau đó tự mình tiến lên dẫn ngựa cho Thường công công. Lúc đi qua đám thủ hạ, ánh mặt bọn họ thoáng giao nhau.
Thường công công cô cùng hài lòng, dọc theo còn trò chuyện vài câu với Thai Thế Đào. Thai Thế Đào cũng là người biết uốn mình theo kẻ khác, chỉ chốc lát sau, hai người trở nên thân quen, chỉ là miệng Thường công công quá kín, từ đấu chí cuối vẫn không chịu tiết lộ rốt cuộc hắn tới Bắc Nghiêm làm chuyện gì.
Thai Thế Đào âm thầm lo lắng trong lòng. Vừa nhìn thấy đám thái giám Tây Cục, trực giác đã cho hắn biết có chuyện không hay. Chỉ là thái giám Tây Cục đều đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, lời này, không phải chỉ là nói suông.
– Này, ngươi muốn làm gì? – Khi hắn tụt lại phía sau suy tư đối sách, Cảnh Thái Lam bỗng nhiên khẽ hỏi.
– Nói suông a, thật khó... – Thai Thế Đào vô thức đáp, ngay sau đó liền phản ứng lại, vỗ nhẹ một cái lên đầu Cảnh Thái Lam, – Còn nhỏ mà hỏi nhiều vậy làm gì? Chớ có ăn nói bậy bạ!
Cảnh Thái Lam yên lặng, một lát sau khẽ kéo tay áo hắn.
Thai Thế Đào cảm giác thấy một vật được nhét vào tay hắn. Hắn cúi đầu nhìn, là một tấm kim bài, bên trên khắc ba chữ “Nhật Thần điện”.
Đây là kim bài mà trước đây Thái Sử Lan lục được ở trên người nãi nương Thủy Nương.
Thai Thế Đào giật mình, Cảnh Thái Lam cười hì hì nhìn hắn. Nó cũng không rõ lắm lệnh bài kia có tác dụng gì, nhưng khi đó nãi nương muốn hắn xuất lệnh bài kia ra, sau đó hai người liền chạy khỏi hoàng cung. Nó nhớ rằng dọc đường gặp phải thái giám Tây Cục, nó trốn trong ngực Thủy Nương, Thủy Nương giơ lệnh bài lên, họ liền được đi qua.
Thai Thế Đào nhìn lệnh bài, lại nhớ tới lệnh bài mà vừa rồi Thường công công đưa ra, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
Lệnh bài này, phải chăng cũng có thể ra lệnh cho Tây Cục?
Bất kể như thế nào hắn cũng phải thử một chút xem sao.
Thai Thế Đào đeo lệnh bài lên bên hông, dùng vạt che khuất hoa văn rồng vàng bên trên, chỉ để lộ hai chữ “Nhật Thần” bên dưới, sau đó thúc ngựa đuổi theo Thường công công, cố ý đi hai vòng quanh hắn.
Đi đến vòng thứ hai, quả nhiên Thường công công phát hiện ra lệnh bài kia. Hắn không khỏi ngẩn, không dám tin chớp chớp mắt, sắc mặt lập tức đại biến. Vẻ mặt đối với Thai Thế Đào trong nháy mắt trở nên cung kính khác thường. Hắn cười nói:
– Thất kính, thất kính, không nghĩ tới ngài cũng là người một nhà!
Thai Thế Đào âm thầm vui sướng, biết lệnh bài này quả nhiên hữu dụng, liền đặc biệt chú ý lung lạc Thường công công. Thường công công khiếp sợ trước “thân phận” của hắn, nghĩ rằng hắn nắm giữ lệnh bài cao cấp, hẳn là cũng có nhiệm vụ bí mật khác cho nên không dám hỏi nhiều. Thế nhưng Thai Thế Đào hỏi nhiệm vụ của hắn, lúc này hắn lại không dám không đáp. Hắn ghé sát vào Thai Thế Đào, thần thần bí bí cười nói:
– Ngài đã hỏi, ta cũng không dám lừa gạt. Chúng ta phụng lệnh Tổng cục, đến đây kiểm tra quân tình Bắc Nghiêm, nếu như chiến sự vẫn còn thì đốc thúc Thiên Kỷ và thượng phủ xuất binh, lập tức vấn tội Thái Sử Lan thủ thành bất lực.
Thai Thế Đào âm thầm giật mình, hạ giọng hỏi:
– Nếu như Bắc Nghiêm vẫn giữ được?
– Vậy dĩ nhiên phải chúc mừng ả, ngợi khen ả, thăng chức vị cho ả, để ả đến thủ phủ Chiêu Dương nhận thưởng. – Thường công công nhếch môi cười.
Thai Thế Đào vừa mới yên tâm, lại nghe thấy Thường công công bỗng nhiên cất giọng âm u, xòe bàn tay ra, làm động tác cắt cổ:
– Sau đó dùng tội danh tư thông Tây Phiên, bí mật bắt, giết ả!
…
– Giải quyết tại chỗ!
Khi đám thích khách nói ra bốn chữ này, ngay đến Da Luật Tĩnh Nam cũng phải giật nảy mình.
Hắn kinh ngạc nhìn đám thích khách, lại nhìn Thái Sử Lan – nữ nhân này không phải là công thần bảo vệ Bắc Nghiêm sao? Nếu như không phải là tốt số, vừa rồi chính hắn cũng đã bị ả ám sát thành công, tại sao giờ Thiếu tướng Thiên Kỷ lại muốn giải quyết ả tại chỗ?
Nhưng Da Luật Tĩnh Nam đã không còn thời gian kinh ngạc nữa, lúc này, hắn rốt cục nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài và từ các nơi bên trong thành truyền đến. Âm thanh kia càng ngày càng gần, vô số cây đuốc dấy lên, sáng rực cả trời đêm.
Hắn kinh ngạc, bất chấp thương thế đứng lên – có kẻ đánh lén ban đêm! Người ở đâu ra? Là thích khách dẫn tới? Cho nên bọn chúng mới có thể xông vào tận đây?
Đám thuộc hạ tinh anh của Thiên Kỷ cũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ là đội chấp hành lệnh ám sát của Thiếu tướng, am hiểu ẩn núp cùng ám sát nhưng không hề tham dự chiến đấu, lần này tới cũng là một đội mười người, một đường ẩn núp mà vào, đương nhiên không hề liên quan đến đám người ngoài kia.
Có điều, lúc này nhớ lại, họ liền nhận ra đoạn đường lần này quá mức thuận lợi. Bọn họ vốn định lặng lẽ xuyên thành mà qua, không muốn kinh động đến binh sĩ Tây Phiên mà tiến vào nội thành Bắc Nghiêm, giết chết Thái Sử Lan. Kết quả, khi đang đến gần chủ doanh của Da Luật Tĩnh Nam, họ lại phát hiện có hiện tượng lạ, cho nên mới nhất thời nảy sinh ý muốn ám sát đại soái Tây Phiên, không ngờ lại có thể gặp được Thái Sử Lan ngay ở chỗ này.
Vậy thì kẻ đang tác chiến bên ngoài lúc này là ai? Bốn phía trong thành ngập trong ánh lửa, kẻ địch từ bốn phương tám hướng tiến hành công kích, nhất định nhân số không ít.
Mấy người này liếc nhau, mặc kệ người tới là ai, nói chung đều là phe mình, không có gì đáng lo ngại.
– Bắt lấy bọn chúng! – Da Luật Tĩnh Nam cố nén đau, rút kim kiếm trong bụng ra, vội vã băng bó qua quít, một bên lệnh thủ hạ bao vây đám người này, một bên dẫn người đi ra khỏi trướng- hắn không có thời gian truy cứu chuyện này, hắn phải ra ngoài chỉ huy chiến đấu!
Bị thủ hạ của Da Luật Tĩnh Nam bao vây, con ngươi của đám thích khách Thiên Kỷ chợt lay động. Chúng bỗng nhiên nói:
– Bọn ta tới là muốn giết Thái Sử Lan, so với bọn ta, ả mới là kẻ địch lớn nhất của các ngươi. Bây giờ các ngươi dừng tay, để bọn ta giết chết Thái Sử Lan, sau đó bọn ta thì sẽ rút đi, không nhúng tay vào chiến sự nơi này, các ngươi cũng hi sinh ít đi mấy người, thấy sao?
Đám binh sĩ Tây Phiên liếc nhìn nhau. Một kiếm vừa rồi của thích khách kia bọn họ cũng nhìn thấy, tự biết bản thân không phải là đối thủ của chúng, thực sự không cần hi sinh mạng nhỏ của mình một cách vô ích. Nghĩ vậy, bọn chúng đều im lặng lui về phía sau, phá bỏ vòng vây.
Đám thích khách Thiên Kỷ cười vang, nâng kiếm chỉ về phía Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan nhìn bọn chúng, ánh mắt không hề sợ hãi, bỗng nhiên cất tiếng nói khàn khàn:
– Thiếu soái Thiên Kỷ? Kỷ Liên Thành?
– Ngươi muốn nhớ kỹ tên của Thiếu tướng, là để lúc xuống địa ngục còn biết đường tham bái sao? – Tên đứng đầu cười nói, – Cũng không sao, có điều, sợ rằng ngươi phải đợi ít nhất trăm năm nữa.
Thái Sử Lan không nói lời nào, nhìn hắn chằm chằm.
Con ngươi đen láy của nàng nổi bật trên nền máu, bởi vì không ngon giấc trong thời gian dài, cho nên hai mắt hằn lên tia máu, thoạt nhìn tựa như ánh lửa rừng rực. Ánh mắt nàng chuyên chú, kiên định, tràn ngập hận ý cùng sát khí, vẻ bi phẫn khi trước đã biến mất tăm, thay vào đó là sát ý ngập trời, cứng như sắt thép.
Chính là những kẻ này.
Chính là đám vô sỉ, vô dụng, vô tình, hết lần này tới lần khác ỷ vào địa vị cao, đòi nắm giữ sinh tử của người khác.
Dựa vào cái gì mà muốn loại bỏ nàng? Dựa vào cái gì?
Tên thủ lính kia nguyên bản vui cười tự nhiên, không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đáng sợ như vậy, một kẻ giết người như ngóe là hắn lúc này cũng không khỏi rùng mình, không nhịn được lùi lại một bước.
Ngay lập tức, hắn kinh ngạc nhận ra sự thất thố của mình. Hắn định thần lại, cười gằn một tiếng, sau tiến lên một bước, nâng đao chém tới.
Vù…
Trong sân, một trận gió bỗng nổi lên cuồn cuộn. Trong nháy mắt, tiếng gió rít đã vượt qua đám thích khách, một bóng người thon dài đột nhiên hiện ra ngay phía sau tên thích khách. Khuỷu tay người nọ thúc vào người tên thích khách, hắn giống như bị búa tạ đập trúng, cả người bay lên, “phụt” một tiếng phun ra máu tươi hòa lẫn với nội tạng bị đập nát. Thân thể hắn va mạnh vào thanh tường, bụi mù lả ta rơi xuống. Vách tường đột ngột có thêm một lỗ hình người, mà kẻ nọ lại vẫn dính lại bên trong tường, không rơi xuống được.
Bốn phía yên lặng như tờ, mọi người khiếp sợ nhìn kẻ không may kia – trên bụng hắn lún vào một hố sâu, xem ra nội tạng đã bị đánh nát hết!
Thái Sử Lan ngửa đầu nhìn kỹ người nọ, ngày hôm nay, nàng rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là “Một đấm chôn ngươi vào trong tường, moi thế nào cũng moi không ra”.
“Rầm” Lý Phù Chu vẫn chưa dừng lại. Hắn xoay người, bàn tay nắm lấy thanh kiếm của thích khách vừa rồi. Lý Phù Chu uốn người, bước chéo, tay áo xanh nhạt tung bay, kiếm quang như sao rơi, trong nháy mắt đã đâm ra từ trong tay áo.
Kiếm quang sáng như tuyết dọc theo vạt áo, xuyên qua thân thể hai kẻ đứng gần nhất, máu tươi như hoa, nở rộ giữa ánh kiếm.
Bóng người hơi nghiêng, tay áo như múa, giây phút ấy, Lý Phù Chu bỗng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén, đẹp như tiên tử.
Lúc này, ngay cả Thái Sử Lan cũng cảm thấy hơi run sợ, “Mười bước giết một người, nghìn dặm không dừng chân” có phải cũng là vẻ mặt lạnh thấy xương nhưng cực kỳ tuyệt diễm như vậy?
“Keng!”
Tiên tử đột nhiên rơi xuống khỏi đám mây, thân người Lý Phù Chu lắc lư, giống như sắp ngã. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ chống kiếm, từ từ ngồi xuống bên người Thái Sử Lan.
Hắn thoạt nhìn giống như đã kiệt sức. Đám thích khách lại không xác định được hắn đang giả vờ hay thật sự bị thương, nhất thời không dám xông lên.
Lý Phù Chu bắt đầu ho khan, trên môi vẫn nở nụ cười, cúi đầu hỏi Thái Sử Lan:
– Thế nào? Đã hết giận chưa? ”
Thái Sử Lan nhìn vết máu nhàn nhạt bên môi Lý Phù Chu, gật đầu:
– Hết rồi! – Nàng dừng lại trong chốc lát, – Dùng quá sức rồi, tiếp theo huynh phải làm thế nào?
Nàng nhớ rằng Da Luật Tĩnh Nam đã cảnh cáo, Lý Phù Chu đã bị chặn mạch, trong vòng ba canh giờ đừng mong vọng động chân khí, bằng không hậu quả khó lường. Nàng biết, Da Luật Tĩnh Nam không phải phô trương thanh thế, thật không hiểu vừa rồi Lý Phù Chu làm thế nào mà có thể đột ngột xông ra, hung ác giết được mấy tên thích khách.
– À… – Lý Phù Chu hình như hơi xuất thần, suy nghĩ một chút, cười nói, – Con người khi rối trí, thật sự là không biết suy nghĩ trước sau.
Thái Sử Lan còn định nói gì đó, Lý Phù Chu lại bỗng nhiên ôm chặt nàng, lăn một vòng ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, thi thể lẫn tảng gạch vỡ trên tường giáng xuống. Lý Phù Chu vừa vặn nhào lên, bảo vệ Thái Sử Lan dưới người mình, gạch đất màu vàng xám nện xuống mặt đất bên cạnh hai người, bụi mù, gạch vụn bắn tung tóe. Một miếng gạch vỡ xẹt qua gò má Thái Sử Lan, kéo theo tia máu màu đỏ son.
– Không sao chứ... – Lý Phù Chu nâng mặt nàng lên, vội dùng tay áo lau vết thương trên mặt nàng, lại sợ tay áo nhuốm bụi khiến nàng bị nhiễm trùng, vội vội vàng vàng lộn tay áo ra, lau lại cho nàng, tiện tay xé một mảnh vải sạch băng bó vết thương trong lòng bàn tay cho nàng.
Thái Sử Lan ho khan, giữ tay hắn lại, nói thật nhỏ:
– Nhiều vết thương như vậy, nhiều kẻ địch thế kia, huynh còn quan tâm cái này...
Lý Phù Chu không có ngừng tay, chỉ nhẹ nhàng nói:
– Cho dù một khắc sau chúng ta cùng chết, ta cũng hy vọng nàng bớt đau đi một chút.
Ngón tay Thái Sử Lan cứng đờ, Lý Phù Chu ngước mắt cười cới nàng, chỉ cảm thấy tay nàng vừa lạnh lẽo, lại vừa mềm mại.
Đúng lúc này, đám người xung quanh đều đã tỉnh táo trở lại, nhất loạt cầm đao xong tới.
– Xin lỗi... – Mỗi lúc nói ra một chữ, khóe môi Lý Phù Chu lại tràn ra tơ máu, kết hợp với sắc mặt tái nhợt lúc này của hắn, vẻ ôn hòa thường ngày lại nhiều thêm mấy phần đẹp đẽ thê lương, giống như một hòn ngọc đẹp nhuốm máu, – Ta không thể... cứu nàng lần nữa, nhưng ta có thể... chết ngay trước nàng.
Ánh đao lóe lên, hắn bỗng nhiên ôm chặt Thái Sử Lan, lăn một vòng, dùng cơ thể che chắn cho nàng.
Mà đỉnh đầu, loạt đao lần nữa chém xuống.
Thái Sử Lan chợt ngẩng đầu – nàng nghe thấy tiếng huýt gió!
Tiếng huýt sáo réo rắt, miên man, tràn ngập cảnh cáo vang lên từ phía kia thành, giống như một con mãnh long cưỡi mây đạp gió, xuyên qua vòm trời, cuồn cuộn mà đến, khoảnh khắc ngẩng đầu lên còn ở chân trời, chớp mắt một cái đã ở ngay trước mặt!
Tiếng huýt gió vang dội, quân lính Nam Tề lẫn Tây Phiên đều giật mình ngẩng đầu nhìn quanh, Da Luật Tĩnh Nam xanh mặt thúc ngựa nhìn ra, đám người đang định ra tay trong đại doanh cũng đồng loạt chấn động.
Cứ như vậy, trong cơn chấn động, phần phật tiếng gió cuốn rèm, bóng mành dao động trên tường, bóng người lóe lên, đã xuất hiện ở cửa.
/89
|