Editor: Imelda Phạm
Thái Sử Lan hơi chấn động một chút, dường như khẽ nhúc nhích một chút, nhưng mà không biết là suy yếu, hay không muốn cưỡng lại, nàng cũng dần khép hai mắt.
Dung Sở nguyên bản đã nghĩ rằng nàng sẽ giãy dụa kịch liệt, cho nên dùng tay nâng lấy gáy nàng, nếu lỡ nàng có không muốn thì sẽ buông ra, bởi hắn không muốn động tới vết thương của nàng. Vậy mà bây giờ nàng lại nhắm mắt, trong lòng hắn không khỏi nở hoa.
Mà lúc này, dù cho Thái Sử Lan không muốn, hắn cũng không còn ý bỏ qua nữa.
Bởi vì nàng... thơm ngát như vậy, trơn bóng như vậy, xinh đẹp….như vậy.
Mắt nhìn thoáng qua, vĩnh viễn không sánh bằng môi chạm tới, da thịt tiếp xúc với da thịt, mới biết thật sự hiểu được thế nào là nhộn nhạo. Làn da nàng mịn màng tới nỗi không nhìn da lỗ chân lông, như một miếng ngọc trơn nhẵn, nhưng mà ngọc nào có được mùi hương khiến người ta nguyện chìm đắm cả đời như vậy. Hương thơm của nàng rất đặc biệt, lúc đầu chỉ là thoảng qua, nhưng sau đó lại tuôn trào mãnh liệt, vọt vào khứu giác, giống như khiến cho khắp nơi đều thơm ngát.
Da thịt nàng quả nhiên là hơi lạnh. Tóc mái được nàng ghim lên, để lộ cái trán trơn bóng, bị gió đêm thổi qua, hóa thành một không ngọc lạnh, hay như làm người ta nghĩ đến vầng trăng tròn vào giữa mùa đông, trong trẻo lạnh lùng, lại có thể rọi sáng con đường mù mịt phía trước.
Hắn kề má lên trán nàng, không biết là muốn truyền nhiệt nàng, hay là muốn hạ nhiệt nơi đáy lòng cho chính bản thân mình.
Động tác này của hắn có chút trẻ con, quả thực rất hiếm thấy ở người như hắn. Nàng nhắm hai mắt, khóe môi hơi nhếch lên, đột nhiên cảm giác trong lòng rất ấm áp.
Hắn cũng phát hiện nụ cười ấy, quả nhiên nàng không hề ngất đi. Hắn hiểu, giờ khắc này, nàng có thể lặng lẽ mỉm cười, như vậy trân quý gấp vạn lần cám dỗ và mời gọi. Bởi thế, hắn vui sướng, hơn cả những niềm vui từ trước tới giờ cộng lại.
Môi của hắn chậm rãi rời xuống phía dưới, từ cái trán, tới gò má, tới... môi.
Phía sau bỗng vang lên tiếng động. Thái Sử Lan nhạy bén mở mắt, lông mi quét lên mặt Dung Sở, động tác của hắn liền dừng lại.
Ngay sau đó, Dung Sở có chút căm tức mà nở nụ cười, nhẹ nhàng cắn lên khóe môi nàng xem như trừng phạt, sau đó mới mỉm cười thả nàng ra.
Bên cạnh hắn, Lý Phù Chu rốt cuộc đã tỉnh.
Hắn tỉnh lại, tuy là không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng Thái Sử Lan và Dung Sở đều đã nhạy bén nhận ra. Dung Sở đương nhiên không ngại, thậm chí còn rất vui lòng tiếp tục cùng Thái Sử Lan ở trước mặt Lý Phù Chu, nhưng hắn biết, làm vậy sẽ khiến nàng không vui.
Quả nhiên, cúi đầu vừa nhìn, Thái Sử Lan đã nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Dung Sở bèn phất tay điểm luôn huyệt ngủ của nàng.
Sau đó, hắn xoay người lại, khẽ nhíu mày nhìn Lý Phù Chu, nói:
– Huynh không sao chứ?
– Không sao cả. – Ánh mắt Lý Phù Chu dừng lại trên người Thái Sử Lan, nói, – Nàng bị thương rất nặng.
Dung Sở ôm chặt Thái Sử Lan thêm một chút, mỉm cười nhìn hắn:
– Đa tạ huynh đã chăm sóc nàng. Phù Chu, thương thế của huynh ta sẽ sai người...
– A Sở.
Dung Sở im lặng, ánh mắt có chút biến đổi. Cách xưng hô thời niên thiếu một lần nữa thoát ra từ miệng Lý Phù Chu khiến hắn ngẩn ngơ trong chốc lát.
Hắn đã không nghe thấy cách xưng hô này từ khi nào?
À, là từ sau cái chết của Vãn Thường.
– A sở. – Lý Phù Chu ngồi xuống bên cạnh hắn, phất tay ra hiệu cho những người khác lui xuống, sau đó mới lên tiếng, – Ta biết, lần này huynh rốt cuộc đã động tâm.
Dung Sở nhướng mày, cười nhạt, lát sau mới trả lời:
– Phù Chu, ta không hy vọng huynh nói tiếp với ta rằng, huynh cũng động tâm.
– Thế thì sao chứ? – Lý Phù Chu rũ mắt xuống, dáng vẻ lúc cúi đầu của hắn rất đỗi dịu dàng, giống như nhìn thấy một đóa hoa rơi vào lòng bàn tay, – Huynh không cho phép sao?
– Phù Chu, – Dung Sở cười rộ lên, đôi mắt cong cong, – Thời niên thiếu huynh luôn nói ta bá đạo, nhưng bây giờ, chúng ta đều đã trưởng thành rồi.
– Vậy là ngươi cho phép sao?
Dung Sở không cười được nữa, nghiêng đầu nhìn Thái Sử Lan:
– Thật không hiểu huynh nghĩ gì mà có thể nói như vậy. Huynh cho rằng Thái Sử Lan là loại nữ tử có thể tùy ý đưa tặng, làm nô làm thiếp sao?
– Ta còn tưởng rằng huynh cho là như vậy. – Lý Phù Chu cười, khẽ ho khan.
Dung Sở vô thức đưa tay vuốt khẽ hàng mày của Thái Sử Lan. Lông mày của nàng không quá đen, cũng không cuốn lên trên, mà đoạn đầu thẳng, đến gần cuối lại xếch lên, điều này khiến cho trán nàng càng thêm rộng, ào ào anh phong.
Chỉ từ đôi mày, liền có thể nhìn ra tâm tính mạnh mẽ của nữ tử này, chẳng vương thế tục. Hắn làm sao dám tùy ý xếp nàng ngang bằng với nữ tử thông thường.
– Nếu nàng thật sự trở thành thiếp của ta. – Hắn không nhịn được mỉm cười, – Đời này ta nguyện không nạp thê.
Lý Phù Chu giống bị những lời này làm rung động, trầm mặc một lúc rồi quay đầu, nhìn hắn chăm chú.
– Thê? – Hắn nói, – A Sở, huynh thật sự cho rằng huynh có thể nạp thê sao?
Ngón tay đặt trên lông mày Thái Sử Lan của Dung Sở thoáng dừng lại. Hắn liếc mắt nhìn Lý Phù Chu.
– Nói vậy, huynh cũng thật sự cảm thấy, huynh thật sự đã quên được quá khứ, động tâm với nàng sao?
Lý Phù Chu không đáp lại.
Hai nam tử, mỗi bên có điều cố kỵ, mỗi bên đều có tâm sự, ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng lại chất chứa phiền muộn.
– Nàng vốn rất để ý huynh, ta biết. – Dung Sở nhàn nhạt nói, – Phù Chu, huynh thật sự rất may mắn.
– Thế ư? – Lý Phù Chu cười khổ, – Thật châm chọc!
Nụ cười của Dung Sở mang vẻ giảo hoạt:
– Bằng trí thông minh của huynh, hẳn là hiểu được lời này của ta không hề sai. – Hắn khẽ gài tóc mai ra sau gáy nàng, ngón tay lúc thu về thoáng lướt qua cằm mình, nghĩ đến khi trước Thái Sử Lan trong vô thức đã giúp hắn lau sạch vết máu, nụ cười trên môi càng thêm sâu.
– Ta buồn vì buổi đầu mới gặp, nàng không mấy để ý đến ta. – Hắn cười nói, – Nhưng mà ta tin tưởng, ở tương lai không xa, nàng sẽ nhìn ta kỹ thêm một chút, nhiều thêm một chút.
– Không đúng! – Lý Phù Chu nhẹ nhàng nói, – Huynh sai rồi. Nàng kỳ thực... ngay từ đầu đã đối đãi với huynh rất khác.
Dung Sở giống như giật mình, sau đó liền nở nụ cười.
– Ta nguyện ý thừa nhận những lời này của huynh, nguyện ý tin rằng người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. – Hắn cười xấu xa, – Nếu không… Ta sẽ luôn cảm thấy có chút tiếc nuối, biết đâu tương lai lại có ngày nào đó không nhịn được mà muốn chạy đến giết huynh.
– Ta lại cảm thấy, có thể một ngày nào đó, ta sẽ muốn giết huynh. – Lý Phù Chu bình tĩnh nói, – Tối thiểu là hiện tại, xem ra ta có lý do làm việc đó hơn huynh.
– Ban đầu, người ta thường hay bị ai đó khác lạ, trái ngược với mình hấp dẫn. Nhưng có thể thật sự đến với nhau hay không, còn phải xem duyên phận. – Dung Sở bế Thái Sử Lan đứng lên, – Phù Chu, huynh đã liều mạng cứu nàng, ở bên bảo vệ nàng rất lâu, ta nên cám ơn huynh. Nhưng ta biết, làm vậy không khác nào khinh miệt huynh, huynh cũng không cần. Ta còn biết huynh rất muốn ôm lấy nàng, có điều, xin lỗi… – Hắn lại cười, vẻ mặt rất đáng ghét, – Chuyện liên quan đến nàng, ta không cho phép.
– Hà tất phải tranh giành cái thân mật trong phút chốc này! – Lý Phù Chu thản nhiên nói, – Thực hiện ước hẹn, bên nhau, đó mới là điều nên làm.
Dung Sở cười không đáp, ôm Thái Sử Lan xoay người rời đi.
– Huynh tính xử trí Tông Chính Huệ thế nào? – Lý Phù Chu bỗng nhiên hỏi.
Bóng lưng Dung Sở thoáng khựng lại. Hắn không quay đầu, cười nhạt một tiếng.
– Huynh tính xử trí Phong Vãn Thường ra sao?
Giọng nói của Lý Phù Chu lạnh xuống:
– Ta từng nói với huynh, vĩnh viễn không được nhắc tới nàng.
– Vì sao? – Dung Sở quay đầu lại, con ngươi trong veo dưới ánh mặt trời, đẹp tựa lưu ly, – Bởi vì ta không có tư cách? Bởi vì huynh chưa từng quên đi?
– Đó là chuyện của ta.
– Phải! – Dung Sở cười một cái, cất bước, vừa đi vừa nói, – Phù Chu, trước khi chất vấn ta, ta cảm thấy huynh tốt nhất nên tự hỏi chính mình. Tốt xấu gì Tông Chính Huệ vẫn là người sống. Chỉ cần còn sống, chung quy có biện pháp giải quyết. Nhưng một cái bóng, huynh hãy nói cho ta biết, dùng cách nào mới có thể xóa đi?
Hắn đẩy cánh cửa ra, cẩn thận không để bả vai của Thái Sử Lan đụng phải khung cửa. Lúc bước ra cửa, hắn nói:
– Phù Chu, cái bóng tồn tại trong lòng, chỉ có chính mình mới có thể xua tan, đừng tùy tiện coi ai đó là ánh dương, dùng họ rọi soi nơi sâu thẳm nhất lòng mình. Làm vậy, chỉ vừa khiến nàng mất dần ánh sáng, lại càng khiến cái bóng kia ẩn nấp sâu hơn. Như thế là không công bằng!
Hắn không nói thêm nữa, bước nhanh ra ngoài.
Lý Phù Chu không động đấy, đứng thật lâu trong sảnh. Gió mai lùa vào, đánh lên ngực hắn, hắn chợt thấy lồng ngực giống bị thứ gì bắn trúng, nhịn không được cúi người xuống, ho khan một hồi, âm thanh trống vắng mà thê lương.
…
Một đêm này, cả ngoại thành lẫn nội thành đều không yên giấc.
Giữa đêm, người trong thành bỗng dưng nghe tiếng hò giết truyền tới từ bên ngoài. Lúc đầu, họ còn cho rằng quân Tây Phiên tiến hành tập kích, bây giờ lại không khỏi hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác không hiểu điều gì vừa diễn ra. Đám người Hoa Tầm Hoan vội vã chạy lên tường thành, nhìn xuống dưới, chỉ thấy khắp nơi lóe lên ánh lửa, dòng người từ bốn phương tám hướng tiến vào trong thành, nhanh chóng bao vây quân Tây Phiên. Đám lính Tây Phiên vừa la hét vừa giãy giụa, tiếng kêu thảm không ngừng phát ra, hòa lẫn với âm thanh đao kiếm va vào nhau. Người thì ngã xuống, người thì cuống cuồng bỏ chạy. Ánh lửa chập chờn như bức tranh về ngày tận thế.
Người trên thành cũng nghe thấy tràng tiếng hét dài đằng đẵng ấy truyền đến từ ngoài cửa thành. Ai nấy đều vội vã chạy đến chỗ cao, phóng mắt nhìn ra. Xa xa, có một đội binh sĩ đặc biệt điêu luyện đang một đường tiến quân thần tốc, đao lướt như gió, máu tươi ba trượng. Phía sau đội quân tiên phong thấp thoáng bóng người, nhìn qua giống như một dải mây, hay tựa như dải sáng bỗng dưng lóe ra từ sâu trong tâm trời, đâm rách vạn trượng mây mù, chiếu thẳng xuống trung tâm ngoại thành.
Đám người Bắc Nghiêm có thể đại khái đoán được nơi kia chính là chỗ chủ soái Tây Phiên đang ở. Bỗng dưng thấy một đạo quân hùng hậu như vậy đâm thẳng vào lều lớn của chủ soái Tây Phiên, họ vốn vừa mừng vừa sợ, nghi nghi hoặc hoặc Bắc Nghiêm. Lúc này, ai nấy đều đồng loạt hoan hô, tiếng vang như sấm rền.
– Viện binh!
– Viện binh!
– Bọn họ rốt cuộc đã tới!
Vô số người ném trường thương, quẳng tung mũ giáp, vô số người đập mạnh lên tường, lệ nóng doanh tròng.
Bảy ngày chống chịu dài đằng đẵng, ngay khi mọi người đều đang tuyệt vọng vì mất đi Thái Sử Lan, viện binh rốt cuộc cũng tới.
Hồ băng lạnh giá cuối cùng cũng gặp nắng ấm, đất đai cằn khô cuối cùng gặp được mưa rào!
– Viện binh rốt cuộc đã tới... – Tô Á há miệng, đáy mắt ngấn lệ, – Thái Sử... Muội thế nào rồi?
Thẩm Mai Hoa không nói gì, Sử Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng mãi không thành lời. Hoa Tầm Hoan giật mình, lập tức quay đầu đi, Dương Thành cả giận nói:
– Ngươi còn nhắc tới ả điên đó? Tô Á, ngươi còn dám nhắc tới ả lần nữa, ta sẽ ném ngươi xuống thành!
Tô Á im lặng. Đương khi Dương Thành cho là nàng không còn gì để nói nữa, nàng mới kiên định nhả ra từng chữ:
– Ta tin tưởng muội ấy!
– Ngươi nhìn vết thương của Tiểu Thúy đi! – Dương Thành rít lên, – Nhìn đi!
– Muội ấy tuyệt đối không điên. – Tô Á quay đầu, nhìn xuống dưới thành, – Ngươi sẽ phải hối hận.
– Nếu như ả không chết, ta đây mới hối hận! – Dương Thành điềm nhiên nói, – Chúng ta bỏ lại chuyện của mình, chạy tới tuyệt địa Bắc Nghiêm này, vì ả vào sinh ra tử, ả lại đối xử với chúng ta thế nào?
– Việc muội ấy làm, ngươi không thể hiểu được. Thế nhưng, nếu có một ngày, ai đó chứng minh được muội ấy không làm sai, ngươi sẽ làm thế nào?
Tô Á hiếm có khi nào nói nhiều như vậy, giọng nói đứt quãng, sắc mặt hơi hồng, ánh mắt lại vô cùng kiên định.
– Ả không sai? Chẳng lẽ là ta sai? – Dương Thành cười nhạt, nói tiếp – Người đều chết cả, nói không chừng chỉ chút nữa thôi là ngươi và ta có thể thấy ả bị treo ở cửa đại doanh Tây Phiên đấy!
– Nếu như muội ấy không làm sai, ngươi sẽ làm thế nào? – Tô Á làm như không nghe thấy lời của hắn, tiếp tục hỏi.
– Nếu như ta sai! – Dương Thành bị kích quá nhiều, cả giận nói, – Thế gia Dương thị Chiêu Sơn ta, cả đời làm gia nô cho Thái Sử Lan, mặc nàng đánh đập, đến chết không từ!
– Dương Thành... – Sử Tiểu Thúy bỗng nhiên kéo ống tay áo Dương Thành, vẻ mặt lo lắng, – Chớ ồn ào, mọi người đừng làm tổn thương hòa khí…
Tất cả mọi người đều bị lời nói của hắn làm chấn động.
Dương Thành vốn là đệ tử phẩm lưu, xuất thân thế gia Dương thị Chiêu Sơn ở hành tỉnh Tàng Nam. Gia tộc này đã mấy đời đảm nhiệm chức tướng quân thủ vệ Tàng Nam, vô cùng thân thiết với các gia tộc quan thổ ty, hầu như đời đời đều cưới nữ nhi các dòng họ này, cho nên rất có địa vị ở Tàng Nam, có thể nói là đại gia tộc đứng nhất nhì nơi này. Dương Thành là người thừa kế của gia tộc, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa chức gia chủ, hắn luôn luôn chung đụng với đám Trịnh Tứ thiếu, mãi sau này mới rời khỏi hàng ngũ đệ tử phẩm lưu, gia nhập vào trận doanh của Thái Sử Lan.
Gia tộc của hắn tuy ở Tàng Nam hoang vu, nhưng mọi người cũng biết phía sau gia tộc của hắn có hơn mười vị quan thổ ty lớn chống đỡ, tuyệt đối là loại quái vật không tầm thường, không thể chọc vào. Gia tộc có ảnh hưởng lớn như vậy, một câu nói tùy tiện của gia chủ đều có thể gây nên những biến động cục diện chính trị của địa phương. Vậy mà hiện tại, Dương Thành lại nói ra những lời như vậy trong cơn xúc động.
Trong đám người, chỉ có ánh mắt Tô Á không thay đổi. Nàng nhìn Dương Thành, khàn giọng nói:
– Được! Ngươi hãy nhớ kỹ những lời này.
– Hừ! – Dương Thành khinh thường nghiêng đầu, – Ta còn chưa nói hết. Hôm nay ngươi đã buộc ta lấy gia tộc ra cược, chính là đã xúc phạm tôn nghiêm của Dương thị Chiêu Sơn ta, cho nên, một khi ngươi sai, hoặc là Thái Sử Lan chết, Tô Á ngươi sẽ phải dập đầu xin lỗi ta, đồng thời, ngươi lẫn con cháu ngươi đều phải làm gia nô cho Dương thị ta!
– Dương Thành. – Hoa Tầm Hoan ngẩn ra, – Ngươi quá đáng rồi đó! Không thể làm vậy với Tô Á được!
Trần Mộ nãy giờ vẫn căng thẳng đứng một bên nhìn mọi người cãi vã, nghe thế liền vội vàng kéo tay Tô Á.
Tô Á chậm rãi ngẩng đầu, không chút nhún nhường nhìn thẳng vào mắt Dương Thành.
Hai mắt đối nhau, một bên kiên định, một bên sáng quắc.
– Được – Nàng nói.
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, Dương Thành cắn chặt răng, sau đó cười nhạt:
– Ngươi đã nguyện ý dùng đời con cháu đánh cược, cũng xứng đáng ta lấy Dương gia đáp trả, như vậy, bây giờ ngươi có thể chuẩn bị khế thư!
Tô Á lạnh lùng quay đầu, trực tiếp đưa giấy bút cho Hoa Tầm Hoan:
– Giáo quan, xin hãy giúp Dương Thành viết khế thư!
– Các ngươi làm loạn cái gì! – Hoa Tầm Hoan đập lên tường thành, bụi văng khắp nơi, – Thân phận của Thái Sử như vậy, bị bắt làm tù binh rồi nào có đường sống. Tô Á, ngươi đừng ngốc như vậy! Nghe ta, mọi người đều là bạn học, hành động theo cảm tính cũng không nên làm loạn thành như vậy, đều quên đi...
– Đúng thế! Đều là bạn học, đã lúc này rồi, đừng làm lớn chuyện! – Hùng Tiểu Giai Tiêu Đại Cường cũng chạy tới khuyên bảo.
– Không được... – Tô Á lắc đầu.
– Nằm mơ! – Dương Thành trợn mắt nhìn.
– Đừng làm ồn nữa, bên kia có động tĩnh! – Thẩm Mai Hoa bỗng nhiên nhướn người, kêu to.
Mọi người nhào tới bên tường thành. Lúc này, sắc trời bắt đầu sáng lên, có thể mơ hồ thấy được quân Tây Phiên đang tan tác bốn phía, đằng sau là một đám binh sĩ chạy theo truy sát. Mà y phục họ mặc chính là binh phục của Nam Tề. Sau khi phát hiện ra điểm này, ai nấy đều mừng như điên, hét lớn:
– Là quân Thiên Kỷ! Là quân Thiên Kỷ! Quân Thiên Kỷ tới cứu chúng ta rồi!
– Sao lại là quân Thiên Kỷ... – Thẩm Mai Hoa lẩm bẩm nói, – Không phải nọn họ ở xa hơn sao?
– Ánh lửa! – Có người kêu to.
Mọi người tức khắc nhìn sang. Ngoài thành, hình như là đại doanh của chủ soái Tây Phiên đang bốc cháy ngùn ngụt, thế lửa cực lớn, vừa nhìn đã biết là bị phóng hỏa bởi nhiều ngọn lửa. Gần như trong nháy mắt, màn trời đã bị nó nung đỏ.
– Trời ạ... Dương Thành trợn to hai mắt, – Đó hẳn là doanh chủ soái của Tây Phiên... Lửa lớn như vậy, Da Luật Tĩnh Nam chết rồi sao...
Ngay sau đó, hắn chậc lưỡi tiếc nuối:
– Nếu như Thái Sử Lan cũng ở đó, chẳng phải cũng sẽ bị đốt thành tro hay sao.
Sắc mặt mọi người đều tối sầm lại, trong lòng cảm xúc đan xen.
Tuy là phút cuối Thái Sử Lan đã phát điên, gián tiếp lệnh cho Bắc Nghiêm tiến vào đường chết, thậm chí ra tay độc ác với bằng hữu, nhưng vô luận thế nào, nếu như không có nàng dẫn dắt, tất cả mọi người đều đã rơi vào tay Tây Phiên từ lâu.Bách tính Bắc Nghiêm, và cả tất cả mọi người, đều sẽ không sống tới ngày hôm nay.
Lúc này, cái kết tốt đẹp cuối cùng cũng tới, viện binh ồ ạt tiến vào, ngược dòng nhớ tới ưu khuyết điểm của Thái Sử Lan, ai cũng cảm thấy ngũ vị tạp trần, không biết nên vui hay nên buồn.
Chỉ riêng Tô Á yên lặng nhìn ra hướng kia, sau đó đột nhiên “A” lên một tiếng.
Mọi người lại ngoái đầu nhìn xuống. Chỉ thấy hơn mười bóng người đi ra từ chỗ kia, mỗi người cưỡi một con ngựa, hướng thẳng vào nội thành Bắc Nghiêm. Trong lòng người dẫn đầu tựa như đang ôm thứ gì đó, chỉ là khoảng cách khá xa, lại có nhà cửa ngăn trở tầm nhìn, cho nên không ai thấy rõ.
Mọi người nín hơi trông coi, ánh mắt sáng rực, quân dân Bắc Nghiêm sớm đã không khống chế được, đa số đều chạy đến cửa thành, điên loạn gào thét. Nếu không phải Hoa Tầm Hoan ở trước ngăn cản, bọn họ chắc chắn đã mở rộng cửa thành luôn rồi.
Bảy ngày dài dằng dặc, sự kiềm nén, sự căng thẳng, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đều khiến họ không sao thở nổi. Bây giờ, mây tan nắng rọi, niềm vui liền giống như sóng ngầm bất chợt dâng lên cuồn cuộn.
Càng ngày càng nhiều người từ bốn phương tám hướng hội tụ, theo sát ngay sau đội kỵ binh mười người kia. Phía sau cùng, một đội binh sĩ Nam Tề đang áp giải tù binh Tây Phiên. Tất cả đều đi đến trước cửa thành thì dừng lại.
Người dẫn đầu ngửa cổ, ánh mắt trời chiếu lên mặt hắn, ai nấy đứng trên tường thành đều hai mắt sáng rực.
– Là Tấn Quốc công! – Hoa Tầm Hoan vui mừng gọi lớn.
Đệ tử Nhị Ngũ Doanh hai mặt nhìn nhau – đây không phải là giáo quan Sở của chúng ta sao?Quốc công? Tấn Quốc công?
Trong khi mọi người còn đang chấn động trước thân phận thật sự của Dung Sở thân, ánh mắt Tô Á lại chỉ nhìn chằm chằm vào lòng hắn.
Trong lòng hắn có một người được tấm chăn màu tím bao bọc từ đầu đến chân, không nhìn rõ mặt mũi.
Ánh mắt Tô Á…từ từ sáng lên.
Tấn Quốc công Dung Sở, thân phận bậc nào, hắn sao có thể tùy tiện ôm một người vào lòng!
Thân phận của người kia…
Trên thành, mọi người vẫn còn đang kích động, cho nên không ai chú ý tới chi tiết này. Hoa Tầm Hoan vội vàng hô hoán:
– Mở cửa thành, mở cửa thành! Nhanh! Nhanh!
Cửa thành chậm rãi mở ra.
Một đội binh sĩ xanh xao vàng vọt, quần áo rát nát, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn nhanh chóng tiến ra đón.
Thế nhưng, Dung Sở lại không hề di chuyển.
Hộ vệ của hắn xếp thành một hàng phía trước, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Quốc công dẫn người đường xa tới cứu, tại sao bây giờ lại ở dưới thành bày ra vẻ mặt như vậy.
Mãi tới khi sự kích động dần lui xuống, mọi người đều ngơ ngác quay sang nhìn nhau, Dung Sở mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hắn quét qua những khuôn mặt kích động kia.
Hắn lập tức có chút đau lòng, ôm chặt lấy nữ tử trong ngực.
So với bọn họ, khó nhọc nàng phải gánh còn lớn hơn gấp bội.
Một cô gái, trước tình cảnh bị dị tộc tiến đánh bất ngờ, nàng mở cổng thành, hộ tống bách tính, giết thành chủ, làm yên lòng dân, lấy sức mình, ngang bướng dùng tòa thành già cỗi cùng binh lực ít ỏi chống lại khí thế hung hăng của Tây Phiên ròng rã bảy ngày. Cuối cùng, nàng còn không tiếc lấy thân mạo hiểm, giả điên rơi thành, chỉ vì giành lấy một cơ hội để lấy mạng chủ soái Tây Phiên.
Nàng đã phải trải qua những gian nan ấy như thế nào?
Hắn biết, nàng sẽ không bao giờ cho phép bản thân hưởng thụ trong khi người khác phải chịu cảnh thiếu thốn. Cho nên, đám binh sĩ trước mắt xanh xao vàng vọt bao nhiêu, thì nữ tử nằm trong lòng hắn lúc này cũng gầy yếu bấy nhiêu. Thời điểm hắn ôm lấy nàng sẽ bị xương của nàng nhô ra, đâm vào da thịt.
Việc này…lại khiến tim hắn rất đau.
Loại đau đớn này đã bắt đầu ngay khi hắn biết tin tức Bắc Nghiêm gặp nạn. Hắn vốn còn cho là mình không để ý quá nhiều, có lẽ sẽ khẩn trương, có thể có chút lo lắng, thậm trí có thể lập tức hành động, nhưng sẽ không quá đau lòng, chỉ là giống như bằng hữu thân thiết, giống như năm đó đối với Phù Chu, đối với Vãn Thường.
Song, sau khi chạy khỏi Lệ Kinh, hắn lại sửa đổi quân báo, uy hiếp Tổng độc Tây Lăng, cưỡng ép Thiếu soái Thiên Kỷ. Qua từng việc làm, hắn lại càng rõ hơn – hắn vì nàng, sẵn sàng đối địch cả thiên hạ!
Giục ngựa thâu đêm, hết lòng vạch mưu đồ,to gan lớn mật, không hề cố kỵ, ngoài mặt chuyện trò vui vẻ, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Tất cả những gì đã làm, hắn không màng hậu quả.
Giờ phút này đây, nguyên do vì sao, hắn đã rõ ràng.
Dung Sở hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Thái Sử Lan ở trong lòng mình.
Trước khi vào thành, hắn còn có một việc nên làm vì nàng.
Thái Sử Lan hơi chấn động một chút, dường như khẽ nhúc nhích một chút, nhưng mà không biết là suy yếu, hay không muốn cưỡng lại, nàng cũng dần khép hai mắt.
Dung Sở nguyên bản đã nghĩ rằng nàng sẽ giãy dụa kịch liệt, cho nên dùng tay nâng lấy gáy nàng, nếu lỡ nàng có không muốn thì sẽ buông ra, bởi hắn không muốn động tới vết thương của nàng. Vậy mà bây giờ nàng lại nhắm mắt, trong lòng hắn không khỏi nở hoa.
Mà lúc này, dù cho Thái Sử Lan không muốn, hắn cũng không còn ý bỏ qua nữa.
Bởi vì nàng... thơm ngát như vậy, trơn bóng như vậy, xinh đẹp….như vậy.
Mắt nhìn thoáng qua, vĩnh viễn không sánh bằng môi chạm tới, da thịt tiếp xúc với da thịt, mới biết thật sự hiểu được thế nào là nhộn nhạo. Làn da nàng mịn màng tới nỗi không nhìn da lỗ chân lông, như một miếng ngọc trơn nhẵn, nhưng mà ngọc nào có được mùi hương khiến người ta nguyện chìm đắm cả đời như vậy. Hương thơm của nàng rất đặc biệt, lúc đầu chỉ là thoảng qua, nhưng sau đó lại tuôn trào mãnh liệt, vọt vào khứu giác, giống như khiến cho khắp nơi đều thơm ngát.
Da thịt nàng quả nhiên là hơi lạnh. Tóc mái được nàng ghim lên, để lộ cái trán trơn bóng, bị gió đêm thổi qua, hóa thành một không ngọc lạnh, hay như làm người ta nghĩ đến vầng trăng tròn vào giữa mùa đông, trong trẻo lạnh lùng, lại có thể rọi sáng con đường mù mịt phía trước.
Hắn kề má lên trán nàng, không biết là muốn truyền nhiệt nàng, hay là muốn hạ nhiệt nơi đáy lòng cho chính bản thân mình.
Động tác này của hắn có chút trẻ con, quả thực rất hiếm thấy ở người như hắn. Nàng nhắm hai mắt, khóe môi hơi nhếch lên, đột nhiên cảm giác trong lòng rất ấm áp.
Hắn cũng phát hiện nụ cười ấy, quả nhiên nàng không hề ngất đi. Hắn hiểu, giờ khắc này, nàng có thể lặng lẽ mỉm cười, như vậy trân quý gấp vạn lần cám dỗ và mời gọi. Bởi thế, hắn vui sướng, hơn cả những niềm vui từ trước tới giờ cộng lại.
Môi của hắn chậm rãi rời xuống phía dưới, từ cái trán, tới gò má, tới... môi.
Phía sau bỗng vang lên tiếng động. Thái Sử Lan nhạy bén mở mắt, lông mi quét lên mặt Dung Sở, động tác của hắn liền dừng lại.
Ngay sau đó, Dung Sở có chút căm tức mà nở nụ cười, nhẹ nhàng cắn lên khóe môi nàng xem như trừng phạt, sau đó mới mỉm cười thả nàng ra.
Bên cạnh hắn, Lý Phù Chu rốt cuộc đã tỉnh.
Hắn tỉnh lại, tuy là không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng Thái Sử Lan và Dung Sở đều đã nhạy bén nhận ra. Dung Sở đương nhiên không ngại, thậm chí còn rất vui lòng tiếp tục cùng Thái Sử Lan ở trước mặt Lý Phù Chu, nhưng hắn biết, làm vậy sẽ khiến nàng không vui.
Quả nhiên, cúi đầu vừa nhìn, Thái Sử Lan đã nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Dung Sở bèn phất tay điểm luôn huyệt ngủ của nàng.
Sau đó, hắn xoay người lại, khẽ nhíu mày nhìn Lý Phù Chu, nói:
– Huynh không sao chứ?
– Không sao cả. – Ánh mắt Lý Phù Chu dừng lại trên người Thái Sử Lan, nói, – Nàng bị thương rất nặng.
Dung Sở ôm chặt Thái Sử Lan thêm một chút, mỉm cười nhìn hắn:
– Đa tạ huynh đã chăm sóc nàng. Phù Chu, thương thế của huynh ta sẽ sai người...
– A Sở.
Dung Sở im lặng, ánh mắt có chút biến đổi. Cách xưng hô thời niên thiếu một lần nữa thoát ra từ miệng Lý Phù Chu khiến hắn ngẩn ngơ trong chốc lát.
Hắn đã không nghe thấy cách xưng hô này từ khi nào?
À, là từ sau cái chết của Vãn Thường.
– A sở. – Lý Phù Chu ngồi xuống bên cạnh hắn, phất tay ra hiệu cho những người khác lui xuống, sau đó mới lên tiếng, – Ta biết, lần này huynh rốt cuộc đã động tâm.
Dung Sở nhướng mày, cười nhạt, lát sau mới trả lời:
– Phù Chu, ta không hy vọng huynh nói tiếp với ta rằng, huynh cũng động tâm.
– Thế thì sao chứ? – Lý Phù Chu rũ mắt xuống, dáng vẻ lúc cúi đầu của hắn rất đỗi dịu dàng, giống như nhìn thấy một đóa hoa rơi vào lòng bàn tay, – Huynh không cho phép sao?
– Phù Chu, – Dung Sở cười rộ lên, đôi mắt cong cong, – Thời niên thiếu huynh luôn nói ta bá đạo, nhưng bây giờ, chúng ta đều đã trưởng thành rồi.
– Vậy là ngươi cho phép sao?
Dung Sở không cười được nữa, nghiêng đầu nhìn Thái Sử Lan:
– Thật không hiểu huynh nghĩ gì mà có thể nói như vậy. Huynh cho rằng Thái Sử Lan là loại nữ tử có thể tùy ý đưa tặng, làm nô làm thiếp sao?
– Ta còn tưởng rằng huynh cho là như vậy. – Lý Phù Chu cười, khẽ ho khan.
Dung Sở vô thức đưa tay vuốt khẽ hàng mày của Thái Sử Lan. Lông mày của nàng không quá đen, cũng không cuốn lên trên, mà đoạn đầu thẳng, đến gần cuối lại xếch lên, điều này khiến cho trán nàng càng thêm rộng, ào ào anh phong.
Chỉ từ đôi mày, liền có thể nhìn ra tâm tính mạnh mẽ của nữ tử này, chẳng vương thế tục. Hắn làm sao dám tùy ý xếp nàng ngang bằng với nữ tử thông thường.
– Nếu nàng thật sự trở thành thiếp của ta. – Hắn không nhịn được mỉm cười, – Đời này ta nguyện không nạp thê.
Lý Phù Chu giống bị những lời này làm rung động, trầm mặc một lúc rồi quay đầu, nhìn hắn chăm chú.
– Thê? – Hắn nói, – A Sở, huynh thật sự cho rằng huynh có thể nạp thê sao?
Ngón tay đặt trên lông mày Thái Sử Lan của Dung Sở thoáng dừng lại. Hắn liếc mắt nhìn Lý Phù Chu.
– Nói vậy, huynh cũng thật sự cảm thấy, huynh thật sự đã quên được quá khứ, động tâm với nàng sao?
Lý Phù Chu không đáp lại.
Hai nam tử, mỗi bên có điều cố kỵ, mỗi bên đều có tâm sự, ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng lại chất chứa phiền muộn.
– Nàng vốn rất để ý huynh, ta biết. – Dung Sở nhàn nhạt nói, – Phù Chu, huynh thật sự rất may mắn.
– Thế ư? – Lý Phù Chu cười khổ, – Thật châm chọc!
Nụ cười của Dung Sở mang vẻ giảo hoạt:
– Bằng trí thông minh của huynh, hẳn là hiểu được lời này của ta không hề sai. – Hắn khẽ gài tóc mai ra sau gáy nàng, ngón tay lúc thu về thoáng lướt qua cằm mình, nghĩ đến khi trước Thái Sử Lan trong vô thức đã giúp hắn lau sạch vết máu, nụ cười trên môi càng thêm sâu.
– Ta buồn vì buổi đầu mới gặp, nàng không mấy để ý đến ta. – Hắn cười nói, – Nhưng mà ta tin tưởng, ở tương lai không xa, nàng sẽ nhìn ta kỹ thêm một chút, nhiều thêm một chút.
– Không đúng! – Lý Phù Chu nhẹ nhàng nói, – Huynh sai rồi. Nàng kỳ thực... ngay từ đầu đã đối đãi với huynh rất khác.
Dung Sở giống như giật mình, sau đó liền nở nụ cười.
– Ta nguyện ý thừa nhận những lời này của huynh, nguyện ý tin rằng người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. – Hắn cười xấu xa, – Nếu không… Ta sẽ luôn cảm thấy có chút tiếc nuối, biết đâu tương lai lại có ngày nào đó không nhịn được mà muốn chạy đến giết huynh.
– Ta lại cảm thấy, có thể một ngày nào đó, ta sẽ muốn giết huynh. – Lý Phù Chu bình tĩnh nói, – Tối thiểu là hiện tại, xem ra ta có lý do làm việc đó hơn huynh.
– Ban đầu, người ta thường hay bị ai đó khác lạ, trái ngược với mình hấp dẫn. Nhưng có thể thật sự đến với nhau hay không, còn phải xem duyên phận. – Dung Sở bế Thái Sử Lan đứng lên, – Phù Chu, huynh đã liều mạng cứu nàng, ở bên bảo vệ nàng rất lâu, ta nên cám ơn huynh. Nhưng ta biết, làm vậy không khác nào khinh miệt huynh, huynh cũng không cần. Ta còn biết huynh rất muốn ôm lấy nàng, có điều, xin lỗi… – Hắn lại cười, vẻ mặt rất đáng ghét, – Chuyện liên quan đến nàng, ta không cho phép.
– Hà tất phải tranh giành cái thân mật trong phút chốc này! – Lý Phù Chu thản nhiên nói, – Thực hiện ước hẹn, bên nhau, đó mới là điều nên làm.
Dung Sở cười không đáp, ôm Thái Sử Lan xoay người rời đi.
– Huynh tính xử trí Tông Chính Huệ thế nào? – Lý Phù Chu bỗng nhiên hỏi.
Bóng lưng Dung Sở thoáng khựng lại. Hắn không quay đầu, cười nhạt một tiếng.
– Huynh tính xử trí Phong Vãn Thường ra sao?
Giọng nói của Lý Phù Chu lạnh xuống:
– Ta từng nói với huynh, vĩnh viễn không được nhắc tới nàng.
– Vì sao? – Dung Sở quay đầu lại, con ngươi trong veo dưới ánh mặt trời, đẹp tựa lưu ly, – Bởi vì ta không có tư cách? Bởi vì huynh chưa từng quên đi?
– Đó là chuyện của ta.
– Phải! – Dung Sở cười một cái, cất bước, vừa đi vừa nói, – Phù Chu, trước khi chất vấn ta, ta cảm thấy huynh tốt nhất nên tự hỏi chính mình. Tốt xấu gì Tông Chính Huệ vẫn là người sống. Chỉ cần còn sống, chung quy có biện pháp giải quyết. Nhưng một cái bóng, huynh hãy nói cho ta biết, dùng cách nào mới có thể xóa đi?
Hắn đẩy cánh cửa ra, cẩn thận không để bả vai của Thái Sử Lan đụng phải khung cửa. Lúc bước ra cửa, hắn nói:
– Phù Chu, cái bóng tồn tại trong lòng, chỉ có chính mình mới có thể xua tan, đừng tùy tiện coi ai đó là ánh dương, dùng họ rọi soi nơi sâu thẳm nhất lòng mình. Làm vậy, chỉ vừa khiến nàng mất dần ánh sáng, lại càng khiến cái bóng kia ẩn nấp sâu hơn. Như thế là không công bằng!
Hắn không nói thêm nữa, bước nhanh ra ngoài.
Lý Phù Chu không động đấy, đứng thật lâu trong sảnh. Gió mai lùa vào, đánh lên ngực hắn, hắn chợt thấy lồng ngực giống bị thứ gì bắn trúng, nhịn không được cúi người xuống, ho khan một hồi, âm thanh trống vắng mà thê lương.
…
Một đêm này, cả ngoại thành lẫn nội thành đều không yên giấc.
Giữa đêm, người trong thành bỗng dưng nghe tiếng hò giết truyền tới từ bên ngoài. Lúc đầu, họ còn cho rằng quân Tây Phiên tiến hành tập kích, bây giờ lại không khỏi hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác không hiểu điều gì vừa diễn ra. Đám người Hoa Tầm Hoan vội vã chạy lên tường thành, nhìn xuống dưới, chỉ thấy khắp nơi lóe lên ánh lửa, dòng người từ bốn phương tám hướng tiến vào trong thành, nhanh chóng bao vây quân Tây Phiên. Đám lính Tây Phiên vừa la hét vừa giãy giụa, tiếng kêu thảm không ngừng phát ra, hòa lẫn với âm thanh đao kiếm va vào nhau. Người thì ngã xuống, người thì cuống cuồng bỏ chạy. Ánh lửa chập chờn như bức tranh về ngày tận thế.
Người trên thành cũng nghe thấy tràng tiếng hét dài đằng đẵng ấy truyền đến từ ngoài cửa thành. Ai nấy đều vội vã chạy đến chỗ cao, phóng mắt nhìn ra. Xa xa, có một đội binh sĩ đặc biệt điêu luyện đang một đường tiến quân thần tốc, đao lướt như gió, máu tươi ba trượng. Phía sau đội quân tiên phong thấp thoáng bóng người, nhìn qua giống như một dải mây, hay tựa như dải sáng bỗng dưng lóe ra từ sâu trong tâm trời, đâm rách vạn trượng mây mù, chiếu thẳng xuống trung tâm ngoại thành.
Đám người Bắc Nghiêm có thể đại khái đoán được nơi kia chính là chỗ chủ soái Tây Phiên đang ở. Bỗng dưng thấy một đạo quân hùng hậu như vậy đâm thẳng vào lều lớn của chủ soái Tây Phiên, họ vốn vừa mừng vừa sợ, nghi nghi hoặc hoặc Bắc Nghiêm. Lúc này, ai nấy đều đồng loạt hoan hô, tiếng vang như sấm rền.
– Viện binh!
– Viện binh!
– Bọn họ rốt cuộc đã tới!
Vô số người ném trường thương, quẳng tung mũ giáp, vô số người đập mạnh lên tường, lệ nóng doanh tròng.
Bảy ngày chống chịu dài đằng đẵng, ngay khi mọi người đều đang tuyệt vọng vì mất đi Thái Sử Lan, viện binh rốt cuộc cũng tới.
Hồ băng lạnh giá cuối cùng cũng gặp nắng ấm, đất đai cằn khô cuối cùng gặp được mưa rào!
– Viện binh rốt cuộc đã tới... – Tô Á há miệng, đáy mắt ngấn lệ, – Thái Sử... Muội thế nào rồi?
Thẩm Mai Hoa không nói gì, Sử Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng mãi không thành lời. Hoa Tầm Hoan giật mình, lập tức quay đầu đi, Dương Thành cả giận nói:
– Ngươi còn nhắc tới ả điên đó? Tô Á, ngươi còn dám nhắc tới ả lần nữa, ta sẽ ném ngươi xuống thành!
Tô Á im lặng. Đương khi Dương Thành cho là nàng không còn gì để nói nữa, nàng mới kiên định nhả ra từng chữ:
– Ta tin tưởng muội ấy!
– Ngươi nhìn vết thương của Tiểu Thúy đi! – Dương Thành rít lên, – Nhìn đi!
– Muội ấy tuyệt đối không điên. – Tô Á quay đầu, nhìn xuống dưới thành, – Ngươi sẽ phải hối hận.
– Nếu như ả không chết, ta đây mới hối hận! – Dương Thành điềm nhiên nói, – Chúng ta bỏ lại chuyện của mình, chạy tới tuyệt địa Bắc Nghiêm này, vì ả vào sinh ra tử, ả lại đối xử với chúng ta thế nào?
– Việc muội ấy làm, ngươi không thể hiểu được. Thế nhưng, nếu có một ngày, ai đó chứng minh được muội ấy không làm sai, ngươi sẽ làm thế nào?
Tô Á hiếm có khi nào nói nhiều như vậy, giọng nói đứt quãng, sắc mặt hơi hồng, ánh mắt lại vô cùng kiên định.
– Ả không sai? Chẳng lẽ là ta sai? – Dương Thành cười nhạt, nói tiếp – Người đều chết cả, nói không chừng chỉ chút nữa thôi là ngươi và ta có thể thấy ả bị treo ở cửa đại doanh Tây Phiên đấy!
– Nếu như muội ấy không làm sai, ngươi sẽ làm thế nào? – Tô Á làm như không nghe thấy lời của hắn, tiếp tục hỏi.
– Nếu như ta sai! – Dương Thành bị kích quá nhiều, cả giận nói, – Thế gia Dương thị Chiêu Sơn ta, cả đời làm gia nô cho Thái Sử Lan, mặc nàng đánh đập, đến chết không từ!
– Dương Thành... – Sử Tiểu Thúy bỗng nhiên kéo ống tay áo Dương Thành, vẻ mặt lo lắng, – Chớ ồn ào, mọi người đừng làm tổn thương hòa khí…
Tất cả mọi người đều bị lời nói của hắn làm chấn động.
Dương Thành vốn là đệ tử phẩm lưu, xuất thân thế gia Dương thị Chiêu Sơn ở hành tỉnh Tàng Nam. Gia tộc này đã mấy đời đảm nhiệm chức tướng quân thủ vệ Tàng Nam, vô cùng thân thiết với các gia tộc quan thổ ty, hầu như đời đời đều cưới nữ nhi các dòng họ này, cho nên rất có địa vị ở Tàng Nam, có thể nói là đại gia tộc đứng nhất nhì nơi này. Dương Thành là người thừa kế của gia tộc, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa chức gia chủ, hắn luôn luôn chung đụng với đám Trịnh Tứ thiếu, mãi sau này mới rời khỏi hàng ngũ đệ tử phẩm lưu, gia nhập vào trận doanh của Thái Sử Lan.
Gia tộc của hắn tuy ở Tàng Nam hoang vu, nhưng mọi người cũng biết phía sau gia tộc của hắn có hơn mười vị quan thổ ty lớn chống đỡ, tuyệt đối là loại quái vật không tầm thường, không thể chọc vào. Gia tộc có ảnh hưởng lớn như vậy, một câu nói tùy tiện của gia chủ đều có thể gây nên những biến động cục diện chính trị của địa phương. Vậy mà hiện tại, Dương Thành lại nói ra những lời như vậy trong cơn xúc động.
Trong đám người, chỉ có ánh mắt Tô Á không thay đổi. Nàng nhìn Dương Thành, khàn giọng nói:
– Được! Ngươi hãy nhớ kỹ những lời này.
– Hừ! – Dương Thành khinh thường nghiêng đầu, – Ta còn chưa nói hết. Hôm nay ngươi đã buộc ta lấy gia tộc ra cược, chính là đã xúc phạm tôn nghiêm của Dương thị Chiêu Sơn ta, cho nên, một khi ngươi sai, hoặc là Thái Sử Lan chết, Tô Á ngươi sẽ phải dập đầu xin lỗi ta, đồng thời, ngươi lẫn con cháu ngươi đều phải làm gia nô cho Dương thị ta!
– Dương Thành. – Hoa Tầm Hoan ngẩn ra, – Ngươi quá đáng rồi đó! Không thể làm vậy với Tô Á được!
Trần Mộ nãy giờ vẫn căng thẳng đứng một bên nhìn mọi người cãi vã, nghe thế liền vội vàng kéo tay Tô Á.
Tô Á chậm rãi ngẩng đầu, không chút nhún nhường nhìn thẳng vào mắt Dương Thành.
Hai mắt đối nhau, một bên kiên định, một bên sáng quắc.
– Được – Nàng nói.
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, Dương Thành cắn chặt răng, sau đó cười nhạt:
– Ngươi đã nguyện ý dùng đời con cháu đánh cược, cũng xứng đáng ta lấy Dương gia đáp trả, như vậy, bây giờ ngươi có thể chuẩn bị khế thư!
Tô Á lạnh lùng quay đầu, trực tiếp đưa giấy bút cho Hoa Tầm Hoan:
– Giáo quan, xin hãy giúp Dương Thành viết khế thư!
– Các ngươi làm loạn cái gì! – Hoa Tầm Hoan đập lên tường thành, bụi văng khắp nơi, – Thân phận của Thái Sử như vậy, bị bắt làm tù binh rồi nào có đường sống. Tô Á, ngươi đừng ngốc như vậy! Nghe ta, mọi người đều là bạn học, hành động theo cảm tính cũng không nên làm loạn thành như vậy, đều quên đi...
– Đúng thế! Đều là bạn học, đã lúc này rồi, đừng làm lớn chuyện! – Hùng Tiểu Giai Tiêu Đại Cường cũng chạy tới khuyên bảo.
– Không được... – Tô Á lắc đầu.
– Nằm mơ! – Dương Thành trợn mắt nhìn.
– Đừng làm ồn nữa, bên kia có động tĩnh! – Thẩm Mai Hoa bỗng nhiên nhướn người, kêu to.
Mọi người nhào tới bên tường thành. Lúc này, sắc trời bắt đầu sáng lên, có thể mơ hồ thấy được quân Tây Phiên đang tan tác bốn phía, đằng sau là một đám binh sĩ chạy theo truy sát. Mà y phục họ mặc chính là binh phục của Nam Tề. Sau khi phát hiện ra điểm này, ai nấy đều mừng như điên, hét lớn:
– Là quân Thiên Kỷ! Là quân Thiên Kỷ! Quân Thiên Kỷ tới cứu chúng ta rồi!
– Sao lại là quân Thiên Kỷ... – Thẩm Mai Hoa lẩm bẩm nói, – Không phải nọn họ ở xa hơn sao?
– Ánh lửa! – Có người kêu to.
Mọi người tức khắc nhìn sang. Ngoài thành, hình như là đại doanh của chủ soái Tây Phiên đang bốc cháy ngùn ngụt, thế lửa cực lớn, vừa nhìn đã biết là bị phóng hỏa bởi nhiều ngọn lửa. Gần như trong nháy mắt, màn trời đã bị nó nung đỏ.
– Trời ạ... Dương Thành trợn to hai mắt, – Đó hẳn là doanh chủ soái của Tây Phiên... Lửa lớn như vậy, Da Luật Tĩnh Nam chết rồi sao...
Ngay sau đó, hắn chậc lưỡi tiếc nuối:
– Nếu như Thái Sử Lan cũng ở đó, chẳng phải cũng sẽ bị đốt thành tro hay sao.
Sắc mặt mọi người đều tối sầm lại, trong lòng cảm xúc đan xen.
Tuy là phút cuối Thái Sử Lan đã phát điên, gián tiếp lệnh cho Bắc Nghiêm tiến vào đường chết, thậm chí ra tay độc ác với bằng hữu, nhưng vô luận thế nào, nếu như không có nàng dẫn dắt, tất cả mọi người đều đã rơi vào tay Tây Phiên từ lâu.Bách tính Bắc Nghiêm, và cả tất cả mọi người, đều sẽ không sống tới ngày hôm nay.
Lúc này, cái kết tốt đẹp cuối cùng cũng tới, viện binh ồ ạt tiến vào, ngược dòng nhớ tới ưu khuyết điểm của Thái Sử Lan, ai cũng cảm thấy ngũ vị tạp trần, không biết nên vui hay nên buồn.
Chỉ riêng Tô Á yên lặng nhìn ra hướng kia, sau đó đột nhiên “A” lên một tiếng.
Mọi người lại ngoái đầu nhìn xuống. Chỉ thấy hơn mười bóng người đi ra từ chỗ kia, mỗi người cưỡi một con ngựa, hướng thẳng vào nội thành Bắc Nghiêm. Trong lòng người dẫn đầu tựa như đang ôm thứ gì đó, chỉ là khoảng cách khá xa, lại có nhà cửa ngăn trở tầm nhìn, cho nên không ai thấy rõ.
Mọi người nín hơi trông coi, ánh mắt sáng rực, quân dân Bắc Nghiêm sớm đã không khống chế được, đa số đều chạy đến cửa thành, điên loạn gào thét. Nếu không phải Hoa Tầm Hoan ở trước ngăn cản, bọn họ chắc chắn đã mở rộng cửa thành luôn rồi.
Bảy ngày dài dằng dặc, sự kiềm nén, sự căng thẳng, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đều khiến họ không sao thở nổi. Bây giờ, mây tan nắng rọi, niềm vui liền giống như sóng ngầm bất chợt dâng lên cuồn cuộn.
Càng ngày càng nhiều người từ bốn phương tám hướng hội tụ, theo sát ngay sau đội kỵ binh mười người kia. Phía sau cùng, một đội binh sĩ Nam Tề đang áp giải tù binh Tây Phiên. Tất cả đều đi đến trước cửa thành thì dừng lại.
Người dẫn đầu ngửa cổ, ánh mắt trời chiếu lên mặt hắn, ai nấy đứng trên tường thành đều hai mắt sáng rực.
– Là Tấn Quốc công! – Hoa Tầm Hoan vui mừng gọi lớn.
Đệ tử Nhị Ngũ Doanh hai mặt nhìn nhau – đây không phải là giáo quan Sở của chúng ta sao?Quốc công? Tấn Quốc công?
Trong khi mọi người còn đang chấn động trước thân phận thật sự của Dung Sở thân, ánh mắt Tô Á lại chỉ nhìn chằm chằm vào lòng hắn.
Trong lòng hắn có một người được tấm chăn màu tím bao bọc từ đầu đến chân, không nhìn rõ mặt mũi.
Ánh mắt Tô Á…từ từ sáng lên.
Tấn Quốc công Dung Sở, thân phận bậc nào, hắn sao có thể tùy tiện ôm một người vào lòng!
Thân phận của người kia…
Trên thành, mọi người vẫn còn đang kích động, cho nên không ai chú ý tới chi tiết này. Hoa Tầm Hoan vội vàng hô hoán:
– Mở cửa thành, mở cửa thành! Nhanh! Nhanh!
Cửa thành chậm rãi mở ra.
Một đội binh sĩ xanh xao vàng vọt, quần áo rát nát, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn nhanh chóng tiến ra đón.
Thế nhưng, Dung Sở lại không hề di chuyển.
Hộ vệ của hắn xếp thành một hàng phía trước, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Quốc công dẫn người đường xa tới cứu, tại sao bây giờ lại ở dưới thành bày ra vẻ mặt như vậy.
Mãi tới khi sự kích động dần lui xuống, mọi người đều ngơ ngác quay sang nhìn nhau, Dung Sở mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hắn quét qua những khuôn mặt kích động kia.
Hắn lập tức có chút đau lòng, ôm chặt lấy nữ tử trong ngực.
So với bọn họ, khó nhọc nàng phải gánh còn lớn hơn gấp bội.
Một cô gái, trước tình cảnh bị dị tộc tiến đánh bất ngờ, nàng mở cổng thành, hộ tống bách tính, giết thành chủ, làm yên lòng dân, lấy sức mình, ngang bướng dùng tòa thành già cỗi cùng binh lực ít ỏi chống lại khí thế hung hăng của Tây Phiên ròng rã bảy ngày. Cuối cùng, nàng còn không tiếc lấy thân mạo hiểm, giả điên rơi thành, chỉ vì giành lấy một cơ hội để lấy mạng chủ soái Tây Phiên.
Nàng đã phải trải qua những gian nan ấy như thế nào?
Hắn biết, nàng sẽ không bao giờ cho phép bản thân hưởng thụ trong khi người khác phải chịu cảnh thiếu thốn. Cho nên, đám binh sĩ trước mắt xanh xao vàng vọt bao nhiêu, thì nữ tử nằm trong lòng hắn lúc này cũng gầy yếu bấy nhiêu. Thời điểm hắn ôm lấy nàng sẽ bị xương của nàng nhô ra, đâm vào da thịt.
Việc này…lại khiến tim hắn rất đau.
Loại đau đớn này đã bắt đầu ngay khi hắn biết tin tức Bắc Nghiêm gặp nạn. Hắn vốn còn cho là mình không để ý quá nhiều, có lẽ sẽ khẩn trương, có thể có chút lo lắng, thậm trí có thể lập tức hành động, nhưng sẽ không quá đau lòng, chỉ là giống như bằng hữu thân thiết, giống như năm đó đối với Phù Chu, đối với Vãn Thường.
Song, sau khi chạy khỏi Lệ Kinh, hắn lại sửa đổi quân báo, uy hiếp Tổng độc Tây Lăng, cưỡng ép Thiếu soái Thiên Kỷ. Qua từng việc làm, hắn lại càng rõ hơn – hắn vì nàng, sẵn sàng đối địch cả thiên hạ!
Giục ngựa thâu đêm, hết lòng vạch mưu đồ,to gan lớn mật, không hề cố kỵ, ngoài mặt chuyện trò vui vẻ, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Tất cả những gì đã làm, hắn không màng hậu quả.
Giờ phút này đây, nguyên do vì sao, hắn đã rõ ràng.
Dung Sở hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Thái Sử Lan ở trong lòng mình.
Trước khi vào thành, hắn còn có một việc nên làm vì nàng.
/89
|