Cả người Vương Phân mềm nhũn ngã xuống đất như bị rút mất xương cốt, đến tận giờ phút này, nàng mới thực sự hiểu được câu gieo nhân gì thì gặt quả nấy.
Vì để có được vinh hoa phú quý, nàng đã vứt bỏ Đệ Ngũ Hạo luôn một lòng một dạ với nàng để chọn Đệ Ngũ Chiếu.
Thế nhưng bây giờ, nàng nhận lại được gì?
Nàng không ngốc nghếch mà nghĩ rằng Đệ Ngũ Chiếu sẽ đối xử tốt với nàng, bất luận chuyện này có thành công hay không, kết cục của nàng nhất định cũng sẽ rất thê thảm.
“Cô nương.” Tỳ nữ thiếp thân Ngân Nhi bưng trà vào, vừa thấy nàng ngã sấp trên đất thì giật cả mình, vội vã bước đến dìu nàng dậy.
Vương Phân không thể kiềm nén sự đau khổ được nữa mà bật khóc nức nở.
Ngân Nhi nhìn thấy tiểu thư bi thương như vậy, nàng nhất thời không biết nên làm gì cho phải. Nàng đã đi theo tiểu thư gần mười năm, tuy tiểu thư đối xử với nàng không xem là tốt nhưng cũng chưa từng làm khó dễ nàng quá mức.
Không ai hiểu suy nghĩ của tiểu thư hơn nàng, nhưng Ngân Nhi vẫn luôn cảm thấy tiểu thư quả thực không sáng suốt lắm khi chọn Chiếu thiếu gia của gia tộc Đệ Ngũ. Có lẽ tiểu thư không thấy rõ, nhưng là người ngoài cuộc nên nàng rất hiểu rõ, Hạo thiếu gia mới là người có thể quý trọng, yêu thương tiểu thư hết lòng.
Tiểu thư mới đến viện tử của Chiếu thiếu gia chưa được nửa tháng đã phải nếm trái đắng. Tuy nàng không biết Chiếu thiếu gia muốn tiểu thư làm gì, nhưng nghĩ rồi cũng hiểu, Chiếu thiếu gia nhất định là muốn lợi dụng tiểu thư làm hại đến Hạo thiếu gia.
Mà tiểu thư... sau khi đã nhận rõ bộ mặt thật của Chiếu thiếu gia, nàng còn giúp hắn ta làm hại Hạo thiếu gia nữa sao?
…
Giữa trưa, trong gian phòng trên lầu hai của một tửu lâu gần phố xá náo nhiệt, Lâm Duy Đường lười nhác dùng chén nên đã cầm thẳng vò rượu mà rót vào miệng, trông rất ngông cuồng và phóng túng.
Ngồi đối diện với Duy Đường là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, thấy hắn ngông cuồng như vậy, đôi mắt ông ta hơi trầm xuống, nhưng rồi nhanh chóng che giấu đi, thái độ cực kỳ ôn hòa thân thiết: “Duy Đường, sự nghiệp của Lâm gia các con bây giờ đúng là không thể xem thường, ngay cả ở Kinh thành cũng đã chiếm được một vị trí không nhỏ.”
“Lục lão gia chê cười rồi, Lâm gia chúng con đều là làm ăn nhỏ nhặt, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”
Lục lão gia, tên Đệ Ngũ Kỳ Anh, ngoại trừ gia chủ ra thì ông ta chính là người có dã tâm lớn nhất trong gia tộc Đệ Ngũ, là phụ thân của Đệ Ngũ Chiếu, họ là chi có huyết thống gần nhất với dòng chính.
“Ôi, sao lại gọi Lục lão gia xa lạ như thế, nếu Duy Đường không chê thì cứ gọi ta một tiếng Lục cữu đi.”
“Duy Đường nào dám.” Lâm Duy Đường mỉm cười từ chối.
“Ha ha, người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng cũng đừng quá mức, nếu không thì... người hiểu Duy Đường sẽ nói con khiêm tốn, người không hiểu lại sẽ bảo con có dã tâm quá lớn đấy.”
“Vậy à?” Động tác rót rượu vào miệng của Lâm Duy Đường khựng lại, hắn suy nghĩ một lúc mới làm như tò mò mà hỏi: “Vậy trong mắt Lục lão gia, Duy Đường thuộc về vế nào?”
Lục lão gia bật cười rồi lại nói ra những lời mang ý vị sâu xa: “Dĩ nhiên là vế đầu rồi, Duy Đường trong mắt ta tuyệt đối không phải hạng người tự phụ không biết trời cao đất dày.”
Lâm Duy Đường cười khẽ: “Nói cách khác, ý của Lục lão gia là người tự biết mình mới là người thông minh?”
Lục lão gia chỉ cười mà không nói thêm bất kì điều gì. Ngay đúng lúc này, cửa phòng bỗng được mở ra, người bước vào chính là Đệ Ngũ Chiếu, hắn kiêu căng nhìn lướt qua một lượt, tầm mắt hoàn toàn không thèm để ý đến Lâm Duy Đường mà chỉ dừng trên người Lục lão gia, sắc mặt có chút bực mình: “Cha, cha cứ khăng khăng bảo con đến đây, con còn tưởng phải tiếp đãi nhân vật nào ghê gớm lắm chứ?” Hắn rất chướng tai gai mắt với Lâm Duy Đường, rõ ràng là xuất thân thấp hèn, vậy mà lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng. Hắn thật sự không hiểu, Lâm Duy Đường dựa vào cái gì mà dám tỏ vẻ thanh cao?
“Coi con ăn nói kiểu gì kìa? Tuy Duy Đường nhỏ hơn con hai tuổi, nhưng con cũng không thể kiêu căng như thế được, nghiêm khắc mà nói, Duy Đường chính là biểu đệ của con đó.” Lục lão gia lạnh nhạt trách móc.
Đệ Ngũ Chiếu cười nhếch mép liếc nhìn Lâm Duy Đường, thấy hắn chẳng thèm dùng chén mà trực tiếp cầm vò uống rượu, trong mắt hiện lên vẻ coi thường ra mặt. Đúng là xuất thân thấp hèn, cho dù người sinh ra hắn là đích nữ của gia tộc Đệ Ngũ thì đã sao?
Năm ấy, đích nữ lại gả cho kẻ ti tiện đã làm mất hết mặt mũi gia tộc Đệ Ngũ, bây giờ ngay cả đứa con sinh ra trong nghèo hèn này cũng dám nhúng tay vào việc nhà của dòng họ. Nếu không phải vì bận tâm đến lão già kia còn chưa tắt thở, hắn nhất định đã băm nát tên Lâm Duy Đường rồi.
“Lục lão gia nói đùa rồi.”
“Cha quả thực đang nói đùa, người có thể khiến con nhận làm biểu đệ trên đời này chỉ có một, chính là Văn Vô Hà.” Đệ Ngũ Chiếu lạnh giọng nói.
“A Chiếu...” Lục lão gia chau mày buồn bã. Trong khoảng thời gian gần đây, gia chủ nhà Đệ Ngũ nhiều lần cho mời Lâm Duy Đường đến đã cho thấy suy nghĩ của gia chủ rất rõ ràng, ông ta muốn để Lâm Duy Đường giúp đỡ Đệ Ngũ Hạo giữ được vị trí gia chủ. Suy cho cùng, giờ đây người có thể giúp được Đệ Ngũ Hạo chỉ có hai người mà thôi.
Danh tiếng của Văn gia và Đệ Ngũ gia ngang bằng nhau, tất nhiên không thể công khai nhúng tay vào chuyện nhà của Đệ Ngũ gia, nếu lỡ chuyện này truyền ra ngoài thì Văn gia sẽ trở thành đề tài bàn tán của các gia tộc lớn khác.
Vậy nên, người gia chủ có thể chọn chỉ còn lại một mình Lâm Duy Đường.
Lâm Duy Đường có thể giúp Lâm gia từ thương gia nho nhỏ đến chiếm được một vị trí ở Kinh thành như ngày hôm nay, tất nhiên không phải kẻ tầm thường.
Hai cha con họ đã quyết chí phải làm mọi cách để giành được chiếc ghế ở vị trí gia chủ. Ban đầu, ông ta muốn lôi kéo Lâm Duy Đường bởi vì các thương nhân đều xem trọng tiền tài, của cải. Bây giờ, gia chủ như mặt trời sắp xuống núi, còn cha con bọn họ lại là mặt trời mới mọc, người có mắt nhìn đều biết nên chọn ai.
Nhưng ông ta vừa nhắc đến ý này thì A Chiếu lập tức kịch liệt phản đối, hắn tỏ ra căm ghét Lâm Duy Đường như nước với lửa, ông ta đành phải xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu mình.
Đệ Ngũ Chiếu đứng dậy: “Nếu cha không còn chuyện gì thì con đi trước đây.”
Sau khi đi được vài bước, Đệ Ngũ Chiếu như chợt nhớ ra điều gì đó mà vừa cười nhếch mép vừa quay đầu lại, ánh mắt hắn lướt qua gương mặt kiều diễm không thua gì các cô gái của Lâm Duy Đường, cực kỳ ngang ngược nói: “Đúng rồi, tối nay ta có đặt một bàn tiệc rượu ở Vãn Tụ Lâu để chiêu đãi Vũ Văn Tịnh. Nếu ngươi không ngại thì cứ đến chung vui, ta sẽ giới thiệu Vũ Văn công tử cho ngươi làm quen, ngươi cũng biết Vũ Văn Tịnh mà...”
“A Chiếu, con câm miệng cho cha.” Lục lão gia giận dữ gằn giọng, ông ta cũng biết A Chiếu rất ghét Lâm Duy Đường và chính ông ta cũng vậy, nhưng có chán ghét đến đâu thì một khi gia chủ chưa chết, Lâm Duy Đường dẫu sao cũng là cháu trai ruột thịt của gia chủ.
Tuy Vũ Văn gia không thể đánh đồng với bảy dòng họ lớn, nhưng cũng là nhà có danh vọng gần với thế gia bọn họ, sức ảnh hưởng nghiễm nhiên cũng không hề nhỏ. Vũ Văn Tịnh là con trai thứ của vợ cả nhưng lại thích đàn ông, ba năm trước khi gia chủ mừng thọ, Vũ Văn Tịnh đến chúc mừng, hắn đã vừa ý vẻ đẹp của Lâm Duy Đường ngay từ ánh nhìn đầu tiên, sau đó mượn rượu nói lời bỡn cợt làm tổn hại đến thể diện của Đệ Ngũ gia, khiến cho gia chủ hết sức không vui. Hôm nay, Đệ Ngũ Chiếu lại còn dám nhắc đến chuyện này sao?
Đệ Ngũ Chiếu mặc kệ cha hắn mà đi thẳng một đường chẳng thèm quay lưng lại. Trong khoảnh khắc ấy, khóe môi hắn cong lên, tạm thời không chặt được tay của Lâm Duy Đường cũng không có nghĩa là hắn không thể... Tối nay, hắn có thể sẽ thăm dò được ý tứ của Vũ Văn Tịnh, nếu hắn ta vẫn còn nhung nhớ không quên Lâm Duy Đường, thì hắn sẽ không ngại mà giúp người khác hoàn thành ước nguyện, khiến cho Vũ Văn Tịnh mang ơn hắn.
Lục lão gia ngượng ngùng nhìn Lâm Duy Đường, nói trong sự áy náy: “Chiếu biểu huynh của con bị nuông chiều đến hư rồi, nói chuyện luôn đắc tội người khác, nhưng nó cũng không có ý gì xấu đâu. Duy Đường, con đừng chấp nhặt với nó nhé.”
“Lục lão gia không cần để ở trong lòng.” Lâm Duy Đường mỉm cười, nhưng trong tích tắc lại rủ mi xuống, ánh mắt hắn hiện lên sự tàn nhẫn khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Vì để có được vinh hoa phú quý, nàng đã vứt bỏ Đệ Ngũ Hạo luôn một lòng một dạ với nàng để chọn Đệ Ngũ Chiếu.
Thế nhưng bây giờ, nàng nhận lại được gì?
Nàng không ngốc nghếch mà nghĩ rằng Đệ Ngũ Chiếu sẽ đối xử tốt với nàng, bất luận chuyện này có thành công hay không, kết cục của nàng nhất định cũng sẽ rất thê thảm.
“Cô nương.” Tỳ nữ thiếp thân Ngân Nhi bưng trà vào, vừa thấy nàng ngã sấp trên đất thì giật cả mình, vội vã bước đến dìu nàng dậy.
Vương Phân không thể kiềm nén sự đau khổ được nữa mà bật khóc nức nở.
Ngân Nhi nhìn thấy tiểu thư bi thương như vậy, nàng nhất thời không biết nên làm gì cho phải. Nàng đã đi theo tiểu thư gần mười năm, tuy tiểu thư đối xử với nàng không xem là tốt nhưng cũng chưa từng làm khó dễ nàng quá mức.
Không ai hiểu suy nghĩ của tiểu thư hơn nàng, nhưng Ngân Nhi vẫn luôn cảm thấy tiểu thư quả thực không sáng suốt lắm khi chọn Chiếu thiếu gia của gia tộc Đệ Ngũ. Có lẽ tiểu thư không thấy rõ, nhưng là người ngoài cuộc nên nàng rất hiểu rõ, Hạo thiếu gia mới là người có thể quý trọng, yêu thương tiểu thư hết lòng.
Tiểu thư mới đến viện tử của Chiếu thiếu gia chưa được nửa tháng đã phải nếm trái đắng. Tuy nàng không biết Chiếu thiếu gia muốn tiểu thư làm gì, nhưng nghĩ rồi cũng hiểu, Chiếu thiếu gia nhất định là muốn lợi dụng tiểu thư làm hại đến Hạo thiếu gia.
Mà tiểu thư... sau khi đã nhận rõ bộ mặt thật của Chiếu thiếu gia, nàng còn giúp hắn ta làm hại Hạo thiếu gia nữa sao?
…
Giữa trưa, trong gian phòng trên lầu hai của một tửu lâu gần phố xá náo nhiệt, Lâm Duy Đường lười nhác dùng chén nên đã cầm thẳng vò rượu mà rót vào miệng, trông rất ngông cuồng và phóng túng.
Ngồi đối diện với Duy Đường là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, thấy hắn ngông cuồng như vậy, đôi mắt ông ta hơi trầm xuống, nhưng rồi nhanh chóng che giấu đi, thái độ cực kỳ ôn hòa thân thiết: “Duy Đường, sự nghiệp của Lâm gia các con bây giờ đúng là không thể xem thường, ngay cả ở Kinh thành cũng đã chiếm được một vị trí không nhỏ.”
“Lục lão gia chê cười rồi, Lâm gia chúng con đều là làm ăn nhỏ nhặt, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”
Lục lão gia, tên Đệ Ngũ Kỳ Anh, ngoại trừ gia chủ ra thì ông ta chính là người có dã tâm lớn nhất trong gia tộc Đệ Ngũ, là phụ thân của Đệ Ngũ Chiếu, họ là chi có huyết thống gần nhất với dòng chính.
“Ôi, sao lại gọi Lục lão gia xa lạ như thế, nếu Duy Đường không chê thì cứ gọi ta một tiếng Lục cữu đi.”
“Duy Đường nào dám.” Lâm Duy Đường mỉm cười từ chối.
“Ha ha, người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng cũng đừng quá mức, nếu không thì... người hiểu Duy Đường sẽ nói con khiêm tốn, người không hiểu lại sẽ bảo con có dã tâm quá lớn đấy.”
“Vậy à?” Động tác rót rượu vào miệng của Lâm Duy Đường khựng lại, hắn suy nghĩ một lúc mới làm như tò mò mà hỏi: “Vậy trong mắt Lục lão gia, Duy Đường thuộc về vế nào?”
Lục lão gia bật cười rồi lại nói ra những lời mang ý vị sâu xa: “Dĩ nhiên là vế đầu rồi, Duy Đường trong mắt ta tuyệt đối không phải hạng người tự phụ không biết trời cao đất dày.”
Lâm Duy Đường cười khẽ: “Nói cách khác, ý của Lục lão gia là người tự biết mình mới là người thông minh?”
Lục lão gia chỉ cười mà không nói thêm bất kì điều gì. Ngay đúng lúc này, cửa phòng bỗng được mở ra, người bước vào chính là Đệ Ngũ Chiếu, hắn kiêu căng nhìn lướt qua một lượt, tầm mắt hoàn toàn không thèm để ý đến Lâm Duy Đường mà chỉ dừng trên người Lục lão gia, sắc mặt có chút bực mình: “Cha, cha cứ khăng khăng bảo con đến đây, con còn tưởng phải tiếp đãi nhân vật nào ghê gớm lắm chứ?” Hắn rất chướng tai gai mắt với Lâm Duy Đường, rõ ràng là xuất thân thấp hèn, vậy mà lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng. Hắn thật sự không hiểu, Lâm Duy Đường dựa vào cái gì mà dám tỏ vẻ thanh cao?
“Coi con ăn nói kiểu gì kìa? Tuy Duy Đường nhỏ hơn con hai tuổi, nhưng con cũng không thể kiêu căng như thế được, nghiêm khắc mà nói, Duy Đường chính là biểu đệ của con đó.” Lục lão gia lạnh nhạt trách móc.
Đệ Ngũ Chiếu cười nhếch mép liếc nhìn Lâm Duy Đường, thấy hắn chẳng thèm dùng chén mà trực tiếp cầm vò uống rượu, trong mắt hiện lên vẻ coi thường ra mặt. Đúng là xuất thân thấp hèn, cho dù người sinh ra hắn là đích nữ của gia tộc Đệ Ngũ thì đã sao?
Năm ấy, đích nữ lại gả cho kẻ ti tiện đã làm mất hết mặt mũi gia tộc Đệ Ngũ, bây giờ ngay cả đứa con sinh ra trong nghèo hèn này cũng dám nhúng tay vào việc nhà của dòng họ. Nếu không phải vì bận tâm đến lão già kia còn chưa tắt thở, hắn nhất định đã băm nát tên Lâm Duy Đường rồi.
“Lục lão gia nói đùa rồi.”
“Cha quả thực đang nói đùa, người có thể khiến con nhận làm biểu đệ trên đời này chỉ có một, chính là Văn Vô Hà.” Đệ Ngũ Chiếu lạnh giọng nói.
“A Chiếu...” Lục lão gia chau mày buồn bã. Trong khoảng thời gian gần đây, gia chủ nhà Đệ Ngũ nhiều lần cho mời Lâm Duy Đường đến đã cho thấy suy nghĩ của gia chủ rất rõ ràng, ông ta muốn để Lâm Duy Đường giúp đỡ Đệ Ngũ Hạo giữ được vị trí gia chủ. Suy cho cùng, giờ đây người có thể giúp được Đệ Ngũ Hạo chỉ có hai người mà thôi.
Danh tiếng của Văn gia và Đệ Ngũ gia ngang bằng nhau, tất nhiên không thể công khai nhúng tay vào chuyện nhà của Đệ Ngũ gia, nếu lỡ chuyện này truyền ra ngoài thì Văn gia sẽ trở thành đề tài bàn tán của các gia tộc lớn khác.
Vậy nên, người gia chủ có thể chọn chỉ còn lại một mình Lâm Duy Đường.
Lâm Duy Đường có thể giúp Lâm gia từ thương gia nho nhỏ đến chiếm được một vị trí ở Kinh thành như ngày hôm nay, tất nhiên không phải kẻ tầm thường.
Hai cha con họ đã quyết chí phải làm mọi cách để giành được chiếc ghế ở vị trí gia chủ. Ban đầu, ông ta muốn lôi kéo Lâm Duy Đường bởi vì các thương nhân đều xem trọng tiền tài, của cải. Bây giờ, gia chủ như mặt trời sắp xuống núi, còn cha con bọn họ lại là mặt trời mới mọc, người có mắt nhìn đều biết nên chọn ai.
Nhưng ông ta vừa nhắc đến ý này thì A Chiếu lập tức kịch liệt phản đối, hắn tỏ ra căm ghét Lâm Duy Đường như nước với lửa, ông ta đành phải xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu mình.
Đệ Ngũ Chiếu đứng dậy: “Nếu cha không còn chuyện gì thì con đi trước đây.”
Sau khi đi được vài bước, Đệ Ngũ Chiếu như chợt nhớ ra điều gì đó mà vừa cười nhếch mép vừa quay đầu lại, ánh mắt hắn lướt qua gương mặt kiều diễm không thua gì các cô gái của Lâm Duy Đường, cực kỳ ngang ngược nói: “Đúng rồi, tối nay ta có đặt một bàn tiệc rượu ở Vãn Tụ Lâu để chiêu đãi Vũ Văn Tịnh. Nếu ngươi không ngại thì cứ đến chung vui, ta sẽ giới thiệu Vũ Văn công tử cho ngươi làm quen, ngươi cũng biết Vũ Văn Tịnh mà...”
“A Chiếu, con câm miệng cho cha.” Lục lão gia giận dữ gằn giọng, ông ta cũng biết A Chiếu rất ghét Lâm Duy Đường và chính ông ta cũng vậy, nhưng có chán ghét đến đâu thì một khi gia chủ chưa chết, Lâm Duy Đường dẫu sao cũng là cháu trai ruột thịt của gia chủ.
Tuy Vũ Văn gia không thể đánh đồng với bảy dòng họ lớn, nhưng cũng là nhà có danh vọng gần với thế gia bọn họ, sức ảnh hưởng nghiễm nhiên cũng không hề nhỏ. Vũ Văn Tịnh là con trai thứ của vợ cả nhưng lại thích đàn ông, ba năm trước khi gia chủ mừng thọ, Vũ Văn Tịnh đến chúc mừng, hắn đã vừa ý vẻ đẹp của Lâm Duy Đường ngay từ ánh nhìn đầu tiên, sau đó mượn rượu nói lời bỡn cợt làm tổn hại đến thể diện của Đệ Ngũ gia, khiến cho gia chủ hết sức không vui. Hôm nay, Đệ Ngũ Chiếu lại còn dám nhắc đến chuyện này sao?
Đệ Ngũ Chiếu mặc kệ cha hắn mà đi thẳng một đường chẳng thèm quay lưng lại. Trong khoảnh khắc ấy, khóe môi hắn cong lên, tạm thời không chặt được tay của Lâm Duy Đường cũng không có nghĩa là hắn không thể... Tối nay, hắn có thể sẽ thăm dò được ý tứ của Vũ Văn Tịnh, nếu hắn ta vẫn còn nhung nhớ không quên Lâm Duy Đường, thì hắn sẽ không ngại mà giúp người khác hoàn thành ước nguyện, khiến cho Vũ Văn Tịnh mang ơn hắn.
Lục lão gia ngượng ngùng nhìn Lâm Duy Đường, nói trong sự áy náy: “Chiếu biểu huynh của con bị nuông chiều đến hư rồi, nói chuyện luôn đắc tội người khác, nhưng nó cũng không có ý gì xấu đâu. Duy Đường, con đừng chấp nhặt với nó nhé.”
“Lục lão gia không cần để ở trong lòng.” Lâm Duy Đường mỉm cười, nhưng trong tích tắc lại rủ mi xuống, ánh mắt hắn hiện lên sự tàn nhẫn khiến người ta cảm thấy rùng mình.
/318
|