Bởi khi bọn họ còn chưa đến được đường lớn của hoàng thành thì có một đoàn người đã đuổi theo họ từ phía sau.
Tuy nói là một đoàn người nhưng thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ có bảy người bao gồm ba thái giám và bốn thị vệ mà thôi.
Nhưng sau khi Sở Cửu Nhi thấy được người dẫn đầu là ai thì nàng liền ngơ ngẩn cả người, thật lâu vẫn chưa bình thường lại được.
Vì người dẫn đầu trong ba vị thái giám kia chính là Phúc công công.
Phúc công công là ai chứ? Người khác có thể không biết, nhưng Sở Cửu Nhi lại rất rõ ràng.
Phúc công công là nội thị thiếp thân bên long sàng* trong tẩm cung của hoàng huynh nàng.
(*) Long sàng: giường của vua.
Nếu nói Tiểu Mạc Tử là tổng quản đứng đầu hoàng cung, có thân phận và địa vị hết sức quan trọng, đại diện cho tai, mắt, miệng của hoàng huynh, vậy thì vị Phúc công công này chính là người mà hoàng huynh tín nhiệm nhất, cũng là người biết được nhiều chuyện riêng tư của hoàng huynh nhất.
Loại tín nhiệm này không hề tầm thường, bởi vì hắn là người có thể trông nom bên cạnh long sàng của người.
Nói một cách khác, chu dù hoàng huynh sủng hạnh các phi tần trong hậu cung hay mỗi khi đến mùng một và mười lăm, hoàng huynh đi đến Khôn Hòa Cung
- trong tẩm điện của hoàng hậu nương nương theo quy định của tổ tiên, thì vị Phúc công công này vẫn được vào theo, hầu hạ cách vài tấm màn che.
“Phúc công công, sao lại là ngươi?”
Sở Cửu Nhi híp mắt hỏi.
Hai ngày nay, hoàng huynh cứ lạ lùng như bị trúng tà vậy.
Đầu tiên là không hiểu vì sao lại phong thưởng cho Bạch Sơ Nguyệt làm nhất phẩm Hiền phi trên tiệc ngắm hoa, không chỉ khiến các phi tần trong hậu cung cuộn trào sóng ngầm, mà đến cả triều đình cũng nổi sóng, ai nấy đều đang suy đoán thánh ý của hoàng huynh.
Bây giờ, huynh ấy lại tiếp tục ban Phúc công công cho thánh tăng, rốt cuộc huynh ấy đang nghĩ gì vậy? Phúc công công không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh mà khom lưng trả lời: “Bẩm công chúa, hoàng thượng nói, thánh tăng có Phật pháp vô biên, là ông trời ban tặng cho nước Sở nên hoàng thượng sai nô tài bảo hộ thánh tăng, không cho phép người nào bất kính với thánh tăng, hoặc là có ý định bất kính với thánh tăng.”
Sắc mặt Sở Cửu Nhi lập tức sa sầm xuống, hóa ra là như vậy! Hoàng huynh là đang đề phòng nàng sao? Phúc công công làm như không thấy dáng vẻ u ám của Sở Cửu Nhi, hắn xoay người, sau đó cung kính hành lễ với Lam Vân: “Nô tài Phúc Chân tham kiến thánh tăng, hoàng thượng sai nô tài đi theo thánh tăng, thánh tăng có thể đến bất cứ nơi đâu ở Kinh thành.”
Sở Cửu Nhi bỗng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trừng to đôi mắt với khí phách sáng rực nhìn Lam Vân: “Ngươi đã làm gì lại có thể khiến hoàng huynh xem trọng ngươi như vậy?”
Có thể đến bất cứ nơi đâu ở Kinh thành, những chữ này cộng thêm Phúc công công nữa là đã ngang bằng với “như trẫm đích thân đến”
rồi.
Lam Vân chậm rãi nhắm mắt lại, không hề lên tiếng, đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp nhẹ nhàng niệm chuỗi tràng hạt.
Pháp Không đại sư đứng cạnh hắn thì chắp hai tay lại, cười nói: “Thiện tai, thiện tai, sự phổ biến của Phật, có thể dung nạp đất trời.
Đạo của thiền, có thể ổn định lòng dân.
Bệ hạ có thể xem trọng Phật pháp, ngày Phật pháp của nước Sở hưng thịnh trở lại không còn xa nữa.
Sư đệ à, công đức của đệ vô lượng rồi.”
“Cái gì, Pháp Không đại sư là sư huynh của ngươi?”
“Hóa ra Pháp Không đại sư là sư huynh của thánh tăng.”
Hai giọng nói ngạc nhiên vang lên cùng một lúc, giọng đầu tiên là của Sở Cửu Nhi, thứ hai là của Phúc công công.
Vừa dứt lời thì cả hai đều nhìn về phía Pháp Không đại sư vẫn luôn khiêm tốn ẩn mình, dường như chẳng hề có cảm giác tồn tại nhưng rõ ràng vẫn luôn xuất hiện tại đây.
Lam Vân chắp hai tay lại, thành kính nhắm mắt.
Giữa lúc Sở Cửu Nhi, Phúc công công cùng với một đoàn thị vệ, thái giám, cung nữ không hiểu chuyện gì xảy ra, một hồi Phật âm như có như không bỗng nhiên lặng lẽ thoảng qua tai của mọi người.
Thanh âm như gió nhẹ lướt qua, như mưa phùn thấm ướt vạn vật, như lá mùa thu rơi, như băng tuyết tan chảy, từ tai đến đầu rồi xuống tim, cuối cùng truyền khắp toàn thân, không, truyền thẳng đến linh hồn, khiến đất trời thoáng chốc trở nên yên tĩnh, khiến người ta bất giác muốn thành kính tụng kinh theo hắn.
Sở Cửu Nhi ngẩn ngơ nhìn Lam Vân đang nhắm mắt niệm kinh cùng Pháp Không đại sư.
Ánh mặt trời ngả về phía tây, vừa đúng lúc chiếu rọi trên lưng họ.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như tỏa ra hào quang vạn trượng, làm cho nàng không thể nhìn rõ gương mặt của họ, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng và đường nét ẩn trong nắng chiều.
Giây phút này, Lam Vân thánh tăng và Pháp Không đại sư đang đứng trước mặt mọi người, giống như thần Phật ngoài trần thế, bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm trên áng mây bảy màu mà bay lên trời, thần sắc cử chỉ của họ nói cho mọi người ở đây biết rằng, họ không thuộc về nhân gian! Con ngươi của Sở Cửu Nhi khẽ co lại, nàng đột nhiên lớn tiếng quát lên: “Câm miệng.”
Nhưng tiếng niệm kinh như có như không vẫn tiếp tục vang lên.
Sở Cửu Nhi giận dữ, nàng rút roi dài bên hông ra hung ác quất về phía Lam Vân, nhưng khi thấy hắn không tránh không né, tựa như chẳng hề cảm giác được thì chiếc roi lại mạnh mẽ đổi sang hướng khác, đánh vào lưng ngựa đỏ thẫm đang kéo xe.
Hai móng trước của ngựa nhảy lên thật cao, nó hí dài một tiếng, tiếng tụng kinh chấm dứt.
Lam Vân chậm rãi mở mắt ra nhìn con ngựa đang đau đớn, sau đó lẳng lặng dõi theo Sở Cửu Nhi.
Sở Cửu Nhi có chút chột dạ khi bị hắn nhìn, nhưng nàng vẫn cố gắng nhướng cằm, kiêu căng lại ngạo mạn cầm roi chỉ vào Lam Vân rồi trách mắng: “Bản công chúa cảnh cáo ngươi, không được phép niệm kinh trước mặt bản công chúa nữa.
Nếu còn có lần sau, bản công chúa sẽ giết...
sư huynh của ngươi.”
“A di đà Phật, tâm ma của công chúa...”
“Ngươi câm miệng lại cho bản công chúa, bản công chúa chưa cho phép ngươi lên tiếng.”
Sở Cửu Nhi lạnh giọng nói với Pháp Không, ánh mắt nàng lại nhìn thẳng vào Lam Vân, chất chứa sự không cam lòng cùng phẫn nộ.
Lam Vân chỉ lẳng lặng nhìn nàng mà không nói một lời, Pháp Không đại sư đứng ở một bên bị đe dọa thì âm thầm lắc đầu, khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại, như là nhập định ngay tại chỗ.
“Ngươi đã đồng ý cùng bản công chúa đi dạo phố, vậy thì không được tụng kinh niệm Phật nữa, nếu không...”
Sở Cửu Nhi vung roi dài trên tay mình lên: “Nếu không thì cây roi trong tay bản công chúa sẽ không nể tình đâu.”
Lam Vân mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Công chúa nói thích tiểu tăng, lý do là gì?”
Sở Cửu Nhi ngẩn người ra, ngay cả Phúc công công cũng sững sờ.
Đừng nói đến những người hầu khác, họ đều không ngờ thánh tăng lại dám hỏi công chúa một vấn đề thẳng thắn đến thế giữa đường phố người qua kẻ lại của hoàng thành, trước mặt nhiều người như vậy.
“Công chúa, lý do là gì?”
Lam Vân thản nhiên hỏi lại.
Sau khi Sở Cửu Nhi bình tĩnh trở lại, gương mặt nàng thoắt cái đỏ rực lên như muốn bốc cháy.
Ánh mắt ngập ngừng của nàng vội né tránh nhìn sang chỗ khác, nàng ho nhẹ một tiếng, rồi lẩm bẩm nói: “Ta...
ta thích...
chính là thích, làm gì có nhiều lý do đến thế?”
Trước mặt mọi người, lại nghe công chúa dám thẳng thắn nói tâm tư của mình với thánh tăng như thế, Phúc công công khẽ cau mày, ánh mắt mơ hồ nhìn thánh tăng thật kỹ, không để sót bất kỳ biểu cảm nào của hắn.
Lam Vân lại hỏi tiếp: “Công chúa thích gì ở tiểu tăng?”
Sở Cửu Nhi xấu hổ trừng hắn một cái, vốn định nói ra lời khiển trách nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ và ánh mắt nghiêm túc của hắn, trái tim nàng bỗng đập thật mạnh mẽ, sau đó bắt đầu nhảy thình thịch.
Thời gian thoáng chốc như trở lại khoảnh khắc đầu tiên nàng gặp hắn, trời đất vạn vật đều hóa thành hư vô, trước mắt nàng chỉ còn mỗi mình hắn.
Mà giờ đây, tựa hồ lại có chút khác biệt với lần đầu tiên ấy, bởi vì nàng vô cùng chắc chắn, trong khoảnh khắc khi nãy, nàng có thể nhìn thấy sự tồn tại của bản thân trong đôi mắt hắn.
“Ta thích tất cả của ngươi.”
“Tất cả? Nhưng tiểu tăng thuộc về Phật, công chúa lại không thích Phật.”
“Không...
không phải ta không thích Phật, mà là...
là sợ hãi...”
Tuy nói là một đoàn người nhưng thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ có bảy người bao gồm ba thái giám và bốn thị vệ mà thôi.
Nhưng sau khi Sở Cửu Nhi thấy được người dẫn đầu là ai thì nàng liền ngơ ngẩn cả người, thật lâu vẫn chưa bình thường lại được.
Vì người dẫn đầu trong ba vị thái giám kia chính là Phúc công công.
Phúc công công là ai chứ? Người khác có thể không biết, nhưng Sở Cửu Nhi lại rất rõ ràng.
Phúc công công là nội thị thiếp thân bên long sàng* trong tẩm cung của hoàng huynh nàng.
(*) Long sàng: giường của vua.
Nếu nói Tiểu Mạc Tử là tổng quản đứng đầu hoàng cung, có thân phận và địa vị hết sức quan trọng, đại diện cho tai, mắt, miệng của hoàng huynh, vậy thì vị Phúc công công này chính là người mà hoàng huynh tín nhiệm nhất, cũng là người biết được nhiều chuyện riêng tư của hoàng huynh nhất.
Loại tín nhiệm này không hề tầm thường, bởi vì hắn là người có thể trông nom bên cạnh long sàng của người.
Nói một cách khác, chu dù hoàng huynh sủng hạnh các phi tần trong hậu cung hay mỗi khi đến mùng một và mười lăm, hoàng huynh đi đến Khôn Hòa Cung
- trong tẩm điện của hoàng hậu nương nương theo quy định của tổ tiên, thì vị Phúc công công này vẫn được vào theo, hầu hạ cách vài tấm màn che.
“Phúc công công, sao lại là ngươi?”
Sở Cửu Nhi híp mắt hỏi.
Hai ngày nay, hoàng huynh cứ lạ lùng như bị trúng tà vậy.
Đầu tiên là không hiểu vì sao lại phong thưởng cho Bạch Sơ Nguyệt làm nhất phẩm Hiền phi trên tiệc ngắm hoa, không chỉ khiến các phi tần trong hậu cung cuộn trào sóng ngầm, mà đến cả triều đình cũng nổi sóng, ai nấy đều đang suy đoán thánh ý của hoàng huynh.
Bây giờ, huynh ấy lại tiếp tục ban Phúc công công cho thánh tăng, rốt cuộc huynh ấy đang nghĩ gì vậy? Phúc công công không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh mà khom lưng trả lời: “Bẩm công chúa, hoàng thượng nói, thánh tăng có Phật pháp vô biên, là ông trời ban tặng cho nước Sở nên hoàng thượng sai nô tài bảo hộ thánh tăng, không cho phép người nào bất kính với thánh tăng, hoặc là có ý định bất kính với thánh tăng.”
Sắc mặt Sở Cửu Nhi lập tức sa sầm xuống, hóa ra là như vậy! Hoàng huynh là đang đề phòng nàng sao? Phúc công công làm như không thấy dáng vẻ u ám của Sở Cửu Nhi, hắn xoay người, sau đó cung kính hành lễ với Lam Vân: “Nô tài Phúc Chân tham kiến thánh tăng, hoàng thượng sai nô tài đi theo thánh tăng, thánh tăng có thể đến bất cứ nơi đâu ở Kinh thành.”
Sở Cửu Nhi bỗng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trừng to đôi mắt với khí phách sáng rực nhìn Lam Vân: “Ngươi đã làm gì lại có thể khiến hoàng huynh xem trọng ngươi như vậy?”
Có thể đến bất cứ nơi đâu ở Kinh thành, những chữ này cộng thêm Phúc công công nữa là đã ngang bằng với “như trẫm đích thân đến”
rồi.
Lam Vân chậm rãi nhắm mắt lại, không hề lên tiếng, đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp nhẹ nhàng niệm chuỗi tràng hạt.
Pháp Không đại sư đứng cạnh hắn thì chắp hai tay lại, cười nói: “Thiện tai, thiện tai, sự phổ biến của Phật, có thể dung nạp đất trời.
Đạo của thiền, có thể ổn định lòng dân.
Bệ hạ có thể xem trọng Phật pháp, ngày Phật pháp của nước Sở hưng thịnh trở lại không còn xa nữa.
Sư đệ à, công đức của đệ vô lượng rồi.”
“Cái gì, Pháp Không đại sư là sư huynh của ngươi?”
“Hóa ra Pháp Không đại sư là sư huynh của thánh tăng.”
Hai giọng nói ngạc nhiên vang lên cùng một lúc, giọng đầu tiên là của Sở Cửu Nhi, thứ hai là của Phúc công công.
Vừa dứt lời thì cả hai đều nhìn về phía Pháp Không đại sư vẫn luôn khiêm tốn ẩn mình, dường như chẳng hề có cảm giác tồn tại nhưng rõ ràng vẫn luôn xuất hiện tại đây.
Lam Vân chắp hai tay lại, thành kính nhắm mắt.
Giữa lúc Sở Cửu Nhi, Phúc công công cùng với một đoàn thị vệ, thái giám, cung nữ không hiểu chuyện gì xảy ra, một hồi Phật âm như có như không bỗng nhiên lặng lẽ thoảng qua tai của mọi người.
Thanh âm như gió nhẹ lướt qua, như mưa phùn thấm ướt vạn vật, như lá mùa thu rơi, như băng tuyết tan chảy, từ tai đến đầu rồi xuống tim, cuối cùng truyền khắp toàn thân, không, truyền thẳng đến linh hồn, khiến đất trời thoáng chốc trở nên yên tĩnh, khiến người ta bất giác muốn thành kính tụng kinh theo hắn.
Sở Cửu Nhi ngẩn ngơ nhìn Lam Vân đang nhắm mắt niệm kinh cùng Pháp Không đại sư.
Ánh mặt trời ngả về phía tây, vừa đúng lúc chiếu rọi trên lưng họ.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như tỏa ra hào quang vạn trượng, làm cho nàng không thể nhìn rõ gương mặt của họ, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng và đường nét ẩn trong nắng chiều.
Giây phút này, Lam Vân thánh tăng và Pháp Không đại sư đang đứng trước mặt mọi người, giống như thần Phật ngoài trần thế, bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm trên áng mây bảy màu mà bay lên trời, thần sắc cử chỉ của họ nói cho mọi người ở đây biết rằng, họ không thuộc về nhân gian! Con ngươi của Sở Cửu Nhi khẽ co lại, nàng đột nhiên lớn tiếng quát lên: “Câm miệng.”
Nhưng tiếng niệm kinh như có như không vẫn tiếp tục vang lên.
Sở Cửu Nhi giận dữ, nàng rút roi dài bên hông ra hung ác quất về phía Lam Vân, nhưng khi thấy hắn không tránh không né, tựa như chẳng hề cảm giác được thì chiếc roi lại mạnh mẽ đổi sang hướng khác, đánh vào lưng ngựa đỏ thẫm đang kéo xe.
Hai móng trước của ngựa nhảy lên thật cao, nó hí dài một tiếng, tiếng tụng kinh chấm dứt.
Lam Vân chậm rãi mở mắt ra nhìn con ngựa đang đau đớn, sau đó lẳng lặng dõi theo Sở Cửu Nhi.
Sở Cửu Nhi có chút chột dạ khi bị hắn nhìn, nhưng nàng vẫn cố gắng nhướng cằm, kiêu căng lại ngạo mạn cầm roi chỉ vào Lam Vân rồi trách mắng: “Bản công chúa cảnh cáo ngươi, không được phép niệm kinh trước mặt bản công chúa nữa.
Nếu còn có lần sau, bản công chúa sẽ giết...
sư huynh của ngươi.”
“A di đà Phật, tâm ma của công chúa...”
“Ngươi câm miệng lại cho bản công chúa, bản công chúa chưa cho phép ngươi lên tiếng.”
Sở Cửu Nhi lạnh giọng nói với Pháp Không, ánh mắt nàng lại nhìn thẳng vào Lam Vân, chất chứa sự không cam lòng cùng phẫn nộ.
Lam Vân chỉ lẳng lặng nhìn nàng mà không nói một lời, Pháp Không đại sư đứng ở một bên bị đe dọa thì âm thầm lắc đầu, khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại, như là nhập định ngay tại chỗ.
“Ngươi đã đồng ý cùng bản công chúa đi dạo phố, vậy thì không được tụng kinh niệm Phật nữa, nếu không...”
Sở Cửu Nhi vung roi dài trên tay mình lên: “Nếu không thì cây roi trong tay bản công chúa sẽ không nể tình đâu.”
Lam Vân mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Công chúa nói thích tiểu tăng, lý do là gì?”
Sở Cửu Nhi ngẩn người ra, ngay cả Phúc công công cũng sững sờ.
Đừng nói đến những người hầu khác, họ đều không ngờ thánh tăng lại dám hỏi công chúa một vấn đề thẳng thắn đến thế giữa đường phố người qua kẻ lại của hoàng thành, trước mặt nhiều người như vậy.
“Công chúa, lý do là gì?”
Lam Vân thản nhiên hỏi lại.
Sau khi Sở Cửu Nhi bình tĩnh trở lại, gương mặt nàng thoắt cái đỏ rực lên như muốn bốc cháy.
Ánh mắt ngập ngừng của nàng vội né tránh nhìn sang chỗ khác, nàng ho nhẹ một tiếng, rồi lẩm bẩm nói: “Ta...
ta thích...
chính là thích, làm gì có nhiều lý do đến thế?”
Trước mặt mọi người, lại nghe công chúa dám thẳng thắn nói tâm tư của mình với thánh tăng như thế, Phúc công công khẽ cau mày, ánh mắt mơ hồ nhìn thánh tăng thật kỹ, không để sót bất kỳ biểu cảm nào của hắn.
Lam Vân lại hỏi tiếp: “Công chúa thích gì ở tiểu tăng?”
Sở Cửu Nhi xấu hổ trừng hắn một cái, vốn định nói ra lời khiển trách nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ và ánh mắt nghiêm túc của hắn, trái tim nàng bỗng đập thật mạnh mẽ, sau đó bắt đầu nhảy thình thịch.
Thời gian thoáng chốc như trở lại khoảnh khắc đầu tiên nàng gặp hắn, trời đất vạn vật đều hóa thành hư vô, trước mắt nàng chỉ còn mỗi mình hắn.
Mà giờ đây, tựa hồ lại có chút khác biệt với lần đầu tiên ấy, bởi vì nàng vô cùng chắc chắn, trong khoảnh khắc khi nãy, nàng có thể nhìn thấy sự tồn tại của bản thân trong đôi mắt hắn.
“Ta thích tất cả của ngươi.”
“Tất cả? Nhưng tiểu tăng thuộc về Phật, công chúa lại không thích Phật.”
“Không...
không phải ta không thích Phật, mà là...
là sợ hãi...”
/318
|