Khi Vũ Văn Tranh biết được tổng quản của Tỉnh Vương Phủ tự mình đến mời hắn đến phủ, nói rằng Tĩnh vương gia muốn gặp hắn, tuy ngoài mặt hắn không thể hiện gì, nhưng trong lòng lại có chút
nghi hoặc, bởi vì hắn vừa mới gặp1Tĩnh vương hôm qua, Tỉnh vương còn nói hôm nay phải rời thành đến huyện Lâm để uống rượu mừng của quân vương mà. Vũ Văn Tranh híp mắt lại, lẽ nào là Linh Chi quận chúa muốn gặp hắn?
Tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng hắn vẫn8đúng hẹn mà đến. Vừa bước vào đại sảnh của Tỉnh Vương Phủ, Vũ Văn Tranh đã thấy Tỉnh vương phi đang dõi theo hắn với vẻ mặt không vui.
Mà khi Vũ Văn Tranh rời khỏi Tỉnh Vương Phủ, sắc mặt của hắn cũng có chút ngưng trọng.
Tuy2Tĩnh vương phi chưa nói rõ ra, nhưng dĩ nhiên hắn cũng hiểu được ẩn ý trong đó. Nghĩ đến chuyện Nguyên Linh Chi có khả năng đã mang thai con nối dõi của hắn, Vũ Văn Tranh không những không cảm thấy vui mừng, trái lại trong4lòng còn có chút buồn rầu.
Không phải hắn không muốn có con nối dõi, mà là lo lắng đến tình cảnh trước mắt. Nếu Nguyên Linh Chi thực sự có thai, vậy đứa con này nghiễm nhiên sẽ là đích trưởng nữ hoặc đích trưởng tử của hắn. Nhưng nó lại đến hơi sớm, bởi chưa kết hôn mà đánh mất trinh tiết đã khiến cho thân phận quý nữ của Nguyễn Linh Chi có tì vết. Nếu bây giờ thêm chuyện chưa cưới mà sinh con, không chỉ mình nàng bị người đời phỉ nhổ, điều quan trọng là sẽ khiến đích trưởng tử của hắn cũng mang theo vết nhơ khó mà rửa sạch suốt cả đời.
Ý của Tĩnh vương phi không gì khác ngoài việc muốn hắn mau chóng cưới Nguyên Linh Chi làm vợ. Mà chuyện đã đến nước này, hắn cũng thực sự phải nhanh chóng lấy nàng mới được.
Ba ngày sau, Tĩnh Vương Phủ và Vũ Văn Phủ đã xác định ngày lành để đại hôn. Sau khi tính toán thì hiện giờ cách ngày đại hôn còn không quá nửa tháng nữa, thế nên cũng khiến cả hai nhà bận rộn đến mức xoay vòng vòng. Đối với ngày đại hôn, Nguyên Linh Chi chỉ trầm mặc không nói. Vì nàng biết ở thời đại này, chưa cưới mà sinh con sẽ bị ngâm lồng heo, nên kế hoạch hiện giờ chỉ có thể là nhanh chóng kết hôn để che mắt người đời, đến lúc sinh thì có thể tuyên bố với bên ngoài rằng nàng sinh non.
Nhưng điều khiến nàng hộc máu là, đợi đến khi hai nhà lo lắng không yên, bận rộn xong hết thảy những nghi lễ cần thiết, và cũng đã gửi thiệp mời đi hết rồi, thì dì cả đến trễ hơn mười ngày của nàng bỗng nhiên lại xuất hiện, khiến nàng muôn phần ngạc nhiên cùng vui mừng, lại bứt rứt đến mức đau gan.
Khi được biết dì cả của Nguyên Linh Chi lại đến, Tĩnh vương phi còn vui mừng hơn cả nàng. Bà gióng trống khua chiêng mời tháiy vào phủ bắt mạch cho Nguyên Linh Chi, thuận tiện bồi bổ sức khỏe cho nàng, để sau khi thành thân thì Linh Chi sớm sinh được đích tử.
Thái y cũng đã thấy nhiều người như thế nên không lấy làm lạ trước tâm tư của Tĩnh vương phi, mà nghiêm túc kê đơn thuốc cho Nguyên Linh Chi bồi bổ sức khỏe.
Về phần Vũ Văn Thanh, lúc hắn biết được tin này, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại thầm nảy sinh nghi ngờ, Tĩnh vương phi sẽ không vì hối thúc hắn mau chóng cưới Nguyên Linh Chi mà giở trò bịp này chứ? Tĩnh Vương Phủ giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng, khiến cho Phương Trinh Ngọc đang dưỡng thương nơi khuê phòng thầm ghi hận trong lòng. Từ sau khi nàng bị thương, Nguyên Linh Chi chưa hề ghé thăm nàng một lần nào, không chỉ như vậy, đến cả di mẫu vẫn luôn yêu thương nàng cũng không đến đây, chỉ một lòng một dạ bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho Nguyên Linh Chi mà hoàn toàn làm lơ nàng.
Chuyện này khiến Phương Trinh Ngọc vô cùng buồn bã, trong lòng nàng cũng càng lúc càng oán hận, cả người đều tỏa ra hơi thở u ám làm cho không ai dám đến gần.
Nàng hận Nguyên Linh chi, cũng hận Tĩnh vương phi không những không xử phạt Nguyên Linh Chi, còn chỉ lo chuẩn bị đồ cưới cho con gái mà xem nhẹ nàng.
Thực ra mấy ngày nay, Dư Chu Nguyệt cũng thường xuyên đến thăm nàng, nhưng cũng chẳng thể làm nàng lắng xuống lửa hận trong lòng. Hôm nay, Dư Chu Nguyệt lại đến thăm Phương Trinh Ngọc. Khi thấy toàn bộ Tĩnh Vương Phủ đều đang chuẩn bị đồ cưới cho Linh Chi quận chúa, trong lòng nàng ta bất giác thở dài một tiếng thương thay cho biểu muội. Chung quy cũng là ăn nhờ ở đậu. Tuy Tĩnh vương phi là di mẫu ruột của Trinh Ngọc, nhưng trong lòng bà, Phương Trinh Ngọc vẫn không thể sánh bằng nữ nhi ruột thịt của mình.
Năm ấy, cữu mẫu* khăng khăng phó thác Phương Trinh Ngọc cho tỷ tỷ của bà nuôi nấng. Có lẽ là vì lo lắng cữu cữu có người mới sẽ quên người cũ, không chăm sóc chu đáo cho Trinh Ngọc. Mà dù sao thì phó thác cho tỷ tỷ mang thân phận Tĩnh vương phi cũng có thể diện hơn là nuôi ở Phương gia, hơn nữa có Tĩnh vương phi quan tâm, cũng dễ gả năng cho nhà chồng tốt.
(*) Cữu mẫu: mợ.
Nhưng hôm nay xem ra, có lẽ cữu mẫu đã nhầm rồi, cho dù Phương gia chăm sóc không chu đáo, cũng tuyệt đối không để Trinh Ngọc chịu tủi thân như thế này. “Biểu tiểu thư, người mau khuyên nhủ tiểu thư đi, tiểu thư nổi giận rồi.” Thấy Chu Nguyệt đến, bà vú của Phương Trinh Ngọc như thấy được cứu tinh, vội vã tiến lên nói với giọng vô cùng lo lắng.
Thực ra không cần bà vú nhắc nhở thì Chu Nguyệt cũng đã nghe được âm thanh vang lên trong phòng.
Nàng ta ở bên ngoài đợi cho đến khi trong phòng không còn tiếng động nữa mới bước vào, cũng không hề bất ngờ khi thấy Phương Trinh Ngọc đang ngồi ngẩn người trước gương như người gỗ, không nói một lời.
Chu Nguyệt thở dài một tiếng. Ban đầu, nàng ta đã không đồng ý chuyện Trinh Ngọc thích Vũ Văn Thanh rồi, nhưng thật không ngờ sự đời khó lường, Nguyên Linh Chi thể mà lại cướp mất người trong lòng của Trinh Ngọc.
Phương Trinh Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị thương của mình trong gương rồi lên tiếng, từng câu từng chữ chứa đựng sự hung ác tàn nhẫn vô cùng đáng sợ: “Ta nhất định sẽ không buông tha cho nàng ta.” Chu Nguyệt thấy được sự điên cuồng cùng oán hận trong mắt Phương Trinh Ngọc, trong lòng nàng ta cũng có chút sợ sệt, nhưng vẫn tính toán khuyên bảo.
“Trinh Ngọc à, thái y cũng đã nói mặt của muội sẽ không để lại sẹo đâu. Muội cứ yên tâm đi, chuyện này coi như cho qua nhé?” Suy cho cùng thì Trinh Ngọc còn phải dựa vào Tĩnh vương phi để tìm cho nàng một cuộc hôn nhân tốt, lỡ như hành động theo cảm tính, người thiệt thòi vẫn là bản thân nàng.
Phương Trinh Ngọc không lên tiếng, nhưng trên mặt cũng đã để lộ oán hận cùng với quyết tâm báo thù của nàng.
Chu Nguyệt nhíu mày, nàng ta bất chợt quyết định sau này sẽ ít qua lại với Trinh Ngọc. Bất luận là Linh Chi quận chúa hay Trinh Ngọc, Tĩnh vương phi đều không giáo dục tốt.
Mà sau ngày hôm nay, Dư Chu Nguyệt quả thật cố tình giảm bớt số lần đến thăm Phương Trinh Ngọc. Đợi đến khi vết thương trên mặt Phương Trinh ngọc sắp khỏi, nàng ta cũng không còn xuất hiện nữa.
Chỉ trong chớp mắt, ngày mai đã là ngày đại hôn của Nguyên Linh Chi rồi. Trong khuê phòng của Nguyên Linh Chi, Tĩnh vương phi đang hết sức nghiêm túc dạy bảo con gái phải đối nhân xử thế như thế nào khi về nhà chồng.
Đối với những chuyện học hành như thế này, Nguyên Linh Chi nghe vào tai trái lại ra tai phải, hoàn toàn không thèm để bụng. Không phải nàng không biết tranh đấu ở hậu viện tàn khốc đến đâu, mà là nàng cho rằng mình xuất giá với thân phận quận chúa cao quý, có bổng lộc hơn người, còn có ruộng đất, trang viên và tá điền làm của hồi môn, bất kể là về địa vị hay là về mặt kinh tế, nàng đều không cần nhờ đến Vũ Văn Tranh Hơn nữa trong Kinh thành này, Vũ Văn tranh còn phải dựa vào địa vị nhà mẹ đẻ của nàng mới có thể đứng vững gót chân nữa, mà Vũ Văn Tranh không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hắn không dám bạc đãi nàng.
“Linh Chi, rốt cuộc con có nghe lời nương nói không?” Tĩnh vương phi dùng dạy bảo, thấy được sự không kiên nhẫn trong mắt con gái, trong lòng bà rất lo lắng. “Nương à, con đều nghe được hết rồi. Người cứ yên tâm đi, trong lòng con nắm chắc mà.” Nguyên Linh Chi rũ mắt nói.
Trong lòng nắm chắc? Tĩnh vương phi chỉ sợ trong lòng nàng nắm quá chắc, cuối cùng lại phản tác dụng.
“Linh Chi, con nghe nương nói đây, tuy con là quận chúa cao quý được hoàng thượng đích thân phong thưởng, theo lý mà nói, thân phận của con quả thật có thể càng cao quý hơn nữa, nhưng sau khi Lưu hoàng hậu bị giết, sở dĩ nương vẫn luôn yêu cầu con không thể quá phô trương, chuyện gì cũng phải nhượng bộ ba phần, thà chịu thiệt cũng không cậy mạnh, là bởi vì phong hào của con khiến kẻ khác kiêng kỵ. Trước khi con chưa bị thương, tuy tính tình chất phác làm người ta khinh thường, nhưng cũng đã bảo vệ con rất tốt, còn bây giờ... nương thực sự lo lắng cho con.”
Trong lòng Nguyên Linh Chi khiếp sợ, nàng gắng gượng nở một nụ cười: “Nương à, con hiểu những gì nương nói, con cũng biết phong hào của mình dính dáng đến Lưu hoàng hậu, mà chẳng phải những năm qua con đều nghe lời nương đấy sao, thà chịu thiệt cũng không ra mặt, người còn lo lắng gì nữa chứ? Hơn nữa, bây giờ Vô Ưu công chúa được hoàng thượng mù quáng sủng ái, nắm giữ quyền thế hơn người, hiện nay đưa mắt nhìn cả triều đình, có mấy ai còn vì có liên quan đến Lưu hoàng hậu mà bị chèn ép nữa đâu?”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết. Nương cứ yên tâm đi, phong hào quận chúa của con bây giờ không những không khiến người ta kiêng kỵ, trái lại còn vô cùng đáng giá nữa đó.” Nguyên Linh Chi híp mắt nói.
Tĩnh vương phi ngạc nhiên, nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó thấp giọng quở trách: “Không được nói bậy, cẩn thận họa là do từ miệng mà ra.” Lời này mà truyền đến tai hoàng thượng, chắc chắn sẽ khiến thành nhan tức giận.
Nguyên Linh Chi thở dài một tiếng: “Nương à, nơi này chỉ có mẹ con chúng ta thôi, người cũng đừng trông gà hóa cuốc, căng thẳng quá mức như thế.”
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, tóm lại là con hãy nhớ lấy lời nương nói, chuyện gì cũng nhượng bộ ba phần, có lúc chịu thiệt cũng là phúc, tuyệt đối đừng quá háo thắng.” Trước đây, bà từng hối hận vì đã dọa dẫm Linh Chi, làm con bé hiền lành kiệm lời quá mức, nhưng từ sau khi Linh Chi bị thương, nó lại quá hiểu thắng tự tin cũng khiến bà lo lắng, đúng là chẳng có gì có thể khiến bà bớt lo mà. “Biết rồi thưa nương.” Nguyên Linh Chi lạnh nhạt trả lời.
Tĩnh vương phi nhíu mày, còn đang định nói thêm gì đó, lại thấy dáng vẻ mất hết hứng thú của con gái, rõ ràng là không muốn nghe bà dặn dò nữa, bà thầm thở dài một tiếng, có lẽ bà đã quá căng thẳng rồi. “Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai phải thức dậy rửa mặt chải đầu từ rất sớm đó.” “Con biết rồi, nương đi thong thả.” Thấy Nguyên Linh Chi ngồi một chỗ không hề động đậy, Tĩnh vương phi khẽ mấp máy môi một chút, cuối cùng cũng không nói gì. Bà xốc lại tinh thần, quyết định sau khi trở về sẽ chọn lựa lại những hộ vệ đi theo Linh Chi về nhà chồng, bản lĩnh hơi yêu cũng không sao, nhưng nhất định phải trung thành cùng đáng tin cậy mới được, còn có tỳ nữ và ma ma nữa... Nguyên Linh Chi uể oải chống cằm, ngày mai là kết hôn rồi, nhưng nàng vẫn có cảm giác không chân thật.
Nguyên Linh Chi bất chợt ngồi thẳng người lên khi nghĩ về người đến từ cùng một nơi với nàng nhưng vẫn còn ẩn giấu trong bóng tối, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nàng không tin người đó mãi mãi cũng không lộ ra sơ hở.
Chẳng qua, trong lúc âm thầm điều tra về người đó, nàng cũng phải tiến hành bước tiếp theo.
Đầu tiên, Nguyên Linh Chi nhất định phải khiến Vũ Văn Tranh biết được năng lực của nàng. Thân phận Nhàn Bút vốn dĩ cũng là một trong những lợi thế, nhưng bởi vì có một người trốn trong bóng tối đã biết được át chủ bài này, thế nên nàng không thể đụng đến nó nữa.
Vì vậy, việc cấp bách của nàng bây giờ là phải làm thế nào để chinh phục Vũ Văn Tranh, tiện đà nắm giữ hắn trong lòng bàn tay?
Vũ Văn Tranh là thương nhân, hắn không hề thiếu tiền tài, thứ hắn thiếu là một người vợ có thân phận cao quý lại có thể trợ giúp hắn một tay, để gia tộc Vũ Văn trở thành quý tộc.
Ai nấy đều nói Vô Ưu công chúa tôn vinh vô hạn, nhưng theo Nguyên Linh Chi thấy, Vô Ưu công chúa chẳng qua cũng chỉ là quân cờ cao cấp mà thôi, kết thân với nàng ta quả thực có thể đạt được một chút lợi nhỏ trước mắt, nhưng cũng chỉ là lợi nhỏ.
Tuy hoàng đế vẫn chưa đến bảy tám chục tuổi, nhưng các hoàng tử đều đã lớn rồi. Bây giờ, nước Đại Nguyên lại có nội chiến, nếu nhất thời không tiêu diệt được phản quân, nói không chừng với phong cách làm việc ngông cuồng tự đại, duy ngã độc tôn* của hoàng đế, ông ta sẽ tự mình ngự giá thân chinh để chứng tỏ sự anh minh thần võ của bản thân.
(*) Duy ngã độc tôn: có nguồn gốc từ câu nói của Phật: Thiên thượng Thiên hạ duy ngã độc tôn, thường được hiểu với nghĩa thông thường là: Trên trời, dưới trời, chỉ có một mình ta là tôn kính nhất.
Mà trò ngự giá thân chinh thì nguy hiểm vô cùng, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể chết ở bên ngoài, đến lúc đó hoàng tử đăng cơ... Mà cho dù hoàng để không chết thì theo nàng thấy, đầu tư lâu dài từ bây giờ cũng rất cần thiết. Lã Bất Vi nhờ đầu cơ kiếm lợi mà cuối cùng có được quyền lực khuynh đảo thiên hạ, Vũ Văn Tranh cũng có thể làm được như vậy. Dĩ nhiên, có nàng ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không để Vũ Văn Tranh rơi vào kết cục như Lã Bất Vi, nhưng tiền đề là hắn phải một lòng một dạ với nàng... “Quận chúa, vương phi đưa món canh hạt sen ngân nhĩ mà người thích uống nhất đến.”
Nguyên Linh Chi đang suy nghĩ hết sức đắc ý thì thị nữ thiếp thân của nàng đưa canh đến. Sau khi nghĩ thông suốt về phương hướng cơ bản mình cần phải đi, tâm trạng của Nguyên Linh Chi rất vui vẻ, cũng có hứng ăn uống, nàng bèn nhận lấy canh, thanh nhã khuấy đều rồi đưa vào miệng.
Lúc này đây, Nguyên Linh Chi không biết rằng, nàng thực sự đã đánh giá quá thấp nỗi hận của Phương Trinh Ngọc đối với nàng, cũng xem thường thủ đoạn trả thù của nữ tử thời xưa. Chén canh hạt sen ngân nhĩ nàng đang từng muỗng, từng muỗng uống vào bây giờ đã trộn lẫn nỗi hận thấu xương của Phương Trinh Ngọc.
Khi biết được tin Nguyên Linh Chi uống hết chén canh hạt sen ngân nhĩ kia, Phương Trinh Ngọc siết chặt bình thuốc trong tay, trên mặt nàng hiện lên sự điên cuồng sau khi đạt được mục đích. Nguyên Linh Chi, nàng ta tưởng rằng được gả cho Vũ Văn công tử như mong muốn là thắng rồi sao? Không, nàng ta sẽ không thắng được, bởi vì cả đời này, nàng ta không thể có được con của Vũ Văn công tử. Mà một chủ mẫu không có con cái, dù cho thân phận của nàng ta cao quý thì lại thế nào?
Mà mối thù giữa Nguyên Linh Chi và nàng còn chưa xong đâu.
nghi hoặc, bởi vì hắn vừa mới gặp1Tĩnh vương hôm qua, Tỉnh vương còn nói hôm nay phải rời thành đến huyện Lâm để uống rượu mừng của quân vương mà. Vũ Văn Tranh híp mắt lại, lẽ nào là Linh Chi quận chúa muốn gặp hắn?
Tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng hắn vẫn8đúng hẹn mà đến. Vừa bước vào đại sảnh của Tỉnh Vương Phủ, Vũ Văn Tranh đã thấy Tỉnh vương phi đang dõi theo hắn với vẻ mặt không vui.
Mà khi Vũ Văn Tranh rời khỏi Tỉnh Vương Phủ, sắc mặt của hắn cũng có chút ngưng trọng.
Tuy2Tĩnh vương phi chưa nói rõ ra, nhưng dĩ nhiên hắn cũng hiểu được ẩn ý trong đó. Nghĩ đến chuyện Nguyên Linh Chi có khả năng đã mang thai con nối dõi của hắn, Vũ Văn Tranh không những không cảm thấy vui mừng, trái lại trong4lòng còn có chút buồn rầu.
Không phải hắn không muốn có con nối dõi, mà là lo lắng đến tình cảnh trước mắt. Nếu Nguyên Linh Chi thực sự có thai, vậy đứa con này nghiễm nhiên sẽ là đích trưởng nữ hoặc đích trưởng tử của hắn. Nhưng nó lại đến hơi sớm, bởi chưa kết hôn mà đánh mất trinh tiết đã khiến cho thân phận quý nữ của Nguyễn Linh Chi có tì vết. Nếu bây giờ thêm chuyện chưa cưới mà sinh con, không chỉ mình nàng bị người đời phỉ nhổ, điều quan trọng là sẽ khiến đích trưởng tử của hắn cũng mang theo vết nhơ khó mà rửa sạch suốt cả đời.
Ý của Tĩnh vương phi không gì khác ngoài việc muốn hắn mau chóng cưới Nguyên Linh Chi làm vợ. Mà chuyện đã đến nước này, hắn cũng thực sự phải nhanh chóng lấy nàng mới được.
Ba ngày sau, Tĩnh Vương Phủ và Vũ Văn Phủ đã xác định ngày lành để đại hôn. Sau khi tính toán thì hiện giờ cách ngày đại hôn còn không quá nửa tháng nữa, thế nên cũng khiến cả hai nhà bận rộn đến mức xoay vòng vòng. Đối với ngày đại hôn, Nguyên Linh Chi chỉ trầm mặc không nói. Vì nàng biết ở thời đại này, chưa cưới mà sinh con sẽ bị ngâm lồng heo, nên kế hoạch hiện giờ chỉ có thể là nhanh chóng kết hôn để che mắt người đời, đến lúc sinh thì có thể tuyên bố với bên ngoài rằng nàng sinh non.
Nhưng điều khiến nàng hộc máu là, đợi đến khi hai nhà lo lắng không yên, bận rộn xong hết thảy những nghi lễ cần thiết, và cũng đã gửi thiệp mời đi hết rồi, thì dì cả đến trễ hơn mười ngày của nàng bỗng nhiên lại xuất hiện, khiến nàng muôn phần ngạc nhiên cùng vui mừng, lại bứt rứt đến mức đau gan.
Khi được biết dì cả của Nguyên Linh Chi lại đến, Tĩnh vương phi còn vui mừng hơn cả nàng. Bà gióng trống khua chiêng mời tháiy vào phủ bắt mạch cho Nguyên Linh Chi, thuận tiện bồi bổ sức khỏe cho nàng, để sau khi thành thân thì Linh Chi sớm sinh được đích tử.
Thái y cũng đã thấy nhiều người như thế nên không lấy làm lạ trước tâm tư của Tĩnh vương phi, mà nghiêm túc kê đơn thuốc cho Nguyên Linh Chi bồi bổ sức khỏe.
Về phần Vũ Văn Thanh, lúc hắn biết được tin này, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại thầm nảy sinh nghi ngờ, Tĩnh vương phi sẽ không vì hối thúc hắn mau chóng cưới Nguyên Linh Chi mà giở trò bịp này chứ? Tĩnh Vương Phủ giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng, khiến cho Phương Trinh Ngọc đang dưỡng thương nơi khuê phòng thầm ghi hận trong lòng. Từ sau khi nàng bị thương, Nguyên Linh Chi chưa hề ghé thăm nàng một lần nào, không chỉ như vậy, đến cả di mẫu vẫn luôn yêu thương nàng cũng không đến đây, chỉ một lòng một dạ bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho Nguyên Linh Chi mà hoàn toàn làm lơ nàng.
Chuyện này khiến Phương Trinh Ngọc vô cùng buồn bã, trong lòng nàng cũng càng lúc càng oán hận, cả người đều tỏa ra hơi thở u ám làm cho không ai dám đến gần.
Nàng hận Nguyên Linh chi, cũng hận Tĩnh vương phi không những không xử phạt Nguyên Linh Chi, còn chỉ lo chuẩn bị đồ cưới cho con gái mà xem nhẹ nàng.
Thực ra mấy ngày nay, Dư Chu Nguyệt cũng thường xuyên đến thăm nàng, nhưng cũng chẳng thể làm nàng lắng xuống lửa hận trong lòng. Hôm nay, Dư Chu Nguyệt lại đến thăm Phương Trinh Ngọc. Khi thấy toàn bộ Tĩnh Vương Phủ đều đang chuẩn bị đồ cưới cho Linh Chi quận chúa, trong lòng nàng ta bất giác thở dài một tiếng thương thay cho biểu muội. Chung quy cũng là ăn nhờ ở đậu. Tuy Tĩnh vương phi là di mẫu ruột của Trinh Ngọc, nhưng trong lòng bà, Phương Trinh Ngọc vẫn không thể sánh bằng nữ nhi ruột thịt của mình.
Năm ấy, cữu mẫu* khăng khăng phó thác Phương Trinh Ngọc cho tỷ tỷ của bà nuôi nấng. Có lẽ là vì lo lắng cữu cữu có người mới sẽ quên người cũ, không chăm sóc chu đáo cho Trinh Ngọc. Mà dù sao thì phó thác cho tỷ tỷ mang thân phận Tĩnh vương phi cũng có thể diện hơn là nuôi ở Phương gia, hơn nữa có Tĩnh vương phi quan tâm, cũng dễ gả năng cho nhà chồng tốt.
(*) Cữu mẫu: mợ.
Nhưng hôm nay xem ra, có lẽ cữu mẫu đã nhầm rồi, cho dù Phương gia chăm sóc không chu đáo, cũng tuyệt đối không để Trinh Ngọc chịu tủi thân như thế này. “Biểu tiểu thư, người mau khuyên nhủ tiểu thư đi, tiểu thư nổi giận rồi.” Thấy Chu Nguyệt đến, bà vú của Phương Trinh Ngọc như thấy được cứu tinh, vội vã tiến lên nói với giọng vô cùng lo lắng.
Thực ra không cần bà vú nhắc nhở thì Chu Nguyệt cũng đã nghe được âm thanh vang lên trong phòng.
Nàng ta ở bên ngoài đợi cho đến khi trong phòng không còn tiếng động nữa mới bước vào, cũng không hề bất ngờ khi thấy Phương Trinh Ngọc đang ngồi ngẩn người trước gương như người gỗ, không nói một lời.
Chu Nguyệt thở dài một tiếng. Ban đầu, nàng ta đã không đồng ý chuyện Trinh Ngọc thích Vũ Văn Thanh rồi, nhưng thật không ngờ sự đời khó lường, Nguyên Linh Chi thể mà lại cướp mất người trong lòng của Trinh Ngọc.
Phương Trinh Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị thương của mình trong gương rồi lên tiếng, từng câu từng chữ chứa đựng sự hung ác tàn nhẫn vô cùng đáng sợ: “Ta nhất định sẽ không buông tha cho nàng ta.” Chu Nguyệt thấy được sự điên cuồng cùng oán hận trong mắt Phương Trinh Ngọc, trong lòng nàng ta cũng có chút sợ sệt, nhưng vẫn tính toán khuyên bảo.
“Trinh Ngọc à, thái y cũng đã nói mặt của muội sẽ không để lại sẹo đâu. Muội cứ yên tâm đi, chuyện này coi như cho qua nhé?” Suy cho cùng thì Trinh Ngọc còn phải dựa vào Tĩnh vương phi để tìm cho nàng một cuộc hôn nhân tốt, lỡ như hành động theo cảm tính, người thiệt thòi vẫn là bản thân nàng.
Phương Trinh Ngọc không lên tiếng, nhưng trên mặt cũng đã để lộ oán hận cùng với quyết tâm báo thù của nàng.
Chu Nguyệt nhíu mày, nàng ta bất chợt quyết định sau này sẽ ít qua lại với Trinh Ngọc. Bất luận là Linh Chi quận chúa hay Trinh Ngọc, Tĩnh vương phi đều không giáo dục tốt.
Mà sau ngày hôm nay, Dư Chu Nguyệt quả thật cố tình giảm bớt số lần đến thăm Phương Trinh Ngọc. Đợi đến khi vết thương trên mặt Phương Trinh ngọc sắp khỏi, nàng ta cũng không còn xuất hiện nữa.
Chỉ trong chớp mắt, ngày mai đã là ngày đại hôn của Nguyên Linh Chi rồi. Trong khuê phòng của Nguyên Linh Chi, Tĩnh vương phi đang hết sức nghiêm túc dạy bảo con gái phải đối nhân xử thế như thế nào khi về nhà chồng.
Đối với những chuyện học hành như thế này, Nguyên Linh Chi nghe vào tai trái lại ra tai phải, hoàn toàn không thèm để bụng. Không phải nàng không biết tranh đấu ở hậu viện tàn khốc đến đâu, mà là nàng cho rằng mình xuất giá với thân phận quận chúa cao quý, có bổng lộc hơn người, còn có ruộng đất, trang viên và tá điền làm của hồi môn, bất kể là về địa vị hay là về mặt kinh tế, nàng đều không cần nhờ đến Vũ Văn Tranh Hơn nữa trong Kinh thành này, Vũ Văn tranh còn phải dựa vào địa vị nhà mẹ đẻ của nàng mới có thể đứng vững gót chân nữa, mà Vũ Văn Tranh không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hắn không dám bạc đãi nàng.
“Linh Chi, rốt cuộc con có nghe lời nương nói không?” Tĩnh vương phi dùng dạy bảo, thấy được sự không kiên nhẫn trong mắt con gái, trong lòng bà rất lo lắng. “Nương à, con đều nghe được hết rồi. Người cứ yên tâm đi, trong lòng con nắm chắc mà.” Nguyên Linh Chi rũ mắt nói.
Trong lòng nắm chắc? Tĩnh vương phi chỉ sợ trong lòng nàng nắm quá chắc, cuối cùng lại phản tác dụng.
“Linh Chi, con nghe nương nói đây, tuy con là quận chúa cao quý được hoàng thượng đích thân phong thưởng, theo lý mà nói, thân phận của con quả thật có thể càng cao quý hơn nữa, nhưng sau khi Lưu hoàng hậu bị giết, sở dĩ nương vẫn luôn yêu cầu con không thể quá phô trương, chuyện gì cũng phải nhượng bộ ba phần, thà chịu thiệt cũng không cậy mạnh, là bởi vì phong hào của con khiến kẻ khác kiêng kỵ. Trước khi con chưa bị thương, tuy tính tình chất phác làm người ta khinh thường, nhưng cũng đã bảo vệ con rất tốt, còn bây giờ... nương thực sự lo lắng cho con.”
Trong lòng Nguyên Linh Chi khiếp sợ, nàng gắng gượng nở một nụ cười: “Nương à, con hiểu những gì nương nói, con cũng biết phong hào của mình dính dáng đến Lưu hoàng hậu, mà chẳng phải những năm qua con đều nghe lời nương đấy sao, thà chịu thiệt cũng không ra mặt, người còn lo lắng gì nữa chứ? Hơn nữa, bây giờ Vô Ưu công chúa được hoàng thượng mù quáng sủng ái, nắm giữ quyền thế hơn người, hiện nay đưa mắt nhìn cả triều đình, có mấy ai còn vì có liên quan đến Lưu hoàng hậu mà bị chèn ép nữa đâu?”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết. Nương cứ yên tâm đi, phong hào quận chúa của con bây giờ không những không khiến người ta kiêng kỵ, trái lại còn vô cùng đáng giá nữa đó.” Nguyên Linh Chi híp mắt nói.
Tĩnh vương phi ngạc nhiên, nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó thấp giọng quở trách: “Không được nói bậy, cẩn thận họa là do từ miệng mà ra.” Lời này mà truyền đến tai hoàng thượng, chắc chắn sẽ khiến thành nhan tức giận.
Nguyên Linh Chi thở dài một tiếng: “Nương à, nơi này chỉ có mẹ con chúng ta thôi, người cũng đừng trông gà hóa cuốc, căng thẳng quá mức như thế.”
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, tóm lại là con hãy nhớ lấy lời nương nói, chuyện gì cũng nhượng bộ ba phần, có lúc chịu thiệt cũng là phúc, tuyệt đối đừng quá háo thắng.” Trước đây, bà từng hối hận vì đã dọa dẫm Linh Chi, làm con bé hiền lành kiệm lời quá mức, nhưng từ sau khi Linh Chi bị thương, nó lại quá hiểu thắng tự tin cũng khiến bà lo lắng, đúng là chẳng có gì có thể khiến bà bớt lo mà. “Biết rồi thưa nương.” Nguyên Linh Chi lạnh nhạt trả lời.
Tĩnh vương phi nhíu mày, còn đang định nói thêm gì đó, lại thấy dáng vẻ mất hết hứng thú của con gái, rõ ràng là không muốn nghe bà dặn dò nữa, bà thầm thở dài một tiếng, có lẽ bà đã quá căng thẳng rồi. “Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai phải thức dậy rửa mặt chải đầu từ rất sớm đó.” “Con biết rồi, nương đi thong thả.” Thấy Nguyên Linh Chi ngồi một chỗ không hề động đậy, Tĩnh vương phi khẽ mấp máy môi một chút, cuối cùng cũng không nói gì. Bà xốc lại tinh thần, quyết định sau khi trở về sẽ chọn lựa lại những hộ vệ đi theo Linh Chi về nhà chồng, bản lĩnh hơi yêu cũng không sao, nhưng nhất định phải trung thành cùng đáng tin cậy mới được, còn có tỳ nữ và ma ma nữa... Nguyên Linh Chi uể oải chống cằm, ngày mai là kết hôn rồi, nhưng nàng vẫn có cảm giác không chân thật.
Nguyên Linh Chi bất chợt ngồi thẳng người lên khi nghĩ về người đến từ cùng một nơi với nàng nhưng vẫn còn ẩn giấu trong bóng tối, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nàng không tin người đó mãi mãi cũng không lộ ra sơ hở.
Chẳng qua, trong lúc âm thầm điều tra về người đó, nàng cũng phải tiến hành bước tiếp theo.
Đầu tiên, Nguyên Linh Chi nhất định phải khiến Vũ Văn Tranh biết được năng lực của nàng. Thân phận Nhàn Bút vốn dĩ cũng là một trong những lợi thế, nhưng bởi vì có một người trốn trong bóng tối đã biết được át chủ bài này, thế nên nàng không thể đụng đến nó nữa.
Vì vậy, việc cấp bách của nàng bây giờ là phải làm thế nào để chinh phục Vũ Văn Tranh, tiện đà nắm giữ hắn trong lòng bàn tay?
Vũ Văn Tranh là thương nhân, hắn không hề thiếu tiền tài, thứ hắn thiếu là một người vợ có thân phận cao quý lại có thể trợ giúp hắn một tay, để gia tộc Vũ Văn trở thành quý tộc.
Ai nấy đều nói Vô Ưu công chúa tôn vinh vô hạn, nhưng theo Nguyên Linh Chi thấy, Vô Ưu công chúa chẳng qua cũng chỉ là quân cờ cao cấp mà thôi, kết thân với nàng ta quả thực có thể đạt được một chút lợi nhỏ trước mắt, nhưng cũng chỉ là lợi nhỏ.
Tuy hoàng đế vẫn chưa đến bảy tám chục tuổi, nhưng các hoàng tử đều đã lớn rồi. Bây giờ, nước Đại Nguyên lại có nội chiến, nếu nhất thời không tiêu diệt được phản quân, nói không chừng với phong cách làm việc ngông cuồng tự đại, duy ngã độc tôn* của hoàng đế, ông ta sẽ tự mình ngự giá thân chinh để chứng tỏ sự anh minh thần võ của bản thân.
(*) Duy ngã độc tôn: có nguồn gốc từ câu nói của Phật: Thiên thượng Thiên hạ duy ngã độc tôn, thường được hiểu với nghĩa thông thường là: Trên trời, dưới trời, chỉ có một mình ta là tôn kính nhất.
Mà trò ngự giá thân chinh thì nguy hiểm vô cùng, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể chết ở bên ngoài, đến lúc đó hoàng tử đăng cơ... Mà cho dù hoàng để không chết thì theo nàng thấy, đầu tư lâu dài từ bây giờ cũng rất cần thiết. Lã Bất Vi nhờ đầu cơ kiếm lợi mà cuối cùng có được quyền lực khuynh đảo thiên hạ, Vũ Văn Tranh cũng có thể làm được như vậy. Dĩ nhiên, có nàng ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không để Vũ Văn Tranh rơi vào kết cục như Lã Bất Vi, nhưng tiền đề là hắn phải một lòng một dạ với nàng... “Quận chúa, vương phi đưa món canh hạt sen ngân nhĩ mà người thích uống nhất đến.”
Nguyên Linh Chi đang suy nghĩ hết sức đắc ý thì thị nữ thiếp thân của nàng đưa canh đến. Sau khi nghĩ thông suốt về phương hướng cơ bản mình cần phải đi, tâm trạng của Nguyên Linh Chi rất vui vẻ, cũng có hứng ăn uống, nàng bèn nhận lấy canh, thanh nhã khuấy đều rồi đưa vào miệng.
Lúc này đây, Nguyên Linh Chi không biết rằng, nàng thực sự đã đánh giá quá thấp nỗi hận của Phương Trinh Ngọc đối với nàng, cũng xem thường thủ đoạn trả thù của nữ tử thời xưa. Chén canh hạt sen ngân nhĩ nàng đang từng muỗng, từng muỗng uống vào bây giờ đã trộn lẫn nỗi hận thấu xương của Phương Trinh Ngọc.
Khi biết được tin Nguyên Linh Chi uống hết chén canh hạt sen ngân nhĩ kia, Phương Trinh Ngọc siết chặt bình thuốc trong tay, trên mặt nàng hiện lên sự điên cuồng sau khi đạt được mục đích. Nguyên Linh Chi, nàng ta tưởng rằng được gả cho Vũ Văn công tử như mong muốn là thắng rồi sao? Không, nàng ta sẽ không thắng được, bởi vì cả đời này, nàng ta không thể có được con của Vũ Văn công tử. Mà một chủ mẫu không có con cái, dù cho thân phận của nàng ta cao quý thì lại thế nào?
Mà mối thù giữa Nguyên Linh Chi và nàng còn chưa xong đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/318
|