Cố An An, muội điên rồi sao?” Cố Lăng chần kinh kéo nàng sang một bên.
“Con... Con... thì ra con trách ta, con...” Cố lão gia nằm mơ cũng không ngờ là thế này, hai chân ông loạng choạng lùi ra sau, cả người lảo đảo muốn ngã. Cố Tam gia bước lên dìu lão gia tử đang bị đả kích, sắc mặt không vui nhìn Cố An An, ông vốn định lên tiếng chỉ trích nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ1hồng sưng mọng của nàng, ông không sao thốt lên lời được. “Nghiệt.... đúng là nghiệt mà.” Lão gia tử nộ khí công tâm, ngất xỉu đi. “Tổ phụ.” “Phụ thân...” Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cố An An trợn mắt sợ hãi, đầu óc nàng trống rỗng. Nước mắt rơi tí tách trên khuôn mặt Cố An An, nàng bịt chặt miệng, bỏ chạy ra ngoài.
“An An...” Cố Lăng vừa chăm sóc lão gia tử vừa muốn chăm sóc Cố8An An.
Cố Tam gia bắt mạch cho lão gia tử thì thấy ông không đáng ngại lắm, chỉ là nộ khí công tâm nên mới bị ngất xỉu, trái tim hoảng loạn của Cố Tam gia mới dần bình tĩnh trở lại. Để con bé đi đi, nó cũng sợ lắm rồi. Haiz, chuyện gì vậy cơ chứ!” Cố Tam gia thở dài lên tiếng.
Cổ Lăng mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì cho phải. An2An đã hiểu lầm ý của bọn họ rồi, nhưng nghiêm khắc mà nói, hình như nàng cũng không hề hiểu lầm.
Cổ gia đến nay đã trải qua bao nhiêu là chuyện, sớm đã nổi dã tâm rồi, nhưng nếu không có dã tâm thì vẫn còn lòng tham.
Bọn họ hưởng vinh hoa phú quý nhưng cô cô và YY lại phải sống trong trói buộc, bảo bọn họ làm sao chịu được?
Cùng lúc Cổ gia đang náo loạn đến túi bụi4thì ở đầu khác của Kinh thành nước Sở cũng vì một hòn đá nhỏ khiến cho dậy sóng, còn náo loạn trầm trọng hơn nữa.
Một bóng người vội vàng chạy vào Từ Diên Cung, mấy thái giám cung nữ theo sau nàng cũng vội vàng đi theo, “Mẫu hậu.” Sở Cửu Nhi sốt ruột, cũng không thèm quan tâm đến lễ nghĩa nữa, nhấc tà váy chạy nhanh vào hậu đường. Vinh thái hậu đang lễ Phật trong hậu đường, nghe thấy tiếng con gái yêu, bà chậm rãi mở mắt, không vui nói: “Đã có hai con rồi mà vẫn không có chút quy củ nào.”
Những người lễ Phật cùng Vinh thái hậu đương nhiên là những ma ma thiếp thân đã theo bà nhiều năm, bọn họ tất nhiên hiểu được Vinh thái hậu đang trách yêu con gái, đương nhiên cũng không dám nói bừa. Bị quấy rầy việc lễ Phật, Vinh Thị cũng chẳng còn lòng dạ nào tiếp tục nữa. “Đi xem xem con bé nha đầu này có việc gì mà hô to gọi nhỏ thế.” Chỉ là vừa bước ra khỏi hậu đường, bà suýt nữa đã đụng phải người đang vội vã chạy vào.
Sở Cửu Nhi vừa nhìn thấy Vinh thái hậu, khuôn mặt nghiêm nghị của nàng liền thả lỏng, cả người mềm nhũn quỳ sụp xuống trước mặt Vinh thái hậu. Vinh thái hậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị lời của Sở Cửu Nhi làm cho chấn kinh.
“Mẫu hậu, người nhất định phải nghĩ cách cứu Thất vương huynh.” Vinh thái hậu kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Thất vương huynh con chẳng phải đang yên đang lành trong vương phủ sao?” Sở Cửu Nhi nhớ lại vết thương nặng trên người phu quân nhà mình và lời chàng nói, nước mắt nàng rơi như mưa, khuôn mặt không giấu nổi sự đau khổ: “Mẫu hậu, Thất vương huynh bị hoàng huynh bỏ tù một tháng rồi.” “Cái gì?” Vinh thái hậu chấn kinh lùi về sau một bước, chuỗi ngọc châu trong tay bà “bịch” một tiếng rơi xuống đất. “Thái hậu...” Ma ma thiếp thần kinh hộ, vội vàng đỡ thái hậu đang đứng không vững. Sở Cửu Nhi nước mắt tuôn trào quỳ xuống: “Mẫu hậu, người không được nóng vội.”
Vinh thái hậu dù gì cũng là người từng trải, cho dù trái tim nóng như lửa đốt nhưng bà vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh ổn định lại cơ thể, trầm trọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lúc Sở Cửu Nhi đang định kể lại tỉ mỉ cho Vinh thái hậu những điều nàng biết, thì một tên tiểu thái giám tầm thường trong Từ Diên Cung cũng yên lặng lui xuống. Hắn liếc nhìn xung quanh mấy lượt, xác định không có ai phát hiện ra mình rồi mới vội vội vàng vàng đi ra ngoài cửa cung, nói nhỏ bên tại một trong những thị vệ mấy câu, sắc mặt tên thị vệ kia hơi nghiệm lại rồi gật đầu với hắn.
Khi Vinh thái hậu biết được sự việc mà Sở Cửu Nhi kể lại, tin tức cũng đã truyền đến phủ tướng quân kế bên Tĩnh Viễn Vương Phủ rồi.
“Thái hậu biết chuyện rồi ư?” Nghe tin Tiểu Cốc Tử bẩm báo, Sở Nghị không những không nóng ruột mà ngược lại, khóe môi hắn khẽ nhếch lên dị thường. “A Nghị, nếu thái hậu biết chuyện, e rằng bà sẽ gây thêm rắc rối.” Người nói chính là Nhiếp Trường Viễn đang nhàn nhã ngồi trên ghế quý phi đánh cờ. Lúc này, hắn cũng không còn tâm trạng nào tiếp tục nữa, nhẹ nhàng đặt con cờ trong tay xuống một bên rồi ngẩng đầu nhìn Sở Nghị, nghiêm túc nói. Sở Nghị cười lạnh: “Thái hậu biết thì đã sao? Bệ hạ của chúng ta nếu sợ thái hậu thì đã không ném Sở Tuyệt vào địa lao rồi.”
Nhiếp Trường Viễn nhìn hắn chằm chằm lúc lâu, đột nhiên nói: “A Nghị, với giao tình của chúng ta, đáng lẽ ta nên nói thẳng câu này, nhưng bây giờ ta lại không biết mình có nên nói thẳng hay không?” Ánh mắt Sở Nghị lóe sáng, hắn mỉm cười: “Trường Viễn, ngươi đã xa cách rồi!”
Nhiếp Trường Viễn buông mắt. Bây giờ, bọn họ có xa cách hay không, trong lòng mỗi người đều tự có nhận định. Hắn tin rằng không chỉ mình hắn mà ngay cả chính A Nghị trước đây cũng cho rằng với giao tình của bốn người họ chắc chắn sẽ không tồn tại vấn đề xa cách hay không này.
Nhưng thể sự khó lường, A Nghị của bây giờ đã không còn là A Nghị mà bọn họ quen biết năm xưa nữa.
“Ta biết người muốn nói gì, chẳng qua là muốn hỏi vì sao ta lại trăm phương ngàn kế đổ dầu vào lửa sau lưng, khiến hoàng thượng ném Sở Tuyệt vào đại lao đúng không?” Sở Nghị nhìn chằm chằm vào quân cờ sáng bóng như ngọc
mà hắn kẹp giữa hai ngón tay, ánh mắt lóe sáng. Biểu cảm của Sở Nghị khiến Nhiếp Trường Viễn nhói tim.
Sở Nghị nắm con cờ trong lòng bàn tay, hắn nhẹ nhàng cầm chắc, ánh mắt ảm đạm không rõ: “Dựa vào cái gì lại là hắn?” Ánh mắt Nhiếp Trường Viễn khó hiểu: “Ta không hiểu.”
Sở Nghị quay đầu nhìn hắn một lúc lâu, sau đó khẽ cười: “Còn nhớ người mà chúng ta muốn hãm hại nhưng bất thành không?”
Nhiếp Trường Viễn ngây người, bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt cũng vô cùng phức tạp: “Thánh tăng Lam Vân... Không, nên nói là Nguyên Vô Ưu nữ đế của nước Đại Nguyên mới đúng.”
“Đúng, ngươi nói đúng, nàng không phải là thánh tăng Lam Vân, nàng là Nguyên Vô Ưu nữ để của nước Đại Nguyên.” Ai mà biết được cái người Phật quang phổ chiều lại là nữ để sau này của nước Đại Nguyên cơ chứ? Nàng chỉ ở nước Sở một thời gian ngắn ngủi mà đã tạo nên một truyền thuyết không thể tưởng tượng nói cho hậu thế rồi.”
“Ý của ngươi là ba năm nay, Sở Tuyệt giao binh quyền lên trên, cũng trong ba năm này, hắn chỉ ở mãi trong Chiến Vương Phủ hạn chế ra ngoài, không màng thế sự là vì hắn có suy tính khác? Ngươi bảo ta theo dõi nhất cử nhất động của hắn trong âm thầm không phải vì lo hắn sẽ cầm binh quyền lần nữa mà là vì... hắn sẽ phản bội nước Sở?” Bốn chữ “phản bội nước Sở”, Nhiếp Trường Viễn nghiến răng kèn kẹt nói ra, chỉ là hắn tuyệt đối không tin Sở Tuyệt sẽ phản quốc. Sở Nghị lắc đầu: “Hắn sẽ không phản bội nước Sở, điều này thì cho dù là hoàng thượng cũng sẽ không hoài nghi.” “Nếu đã vậy thì vì sao... Ta hiểu rồi.” Mãi đến bây giờ, Nhiếp Trường Viễn mới hiểu ra, mà cũng chính vì hiểu ra rồi nên hắn mới vô cùng chân kinh.
Từ biểu cảm của hắn, Sở Nghị đã biết người bạn tốt của mình đã hiểu rõ ngọn ngành rồi.
“Con... Con... thì ra con trách ta, con...” Cố lão gia nằm mơ cũng không ngờ là thế này, hai chân ông loạng choạng lùi ra sau, cả người lảo đảo muốn ngã. Cố Tam gia bước lên dìu lão gia tử đang bị đả kích, sắc mặt không vui nhìn Cố An An, ông vốn định lên tiếng chỉ trích nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ1hồng sưng mọng của nàng, ông không sao thốt lên lời được. “Nghiệt.... đúng là nghiệt mà.” Lão gia tử nộ khí công tâm, ngất xỉu đi. “Tổ phụ.” “Phụ thân...” Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cố An An trợn mắt sợ hãi, đầu óc nàng trống rỗng. Nước mắt rơi tí tách trên khuôn mặt Cố An An, nàng bịt chặt miệng, bỏ chạy ra ngoài.
“An An...” Cố Lăng vừa chăm sóc lão gia tử vừa muốn chăm sóc Cố8An An.
Cố Tam gia bắt mạch cho lão gia tử thì thấy ông không đáng ngại lắm, chỉ là nộ khí công tâm nên mới bị ngất xỉu, trái tim hoảng loạn của Cố Tam gia mới dần bình tĩnh trở lại. Để con bé đi đi, nó cũng sợ lắm rồi. Haiz, chuyện gì vậy cơ chứ!” Cố Tam gia thở dài lên tiếng.
Cổ Lăng mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì cho phải. An2An đã hiểu lầm ý của bọn họ rồi, nhưng nghiêm khắc mà nói, hình như nàng cũng không hề hiểu lầm.
Cổ gia đến nay đã trải qua bao nhiêu là chuyện, sớm đã nổi dã tâm rồi, nhưng nếu không có dã tâm thì vẫn còn lòng tham.
Bọn họ hưởng vinh hoa phú quý nhưng cô cô và YY lại phải sống trong trói buộc, bảo bọn họ làm sao chịu được?
Cùng lúc Cổ gia đang náo loạn đến túi bụi4thì ở đầu khác của Kinh thành nước Sở cũng vì một hòn đá nhỏ khiến cho dậy sóng, còn náo loạn trầm trọng hơn nữa.
Một bóng người vội vàng chạy vào Từ Diên Cung, mấy thái giám cung nữ theo sau nàng cũng vội vàng đi theo, “Mẫu hậu.” Sở Cửu Nhi sốt ruột, cũng không thèm quan tâm đến lễ nghĩa nữa, nhấc tà váy chạy nhanh vào hậu đường. Vinh thái hậu đang lễ Phật trong hậu đường, nghe thấy tiếng con gái yêu, bà chậm rãi mở mắt, không vui nói: “Đã có hai con rồi mà vẫn không có chút quy củ nào.”
Những người lễ Phật cùng Vinh thái hậu đương nhiên là những ma ma thiếp thân đã theo bà nhiều năm, bọn họ tất nhiên hiểu được Vinh thái hậu đang trách yêu con gái, đương nhiên cũng không dám nói bừa. Bị quấy rầy việc lễ Phật, Vinh Thị cũng chẳng còn lòng dạ nào tiếp tục nữa. “Đi xem xem con bé nha đầu này có việc gì mà hô to gọi nhỏ thế.” Chỉ là vừa bước ra khỏi hậu đường, bà suýt nữa đã đụng phải người đang vội vã chạy vào.
Sở Cửu Nhi vừa nhìn thấy Vinh thái hậu, khuôn mặt nghiêm nghị của nàng liền thả lỏng, cả người mềm nhũn quỳ sụp xuống trước mặt Vinh thái hậu. Vinh thái hậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị lời của Sở Cửu Nhi làm cho chấn kinh.
“Mẫu hậu, người nhất định phải nghĩ cách cứu Thất vương huynh.” Vinh thái hậu kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Thất vương huynh con chẳng phải đang yên đang lành trong vương phủ sao?” Sở Cửu Nhi nhớ lại vết thương nặng trên người phu quân nhà mình và lời chàng nói, nước mắt nàng rơi như mưa, khuôn mặt không giấu nổi sự đau khổ: “Mẫu hậu, Thất vương huynh bị hoàng huynh bỏ tù một tháng rồi.” “Cái gì?” Vinh thái hậu chấn kinh lùi về sau một bước, chuỗi ngọc châu trong tay bà “bịch” một tiếng rơi xuống đất. “Thái hậu...” Ma ma thiếp thần kinh hộ, vội vàng đỡ thái hậu đang đứng không vững. Sở Cửu Nhi nước mắt tuôn trào quỳ xuống: “Mẫu hậu, người không được nóng vội.”
Vinh thái hậu dù gì cũng là người từng trải, cho dù trái tim nóng như lửa đốt nhưng bà vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh ổn định lại cơ thể, trầm trọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lúc Sở Cửu Nhi đang định kể lại tỉ mỉ cho Vinh thái hậu những điều nàng biết, thì một tên tiểu thái giám tầm thường trong Từ Diên Cung cũng yên lặng lui xuống. Hắn liếc nhìn xung quanh mấy lượt, xác định không có ai phát hiện ra mình rồi mới vội vội vàng vàng đi ra ngoài cửa cung, nói nhỏ bên tại một trong những thị vệ mấy câu, sắc mặt tên thị vệ kia hơi nghiệm lại rồi gật đầu với hắn.
Khi Vinh thái hậu biết được sự việc mà Sở Cửu Nhi kể lại, tin tức cũng đã truyền đến phủ tướng quân kế bên Tĩnh Viễn Vương Phủ rồi.
“Thái hậu biết chuyện rồi ư?” Nghe tin Tiểu Cốc Tử bẩm báo, Sở Nghị không những không nóng ruột mà ngược lại, khóe môi hắn khẽ nhếch lên dị thường. “A Nghị, nếu thái hậu biết chuyện, e rằng bà sẽ gây thêm rắc rối.” Người nói chính là Nhiếp Trường Viễn đang nhàn nhã ngồi trên ghế quý phi đánh cờ. Lúc này, hắn cũng không còn tâm trạng nào tiếp tục nữa, nhẹ nhàng đặt con cờ trong tay xuống một bên rồi ngẩng đầu nhìn Sở Nghị, nghiêm túc nói. Sở Nghị cười lạnh: “Thái hậu biết thì đã sao? Bệ hạ của chúng ta nếu sợ thái hậu thì đã không ném Sở Tuyệt vào địa lao rồi.”
Nhiếp Trường Viễn nhìn hắn chằm chằm lúc lâu, đột nhiên nói: “A Nghị, với giao tình của chúng ta, đáng lẽ ta nên nói thẳng câu này, nhưng bây giờ ta lại không biết mình có nên nói thẳng hay không?” Ánh mắt Sở Nghị lóe sáng, hắn mỉm cười: “Trường Viễn, ngươi đã xa cách rồi!”
Nhiếp Trường Viễn buông mắt. Bây giờ, bọn họ có xa cách hay không, trong lòng mỗi người đều tự có nhận định. Hắn tin rằng không chỉ mình hắn mà ngay cả chính A Nghị trước đây cũng cho rằng với giao tình của bốn người họ chắc chắn sẽ không tồn tại vấn đề xa cách hay không này.
Nhưng thể sự khó lường, A Nghị của bây giờ đã không còn là A Nghị mà bọn họ quen biết năm xưa nữa.
“Ta biết người muốn nói gì, chẳng qua là muốn hỏi vì sao ta lại trăm phương ngàn kế đổ dầu vào lửa sau lưng, khiến hoàng thượng ném Sở Tuyệt vào đại lao đúng không?” Sở Nghị nhìn chằm chằm vào quân cờ sáng bóng như ngọc
mà hắn kẹp giữa hai ngón tay, ánh mắt lóe sáng. Biểu cảm của Sở Nghị khiến Nhiếp Trường Viễn nhói tim.
Sở Nghị nắm con cờ trong lòng bàn tay, hắn nhẹ nhàng cầm chắc, ánh mắt ảm đạm không rõ: “Dựa vào cái gì lại là hắn?” Ánh mắt Nhiếp Trường Viễn khó hiểu: “Ta không hiểu.”
Sở Nghị quay đầu nhìn hắn một lúc lâu, sau đó khẽ cười: “Còn nhớ người mà chúng ta muốn hãm hại nhưng bất thành không?”
Nhiếp Trường Viễn ngây người, bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt cũng vô cùng phức tạp: “Thánh tăng Lam Vân... Không, nên nói là Nguyên Vô Ưu nữ đế của nước Đại Nguyên mới đúng.”
“Đúng, ngươi nói đúng, nàng không phải là thánh tăng Lam Vân, nàng là Nguyên Vô Ưu nữ để của nước Đại Nguyên.” Ai mà biết được cái người Phật quang phổ chiều lại là nữ để sau này của nước Đại Nguyên cơ chứ? Nàng chỉ ở nước Sở một thời gian ngắn ngủi mà đã tạo nên một truyền thuyết không thể tưởng tượng nói cho hậu thế rồi.”
“Ý của ngươi là ba năm nay, Sở Tuyệt giao binh quyền lên trên, cũng trong ba năm này, hắn chỉ ở mãi trong Chiến Vương Phủ hạn chế ra ngoài, không màng thế sự là vì hắn có suy tính khác? Ngươi bảo ta theo dõi nhất cử nhất động của hắn trong âm thầm không phải vì lo hắn sẽ cầm binh quyền lần nữa mà là vì... hắn sẽ phản bội nước Sở?” Bốn chữ “phản bội nước Sở”, Nhiếp Trường Viễn nghiến răng kèn kẹt nói ra, chỉ là hắn tuyệt đối không tin Sở Tuyệt sẽ phản quốc. Sở Nghị lắc đầu: “Hắn sẽ không phản bội nước Sở, điều này thì cho dù là hoàng thượng cũng sẽ không hoài nghi.” “Nếu đã vậy thì vì sao... Ta hiểu rồi.” Mãi đến bây giờ, Nhiếp Trường Viễn mới hiểu ra, mà cũng chính vì hiểu ra rồi nên hắn mới vô cùng chân kinh.
Từ biểu cảm của hắn, Sở Nghị đã biết người bạn tốt của mình đã hiểu rõ ngọn ngành rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/318
|