Chương 8: Ngọn lửa màu vàng
Nàng kiềm chế kinh ngạc của chính mình lại, cảm giác dường như là một loại kêu gọi đến nào đó, nương theo cảm giác kia, dò vào thần thức, thâm nhập vào trong bóng tối vô hạn.
Vòng tay không gian của nàng bên trong một mảnh đen kịt, cuối cùng cũng nhìn thấy một mảnh phát sáng trong suốt.
Nàng thâm nhập theo, rồi từ từ đến gần bên trong, dường như có thứ gì đó đang đợi nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút ngột ngạt, nhưng cũng không lùi lại.
Nàng ngừng thở, bước chân dừng lại.
Trước mắt nàng xuất hiện hai điểm sáng xanh biếc, trầm tĩnh như lửa.
“Rốt cuộc ngài… đã trở về…”
Giọng nói khàn khàn u buồn trầm thấp vang lên, vang vọng bên tai, dường như truyền đến từ bốn phương tám hướng, nhưng Phượng Trường Duyệt lại không ngạc nhiên chút nào.
Nàng khống chế thần thức của chính mình, trầm giọng hỏi đồ vật thần bí ẩn giấu trong bóng tối đối với sự việc quay về kia:
“Ngươi là ai?”
…
Hiên Viên Dạ ngồi ở một bên, nhìn vẻ mặt hơi biến hóa của Phượng Trường Duyệt, có chút hơi ngạc nhiên nhưng không hề kinh hãi, trong mắt xẹt qua chút thỏa mãn.
…
Nhãn lực của hắn không phải người bình thường có thể so được, hắn cũng cảm nhận được cái vòng tay màu vàng kia không bình thường, tỏa ra một tia thần thức thăm dò, nhưng lại bị một tầng cấm chế ngăn cản.
Vòng tay không gian này không hề bình thường.
Thế nhưng hắn cũng không tra ra, chỉ có thể mượn lực khiến Phượng Trường Duyệt phun ra ngụm máu, khế ước vòng tay.
Bỗng nhiên có cơn gió thổi tới ngoài cửa, hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, một đôi mắt đen mà trong suốt, một thoáng né tránh ánh sáng ác liệt, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Mà Phượng Trường Duyệt cuối cùng cũng mở mắt ra.
“A Dạ, đi thôi. Đến sau núi.”
Phượng Trường kéo tay Hiên Viên Dạ đi ra ngoài, biểu hiện hơi kích động.
Hiên Viên Dạ lại không rõ, nữ nhân này hình như muốn làm gì đó?
Phượng Trường Duyệt nhanh chóng dẫn Hiên Viên Dạ đến phía sau núi hôm qua, sau khi trèo lên núi, Phượng Trường Duyệt chọn lựa một sơn động bí mật, sau đó ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.
“A Dạ, đệ cách xa tỷ một chút. Lát nữa xảy ra chuyện gì cũng không được rêu rao biết không?”
Sau khi bàn giao một câu, Phượng Trường Duyệt ngồi vào chỗ của mình, mà trên tay nàng chính là vòng tay màu vàng kia.
Hiên Viên Dạ trầm mặc nhìn nàng, trong lòng rõ ràng, không thể nghi ngờ đây chính là bí mật của vòng tay màu vàng kia.
Bên trong hang núi, chỉ hơi có ánh sáng, nhưng mà sau đó Hiên Viên Dạ nhanh chóng nhíu mày, nhìn thấy một luồng khí tức thuần phác thả ra ngoài từ trong vòng tay màu vàng, mà bản thân cái vòng tay kia, cũng bắt đầu lấp lánh hào quang màu vàng óng, chiếu vào gò má Phượng Trường Duyệt nửa
/33
|