Đêm
Nguyệt hắc lên cao, bóng tối bao phủ cả một mảnh vũ trụ
Một bóng đen xẹt qua, tốc độ kinh khủng khiến cho người ta cảm giác dường như chỉ là một ảo giác
Hắc y nhân xoay người bước vào, động tác cục nhuyễn ko hề tiếng động
Khẽ nhìn y nhân ngày nhớ đêm mong trước mặt, Mị ôn nhu mỉm cười
Ngọc thủ khẽ vén hắn sợi tóc, khóe miệng nhợt nhạt cười, ấn hạ khẽ hôn….mang theo nhàn nhạt ôn nhu, Mị phượng mâu càng thêm sâu thẳm
Căn phòng im lặng….hòa nhè nhẹ tiếng hô hấp….
************************************************
“Tỉnh?” Mị ôn nhu cười điểm nhẹ hắn môi nói
“Ân……” Phượng gật đầu, mâu quang có chút mê say nhìn nữ tử trước mặt, này ko phải là mơ a, nữ nhân hắn ngày nhó đêm mong đang ở bên cạnh hắn, từ lúc rời khỏi hắn luôn cảm thấy trống trải, bất an, hội thường xuyên mất ngủ..chính là vì có nàng tối qua hắn ngủ thật trầm đâu
“Mị….ngươi khi nào thì đến đây” , Phượng vấn
“Ân?....tối qua” , Mị cười cười, vuốt ve hắn mặt
“ Có hay ko nhớ ta” , Mị âm thanh có chút khàn khàn hôn khẽ Phượng sợi tóc, phượng mâu mang theo cổ dụ hoặc
“Ân…”.Phượng mặt càng thêm đỏ cúi đầu rúc vào người nàng
Mị cười khẽ kéo hắn càng thêm sát người, ôn nhu hôn trung đi lên, ngọt ngào ấm áp mê say
“Công tử, người thức dậy chưa, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt”, một gã nha hoàn bên ngoài gõ cữa
“Cổn………”..Mị âm thanh khàn khàn quát lên, dọa đứng gã nha hoàn
“Uyển nhi chuyện gì?” Lôi từ xa đi vào hỏi
“Là…là có nữ tử thanh âm trong phòng”, Uyển nhi nhu thuận nói, mâu quang có chút khiếp đảm
“Ngươi lui….” .Lôi cười cười nói….xem ra chủ tử đến rồi đâu, nhanh thật….xem ra Uyển nhi phá hỏng chủ thượng chuyện tốt đâu
“Lôi tỷ tỷ, công tử sao đến giờ vẫn chưa dậy a, Tiểu Khê từ đàng xa chạy vào nhìn lôi mở tròn xoe mắt hỏi
“Là a, ngươi đừng vào coi chừng mất mạng a, lại đây cùng ta dùng thiện, công tử nhà ngươi chắc bị ăn sạch rồi còn đâu” , Lôi thở dài lôi Tiểu Khê ra ngoài, chính là Tiểu Khê ngơ ngác cho lôi kéo đi mà vẫn ko rõ sự, di…công tử bị ăn…sao có thể!!
***************************************************
“Chủ thượng” , Lôi, Vũ cùng Lê Ngạo Nhiên hành lễ
“Ân…..Vũ cùng Nhiên như thế nào?” Mị có chút quan tâm hỏi
“Là..tạ ân chủ thượng tác hợp” , Vũ cùng Nhiên nhìn nhau ngượng ngùng nói
“Xem ra các ngươi rất được đâu, tạm gác công việc lại, ta cho các ngươi 3 tháng nghỉ ngơi, đi du lịch, rồi về làm việc sau”
“Tạ chủ thượng” , Vũ cùng Nhiên mỉm cười đạo
“Chủ thượng, còn ta…”…Lôi lên tiếng
“Ngươi chừng nào lấy phu cũng như bọn họ thôi” Mị nhếch mép cười, chính là Lôi có chút rùng mình. Ko biết chủ thượng là đang tính kế gì hắn đây.
“Công việc triều đình tạm ổn, ta chính là đưa Phượng dạo chơi một chút Tô châu, các ngươi tùy ý thích làm gì thì làm miễn công sự tốt là được”
“Là…”…bọn họ cung kính nói
Ngày hôm sau, Vũ cùng Nhiên hai người lên đường hồi kinh thành, vừa đi vừa thăm thú như du lịch. Lôi thì mang theo Tiểu Khê đi Hà Châu ngoạn, Mị cùng Phượng ở lại Tô Châu. Ước hẹn 2 tháng sau gặp lại ở tướng phủ.
Nguyệt hắc lên cao, bóng tối bao phủ cả một mảnh vũ trụ
Một bóng đen xẹt qua, tốc độ kinh khủng khiến cho người ta cảm giác dường như chỉ là một ảo giác
Hắc y nhân xoay người bước vào, động tác cục nhuyễn ko hề tiếng động
Khẽ nhìn y nhân ngày nhớ đêm mong trước mặt, Mị ôn nhu mỉm cười
Ngọc thủ khẽ vén hắn sợi tóc, khóe miệng nhợt nhạt cười, ấn hạ khẽ hôn….mang theo nhàn nhạt ôn nhu, Mị phượng mâu càng thêm sâu thẳm
Căn phòng im lặng….hòa nhè nhẹ tiếng hô hấp….
************************************************
“Tỉnh?” Mị ôn nhu cười điểm nhẹ hắn môi nói
“Ân……” Phượng gật đầu, mâu quang có chút mê say nhìn nữ tử trước mặt, này ko phải là mơ a, nữ nhân hắn ngày nhó đêm mong đang ở bên cạnh hắn, từ lúc rời khỏi hắn luôn cảm thấy trống trải, bất an, hội thường xuyên mất ngủ..chính là vì có nàng tối qua hắn ngủ thật trầm đâu
“Mị….ngươi khi nào thì đến đây” , Phượng vấn
“Ân?....tối qua” , Mị cười cười, vuốt ve hắn mặt
“ Có hay ko nhớ ta” , Mị âm thanh có chút khàn khàn hôn khẽ Phượng sợi tóc, phượng mâu mang theo cổ dụ hoặc
“Ân…”.Phượng mặt càng thêm đỏ cúi đầu rúc vào người nàng
Mị cười khẽ kéo hắn càng thêm sát người, ôn nhu hôn trung đi lên, ngọt ngào ấm áp mê say
“Công tử, người thức dậy chưa, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt”, một gã nha hoàn bên ngoài gõ cữa
“Cổn………”..Mị âm thanh khàn khàn quát lên, dọa đứng gã nha hoàn
“Uyển nhi chuyện gì?” Lôi từ xa đi vào hỏi
“Là…là có nữ tử thanh âm trong phòng”, Uyển nhi nhu thuận nói, mâu quang có chút khiếp đảm
“Ngươi lui….” .Lôi cười cười nói….xem ra chủ tử đến rồi đâu, nhanh thật….xem ra Uyển nhi phá hỏng chủ thượng chuyện tốt đâu
“Lôi tỷ tỷ, công tử sao đến giờ vẫn chưa dậy a, Tiểu Khê từ đàng xa chạy vào nhìn lôi mở tròn xoe mắt hỏi
“Là a, ngươi đừng vào coi chừng mất mạng a, lại đây cùng ta dùng thiện, công tử nhà ngươi chắc bị ăn sạch rồi còn đâu” , Lôi thở dài lôi Tiểu Khê ra ngoài, chính là Tiểu Khê ngơ ngác cho lôi kéo đi mà vẫn ko rõ sự, di…công tử bị ăn…sao có thể!!
***************************************************
“Chủ thượng” , Lôi, Vũ cùng Lê Ngạo Nhiên hành lễ
“Ân…..Vũ cùng Nhiên như thế nào?” Mị có chút quan tâm hỏi
“Là..tạ ân chủ thượng tác hợp” , Vũ cùng Nhiên nhìn nhau ngượng ngùng nói
“Xem ra các ngươi rất được đâu, tạm gác công việc lại, ta cho các ngươi 3 tháng nghỉ ngơi, đi du lịch, rồi về làm việc sau”
“Tạ chủ thượng” , Vũ cùng Nhiên mỉm cười đạo
“Chủ thượng, còn ta…”…Lôi lên tiếng
“Ngươi chừng nào lấy phu cũng như bọn họ thôi” Mị nhếch mép cười, chính là Lôi có chút rùng mình. Ko biết chủ thượng là đang tính kế gì hắn đây.
“Công việc triều đình tạm ổn, ta chính là đưa Phượng dạo chơi một chút Tô châu, các ngươi tùy ý thích làm gì thì làm miễn công sự tốt là được”
“Là…”…bọn họ cung kính nói
Ngày hôm sau, Vũ cùng Nhiên hai người lên đường hồi kinh thành, vừa đi vừa thăm thú như du lịch. Lôi thì mang theo Tiểu Khê đi Hà Châu ngoạn, Mị cùng Phượng ở lại Tô Châu. Ước hẹn 2 tháng sau gặp lại ở tướng phủ.
/49
|