Phượng Nghịch

Chương 139 - Thiên Sơn Vạn Thủy Đi Không Được, Hồn Mộng Càng Dạy Tìm Nơi Đâu (17)

/141


Nàng mới phát giác cảnh xuân của mình bị tiết ra, mãnh liệt kéo áo lại, mảng đỏ ửng trên má truyền đến bên tai, nàng đã sớm không có phấn khích, bất an giãy giãy. Thân thể hắn bỗng chốc căng thẳng, quát nhỏ: Đừng động. Nàng dò xét thần sắc hắn, trong con ngươi đều là ham muốn trần trụi, liền cũng ngây dại, quả thật động cũng không dám động. Chưa nói tiếp, nội thị ngoài điện đã nhỏ giọng thông bẩm: Bệ hạ, Thái hậu sai người tới mời bệ hạ qua.... Hách Liên Du bỗng nhiên lạnh mặt: Đi ra ngoài! Nội thị cả kinh không dám thở mạnh một tiếng. Thượng Quan Mạn thừa dịp khe hở kéo vạt áo tránh ra từ trong khuỷu tay của hắn, cũng không dám nhìn hắn dùng cả tay chân bò xuống giường. Hách Liên Du xoay mặt nhìn nàng, ánh mắt tối tăm.

Nàng vội vàng thối lui đến khoảng cách an toàn, ửng đỏ trên mặt chưa tản đi, trong mắt cũng là lạnh nhạt nhàn nhạt. Hai loại vẻ mặt này đụng nhau, giống như nước lửa đàm phán, sinh ra diêm dúa lẳng lơ khác biệt. Ánh mắt Hách Liên Du nhìn nàng càng sâu, nàng vội vã thi lễ: Hạ thần cáo lui. Cũng không chờ hắn đáp lời, xoay người nhếch nhác chạy ra khỏi điện, qua hồi lâu mới mơ hồ nghe Hách Liên Du khàn giọng cười nhẹ ở phía sau: Ta lại muốn xem nàng chạy trốn được tới đâu.

Bước chân của nàng càng nhanh.

Không có thủ lệnh trong cung, nàng tự nhiên không thể tùy tiện xuất cung rời đi, cũng không biết bọn Hàn gia như thế nào rồi. Nghĩ đến xuất cung phải đối mặt Hàn gia, trong lòng nàng nhất thời có chút phức tạp, đứng đó mất hồn, sau lưng liền bị người bổ nhào vào, một cái tay nhỏ mập mạp trên váy áo, giọng nói giòn non mềm nhũn vang lên: Mẫu thân!

Nàng nhếch miệng cười quay đầu lại sờ sờ tóc nó: Mới vừa đi nơi nào? Hách Liên Khuyết không đáp lời, chỉ ngửa mặt kéo váy nàng đi, giống như sợ nàng tức giận tự mình chạy mất, lại khiến Thượng Quan Mạn không dễ đi đường, dở khóc dở cười nắm ngón tay út như ngó sen của nó, hỏi: Mẫu thân mệt mỏi, Yêu nhi còn không mang mẫu thân đến nơi ở đi.

Lúc này Hách Liên Khuyết mới thở phào nhẹ nhõm, say mê cuồng nhiệt lôi kéo nàng đi: Yêu nhi mang mẫu thân đi, là phụ hoàng tự mình bố trí, mẫu thân nhất định sẽ thích. Nàng tùy nó vui mừng ở trước mặt, nó xoay khuôn mặt tươi cười lại, nàng liền cười gật đầu.

Chỗ ở của nàng có một rừng trúc xanh lớn, có gió thổi qua khoảng cách lá trúc, tuôn rơi tạo ra âm thanh hỗn loạn. Nhà ở có một đường nối thẳng bên ngoài, trên đường bày bức rèm che suốt mấy trượng, lại dùng màn lụa nhẹ như cánh ve che lại. Ánh nắng từ ngoài rọi vào, từng hạt chạy tròn xoe, phiếm vầng sáng trắng lóa, vén màn, đập vào mắt chính là cái bệ lộ thiên vô cùng rộng rãi, đều dùng thảm lông cừu trắng như tuyết trải lên, bàn trà nhỏ bàn cờ đều ở đây, có lò tỏa hương yếu ớt. Nếu dựa nhẹ vào lan can mà nằm, nghe tiếng vang gió thổi lá trúc, trong không khí đều là mùi hoa nhàn nhạt, ánh nắng ấm áp soi sáng trên mặt, cực kỳ thích ý thoải mái.

Nàng hơi than thở, có thể nghĩ ra bố trí thế này, thật sự là người khéo léo.

Chân nhỏ của Hách Liên Khuyết chạy bịch bịch tới góc, mới thấy trong đó có chỗ ngồi vừa ba người, lại trải thảm thật dầy, cực kỳ thoải mái. Hách Liên Khuyết lục tục leo lên, tìm tư thế thư thản, liền ngồi ở chỗ đó lắc bắp chân chớp hai mắt hỏi nàng: Mẫu thân, người có thích hay không?

Trong bụng nàng nóng lên, trịnh trọng mỉm cười gật đầu: Thích, mẫu thân rất thích.

Đôi mắt của Hách Liên Khuyết sáng như ngôi sao, vui sướng hỏi: Mẫu thân có thể không đi không, Yêu nhi muốn ở chung một chỗ với mẫu thân và phụ hoàng.

Nụ cười bên môi nàng hơi thu lại, rũ mắt cười nói: Mẫu thân cũng muốn ở chung một chỗ với Yêu nhi.

Hách Liên Khuyết nhìn không hiểu ánh mắt của nàng, làm như buồn bã than thở, muốn hỏi nữa nhưng bị Thượng Quan Mạn dụ dỗ: Yêu nhi ngoan, đi mời người nữ quan kia tới đây một chuyến giùm mẫu thân.

Hách Liên Khuyết vạn phần không vui nhíu chân mày: Cô cô khi dễ mẫu thân, mẫu thân còn muốn gặp người!

Nháy mắt nàng cười vạn vật thất sắc, chỉ duỗi ngón tay ra bấm bấm khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của nó: Nhanh đi, mẫu thân của con không dễ bị người ta khi dễ như vậy.

Chân mày của Hách Liên Khuyết chưa tản ra, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu một cái.

Chỉ giây lát, Thù Nhi liền bị truyền vào trong phòng khách, Hách Liên Khuyết phòng bị trừng mắt chăm chú nhìn Thù Nhi. Thù Nhi bị nó nhìn liền khép mi buông mắt, không dám giương mắt chút nào, kéo váy muốn cúi lạy. Thượng Quan Mạn ngồi thẳng trên ghế nhàn nhạt mở miệng: Ta và ngươi phẩm cấp giống nhau, bực đại lễ này liền miễn đi.

Cái miệng nhỏ nhắn của Hách Liên Khuyết nhếch lên, rốt cuộc không nói gì. Thượng Quan Mạn nhìn thân thể nhỏ bé của nó bị buộc cứng còng đứng ở bên người mình, bộ dáng như lâm đại địch, sợ nó quá cực khổ, liền cười dụ dỗ nó: Yêu nhi ngoan, đi ra ngoài tự chơi một lúc đi.

Hách Liên Khuyết nhíu chân mày bất mãn gào thét: Mẫu thân, Yêu nhi là người lớn rồi.

Thượng Quan Mạn nín cười: Ừh ừh, Yêu nhi là người lớn rồi, vậy Yêu nhi có thể đi ra ngoài giúp mẫu thân coi chừng, đừng cho người khác đi vào hay không? lúc này Hách Liên Khuyết mới gian nan gật đầu một cái, vẫn không quên quay đầu lại dặn dò: Mẫu thân, con ở bên ngoài nha.

Nàng hàm hồ cười gật đầu: Mẫu thân biết, đi đi.

Hách Liên Khuyết mới lại trợn mắt nhìn Thù Nhi một cái, nhíu lỗ mũi đi ra ngoài.

Thấy Hách Liên Khuyết đi ra ngoài, Thượng Quan Mạn mới lạnh nhạt một tiếng: Mời ngồi. Thù Nhi khom người thi lễ, liền ngồi xuống trên ghế dưới tay nàng.

Bên trong phòng chỉ còn lại hai người, bởi vì không quen được người hầu hạ, trước đã đuổi mấy cung nữ nội thị trong điện ra ngoài, hôm nay tự nhiên không người nào dâng trà. Nàng tự mình để trà vào trên bàn bên tay Thù Nhi. Thù Nhi hơi run, bộ dáng thụ sủng nhược kinh, hai tay vội vàng hư đỡ lấy. Thượng Quan Mạn mới mở miệng: Lúc nãy đại nhân gọi hạ quan là điện hạ?

Thù Nhi từng nghe lời đồn đãi, nói nàng quên quá khứ, vài lần không tin, hôm nay thấy đôi mắt bình tĩnh không sóng của nàng, nhìn mình cũng xa lạ, kêu trước mặt thánh, vốn cũng là thử dò xét, lúc này mới tin. Nhưng dư uy của nàng vẫn còn, Thù Nhi vẫn không dám đường đột nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ đành phải cúi đầu xuống. Đôi con ngươi của Thượng Quan Mạn lạnh nhạt nhìn nàng. Lòng bàn tay nàng lại sinh ra mồ hôi. Nhớ đến Nhu phi dặn dò nàng, đừng cho Thượng Quan Mạn sinh ra tình cảm với Hách Liên Du, kịp thời ngăn cản mới đúng. Ngừng lại một chút, mới nói: Vâng

Thượng Quan Mạn liền từ trên cao nhìn xuống nàng: Vì sao?

Ánh mắt Thù Nhi đung đưa, một hồi lâu mới đáp: Hạ quan từng là cung nữ bên cạnh đế cơ tiền triều, đại nhân có phần giống với chủ nhân cũ của ta.

Đế cơ tiền triều? Nàng có chút chần chờ: Bệ hạ quý quốc cải triều hoán đại, đoạt giang sơn người ta, đế cơ kia và hắn chính là thù nhà hận nước, cận thân cung nữ như ngài sao lại ở chỗ này? Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt nhìn Thù Nhi đã trở nên sắc bén.

Sắc mặt Thù Nhi trắng bệch, nói thật nhỏ: Cũng không phải như đại nhân nghĩ, hạ quan không có phản bộ chủ nhân trước đây, chỉ là.... Thượng Quan Mạn lạnh lùng cong môi: Chỉ là cái gì? Lại không ngờ Thù Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng, trong mắt tràn ngập sương, nhìn nàng cực kỳ thống khổ phẫn hận: Hạ quan chỉ là ái mộ bệ hạ, như vậy có lỗi sao? Vẻ hung ác che giấu ở dưới ánh mắt, trừ phẫn hận, còn có oán độc sâu đậm. Trông thấy vẻ mặt oán niệm như vậy, khiến trong lòng nàng bỗng nhiên lấp kín, chỉ cảm thấy nháy mắt thở không nổi. Nàng mở to mắt chậm rãi ngồi trở lại chỗ ngồi, hơi thở mới dần dần chậm xuống, có chút mệt mỏi chống đỡ trán: Lời này, cần tự đi hỏi chủ tử của ngài, hỏi ta cũng vô dụng.

Thù Nhi bởi vì tâm tình kích động, thở dốc ngắn ngủi, nghe vậy thần sắc cổ quái liếc nhìn nàng, không tỏ vẻ gì quay mặt đi: Chắc đại nhân có lời muốn hỏi hạ quan, hạ quan có chuyện quan trọng trong người, kính xin đại nhân mau hỏi.

Nàng mới nhớ tới chuyện đứng đắn, không chút để ý cười: Hạ quan mới tới trong cung, không biết được người quyền quý trong cung, chỉ sợ đắc tội người, lúc này mới mời đại nhân tới chỉ điểm.

Trên mặt Thù Nhi có biểu tình phức tạp, hạ mí mắt hỏi: Đại nhân muốn hỏi vị nào?

Thượng Quan Mạn quái lạ nhíu mày, không hổ là người bên cạnh Hách Liên Du, có phần thông tuệ, quyết định cũng không lãng phí miệng lưỡi, liền nói: Cung váy màu xanh, búi tóc bằng ngũ vĩ phượng vàng ròng.

Thù Nhi ngược lại không giấu giếm chút nào: Đó là Thái phi tiền triều, Nhu Thái phi.

Thượng Quan Mạn kinh ngạc nhướng lông mày.

Thù Nhi mới nói: Vị Thái phi này từng là tỳ nữ bên cạnh đương kim Thái hậu. Tiền triều diệt quốc, Thái hậu thương tiếc, liền giữ nàng ở bên người, nhưng rốt cuộc thân phận lúng túng, người trong cung ngậm miệng không đề cập tới chuyện của vị Thái phi này. Đại nhân ở Tây Lãnh phía xa không biết cũng là chuyện đương nhiên.

Thượng Quan Mạn sáng tỏ, nếu Thái hậu đương triều trìu mến vị Nhu Thái phi này, nên gả nàng cho Hách Liên Du cũng không phải là không thể. Nhưng nghe nói bên cạnh Hách Liên Du chưa từng nạp một tần phi, vị Nhu Thái phi này lại thân tàn bại liễu, thật có thể để cho Hách Liên Du cưới nàng?

Làm như biết nàng nghĩ gì, Thù Nhi mở miệng: Đại nhân có điều không biết, vị Nhu Thái phi này khi còn bé đã hầu hạ Thái hậu nhiều năm, lúc đó bệ hạ cũng ở bên cạnh, hai người coi như là thanh mai trúc mã. Huống hồ bệ hạ đối với cung nữ nữ quan đều là lạnh lùng, chỉ thật là ôn hòa đối với nàng ấy. Trong ngày thường cũng có nhiều ban thưởng, bất kể là thương tiếc hay là áy náy, đối với nàng ấy cũng khác. Nói xong lời cuối cùng, trong mắt nàng đã khó đè nén ghen tỵ. Thượng Quan Mạn nghe mà hoảng hốt, chỉ miễn cưỡng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chợt nghe Thù Nhi lại nói: Hạ quan khuyên đại nhân nên tự vệ làm đầu, quá để tâm đối với bệ hạ, chỉ sợ cuối cùng phí công thương tâm.

Nàng lại thấy hăng hái: A?

Thù Nhi chậm rãi đứng dậy: Hạ quan không tiện nhiều lời, chỉ biết.... Nàng nghiêng mắt nhìn cửa một cái, mới nói nhỏ: Hạ quan từng nghe nói, trước khi Nhiếp Chính vương phi đi, từng mang đi một thứ hết sức quan trọng với Cố quốc. Nàng không nói nữa, ngụ ý chính là, Hách Liên Du tốt với nàng, chưa hẳn là tốt thật, khó tránh là có dụng ý khác.

Thượng Quan Mạn nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, nụ cười xa cách: Đa tạ đại nhân chỉ điểm, những chuyện này không thuộc phạm vi quan tâm của đại nhân.

Thù Nhi vốn còn muốn nói, chạm đến ánh mắt lạnh nhạt của nàng hai đầu gối thoáng chốc mềm nhũn, thiếu chút nữa liền quỳ xuống theo bản năng, khó lắm mới nhịn được, lại hận mình sợ hãi nàng như thế, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nhẹ nói: Cáo từ. Liền vội vã thối lui khỏi điện.

Thân ảnh của Thù Nhi từ từ không thấy, vui vẻ ở trên mặt Thượng Quan Mạn thu về từng chút.

Mặc dù Thù Nhi kia ghen tỵ quấy phá, với nàng mà nói, thà tin là có còn hơn là không, vậy mới an toàn.

Nghĩ đến nếu như Hách Liên Du thật sự là vì thứ khác mới biểu hiện chân tình với nàng như thế, hoặc thật là kết liền cành với Nhu Thái phi, trong lòng không hiểu sao lại co rút đau đớn, luống cuống khó có thể ngồi yên. Cẩn thận nghĩ đến, giọng điệu của Nhu Thái phi với hắn thật thân mật, lúc nói đến mình là góa phụ, giọng điệu Hách Liên Du mặc dù lạnh, nhưng vẻ mặt cũng là thương tiếc.... Nàng phiền não nhắm mắt, Hách Liên Du đáng giận này, bên cạnh rõ ràng đã có hồng nhan tri kỷ làm bạn, vẫn còn muốn tới trêu chọc nàng.

Hách Liên Khuyết thấy Thù Nhi rời đi, khom lưng ở cửa điện thăm dò đầu vào trong, thấy Thượng Quan Mạn vẻ mặt hoảng hốt mất hồn ở nơi nào, cẩn thận lên tiếng gọi: Mẫu thân.

Thượng Quan Mạn mới hồi hồn, miễn cưỡng cười nói: Yêu nhi. Trong đôi mắt xanh của Hách Liên Khuyết ẩn chứa hối hận, cách một hồi lại phát ra nước mắt, ảo não nói: Đều do Yêu nhi, Yêu nhi không nên gọi yêu nữ kia tới. Thượng Quan Mạn nghe hắn gọi Thù Nhi là Yêu nữ không nhịn được cười một tiếng, vội an ủi: Không trách Yêu nhi được, mẫu thân chỉ hơi nhớ Uyên cữu cữu của con thôi. Ngay trước Hách Liên Khuyết nàng vạn vạn không dám nói đến tên tuổi Hàn gia, chỉ đành phải kéo Thượng Quan Uyên làm bia đỡ đạn, Hách Liên Khuyết nghe vậy ánh mắt sáng lên: Mẫu thân người chờ chút. Nói xong chạy đi.

Không quá thời gian nửa chung trà, Hách Liên Khuyết thở hồng hộc bưng một bàn đồ uống rượu chạy vào điện, đi theo phía sau là bốn nội thị áo xanh, trong ngực đều ôm vò rượu. Thượng Quan Mạn trợn mắt hốc mồm nhìn đứa con nhà mình. Hách Liên Khuyết đặt rượu kia lên bàn, anh tuấn phất tay một cái, nội thị để vò rượu xuống, mở nắp ra, thoáng chốc mùi rượu tràn ngập, bốn nội thị không tiếng động thối lui đến ngoài điện.

Đây là..?

Hách Liên Khuyết tay chân lưu loát leo lên cái ghế rót rượu cho nàng, bình rượu kia có miệng lớn, dung lượng tự nhiên cũng không nhỏ. Đôi tay nhỏ bé mập mạp của nó run run rẩy rẩy nâng đến trước mặt nàng, ngẩng mặt nhe răng cười một tiếng với nàng.

Rót rượu hơn nửa ly, trên lỗ mũi khéo léo của nó có mồ hôi hột sáng long lanh đọng lại, bởi vì ăn ngọt nhiều, răng nhỏ vô cùng trắng mơ hồ có chút tái đi, nhếch miệng cười một tiếng, hàm răng tái đi kia càng rõ ràng. Hách Liên Khuyết nháy mắt: Phụ hoàng từng nói, nếu nhớ mẫu thân, uống cái này là có thể nhìn thấy mẫu thân. Nó buồn khổ nhăn lỗ mũi: Nhưng người không để cho Yêu nhi uống, chỉ len lén tự đi gặp mẫu thân. Tâm tính tiểu hài tử chuyển thật nhanh, chợt nở nụ cười sáng rỡ: Nếu mẫu thân nhớ cữu cữu, liền uống cái này đi. Thượng Quan Mạn phát hiện tâm ý của nó thoáng chốc lệ nóng đoanh tròng.

Thấy Thượng Quan Mạn không cầm, chỉ vụng về nhét vào trong tay nàng, Thượng Quan Mạn vì khiến nó vui, một hơi uống sạch sẽ. Hách Liên Khuyết tận mắt nhìn thấy nàng uống vào, mới hài lòng nhỏ giọng gào thét: Mẫu thân nhớ cữu cữu cũng đừng xuất cung gặp bọn họ, uống cái này là được, mẫu thân có Yêu nhi và phụ hoàng là đủ rồi.

Không nghĩ tới rượu kia vô cùng mạnh, mới đầu chưa sao, chốc lát mới phát giác cay vô cùng, Thượng Quan Mạn sặc đến ho liên tiếp, làm sao nghe được tính toán của hắn. Lúc này Hách Liên Khuyết mới cảm thấy không đúng, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, bò đến trên bàn vỗ lưng cho nàng, nước mắt ròng ròng nói: Phụ hoàng uống không có sao mà.

Thượng Quan Mạn cười khổ, phụ hoàng của nó lớn lên trên lưng ngựa, uống rượu mạnh tựa như uống nước, ba năm qua nàng không uống rượu, làm sao chịu được, càng ho lợi hại. Hách Liên Khuyết sợ tới mức một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng vội trấn an: Mẫu thân không sao, nghỉ một chút là được.

Rượu kia quả nhiên là mạnh, hơn phân nửa ly xuống bụng, đầu có chút choáng, chỉ cảm thấy nói chuyện cũng có chút không lưu loát, liền chỉ vào nội thất: Yêu nhi đừng sợ, mẫu thân ngủ một hồi là tốt. Hách Liên Khuyết hoang mang sợ hãi Dạ một tiếng. Thượng Quan Mạn dùng dằng đứng dậy, bước chân bấp bênh, trong mắt Hách Liên Khuyết chứa nước mắt đỡ nàng. Nàng nào dám cho nó đỡ, tính khí nó cũng lớn, cố chấp khoác cánh tay nàng lên đầu vai mình, Thượng Quan Mạn cười khổ, hai người liền gập ghềnh vào nội thất, cuối cùng đến cạnh giường. Thượng Quan Mạn vội nằm xuống, vẻ mặt Hách Liên Khuyết đau khổ kéo chăn gấm lên vai nàng, thanh âm rất không nắm chắc: Mẫu thân.... Nàng vội khoát tay: Đừng sợ, ta thật sự không sao.

Hách Liên Khuyết sợ hãi liếc nàng: Mẫu thân đừng có chạy lung tung nha. Lại nói nhỏ một tiếng: Con đi gọi phụ hoàng. Liền chạy ra khỏi như một trận gió.

/141

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status