CHƯƠNG 17
Một ngày nữa trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hai cha con chuẩn bị đi du lịch. Trước đêm đi, Vãn Vãn cảm thấy hưng phấn không thể ngủ được. Khi bình minh vừa ló dạng, cảm giác hồi hộp đã tràn ngập tɾong lòng cô. Đây là lần đầu tiên sau khi lớn lên, cô được đi du lịch với baba, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hào hứng.
Thực ra cô đã nhắc đến chuyến đi này với ba ba khi cô tốt nghiệp trung học, nhưng ba ba của cô lúc đó bận rộn mở rộng kinh doanh, không có thời gian để đi. Vì vậy, chuyến đi đã bị trì hoãn đến tận bây giờ, đúng lúc nghỉ hè có bài tập vẽ phong cảnh nên cô tiện thể đi quan sát thực nghiệm.
Bởi vì lần này tự lái xe đi, cô và ba ba có thời gian tự do, có thể đi đến bất kỳ địa điểm nào mà mình muốn. Nếu cảm thấy thí¢h thì có thể ở lại thêm vài ngày, còn không thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Dù sao ba ba của cô cũng là người g͙iàu có, cho nên không cần bận tâm về vấn đề tài chính.
Hiện tại, giữa hai người có một sự mập mờ không thể nói rõ, nhưng cũng chính điều này làm cho chuyến đi trở nên thú vị hơn.
Vãn Vãn nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và ba ba dường như quá thân thiết, bất thường hơn so với các gia đình khác. Một người cha bình thường có lẽ sẽ không nhìn âm hộ của con gái và giúp bôi thuốc lên nó, nhưng Lâm Triều Sinh lại làm điều đó mà còn coi nó như chuyện đương nhiên.
Dù sao, Vãn Vãn cũng không thể từ chối được sự quan tâm của baba. Cô khao khát tình cảm của người cha, mong muốn tìm lại những khoảnh khắc ngày xưa khi được ba ba chăm sóc và yêu thươռg hết mực. Vì vậy, mặc dù cảm thấy không quá thoải mái, Vãn Vãn vẫn không từ chối những hành động yêu thươռg từ baba.
Chỉ là xem âm hộ một chút thôi, ba ba cũng không làm gì quá đáng cả, Vãn Vãn tự an ủi lòng mình như vậy.
Điểm đến đầu tiên của họ là thành phố Vân Châu ở Vân Sơn, đi đến đây để ngắm bình minh. Ba ba nói hắn đã từng đến đó một lần và cảnh tượng rấthùng vĩ. Khi đó, hắn nghĩ rằng nếu có cơ hội, nhất định sẽ đưa Vãn Vãn đến đó ngắm cảnh.
Từ nhà đến thành phố Vân Châu mất khoảng ba giờ lái xe, họ đi qua đường cao tốc sau đó dừng lại ở thành phố Vân Châu để nghỉ ngơi lúc buổi chiều, ăn tối xong rồi lên núi. Tại đó có chỗ để cắm trại, hai người có thể ngắm sao vào buổi tối và ngắm bình minh vào sáng hôm sau, đến tối muộn còn có thể làm bài tập vẽ.
Vãn Vãn đồng ý với kế hoạch này của baba, giơ hai tay tán thành. Sau khi mang theo tất cả những đồ đạc cần thiết, Lâm Triều Sinh khóa cổng và chuẩn bị xuấtphát. Hắn nhìn thấy Vãn Vãn đang cố gắng bò lên ghế lái phụ của chiếc xe việt dã, vì chiếc xe quá cao và cô chưa quen, việc leo lên xe khá khó khăn. Lâm Triều Sinh mỉm cười, hắn đi lại gần, bất ngờ nâng cô lên ghế.
"A " Vãn Vãn hoảng sợ, một giây sau, cả người của cô đã vững vàng ngồi ở ghế lái phụ.
Lâm Triều Sinh lên xe từ phía bên kia, nhìn váy của cô, hỏi "Ra ngoài mặc váy có thuận tiện không?" ”
"Không phải còn đến khách sạn Vân Châu nghỉ ngơi sao? Sau khi tới đó, con sẽ thay nó, nóng quá. ”
Lâm Triều Sinh nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi "Hôm nay con có mặc quần lót không?"
Vãn Vãn ngạc nhiên "Ba, sao ba lại hỏi như vậy "
Lâm Triều Sinh mỉm cười, nói "Ba ba chỉ muốn biết, chỗ đó của con có ổn không thôi ?"
Vãn Vãn nhăn nhó, kéo váy nhẹ và nói khẽ "Sáng nay thức dậy còn hơi không thoải mái, nên con không mặc nữa."
"Ba ba xem một chút nhé." Lâm Triều Sinh nói rấttự nhiên.
/384
|