CHƯƠNG 20
Lâm Triều Sinh trầm mặc vài giây, sau đó mở mí mắt lên nhìn cô “Hửm, vậy thì sao?”
“Nếu không thì cha làm người mẫu để con vẽ nha.”
“Ngay bây giờ sao?”
“Không phải không phải, chờ đến ngày nào đó con muốn vẽ cơ thể con người, có thể không?” Cô chớp chớp mắt đen láy, tràn đầy mong đợi nhìn anh.
“Có thể thì có thể, nhưng mà phải cởi sach sao?” Lâm Triều Sinh hỏi cô.
Vãn Vãn đỏ mặt, nói “Nếu cha muốn.”
Lâm Triều Sinh đảo mắt quét lên người cô, muốn cười nhưng không lại cười “Được rồi, vì con gái bảo bối đáng yêu của cha, đương nhiên ta sẽ nguyện ý hy sinh vì nghệ thuật rồi, để cho con có cơ hội chiêm ngưỡng tận mắt cơ thể trần trụi của một người đàn ông trưởng thành nữa chứ.”
“Ai da, cha thật là ċһán ghét ” Vãn Vãn bị hắn trêu chọc đến xấu hổ, vội vàng kéo chăn che lại, ngượng ngùng đến nỗi không còn mặt mũi gặp người khác
Chạng vạng tối, khi hoàng hôn treo lơ lửng nơi ͼhân trời, mặt đất bị nhuộm bởi một tầng màu vàng kim, Lâm Triều Sinh vác theo đủ thứ đồ dùng cắm trại, dẫn Lâm Vãn Vãn tới núi Ngưu Giác.
Vãn Vãn vốn tưởng rằng sẽ phải leo núi, còn mang theo g͙iày leo núi loại tốt nhất, kết quả đến đó mới biết, thì ra có thể đi cáp treo, sau đó leo thêm một ngọn đồi nhỏ, là tới khu cắm trại.
“Cũng không đến nỗi vất vả như vậy.” Vãn Vãn nói với hắn.
Lâm Triều Sinh cười cười, nói “Lát nữa leo lên đỉnh núi mới vất vả, nếu con cảm thấy mệt mỏi, ta cũng có thể cõng con trên vai.”
“Con mới không cần, con có thể tự mình đi lên.”
Hai người ngồi trên cáp treo, rấtnhanh đã lên đến đỉnh núi Ngưu Giác, người người đến du ngoạn không ngớt, cũng có rấtnhiều người giống như bọn họ, mang theo túi lớn túi nhỏ đến cắm trại chờ mặt trời mọc.
Vòng qua đỉnh núi chính, con đường phía sau núi tương đối gập ghềnh, Vãn Vãn được ba ba dẫn đi dọc theo hai bên đường, thể lực hắn thật sự rấttốt, trên vai đeo một cái dây đai lớn, một tay xách hai túi đồ lớn, tay còn lại đưa ra đỡ lấy cô, nhưng nhìn vẫn cực kỳ thoải mái, còn Vãn Vãn thì không dễ dàng chút nào, chỉ là leo lên một đoạn bậc thang, cả người liền thở hổn hển không chịu nổi, cảm giác căn bản hít thở không thông, cuối cùng là bị hắn kéo đi về phía trước.
Hai người đi thẳng đến một ngọn núi khác, nơi đó có một cái cột lớn, tầm nhìn rộng mở, phía đông cũng không có ngọn núi che khuất, hẳn là địa điểm tốt nhất để ngắm mặt trời mọc.
“Đến chưa vậy cha?" Vãn Vãn ôm cánh tay ba ba, thở hổn hển hỏi.
“Đến rồi, nơi này chính là nơi cho du khách cắm trại.”
Vãn Vãn nhìn xung quanh, phát hiện người đến cắm trại còn rấtnhiều, “Có rấtnhiều người.” Cô nói.
“Đi thôi, vậy thì ta sẽ dẫn con đến một nơi vắng vẻ.” Nói xong, Lâm Triều Sinh liền dắt Vãn Vãn đi đến bên kia ngọn núi, mãi cho đến mép đồi, cô mới phát hiện nơi đó còn có một con đường nhỏ, không quá nổi bật, hẳn là do con người giẫm lên, con đường rấtsâu, dẫn vòng quanh lên trên.
“Cha, chúng ta đang đi đâu vậy, xa quá.” Vãn Vãn nhỏ giọng nói, lúc này trời đã dần tối, cô có chút sợ hãi.
“Sắp tới rồi.” Lâm Triều Sinh nói.
Quả nhiên, sau khi vòng qua hai cây đại thụ chắn đường, trước mắt họ đã xuấthiện một ngôi nhà mái bằng, ước chừng rộng bằng nửa sân bóng rổ cỡ lớn, cây cối bốn phía vây quanh, tạo thành một cái sân nhỏ.
/384
|