Phượng Tù Hoàng

Q.6 - Chương 283: Trời đất mênh mang

/293


Dung Chỉ lẳng lặng đè chặt tay nàng.

Tay hắn tái nhợt lạnh lẽo, nhưng động tác lại dịu dàng vô hạn. Sở Ngọc có thể thấy, từng giọt lệ máu từ khóe mắt hắn thấm ra, trượt xuống tuyết thành những hạt đậu đỏ rực rỡ.

“Sao có thể như vậy? Không phải hai năm qua cơ thể ngươi đã chuyển biến tốt đẹp ư? Ta hiểu rồi, có phải để chạy đến nơi này, ngươi đã phải trả một cái giá đắt?” Sở Ngọc hoảng hốt sợ hãi, định đưa tay lau vệt máu trên khóe mắt hắn, rồi lại sợ làm hắn bị đau. Nàng nhìn Dung Chỉ nức nở cầu xin: “Dung Chỉ, ngươi tìm biện pháp đi…Ngươi luôn đa mưu túc trí như vậy cơ mà…” Nhiều kế sách như thế, bây giờ cũng phải dùng được cái nào chứ?

Dung Chỉ khẽ cười: “Có biện pháp gì được? Nàng đã từng nói, dù ta tính toán thế nào cũng không thể chống lại số mệnh. Kết cục thế này…cũng không tồi…”

Nhìn thấy máu chảy từ khóe mắt bờ môi Dung Chỉ, lát sau, từ mũi và tai hắn cũng chảy máu, toàn thân Sở Ngọc buốt lạnh, chân tay luống cuống.

Thất khiếu chảy máu.

Cảnh tượng máu chảy loang lổ trên gương mặt tú mỹ như ngọc khiến người ta kinh hãi, nhưng khuôn mặt hắn cũng mang vẻ an tĩnh khác thường. Dung Chỉ cười cười, đưa tay bốc một nắm tuyết lên lau mặt.

Lúc trước hắn cũng làm như vậy, nhưng khi đó khóe môi chỉ hơi rớm máu. Còn bây giờ dường như là thời khắc bùng nổ.

Sở Ngọc không thốt nên lời, cũng không nhúc nhích. Dung Chỉ cầm lấy tay nàng, đưa lên bờ môi hôn nhẹ một cái, nói dịu dàng: “Vốn không định cho nàng biết, nhưng bây giờ nàng đã phát hiện ra rồi, thì ta cũng không giấu nữa. Ở Bình Thành, ta đã thua, thua Phùng Đình và Thiên Như Kính!”

“Thiên Như Kính tạm thời giao vòng tay cho ta, giúp ta vượt qua hai nghìn dặm đuổi tới Lạc Dương. Lúc điều khiển được chiếc vòng, ta đã đọc qua nội dung trong đó. Vài thập niên sau, cả Bắc triều và Nam triều đều không yên ổn, nhưng một số nơi vẫn có vài năm thái bình. Ta đã viết một phong thư, dặn thuộc hạ mang theo. Khi nào nàng gặp người tên là Lục Minh thì hỏi ý kiến hắn. Dựa theo những gì viết trong thư, nàng hãy tự lựa chọn nơi đi!”

“Thực ra nàng đi chỗ nào cũng được. Trước khi đến đây, ta đã nhờ sư huynh thay ta chăm sóc nàng. Kiếp này xem như huynh ấy bị sư đệ vô lương tâm là ta làm hại, ngay cả sau khi chết cũng không buông tha!”

“Ta vốn nung nấu ý định thâu tóm giang sơn vạn dặm này. Nhưng mấy năm qua, nghe nàng thuyết giảng chuyện cổ kim, ý nghĩ đó cũng dần phai nhạt. Thiên địa mênh mang rộng lớn là thế, con người ta cũng chỉ như hạt muối bỏ bể. Ngay cả khi quân lâm thiên hạ, ta cũng chỉ vỏn vẹn là một con kiến. Giang sơn này dù thuộc về ta, cũng chưa chắc đã cảm thấy mãn nguyện như ban đầu tưởng tượng!” Hắn là người thông minh thấu đạt, một khi đã tiếp xúc với thứ gì, lập tức có thể suy luận ra rất nhiều. Từ khi biết về những triều đại kế tiếp và thời đại mà Sở Ngọc sống trước khi đến đây, tầm nhìn của hắn được mở rộng hơn nhiều, cao hơn hẳn một bậc. Tuy không phải lập tức thấu triệt giác ngộ, nhưng nhìn chung, lý tưởng ban đầu cũng hơi phai nhạt.

“Ta là người xưa nay chỉ làm những việc có lợi. Lần này cứu nàng, cũng là như thế. Ta cảm thấy, cứu nàng tốt hơn so với cứu Bắc Ngụy. Vì vậy, ta bỏ Bắc Ngụy để giữ lấy nàng!”

“Thiên Như Kính nhất định sẽ tới tìm nàng để đòi lại chiếc vòng. Đến lúc đó, muốn xử trí hắn ra sao, tùy nàng định đoạt. Hắn không có vật hộ thân, lại thêm Thương Hải sư huynh ở đây, nàng muốn giết hắn để trút giận cũng là hoàn toàn có thể!”

Sở Ngọc nhìn hắn, không nói nên lời, chỉ liều mạng lắc đầu. Nàng thậm chí không biết mình đang phủ nhận điều gì, cự tuyệt điều gì, chỉ là không muốn tiếp tục nghe hắn nói, như thể hắn không nói di ngôn nữa thì sẽ không phải chết.

Dung Chỉ nghĩ ngợi, thấy không còn gì để dặn dò thêm. Cảm thấy khóe mắt lại có chất lỏng chảy ra, hắn thở dài: “Ta vốn không định để nàng chứng kiến bản thân trong tình trạng thảm hại thế này. Sao đoán được là nàng lại hiểu ta quá rõ, hơi chút khác thường là nàng phát hiện ra ngay!”

Hắn lại giơ tay lên, định chùi vết máu trên mặt, bỗng nhiên phát hiện mu bàn tay cũng chảy máu, không khỏi bật cười: “Quá thảm hại!”

Bắt đầu từ mu bàn tay, dường như có vô số lưỡi đao đang xẹt qua cơ thể hắn, tung hoành ngang dọc không chút lưu tình.

Rất nhanh chóng, y phục trắng của hắn bị nhuộm đỏ từ trong ra ngoài. Áo trắng như tuyết chuyển thành đỏ tươi, mà mặt tuyết bên dưới cũng thấm một vũng máu.

Sở Ngọc kinh hãi muốn chết.

Hai đao.

Ba đao, bốn đao, năm đao.

Mười một, mười hai, mười ba, mười bốn đao… Một trăm lẻ một đao.

… Lóc từng miếng thịt.

Dường như có vô số lưỡi đao bay lượn xung quanh cơ thể hắn tạo thành một vũ điệu máu kinh hồn.

Ban đầu là thất khiếu chảy máu, tiếp theo là lóc từng miếng thịt.

Nhưng, gương mặt hắn vẫn an tĩnh bình thản, đáy mắt vẫn tỉnh táo, và dịu dàng đến thế… Sở Ngọc có thể vì ánh mắt này mà chết đi.

Và hiện tại, hắn cũng vì nàng mà chết.

Sở Ngọc rốt cuộc không khống chế nổi, nhào đến định ôm lấy hắn, nhưng tay lại quờ vào khoảng không. Dung Chỉ lảo đảo đứng dậy tránh né, lùi liền vài bước đến bên vách núi. Phía sau là dòng nước chảy xiết, là vực sâu. Hắn thản nhiên nói: “Nàng chớ lại gần! Trong cơ thể ta lúc này, luồng khí lực kỳ dị đã hoàn toàn mất khống chế, có thể làm nàng bị thương. Hãy tránh xa ra!… Các ngươi đến đúng lúc lắm, hãy giữ lấy nàng!… Không đúng, các ngươi là ai?” Thoáng nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của hai người từ chân núi đi lên, Dung Chỉ còn tưởng là Hoàn Viễn và mọi người đuổi tới. Nhưng rất nhanh chóng, hắn phát hiện không phải, chân mày tú lệ giờ đây cũng nhiễm đẫy máu tươi khẽ nhíu lại, rồi hắn mỉm cười: “Hóa ra là ngươi, Hoa Thác. Ngươi vẫn chưa chết!”

Giờ phút này, hắn không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, kể cả Sở Ngọc đứng trước mặt. Nhưng hắn vẫn thấy được màu đỏ mờ mờ, và hai người, người nọ dìu người kia, người được dìu đang cực kỳ suy yếu, có lẽ mới bị trọng thương.

Sở Ngọc quay đầu lại, thấy Hoa Thác với y phục đỏ rực, bên cạnh là một người mặc áo trùm không nhìn rõ mặt đang dìu đỡ hắn.

Lúc trước Hoa Thác bị thương rất nặng. Hắn kiệt lực tránh mũi tên cuối cùng của Dung Chỉ nên chưa bị trúng tim, chỉ là vừa nãy mất máu quá nhiều nên ngã xuống hôn mê. Lúc tỉnh lại, hắn thấy người bên cạnh mặc áo khoác dày, tự xưng là khách bộ hành tình cờ đi ngang qua, dìu hắn đi một đoạn. Vừa lúc nhìn thấy dấu chân Sở Ngọc nên bọn họ theo lên núi.

Dung Chỉ vừa cất lời, Hoa Thác lập tức phản bác: “Ngươi còn chưa chết thì ta cũng chưa chết… Ngươi làm sao thế này?” Tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm hắn trở nên bình thản hơn nhiều. Nhìn thấy Dung Chỉ, hắn không nhịn được định châm chọc đôi câu. Nhưng nhìn rõ bộ dạng Dung Chỉ lúc này, máu trên người không của ai khác mà từ chính hắn, Hoa Thác ngây người.

Sao Dung Chỉ lại đi vào mạt lộ đến mức này?

Dung Chỉ bình tĩnh cất tiếng: “Ngươi cũng không cần hao tâm tổn sức giết ta! Trước đây ta đối với ngươi không tốt, bây giờ ta sắp chết rồi, coi như trả nợ máu, lấy tính mạng đền bù!”

Hắn lảo đảo quay sang Sở Ngọc, mỉm cười. Tuy toàn thân nhuộm máu, nhưng nụ cười lại sáng ngời rạng rỡ như ánh nắng ngày xuân, cặp mắt xa xăm thanh nhã, giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.

“Ta không muốn lưu lại xác, bắt nàng phải chứng kiến. Chết như thế, nhìn… đáng sợ lắm!”

Nói xong, hắn thả mình rơi xuống vực phía sau.

Mắt hắn đã hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa, nhưng trong đầu lại có vô số bóng dáng vụt qua.

Giờ khắc này, trái tim hoàn toàn rộng mở, rất nhiều tình cảm mạnh mẽ đột ngột xuất hiện.

Với cha mẹ, là lạnh lùng. Với sư phụ, vừa cảm kích vừa oán hận. Với Vương Ý Chi, là mến mộ. Với Hoa Thác, là áy náy. Với Quan Thương Hải, là thân thiết… Và cuối cùng, đọng lại trong ý thức của hắn… với Sở Ngọc…là yêu.

Hắn bị cầm tù mệt mỏi quá rồi, phải chăng đã đến lúc được giải thoát?

***

Sở Ngọc ngồi bệt trên đám tuyết, chậm rãi hồi tưởng lại.

Ban đầu,… ngày xuân hoa hạnh rơi đầy tóc, chàng trẻ tuổi nhà ai chân bước phong lưu.

Sau đó, anh đào chín đỏ chuối đương xanh, thời gian trôi qua không chờ đợi… Rồi khoác áo lông cừu tự do phóng túng, ngày dài nhàn nhã cất tiếng ca… Những thứ đẹp thường mong manh dễ vỡ, như áng mây chiều, như ngọc lưu ly.

Nàng đã từng nghĩ, tình cảm phải do hai bên cùng bồi đắp, người đã vô tình thì ta không níu kéo. Vốn tưởng rằng, gặp nhau như thế thà rằng không gặp, hữu tình thà rằng vô tình, chia tay mỗi người một ngả thì hơn…

Nhưng, vì sao kết cục lại trở thành thế này?

Hai chân nàng chết lặng không còn cảm giác, thời gian như ngừng trôi. Nàng đờ đẫn nhìn về phía thân ảnh Dung Chỉ biến mất, tất cả ánh sáng trong mắt phút chốc như tắt lịm.

Hoa Thác cũng sững sờ nhìn về hướng đó. Đột nhiên, hắn đẩy người đang đỡ mình ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía vũng máu lớn trên tuyết, nơi mà Dung Chỉ nói trả nợ cho hắn.

“Không!...” Như một con thú bị thương, cổ họng Hoa Thác nghẹn trong tiếng gầm nức nở.

Không phải… Thực ra, hắn không muốn Dung Chỉ chết.

Thực ra, hắn chỉ là không cam lòng, hận Dung Chỉ vô tình vô nghĩa, muốn chứng kiến Dung Chỉ bị tổn thương, muốn thấy kẻ kia rơi lệ, muốn bắt hắn phải bộc lộ sự yếu đuối, muốn thấy hắn… giống như một người bình thường.

Dù Dung Chỉ lừa hắn, phụ hắn, hại hắn, làm hắn tổn thương, hắn vẫn không muốn giết Dung Chỉ.

Giờ phút này Dung Chỉ chết đi, ngược lại, cả người hắn giống như rơi vào mùa đông buốt giá, vĩnh viễn sẽ không có mùa xuân.

Dung Chỉ chết, hắn cũng góp một phần trong đó.

Hoa Thác bỗng cười sằng sặc, cười điên dại thê lương, giống như mấy năm trước lúc đoạn tuyệt với Dung Chỉ, thậm chí còn tuyệt vọng hơn nhiều.

Vì sao đến tận bây giờ hắn mới hiểu?... Điều hắn khát khao nhất, không phải là giết chết Dung Chỉ, cũng chẳng phải muốn thấy Dung Chỉ đau khổ, mà là được trở lại thời khắc ban đầu, khi hai người bên nhau vui vẻ hòa thuận.

Dù chỉ là giả dối cũng được.

Tiếng cười của Hoa Thác rất nhanh chóng trở thành âm thanh khàn khàn thê lương, giọng cười thấp dần. Tay trái nắm chắc thanh kiếm, hắn cất tiếng khàn khàn: “Được, được… Ngươi trả ta, thì ta cũng trả lại ngươi. Kiếm thuật nhờ người dạy, bây giờ trả lại cho ngươi!”

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên vung kiếm, chém “soạt” xuống tay phải của mình.

Cánh tay rơi xuống, máu phun xối xả. Hoa Thác vốn đã bị trọng thương, bây giờ lại thêm vết thương nặng, cơ hồ muốn ngất đi. Hắn nghiến răng để duy trì tỉnh táo, cũng không cần nhìn cánh tay đã bao năm cầm kiếm của mình, chỉ xé vạt áo băng vết thương. Khó khăn lắm mới cầm được máu, hắn tập tễnh lê bước, chầm chậm xuống núi.

Lúc Hoa Thác xuống núi bắt gặp Hoàn Viễn và những người còn lại đang chạy lên. Nhìn bộ dạng của hắn, Hoàn Viễn vô cùng kinh ngạc. Cho đến lúc hắn nhìn thấy Sở Ngọc, thì nàng vẫn ngồi bệt trên đám tuyết, xung quanh là máu chảy lênh láng. Người mặc áo khoác trùm kín đứng cách không xa. Bốn phía mờ mịt, không thấy Dung Chỉ đâu.

Hoàn Viễn đến bên Sở Ngọc, lúc này mới thấy ánh mắt đờ đẫn vô định của nàng. Không khỏi đau lòng, hắn đỡ lấy bờ vai nàng, thấp giọng khẽ gọi: “Sở Ngọc… Sở Ngọc…”

Không biết được gọi bao lâu, ánh mắt Sở Ngọc mới dần dần lấy lại chút tiêu cự. Nàng nhấc tay, dùng lực nắm lấy cổ tay Hoàn Viễn, bàn tay siết mạnh khiến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Nhìn Sở Ngọc trong tình trạng này, Hoàn Viễn đoán là Dung Chỉ lành ít dữ nhiều. Cổ tay hắn bị đau nhưng vẫn để mặc, chỉ mong sao nàng cảm thấy khá hơn.

Hơi hơi hé môi, tiếng Sở Ngọc thều thào hầu như không nghe rõ: “Dung Chỉ đi rồi!”

Lúc miệng nàng phát ra âm thanh, năng lực suy nghĩ trong đầu mới được khôi phục. Tất cả những chuyện xảy ra ban nãy ầm ầm tái hiện lại.

Gặp nhau rồi vĩnh viễn biệt ly. Cũng giống như Tử Hà tiên tử đã tuyệt vọng nói: “Ta đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết thúc thế này!”

… Cả người rét lạnh thấu xương.

Gương mặt nàng nhòe nhoẹt nước. Lẳng lặng chờ đợi Sở Ngọc bình tĩnh lại, Hoàn Viễn mới khom người đỡ lấy hai tay nàng: “Đứng dậy nào, nền đất lạnh lắm! Chớ để cơ thể bị thương tổn!” Bỗng nhiên nhớ ra người mặc áo choàng đứng từ nãy đến giờ, hắn quay lại hỏi: “Không rõ vị huynh đài kia còn ở đây là vì chuyện gì?”

Người kia vẫn im lặng, khiến hắn cảm thấy bất an.

Đối phương kéo áo khoác xuống. Sở Ngọc nhìn thấy đầu tiên là cánh tay có vết thương, sau đó là khuôn mặt hắn.

Trải qua mấy năm, khuôn mặt không còn vẻ bầu bĩnh thiếu niên. Trải qua sương gió bụi đường, gương mặt đó càng thêm âm trầm, lạnh lùng nghiêm nghị.

Nhưng đó là gương mặt mà Sở Ngọc không thể nào quên được.

Đã từng là hoàng đế thiếu niên tàn bạo, giờ phút này là một thanh niên trưởng thành, hắn chưa chết, hắn vẫn sống. Hắn đứng trước mặt Sở Ngọc, so với mấy năm trước còn cao lớn hơn, lạnh lùng trầm mặc nhìn nàng.

Sở Ngọc có thể nhận ra, hắn đã phải chịu nhiều khổ cực. Trên tay hắn có vết sẹo đã lâu, trên người là quần áo cũ. So với cuộc sống sung sướng của hoàng đế trước kia, tình trạng này thực sự là không tưởng tượng nổi.

Chuyện gì đến, thì phải đến thôi.

Sở Ngọc cảm thấy thoải mái. Giờ phút này, nàng mỉm cười cực kỳ thoải mái mà nói với Lưu Tử Nghiệp: “Ngươi đến để giết ta sao? Vậy thì đến đi!”

Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, không chút nào sợ hãi, trong lòng lại là đau khổ tuyệt vọng cùng cực. Tận mắt nhìn thấy người ấy vì mình mà bại, vì mình mà vong, còn nàng lại hoàn toàn bất lực.

Bây giờ Lưu Tử Nghiệp xuất hiện ngay trước mắt, ngược lại khiến nàng cảm thấy đó là một lối thoát. Cứ thế này mà chết đi, âu cũng là một việc không tồi.

Lưu Tử Nghiệp lẳng lặng nhìn nàng. Năm đó Thọ Tịch Chi và đồng đảng mưu phản, hắn trốn vào rừng trúc. Lúc hắn sắp bị kiếm đâm tới, hộ vệ xin phép vắng mặt là Can Lâm bỗng nhiên xuất hiện, kịp thời cứu hắn.

Can Lâm là sư huynh của Thiên Như Kính, đảm nhiệm vai trò thị vệ cho Lưu Tử Nghiệp. Tiểu hoàng đế tính tình thô bạo, nhưng lại đối xử với hắn rất khoan hậu. Đáng lẽ theo yêu cầu của Thiên Như Kính, trong vụ việc này hắn phải khoanh tay đứng nhìn. Nhưng rốt cuộc vì mấy năm ân tình, hắn âm thầm xuất thủ cứu Lưu Tử Nghiệp, bảo Thọ Tịch Chi chém đầu thái giám bên cạnh, xoa máu lên giả làm thủ cấp của hoàng đế.

Sau đó Can Lâm đưa Lưu Tử Nghiệp xuất cung, dặn hắn trốn đi, nhờ thế mà bảo toàn tính mạng.

Mất ngôi vị hoàng đế, rời khỏi Kiến Khang, Lưu Tử Nghiệp mới nhớ lúc chia tay, Sở Ngọc muốn nói lại thôi, hình như biết có kẻ làm phản, rốt cuộc lại không nói năng gì. Hắn hiểu muốn trở lại vị trí cũ là điều không tưởng, cho nên người hắn oán hận nhất, là Sở Ngọc.

“A tỷ!” Lưu Tử Nghiệp chậm rãi mở miệng, cất tiếng xưng hô của mấy năm về trước “Tỷ muốn vàng bạc của cải, ta cho tỷ. Tỷ muốn địa vị, ta cho tỷ. Tỷ muốn nam nhân, ta cũng cho tỷ. Cho dù tỷ muốn giang sơn này, chỉ cần tỷ mở miệng, ta cũng sẽ không ngần ngại chia cho tỷ một nửa ngôi vị hoàng đế. Vậy thì, vì sao tỷ lại hại ta?”

So với mấy năm trước, giọng nói hắn trầm thấp hơn nhiều. Âm sắc của một thanh niên trưởng thành, lại mang nỗi đau khổ dằn vặt nên nghe càng tang thương thê thảm.

Sở Ngọc nhìn hắn, nhưng chỉ bật cười thờ ơ: “Bây giờ giải thích để làm gì? Chẳng lẽ để cầu xin ngươi tha cho ta ư?”

Lúc đó, hắn là hoàng đế, nàng là công chúa. Còn nay, hắn như một lưỡi đao lưu lạc báo thù, còn nàng là cánh bèo trôi nổi dập dềnh mà cõi lòng đã chết.

Giờ đây, nàng chỉ cảm thấy tất cả trống rỗng. Ngay cả tính mệnh cũng không quan trọng, ai muốn lấy cứ lấy, đoạt đi càng tốt.

Hoàn Viễn chứng kiến tình hình này, vội chắn trước người Sở Ngọc, nhưng Lưu Tử Nghiệp chỉ cần đẩy một cái, lập tức khiến hắn té văng ra. Hoàn Viễn vốn đang nắm tay Sở Ngọc, cho nên khi ngã xuống cũng kéo nàng ngã theo. Nàng không ngã nặng nề như hắn, nhưng lại không ngồi dậy, cứ nằm im không nhúc nhích giữa đám tuyết, giống như một pho tượng không có sự sống.

Lưu Tử Nghiệp lẳng lặng nhìn Sở Ngọc.

Mấy năm qua, hắn không ngừng tìm kiếm nàng. Hắn tin rằng nàng chưa chết. Hắn nhất định tìm nàng để hỏi đến tận cùng, nhất định phải giết nàng để rửa nỗi hận trong lòng.

Năm đầu tiên, lòng hắn chỉ có căm hận, chỉ muốn tìm giết Sở Ngọc càng nhanh càng tốt.

Năm thứ hai, năm thứ ba, hắn đi từ nam ngược lên phía bắc, dọc đường chứng kiến rất nhiều, cũng trải qua không ít khó khăn. Dần dần, hắn hiểu ra một số chuyện, biết lúc trước mình làm hoàng đế là thế nào.

Nhưng hắn vẫn không ngừng tìm kiếm. Hắn đã đi rất xa, từ cực bắc của Bắc Ngụy đến cực nam của Nam triều, đã làm rất nhiều chuyện, giết người có mà cứu người cũng có, và rốt cuộc nhận ra ngày trước mình toàn làm việc sai lầm.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không cam lòng. Dù hắn đã phụ hàng ngàn, hàng vạn người, cũng chưa từng phụ Sở Ngọc. Hắn muốn tìm nàng để đòi lại công bằng, mà rốt cuộc đã tìm thấy.

Lưu Tử Nghiệp rút dao bên hông, bước đến bên Sở Ngọc, kề trên cần cổ mảnh mai của nàng, nhưng lại chậm chạp không cắt xuống. Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ sợ hãi khóc thút thít, cầu xin tha thứ. Nhưng giờ đây, dáng vẻ nàng so với người chết còn giống xác chết hơn.

Bỗng thấy cổ áo choàng của Sở Ngọc mở ra, gió lạnh lùa vào, bất giác hắn buông dao, cài lại cổ áo cho nàng. Cảnh tượng này, động tác này hình như quen thuộc. Lưu Tử Nghiệp bỗng nhớ ra, năm đó lúc sắp chia tay, hắn cởi áo choàng lông cáo trên người, mặc cho Sở Ngọc, còn cẩn thận cài kín cổ.

Lúc này, nàng đang mặc chính tấm áo lông cáo đen của hắn năm đó. Mấy năm rồi mà vẫn còn mới tinh, mấy năm rồi mà nàng không hề vứt bỏ.

Thời gian làm thay đổi tàn khốc như thế, biến yêu thành hận, cũng có thể hoàn toàn xóa bỏ hận thù.

Tay Lưu Tử Nghiệp run rẩy. Hắn đột nhiên đứng dậy, dùng lực đá Sở Ngọc rồi hét lên: “Sao tỷ có thể như vậy? Sao tỷ có thể như vậy?”

Vì sao nàng còn giữ tấm áo này? Khiến hắn không thể nào hạ thủ được.

Như bừng tỉnh giữa cơn điên cuồng, hắn xoay người chạy xuống núi, rất nhanh chóng mất hút bóng dáng.

… Tuyết lại rơi.

Trên mặt đất, dấu chân và vết máu đều bao trùm một màu bàng bạc, thê lương mà sạch sẽ.

Hoàn Viễn lảo đảo đứng dậy, đến bên Sở Ngọc, dùng lực ôm lấy nàng.

Tuyết rơi dày, lơ phơ lất phất, vùi lấp mọi yêu và hận.

/293

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status