*Nhâm quân lựa chọn: Có nhiều lựa chọn theo ý muốn của bản thân
Kiều Dật hoảng sợ.
Thật ra cũng không có gì phải ngại ngùng cả, hồi đại học mấy học sinh nam đi tắm kỳ trong phòng tắm, cái mông nào mà chưa từng thấy qua.
Nhưng mà ——
Kiều Dật chậm chạp hít sâu một hơi: "Trời má, bị em dọa chết rồi, em không đem quần áo vào sao? Tại sao lại không mặc quần áo."
Bùi Minh Phong ngẩn ra, nói: "Em quên lấy khăn tắm."
Vẻ mặt trông rất đỗi tự nhiên.
Nhưng mà, nói thì nói như vậy, không biết có phải do thân hình của Bùi Minh Phong quá đẹp, chim cúc cu cũng to hay không mà Kiều Dật lại không dám nhìn thẳng, ánh mắt đảo vòng vòng không biết nên đặt ở chỗ nào.
Nhưng anh lại nghĩ tại sao mình lại không thể nhìn Bùi Minh Phong chứ, cứ xoay tới xoay lui ngượng nghịu như thế thì còn gì là đàn ông nữa.
Xem cũng không được, không xem cũng không được.
Sau đó Kiều Dật lén nhìn lên, trong lòng nhịn không được cảm thán, dáng người đẹp quá đi mất!
Anh nhìn thấy Bùi Minh Phong tùy tiện cầm khăn tắm lau quanh người, không hiểu tại sao lại nhớ tới cảnh Ngô Ngạn Tổ tắm rửa trong bộ phim [Giấc mộng trong công viên], bọt nước trong suốt chạy dọc theo cơ thể màu lúa mì rắn chắc tươi trẻ, xuôi theo đường cong cơ bụng rơi vào chỗ bí ẩn kia.
Đợt đó anh vô tình nhìn thấy mấy bạn học nữ trong lớp xem cảnh này, hai mắt mấy cô nàng phát sáng rồi la hét phấn kích.
Kiều Dật cảm thấy...... Thật hâm mộ ghê!
Lúc trước Kiều Dật cũng muốn tập thể hình nhưng do không có tiền và không có thời gian rảnh, nếu như anh có dáng người nóng bỏng như Bùi Minh Phong thì tốt rồi, nói không chừng còn có nhiều vận đào hoa hơn ấy chứ?
Bùi Minh Phong lau khô nước trên người mình, mặc chiếc áo lông trắng rộng rãi và chiếc quần bò màu lam, do trên đầu hắn bị thương nên không có gội đầu nhưng trông vẫn còn sạch sẽ, tóc mái rũ xuống khiến cho gương mặt non nớt hơn nhiều. Làm anh có cảm giác hoàn toàn khác xa với vị giám đốc mặc âu phục trong buổi họp lớp lúc trước, khí chất lập tức trở nên trong trẻo mềm mại, không hề có khí thế sắc bén nữa.
Bùi Minh Phong đi chân trần đứng bên cạnh anh, nhìn anh, tựa như một chú chó lớn ngốc ngốc.
Trong phút chốc Kiều Dật cảm thấy Tiểu Phong thật đáng thương, đang yên đang lành tự nhiên trên đầu bị thủng một lỗ, còn bị mất trí nhớ.
Kiều Dật thấy trên tóc hắn có hơi ẩm, sợ vết thương trên đầu hắn bị dính nước nên đi đến bên cạnh xem tình trạng đầu của hắn: "Cúi xuống anh xem xem."
Bùi Minh Phong ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho anh nhìn, chỗ miệng vết thương trên đầu hắn bị cạo sạch một nhúm tóc lộ ra ba vết kim khâu, hắn nghiêng đầu nói: "Em có đội mũ trùm đầu."
Kiều Dật sờ soạng một hồi, xác nhận chỉ có phần mép tóc có hơi dính nước.
Kiều Dật hỏi: "Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm hay ăn cơm ở nhà?"
Bùi Minh Phong vô cùng mong chờ nói: "Anh nấu cơm cho em đi."
Kiều Dật đi vào phòng bếp, Bùi Minh Phong đi sau mông anh. Kiều Dật rất có tự tin về tay nghề nấu nướng của mình, anh vốn dĩ không phải con nhà giàu, là một tên đàn ông không nhà không xe, nếu còn không dịu dàng, không biết chia sẻ việc nhà với gia đình thì đừng mong cưới được vợ.
Nhưng khi Kiều Dật mở tủ lạnh trong nhà của Bùi Minh Phong ra, trong đó chỉ có mỗi rượu, anh nhìn lại đồ dùng nấu ăn trong bếp, tất cả đều còn mới tinh, vừa nhìn là biết chưa từng xài tới, có lẽ Bùi Minh Phong chưa từng nấu cơm ở đây.
Kiều Dật thở dài: "Nguyên liệu nấu ăn nào cũng không có, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn nha?"
Bùi Minh Phong nói: "Chúng ta đi mua gạo với nguyên liệu về rồi anh nấu cho em được không?"
Kiều Dật lo lắng cho vết thương của hắn: "Em ở nhà đi, anh đi lại siêu thị gần đây mua chút gạo với đồ về là được rồi, em muốn ăn cái gì?"
Bùi Minh Phong nói: "Không phải anh nói anh không có tiền sao? Em đi thử mật khẩu thẻ ngân hàng, nếu vẫn không được thì phải đi ra ngân hàng đổi mật khẩu. Em vẫn chưa yếu ớt như anh nghĩ đâu."
Bùi Minh Phong kiên trì nói, Kiều Dật đành phải đồng ý.
Bùi Minh Phong nói bản thân mình không sao, Kiều Dật lại không cho rằng hắn không sao, nếu lỡ Bùi Minh Phong lại ngã thêm lần nữa, anh không còn tiền để ứng tiền thuốc men cho hắn nữa đâu.
Kiều Dật cau mày nói: "Vậy để anh lái xe cho, em điện hỏi thư ký Lương xem biển số xe của em là bao nhiêu, chúng ta đi ra gara lấy xe. Hay là em điện người lại lái xe?"
Hồi học đại học Kiều Dật đã thi bằng lái nhưng vẫn chưa mua xe, thỉnh thoảng có việc thì sẽ mượn xe của bạn để chạy. Lúc trước nghĩ dù sao đến lúc kết hôn cũng phải mua xe, còn đi tới đại lý bán xe để chọn xe, ban đầu nhìn trúng một chiếc khoảng mười vạn, sau khi trả phần đầu thì còn có thể trả góp từ từ, nhưng bây giờ còn mua cái rắm gì được nữa.
Kiều Dật nghĩ tới việc có thể lái xe sang của Bùi Minh Phong, hai tay bỗng nhiên thấy ngứa ngáy, không hiểu sao cảm thấy có chút phấn khích.
Bùi Minh Phong gọi điện hỏi thư ký Lương, rất nhanh đã hỏi xong, sau đó cúp điện thoại.
Kiều Dật hỏi: "Thư ký Lương nói thế nào?"
Bùi Minh Phong: "Vị trí xe rất dễ tìm, nhưng cô ấy chưa tới nhà em lần nào, không biết em cất chìa khóa xe ở đâu, chúng ta phải tìm chìa khóa xe đã."
Bọn họ tìm gần mười phút mới tìm ra được chìa khóa xe. Trong phòng sách có một ngăn kéo, mở ra bên trong toàn là chìa khóa xe. Kiều Dật nhìn lướt qua, ít nhất cũng chừng sáu bảy cái đấy.
BMW, Mercedes, Bentley, Porsche, Audi, Ferrari,.... tất cả đều là thương hiệu xe sang.
Kiều Dật sững sờ mất một lúc, khi định thần lại thì trong lòng chỉ có mỗi một từ "***".
Bùi Minh Phong mở ngăn tủ ra, thản nhiên hỏi anh: "Anh muốn chạy chiếc nào?"
Cho! Anh! Lựa! Chọn!
Hấp dẫn quá đi!
Nếu đổi thành người khác, Kiều Dật sẽ cảm thấy người này đang khoác lác, mua một tủ chỉ để đựng những chiếc chìa khóa xe hơi sang trọng? Nhưng nếu là Bùi Minh Phong thì nhất định có thể.
Kiều Dật nhìn đến hoa cả mắt, cũng không biết chọn cái nào mới tốt.
Mua đồ ăn thì chắc không cần chạy xe xịn như thế đâu nhỉ?
Cuối cùng Kiều Dật chọn chìa khóa của chiếc BMW.
Hai người đi xuống gara dưới lầu, bước vào khu C.
Dưới tầng hầm có rất nhiều hãng xe xịn, nhưng những người sống trong khu này đều là người giàu có nên cũng không ngạc nhiên lắm, Kiều Dật nhìn nhìn, hỏi Bùi Minh Phong: "Chiếc nào vậy? Tiểu Lương nói biển số xe của em là bao nhiêu? Chúng ta đi tìm thử xem?"
Bùi Minh Phong đứng khựng lại, nghe thấy anh dùng từ "Tiểu Lương" thân mật như vậy thì hơi cau mày.
Kiều Dật không chú ý thấy điều này, anh nghe Bùi Minh Phong nói: "Không cần tìm nữa."
Kiều Dật cũng dừng lại theo, liếc nhìn hắn: "?"
Bùi Minh Phong nói: "Những chiếc đậu ở đây đều là của em."
Kiều Dật: "....."
Kiều Dật mơ màng lái xe chở Bùi Minh Phong đến ngân hàng trước.
Đến quầy giao dịch tiền, vì Bùi Minh Phong là khách hàng VIP nên được tiếp đãi đặc biệt hơn.
Sau đó Bùi Minh Phong vô cùng thuận lợi nhận tiền vào tay.
Sau đó Bùi Minh Phong chỉ lấy hai ngàn tệ.
Kiều Dật sợ bị nghi ngờ nên khi Bùi Minh Phong làm thủ tục thì anh không dám đến gần, nhưng chưa bao lâu thì Bùi Minh Phong đã làm xong hết, hắn cũng không đặt lại mật mã mà trực tiếp nhập một lần liền thành công.
Bùi Minh Phong lấy tiền cho Kiều Dật, không hơn không kém, vừa vặn đủ hai ngàn tệ Kiều Dật ứng tiền viện phí.
Kiều Dật hỏi: "Em nhớ mật khẩu rồi hả?"
Bùi Minh Phong mỉm cười với anh: "Em thử nhập sinh nhật của anh, mật khẩu cũng là sinh nhật của anh."
Kiều Dật: "......"
Anh cảm thấy mình hít thở không thông.
Này là tình huống đặc biệt gì đây?!!
Bùi Minh Phong còn trực tiếp nhét thẻ vào tay anh: "Không phải anh nói anh không còn tiền sao? Trước tiên cứ cầm tiền này đi mua đồ ăn đi. Nhiêu đây là tiền tiêu vặt."
Kiều Dật do dự hỏi: "Tiền tiêu vặt là bao nhiêu tiền?"
Bùi Minh Phong nói: "Em không để ý cụ thể là bao nhiêu, bên trong có ít nhất là một trăm vạn, không đủ sao?"
Gương mặt Kiều Dật trở nên méo mó, cực kỳ yếu ớt mỉm cười một cái.
Đủ chứ, đủ để tống anh vào tù rồi.
Hay là đi mua đồ ăn trước đi.
Bọn họ lại lái xe đến một siêu thị lớn gần đó.
Trong lòng Kiều Dật rối rắm vô cùng, anh vốn định lừa tiền Bùi Minh Phong, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hình như Bùi Minh Phong vẫn còn tình cảm với mình.
Dù là thích anh, lấy sinh nhật của anh làm mật khẩu điện thoại, mật khẩu nhà thậm chí là mật khẩu thẻ ngân hàng, mấy cái này cũng quá...... quá......
...... Anh cũng không biết nên hình dung thế nào nữa.
Cảm giác lừa một người không thân thuộc với mình và lừa một người thích mình là hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa Bùi Minh Phong lại như một cái núi vàng sâu không thấy đáy, nhưng cũng vì hắn có quá nhiều tiền, anh không biết nên lấy từ đâu, sợ anh lấy sai chỗ nào đó, hoặc lấy nhiều quá, không cẩn thận tự giết chết chính mình.
Kiều Dật đẩy xe mua hàng, Bùi Minh Phong đi theo anh, Kiều Dật hỏi hắn: "Em muốn ăn gì?"
Dù sao cũng là tiêu tiền của Bùi Minh Phong.
Hai người vừa mua đồ vừa nói chuyện.
"Bùi Minh Phong?"
Bùi Minh Phong quay đầu lại.
Người kia càng ngạc nhiên hơn: "Bùi Minh...., Bùi....... Bùi tổng?"
Kiều Dật cũng nhìn qua.
Trùng hợp quá nhỉ, bọn họ là bạn cùng lớp hồi trung học.
Lúc này đối phương mới nhận ra Kiều Dật: "Kiều Dật?"
Kiều Dật có chút hoảng loạn: "A, là tôi."
Bùi Minh Phong nghi hoặc khẽ giọng hỏi Kiều Dật: "Ai vậy? Quen chúng ta hả?"
Kiều Dật nhỏ giọng trả lời hắn: "Là bạn học hồi trung học của chúng ta....."
Người kia hỏi: "Trùng hợp nhỉ. Lâu rồi không gặp....."
Thật ra cũng không quen cho lắm, Kiều Dật không biết nên trả lời thế nào mới ổn: "Lâu rồi không gặp."
Anh rất muốn trốn bởi vì anh có một dự cảm không tốt.
Nhưng người bạn học anh đã quên mất tên kia lập tức nói: "Hai người vẫn tốt như trước à? Ai da? Đợt họp lớp vừa rồi không thấy hai người nói chuyện gì với nhau cả? Nghe nói hai người không còn liên lạc nữa hả?"
Kiều Dật hoảng sợ.
Thật ra cũng không có gì phải ngại ngùng cả, hồi đại học mấy học sinh nam đi tắm kỳ trong phòng tắm, cái mông nào mà chưa từng thấy qua.
Nhưng mà ——
Kiều Dật chậm chạp hít sâu một hơi: "Trời má, bị em dọa chết rồi, em không đem quần áo vào sao? Tại sao lại không mặc quần áo."
Bùi Minh Phong ngẩn ra, nói: "Em quên lấy khăn tắm."
Vẻ mặt trông rất đỗi tự nhiên.
Nhưng mà, nói thì nói như vậy, không biết có phải do thân hình của Bùi Minh Phong quá đẹp, chim cúc cu cũng to hay không mà Kiều Dật lại không dám nhìn thẳng, ánh mắt đảo vòng vòng không biết nên đặt ở chỗ nào.
Nhưng anh lại nghĩ tại sao mình lại không thể nhìn Bùi Minh Phong chứ, cứ xoay tới xoay lui ngượng nghịu như thế thì còn gì là đàn ông nữa.
Xem cũng không được, không xem cũng không được.
Sau đó Kiều Dật lén nhìn lên, trong lòng nhịn không được cảm thán, dáng người đẹp quá đi mất!
Anh nhìn thấy Bùi Minh Phong tùy tiện cầm khăn tắm lau quanh người, không hiểu tại sao lại nhớ tới cảnh Ngô Ngạn Tổ tắm rửa trong bộ phim [Giấc mộng trong công viên], bọt nước trong suốt chạy dọc theo cơ thể màu lúa mì rắn chắc tươi trẻ, xuôi theo đường cong cơ bụng rơi vào chỗ bí ẩn kia.
Đợt đó anh vô tình nhìn thấy mấy bạn học nữ trong lớp xem cảnh này, hai mắt mấy cô nàng phát sáng rồi la hét phấn kích.
Kiều Dật cảm thấy...... Thật hâm mộ ghê!
Lúc trước Kiều Dật cũng muốn tập thể hình nhưng do không có tiền và không có thời gian rảnh, nếu như anh có dáng người nóng bỏng như Bùi Minh Phong thì tốt rồi, nói không chừng còn có nhiều vận đào hoa hơn ấy chứ?
Bùi Minh Phong lau khô nước trên người mình, mặc chiếc áo lông trắng rộng rãi và chiếc quần bò màu lam, do trên đầu hắn bị thương nên không có gội đầu nhưng trông vẫn còn sạch sẽ, tóc mái rũ xuống khiến cho gương mặt non nớt hơn nhiều. Làm anh có cảm giác hoàn toàn khác xa với vị giám đốc mặc âu phục trong buổi họp lớp lúc trước, khí chất lập tức trở nên trong trẻo mềm mại, không hề có khí thế sắc bén nữa.
Bùi Minh Phong đi chân trần đứng bên cạnh anh, nhìn anh, tựa như một chú chó lớn ngốc ngốc.
Trong phút chốc Kiều Dật cảm thấy Tiểu Phong thật đáng thương, đang yên đang lành tự nhiên trên đầu bị thủng một lỗ, còn bị mất trí nhớ.
Kiều Dật thấy trên tóc hắn có hơi ẩm, sợ vết thương trên đầu hắn bị dính nước nên đi đến bên cạnh xem tình trạng đầu của hắn: "Cúi xuống anh xem xem."
Bùi Minh Phong ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho anh nhìn, chỗ miệng vết thương trên đầu hắn bị cạo sạch một nhúm tóc lộ ra ba vết kim khâu, hắn nghiêng đầu nói: "Em có đội mũ trùm đầu."
Kiều Dật sờ soạng một hồi, xác nhận chỉ có phần mép tóc có hơi dính nước.
Kiều Dật hỏi: "Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm hay ăn cơm ở nhà?"
Bùi Minh Phong vô cùng mong chờ nói: "Anh nấu cơm cho em đi."
Kiều Dật đi vào phòng bếp, Bùi Minh Phong đi sau mông anh. Kiều Dật rất có tự tin về tay nghề nấu nướng của mình, anh vốn dĩ không phải con nhà giàu, là một tên đàn ông không nhà không xe, nếu còn không dịu dàng, không biết chia sẻ việc nhà với gia đình thì đừng mong cưới được vợ.
Nhưng khi Kiều Dật mở tủ lạnh trong nhà của Bùi Minh Phong ra, trong đó chỉ có mỗi rượu, anh nhìn lại đồ dùng nấu ăn trong bếp, tất cả đều còn mới tinh, vừa nhìn là biết chưa từng xài tới, có lẽ Bùi Minh Phong chưa từng nấu cơm ở đây.
Kiều Dật thở dài: "Nguyên liệu nấu ăn nào cũng không có, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn nha?"
Bùi Minh Phong nói: "Chúng ta đi mua gạo với nguyên liệu về rồi anh nấu cho em được không?"
Kiều Dật lo lắng cho vết thương của hắn: "Em ở nhà đi, anh đi lại siêu thị gần đây mua chút gạo với đồ về là được rồi, em muốn ăn cái gì?"
Bùi Minh Phong nói: "Không phải anh nói anh không có tiền sao? Em đi thử mật khẩu thẻ ngân hàng, nếu vẫn không được thì phải đi ra ngân hàng đổi mật khẩu. Em vẫn chưa yếu ớt như anh nghĩ đâu."
Bùi Minh Phong kiên trì nói, Kiều Dật đành phải đồng ý.
Bùi Minh Phong nói bản thân mình không sao, Kiều Dật lại không cho rằng hắn không sao, nếu lỡ Bùi Minh Phong lại ngã thêm lần nữa, anh không còn tiền để ứng tiền thuốc men cho hắn nữa đâu.
Kiều Dật cau mày nói: "Vậy để anh lái xe cho, em điện hỏi thư ký Lương xem biển số xe của em là bao nhiêu, chúng ta đi ra gara lấy xe. Hay là em điện người lại lái xe?"
Hồi học đại học Kiều Dật đã thi bằng lái nhưng vẫn chưa mua xe, thỉnh thoảng có việc thì sẽ mượn xe của bạn để chạy. Lúc trước nghĩ dù sao đến lúc kết hôn cũng phải mua xe, còn đi tới đại lý bán xe để chọn xe, ban đầu nhìn trúng một chiếc khoảng mười vạn, sau khi trả phần đầu thì còn có thể trả góp từ từ, nhưng bây giờ còn mua cái rắm gì được nữa.
Kiều Dật nghĩ tới việc có thể lái xe sang của Bùi Minh Phong, hai tay bỗng nhiên thấy ngứa ngáy, không hiểu sao cảm thấy có chút phấn khích.
Bùi Minh Phong gọi điện hỏi thư ký Lương, rất nhanh đã hỏi xong, sau đó cúp điện thoại.
Kiều Dật hỏi: "Thư ký Lương nói thế nào?"
Bùi Minh Phong: "Vị trí xe rất dễ tìm, nhưng cô ấy chưa tới nhà em lần nào, không biết em cất chìa khóa xe ở đâu, chúng ta phải tìm chìa khóa xe đã."
Bọn họ tìm gần mười phút mới tìm ra được chìa khóa xe. Trong phòng sách có một ngăn kéo, mở ra bên trong toàn là chìa khóa xe. Kiều Dật nhìn lướt qua, ít nhất cũng chừng sáu bảy cái đấy.
BMW, Mercedes, Bentley, Porsche, Audi, Ferrari,.... tất cả đều là thương hiệu xe sang.
Kiều Dật sững sờ mất một lúc, khi định thần lại thì trong lòng chỉ có mỗi một từ "***".
Bùi Minh Phong mở ngăn tủ ra, thản nhiên hỏi anh: "Anh muốn chạy chiếc nào?"
Cho! Anh! Lựa! Chọn!
Hấp dẫn quá đi!
Nếu đổi thành người khác, Kiều Dật sẽ cảm thấy người này đang khoác lác, mua một tủ chỉ để đựng những chiếc chìa khóa xe hơi sang trọng? Nhưng nếu là Bùi Minh Phong thì nhất định có thể.
Kiều Dật nhìn đến hoa cả mắt, cũng không biết chọn cái nào mới tốt.
Mua đồ ăn thì chắc không cần chạy xe xịn như thế đâu nhỉ?
Cuối cùng Kiều Dật chọn chìa khóa của chiếc BMW.
Hai người đi xuống gara dưới lầu, bước vào khu C.
Dưới tầng hầm có rất nhiều hãng xe xịn, nhưng những người sống trong khu này đều là người giàu có nên cũng không ngạc nhiên lắm, Kiều Dật nhìn nhìn, hỏi Bùi Minh Phong: "Chiếc nào vậy? Tiểu Lương nói biển số xe của em là bao nhiêu? Chúng ta đi tìm thử xem?"
Bùi Minh Phong đứng khựng lại, nghe thấy anh dùng từ "Tiểu Lương" thân mật như vậy thì hơi cau mày.
Kiều Dật không chú ý thấy điều này, anh nghe Bùi Minh Phong nói: "Không cần tìm nữa."
Kiều Dật cũng dừng lại theo, liếc nhìn hắn: "?"
Bùi Minh Phong nói: "Những chiếc đậu ở đây đều là của em."
Kiều Dật: "....."
Kiều Dật mơ màng lái xe chở Bùi Minh Phong đến ngân hàng trước.
Đến quầy giao dịch tiền, vì Bùi Minh Phong là khách hàng VIP nên được tiếp đãi đặc biệt hơn.
Sau đó Bùi Minh Phong vô cùng thuận lợi nhận tiền vào tay.
Sau đó Bùi Minh Phong chỉ lấy hai ngàn tệ.
Kiều Dật sợ bị nghi ngờ nên khi Bùi Minh Phong làm thủ tục thì anh không dám đến gần, nhưng chưa bao lâu thì Bùi Minh Phong đã làm xong hết, hắn cũng không đặt lại mật mã mà trực tiếp nhập một lần liền thành công.
Bùi Minh Phong lấy tiền cho Kiều Dật, không hơn không kém, vừa vặn đủ hai ngàn tệ Kiều Dật ứng tiền viện phí.
Kiều Dật hỏi: "Em nhớ mật khẩu rồi hả?"
Bùi Minh Phong mỉm cười với anh: "Em thử nhập sinh nhật của anh, mật khẩu cũng là sinh nhật của anh."
Kiều Dật: "......"
Anh cảm thấy mình hít thở không thông.
Này là tình huống đặc biệt gì đây?!!
Bùi Minh Phong còn trực tiếp nhét thẻ vào tay anh: "Không phải anh nói anh không còn tiền sao? Trước tiên cứ cầm tiền này đi mua đồ ăn đi. Nhiêu đây là tiền tiêu vặt."
Kiều Dật do dự hỏi: "Tiền tiêu vặt là bao nhiêu tiền?"
Bùi Minh Phong nói: "Em không để ý cụ thể là bao nhiêu, bên trong có ít nhất là một trăm vạn, không đủ sao?"
Gương mặt Kiều Dật trở nên méo mó, cực kỳ yếu ớt mỉm cười một cái.
Đủ chứ, đủ để tống anh vào tù rồi.
Hay là đi mua đồ ăn trước đi.
Bọn họ lại lái xe đến một siêu thị lớn gần đó.
Trong lòng Kiều Dật rối rắm vô cùng, anh vốn định lừa tiền Bùi Minh Phong, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hình như Bùi Minh Phong vẫn còn tình cảm với mình.
Dù là thích anh, lấy sinh nhật của anh làm mật khẩu điện thoại, mật khẩu nhà thậm chí là mật khẩu thẻ ngân hàng, mấy cái này cũng quá...... quá......
...... Anh cũng không biết nên hình dung thế nào nữa.
Cảm giác lừa một người không thân thuộc với mình và lừa một người thích mình là hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa Bùi Minh Phong lại như một cái núi vàng sâu không thấy đáy, nhưng cũng vì hắn có quá nhiều tiền, anh không biết nên lấy từ đâu, sợ anh lấy sai chỗ nào đó, hoặc lấy nhiều quá, không cẩn thận tự giết chết chính mình.
Kiều Dật đẩy xe mua hàng, Bùi Minh Phong đi theo anh, Kiều Dật hỏi hắn: "Em muốn ăn gì?"
Dù sao cũng là tiêu tiền của Bùi Minh Phong.
Hai người vừa mua đồ vừa nói chuyện.
"Bùi Minh Phong?"
Bùi Minh Phong quay đầu lại.
Người kia càng ngạc nhiên hơn: "Bùi Minh...., Bùi....... Bùi tổng?"
Kiều Dật cũng nhìn qua.
Trùng hợp quá nhỉ, bọn họ là bạn cùng lớp hồi trung học.
Lúc này đối phương mới nhận ra Kiều Dật: "Kiều Dật?"
Kiều Dật có chút hoảng loạn: "A, là tôi."
Bùi Minh Phong nghi hoặc khẽ giọng hỏi Kiều Dật: "Ai vậy? Quen chúng ta hả?"
Kiều Dật nhỏ giọng trả lời hắn: "Là bạn học hồi trung học của chúng ta....."
Người kia hỏi: "Trùng hợp nhỉ. Lâu rồi không gặp....."
Thật ra cũng không quen cho lắm, Kiều Dật không biết nên trả lời thế nào mới ổn: "Lâu rồi không gặp."
Anh rất muốn trốn bởi vì anh có một dự cảm không tốt.
Nhưng người bạn học anh đã quên mất tên kia lập tức nói: "Hai người vẫn tốt như trước à? Ai da? Đợt họp lớp vừa rồi không thấy hai người nói chuyện gì với nhau cả? Nghe nói hai người không còn liên lạc nữa hả?"
/25
|