Sau ngày từ nghĩa trang thành phố trở về, Tử Huyên được Tử Linh đưa đi gặp Tử Tuyên và Mạc Nhã. Đứng trước con trai và người bạn, Tử Huyên mỉm cười hạnh phúc, cậu đã tự tin giới thiệu người đàn ông của mình.
“Mạc Nhã, đây là cha của Tử Tuyên”
Mạc Nhã gật đầu mỉm cười, anh cũng được biết điều này từ Chu Mạnh. Ngày đó vừa bước chân xuống sân bay, một tốp người mặc áo đen xuất hiện vừa mềm vừa cứng dẫn anh đi. Anh và bé Tiểu Tuyên được dẫn tới trước mặt người đàn ông Chu Mạnh. Sau đó, Chu Mạnh rất lịch sự mà nói cho anh biết chuyện giữa Tử Linh và Tử Huyên. Nghĩ tới người đàn ông đẹp trai lịch thiệp Chu Mạnh, Mạc Nhã không tự chủ xoay đầu nhìn lại người đàn ông đang đứng phía sau mình. Ngay khi ánh mắt Mạc Nhã nhìn Chu Mạnh thì Chu Mạnh cũng mỉm cười nhìn Mạc Nhã khiến Mạc Nhã cảm thấy hành vi nhìn trộm của mình bị người đó phát hiện. Anh xấu hổ xoay đầu lại nhìn hai người đang hạnh phúc đứng bên nhau.
Vì lâu ngày không nói chuyện, nên Tử Huyên và Mạc Nhã như những bà tám không hết chuyện để nói, hai người cùng nhau tìm chỗ ngồi hàn huyên. Tử Linh và Chu Mạnh đều thi thoảng nhìn về phía hai người, nhưng cái nhìn là nhu hòa chứ không hề có một tia ghen tuông.
“Có vẻ hai người tiến triển nhanh nhỉ?” Sau khi Tử Linh và Tử Huyên xuất hiện cùng một lúc, Chu Mạnh đã biết chuyện giữa hai người này đã được sắp xếp ổn thỏa.
“Ừ.” Tử Linh gật đầu xác định, “Tôi đã nói cho Tử Huyên biết chúng tôi không có quan hệ huyết thống, thứ duy nhất khiến cả hai chúng tôi trì trệ.” Tử Linh dừng lại ba giây. “Nếu biết rằng cái từ huyết thống đó khiến chúng tôi bỏ qua 7 năm thì tôi đã nói lâu rồi.”
“Dù sao bây giờ cũng cũng tốt đẹp rồi.” Chu Mạnh vỗ vai Tử Linh.
“Tôi nghĩ tôi thích Mạc Nhã” Đột nhiên Chu Mạnh nhìn chằm chằm vào Mạc Nhã.
“Tôi nhớ cậu đã từng nói muốn cậu ta” Tử Linh nhìn Chu Mạnh và nói.
“Tôi nói tôi thích, không phải kiểu độc chiếm một món đồ chơi. Cậu hiểu tôi muốn nói gì mà”. Chu Mạnh xoay đầu nhìn Tử Linh nói, ”những kẻ từng đụng tới em ấy, tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào cả. Từng kẻ, từng kẻ sẽ phải trả giá những gì chúng đã làm”
”…” Tử Linh lặng yên nhìn người bạn.
” Hôm qua tôi gặp Diêu Kha, cậu ta đã biết Tử Huyên trở về. Nếu cậu không muốn em ấy biến mất thì hãy quản cho tốt, người đàn ông của Diêu Kha là một kẻ độc chiếm ghê gớm. Cứ nhìn cái cách hắn ta từng bước lừa thằng nhóc Diêu Kha thì có thể thấy độc chếm của hắn còn hơn cả cậu đó’ Thêm nữa, Lão Lăng cũng muốn bắt người từ tay cậu đấy. Tôi nghĩ cậu nên gặp ông ta đi. Bớt một việc còn hơn một việc,không phải sao’. Tử Linh mắt thì nhìn Tử Huyên, nhưng Chu Mạnh khẳng định anh vẫn nghe lời mình nói.
” Được”. Tử Linh đứng dậy bước tới gần Tử Huyên. Tử Huyên nhìn Tử Linh tới gần mỉm cười vui vẻ.
…
Bầu trời về đêm lặng yên chìm trong bóng tối bình yên. Những ngọn nến lấp lánh ánh sáng nhẹ nhàng dịu êm trong không giang lặng yên. Tử Linh ngồi đối diện với Tử Huyên. Hôm nay anh đã chuẩn bị bữa tiệc nho nhỏ với mong muốn khiến Tử Huyên vui vẻ, và quả thật không khiến anh thất vọng, Tử Huyên ngẩn ngơ hạnh phúc nhìn bữa tiệc dưới ánh nền.
Tử Linh nhìn Tử Huyên ánh mắt tràn ngập niềm vui, Tử Huyên đón nhận ánh mắt Tử Linh bất giác thấy thẹn thùng. Đây là lần đầu hai người hẹn hò, dù sao cũng đã được coi là một người già, nghe thế nào cũng không hợp với hai từ thẹn thùng. Tử Linh nhìn Tử Huyên ngượng ngùng mà ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Tử Huyên che giấu sự thẹn thùng của mình nên uống vội ly rượu Vang. Khi uống tới đáy ly, cậu phát hiện ra bên dưới ly có một vật, tay nhẹ nhàng lấy từ trong miệng vật tròn tròn đó, cậu phát hiện ra đó là một chiếc nhẫn, Khi giơ chiếc nhẫn lên thì sẽ phát hiện ở bên trong có hai chữ Linh Huyên. Lúc này, Tử Huyên nghe thấy bên tai âm thanh của Tử Linh:
” Tử Huyên, em bằng lòng đi đến cuối cuộc đời này với anh, cùng anh mãi mãi ở bên nhau?”. Tử Huyên thấy Tử Linh đang một chân quỳ, hai tay nâng một bó hoa hồng, mỉm cười nhìn Tử Huyên. Tử Huyên thần người nhìn Tử Linh, hình ảnh sến súa giống phim hàn được Tử Linh hành động lại đẹp mà tự nhiên khiến cậu xúc động rơi lệ.
”Em… Em… đồng… ý.” Tử Huyên ngập ngừng nhận bó hoa hồng từ Tử Linh. Tử Linh xúc động ôm Tử Huyên rời khỏi chiếc ghế quay một vòng, anh hạnh phúc cười lớn khiến Tử Huyên xấu hổ chôn sâu mình vào trong ngực anh.
”Oẹ”, Tử Huyên thấy Tử Linh quay mình trên không trung khiến ruột cậu cảm thấy khó chịu. Cậu áy náy nhìn Tử Linh và quần áo của Tử Linh.
‘Em…”,
”Không sao..”
”Oẹ”
Tử Linh chưa kịp nói hết câu thì anh lại thấy Tử Huyên nôn tiếp, Tử Linh cuống quýt đỡ Tử Huyên ngồi xuống. Ngay khi anh muốn nói gì đó thì lại thấy Tử Huyên nôn tiếp, nhưng lần này là nôn khan. Nhìn Tử Huyên sắc mặt trắng bệnh sau khi nôn, lòng Tử Linh cào cào khó chịu. Anh vội vàng bế Tử Huyên vào nhà và gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình tới.
Suốt quá trình chờ đợi, Tử Linh ruột gan đều rối loạn. Khi thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng mỉm cười nhìn mình thì anh cảm thấy tức giận, trong khi Tử Huyên đang bệnh, cái người này lại có thể vui cười.
” Chúc mừng, cậu nhóc có thai.” Tử Linh vừa nghe xong lời bác sĩ nói thì mọi tức giận trước đó đều biến mất, thay vào đó là niềm vui khôn siết.
”Bác…bác… bác…. sĩ nói gì?” Tử Linh lắp bắp nhìn bác sĩ.
” Tôi bảo cậu nhóc đó có thai. Tôi sẽ viết cho cậu những điều cần chú ý khi cậu nhóc mang thai, cậu cứ theo đó mà làm” Bác sĩ nhìn Tử Linh đang trong trạng thái đứng hình mà vỗ vỗ vai rời đi.
Một lúc sau, Tử Linh mới hồi phục tinh thần, anh vội vàng bước vào phòng, ngắm nhìn Tử Huyên mệt mỏi nhắm mắt ngủ mà tay run run chạm tới Tử Huyên. Tử Huyên cảm nhận có bàn tay nhẹ nhàng chạm mi mắt thì mở khẽ đôi mắt, khi nhìn thấy Tử Linh thì mỉm cười.
”Chúng ta, chúng ta sắp có em bé”. Tử Linh thì thào bên cạnh, Tử Huyên gật đầu.
“Mạc Nhã, đây là cha của Tử Tuyên”
Mạc Nhã gật đầu mỉm cười, anh cũng được biết điều này từ Chu Mạnh. Ngày đó vừa bước chân xuống sân bay, một tốp người mặc áo đen xuất hiện vừa mềm vừa cứng dẫn anh đi. Anh và bé Tiểu Tuyên được dẫn tới trước mặt người đàn ông Chu Mạnh. Sau đó, Chu Mạnh rất lịch sự mà nói cho anh biết chuyện giữa Tử Linh và Tử Huyên. Nghĩ tới người đàn ông đẹp trai lịch thiệp Chu Mạnh, Mạc Nhã không tự chủ xoay đầu nhìn lại người đàn ông đang đứng phía sau mình. Ngay khi ánh mắt Mạc Nhã nhìn Chu Mạnh thì Chu Mạnh cũng mỉm cười nhìn Mạc Nhã khiến Mạc Nhã cảm thấy hành vi nhìn trộm của mình bị người đó phát hiện. Anh xấu hổ xoay đầu lại nhìn hai người đang hạnh phúc đứng bên nhau.
Vì lâu ngày không nói chuyện, nên Tử Huyên và Mạc Nhã như những bà tám không hết chuyện để nói, hai người cùng nhau tìm chỗ ngồi hàn huyên. Tử Linh và Chu Mạnh đều thi thoảng nhìn về phía hai người, nhưng cái nhìn là nhu hòa chứ không hề có một tia ghen tuông.
“Có vẻ hai người tiến triển nhanh nhỉ?” Sau khi Tử Linh và Tử Huyên xuất hiện cùng một lúc, Chu Mạnh đã biết chuyện giữa hai người này đã được sắp xếp ổn thỏa.
“Ừ.” Tử Linh gật đầu xác định, “Tôi đã nói cho Tử Huyên biết chúng tôi không có quan hệ huyết thống, thứ duy nhất khiến cả hai chúng tôi trì trệ.” Tử Linh dừng lại ba giây. “Nếu biết rằng cái từ huyết thống đó khiến chúng tôi bỏ qua 7 năm thì tôi đã nói lâu rồi.”
“Dù sao bây giờ cũng cũng tốt đẹp rồi.” Chu Mạnh vỗ vai Tử Linh.
“Tôi nghĩ tôi thích Mạc Nhã” Đột nhiên Chu Mạnh nhìn chằm chằm vào Mạc Nhã.
“Tôi nhớ cậu đã từng nói muốn cậu ta” Tử Linh nhìn Chu Mạnh và nói.
“Tôi nói tôi thích, không phải kiểu độc chiếm một món đồ chơi. Cậu hiểu tôi muốn nói gì mà”. Chu Mạnh xoay đầu nhìn Tử Linh nói, ”những kẻ từng đụng tới em ấy, tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào cả. Từng kẻ, từng kẻ sẽ phải trả giá những gì chúng đã làm”
”…” Tử Linh lặng yên nhìn người bạn.
” Hôm qua tôi gặp Diêu Kha, cậu ta đã biết Tử Huyên trở về. Nếu cậu không muốn em ấy biến mất thì hãy quản cho tốt, người đàn ông của Diêu Kha là một kẻ độc chiếm ghê gớm. Cứ nhìn cái cách hắn ta từng bước lừa thằng nhóc Diêu Kha thì có thể thấy độc chếm của hắn còn hơn cả cậu đó’ Thêm nữa, Lão Lăng cũng muốn bắt người từ tay cậu đấy. Tôi nghĩ cậu nên gặp ông ta đi. Bớt một việc còn hơn một việc,không phải sao’. Tử Linh mắt thì nhìn Tử Huyên, nhưng Chu Mạnh khẳng định anh vẫn nghe lời mình nói.
” Được”. Tử Linh đứng dậy bước tới gần Tử Huyên. Tử Huyên nhìn Tử Linh tới gần mỉm cười vui vẻ.
…
Bầu trời về đêm lặng yên chìm trong bóng tối bình yên. Những ngọn nến lấp lánh ánh sáng nhẹ nhàng dịu êm trong không giang lặng yên. Tử Linh ngồi đối diện với Tử Huyên. Hôm nay anh đã chuẩn bị bữa tiệc nho nhỏ với mong muốn khiến Tử Huyên vui vẻ, và quả thật không khiến anh thất vọng, Tử Huyên ngẩn ngơ hạnh phúc nhìn bữa tiệc dưới ánh nền.
Tử Linh nhìn Tử Huyên ánh mắt tràn ngập niềm vui, Tử Huyên đón nhận ánh mắt Tử Linh bất giác thấy thẹn thùng. Đây là lần đầu hai người hẹn hò, dù sao cũng đã được coi là một người già, nghe thế nào cũng không hợp với hai từ thẹn thùng. Tử Linh nhìn Tử Huyên ngượng ngùng mà ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Tử Huyên che giấu sự thẹn thùng của mình nên uống vội ly rượu Vang. Khi uống tới đáy ly, cậu phát hiện ra bên dưới ly có một vật, tay nhẹ nhàng lấy từ trong miệng vật tròn tròn đó, cậu phát hiện ra đó là một chiếc nhẫn, Khi giơ chiếc nhẫn lên thì sẽ phát hiện ở bên trong có hai chữ Linh Huyên. Lúc này, Tử Huyên nghe thấy bên tai âm thanh của Tử Linh:
” Tử Huyên, em bằng lòng đi đến cuối cuộc đời này với anh, cùng anh mãi mãi ở bên nhau?”. Tử Huyên thấy Tử Linh đang một chân quỳ, hai tay nâng một bó hoa hồng, mỉm cười nhìn Tử Huyên. Tử Huyên thần người nhìn Tử Linh, hình ảnh sến súa giống phim hàn được Tử Linh hành động lại đẹp mà tự nhiên khiến cậu xúc động rơi lệ.
”Em… Em… đồng… ý.” Tử Huyên ngập ngừng nhận bó hoa hồng từ Tử Linh. Tử Linh xúc động ôm Tử Huyên rời khỏi chiếc ghế quay một vòng, anh hạnh phúc cười lớn khiến Tử Huyên xấu hổ chôn sâu mình vào trong ngực anh.
”Oẹ”, Tử Huyên thấy Tử Linh quay mình trên không trung khiến ruột cậu cảm thấy khó chịu. Cậu áy náy nhìn Tử Linh và quần áo của Tử Linh.
‘Em…”,
”Không sao..”
”Oẹ”
Tử Linh chưa kịp nói hết câu thì anh lại thấy Tử Huyên nôn tiếp, Tử Linh cuống quýt đỡ Tử Huyên ngồi xuống. Ngay khi anh muốn nói gì đó thì lại thấy Tử Huyên nôn tiếp, nhưng lần này là nôn khan. Nhìn Tử Huyên sắc mặt trắng bệnh sau khi nôn, lòng Tử Linh cào cào khó chịu. Anh vội vàng bế Tử Huyên vào nhà và gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình tới.
Suốt quá trình chờ đợi, Tử Linh ruột gan đều rối loạn. Khi thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng mỉm cười nhìn mình thì anh cảm thấy tức giận, trong khi Tử Huyên đang bệnh, cái người này lại có thể vui cười.
” Chúc mừng, cậu nhóc có thai.” Tử Linh vừa nghe xong lời bác sĩ nói thì mọi tức giận trước đó đều biến mất, thay vào đó là niềm vui khôn siết.
”Bác…bác… bác…. sĩ nói gì?” Tử Linh lắp bắp nhìn bác sĩ.
” Tôi bảo cậu nhóc đó có thai. Tôi sẽ viết cho cậu những điều cần chú ý khi cậu nhóc mang thai, cậu cứ theo đó mà làm” Bác sĩ nhìn Tử Linh đang trong trạng thái đứng hình mà vỗ vỗ vai rời đi.
Một lúc sau, Tử Linh mới hồi phục tinh thần, anh vội vàng bước vào phòng, ngắm nhìn Tử Huyên mệt mỏi nhắm mắt ngủ mà tay run run chạm tới Tử Huyên. Tử Huyên cảm nhận có bàn tay nhẹ nhàng chạm mi mắt thì mở khẽ đôi mắt, khi nhìn thấy Tử Linh thì mỉm cười.
”Chúng ta, chúng ta sắp có em bé”. Tử Linh thì thào bên cạnh, Tử Huyên gật đầu.
/30
|