Chính vì việc-mà-ai-cũng-biết là-việc-gì-đấy mà sáng hôm sau, Nhật Anh đi đến đâu thì người xung quanh lạnh gáy đến đấy còn đám sắc nữ hằng ngày vẫn bu lấy cậu hôm nay lại cố tránh thật xa. Cũng phải thôi, mặt thì đằng đằng sát khí, trên trán hiện ra ba chữ to đùng: BOM NỔ CHẬM, mắt thì nhìn người khác như muốn ăn tươi nuốt sống, đỉnh đầu thì mây đen cuồn cuộn, sắc mặt thì đen như nhọ nồi làm đến cả Thiên Vũ cũng phải cảnh giác, ko cẩn thận thì nổ banh xác chứ chả chơi.
Đi ở ngoài thì thế, vào đến lớp thì kéo cái ghế, đá cái bàn, vứt cặp cái “rầm” xuống bàn rồi ngồi phịch xuống ghế. Thế mà người-nào-đó vẫn coi như ko, vẫn vô tư nói cười làm Nhật Anh giận đến mức tím cả mặt, miệng thở phì phò. Trong lúc đang ko biết làm j` để giải tỏa thì mấy câu nói của Hồng Ngọc lọt vào tai:
-Cậu phải thấy thì mới biết nó hoàn hảo đến đâu, Addy ạ! – Hồng Ngọc hào hứng
-Ừ! – thái độ hờ hững
-Viên kim cương thì hoàn mĩ đến mức ko có lấy một vết xước – vẫn rất hứng khởi
-Ừ!- mắt vẫn dán vào đống giấy tờ
-Nhất là lúc đeo vào tay kia! Viên kim cương phản chiếu ánh sáng, trở nên lấp lánh. – vô cùng phấn khích
-Ừ! – ko thèm để ý
-Ôi! Ko biết khi nào thì mình đc đeo nhỉ?
-Ừ!
-YAH! Sao cậu cứ “ừ” mãi thế! Đến cả mình mà cậu cũng kiệm lời vậy sao? – cuối cũng thì Hồng Ngọc ko thể chịu nổi nữa, hét lên
-…. – Trúc Nhã ngẩng đầu nhìn cô bạn thân, 3s sau phun ra đúng một từ - Ừ!
Nói xong lại tiếp tục đọc đống tài liệu. Hồng Ngọc ấm ức nhìn Trúc Nhã, ko nói nên lời. Đúng lúc đó, Nhật Anh đứng bật dậy làm chiếc ghế đổ ngửa ra sau. Cậu hét lên:
-TÔN NỮ HỒNG NGỌC!
Lời vừa thốt ra, lớp học đang ồn ào trong chốc lát đã IM PHĂNG PHẮC, im đến nỗi nghe đc cả tiếng đập cánh của con muỗi sơ sinh. Vậy mà người-nào-đó vẫn giả điếc, nhàn nhã đeo tai nghe vào tai nghe nhạc.
-Tôn Nữ Hồng Ngọc! Cô điếc sao? Tôi gọi cô đấy – Nhật Anh phát hỏa
-…… - tăng voumle lên mức cao nhất
-Yah! – Nhật Anh kéo khuỷu tay Hồng Ngọc, bắt cô nhìn mình – Tôi đang nói chuyện vs cô đấy! Cô khinh tôi sao?
3s im lặng trôi qua và ….CHÁTTTTTT – Hồng Ngọc tát mạnh vào má Nhật Anh. Trong chốc lát, má cậu đỏ dần lên, in hằn 5 vết ngón tay.
Trong khi Nhật Anh còn đang sững sờ thì ở phía đối diện, Hồng Ngọc đang mím chặt môi như muốn kìm chế sự giận dữ. Thời gian như ngừng trôi, ko một tiếng động nào vang lên.
Rất lâu sau Hồng Ngọc mới thốt ra một câu lạnh thấu tim can:
-Im đi!....... Đồ giả dối!
Nói rồi,Hồng Ngọc xách cặp bước ra khỏi lớp để lại đằng sau một Nhật Anh đang sững sờ vì quá sốc.
Nhìn cảnh đó, Trúc Nhã khẽ lắc đầu. Cô đứng dậy, thu dọn sách vở để ra về. Khi đi qua Nhật Anh cô liền dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, cất giọng lạnh lùng:
-Có thể cậu cho là mê tín nhưng Hanah thuộc cung Kim Ngưu. Chính vì thế thứ cô ấy ghét nhất chính là sự giả dối. Cậu có thế chửi, có thể lăng mạ, có thể coi thường Hanah, cô ấy cũng sẽ ko giận cậu nhưng nếu cậu lừa dối Hanah thì cả đời này, trong mắt Hanah, cậu sẽ chỉ là NGƯỜI VÔ HÌNH mà thôi. – hơi dừng một chút, Trúc Nhã quay người bước đi. Trước khi đi còn ném lại một câu – bữa trưa hôm đó, chính tay cậu đã bóp nát lòng tin mà Hanah dành cho cậu.
Trúc Nhã đi rồi để lại cho Nhật Anh nỗi ân hận, dằn vặt. Cậu ngồi phịch xuống ghế, hai tay nắm chặt lại, miệng liên tục lẩm bẩm “người vô hình, người vô hình,…”. Thiên Vũ ngồi dưới thấy vậy liền lay nhẹ vai Nhật Anh:
-Bình tình đi! Cậu….
-BÌNH TĨNH Ư? Đã là lúc nào rồi mà cậu còn bảo tớ bình tình! – Nhật Anh gào lên
-…..
-Là tớ! TẤT CẢ LÀ TẠI TỚ!
Nhật Anh gào lên trong đau đớn rồi quay người lao ra khỏi lớp.
- NHẬT ANH! – Thiên Vũ gọi vs theo rồi nhanh chóng thu dọn sách vở của cả hai, chạy theo Nhật Anh để lại đằng sau tiếng xì xào bàn tán của học sinh trong lớp.
Sau khi về đến nhà, Nhật Anh cứ như người mất hồn, cả ngày cứ thẫn thờ ngồi một chỗ, ai hỏi j` cũng ko đáp mà chỉ lẩm bẩm duy nhất 3 từ “người vô hình” làm Thiên Vũ lo lắng đến sắp phát điên. Chính vì vậy, Thiên Vũ quyết định gọi điện hẹn gặp Hồng Ngọc. Cũng may lần trước Nhật Anh có hỏi số ĐT của Hồng Ngọc nên ko gặp khó khăn trong việc liên lạc.
Vậy là, sau khi tốn nửa giờ đồng hồ phun châu nhả ngọc, thuyết phục Hồng Ngọc, Thiên Vũ cũng hẹn đc cô ở quán Hoa Bằng Lăng.
-Có có chuyện j` cậu nói nhanh lên, tôi ko rảnh đâu! – vừa ngồi xuống Hồng Ngọc đã lập tức lên tiếng.
-Bĩnh tĩnh đi! Tôi nói nhanh thôi mà! – Thiên Vũ nói, giọng hòa hoãn
-……..
-Thực ra cậu cũng biết tôi gọi cậu ra đây là có chuyện j` rồi mà! Tôi muốn nói về Nhật Anh
-……..
-Lúc sáng, tôi cũng đã nghe Trúc Nhã nói sơ qua về cậu. Tôi cũng hiểu cảm giác bị lừa dối là rất khó chịu nhưng tin tôi đi, Nhật Anh ko cố ý làm cậu bị tổn thương đâu. Cậu ấy chỉ là bất đắc dĩ thôi.
-……Trúc Nhã đã nói j` về tôi
-Hả? Thì cô ấy nói cậu thuộc cung Kim Ngưu nên rất ghét bị lừa dối. Có vấn đề j` sao?
-Đúng là người cung Kim Ngưu rất ghét bị lừa dối nhưng người thuộc cung Kim Ngưu ko phải tôi mà là Trúc Nhã. Cón lí do tôi ghét bị lừa dối là vì khi tôi còn nhỏ mẹ tôi đã từng nói dối tôi, bỏ tôi lại một mình trong công viên để đi vs người đàn ông khác, Vậy nên, tôi ghê tởm sự lừa dối. Chuyện là vậy . Còn việc cậu ta có bất đắc dĩ hay ko tôi ko quan tâm. Tôi chỉ biết cậu ta đã lừa dối tôi nên trừ khi có một sức mạnh lớn lao khiến tôi khuất phục thì tôi sẽ tha thứ cho cậu ta, còn không thì đừng hòng tôi coi cậu ta là bạn. Vậy thôi. Tôi đã cạn lời rồi, dù cậu có làm j` thì cũng đừng mong lay chuyển đc tôi.
-Nhưng…
-Chào cậu!
Không để Thiên Vũ kịp phản bác, Hồng Ngọc đã nhanh chóng rời đi.
Phía sau là Thiên Vũ đang đờ người ra. “Nhật Anh! Tao phục mày sát đất rồi đấy! Thật ko ngờ Hồng Ngọc lại có thể phũ phàng như vậy. giờ thì mặc xác mày, muốn làm j` thì làm. Tao ko quan tâm nữa” – Thiên Vũ vừa lẩm bẩm vừa rời khỏi quán sau khi trả 500.000 cho hai cốc nước lọc.
Đi ở ngoài thì thế, vào đến lớp thì kéo cái ghế, đá cái bàn, vứt cặp cái “rầm” xuống bàn rồi ngồi phịch xuống ghế. Thế mà người-nào-đó vẫn coi như ko, vẫn vô tư nói cười làm Nhật Anh giận đến mức tím cả mặt, miệng thở phì phò. Trong lúc đang ko biết làm j` để giải tỏa thì mấy câu nói của Hồng Ngọc lọt vào tai:
-Cậu phải thấy thì mới biết nó hoàn hảo đến đâu, Addy ạ! – Hồng Ngọc hào hứng
-Ừ! – thái độ hờ hững
-Viên kim cương thì hoàn mĩ đến mức ko có lấy một vết xước – vẫn rất hứng khởi
-Ừ!- mắt vẫn dán vào đống giấy tờ
-Nhất là lúc đeo vào tay kia! Viên kim cương phản chiếu ánh sáng, trở nên lấp lánh. – vô cùng phấn khích
-Ừ! – ko thèm để ý
-Ôi! Ko biết khi nào thì mình đc đeo nhỉ?
-Ừ!
-YAH! Sao cậu cứ “ừ” mãi thế! Đến cả mình mà cậu cũng kiệm lời vậy sao? – cuối cũng thì Hồng Ngọc ko thể chịu nổi nữa, hét lên
-…. – Trúc Nhã ngẩng đầu nhìn cô bạn thân, 3s sau phun ra đúng một từ - Ừ!
Nói xong lại tiếp tục đọc đống tài liệu. Hồng Ngọc ấm ức nhìn Trúc Nhã, ko nói nên lời. Đúng lúc đó, Nhật Anh đứng bật dậy làm chiếc ghế đổ ngửa ra sau. Cậu hét lên:
-TÔN NỮ HỒNG NGỌC!
Lời vừa thốt ra, lớp học đang ồn ào trong chốc lát đã IM PHĂNG PHẮC, im đến nỗi nghe đc cả tiếng đập cánh của con muỗi sơ sinh. Vậy mà người-nào-đó vẫn giả điếc, nhàn nhã đeo tai nghe vào tai nghe nhạc.
-Tôn Nữ Hồng Ngọc! Cô điếc sao? Tôi gọi cô đấy – Nhật Anh phát hỏa
-…… - tăng voumle lên mức cao nhất
-Yah! – Nhật Anh kéo khuỷu tay Hồng Ngọc, bắt cô nhìn mình – Tôi đang nói chuyện vs cô đấy! Cô khinh tôi sao?
3s im lặng trôi qua và ….CHÁTTTTTT – Hồng Ngọc tát mạnh vào má Nhật Anh. Trong chốc lát, má cậu đỏ dần lên, in hằn 5 vết ngón tay.
Trong khi Nhật Anh còn đang sững sờ thì ở phía đối diện, Hồng Ngọc đang mím chặt môi như muốn kìm chế sự giận dữ. Thời gian như ngừng trôi, ko một tiếng động nào vang lên.
Rất lâu sau Hồng Ngọc mới thốt ra một câu lạnh thấu tim can:
-Im đi!....... Đồ giả dối!
Nói rồi,Hồng Ngọc xách cặp bước ra khỏi lớp để lại đằng sau một Nhật Anh đang sững sờ vì quá sốc.
Nhìn cảnh đó, Trúc Nhã khẽ lắc đầu. Cô đứng dậy, thu dọn sách vở để ra về. Khi đi qua Nhật Anh cô liền dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, cất giọng lạnh lùng:
-Có thể cậu cho là mê tín nhưng Hanah thuộc cung Kim Ngưu. Chính vì thế thứ cô ấy ghét nhất chính là sự giả dối. Cậu có thế chửi, có thể lăng mạ, có thể coi thường Hanah, cô ấy cũng sẽ ko giận cậu nhưng nếu cậu lừa dối Hanah thì cả đời này, trong mắt Hanah, cậu sẽ chỉ là NGƯỜI VÔ HÌNH mà thôi. – hơi dừng một chút, Trúc Nhã quay người bước đi. Trước khi đi còn ném lại một câu – bữa trưa hôm đó, chính tay cậu đã bóp nát lòng tin mà Hanah dành cho cậu.
Trúc Nhã đi rồi để lại cho Nhật Anh nỗi ân hận, dằn vặt. Cậu ngồi phịch xuống ghế, hai tay nắm chặt lại, miệng liên tục lẩm bẩm “người vô hình, người vô hình,…”. Thiên Vũ ngồi dưới thấy vậy liền lay nhẹ vai Nhật Anh:
-Bình tình đi! Cậu….
-BÌNH TĨNH Ư? Đã là lúc nào rồi mà cậu còn bảo tớ bình tình! – Nhật Anh gào lên
-…..
-Là tớ! TẤT CẢ LÀ TẠI TỚ!
Nhật Anh gào lên trong đau đớn rồi quay người lao ra khỏi lớp.
- NHẬT ANH! – Thiên Vũ gọi vs theo rồi nhanh chóng thu dọn sách vở của cả hai, chạy theo Nhật Anh để lại đằng sau tiếng xì xào bàn tán của học sinh trong lớp.
Sau khi về đến nhà, Nhật Anh cứ như người mất hồn, cả ngày cứ thẫn thờ ngồi một chỗ, ai hỏi j` cũng ko đáp mà chỉ lẩm bẩm duy nhất 3 từ “người vô hình” làm Thiên Vũ lo lắng đến sắp phát điên. Chính vì vậy, Thiên Vũ quyết định gọi điện hẹn gặp Hồng Ngọc. Cũng may lần trước Nhật Anh có hỏi số ĐT của Hồng Ngọc nên ko gặp khó khăn trong việc liên lạc.
Vậy là, sau khi tốn nửa giờ đồng hồ phun châu nhả ngọc, thuyết phục Hồng Ngọc, Thiên Vũ cũng hẹn đc cô ở quán Hoa Bằng Lăng.
-Có có chuyện j` cậu nói nhanh lên, tôi ko rảnh đâu! – vừa ngồi xuống Hồng Ngọc đã lập tức lên tiếng.
-Bĩnh tĩnh đi! Tôi nói nhanh thôi mà! – Thiên Vũ nói, giọng hòa hoãn
-……..
-Thực ra cậu cũng biết tôi gọi cậu ra đây là có chuyện j` rồi mà! Tôi muốn nói về Nhật Anh
-……..
-Lúc sáng, tôi cũng đã nghe Trúc Nhã nói sơ qua về cậu. Tôi cũng hiểu cảm giác bị lừa dối là rất khó chịu nhưng tin tôi đi, Nhật Anh ko cố ý làm cậu bị tổn thương đâu. Cậu ấy chỉ là bất đắc dĩ thôi.
-……Trúc Nhã đã nói j` về tôi
-Hả? Thì cô ấy nói cậu thuộc cung Kim Ngưu nên rất ghét bị lừa dối. Có vấn đề j` sao?
-Đúng là người cung Kim Ngưu rất ghét bị lừa dối nhưng người thuộc cung Kim Ngưu ko phải tôi mà là Trúc Nhã. Cón lí do tôi ghét bị lừa dối là vì khi tôi còn nhỏ mẹ tôi đã từng nói dối tôi, bỏ tôi lại một mình trong công viên để đi vs người đàn ông khác, Vậy nên, tôi ghê tởm sự lừa dối. Chuyện là vậy . Còn việc cậu ta có bất đắc dĩ hay ko tôi ko quan tâm. Tôi chỉ biết cậu ta đã lừa dối tôi nên trừ khi có một sức mạnh lớn lao khiến tôi khuất phục thì tôi sẽ tha thứ cho cậu ta, còn không thì đừng hòng tôi coi cậu ta là bạn. Vậy thôi. Tôi đã cạn lời rồi, dù cậu có làm j` thì cũng đừng mong lay chuyển đc tôi.
-Nhưng…
-Chào cậu!
Không để Thiên Vũ kịp phản bác, Hồng Ngọc đã nhanh chóng rời đi.
Phía sau là Thiên Vũ đang đờ người ra. “Nhật Anh! Tao phục mày sát đất rồi đấy! Thật ko ngờ Hồng Ngọc lại có thể phũ phàng như vậy. giờ thì mặc xác mày, muốn làm j` thì làm. Tao ko quan tâm nữa” – Thiên Vũ vừa lẩm bẩm vừa rời khỏi quán sau khi trả 500.000 cho hai cốc nước lọc.
/86
|