Ngồi xuống ghế, Nhật Anh hồi hộp nhìn sang Hồng Ngọc. Lúc này cô đã yên vị trên ghế và ko nói cũng biết cô lại phát hiện ra một món quà xinh xắn trong hộc bàn. Thế nhưng khác vs những lần khác, cô ko reo lên thích thú nữa mà thay vào đó là một thái độ dửng dưng lạnh nhạt. Cầm món quà trên tay, cô khẽ ngắm nó: rất đẹp, mọi thứ đều hoàn hảo chứng tỏ chủ nhân của nó đã làm bằng cả tấm lòng nhưng đáng tiếc vị chủ nhân này ko còn đc cô yêu mến nữa.
Cầm khoảng nửa phút thì Hồng Ngọc chậm rãi đứng dậy bước đến chỗ Nhật Anh. Đứng trước mặt cậu, cô đặt hộp quà lên bàn rồi nói bằng cái giọng nhẹ nhàng nhưng sắc nhọn, lạnh lùng:
-Cảm ơn cậu về những món quà nhưng những này tôi ko thiếu. Từ nay đừng làm những việc ấu trĩ như vậy nữa.
-Ơ! Hồng Ngọc! Tớ…. – Nhật Anh từ sửng sốt chuyển sang hoảng hốt vội đứng bật dậy
-Tôi nhắc lại từ nay đừng để những hộp quà kiểu như thế này vào hộc bàn của tôi nữa. – ko để Nhật Anh nói hết câu Hồng Ngọc vội ngắt lời - Xung quanh cậu có cả trăm cô gái luôn sẵn sàng để chiều cậu vậy nên đừng bám theo tôi nữa. TÔI KO THÍCH CẬU.
Nói xong Hồng Ngọc trở về chỗ, đeo tai nghe vào rồi bật âm lượng lớn nhất. Về phần Nhật Anh, nghe những lời của Hồng Ngọc mà cậu cảm thấy trời đất quay cuồng. Hết rồi. Thật sự hết rồi.
Thả phịch người xuống ghé, cậu ko nói nửa lời, cả tiết học chỉ ngồi cúi gằm mặt xuống đất, muốn khóc mà không thể khóc nổi. Rồi đột nhiên mắt cậu lóe lên: “ko. Ko thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy đc.Mình nhất định phải lay chuyển đc Hồng Ngọc” – Nhật Anh thầm nghĩ.
********************
Cuối cùng giờ ra chơi cũng đến. Đây là giờ ra thứ 3 rồi. giờ ra chơi này kéo dài những 15p để học sinh có đủ thời gian nạp dinh dưỡng cho tiết 4 và 5. Trống vừa đánh Hồng Ngọc liền vội vàng kéo Trúc Nhã xuống canteen. Nhật Anh và Thiên Vũ cũng lẽo đẽo theo phía sau.
Vào đến canteen, Hồng Ngọc sém xỉu. Trước mặt cô là gần 1 ngàn cục thịt đang chen lấn xô đẩy để lấy thức ăn. Chen vào để lấy thức ăn xong thì cô cũng bị ép thành con tép rồi. Đang ko biết làm thế nào thì Nhật Anh đã bước lên phía trước hô: “Tránh đường”. Lập tức đám đông im lặng trong giây lát rồi ko hẹn mà cùng rẽ sang hai bên tạo thành một lối đi ở giữa. Nhật Anh mỉm cười đắc thắng rồi quay sang Hồng Ngọc định mời cô đi qua nhưng chưa kịp nói j` thì Hồng Ngọc đã ôm lấy cánh tay Trúc Nhã nói:
-Canteen đông quá, chen vào cũng đủ xỉu rồi. Tớ ko ăn nữa đâu! Vs lại thức ăn ở đây chán quá. Tớ thích đồ ăn cậu nấu hơn. Hay là cậu nấu cho tớ ăn đi.
-Gì đây! Đã tan học đâu, làm sao tớ nấu cho cậu đc. Chẳng phải trước khi nhập học cậu đã hùng hồn tuyên bố là sẽ ko nghỉ học buổi nào sao?
-Ờ thì…A. Có cách rồi. Vậy tớ sẽ nhịn đói để về nhà mới ăn đc ko?
-Hanah – Trúc Nhã nghiêm giọng – cậu thừa biết lượng insulin trong người cậu cao gấp 4 lần người thường. Nếu nhịn đói thì sẽ rất nguy hiểm mà.
-Vậy thì….vậy thì tớ bùng tiết luôn. Chúng ta về nhà đi. Trước khi nhập học tớ chỉ nói ko đc nghỉ buổi nào chứ đâu có nói ko đc bùng tiết nào đâu. Hì hì.Nhé!
-Phì – Trúc Nhã ko nhịn đc phì cười nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, nói – đc rồi. Tớ lên lớp lấy cặp sách còn cậu thì xuống lấy xe.
-Đồng ý!
Hồng Ngoc cười tươi rồi chạy vụt đi. Trúc Nhã cũng rời đi ngay sau đó. Nhật Anh đứng thần người ra đó một lát rồi như chợt bừng tỉnh, cậu chạy vội lên lớp.
*************
Trúc Nhã đang thu dọn sách vở thì Nhật Anh bước vào. Bước nhanh về phía Trúc Nhã, cậu nói:
-Cậu khoan đi đã!
-……..
-Tôi có thể hỏi cậu một vài việc đc ko?
-……Việc j`? – Trúc Nhã miệng hỏi tay vẫn thoăn thoắt cho sách vở vào cặp.
-Vậy tôi ko vòng vo nữa! – Nhật Anh dừng lại hít một hơi dài rồi nói nhanh – Phải. Tôi yêu Hồng Ngọc. Chuyện tôi nói dối cô ấy chỉ là do phút giây bồng bột, sự ghen tuông đã làm mờ mắt tôi. Bây giờ tôi thực sự rất hối hận. Tôi muốn chuộc lỗi. Và tôi muốn cậu giúp đỡ tôi.
-….. – Trúc Nhã im lặng 3s rồi nhìn thẳng vào mắt Nhật Anh điềm đạm nói – giúp cậu? Tại sao chứ?
-Bởi vì Hồng Ngọc ko nghe tôi nói mà cậu lại là bạn thân của Hồng Ngọc. Nếu cậu nói thì Hồng Ngọc nhất định sẽ nghe.
-Cậu nhầm rồi! Tôi ko thích nhúng mũi vào chuyện của người khác nhất là chuyện tình cảm. Tôi ko thể và cũng ko muốn giúp cậu. Lỗi của cậu thì cậu hãy tự giải quyết lấy. Tôi đi đây.
-NHƯNG CÔ ẤY THẬM CHÍ KHÔNG THÈM NGHE TÔI NÓI!
Nhật Anh gào lên. Trúc Nhã liền dừng lại nhưng chỉ đứng yên mà ko quay mặt lại.
Cầm khoảng nửa phút thì Hồng Ngọc chậm rãi đứng dậy bước đến chỗ Nhật Anh. Đứng trước mặt cậu, cô đặt hộp quà lên bàn rồi nói bằng cái giọng nhẹ nhàng nhưng sắc nhọn, lạnh lùng:
-Cảm ơn cậu về những món quà nhưng những này tôi ko thiếu. Từ nay đừng làm những việc ấu trĩ như vậy nữa.
-Ơ! Hồng Ngọc! Tớ…. – Nhật Anh từ sửng sốt chuyển sang hoảng hốt vội đứng bật dậy
-Tôi nhắc lại từ nay đừng để những hộp quà kiểu như thế này vào hộc bàn của tôi nữa. – ko để Nhật Anh nói hết câu Hồng Ngọc vội ngắt lời - Xung quanh cậu có cả trăm cô gái luôn sẵn sàng để chiều cậu vậy nên đừng bám theo tôi nữa. TÔI KO THÍCH CẬU.
Nói xong Hồng Ngọc trở về chỗ, đeo tai nghe vào rồi bật âm lượng lớn nhất. Về phần Nhật Anh, nghe những lời của Hồng Ngọc mà cậu cảm thấy trời đất quay cuồng. Hết rồi. Thật sự hết rồi.
Thả phịch người xuống ghé, cậu ko nói nửa lời, cả tiết học chỉ ngồi cúi gằm mặt xuống đất, muốn khóc mà không thể khóc nổi. Rồi đột nhiên mắt cậu lóe lên: “ko. Ko thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy đc.Mình nhất định phải lay chuyển đc Hồng Ngọc” – Nhật Anh thầm nghĩ.
********************
Cuối cùng giờ ra chơi cũng đến. Đây là giờ ra thứ 3 rồi. giờ ra chơi này kéo dài những 15p để học sinh có đủ thời gian nạp dinh dưỡng cho tiết 4 và 5. Trống vừa đánh Hồng Ngọc liền vội vàng kéo Trúc Nhã xuống canteen. Nhật Anh và Thiên Vũ cũng lẽo đẽo theo phía sau.
Vào đến canteen, Hồng Ngọc sém xỉu. Trước mặt cô là gần 1 ngàn cục thịt đang chen lấn xô đẩy để lấy thức ăn. Chen vào để lấy thức ăn xong thì cô cũng bị ép thành con tép rồi. Đang ko biết làm thế nào thì Nhật Anh đã bước lên phía trước hô: “Tránh đường”. Lập tức đám đông im lặng trong giây lát rồi ko hẹn mà cùng rẽ sang hai bên tạo thành một lối đi ở giữa. Nhật Anh mỉm cười đắc thắng rồi quay sang Hồng Ngọc định mời cô đi qua nhưng chưa kịp nói j` thì Hồng Ngọc đã ôm lấy cánh tay Trúc Nhã nói:
-Canteen đông quá, chen vào cũng đủ xỉu rồi. Tớ ko ăn nữa đâu! Vs lại thức ăn ở đây chán quá. Tớ thích đồ ăn cậu nấu hơn. Hay là cậu nấu cho tớ ăn đi.
-Gì đây! Đã tan học đâu, làm sao tớ nấu cho cậu đc. Chẳng phải trước khi nhập học cậu đã hùng hồn tuyên bố là sẽ ko nghỉ học buổi nào sao?
-Ờ thì…A. Có cách rồi. Vậy tớ sẽ nhịn đói để về nhà mới ăn đc ko?
-Hanah – Trúc Nhã nghiêm giọng – cậu thừa biết lượng insulin trong người cậu cao gấp 4 lần người thường. Nếu nhịn đói thì sẽ rất nguy hiểm mà.
-Vậy thì….vậy thì tớ bùng tiết luôn. Chúng ta về nhà đi. Trước khi nhập học tớ chỉ nói ko đc nghỉ buổi nào chứ đâu có nói ko đc bùng tiết nào đâu. Hì hì.Nhé!
-Phì – Trúc Nhã ko nhịn đc phì cười nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, nói – đc rồi. Tớ lên lớp lấy cặp sách còn cậu thì xuống lấy xe.
-Đồng ý!
Hồng Ngoc cười tươi rồi chạy vụt đi. Trúc Nhã cũng rời đi ngay sau đó. Nhật Anh đứng thần người ra đó một lát rồi như chợt bừng tỉnh, cậu chạy vội lên lớp.
*************
Trúc Nhã đang thu dọn sách vở thì Nhật Anh bước vào. Bước nhanh về phía Trúc Nhã, cậu nói:
-Cậu khoan đi đã!
-……..
-Tôi có thể hỏi cậu một vài việc đc ko?
-……Việc j`? – Trúc Nhã miệng hỏi tay vẫn thoăn thoắt cho sách vở vào cặp.
-Vậy tôi ko vòng vo nữa! – Nhật Anh dừng lại hít một hơi dài rồi nói nhanh – Phải. Tôi yêu Hồng Ngọc. Chuyện tôi nói dối cô ấy chỉ là do phút giây bồng bột, sự ghen tuông đã làm mờ mắt tôi. Bây giờ tôi thực sự rất hối hận. Tôi muốn chuộc lỗi. Và tôi muốn cậu giúp đỡ tôi.
-….. – Trúc Nhã im lặng 3s rồi nhìn thẳng vào mắt Nhật Anh điềm đạm nói – giúp cậu? Tại sao chứ?
-Bởi vì Hồng Ngọc ko nghe tôi nói mà cậu lại là bạn thân của Hồng Ngọc. Nếu cậu nói thì Hồng Ngọc nhất định sẽ nghe.
-Cậu nhầm rồi! Tôi ko thích nhúng mũi vào chuyện của người khác nhất là chuyện tình cảm. Tôi ko thể và cũng ko muốn giúp cậu. Lỗi của cậu thì cậu hãy tự giải quyết lấy. Tôi đi đây.
-NHƯNG CÔ ẤY THẬM CHÍ KHÔNG THÈM NGHE TÔI NÓI!
Nhật Anh gào lên. Trúc Nhã liền dừng lại nhưng chỉ đứng yên mà ko quay mặt lại.
/86
|