Hai tiết học trôi qua trong im lặng. Tiếng trống ra chơi vừa vang lên, Hồng Ngọc đã lập tức kéo Nhật Anh xuống can-teen mà không biết Huyền Nga đang nhìn cô đầy tức tối. Hồng Ngọc vừa khuất dạng cô ta liền nháy bọn đàn em rồi cũng ra khỏi lớp.
2p sau, Huyền Nga và đám đàn em đã có mặt trên sân thượng.
-Đại tỉ có chuyện j` vậy?
-Có chuyện lớn đấy. Hồi sáng chúng mày cũng thấy cả rồi đấy. Con nhỏ Hồng Ngọc dám quyến rũ Nhật Anh. Nó làm tao ngứa mắt quá.
-Chị! Vụ này để em giải quyết nhé! – một cô gái khá xinh xắn có mái tóc được nhuộm tím chợt cất tiếng nói.
-Dĩ nhiên rồi! – Huyền Nga mỉm cười hài lòng. – Vậy em định làm thế nào, Nguyệt Mỹ.
-Ừhm – Nguyệt Mỹ cau mày – dùng bạo lực thì quá lộ liễu, với lại lúc nãy Nhật Anh đã cảnh cáo rồi, không thể sơ suất được. Cho nên cách tốt nhất là khiến Nhật Anh căm ghét cô ta.
-Ý em là…
-Chúng ta hãy cho người điều tra thân thế của Hồng Ngọc để tìm ra điểm yếu của cô ta. Đến khi đó sẽ có kế hoạch cụ thể.
-Được lắm! Chị sẽ cho người điều tra ngay. Giờ thì giải tán thôi.
Trong chốc lát, sân thượng trở về cảnh tĩnh lặng vốn có. Trên sân trường, Nguyệt Mỹ đang bước đi chậm rãi, mắt cô ta ánh lên sự độc ác. “Tôn Nữ Hồng Ngọc, lí do j` mà tôi bị Nhật Anh hắt hủi còn cô thì lại được anh ấy nâng niu chứ, Tôi đã yêu anh ấy 5 năm rồi. Tôi nhất định không để cô cướp anh ấy đi. Cứ chờ đi, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận vì đã cướp Nhật Anh từ tay tôi” – Nguyệt Mỹ nghiến răng nghĩ thầm.
*************
Hai ngày sau, vẫn trên sân thượng của học viện Royal:
-Đúng là một lũ vô dụng – Huyền Nga cáu bẳn – chỉ là một đứa con gái mà cũng tra không ra.
-Nói vậy là không tìm thấy bất cứ thông tin nào của con nhỏ đó sao? – Nguyệt Mỹ cau mày
-Ừ. Giờ làm sao đây?
-Để em nghĩ đã – Nguyệt Mỹ đáp rồi đứng trầm tư. Chợt mắt cô ta sáng lên – Em nghĩ ra rồi. Nếu không thể tìm ra thì chúng ta sẽ tạo ra một bản. Dù sao cũng không ai biết thực hư thế nào, chúng ta muốn nói thế nào chẳng được.
-Nghe được đấy. Nhưng phải viết thế nào? – Huyền Nga gật gù
-Chuyện này chị cứ để em. Cuối buổi, chúng ta sẽ được xem kịch hay.
Nghe Nguyệt Mỹ nói, Huyền Nga liền yên tâm ra lệnh giải tán.
2p sau, Huyền Nga và đám đàn em đã có mặt trên sân thượng.
-Đại tỉ có chuyện j` vậy?
-Có chuyện lớn đấy. Hồi sáng chúng mày cũng thấy cả rồi đấy. Con nhỏ Hồng Ngọc dám quyến rũ Nhật Anh. Nó làm tao ngứa mắt quá.
-Chị! Vụ này để em giải quyết nhé! – một cô gái khá xinh xắn có mái tóc được nhuộm tím chợt cất tiếng nói.
-Dĩ nhiên rồi! – Huyền Nga mỉm cười hài lòng. – Vậy em định làm thế nào, Nguyệt Mỹ.
-Ừhm – Nguyệt Mỹ cau mày – dùng bạo lực thì quá lộ liễu, với lại lúc nãy Nhật Anh đã cảnh cáo rồi, không thể sơ suất được. Cho nên cách tốt nhất là khiến Nhật Anh căm ghét cô ta.
-Ý em là…
-Chúng ta hãy cho người điều tra thân thế của Hồng Ngọc để tìm ra điểm yếu của cô ta. Đến khi đó sẽ có kế hoạch cụ thể.
-Được lắm! Chị sẽ cho người điều tra ngay. Giờ thì giải tán thôi.
Trong chốc lát, sân thượng trở về cảnh tĩnh lặng vốn có. Trên sân trường, Nguyệt Mỹ đang bước đi chậm rãi, mắt cô ta ánh lên sự độc ác. “Tôn Nữ Hồng Ngọc, lí do j` mà tôi bị Nhật Anh hắt hủi còn cô thì lại được anh ấy nâng niu chứ, Tôi đã yêu anh ấy 5 năm rồi. Tôi nhất định không để cô cướp anh ấy đi. Cứ chờ đi, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận vì đã cướp Nhật Anh từ tay tôi” – Nguyệt Mỹ nghiến răng nghĩ thầm.
*************
Hai ngày sau, vẫn trên sân thượng của học viện Royal:
-Đúng là một lũ vô dụng – Huyền Nga cáu bẳn – chỉ là một đứa con gái mà cũng tra không ra.
-Nói vậy là không tìm thấy bất cứ thông tin nào của con nhỏ đó sao? – Nguyệt Mỹ cau mày
-Ừ. Giờ làm sao đây?
-Để em nghĩ đã – Nguyệt Mỹ đáp rồi đứng trầm tư. Chợt mắt cô ta sáng lên – Em nghĩ ra rồi. Nếu không thể tìm ra thì chúng ta sẽ tạo ra một bản. Dù sao cũng không ai biết thực hư thế nào, chúng ta muốn nói thế nào chẳng được.
-Nghe được đấy. Nhưng phải viết thế nào? – Huyền Nga gật gù
-Chuyện này chị cứ để em. Cuối buổi, chúng ta sẽ được xem kịch hay.
Nghe Nguyệt Mỹ nói, Huyền Nga liền yên tâm ra lệnh giải tán.
/86
|