ể oải bước vào phòng khách, Thiên Vũ chỉ muốn tự đâm chết mình khi thấy Huyền Nga đang ngồi lù lù một đống trên sô pha. Không đợi cô nàng lên tiếng Thiên Vũ đã lớn giọng quát:
-Quản gia, SAO LẠI ĐỂ CHÓ VÀO NHÀ THẾ HẢ? TÔI BỊ DỊ ỨNG LÔNG CHÓ.
-Ủa, tớ có thấy con chó nào đâu. Mà cậu bị dị ứng lông chó hả? – Huyền Nga không nhận ra đang bị chửi xéo, hồn nhiên hỏi Thiên Vũ.
-Phụt....Hahahahahaha – Nhật Anh đứng bên cạnh bị sặc nước miếng, cúi gập người xuống cười như hít phải khí điên, hai cô giúp việc đứng đấy cũng bụm miệng cười trộm.
Ngược lại, Thiên Vũ mặt đã đen như Bao Công, lông mày nhăn tít lại, hằn học nói:
-Con chó này không những xấu mà còn ngu nữa.
-Hả ả? Đã xấu mà còn ngu nữa sao? Vậy sống làm gì cho chật đất, chết đi cho rảnh nợ. – Huyền Nga vẫn ngây thơ phán
Đến mức này thì đám giúp việc không thể cười trộm được nữa mà ngoác miệng ra cười như vớ được vàng còn Nhật Anh thì cười không ra tiếng nữa, xem ra chỉ thiếu nước bò ra sàn mà cười thôi. Ngay cả Thiên Vũ, dù đang vô cùng khó chịu, cũng phải đỏ mặt tía tai, nín thở nhịn cười, vai rung lên bần bật.
- Mọi người cười cái gì chứ? Tôi nói không đúng sao? – Huyền Nga dậm chân bực bội nói – mấy người kì lạ thật. Thôi tớ phải về, hôm khác tớ sang.
Huyền Nga vừa đi khỏi, cả căn nhà lập tức rung chuyển bởi tiếng cười. Thiên Vũ và Nhật Anh vứt hình tượng hotboy thanh lịch sang một bên, bò ra sàn mà cười trong khi đám giúp việc thi nhau ôm bụng, đau đến đứt ruột mà vẫn cứ cười.
****************
5p sau, Nhật Anh lau nước mắt đứng dậy. Bên cạnh, Thiên Vũ đang thở phì phò, một tay ôm bụng, một tay ôm ngực, cố gắng điều hòa hơi thở.
- Ê mày! Sau này ai lấy được cô nàng chắc là sướng lắm nhỉ, tha hồ ngoại tình mà không lo bị phát hiện. – Nhật Anh sau khi đã hơi hơi ngừng cười nói – Ông bà ta nói không sai. Người khôn nói ngái (nói xa), người dại nói gần còn người đần thì đáp thẳng vào mặt. Với những người như thế này, không thể chơi trò đá đểu được mà phải chửi thẳng vào mặt mới xong.
- Mày thôi đi, muốn tao đứt ruột vì cười hay sao mà ăn nói kiểu đó. Nhưng mà cũng phải cảm ơn nhỏ đó. Nhờ nó mà lâu lắm rồi tao mới được cười đã như thế này. Mà công nhận nhỏ đó não phẳng thật. Người ta cười ầm lên như thế mà vẫn không hiểu gì. Không biết IQ là bao nhiêu nữa.
- Tạm dẹp chuyện đó qua một bên đi. – Nhật Anh nén cười, lấy vẻ mặt nghiêm túc nói – hôm nay là thứ tư, sao mày hẹn Trúc Nhã tận thứ ba tuần sau cơ.
- Tao muốn từ bây giờ đến lúc đó gây được ấn tượng mạnh với Addy, như vậy thì tốt hơn. Mà mày biết khi nào cô ấy đi học lại không?
- Hanah bảo ngày kia hai cậu ấy sẽ đến trường. Vì Trúc Nhã hồi phục rất nhanh.
Nghe Nhật Anh nói, Thiên Vũ không trả lời mà chỉ xoa cằm trầm tư. Lát sau cậu "a" lên một cái rồi lẩm bẩm: "Cứ vậy đi" rồi chạy vụt đi không để Nhật Anh kịp thắc mắc.
-Quản gia, SAO LẠI ĐỂ CHÓ VÀO NHÀ THẾ HẢ? TÔI BỊ DỊ ỨNG LÔNG CHÓ.
-Ủa, tớ có thấy con chó nào đâu. Mà cậu bị dị ứng lông chó hả? – Huyền Nga không nhận ra đang bị chửi xéo, hồn nhiên hỏi Thiên Vũ.
-Phụt....Hahahahahaha – Nhật Anh đứng bên cạnh bị sặc nước miếng, cúi gập người xuống cười như hít phải khí điên, hai cô giúp việc đứng đấy cũng bụm miệng cười trộm.
Ngược lại, Thiên Vũ mặt đã đen như Bao Công, lông mày nhăn tít lại, hằn học nói:
-Con chó này không những xấu mà còn ngu nữa.
-Hả ả? Đã xấu mà còn ngu nữa sao? Vậy sống làm gì cho chật đất, chết đi cho rảnh nợ. – Huyền Nga vẫn ngây thơ phán
Đến mức này thì đám giúp việc không thể cười trộm được nữa mà ngoác miệng ra cười như vớ được vàng còn Nhật Anh thì cười không ra tiếng nữa, xem ra chỉ thiếu nước bò ra sàn mà cười thôi. Ngay cả Thiên Vũ, dù đang vô cùng khó chịu, cũng phải đỏ mặt tía tai, nín thở nhịn cười, vai rung lên bần bật.
- Mọi người cười cái gì chứ? Tôi nói không đúng sao? – Huyền Nga dậm chân bực bội nói – mấy người kì lạ thật. Thôi tớ phải về, hôm khác tớ sang.
Huyền Nga vừa đi khỏi, cả căn nhà lập tức rung chuyển bởi tiếng cười. Thiên Vũ và Nhật Anh vứt hình tượng hotboy thanh lịch sang một bên, bò ra sàn mà cười trong khi đám giúp việc thi nhau ôm bụng, đau đến đứt ruột mà vẫn cứ cười.
****************
5p sau, Nhật Anh lau nước mắt đứng dậy. Bên cạnh, Thiên Vũ đang thở phì phò, một tay ôm bụng, một tay ôm ngực, cố gắng điều hòa hơi thở.
- Ê mày! Sau này ai lấy được cô nàng chắc là sướng lắm nhỉ, tha hồ ngoại tình mà không lo bị phát hiện. – Nhật Anh sau khi đã hơi hơi ngừng cười nói – Ông bà ta nói không sai. Người khôn nói ngái (nói xa), người dại nói gần còn người đần thì đáp thẳng vào mặt. Với những người như thế này, không thể chơi trò đá đểu được mà phải chửi thẳng vào mặt mới xong.
- Mày thôi đi, muốn tao đứt ruột vì cười hay sao mà ăn nói kiểu đó. Nhưng mà cũng phải cảm ơn nhỏ đó. Nhờ nó mà lâu lắm rồi tao mới được cười đã như thế này. Mà công nhận nhỏ đó não phẳng thật. Người ta cười ầm lên như thế mà vẫn không hiểu gì. Không biết IQ là bao nhiêu nữa.
- Tạm dẹp chuyện đó qua một bên đi. – Nhật Anh nén cười, lấy vẻ mặt nghiêm túc nói – hôm nay là thứ tư, sao mày hẹn Trúc Nhã tận thứ ba tuần sau cơ.
- Tao muốn từ bây giờ đến lúc đó gây được ấn tượng mạnh với Addy, như vậy thì tốt hơn. Mà mày biết khi nào cô ấy đi học lại không?
- Hanah bảo ngày kia hai cậu ấy sẽ đến trường. Vì Trúc Nhã hồi phục rất nhanh.
Nghe Nhật Anh nói, Thiên Vũ không trả lời mà chỉ xoa cằm trầm tư. Lát sau cậu "a" lên một cái rồi lẩm bẩm: "Cứ vậy đi" rồi chạy vụt đi không để Nhật Anh kịp thắc mắc.
/86
|