Bước vào phòng khách, Hồng Ngọc không vội vã chạy vào thăm Trúc Nhã ngay vì dù sao cũng có Thiên Vũ rồi, cô vào không tiện. Nhật Anh dường như nhận ra cô có tâm sự nên cũng không nói gì, đưa cho cô cốc nước rồi im lặng ngồi xuống cạnh cô.
Nhận cốc nước từ tay Nhật Anh, Hồng Ngọc mỉm cười với cậu, đôi mắt nâu cũng dịu đi, trở lại vẻ hiền hòa hàng ngày. Rất lâu sau Nhật Anh mới ôm vai Hồng Ngọc nhẹ giọng nói:
- Đừng tự dằn vặt mình nữa
- Sao cậu lại nói thế? – Hồng Ngọc cười cười nhìn Nhật Anh
- Còn không phải sao? – Nhật Anh đưa tay búng trán Hồng Ngọc nói – cậu đang nghĩ đến người đàn ông bị bắn lúc nãy đúng không?
Hồng Ngọc thu lại nụ cười, không đáp lời, ánh mắt chùng xuống. Nhật Anh liền lay lay Hồng Ngọc, nói:
- Đừng nghĩ nữa! Cũng đâu phải không có cách. Cho người tìm thân nhân của người kia rồi bồi thường cho họ. Mặc dù tiền không thể trả lại cho họ người chồng, người cha nhưng có thể giúp họ trang trải cuộc sống sau này.
Nhật Anh nói một hồi thì nhận ra Hồng Ngọc đang ngây ngốc nhìn mình liền bối rối đưa tay gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Hình như tớ nhiều lời rồi?". Hồng Ngọc liền mỉm cười, quay sang dặn quản gia làm những gì Nhật Anh vừa nói rồi quay sang nhìn cậu, ôn nhu nói:
- Cậu không nhiều lời đâu. Cậu nói đúng mà!
- Tại tớ thấy cậu cứ nhìn tớ chằm chằm nên....
Hồng Ngọc thấy Nhật Anh lúng túng thì mỉm cười:
- Hì, tớ nhìn vì tớ không ngờ bạn trai tớ lại tuyệt vời như vậy.
Rồi cô vòng tay ôm ngang hông Nhật Anh, ngẩng mặt nhìn cậu hỏi:
- Cậu có muốn tớ thưởng gì không?
Nhật Anh nghe vậy thì hơi ngẩn người rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, khóe miệng cong lên gian xảo: "Một nụ hôn được không?".
Đến lượt Hồng Ngọc bất động, nhìn Nhật Anh thật lâu, cuối cùng cô khẽ mỉm cười, vươn người một cái – môi chạm môi.
Thật lâu sau hai người mới buông nhau ra, Hồng Ngọc dựa vào lòng Nhật Anh thở dốc. Sau khi điều hòa được hơi thở cô mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, rất nghiêm túc nói một câu: "Đây là nụ hôn đầu của tớ. Cậu nhất định phải có trách nhiệm với tớ".
Bất động nhìn Hồng Ngọc, Nhật Anh mỉm cười sung sướng đáp lời: "Được. Tớ sẽ có trách nhiệm với cậu cả đời".
Nhật Anh dứt câu thì cả hai cùng bật cười, rồi đột nhiên Hồng Ngọc nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi: "À mà, Thiên Vũ từng giết người hả?". Nhật Anh liền bật cười, dùng giọng rất khinh bỉ nói: "Cái tên lăng nhăng kia đến giết gà còn chưa từng giết, nói gì đến giết người. Lúc nãy nói thế để cậu yên tâm thôi!". Hồng Ngọc nghe vậy liền yên tâm, đang gật gù thì Nhật Anh lại lên tiếng, thanh âm 10 phần đều đậm chất ngưỡng mộ: "Tớ ganh tị với cậu đấy. Skyper C8 vốn đã đáng mơ ước rồi giờ lại thêm biển số toàn số 7, lại là biển xanh nữa. Cậu làm thế nào mà có thế?". Hơi ngẩn người ra, Hồng Ngọc liền hào phóng nói: "Cũng không có gì. Cậu thích hả? Vậy thì lấy mà dùng. Cái xe đó anh Kiệt tặng Addy nhưng cậu ấy không thích, tớ cũng không hứng thú, lâu nay bị xếp xó đến lên mốc rồi. Vì hôm qua xảy ra chuyện, cần tốc độ nên mới lấy ra dùng thôi!".
Nhật Anh bị đả kích mạnh, bất động nhìn Hồng Ngọc – cậu có biết cái xe đó là mơ ước của bao nhiêu người không hả hả hả?
Khó hiểu nhìn Nhật Anh, Hồng Ngọc thắc mắc:
- Cậu sao vậy? Ngại hả? Đừng ngại. Cùng lắm thì bảo anh Kiệt tặng cái khác.
- Cái khác? – Nhật Anh nhíu mày hỏi lại, Skyper C8 hoàn hảo như vậy, cậu còn muốn gì nữa.
Hồng Ngọc sờ sờ cằm, mắt híp lại nói:
- Ừm, tớ đang có hừng thú với ô-tô bay, bảo anh ấy mua cho một cái lái thử xem sao. Nghe nói cảm giác tuyệt lắm. À, còn máy bay tư nhân nữa, dùng trực thăng hoài chán quá!!!!!
Nhật Anh im lặng nhìn Hồng Ngọc, cái này chính xác là điển hình của phá gia chi tử không sai, khẩu vị cũng nặng thật. Chỉ là, cậu cũng là thiếu gia nhà giàu, tuy kém xa Tập Đoàn Hồng Ngọc nhưng cũng không đến nỗi nào, mấy cái này cũng chỉ khiến cậu ngạc nhiên một chút thôi. Hơn nữa ở nhà cũng có một con Skyper C8 màu bạc rồi, mặc dù biển xe không phải toàn số 7 nhưng cũng là tứ quý, không thường đâu.
Thế nên, bạn Nhật Anh nhà ta vô cùng hùng dũng, vỗ ngực bảo Hồng Ngọc cứ giữ lại mà đi, tớ KHÔNG CẦN.
--------------------------------------------
7h tối, Thiên Vũ và Nhật Anh ở lại biệt thự ăn cơm tối với Hồng Ngọc và Trúc Nhã. Vừa ăn Hồng Ngọc vừa hỏi Thiên Vũ:
- Bây giờ cũng tháng 4 rồi, các cậu không ôn thì đại học sao?
Thiên Vũ nghe vậy thì bĩu môi, nhìn Hồng Ngọc đáp:
- Xấu tốt gì chúng tôi cũng có IQ gần 300 đó. Một kì thi đại học nhỏ bé mà đòi làm khó chúng tôi à?
- Vậy cá cậu định thi trường nào?
Nhật Anh và Thiên Vũ nghe Hồng Ngọc hỏi thì nhìn nhau một cái rồi đồng thanh đáp: "Harvart".
Hồng Ngọc nghe vậy thì nhếch nhếch môi, cười nham hiểm:
- Tốt!
Thiên Vũ và Nhật Anh nhìn nhau, bất giác rùng mình ớn lạnh, có dự cảm xấu về những lời Hồng Ngọc sắp sửa phun ra.
Qủa nhiên, Hồng Ngọc cười cười rồi văng ra một câu:
- Gọi tôi một tiếng "tiền bối" đi!!!!
Mí mắt Nhật Anh giật giật – Ai bảo Hanah là thiên thần chứ. Lưu manh thì có!!!!
- Có lí! Mau gọi chúng tôi một tiếng "tiền bối" đi – Trúc Nhã đột nhiên ngẩng đầu nói.
Hồng Ngọc chấn động tâm can – Addy vừa nói đùa ?????
Thiên Vũ khóe miệng co rút kịch liệt – từ lúc nào mà Addy biết đùa thế???
1s sau, hai chàng trai liếc nhau một cái, đồng thanh tập hai: "Đổi ý! Thi Cambridge".
Nhận cốc nước từ tay Nhật Anh, Hồng Ngọc mỉm cười với cậu, đôi mắt nâu cũng dịu đi, trở lại vẻ hiền hòa hàng ngày. Rất lâu sau Nhật Anh mới ôm vai Hồng Ngọc nhẹ giọng nói:
- Đừng tự dằn vặt mình nữa
- Sao cậu lại nói thế? – Hồng Ngọc cười cười nhìn Nhật Anh
- Còn không phải sao? – Nhật Anh đưa tay búng trán Hồng Ngọc nói – cậu đang nghĩ đến người đàn ông bị bắn lúc nãy đúng không?
Hồng Ngọc thu lại nụ cười, không đáp lời, ánh mắt chùng xuống. Nhật Anh liền lay lay Hồng Ngọc, nói:
- Đừng nghĩ nữa! Cũng đâu phải không có cách. Cho người tìm thân nhân của người kia rồi bồi thường cho họ. Mặc dù tiền không thể trả lại cho họ người chồng, người cha nhưng có thể giúp họ trang trải cuộc sống sau này.
Nhật Anh nói một hồi thì nhận ra Hồng Ngọc đang ngây ngốc nhìn mình liền bối rối đưa tay gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Hình như tớ nhiều lời rồi?". Hồng Ngọc liền mỉm cười, quay sang dặn quản gia làm những gì Nhật Anh vừa nói rồi quay sang nhìn cậu, ôn nhu nói:
- Cậu không nhiều lời đâu. Cậu nói đúng mà!
- Tại tớ thấy cậu cứ nhìn tớ chằm chằm nên....
Hồng Ngọc thấy Nhật Anh lúng túng thì mỉm cười:
- Hì, tớ nhìn vì tớ không ngờ bạn trai tớ lại tuyệt vời như vậy.
Rồi cô vòng tay ôm ngang hông Nhật Anh, ngẩng mặt nhìn cậu hỏi:
- Cậu có muốn tớ thưởng gì không?
Nhật Anh nghe vậy thì hơi ngẩn người rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, khóe miệng cong lên gian xảo: "Một nụ hôn được không?".
Đến lượt Hồng Ngọc bất động, nhìn Nhật Anh thật lâu, cuối cùng cô khẽ mỉm cười, vươn người một cái – môi chạm môi.
Thật lâu sau hai người mới buông nhau ra, Hồng Ngọc dựa vào lòng Nhật Anh thở dốc. Sau khi điều hòa được hơi thở cô mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, rất nghiêm túc nói một câu: "Đây là nụ hôn đầu của tớ. Cậu nhất định phải có trách nhiệm với tớ".
Bất động nhìn Hồng Ngọc, Nhật Anh mỉm cười sung sướng đáp lời: "Được. Tớ sẽ có trách nhiệm với cậu cả đời".
Nhật Anh dứt câu thì cả hai cùng bật cười, rồi đột nhiên Hồng Ngọc nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi: "À mà, Thiên Vũ từng giết người hả?". Nhật Anh liền bật cười, dùng giọng rất khinh bỉ nói: "Cái tên lăng nhăng kia đến giết gà còn chưa từng giết, nói gì đến giết người. Lúc nãy nói thế để cậu yên tâm thôi!". Hồng Ngọc nghe vậy liền yên tâm, đang gật gù thì Nhật Anh lại lên tiếng, thanh âm 10 phần đều đậm chất ngưỡng mộ: "Tớ ganh tị với cậu đấy. Skyper C8 vốn đã đáng mơ ước rồi giờ lại thêm biển số toàn số 7, lại là biển xanh nữa. Cậu làm thế nào mà có thế?". Hơi ngẩn người ra, Hồng Ngọc liền hào phóng nói: "Cũng không có gì. Cậu thích hả? Vậy thì lấy mà dùng. Cái xe đó anh Kiệt tặng Addy nhưng cậu ấy không thích, tớ cũng không hứng thú, lâu nay bị xếp xó đến lên mốc rồi. Vì hôm qua xảy ra chuyện, cần tốc độ nên mới lấy ra dùng thôi!".
Nhật Anh bị đả kích mạnh, bất động nhìn Hồng Ngọc – cậu có biết cái xe đó là mơ ước của bao nhiêu người không hả hả hả?
Khó hiểu nhìn Nhật Anh, Hồng Ngọc thắc mắc:
- Cậu sao vậy? Ngại hả? Đừng ngại. Cùng lắm thì bảo anh Kiệt tặng cái khác.
- Cái khác? – Nhật Anh nhíu mày hỏi lại, Skyper C8 hoàn hảo như vậy, cậu còn muốn gì nữa.
Hồng Ngọc sờ sờ cằm, mắt híp lại nói:
- Ừm, tớ đang có hừng thú với ô-tô bay, bảo anh ấy mua cho một cái lái thử xem sao. Nghe nói cảm giác tuyệt lắm. À, còn máy bay tư nhân nữa, dùng trực thăng hoài chán quá!!!!!
Nhật Anh im lặng nhìn Hồng Ngọc, cái này chính xác là điển hình của phá gia chi tử không sai, khẩu vị cũng nặng thật. Chỉ là, cậu cũng là thiếu gia nhà giàu, tuy kém xa Tập Đoàn Hồng Ngọc nhưng cũng không đến nỗi nào, mấy cái này cũng chỉ khiến cậu ngạc nhiên một chút thôi. Hơn nữa ở nhà cũng có một con Skyper C8 màu bạc rồi, mặc dù biển xe không phải toàn số 7 nhưng cũng là tứ quý, không thường đâu.
Thế nên, bạn Nhật Anh nhà ta vô cùng hùng dũng, vỗ ngực bảo Hồng Ngọc cứ giữ lại mà đi, tớ KHÔNG CẦN.
--------------------------------------------
7h tối, Thiên Vũ và Nhật Anh ở lại biệt thự ăn cơm tối với Hồng Ngọc và Trúc Nhã. Vừa ăn Hồng Ngọc vừa hỏi Thiên Vũ:
- Bây giờ cũng tháng 4 rồi, các cậu không ôn thì đại học sao?
Thiên Vũ nghe vậy thì bĩu môi, nhìn Hồng Ngọc đáp:
- Xấu tốt gì chúng tôi cũng có IQ gần 300 đó. Một kì thi đại học nhỏ bé mà đòi làm khó chúng tôi à?
- Vậy cá cậu định thi trường nào?
Nhật Anh và Thiên Vũ nghe Hồng Ngọc hỏi thì nhìn nhau một cái rồi đồng thanh đáp: "Harvart".
Hồng Ngọc nghe vậy thì nhếch nhếch môi, cười nham hiểm:
- Tốt!
Thiên Vũ và Nhật Anh nhìn nhau, bất giác rùng mình ớn lạnh, có dự cảm xấu về những lời Hồng Ngọc sắp sửa phun ra.
Qủa nhiên, Hồng Ngọc cười cười rồi văng ra một câu:
- Gọi tôi một tiếng "tiền bối" đi!!!!
Mí mắt Nhật Anh giật giật – Ai bảo Hanah là thiên thần chứ. Lưu manh thì có!!!!
- Có lí! Mau gọi chúng tôi một tiếng "tiền bối" đi – Trúc Nhã đột nhiên ngẩng đầu nói.
Hồng Ngọc chấn động tâm can – Addy vừa nói đùa ?????
Thiên Vũ khóe miệng co rút kịch liệt – từ lúc nào mà Addy biết đùa thế???
1s sau, hai chàng trai liếc nhau một cái, đồng thanh tập hai: "Đổi ý! Thi Cambridge".
/86
|