_Mấy hôm trước cô đã đi đâu vậy_Hôm nay hắn nói là có việc, nên nó đi nhờ cậu chở về nhà.
_Chỉ là về nơi tôi từng sống thôi_Nó mỉm cười nói.
_Tối mai cô rãnh chứ_Cậu khẻ hỏi
_Chắc là rãnh, mà có chuyện gì sao_Nó ngây ngô hỏi
_Thì đi chơi thôi, lâu rồi cũng chưa đi chơi lại mà_Cậu nghe xong câu trả lời của nó thì vui mừng cứ như là vớ được vàng. (có âm mưu nè )
_Ừk vậy tối mai qua đón tôi nhé, tạm biệt_Chào tạm biệt cậu, nó nhanh chóng vào nhà.
_Thy cử như thế nào rồi con gái_Bố nó hỏi
_Dạ tốt bố ạ_Nó vui vẻ cười nói
_Bé Bi này, bố mẹ có chuyện muốn nói_Bố mẹ nó, bầu không khí đang vui vẻ, bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị một các lạ thường
_Vâng bố mẹ nói đi ạ_Nó
_Con giờ cũng lớn rồi bố mẹ nghĩ bây giờ con cũng nên biết mọi chuyện_Bố mẹ nó nói
_Có chuyện gì mà bố mẹ nghiêm trọng vậy_Nó cười cười nói
_Là Chuyện của Tiểu Phong_Mẹ nó lên tiếng, ngay khi nghe hai chữ tiểu Phong khuôn mặt nó lập tức thay đổi.
_Sự thật là Tiểu Phong vẫn chưa chết *Rầm*_Lời nói của bố nó vừa dứt thì cứ như tiếng sét ngang tai, cả người nó tái nhợt đi, bản thân không tự chủ mà run lên từng đợt.
_Chuyện..chuyện..này là sao..con..không..hiểu_Nó nói không nên lời
_Tối mai con đi theo mẹ và bố đến nơi này, nhất định chúng ta sẻ nói rõ mọi chuyện cho con biết_Mẹ nó nói
_Không, tại sao không phải là bây giờ mà là ngày mai, tại sao chứ, con muốn biết ngay bây giờ_Nó không kiềm chế được mà hơi lớn giọng với bố mẹ nó, khóe mắt nó đã đỏ hoe lúc nào không hay.
_Con bình tĩnh đi, ngày mai chúng ta sẽ nói, con cứ biết như vậy đi_Bố nó nói
_Con xin lỗi, con lên phòng trước_Nó hối lỗi nói rồi bỏ lên phòng, thật sự trong đầu nó rấ rối, cảm xúc lẫn lộn, vui có, buồn có , giận có, khi biết được Tiểu Phong người mà nó yêu thương vẫn còn sống, nó bây giờ không thể nào diễn tả được cảm xúc hiện tại, bây giờ nó rất là khó chịu, và mệt mỏi, khi mai đây nó được gặp lại người mà nó nhớ thương bấy lâu, nhưng không hiểu sao có chút bận lòng khi nhớ về hắn, nó không biết nếu hắn biết được tiểu Phong còn sống, thì hắn sẻ phản ứng như thế nào, thực sự nó đang rất lo lắng không biết phải làm như thế nào cho ổn thỏa mọi chuyện bởi vì nó hiểu nó đã có chút rung động trước hắn, tuy chưa chắc chắn nhưng nó nghĩ nó đã thích hắn mất rồi. *Tại chỗ hắn*
_Bố mẹ nói sao, tối mai con phải đi gặp hôn thê của mình ư_Hắn bất ngờ lên tiếng nói, chiều nay hắn không chở nó về được là vì phải đón bố mẹ hắn từ Mĩ trở về.
_Ừk, chuyện này chúng ta đã nói trước cho con rồi, có cần ngạc nhiên như vậy không_Bố hắn lên tiếng nói
_Nhưng tại sao lại gấp như vậy chứ, con chưa chuẩn bị tinh thần_Hắn nhăn nhó nói có chút khó chịu lên tiếng
_Con cần gì phải chuẩn bị, đàn ông con trai đi hỏi cưới vợ, chứ có phải là đàn bà con gái ra mắt nhà chồng đâu mà phải chuẩn bị, mà ngại với chả ngùng chứ_Mẹ hắn trêu hắn, nhìn cái điệu bộ của hắn bà không khỏi buồn cười.
_Ơ nhưng mà...
_Không nhưng nhị gì hết, con về nghĩ ngơi, đúng 7h tối mai qua đây đón chúng ta_Bố hắn nghiêm nghị nói
_Vâng, con biết rồi, con về đây ạ_Hắn chán chường, chào bố mẹ hắn rồi ra về. Hắn bây giờ rất rối, vừa mới nhận ra tình cảm là hắn đã yêu nó, thế mà đùng một cái bố mẹ hắn về lại bắt hắn xem mắt vợ tương lai, thật sự hắn không biết phải làm gì nữa, trên đường lái xe về nhà mà hắn cứ như người mất hồn, chẳng một chút chú tâm vào gì được. Thế là tối hôm đó, ba người, ba tâm trạng, cậu đang vui mừng lại lo lắng cho buổi hẹn ngày mai, nó và hắn thì cả hai điều lâm vào tình trạng rối bời, ba người bọn họ ba tâm tâm trạng nhưng họ lại có một điểm chung là không thể nào ngủ được, vì vậy tối nay cả ba điều trằn trọc vì lo lắng cho buổi tối ngày mai.
_Chỉ là về nơi tôi từng sống thôi_Nó mỉm cười nói.
_Tối mai cô rãnh chứ_Cậu khẻ hỏi
_Chắc là rãnh, mà có chuyện gì sao_Nó ngây ngô hỏi
_Thì đi chơi thôi, lâu rồi cũng chưa đi chơi lại mà_Cậu nghe xong câu trả lời của nó thì vui mừng cứ như là vớ được vàng. (có âm mưu nè )
_Ừk vậy tối mai qua đón tôi nhé, tạm biệt_Chào tạm biệt cậu, nó nhanh chóng vào nhà.
_Thy cử như thế nào rồi con gái_Bố nó hỏi
_Dạ tốt bố ạ_Nó vui vẻ cười nói
_Bé Bi này, bố mẹ có chuyện muốn nói_Bố mẹ nó, bầu không khí đang vui vẻ, bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị một các lạ thường
_Vâng bố mẹ nói đi ạ_Nó
_Con giờ cũng lớn rồi bố mẹ nghĩ bây giờ con cũng nên biết mọi chuyện_Bố mẹ nó nói
_Có chuyện gì mà bố mẹ nghiêm trọng vậy_Nó cười cười nói
_Là Chuyện của Tiểu Phong_Mẹ nó lên tiếng, ngay khi nghe hai chữ tiểu Phong khuôn mặt nó lập tức thay đổi.
_Sự thật là Tiểu Phong vẫn chưa chết *Rầm*_Lời nói của bố nó vừa dứt thì cứ như tiếng sét ngang tai, cả người nó tái nhợt đi, bản thân không tự chủ mà run lên từng đợt.
_Chuyện..chuyện..này là sao..con..không..hiểu_Nó nói không nên lời
_Tối mai con đi theo mẹ và bố đến nơi này, nhất định chúng ta sẻ nói rõ mọi chuyện cho con biết_Mẹ nó nói
_Không, tại sao không phải là bây giờ mà là ngày mai, tại sao chứ, con muốn biết ngay bây giờ_Nó không kiềm chế được mà hơi lớn giọng với bố mẹ nó, khóe mắt nó đã đỏ hoe lúc nào không hay.
_Con bình tĩnh đi, ngày mai chúng ta sẽ nói, con cứ biết như vậy đi_Bố nó nói
_Con xin lỗi, con lên phòng trước_Nó hối lỗi nói rồi bỏ lên phòng, thật sự trong đầu nó rấ rối, cảm xúc lẫn lộn, vui có, buồn có , giận có, khi biết được Tiểu Phong người mà nó yêu thương vẫn còn sống, nó bây giờ không thể nào diễn tả được cảm xúc hiện tại, bây giờ nó rất là khó chịu, và mệt mỏi, khi mai đây nó được gặp lại người mà nó nhớ thương bấy lâu, nhưng không hiểu sao có chút bận lòng khi nhớ về hắn, nó không biết nếu hắn biết được tiểu Phong còn sống, thì hắn sẻ phản ứng như thế nào, thực sự nó đang rất lo lắng không biết phải làm như thế nào cho ổn thỏa mọi chuyện bởi vì nó hiểu nó đã có chút rung động trước hắn, tuy chưa chắc chắn nhưng nó nghĩ nó đã thích hắn mất rồi. *Tại chỗ hắn*
_Bố mẹ nói sao, tối mai con phải đi gặp hôn thê của mình ư_Hắn bất ngờ lên tiếng nói, chiều nay hắn không chở nó về được là vì phải đón bố mẹ hắn từ Mĩ trở về.
_Ừk, chuyện này chúng ta đã nói trước cho con rồi, có cần ngạc nhiên như vậy không_Bố hắn lên tiếng nói
_Nhưng tại sao lại gấp như vậy chứ, con chưa chuẩn bị tinh thần_Hắn nhăn nhó nói có chút khó chịu lên tiếng
_Con cần gì phải chuẩn bị, đàn ông con trai đi hỏi cưới vợ, chứ có phải là đàn bà con gái ra mắt nhà chồng đâu mà phải chuẩn bị, mà ngại với chả ngùng chứ_Mẹ hắn trêu hắn, nhìn cái điệu bộ của hắn bà không khỏi buồn cười.
_Ơ nhưng mà...
_Không nhưng nhị gì hết, con về nghĩ ngơi, đúng 7h tối mai qua đây đón chúng ta_Bố hắn nghiêm nghị nói
_Vâng, con biết rồi, con về đây ạ_Hắn chán chường, chào bố mẹ hắn rồi ra về. Hắn bây giờ rất rối, vừa mới nhận ra tình cảm là hắn đã yêu nó, thế mà đùng một cái bố mẹ hắn về lại bắt hắn xem mắt vợ tương lai, thật sự hắn không biết phải làm gì nữa, trên đường lái xe về nhà mà hắn cứ như người mất hồn, chẳng một chút chú tâm vào gì được. Thế là tối hôm đó, ba người, ba tâm trạng, cậu đang vui mừng lại lo lắng cho buổi hẹn ngày mai, nó và hắn thì cả hai điều lâm vào tình trạng rối bời, ba người bọn họ ba tâm tâm trạng nhưng họ lại có một điểm chung là không thể nào ngủ được, vì vậy tối nay cả ba điều trằn trọc vì lo lắng cho buổi tối ngày mai.
/36
|