Cảnh tượng bi thảm mà Lưu Tường hôn rào mãi mãi đọng lại vào mùa hè năm 2008. Phải đến vài năm sau mới có những đánh giá tương đối khách quan liên quan đến bản thân anh và hồi sóng gió bỏ thi đấu lần này.
Nhưng ở ngay thời khắc này, người bay được vô số người đặt niềm hi vọng, không thể cất cánh vì chấn thương, những gì anh nhận được là chửi rủa, là công kích, là bạo lực mạng.
Đến tối, Khúc Liệu Nguyên vẫn vì chuyện này mà thở ngắn than dài, thấy đáng tiếc, còn thấy tức giận, hơn nữa là bất đắc dĩ.
Giữa những âm thanh khổng lồ sóng trào mãnh liệt và áp đảo này, sức mạnh cá nhân muốn phát ra âm thanh khác biệt, muốn bênh vực cho Lưu Tường một chút là quá nhỏ yếu.
Trong không gian QQ, rất nhiều người đang mắng chửi Lưu Tường, trong số này có bạn trên mạng xa lạ không quen biết, cũng có bạn học quen thuộc. Khúc Liệu Nguyên thấy Văn Thông đăng liên tục mười mấy tin nhắn ủng hộ Lưu Tường, trông có vẻ là cãi nhau với người khác vì chuyện này rồi, giọng điệu tin này còn gay gắt hơn tin kia, là tức giận thật.
Trên thực tế, dưới tình huống hiện tại, những người chỉ trích Lưu Tường hoàn toàn không sai. Ngoại trừ số ít dân mạng ác ý, đối với người bình thường, thế vận hội Olympic được tổ chức bằng sự nỗ lực của cả nước, vậy nên mang hi vọng các vận động viên có thể giành vinh quang cho đất nước. Lưu Tường đã từng tạo nên kỳ tích là một trong những vận động viên được mong đợi nhất, xảy ra tình huống như vậy, dân chúng có tâm trạng tiêu cực cũng rất bình thường.
"Làm anh hùng quá khó khăn." Cuối cùng Khúc Liệu Nguyên phát biểu một đánh giá như vậy.
Tống Dã lại nói: "Đừng muốn làm anh hùng cho người khác thì sẽ không khó."
Ý của hắn là, chỉ cần bảo vệ tốt cho bản thân và người thân người yêu, những người khác đều không đáng.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ cẩn thận một chút lại thấy sáng tỏ thông suốt, dựng thẳng ngón cái nói: "Cậu nói đúng lắm, người khác đánh giá thế nào là chuyện của người khác, không thẹn với lòng mới là quan trọng nhất."
Tống Dã: "..."
"Không muốn xem thi đấu nữa," Khúc Liệu Nguyên nói một cách trầm lắng, "Cũng không muốn lên mạng, cậu đừng giao bài tập cho tớ, tớ muốn yên tĩnh."
Tống Dã cũng bị trận đấu chạy vượt rào ban ngày làm cho tâm trạng u sầu, không muốn bật TV lắm, cũng không muốn xem tin tức và những bài thảo luận kéo đến ùn ùn về chuyện này, nói: "Được, tớ cũng muốn yên tĩnh."
Hai người đều tự yên tĩnh, Tống Dã đi quét dọn, Khúc Liệu Nguyên nằm đờ ra.
Một lát sau, Khúc Liệu Nguyên đã yên tĩnh đủ, nghe tiếng chổi soạt soạt ở bên ngoài, không biết vì sao Tống Dã thích sạch sẽ như vậy, ngày nào cũng quét rác lau bàn, cũng đâu có ai đến kiểm tra vệ sinh trong nhà.
Có lẽ cũng chính vì thích sạch sẽ, nên bây giờ trời nóng như vậy mà trên người hắn vẫn giống như khi còn bé, không có mùi mồ hôi gì khó ngửi. Khi xem thi đấu, hai người ngồi cạnh nhau rất gần, cũng chỉ ngửi thấy mùi xà phòng thơm và bột giặt trên người hắn, trộn lẫn với chút mùi đó -- bây giờ Khúc Liệu Nguyên đã hiểu, đó là gợi cảm.
"Tiểu Dã," Cậu gọi người, "Tớ không muốn yên tĩnh nữa."
Tống Dã ở bên ngoài hỏi cậu: "Thế cậu muốn làm gì?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tớ muốn đó đó."
"Không được," Tống Dã ở bên ngoài vừa quét dọn vừa cười, nghe giọng vẫn rất đứng đắn nghiêm túc, nói, "Hôm trước vừa đó đó rồi, đã nói rồi mà, cách nhau ít nhất 2 ngày, đến ngày mai mới được."
Khúc Liệu Nguyên sửa hắn: "Không phải hôm trước, là hôm kia, đã 2 ngày rồi!"
Tống Dã đứng cách rèm cửa làm ra vẻ, nói: "Cậu đừng lừa tớ, chờ anh quét xong nhìn lịch thử xem."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ngày nào cậu cũng quét, trong nhà sạch đã muốn chết rồi, đừng quét nữa được không..."
Điện thoại của cậu "tích tích" hai tiếng, có bạn mới muốn add cậu, cậu ấn mở nhìn một chút, là một tài khoản QQ level mới chỉ có một ngôi sao, cũng không nói mình là ai.
Tống Dã cất xong chổi, vén rèm đi vào, hỏi: "Ai nói chuyện với cậu đấy? Là Văn Thông tìm cậu khóc à? Đừng để ý nó, nó nói nhiều lắm."
"Không phải, có một người lạ add tớ." Khúc Liệu Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, nói, "Rốt cuộc cậu có đó đó không? Nếu không làm, tớ add người này nói chuyện trên QQ."
Tống Dã nói: "Đừng add người lạ linh tinh. Ai bảo không làm? Đưa lịch cho anh xem, đúng 2 ngày thật không?"
Hắn trước giờ không hề keo kiệt biểu diễn chút chuyện tình thú nhỏ này, bây giờ còn làm ra vẻ đề phòng là Khúc Liệu Nguyên định lừa hắn "dốc sức."
Khúc Liệu Nguyên vốn không quá hứng thú với việc trò chuyện cùng người lạ trên mạng, ấn【từ chối】rồi cho Tống Dã xem lịch trên điện thoại.
Cả hai bọn họ đều không mặc áo, chỉ mặc quần đùi dài đến trên đầu gối, là Tống Dã mua trên mạng về, hắn mặc cái màu đen, Khúc Liệu Nguyên mặc cái sọc rằn ri.
"Cậu viết cả ghi chú?" Tống Dã nhìn lịch trên điện thoại Khúc Liệu Nguyên, suýt nữa bật cười, nói, "Sao? Cậu còn sợ quên mất à?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không phải cậu vừa mới quên sao? Cứ nói là hôm trước, rõ ràng là hôm kia."
Tống Dã quên ở chỗ nào, vốn là định trêu cậu, bị cậu tưởng là thật, bây giờ cũng không tiện nói là mình giả bộ, đành phải nói: "Hình như đúng là hôm kia thật? Em xem, trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn, bình thường anh cứ bảo em ghi chép nhiều vào đấy."
"Cậu thôi đi," Khúc Liệu Nguyên vạch trần hắn, "Cậu mà trí nhớ không tốt thì lấy đâu ra trí nhớ tốt nữa? Cậu không muốn đó đó thì cứ nói không muốn, trước đây khi hai ta còn chưa đó đó thì cậu hăng hái lắm, tớ vừa sinh nhật 18 đã nói muốn X tớ, sau khi thử thật rồi thì cậu thay đổi, cứ tìm lý do đùn đẩy không muốn đó đó với tớ. Có phải hiện thực không thú vị bằng trong tưởng tượng của cậu không?"
Tống Dã: "..."
"Tớ nghi ngờ," Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói, "Có phải cậu đang lấy lùi làm tiến không?"
Tống Dã quả thực rửa mắt mà nhìn với cậu, nói: "Lấy lùi làm tiến thế nào cơ?"
Khúc Liệu Nguyên đưa tay chỉ vào hắn, dùng giọng Kindaichi Conan thiếu niên Bao Thanh Thiên nhập hồn, nói: "Cậu là muốn để tớ X cậu, đúng không?"
Tống Dã: "..."
"Hừ hừ hừ," Khúc Liệu Nguyên bắt chước giọng điệu cười khẩy của nhân vật phản diện trong phim ảnh và truyền hình một cách cường điệu, nói, "Tớ còn lâu mới mắc mưu."
"..." Tống Dã nhận thua, nói, "Đều là do anh mơ đẹp."
Hai cái quần đùi bọn họ mặc là cùng size, có thể đổi nhau mặc, Tống Dã mặc rất vừa, của Khúc Liệu Nguyên thì eo vừa, nhưng phần hông chật hơn Tống Dã. Quần đùi rằn ri hơi rộng, không cần cởi cúc hay kéo khoá, Tống Dã chỉ cần dùng lực một chút là có thể kéo thẳng cái quần này xuống.
Mặc dù đã có kinh nghiệm 10 lần, Tống Dã cũng từng dùng những tư thế học được qua đủ loại giáo trình hoặc là tự do nghĩ ra, nhưng thường dùng nhất và thích nhất vẫn là kiểu puppy lúc ban đầu. Hắn quan sát biểu hiện của Khúc Liệu Nguyên, hẳn là cũng giống hắn, thích nhất như thế này. Có lẽ không chỉ là vấn đề thoải mái và góc độ, phần hơn là một kiểu hiệu ứng chim non, tư thế này có thể khiến bọn họ sinh ra nhiều cảm giác hạnh phúc hơn.
Khúc Liệu Nguyên vào mùa hè lại bị phơi nắng giống như một viên socola, nhưng ngực bụng vẫn trắng hơn tay chân tiếp xúc trực tiếp với tia UV, cậu còn có cơ bụng không quá rõ ràng. Mỗi lần sau khi tiến vào trạng thái nào đó, ửng đỏ sẽ lan trên mặt đến toàn cơ thể, nhất là ở ngực và vị trí bên trong đầu gối. Những chỗ này không quá rám nắng, một khi nhuộm lên màu sắc tươi đẹp, làn da sẽ trông gần như trong suốt, đến mức nếu như nỡ véo lên một chút thì ngay lập tức sẽ chảy ra máu.
Ở nhà cậu sẽ không quá kêu ra tiếng, ít nhất không kêu giống như khi thuê phòng ở khách sạn. Khi Tống Dã muốn nghe giọng cậu sẽ cố tình làm chút trò, mà còn thử lần nào trúng lần đấy. Khúc Liệu Nguyên sợ nhột, điểm này ở trên giường quả đúng là chất kích thích tự nhiên.
Tình yêu đẹp và tình dục hoà hợp luôn không thể tách rời nhau, tâm lý Tống Dã cũng dần trở nên tích cực lạc quan sau khi "kết hôn."
Gần đây hắn bắt đầu cảm thấy Khúc Liệu Nguyên hẳn cũng là đồng tính trời sinh, thậm chí chính là số 0 trời sinh, chỉ là trước đây chưa từng nhận được thông tin và giáo dục về phương diện này, nên mới vẫn luôn ngây ngô hồ đồ. Nhận thức này khiến hắn thấy rất có cảm giác an toàn.
Mà thể chất số 0 của Khúc Liệu Nguyên cũng được hắn khai phá ra, nên rất... Hắn dần bỏ đi tính từ hơi có tính xúc phạm mà trước đây nghĩ tới kia. Thể chất này của Khúc Liệu Nguyên phải gọi là hấp dẫn, là kiểu rất trực tiếp rất thuần tuý, trong đó không mang theo bất kỳ yếu tố thấp hèn hay dung tục nào, có lẽ là trời sinh đã vậy.
Không, chính là trời sinh.
Nhưng ở ngay thời khắc này, người bay được vô số người đặt niềm hi vọng, không thể cất cánh vì chấn thương, những gì anh nhận được là chửi rủa, là công kích, là bạo lực mạng.
Đến tối, Khúc Liệu Nguyên vẫn vì chuyện này mà thở ngắn than dài, thấy đáng tiếc, còn thấy tức giận, hơn nữa là bất đắc dĩ.
Giữa những âm thanh khổng lồ sóng trào mãnh liệt và áp đảo này, sức mạnh cá nhân muốn phát ra âm thanh khác biệt, muốn bênh vực cho Lưu Tường một chút là quá nhỏ yếu.
Trong không gian QQ, rất nhiều người đang mắng chửi Lưu Tường, trong số này có bạn trên mạng xa lạ không quen biết, cũng có bạn học quen thuộc. Khúc Liệu Nguyên thấy Văn Thông đăng liên tục mười mấy tin nhắn ủng hộ Lưu Tường, trông có vẻ là cãi nhau với người khác vì chuyện này rồi, giọng điệu tin này còn gay gắt hơn tin kia, là tức giận thật.
Trên thực tế, dưới tình huống hiện tại, những người chỉ trích Lưu Tường hoàn toàn không sai. Ngoại trừ số ít dân mạng ác ý, đối với người bình thường, thế vận hội Olympic được tổ chức bằng sự nỗ lực của cả nước, vậy nên mang hi vọng các vận động viên có thể giành vinh quang cho đất nước. Lưu Tường đã từng tạo nên kỳ tích là một trong những vận động viên được mong đợi nhất, xảy ra tình huống như vậy, dân chúng có tâm trạng tiêu cực cũng rất bình thường.
"Làm anh hùng quá khó khăn." Cuối cùng Khúc Liệu Nguyên phát biểu một đánh giá như vậy.
Tống Dã lại nói: "Đừng muốn làm anh hùng cho người khác thì sẽ không khó."
Ý của hắn là, chỉ cần bảo vệ tốt cho bản thân và người thân người yêu, những người khác đều không đáng.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên suy nghĩ cẩn thận một chút lại thấy sáng tỏ thông suốt, dựng thẳng ngón cái nói: "Cậu nói đúng lắm, người khác đánh giá thế nào là chuyện của người khác, không thẹn với lòng mới là quan trọng nhất."
Tống Dã: "..."
"Không muốn xem thi đấu nữa," Khúc Liệu Nguyên nói một cách trầm lắng, "Cũng không muốn lên mạng, cậu đừng giao bài tập cho tớ, tớ muốn yên tĩnh."
Tống Dã cũng bị trận đấu chạy vượt rào ban ngày làm cho tâm trạng u sầu, không muốn bật TV lắm, cũng không muốn xem tin tức và những bài thảo luận kéo đến ùn ùn về chuyện này, nói: "Được, tớ cũng muốn yên tĩnh."
Hai người đều tự yên tĩnh, Tống Dã đi quét dọn, Khúc Liệu Nguyên nằm đờ ra.
Một lát sau, Khúc Liệu Nguyên đã yên tĩnh đủ, nghe tiếng chổi soạt soạt ở bên ngoài, không biết vì sao Tống Dã thích sạch sẽ như vậy, ngày nào cũng quét rác lau bàn, cũng đâu có ai đến kiểm tra vệ sinh trong nhà.
Có lẽ cũng chính vì thích sạch sẽ, nên bây giờ trời nóng như vậy mà trên người hắn vẫn giống như khi còn bé, không có mùi mồ hôi gì khó ngửi. Khi xem thi đấu, hai người ngồi cạnh nhau rất gần, cũng chỉ ngửi thấy mùi xà phòng thơm và bột giặt trên người hắn, trộn lẫn với chút mùi đó -- bây giờ Khúc Liệu Nguyên đã hiểu, đó là gợi cảm.
"Tiểu Dã," Cậu gọi người, "Tớ không muốn yên tĩnh nữa."
Tống Dã ở bên ngoài hỏi cậu: "Thế cậu muốn làm gì?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tớ muốn đó đó."
"Không được," Tống Dã ở bên ngoài vừa quét dọn vừa cười, nghe giọng vẫn rất đứng đắn nghiêm túc, nói, "Hôm trước vừa đó đó rồi, đã nói rồi mà, cách nhau ít nhất 2 ngày, đến ngày mai mới được."
Khúc Liệu Nguyên sửa hắn: "Không phải hôm trước, là hôm kia, đã 2 ngày rồi!"
Tống Dã đứng cách rèm cửa làm ra vẻ, nói: "Cậu đừng lừa tớ, chờ anh quét xong nhìn lịch thử xem."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ngày nào cậu cũng quét, trong nhà sạch đã muốn chết rồi, đừng quét nữa được không..."
Điện thoại của cậu "tích tích" hai tiếng, có bạn mới muốn add cậu, cậu ấn mở nhìn một chút, là một tài khoản QQ level mới chỉ có một ngôi sao, cũng không nói mình là ai.
Tống Dã cất xong chổi, vén rèm đi vào, hỏi: "Ai nói chuyện với cậu đấy? Là Văn Thông tìm cậu khóc à? Đừng để ý nó, nó nói nhiều lắm."
"Không phải, có một người lạ add tớ." Khúc Liệu Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, nói, "Rốt cuộc cậu có đó đó không? Nếu không làm, tớ add người này nói chuyện trên QQ."
Tống Dã nói: "Đừng add người lạ linh tinh. Ai bảo không làm? Đưa lịch cho anh xem, đúng 2 ngày thật không?"
Hắn trước giờ không hề keo kiệt biểu diễn chút chuyện tình thú nhỏ này, bây giờ còn làm ra vẻ đề phòng là Khúc Liệu Nguyên định lừa hắn "dốc sức."
Khúc Liệu Nguyên vốn không quá hứng thú với việc trò chuyện cùng người lạ trên mạng, ấn【từ chối】rồi cho Tống Dã xem lịch trên điện thoại.
Cả hai bọn họ đều không mặc áo, chỉ mặc quần đùi dài đến trên đầu gối, là Tống Dã mua trên mạng về, hắn mặc cái màu đen, Khúc Liệu Nguyên mặc cái sọc rằn ri.
"Cậu viết cả ghi chú?" Tống Dã nhìn lịch trên điện thoại Khúc Liệu Nguyên, suýt nữa bật cười, nói, "Sao? Cậu còn sợ quên mất à?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không phải cậu vừa mới quên sao? Cứ nói là hôm trước, rõ ràng là hôm kia."
Tống Dã quên ở chỗ nào, vốn là định trêu cậu, bị cậu tưởng là thật, bây giờ cũng không tiện nói là mình giả bộ, đành phải nói: "Hình như đúng là hôm kia thật? Em xem, trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn, bình thường anh cứ bảo em ghi chép nhiều vào đấy."
"Cậu thôi đi," Khúc Liệu Nguyên vạch trần hắn, "Cậu mà trí nhớ không tốt thì lấy đâu ra trí nhớ tốt nữa? Cậu không muốn đó đó thì cứ nói không muốn, trước đây khi hai ta còn chưa đó đó thì cậu hăng hái lắm, tớ vừa sinh nhật 18 đã nói muốn X tớ, sau khi thử thật rồi thì cậu thay đổi, cứ tìm lý do đùn đẩy không muốn đó đó với tớ. Có phải hiện thực không thú vị bằng trong tưởng tượng của cậu không?"
Tống Dã: "..."
"Tớ nghi ngờ," Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói, "Có phải cậu đang lấy lùi làm tiến không?"
Tống Dã quả thực rửa mắt mà nhìn với cậu, nói: "Lấy lùi làm tiến thế nào cơ?"
Khúc Liệu Nguyên đưa tay chỉ vào hắn, dùng giọng Kindaichi Conan thiếu niên Bao Thanh Thiên nhập hồn, nói: "Cậu là muốn để tớ X cậu, đúng không?"
Tống Dã: "..."
"Hừ hừ hừ," Khúc Liệu Nguyên bắt chước giọng điệu cười khẩy của nhân vật phản diện trong phim ảnh và truyền hình một cách cường điệu, nói, "Tớ còn lâu mới mắc mưu."
"..." Tống Dã nhận thua, nói, "Đều là do anh mơ đẹp."
Hai cái quần đùi bọn họ mặc là cùng size, có thể đổi nhau mặc, Tống Dã mặc rất vừa, của Khúc Liệu Nguyên thì eo vừa, nhưng phần hông chật hơn Tống Dã. Quần đùi rằn ri hơi rộng, không cần cởi cúc hay kéo khoá, Tống Dã chỉ cần dùng lực một chút là có thể kéo thẳng cái quần này xuống.
Mặc dù đã có kinh nghiệm 10 lần, Tống Dã cũng từng dùng những tư thế học được qua đủ loại giáo trình hoặc là tự do nghĩ ra, nhưng thường dùng nhất và thích nhất vẫn là kiểu puppy lúc ban đầu. Hắn quan sát biểu hiện của Khúc Liệu Nguyên, hẳn là cũng giống hắn, thích nhất như thế này. Có lẽ không chỉ là vấn đề thoải mái và góc độ, phần hơn là một kiểu hiệu ứng chim non, tư thế này có thể khiến bọn họ sinh ra nhiều cảm giác hạnh phúc hơn.
Khúc Liệu Nguyên vào mùa hè lại bị phơi nắng giống như một viên socola, nhưng ngực bụng vẫn trắng hơn tay chân tiếp xúc trực tiếp với tia UV, cậu còn có cơ bụng không quá rõ ràng. Mỗi lần sau khi tiến vào trạng thái nào đó, ửng đỏ sẽ lan trên mặt đến toàn cơ thể, nhất là ở ngực và vị trí bên trong đầu gối. Những chỗ này không quá rám nắng, một khi nhuộm lên màu sắc tươi đẹp, làn da sẽ trông gần như trong suốt, đến mức nếu như nỡ véo lên một chút thì ngay lập tức sẽ chảy ra máu.
Ở nhà cậu sẽ không quá kêu ra tiếng, ít nhất không kêu giống như khi thuê phòng ở khách sạn. Khi Tống Dã muốn nghe giọng cậu sẽ cố tình làm chút trò, mà còn thử lần nào trúng lần đấy. Khúc Liệu Nguyên sợ nhột, điểm này ở trên giường quả đúng là chất kích thích tự nhiên.
Tình yêu đẹp và tình dục hoà hợp luôn không thể tách rời nhau, tâm lý Tống Dã cũng dần trở nên tích cực lạc quan sau khi "kết hôn."
Gần đây hắn bắt đầu cảm thấy Khúc Liệu Nguyên hẳn cũng là đồng tính trời sinh, thậm chí chính là số 0 trời sinh, chỉ là trước đây chưa từng nhận được thông tin và giáo dục về phương diện này, nên mới vẫn luôn ngây ngô hồ đồ. Nhận thức này khiến hắn thấy rất có cảm giác an toàn.
Mà thể chất số 0 của Khúc Liệu Nguyên cũng được hắn khai phá ra, nên rất... Hắn dần bỏ đi tính từ hơi có tính xúc phạm mà trước đây nghĩ tới kia. Thể chất này của Khúc Liệu Nguyên phải gọi là hấp dẫn, là kiểu rất trực tiếp rất thuần tuý, trong đó không mang theo bất kỳ yếu tố thấp hèn hay dung tục nào, có lẽ là trời sinh đã vậy.
Không, chính là trời sinh.
/106
|