Edit: Bàn
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đứng chờ xe ở trạm xe bus phía ngoài cổng trường, mỗi người đeo một cái cặp sách, trong tay Tống Dã còn cầm một cái túi, bên trong chứa quần áo bẩn của hai người. Khúc Liệu Nguyên tay không, đang nghịch game bắn súng trên điện thoại.
"Tống Dã." Có một nữ sinh cũng đeo cặp đi ra từ trong trường, gọi Tống Dã một tiếng. Nhỏ cắt tóc ngắn, không quá cao, mắt to, mặt trái xoan trắng bóc.
Khi Khúc Liệu Nguyên thấy nhỏ, là Lâm Miêu, bạn nữ cùng lớp từ tiểu học đến cấp 2 của bọn cậu, trước đây Tống Dã kiểm tra đứng đầu, còn nhỏ luôn kiểm tra đứng thứ 2, bây giờ học chung lớp 1 thực nghiệm với Tống Dã.
Tống Dã lên tiếng chào hỏi với nhỏ. Khúc Liệu Nguyên cười vẫy tay với nhỏ, nói: "Ha lô! Không phát hiện ra tôi à?"
Lâm Miêu rất không nhiệt tình mà: "Khúc Liệu Nguyên."
Khúc Liệu Nguyên chợt nhớ cậu và Lâm Miêu còn có chút "ân oán," hôm chụp ảnh tốt nghiệp đó, Lâm Miêu đưa lưu bút cho cậu viết, Văn Thông ở bên cạnh quấy rối, cuối cùng làm Lâm Miêu tức phát khóc.
Kì thực làm bạn học nhiều năm như vậy, nhất là hiện tại đến trường học mới, Khúc Liệu Nguyên vẫn ít nhiều coi Lâm Miêu như người một nhà, tuy nhỏ biểu hiện lãnh đạm, cậu vẫn chủ động tiếp tục bắt chuyện nói: "Lâm Miêu, bà cắt tóc rồi hả?"
Lâm Miêu ngẩn ra, hình như không ngờ cậu để ý đến việc này, nhấp môi dưới rồi nói: "Đúng vậy."
Khúc Liệu Nguyên lại nói: "Bà cắt ngắn quá, nhìn như giả làm con trai ấy, há há há."
"..." Lâm Miêu liếc mắt nhìn cậu, dứt khoát không nói nữa.
Tống Dã dở khóc dở cười nghĩ thầm, ai, Tiểu Khúc ngốc.
Ngồi xe bus trở về xưởng 407, nhà Lâm Miêu không ở chung trong Gia Chúc Viện với bọn họ, liền tạm biệt tách ra ở trạm xe bus.
Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không nhận ra điều gì, còn nhỏ giọng oán giận với Tống Dã: "Tâm tình con gái sao nhỏ nhen vậy? Chuyện viết lưu bút cho bạn học này qua bao lâu rồi, thế mà nhỏ vẫn ghi hận tớ?"
Tống Dã thuận theo cậu nói: "Tâm tình con gái tương đối nhạy cảm."
Lúc này vừa mới tan tầm, có công chức trong xưởng đi qua, không ít người biết Khúc Liệu Nguyên, cười nói chuyện cùng cậu: "Liệu Nguyên, huấn luyện quân sự xong rồi à? Mặc bộ đồ này trông có tinh thần ghê."
Thực ra Khúc Liệu Nguyên cũng không biết rõ hết mọi người, có người thì biết đại khái ở phòng nào phân xưởng nào, có người thì hoàn toàn không nhớ rõ, đành phải xem tuổi tác mà gọi chú gọi dì gọi anh gọi chị: "Tan tầm rồi? Đi đường về nhà chậm thôi ạ."
Đi vào cổng Gia Chúc Viện thì người nào trong khu cậu cũng biết, chém gió một đường, tình cờ gặp ai cũng nói, chỉ chốc lát sau, người cả khu đã biết Nhất Trung huấn luyện quân sự xong rồi, Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã được nghỉ đã quay về.
Về đến nhà, Khúc Liệu Nguyên trước tiên báo cáo chuyện mua điện thoại di động cho Cao Tú Nguyệt, bị Cao Tú Nguyệt gõ trán nói một trận: "Tiểu Dã nói cho con mua, con dám mua thật luôn?!"
Bà cầm tiền đưa cho Tống Dã, Tống Dã sống chết từ chối không muốn, nói là thưởng cho Khúc Liệu Nguyên thi đậu Nhất Trung, Cao Tú Nguyệt nói thưởng cái gì cũng không thể lấy tiền của cháu.
Hai người đẩy tới đẩy lui, Khúc Liệu Nguyên ăn một quả dưa chuột đứng bên cạnh nói: "Mẹ, hai người đừng đẩy nữa, về sau chờ con kiếm tiền rồi con nuôi Tiểu Dã mà."
Cuối cùng Tống Dã tịch thu phần tiền này. Cao Tú Nguyệt thương lượng chuyện khác với Khúc Đại Giang.
Buổi tối, Khúc gia ăn cơm chiều, Khúc Liệu Nguyên ăn cũng không chịu yên miệng, nói với ba mẹ cậu sinh động như thật, cậu bị chủ nhiệm lớp nhắm mắt chỉ một cái làm lớp trưởng thế nào, cậu được cả lớp bầu lên làm chính thức ra sao.
Người một nhà đang vui vẻ hoà thuận.
Văn Thông tới, nói: "Dì Cao, chú Khúc, đang ăn ạ?" Nháy nháy mắt với Khúc Liệu Nguyên, ám chỉ có chuyện hay.
"Ăn xong ngay đây!" Khúc Liệu Nguyên muốn chơi cùng hắn, vội vàng lùa cơm ăn thật nhanh.
Cao Tú Nguyệt mời Văn Thông: "Văn Thông vào nhanh, ngồi xuống ăn chung luôn."
Văn Thông nói: "Cháu ăn ở nhà rồi."
Tống Dã cười cười với hắn, nói: "Văn Thông, Tam Trung cũng huấn luyện quân sự xong rồi à?"
"Hôm qua bọn tôi vừa dạy xong hết." Văn Thông nói, "Ông cũng bị nắng ăn đen rồi."
Hai người tuỳ tiện hàn huyên vài câu.
Sau khi rời xưởng 407 đi học bên ngoài, Tống Dã đối với Văn Thông cùng nhau lớn lên từ nhỏ dường như cũng vô hình trung sinh ra chút hảo cảm, cảm giác hắn không phiền phức như trước nữa.
Khúc Liệu Nguyên ăn cơm xong, bỏ bát xuống, nói: "Anh em đi chơi nào."
Cậu liền vào phòng cùng Văn Thông, Văn Thông đi đằng sau, còn thần thần bí bí đóng cửa phòng lại.
Tống Dã liếc cửa phòng, một chút hảo cảm trong lòng đối với Văn Thông vèo một cái bay sạch.
Văn Thông yêu sớm rồi!
Khúc Liệu Nguyên kinh ngạc: "Huấn luyện quân sự tổng cộng có một tuần, mày liền... mày liền... Mày làm cái gì thế anh Thông?"
Văn Thông mặt dày cũng hiếm thấy có lúc xấu hổ, nói: "Mày nói nhỏ thôi, ba mẹ mày mà nghe thấy, lát nữa nói cho mẹ tao là tao chết luôn."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy yêu sớm không tốt lắm, nhưng mà lại rất hiếu kì, muốn biết chi tiết chuyện Văn Thông yêu sớm: "Là bạn học mới Tam Trung của mày à?"
Văn Thông gật đầu, lấy điện thoại ra, hình nền là cô bạn gái nhỏ của hắn, độ phân giải điện thoại bình thường, chỉ có thể nhìn ra là một nữ sinh nhỏ có mái dày.
"Ẻm không học cùng lớp với tao, lúc lấy nước nóng thì biết," Văn Thông nhỏ giọng kể lại lịch sử yêu sớm của mình, nói, "Ẻm đang dùng một cái cốc thuỷ tinh, đến lúc chạm vào nước sôi thì cái cốc đột nhiên nổ, ẻm bị sợ khóc tại chỗ, tay cũng bị bỏng, tao gặp chuyện bất bình, liền giúp ẻm mua bình nước đá để ẻm chườm đá. Cứ thế biết nhau thôi, lúc đầu ẻm chỉ coi tao là anh trai, nhưng khi tao đùa với mấy nhỏ khác thì ẻm lại tức, sau đó đôi ta liền ở bên nhau."
Khúc Liệu Nguyên không thể nào hiểu được.
Văn Thông cười khà khà, nói: "Thế nào, có phải cũng có điểm lãng mạn không?"
Khúc Liệu Nguyên chẳng hiểu lãng mạn ở chỗ nào, nói: "Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến thành tích."
Văn Thông nói: "Cho dù tao không yêu sớm thì thành tích cũng không tốt."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu cảm thấy loại chuyện này quá xa vời với cậu, suy nghĩ một chút, nói: "Tao cho mày xem điện thoại mới của tao, hôm nay mới mua."
Cậu lấy điện thoại ra, Văn Thông nói: "Sony à? Ờ đúng, Tống Dã chọn hả?"
"Đúng rồi, nó mua cho tao." Khúc Liệu Nguyên nói, "Trường phát tiền trợ cấp cho nó xong, thì nó mua cho tao cái điện thoại này."
Văn Thông vừa nhấn mở màn hình đã thấy hình nền là ảnh chụp chung của Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, cười trêu nói: "Được, con dâu nuôi từ bé này của mày nuôi cũng đáng giá đấy."
Trong phòng khách cơm nước xong, Tống Dã giúp Cao Tú Nguyệt thu dọn bát đũa, Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt xem phim truyền hình, hắn cũng xem một hồi, xem không vào lắm, đứng dậy đi vệ sinh một chuyến, sau khi ra ngoài, lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng hắn và Khúc Liệu Nguyên lắng nghe, bên trong hai người đều tận lực thấp giọng, không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe được hai tiếng cười, hình như đang đùa nhau rất vui.
Tống Dã: "..."
Trong lòng hắn đùng một cái nổi lên một đống oán hận, Khúc Liệu Nguyên lúc nào cũng miệng nói nghe thì hay lắm, thực ra căn bản không coi trọng hắn gì hết, chơi với Văn Thông một cái là hoàn toàn quên luôn trong nhà còn có người này là hắn.
Văn Thông lải nhải nói bạn gái nhỏ của hắn dễ thương thế nào, Khúc Liệu Nguyên lúc đầu còn tò mò, càng nghe càng chết lặng, không muốn nghe, muốn bật máy tính chơi, nhưng mà chưa xin Tống Dã.
"Anh Thông anh Thông, đừng nói nữa," Cậu ngắt lời Văn Thông một bộ mê gái, nói, "Tiểu Dã chắc chắn ăn xong rồi, nó buổi tối ngày nào cũng phải đọc sách, tao với mày cứ thế đi, giải tán được rồi."
Văn Thông còn chưa nói thoải mái, oán trách nói: "Ở chung phòng với người khác thật là phiền phức, thế mày sang nhà tao chơi đi."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy đi cũng vẫn phải nghe hắn nói những lời này, cự tuyệt nói: "Không đi, bao giờ rảnh thì tìm mày."
Văn Thông nói: "Tối có chơi Warcraft không? Gặp mày trong game nhá."
"Không biết Tiểu Dã có cho tao chơi không." Khúc Liệu Nguyên mở cửa ra, tiễn khách.
Tống Dã trong phòng khách nghe được một câu nói cuối cùng này.
Văn Thông đi ra chào phụ huynh Khúc gia, cũng nói một tiếng với Tống Dã: "Tống Dã, tôi đi đây, rảnh thì cùng Tiểu Khúc qua nhà tôi chơi nhé."
Tống Dã liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Văn Thông không hiểu ra sao, lúc nãy còn rất tốt mà, làm sao vậy? Có điều trong ấn tượng của hắn, Tống Dã từ nhỏ đã đối xử thế này với hắn, lúc lạnh lúc nóng xa cách khó gần, cũng không để ý lắm, mở cửa quay về nhà mình.
Khúc Liệu Nguyên thấy Tống Dã vẫn ở trong phòng khách, gọi hắn nói: "Tiểu Dã, cậu có đọc sách không?"
Cao Tú Nguyệt liền lấy điều khiển, chỉnh âm lượng TV nhỏ xuống một chút, nói: "Nhanh đi đọc sách đi, nếu tiếng vẫn to thì để dì chỉnh xuống tiếp."
"Không sao, như thế được rồi ạ." Tống Dã còn muốn chờ Khúc Liệu Nguyên ra gọi hắn lần nữa, bị Cao Tú Nguyệt nói như vậy, không thể làm gì khác là đứng lên, quay về phòng.
Khúc Liệu Nguyên lưu số của Văn Thông vào điện thoại mới, không ngẩng đầu hỏi: "Tớ nghịch máy tính được không?"
Tống Dã nhìn cậu như vậy càng tức, cứng rắn mà đáp một câu: "Không được." Kéo ghế ra ngồi trước bàn học, mở đèn bàn, lấy bừa một quyển sách ra đọc.
Khúc Liệu Nguyên có chút thất vọng, nhưng có điện thoại để chơi, không được nghịch máy tính cũng không sao, nằm xiêu vẹo trên giường chơi điện thoại, vẫn là game bắn súng kia, chơi vui dễ sợ, vừa bắn súng vừa nhỏ giọng "Pằng pằng! Pằng pằng pằng!" Lồng tiếng đạn bắn.
Tống Dã dùng sức khép sách lại.
Khúc Liệu Nguyên vội nói: "Tớ không nói nữa, cậu đọc tiếp đi." Liền ngậm miệng lại.
Tống Dã nói: "Cậu đừng chơi nữa."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Hả?"
Tống Dã nói: "Cậu ra đây cho tớ, ngồi đây."
Khúc Liệu Nguyên nhấn tạm dừng, qua ngồi trên một cái ghế khác, ngơ ngác nói: "Sao đấy?"
Tống Dã hỏi cậu: "Văn Thông lúc nãy nói với cậu cái gì?"
"Cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng," Khúc Liệu Nguyên không phải là muốn giữ bí mật của Văn Thông trước mặt Tống Dã, chẳng qua cảm thấy cái chuyện yêu sớm này quá xa vời, đối với Tống Dã thì còn xa hơn nữa, nói, "Mấy chuyện vớ vẩn của nó ở trường thôi."
Tống Dã vừa rồi chỉ nghe được một câu cuối cùng, nghi ngờ Văn Thông lén nói gì đó về mình với Khúc Liệu Nguyên, tám phần mười không phải lời hay ý đẹp gì, nói: "Chuyện của nó? Nó có nói tớ cái gì không?"
Khúc Liệu Nguyên: "??? Nói cậu cái gì?"
Tống Dã cảm thấy cậu đang giả ngu, nói: "Khúc Liệu Nguyên, không nói thật thì cậu xong rồi."
Khúc Liệu Nguyên mờ mịt nói: "Hả? Ối dời ơi... Há há há há... Đừng như vậy mà há há há..."
Tống Dã hai tay xuất trận, cù lét cổ, cái bụng, và dưới nách Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên vừa tránh vừa cười, cầu xin tha thứ: "Tớ nói tớ nói, cậu mau dừng lại!"
Cậu vô cùng sợ nhột, cười đến chảy nước mắt, mặt cũng đỏ bừng.
Tống Dã chậm nửa nhịp muốn thu tay, Khúc Liệu Nguyên lại sợ hắn làm tiếp, vội vàng nắm chặt hai tay hắn, nói: "Cậu mà làm tiếp là tớ cười tắt thở luôn đấy."
Tống Dã trong đầu suy nghĩ quẹo trái quẹo phải, nói: "Xem cậu còn dám hay không."
"Không nói gì cậu thật mà," Khúc Liệu Nguyên vẩy vẩy, nói, "Văn Thông nói là, nó với một nữ sinh trường nó yêu sớm rồi."
Tống Dã cười một chút, nói: "Nó? Cũng có nữ sinh thích nó?"
Khúc Liệu Nguyên không hiểu nói: "Ờ? Anh Thông cũng đẹp trai mà."
Tống Dã nói: "Cậu thấy nó đẹp trai?" Hắn lại muốn cù lét Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên chưa kịp định thần lại, vội vàng siết chặt tay hắn không cho hắn di chuyển, dựa vào bản năng sửa lại lời: "Không phải! Cậu đẹp trai cậu đẹp trai, cậu đẹp trai nhất."
Tống Dã rút tay về.
Khúc Liệu Nguyên cười đến thiếu oxy choáng váng đầu, nằm úp sấp lên bàn, buồn cười nói: "Tiểu Dã, trước đây không biết là cậu tự luyến như vậy đấy."
Tống Dã không nói gì, nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh đèn bàn ấm áp chiếu sáng nửa bên mặt cậu, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, sống mũi hiện bóng mờ ảo lên gò má, khoé môi vì cười mà hơi nhếch nhếch lên, trên gò má trái còn có một cái lúm đồng tiền rất sâu. Cậu là một thiếu niên rất đẹp mắt, trên người có loại cảm giác thanh xuân rực rỡ bồng bột.
Cậu đột nhiên ngồi dậy, nói: "Tiểu Dã, cậu thật là đẹp trai."
Tống Dã: "..."
"Nhất định sẽ có rất nhiều nữ sinh thích cậu," Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc đứng đắn nhắc nhở hắn, nói, "Cậu ngàn vạn lần không được yêu sớm đấy."
Tống Dã nói: "Cậu cũng thế... Không được phép yêu sớm."
"Xác định rồi nhé, ai cũng không được phép." Khúc Liệu Nguyên tin rằng việc mình yêu sớm tuyệt đối không có khả năng, nói, "Ai yêu sớm, người đấy biến thành lợn."
Tống Dã mí mắt nhảy lên, nói: "Được, biến thành lợn."
Chương 27: Kẹo que & Kê Đản Tử
Edit: Bàn
Nghỉ ở nhà 2 ngày, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên gần như không ra khỏi cửa.
Tống Dã trước giờ đều như vậy, trừ khi Khúc Liệu Nguyên kéo hắn đi cùng, bản thân hắn không thích ra ngoài chơi lắm.
Khúc Liệu Nguyên thì ngại ngùng xấu hổ không dám ra ngoài. Cao Tú Nguyệt quảng cáo khắp nơi chuyện con trai vừa lên cấp 3 đã được bầu làm lớp trưởng. Người khác làm lớp trưởng thì là chuyện tốt, đáng được khen ngợi, còn quỷ tinh nghịch Khúc gia làm lớp trưởng, trong mắt những nhà người quen ở Gia Chúc Viện liền trở thành hài kịch hoang đường. Người lớn muốn đá đểu cậu hai câu, học sinh tiểu học muốn đuổi theo cậu chê cười. Cậu liền dứt khoát khỏi ra cửa.
Hai người ở nhà 2 ngày, Tống Dã xem trước sách giáo khoa mới, Khúc Liệu Nguyên làm theo hắn cũng chăm chú xem mấy trang. Biểu hiện không tệ lắm, đến tối Tống Dã liền cho cậu chơi máy tính hơn 1 giờ, coi như cổ vũ.
Ngày 1 tháng 9, chính thức khai giảng.
Vì lo lắng xe bus vào nội thành sẽ gặp tắc đường, sợ đến muộn, hai người chưa đến 7 giờ đã ra cửa ngồi xe bus.
Nhất Trung thực hiện chế độ 2 tuần nghỉ 1 lần, các lớp học liên tục trong 2 tuần, đến trưa thứ sáu của tuần thứ 2 thì nghỉ, tối chủ nhật quay lại trường tự học, chu kì này gọi là một tuần lớn.
Như thường lệ, Tống Dã sẽ bảo quản sinh hoạt phí 1 tuần lớn này của hai người. Nhưng Khúc Liệu Nguyên tìm một cái ổ khoá không dùng trong nhà, lúc ra cửa nhét vào cặp.
Tống Dã đoán có thể có chuyện gì đó xảy ra, lên xe bus mới hỏi cậu: "Có người trong phòng cậu động vào đồ đạc người khác à?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không phải, tớ đi học không mang theo điện thoại vào phòng học, muốn cất điện thoại trong ngăn kéo, an toàn hơn, điện thoại đắt quá."
Tống Dã gật đầu nói: "Cũng đúng, cậu mà mang điện thoại vào phòng học, đi học chỉ nghĩ đến lấy ra chơi, làm sao còn tâm tư nghe giảng."
Khúc Liệu Nguyên lần thứ 100 tỏ thái độ nói: "Tiểu Dã cậu cứ yên tâm, tớ nhất định sẽ đặt mọi suy nghĩ vào việc học."
Cổng trường Nhất Trung vô cùng náo nhiệt, không khí khác hẳn hồi học sinh mới huấn luyện quân sự.
Lớp 11 và lớp 12 cũng trở lại trường vào ngày hôm nay, các học sinh cấp 3 nghỉ hè xong, gặp bạn cùng lớp ở cổng trường, liền cười nhốn nháo lộn xộn thành một đoàn, chém gió với nhau kì nghỉ đi chơi ở đâu, bài tập hè làm xong chưa, đã xem "Võ lâm truyền kì" chưa.
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên xuống xe, là dáng vẻ của hai học sinh mới lớp 10, mặc cùng một loại đồng phục cấp 2, dưới chân là hai đôi giày Warrior giống nhau, mỗi người đeo một cái cặp sách Nike, đều là cặp cũ của Tống Dã, nhưng trước đây Tống Dã ít khi dùng, nên không nhìn ra được là đồ cũ.
Trước cửa tiệm nhỏ, có mấy nữ sinh lớp 11 hay lớp 12 đang mua sữa đậu nành, thấy hai người bọn họ, liền nhao nhao chỉ cho đồng bạn xem, mấy cô gái thì thầm thảo luận "Nhìn hai tiểu soái ca lớp 10 kìa."
Tống Dã mắt nhìn thẳng đi về phía trước, Khúc Liệu Nguyên thì tràn ngập tò mò nhìn mấy học tỷ, một học tỷ dễ thương trong đó nhìn cậu cười cười, cậu liền đỏ mặt ngay lập tức, cùng tay cùng chân đuổi theo Tống Dã. Các nữ sinh đều phá lên cười.
Tống Dã nhìn Khúc Liệu Nguyên, trên mặt có chút ý hận rèn sắt không thành thép.
Khúc Liệu Nguyên liền có chút xấu hổ, nói bù vào: "Tớ... tớ cũng muốn uống sữa đậu nành."
Tống Dã nói: "Cậu là lợn à? Ở nhà ăn nhiều như thế mà vẫn chưa no?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Một đường không nói chuyện.
Trở lại kí túc xá cất đồ xong, điện thoại tắt máy khoá kĩ, Khúc Liệu Nguyên chỉ mang theo sách dùng khi đi học, lại chạy thật nhanh đến cửa phòng 402 chờ Tống Dã.
Tống Dã nói: "Cậu chờ tớ làm gì? Có đến cùng một phòng học đâu."
Khúc Liệu Nguyên thực ra cũng không biết chạy ra đây chờ hắn làm gì, suy nghĩ một chút mới nói: "Tớ chỉ muốn chờ cậu một lúc thôi, không được à?"
Mấy người khác trong phòng 402 đều cười, nói: "Tống Dã, em ông với ông thân nhau quá."
Tống Dã rất hưởng thụ điều này, nhưng vẫn nói với bạn cùng phòng: "Thân cái gì mà thân? Chẳng qua muốn tôi mua sữa đậu nành cho nó thôi."
Bạn cùng phòng cười to hơn nữa.
Tống Dã đeo cặp, chỉ đeo một bên quai, đi ra liếc mắt nhìn Khúc Liệu Nguyên, nói: "Còn không đi?"
Hai người lại hoà thuận rồi.
8 giờ, chuông vào học tiết 1 vang, loa trường phát thông báo, học sinh mỗi lớp xuống sân trường tập hợp, tiến hành nghi thức kéo cờ đầu tiên trong lễ khai giảng.
Học sinh lớp 7 xuống tầng tập hợp, lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên và uỷ viên thể dục Khang Minh mới được bầu tuần trước cùng nhau chỉnh đốn đội ngũ. Khang Minh cao to nổi bật giữa đám đông, đứng đó khoa chân múa tay ra dấu dẫn đường, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, Khúc Liệu Nguyên tốn ít sức hơn trước đây rất nhiều. Cậu để Khang Minh ở phía trước chỉ huy dẫn đội, còn mình đi ra sau, đi theo cuối đội.
Diêu Vọng lại đứng sau cùng đội ngũ nam sinh tiếp, mặc áo cộc tay màu đen cùng quần yếm nhiều túi màu xanh thẫm. Khúc Liệu Nguyên chưa từng thấy loại quần này ngoại trừ trên phim, cảm thấy rất đẹp trai, liền chăm chú nhìn thêm.
Diêu Vọng chú ý tới ánh mắt của cậu, nói: "Lớp trưởng, quần này đẹp không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đẹp." Trong lòng đột nhiên nhớ ra, suýt tí nữa thì quên, Diêu Vọng ăn vụng xúc xích của cậu!
"Cho mày mượn mặc nhá." Diêu Vọng giọng điệu như cảm thấy cậu rất buồn cười, cố ý trêu chọc cậu.
Khúc Liệu Nguyên không muốn nói chuyện cùng Diêu Vọng, đi nhanh mấy bước, vượt quá Diêu Vọng, đi vào giữa đội ngũ.
Buổi lễ diễn ra trong vòng 2 tiết học, sau khi trở về học tiếp 2 tiết.
Một tiết là môn Ngữ văn của thầy Tào chủ nhiệm lớp, thầy Tào thoạt nhìn là một lão già nát rượu bóng mỡ bẩn thỉu, giờ giảng vừa tới thì như thể thoát thai hoán cốt. Bài đầu tiên là tản văn "Ánh trăng hồ sen" của Chu Tự Thanh. Vẻ đẹp văn xuôi và giá trị nghệ thuật thực ra cũng không dễ tiếp thu đối với học sinh cấp 3, nhưng điều này được thầy Tào miêu tả rất đẹp, nên sau khi tan lớp nhiều học sinh vẫn bị chìm đắm trong vẻ đẹp này.
Còn một tiết là Toán, giáo viên Toán là một giáo viên nam tương đối nghiêm khắc, cộng thêm việc Khúc Liệu Nguyên học toán không tốt lắm, nên ấn tượng đầu tiên liền có chút sợ ông, cũng may bài đầu tiên nội dung đơn giản, không quá khó khăn.
Hai ngày tiếp theo, mỗi giáo viên bộ môn đều đến dạy 1 2 tiết, dạy tiếng Anh là một giáo viên nữ trẻ tuổi thời thượng, những môn phụ khác thì chỉ có 2 tiết một tuần, Khúc Liệu Nguyên không phân rõ được mấy vị giáo viên kia.
Nhưng các giáo viên rõ ràng đều nhớ kĩ lớp trưởng lớp 7 Khúc Liệu Nguyên. Khi đặt câu hỏi trên lớp, giáo viên nào cũng phải hỏi cậu một lần thậm chí nhiều lần. Ngoại trừ vì cậu là lớp trưởng ra, thì cậu vẫn là một tiểu soái ca, dáng dấp cũng đặc biệt, vóc dáng cao ráo, da phơi ngăm đen, mắt to mày rậm, còn thích cười.
Dần dần, không chỉ bị các giáo viên quen mặt, Khúc Liệu Nguyên còn nổi danh với tất cả 6 lớp khác trên tầng 2. Khi huấn luyện quân sự đã có không ít người biết cậu, hiện giờ mỗi khi cậu đi qua cửa lớp khác, bạn học ngồi ngoài cửa lớp đó sau khi cậu đi qua có thể chém gió: "Khúc Liệu Nguyên lớp 7 đấy."
Chạng vạng ngày thứ 3 sau khai giảng.
Buổi chiều tan học, trước giờ tự học buổi tối có 1 giờ 40 phút thời gian nghỉ ngơi, để các học sinh ăn uống hoặc sinh hoạt ngoại khoá, các nam sinh thì chơi bóng một chút, các nữ sinh thì phần lớn quay về kí túc xá giặt quần áo.
Thời gian này là thời gian Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã hẹn nhau làm bài tập. 2 ngày trước cũng như vậy, cậu mang theo bài tập ngày hôm đó qua phòng học lớp 1, làm bài cùng Tống Dã, Tống Dã còn có thể hỏi cậu về tình hình nắm bắt kiến thức các môn.
Tiết cuối cùng ngày hôm nay là Vật lí. Vật lí của Khúc Liệu Nguyên có chút mù tịt, phần cơ học hồi cấp 2 cũng không hiểu lắm, nhờ vào Tống Dã bắt tay vào dạy cậu, cày vô số bài tập kinh điển mới miễn cưỡng qua cửa kì thi cấp 3. Căn bản vốn đã không vững, hiện giờ lên cấp 3 vừa nhìn đã thấy phần cơ học còn khó hơn nữa, bây giờ mới học 2 tiết, chưa tới phần phức tạp, kiến thức cũng chưa dày đặc, cậu còn có thể theo kịp, nhưng sau này sẽ khá là phiền toái.
Tống Dã cũng nhận ra vấn đề này, quyết định cùng cậu chuẩn bị trước kiến thức Vật lí phía sau, nắm vững trước, cần cù bù thông minh.
Cho nên vừa hết lớp, cậu liền từ chối lời mời của Khang Minh rủ cậu đi chơi bóng, cầm sách Vật lí và vở bài tập, muốn sang lớp 1 tìm Tống Dã. Vừa ra đến cửa, đã thấy trước hành lang phòng học có mấy nữ sinh mặc đồng phục Nhất Trung, dường như đang chờ người, thấy cậu đi ra, tất cả liền phạch một cái xoay người lại. Lớp 10 chưa được phát đồng phục, nên mặc đồng phục chỉ có thể là học sinh lớp 11 hoặc lớp 12.
Khúc Liệu Nguyên chưa nhận ra là mấy cô đến tìm mình, kì quái liếc nhìn đối phương, cầm sách muốn đi xuống cầu thang phía tây.
"Khúc Liệu Nguyên!" Một người trong nhóm nữ sinh kia gọi tên cậu.
Cậu quay đầu nhìn một chút, xác định là đang gọi mình, mờ mịt nói: "Có chuyện gì ạ?"
Nhóm nữ sinh cười rộ lên, nữ sinh nói chuyện kia nói: "Chị là Lý Điềm Điềm, lớp 11-15."
Lớp 15 là lớp năng khiếu, học sinh trong lớp đều là học sinh năng khiếu trong lĩnh vực thanh nhạc thể dục mỹ thuật.
Khúc Liệu Nguyên càng mờ mịt.
Lý Điềm Điềm lấy ra thứ gì từ trong túi đồng phục, đưa qua cho cậu, nói: "Chị mời em ăn kẹo nha."
Là 2 cái kẹo que, của Fujiya.
"Điềm Điềm còn không nỡ cho bọn chị ăn." Đồng bạn Lý Điềm Điềm cười nói, "Đây không phải loại mấy mao tiền đâu, hàng nhập khẩu đấy."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy cô đang xem thường người ta, nghĩ thầm không biết thì thôi, trước đây Tiểu Dã cho tôi ăn nhiều lắm rồi, nói: "Em biết đây là hàng nhập khẩu."
"Đừng nghe nó nói bậy, chỉ là hai cái kẹo thôi." Lý Điềm Điềm khuôn mặt hơi hồng rồi, miễn cưỡng nhét kẹo qua đây, nói, "Em cầm nhanh lên."
Khúc Liệu Nguyên bị nhét kẹo, thấy Lý Điềm Điềm vẫn còn tốt, đột nhiên cảm giác hình như cô hơi quen... Nhớ ra, chính là nữ sinh dễ thương mua sữa đậu nành gặp ở cổng hôm khai giảng.
Lớp 1 tổng cộng chỉ có 30 học sinh, phòng học rất trống, đều là bàn một người, chỗ ngồi còn cách nhau rất xa.
Khúc Liệu Nguyên mỗi ngày đến đều kiếm một cái ghế trống trong lớp tha lại đây, ngồi cạnh bàn Tống Dã, hai người cùng nhau học.
"Nói đến rơi tự do, cậu phải nhớ phương pháp khoa học của Galileo, quan sát, đưa ra giả thiết, vận dụng logic..." Tống Dã phát hiện cậu đang thất thần, cầm bút gõ đầu cậu, nói, "Khúc Liệu Nguyên? Cậu nghĩ gì đấy?"
Khúc Liệu Nguyên "Ối" một tiếng, nhăn trán nhíu mày nhìn Tống Dã, bỏ tay ra khỏi túi, mở lòng bàn tay, bên trong là 2 cái kẹo que.
Tống Dã buồn cười lại bất đắc dĩ nói: "Là nghĩ đến ăn kẹo à? Bạn học đưa cho cậu?"
"Đúng rồi, bạn học cho." Khúc Liệu Nguyên đặt một cái kẹo trước mặt Tống Dã, nói, "Đây, bọn mình mỗi người một cái."
Tống Dã cũng không nghĩ nhiều, bóc vỏ kẹo ngậm vào miệng, lại tiếp tục giảng trọng điểm cho cậu.
Cậu vừa nghe, vừa ăn một cái.
Buổi tối, giữa giờ 2 tiết tự học buổi tối, Lý Điềm Điềm lại từ trên tầng đi xuống, tìm Khúc Liệu Nguyên.
Mấy nam sinh ngồi hàng đầu lớp 7 thấy cô, lúc Khúc Liệu Nguyên đi ra ngoài, đều gào rú "Ố ồ ố ồ ---" làm Khúc Liệu Nguyên đỏ hết cả mặt.
Lý Điềm Điềm lần này là một mình tới, gọi Khúc Liệu Nguyên đi ra góc cầu thang phía tây.
"Ngày nào em cũng học chung với anh trai em hả?" Lý Điềm Điềm hỏi cậu.
Cậu nói: "Đúng rồi ạ, ngày nào cũng đi."
Lý Điềm Điềm hỏi: "Xin anh trai em nghỉ một ngày được không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Xin nghỉ? Làm gì ạ?"
Lý Điềm Điềm nói: "Ngoài trường học bọn mình có một tiệm bán Kê Đản Tử đấy."
Khúc Liệu Nguyên tò mò hỏi: "Kê Đản Tử [1] là gì?"
[1]: Là cái này này (・ω・)b
"Là đồ ăn vặt kiểu Hồng Kông, ngoài giòn trong mềm, ăn ngon lắm." Lý Điềm Điềm thấy cậu trông rất hứng thú, cười nói, "Chiều mai chị qua tìm em, bọn mình cùng đi mua, được không?"
Ra ngoài trường cần có giấy ra ngoài hoặc thẻ ngoại trú, nhưng Khúc Liệu Nguyên nghe Giang Ba nói, nhiều học sinh lớp 11 và lớp 12 sẽ mượn thẻ của học sinh ngoại trú hoặc làm giả giấy ra ngoài đưa cho phòng bảo vệ, phòng bảo vệ cũng không nghiêm lắm.
Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Được ạ."
Chạng vạng ngày tiếp theo, Lý Điềm Điềm tới tìm cậu cùng nhau ra ngoài, còn chuẩn bị sẵn 2 cái thẻ ngoại trú.
"Xin anh em nghỉ rồi à?" Lý Điềm Điềm đùa hỏi Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không ạ, chỉ mua Kê Đản Tử thôi mà? Mua xong rồi về."
Lý Điềm Điềm lúc đầu hơi miễn cưỡng, cuối cùng vẫn nói: "Ừ, trong trường yên tĩnh hơn."
Mới đầu tháng 9, sắc trời lúc chạng vạng vẫn sáng choang, hai người cùng nhau xuống tầng, mới đi ra ngoài toà nhà dạy học không xa, chợt nghe thấy một tràng huýt sáo cùng hoan hô trên toà nhà.
Khúc Liệu Nguyên không hiểu ra sao ngẩng đầu nhìn, lan can tầng 5 có một đám học sinh tụ ở đó, nhìn cậu và Lý Điềm Điềm.
Lý Điềm Điềm kéo cậu không cho nhìn trên tầng, nói: "Em đừng nhìn, bạn học lớp chị đang trêu chị đấy."
Trận ồn ào tầng 5 thực sự rất lớn, người trong toà nhà gần như đều nghe thấy.
Tống Dã ở phòng học góc đông tầng 1 cũng nghe thấy động tĩnh, hắn không nghĩ việc này có liên quan gì đến mình, vẫn đang vừa ôn bài, vừa chờ Khúc Liệu Nguyên tới tìm hắn.
Lâm Miêu ngồi đằng sau hắn vừa lấy một cốc nước nóng về, sau khi ngồi xuống chọc chọc lưng hắn, nói: "Ông không ra mà xem à? Khúc Liệu Nguyên với một nữ sinh lớp 11 tay trong tay đi ra ngoài kìa."
Tống Dã: "..."
Hắn đi ra khỏi phòng học, nhìn thấy từ xa. Tay trong tay thì không đúng, nhưng Khúc Liệu Nguyên và cô bé kia vừa nói vừa cười, còn đi cạnh nhau rất gần, cùng nhau ra cổng, thì là đúng.
Kê Đản Tử thơm quá đê! Khúc Liệu Nguyên chưa từng ăn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, chưa mua nhưng ngửi mùi thôi đã cảm thấy nhất định là ăn rất ngon.
Cửa tiệm mới này có rất nhiều người, phía trước còn có người xếp hàng, cậu thấy người ta mua cầm đi, hỏi Lý Điềm Điềm: "Một cái đấy ạ? To như thế?"
Lý Điềm Điềm nói: "Một cái to như vậy đó, một người ăn không hết đâu."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ừm, em cũng không định ăn một mình."
Lý Điềm Điềm lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Đến lượt Khúc Liệu Nguyên, cậu nói với chủ quán: "Cho cháu một cái Kê Đản Tử vị nguyên bản."
Cậu đưa 10 tệ cho chủ quán, chủ quán trả 4 tờ 1 tệ cho cậu, cậu đếm đếm, xếp lại rồi nhét vào túi.
Sau khi chính thức vào học, thời gian đi học và nghỉ ngơi của cậu và Tống Dã không giống nhau, Tống Dã buổi tối có thêm 1 tiết tự học, sợ cậu đột nhiên cần mua cái gì không có tiền lại phải mượn bạn học, liền đặc phê cho cậu 10 tệ.
Chủ quán đang làm Kê Đản Tử, cậu chăm chú nhìn, cảm thấy rất mới lạ.
Lý Điềm Điềm đứng cạnh cậu, hai người như một đôi trẻ yêu sớm.
Xếp hàng phía sau cũng có học sinh Nhất Trung quan sát bọn họ, xì xào bàn tán.
Lý Điềm Điềm có chút kiêu ngạo, Khúc Liệu Nguyên đẹp trai, còn là lớp trưởng, cũng nổi tiếng giữa đám học sinh mới. Loại kiêu ngạo này cũng không có gì xấu, chỉ là một chút hư vinh của tuổi dậy thì mà thôi.
Kê Đản Tử của Khúc Liệu Nguyên đã làm xong, chủ quán bọc lại cho cậu, cậu vui vẻ nhận lấy, vô cùng chờ mong món ăn vặt này.
Lý Điềm Điềm cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Khúc Liệu Nguyên quay đầu nhìn cô, do dự nói: "Chị không mua ạ?"
Lý Điềm Điềm: "... Hả?"
Khúc Liệu Nguyên càng do dự, nói: "Chị muốn em mời chị à? Được thì được thôi, nhưng em không mang đủ tiền."
Cậu lấy mấy tờ tiền lẻ thối lại lúc nãy ra, nói: "Chị xem, em có lừa chị đâu, em chỉ có 4 tệ thôi, chị có 2 tệ không?"
Lý Điềm Điềm: "..."
Cô tưởng "Cùng đi mua Kê Đản Tử" là một buổi hẹn hò.
Còn Khúc Liệu Nguyên tưởng "Cùng đi mua Kê Đản Tử" là: Cùng đi mua Kê Đản Tử, bạn mua của bạn, tôi mua của tôi.
——————
Há há há tội nghiệp chị gái quá
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đứng chờ xe ở trạm xe bus phía ngoài cổng trường, mỗi người đeo một cái cặp sách, trong tay Tống Dã còn cầm một cái túi, bên trong chứa quần áo bẩn của hai người. Khúc Liệu Nguyên tay không, đang nghịch game bắn súng trên điện thoại.
"Tống Dã." Có một nữ sinh cũng đeo cặp đi ra từ trong trường, gọi Tống Dã một tiếng. Nhỏ cắt tóc ngắn, không quá cao, mắt to, mặt trái xoan trắng bóc.
Khi Khúc Liệu Nguyên thấy nhỏ, là Lâm Miêu, bạn nữ cùng lớp từ tiểu học đến cấp 2 của bọn cậu, trước đây Tống Dã kiểm tra đứng đầu, còn nhỏ luôn kiểm tra đứng thứ 2, bây giờ học chung lớp 1 thực nghiệm với Tống Dã.
Tống Dã lên tiếng chào hỏi với nhỏ. Khúc Liệu Nguyên cười vẫy tay với nhỏ, nói: "Ha lô! Không phát hiện ra tôi à?"
Lâm Miêu rất không nhiệt tình mà: "Khúc Liệu Nguyên."
Khúc Liệu Nguyên chợt nhớ cậu và Lâm Miêu còn có chút "ân oán," hôm chụp ảnh tốt nghiệp đó, Lâm Miêu đưa lưu bút cho cậu viết, Văn Thông ở bên cạnh quấy rối, cuối cùng làm Lâm Miêu tức phát khóc.
Kì thực làm bạn học nhiều năm như vậy, nhất là hiện tại đến trường học mới, Khúc Liệu Nguyên vẫn ít nhiều coi Lâm Miêu như người một nhà, tuy nhỏ biểu hiện lãnh đạm, cậu vẫn chủ động tiếp tục bắt chuyện nói: "Lâm Miêu, bà cắt tóc rồi hả?"
Lâm Miêu ngẩn ra, hình như không ngờ cậu để ý đến việc này, nhấp môi dưới rồi nói: "Đúng vậy."
Khúc Liệu Nguyên lại nói: "Bà cắt ngắn quá, nhìn như giả làm con trai ấy, há há há."
"..." Lâm Miêu liếc mắt nhìn cậu, dứt khoát không nói nữa.
Tống Dã dở khóc dở cười nghĩ thầm, ai, Tiểu Khúc ngốc.
Ngồi xe bus trở về xưởng 407, nhà Lâm Miêu không ở chung trong Gia Chúc Viện với bọn họ, liền tạm biệt tách ra ở trạm xe bus.
Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không nhận ra điều gì, còn nhỏ giọng oán giận với Tống Dã: "Tâm tình con gái sao nhỏ nhen vậy? Chuyện viết lưu bút cho bạn học này qua bao lâu rồi, thế mà nhỏ vẫn ghi hận tớ?"
Tống Dã thuận theo cậu nói: "Tâm tình con gái tương đối nhạy cảm."
Lúc này vừa mới tan tầm, có công chức trong xưởng đi qua, không ít người biết Khúc Liệu Nguyên, cười nói chuyện cùng cậu: "Liệu Nguyên, huấn luyện quân sự xong rồi à? Mặc bộ đồ này trông có tinh thần ghê."
Thực ra Khúc Liệu Nguyên cũng không biết rõ hết mọi người, có người thì biết đại khái ở phòng nào phân xưởng nào, có người thì hoàn toàn không nhớ rõ, đành phải xem tuổi tác mà gọi chú gọi dì gọi anh gọi chị: "Tan tầm rồi? Đi đường về nhà chậm thôi ạ."
Đi vào cổng Gia Chúc Viện thì người nào trong khu cậu cũng biết, chém gió một đường, tình cờ gặp ai cũng nói, chỉ chốc lát sau, người cả khu đã biết Nhất Trung huấn luyện quân sự xong rồi, Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã được nghỉ đã quay về.
Về đến nhà, Khúc Liệu Nguyên trước tiên báo cáo chuyện mua điện thoại di động cho Cao Tú Nguyệt, bị Cao Tú Nguyệt gõ trán nói một trận: "Tiểu Dã nói cho con mua, con dám mua thật luôn?!"
Bà cầm tiền đưa cho Tống Dã, Tống Dã sống chết từ chối không muốn, nói là thưởng cho Khúc Liệu Nguyên thi đậu Nhất Trung, Cao Tú Nguyệt nói thưởng cái gì cũng không thể lấy tiền của cháu.
Hai người đẩy tới đẩy lui, Khúc Liệu Nguyên ăn một quả dưa chuột đứng bên cạnh nói: "Mẹ, hai người đừng đẩy nữa, về sau chờ con kiếm tiền rồi con nuôi Tiểu Dã mà."
Cuối cùng Tống Dã tịch thu phần tiền này. Cao Tú Nguyệt thương lượng chuyện khác với Khúc Đại Giang.
Buổi tối, Khúc gia ăn cơm chiều, Khúc Liệu Nguyên ăn cũng không chịu yên miệng, nói với ba mẹ cậu sinh động như thật, cậu bị chủ nhiệm lớp nhắm mắt chỉ một cái làm lớp trưởng thế nào, cậu được cả lớp bầu lên làm chính thức ra sao.
Người một nhà đang vui vẻ hoà thuận.
Văn Thông tới, nói: "Dì Cao, chú Khúc, đang ăn ạ?" Nháy nháy mắt với Khúc Liệu Nguyên, ám chỉ có chuyện hay.
"Ăn xong ngay đây!" Khúc Liệu Nguyên muốn chơi cùng hắn, vội vàng lùa cơm ăn thật nhanh.
Cao Tú Nguyệt mời Văn Thông: "Văn Thông vào nhanh, ngồi xuống ăn chung luôn."
Văn Thông nói: "Cháu ăn ở nhà rồi."
Tống Dã cười cười với hắn, nói: "Văn Thông, Tam Trung cũng huấn luyện quân sự xong rồi à?"
"Hôm qua bọn tôi vừa dạy xong hết." Văn Thông nói, "Ông cũng bị nắng ăn đen rồi."
Hai người tuỳ tiện hàn huyên vài câu.
Sau khi rời xưởng 407 đi học bên ngoài, Tống Dã đối với Văn Thông cùng nhau lớn lên từ nhỏ dường như cũng vô hình trung sinh ra chút hảo cảm, cảm giác hắn không phiền phức như trước nữa.
Khúc Liệu Nguyên ăn cơm xong, bỏ bát xuống, nói: "Anh em đi chơi nào."
Cậu liền vào phòng cùng Văn Thông, Văn Thông đi đằng sau, còn thần thần bí bí đóng cửa phòng lại.
Tống Dã liếc cửa phòng, một chút hảo cảm trong lòng đối với Văn Thông vèo một cái bay sạch.
Văn Thông yêu sớm rồi!
Khúc Liệu Nguyên kinh ngạc: "Huấn luyện quân sự tổng cộng có một tuần, mày liền... mày liền... Mày làm cái gì thế anh Thông?"
Văn Thông mặt dày cũng hiếm thấy có lúc xấu hổ, nói: "Mày nói nhỏ thôi, ba mẹ mày mà nghe thấy, lát nữa nói cho mẹ tao là tao chết luôn."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy yêu sớm không tốt lắm, nhưng mà lại rất hiếu kì, muốn biết chi tiết chuyện Văn Thông yêu sớm: "Là bạn học mới Tam Trung của mày à?"
Văn Thông gật đầu, lấy điện thoại ra, hình nền là cô bạn gái nhỏ của hắn, độ phân giải điện thoại bình thường, chỉ có thể nhìn ra là một nữ sinh nhỏ có mái dày.
"Ẻm không học cùng lớp với tao, lúc lấy nước nóng thì biết," Văn Thông nhỏ giọng kể lại lịch sử yêu sớm của mình, nói, "Ẻm đang dùng một cái cốc thuỷ tinh, đến lúc chạm vào nước sôi thì cái cốc đột nhiên nổ, ẻm bị sợ khóc tại chỗ, tay cũng bị bỏng, tao gặp chuyện bất bình, liền giúp ẻm mua bình nước đá để ẻm chườm đá. Cứ thế biết nhau thôi, lúc đầu ẻm chỉ coi tao là anh trai, nhưng khi tao đùa với mấy nhỏ khác thì ẻm lại tức, sau đó đôi ta liền ở bên nhau."
Khúc Liệu Nguyên không thể nào hiểu được.
Văn Thông cười khà khà, nói: "Thế nào, có phải cũng có điểm lãng mạn không?"
Khúc Liệu Nguyên chẳng hiểu lãng mạn ở chỗ nào, nói: "Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến thành tích."
Văn Thông nói: "Cho dù tao không yêu sớm thì thành tích cũng không tốt."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu cảm thấy loại chuyện này quá xa vời với cậu, suy nghĩ một chút, nói: "Tao cho mày xem điện thoại mới của tao, hôm nay mới mua."
Cậu lấy điện thoại ra, Văn Thông nói: "Sony à? Ờ đúng, Tống Dã chọn hả?"
"Đúng rồi, nó mua cho tao." Khúc Liệu Nguyên nói, "Trường phát tiền trợ cấp cho nó xong, thì nó mua cho tao cái điện thoại này."
Văn Thông vừa nhấn mở màn hình đã thấy hình nền là ảnh chụp chung của Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, cười trêu nói: "Được, con dâu nuôi từ bé này của mày nuôi cũng đáng giá đấy."
Trong phòng khách cơm nước xong, Tống Dã giúp Cao Tú Nguyệt thu dọn bát đũa, Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt xem phim truyền hình, hắn cũng xem một hồi, xem không vào lắm, đứng dậy đi vệ sinh một chuyến, sau khi ra ngoài, lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng hắn và Khúc Liệu Nguyên lắng nghe, bên trong hai người đều tận lực thấp giọng, không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe được hai tiếng cười, hình như đang đùa nhau rất vui.
Tống Dã: "..."
Trong lòng hắn đùng một cái nổi lên một đống oán hận, Khúc Liệu Nguyên lúc nào cũng miệng nói nghe thì hay lắm, thực ra căn bản không coi trọng hắn gì hết, chơi với Văn Thông một cái là hoàn toàn quên luôn trong nhà còn có người này là hắn.
Văn Thông lải nhải nói bạn gái nhỏ của hắn dễ thương thế nào, Khúc Liệu Nguyên lúc đầu còn tò mò, càng nghe càng chết lặng, không muốn nghe, muốn bật máy tính chơi, nhưng mà chưa xin Tống Dã.
"Anh Thông anh Thông, đừng nói nữa," Cậu ngắt lời Văn Thông một bộ mê gái, nói, "Tiểu Dã chắc chắn ăn xong rồi, nó buổi tối ngày nào cũng phải đọc sách, tao với mày cứ thế đi, giải tán được rồi."
Văn Thông còn chưa nói thoải mái, oán trách nói: "Ở chung phòng với người khác thật là phiền phức, thế mày sang nhà tao chơi đi."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy đi cũng vẫn phải nghe hắn nói những lời này, cự tuyệt nói: "Không đi, bao giờ rảnh thì tìm mày."
Văn Thông nói: "Tối có chơi Warcraft không? Gặp mày trong game nhá."
"Không biết Tiểu Dã có cho tao chơi không." Khúc Liệu Nguyên mở cửa ra, tiễn khách.
Tống Dã trong phòng khách nghe được một câu nói cuối cùng này.
Văn Thông đi ra chào phụ huynh Khúc gia, cũng nói một tiếng với Tống Dã: "Tống Dã, tôi đi đây, rảnh thì cùng Tiểu Khúc qua nhà tôi chơi nhé."
Tống Dã liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Văn Thông không hiểu ra sao, lúc nãy còn rất tốt mà, làm sao vậy? Có điều trong ấn tượng của hắn, Tống Dã từ nhỏ đã đối xử thế này với hắn, lúc lạnh lúc nóng xa cách khó gần, cũng không để ý lắm, mở cửa quay về nhà mình.
Khúc Liệu Nguyên thấy Tống Dã vẫn ở trong phòng khách, gọi hắn nói: "Tiểu Dã, cậu có đọc sách không?"
Cao Tú Nguyệt liền lấy điều khiển, chỉnh âm lượng TV nhỏ xuống một chút, nói: "Nhanh đi đọc sách đi, nếu tiếng vẫn to thì để dì chỉnh xuống tiếp."
"Không sao, như thế được rồi ạ." Tống Dã còn muốn chờ Khúc Liệu Nguyên ra gọi hắn lần nữa, bị Cao Tú Nguyệt nói như vậy, không thể làm gì khác là đứng lên, quay về phòng.
Khúc Liệu Nguyên lưu số của Văn Thông vào điện thoại mới, không ngẩng đầu hỏi: "Tớ nghịch máy tính được không?"
Tống Dã nhìn cậu như vậy càng tức, cứng rắn mà đáp một câu: "Không được." Kéo ghế ra ngồi trước bàn học, mở đèn bàn, lấy bừa một quyển sách ra đọc.
Khúc Liệu Nguyên có chút thất vọng, nhưng có điện thoại để chơi, không được nghịch máy tính cũng không sao, nằm xiêu vẹo trên giường chơi điện thoại, vẫn là game bắn súng kia, chơi vui dễ sợ, vừa bắn súng vừa nhỏ giọng "Pằng pằng! Pằng pằng pằng!" Lồng tiếng đạn bắn.
Tống Dã dùng sức khép sách lại.
Khúc Liệu Nguyên vội nói: "Tớ không nói nữa, cậu đọc tiếp đi." Liền ngậm miệng lại.
Tống Dã nói: "Cậu đừng chơi nữa."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Hả?"
Tống Dã nói: "Cậu ra đây cho tớ, ngồi đây."
Khúc Liệu Nguyên nhấn tạm dừng, qua ngồi trên một cái ghế khác, ngơ ngác nói: "Sao đấy?"
Tống Dã hỏi cậu: "Văn Thông lúc nãy nói với cậu cái gì?"
"Cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng," Khúc Liệu Nguyên không phải là muốn giữ bí mật của Văn Thông trước mặt Tống Dã, chẳng qua cảm thấy cái chuyện yêu sớm này quá xa vời, đối với Tống Dã thì còn xa hơn nữa, nói, "Mấy chuyện vớ vẩn của nó ở trường thôi."
Tống Dã vừa rồi chỉ nghe được một câu cuối cùng, nghi ngờ Văn Thông lén nói gì đó về mình với Khúc Liệu Nguyên, tám phần mười không phải lời hay ý đẹp gì, nói: "Chuyện của nó? Nó có nói tớ cái gì không?"
Khúc Liệu Nguyên: "??? Nói cậu cái gì?"
Tống Dã cảm thấy cậu đang giả ngu, nói: "Khúc Liệu Nguyên, không nói thật thì cậu xong rồi."
Khúc Liệu Nguyên mờ mịt nói: "Hả? Ối dời ơi... Há há há há... Đừng như vậy mà há há há..."
Tống Dã hai tay xuất trận, cù lét cổ, cái bụng, và dưới nách Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên vừa tránh vừa cười, cầu xin tha thứ: "Tớ nói tớ nói, cậu mau dừng lại!"
Cậu vô cùng sợ nhột, cười đến chảy nước mắt, mặt cũng đỏ bừng.
Tống Dã chậm nửa nhịp muốn thu tay, Khúc Liệu Nguyên lại sợ hắn làm tiếp, vội vàng nắm chặt hai tay hắn, nói: "Cậu mà làm tiếp là tớ cười tắt thở luôn đấy."
Tống Dã trong đầu suy nghĩ quẹo trái quẹo phải, nói: "Xem cậu còn dám hay không."
"Không nói gì cậu thật mà," Khúc Liệu Nguyên vẩy vẩy, nói, "Văn Thông nói là, nó với một nữ sinh trường nó yêu sớm rồi."
Tống Dã cười một chút, nói: "Nó? Cũng có nữ sinh thích nó?"
Khúc Liệu Nguyên không hiểu nói: "Ờ? Anh Thông cũng đẹp trai mà."
Tống Dã nói: "Cậu thấy nó đẹp trai?" Hắn lại muốn cù lét Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên chưa kịp định thần lại, vội vàng siết chặt tay hắn không cho hắn di chuyển, dựa vào bản năng sửa lại lời: "Không phải! Cậu đẹp trai cậu đẹp trai, cậu đẹp trai nhất."
Tống Dã rút tay về.
Khúc Liệu Nguyên cười đến thiếu oxy choáng váng đầu, nằm úp sấp lên bàn, buồn cười nói: "Tiểu Dã, trước đây không biết là cậu tự luyến như vậy đấy."
Tống Dã không nói gì, nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh đèn bàn ấm áp chiếu sáng nửa bên mặt cậu, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, sống mũi hiện bóng mờ ảo lên gò má, khoé môi vì cười mà hơi nhếch nhếch lên, trên gò má trái còn có một cái lúm đồng tiền rất sâu. Cậu là một thiếu niên rất đẹp mắt, trên người có loại cảm giác thanh xuân rực rỡ bồng bột.
Cậu đột nhiên ngồi dậy, nói: "Tiểu Dã, cậu thật là đẹp trai."
Tống Dã: "..."
"Nhất định sẽ có rất nhiều nữ sinh thích cậu," Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc đứng đắn nhắc nhở hắn, nói, "Cậu ngàn vạn lần không được yêu sớm đấy."
Tống Dã nói: "Cậu cũng thế... Không được phép yêu sớm."
"Xác định rồi nhé, ai cũng không được phép." Khúc Liệu Nguyên tin rằng việc mình yêu sớm tuyệt đối không có khả năng, nói, "Ai yêu sớm, người đấy biến thành lợn."
Tống Dã mí mắt nhảy lên, nói: "Được, biến thành lợn."
Chương 27: Kẹo que & Kê Đản Tử
Edit: Bàn
Nghỉ ở nhà 2 ngày, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên gần như không ra khỏi cửa.
Tống Dã trước giờ đều như vậy, trừ khi Khúc Liệu Nguyên kéo hắn đi cùng, bản thân hắn không thích ra ngoài chơi lắm.
Khúc Liệu Nguyên thì ngại ngùng xấu hổ không dám ra ngoài. Cao Tú Nguyệt quảng cáo khắp nơi chuyện con trai vừa lên cấp 3 đã được bầu làm lớp trưởng. Người khác làm lớp trưởng thì là chuyện tốt, đáng được khen ngợi, còn quỷ tinh nghịch Khúc gia làm lớp trưởng, trong mắt những nhà người quen ở Gia Chúc Viện liền trở thành hài kịch hoang đường. Người lớn muốn đá đểu cậu hai câu, học sinh tiểu học muốn đuổi theo cậu chê cười. Cậu liền dứt khoát khỏi ra cửa.
Hai người ở nhà 2 ngày, Tống Dã xem trước sách giáo khoa mới, Khúc Liệu Nguyên làm theo hắn cũng chăm chú xem mấy trang. Biểu hiện không tệ lắm, đến tối Tống Dã liền cho cậu chơi máy tính hơn 1 giờ, coi như cổ vũ.
Ngày 1 tháng 9, chính thức khai giảng.
Vì lo lắng xe bus vào nội thành sẽ gặp tắc đường, sợ đến muộn, hai người chưa đến 7 giờ đã ra cửa ngồi xe bus.
Nhất Trung thực hiện chế độ 2 tuần nghỉ 1 lần, các lớp học liên tục trong 2 tuần, đến trưa thứ sáu của tuần thứ 2 thì nghỉ, tối chủ nhật quay lại trường tự học, chu kì này gọi là một tuần lớn.
Như thường lệ, Tống Dã sẽ bảo quản sinh hoạt phí 1 tuần lớn này của hai người. Nhưng Khúc Liệu Nguyên tìm một cái ổ khoá không dùng trong nhà, lúc ra cửa nhét vào cặp.
Tống Dã đoán có thể có chuyện gì đó xảy ra, lên xe bus mới hỏi cậu: "Có người trong phòng cậu động vào đồ đạc người khác à?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không phải, tớ đi học không mang theo điện thoại vào phòng học, muốn cất điện thoại trong ngăn kéo, an toàn hơn, điện thoại đắt quá."
Tống Dã gật đầu nói: "Cũng đúng, cậu mà mang điện thoại vào phòng học, đi học chỉ nghĩ đến lấy ra chơi, làm sao còn tâm tư nghe giảng."
Khúc Liệu Nguyên lần thứ 100 tỏ thái độ nói: "Tiểu Dã cậu cứ yên tâm, tớ nhất định sẽ đặt mọi suy nghĩ vào việc học."
Cổng trường Nhất Trung vô cùng náo nhiệt, không khí khác hẳn hồi học sinh mới huấn luyện quân sự.
Lớp 11 và lớp 12 cũng trở lại trường vào ngày hôm nay, các học sinh cấp 3 nghỉ hè xong, gặp bạn cùng lớp ở cổng trường, liền cười nhốn nháo lộn xộn thành một đoàn, chém gió với nhau kì nghỉ đi chơi ở đâu, bài tập hè làm xong chưa, đã xem "Võ lâm truyền kì" chưa.
Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên xuống xe, là dáng vẻ của hai học sinh mới lớp 10, mặc cùng một loại đồng phục cấp 2, dưới chân là hai đôi giày Warrior giống nhau, mỗi người đeo một cái cặp sách Nike, đều là cặp cũ của Tống Dã, nhưng trước đây Tống Dã ít khi dùng, nên không nhìn ra được là đồ cũ.
Trước cửa tiệm nhỏ, có mấy nữ sinh lớp 11 hay lớp 12 đang mua sữa đậu nành, thấy hai người bọn họ, liền nhao nhao chỉ cho đồng bạn xem, mấy cô gái thì thầm thảo luận "Nhìn hai tiểu soái ca lớp 10 kìa."
Tống Dã mắt nhìn thẳng đi về phía trước, Khúc Liệu Nguyên thì tràn ngập tò mò nhìn mấy học tỷ, một học tỷ dễ thương trong đó nhìn cậu cười cười, cậu liền đỏ mặt ngay lập tức, cùng tay cùng chân đuổi theo Tống Dã. Các nữ sinh đều phá lên cười.
Tống Dã nhìn Khúc Liệu Nguyên, trên mặt có chút ý hận rèn sắt không thành thép.
Khúc Liệu Nguyên liền có chút xấu hổ, nói bù vào: "Tớ... tớ cũng muốn uống sữa đậu nành."
Tống Dã nói: "Cậu là lợn à? Ở nhà ăn nhiều như thế mà vẫn chưa no?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Một đường không nói chuyện.
Trở lại kí túc xá cất đồ xong, điện thoại tắt máy khoá kĩ, Khúc Liệu Nguyên chỉ mang theo sách dùng khi đi học, lại chạy thật nhanh đến cửa phòng 402 chờ Tống Dã.
Tống Dã nói: "Cậu chờ tớ làm gì? Có đến cùng một phòng học đâu."
Khúc Liệu Nguyên thực ra cũng không biết chạy ra đây chờ hắn làm gì, suy nghĩ một chút mới nói: "Tớ chỉ muốn chờ cậu một lúc thôi, không được à?"
Mấy người khác trong phòng 402 đều cười, nói: "Tống Dã, em ông với ông thân nhau quá."
Tống Dã rất hưởng thụ điều này, nhưng vẫn nói với bạn cùng phòng: "Thân cái gì mà thân? Chẳng qua muốn tôi mua sữa đậu nành cho nó thôi."
Bạn cùng phòng cười to hơn nữa.
Tống Dã đeo cặp, chỉ đeo một bên quai, đi ra liếc mắt nhìn Khúc Liệu Nguyên, nói: "Còn không đi?"
Hai người lại hoà thuận rồi.
8 giờ, chuông vào học tiết 1 vang, loa trường phát thông báo, học sinh mỗi lớp xuống sân trường tập hợp, tiến hành nghi thức kéo cờ đầu tiên trong lễ khai giảng.
Học sinh lớp 7 xuống tầng tập hợp, lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên và uỷ viên thể dục Khang Minh mới được bầu tuần trước cùng nhau chỉnh đốn đội ngũ. Khang Minh cao to nổi bật giữa đám đông, đứng đó khoa chân múa tay ra dấu dẫn đường, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, Khúc Liệu Nguyên tốn ít sức hơn trước đây rất nhiều. Cậu để Khang Minh ở phía trước chỉ huy dẫn đội, còn mình đi ra sau, đi theo cuối đội.
Diêu Vọng lại đứng sau cùng đội ngũ nam sinh tiếp, mặc áo cộc tay màu đen cùng quần yếm nhiều túi màu xanh thẫm. Khúc Liệu Nguyên chưa từng thấy loại quần này ngoại trừ trên phim, cảm thấy rất đẹp trai, liền chăm chú nhìn thêm.
Diêu Vọng chú ý tới ánh mắt của cậu, nói: "Lớp trưởng, quần này đẹp không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đẹp." Trong lòng đột nhiên nhớ ra, suýt tí nữa thì quên, Diêu Vọng ăn vụng xúc xích của cậu!
"Cho mày mượn mặc nhá." Diêu Vọng giọng điệu như cảm thấy cậu rất buồn cười, cố ý trêu chọc cậu.
Khúc Liệu Nguyên không muốn nói chuyện cùng Diêu Vọng, đi nhanh mấy bước, vượt quá Diêu Vọng, đi vào giữa đội ngũ.
Buổi lễ diễn ra trong vòng 2 tiết học, sau khi trở về học tiếp 2 tiết.
Một tiết là môn Ngữ văn của thầy Tào chủ nhiệm lớp, thầy Tào thoạt nhìn là một lão già nát rượu bóng mỡ bẩn thỉu, giờ giảng vừa tới thì như thể thoát thai hoán cốt. Bài đầu tiên là tản văn "Ánh trăng hồ sen" của Chu Tự Thanh. Vẻ đẹp văn xuôi và giá trị nghệ thuật thực ra cũng không dễ tiếp thu đối với học sinh cấp 3, nhưng điều này được thầy Tào miêu tả rất đẹp, nên sau khi tan lớp nhiều học sinh vẫn bị chìm đắm trong vẻ đẹp này.
Còn một tiết là Toán, giáo viên Toán là một giáo viên nam tương đối nghiêm khắc, cộng thêm việc Khúc Liệu Nguyên học toán không tốt lắm, nên ấn tượng đầu tiên liền có chút sợ ông, cũng may bài đầu tiên nội dung đơn giản, không quá khó khăn.
Hai ngày tiếp theo, mỗi giáo viên bộ môn đều đến dạy 1 2 tiết, dạy tiếng Anh là một giáo viên nữ trẻ tuổi thời thượng, những môn phụ khác thì chỉ có 2 tiết một tuần, Khúc Liệu Nguyên không phân rõ được mấy vị giáo viên kia.
Nhưng các giáo viên rõ ràng đều nhớ kĩ lớp trưởng lớp 7 Khúc Liệu Nguyên. Khi đặt câu hỏi trên lớp, giáo viên nào cũng phải hỏi cậu một lần thậm chí nhiều lần. Ngoại trừ vì cậu là lớp trưởng ra, thì cậu vẫn là một tiểu soái ca, dáng dấp cũng đặc biệt, vóc dáng cao ráo, da phơi ngăm đen, mắt to mày rậm, còn thích cười.
Dần dần, không chỉ bị các giáo viên quen mặt, Khúc Liệu Nguyên còn nổi danh với tất cả 6 lớp khác trên tầng 2. Khi huấn luyện quân sự đã có không ít người biết cậu, hiện giờ mỗi khi cậu đi qua cửa lớp khác, bạn học ngồi ngoài cửa lớp đó sau khi cậu đi qua có thể chém gió: "Khúc Liệu Nguyên lớp 7 đấy."
Chạng vạng ngày thứ 3 sau khai giảng.
Buổi chiều tan học, trước giờ tự học buổi tối có 1 giờ 40 phút thời gian nghỉ ngơi, để các học sinh ăn uống hoặc sinh hoạt ngoại khoá, các nam sinh thì chơi bóng một chút, các nữ sinh thì phần lớn quay về kí túc xá giặt quần áo.
Thời gian này là thời gian Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã hẹn nhau làm bài tập. 2 ngày trước cũng như vậy, cậu mang theo bài tập ngày hôm đó qua phòng học lớp 1, làm bài cùng Tống Dã, Tống Dã còn có thể hỏi cậu về tình hình nắm bắt kiến thức các môn.
Tiết cuối cùng ngày hôm nay là Vật lí. Vật lí của Khúc Liệu Nguyên có chút mù tịt, phần cơ học hồi cấp 2 cũng không hiểu lắm, nhờ vào Tống Dã bắt tay vào dạy cậu, cày vô số bài tập kinh điển mới miễn cưỡng qua cửa kì thi cấp 3. Căn bản vốn đã không vững, hiện giờ lên cấp 3 vừa nhìn đã thấy phần cơ học còn khó hơn nữa, bây giờ mới học 2 tiết, chưa tới phần phức tạp, kiến thức cũng chưa dày đặc, cậu còn có thể theo kịp, nhưng sau này sẽ khá là phiền toái.
Tống Dã cũng nhận ra vấn đề này, quyết định cùng cậu chuẩn bị trước kiến thức Vật lí phía sau, nắm vững trước, cần cù bù thông minh.
Cho nên vừa hết lớp, cậu liền từ chối lời mời của Khang Minh rủ cậu đi chơi bóng, cầm sách Vật lí và vở bài tập, muốn sang lớp 1 tìm Tống Dã. Vừa ra đến cửa, đã thấy trước hành lang phòng học có mấy nữ sinh mặc đồng phục Nhất Trung, dường như đang chờ người, thấy cậu đi ra, tất cả liền phạch một cái xoay người lại. Lớp 10 chưa được phát đồng phục, nên mặc đồng phục chỉ có thể là học sinh lớp 11 hoặc lớp 12.
Khúc Liệu Nguyên chưa nhận ra là mấy cô đến tìm mình, kì quái liếc nhìn đối phương, cầm sách muốn đi xuống cầu thang phía tây.
"Khúc Liệu Nguyên!" Một người trong nhóm nữ sinh kia gọi tên cậu.
Cậu quay đầu nhìn một chút, xác định là đang gọi mình, mờ mịt nói: "Có chuyện gì ạ?"
Nhóm nữ sinh cười rộ lên, nữ sinh nói chuyện kia nói: "Chị là Lý Điềm Điềm, lớp 11-15."
Lớp 15 là lớp năng khiếu, học sinh trong lớp đều là học sinh năng khiếu trong lĩnh vực thanh nhạc thể dục mỹ thuật.
Khúc Liệu Nguyên càng mờ mịt.
Lý Điềm Điềm lấy ra thứ gì từ trong túi đồng phục, đưa qua cho cậu, nói: "Chị mời em ăn kẹo nha."
Là 2 cái kẹo que, của Fujiya.
"Điềm Điềm còn không nỡ cho bọn chị ăn." Đồng bạn Lý Điềm Điềm cười nói, "Đây không phải loại mấy mao tiền đâu, hàng nhập khẩu đấy."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy cô đang xem thường người ta, nghĩ thầm không biết thì thôi, trước đây Tiểu Dã cho tôi ăn nhiều lắm rồi, nói: "Em biết đây là hàng nhập khẩu."
"Đừng nghe nó nói bậy, chỉ là hai cái kẹo thôi." Lý Điềm Điềm khuôn mặt hơi hồng rồi, miễn cưỡng nhét kẹo qua đây, nói, "Em cầm nhanh lên."
Khúc Liệu Nguyên bị nhét kẹo, thấy Lý Điềm Điềm vẫn còn tốt, đột nhiên cảm giác hình như cô hơi quen... Nhớ ra, chính là nữ sinh dễ thương mua sữa đậu nành gặp ở cổng hôm khai giảng.
Lớp 1 tổng cộng chỉ có 30 học sinh, phòng học rất trống, đều là bàn một người, chỗ ngồi còn cách nhau rất xa.
Khúc Liệu Nguyên mỗi ngày đến đều kiếm một cái ghế trống trong lớp tha lại đây, ngồi cạnh bàn Tống Dã, hai người cùng nhau học.
"Nói đến rơi tự do, cậu phải nhớ phương pháp khoa học của Galileo, quan sát, đưa ra giả thiết, vận dụng logic..." Tống Dã phát hiện cậu đang thất thần, cầm bút gõ đầu cậu, nói, "Khúc Liệu Nguyên? Cậu nghĩ gì đấy?"
Khúc Liệu Nguyên "Ối" một tiếng, nhăn trán nhíu mày nhìn Tống Dã, bỏ tay ra khỏi túi, mở lòng bàn tay, bên trong là 2 cái kẹo que.
Tống Dã buồn cười lại bất đắc dĩ nói: "Là nghĩ đến ăn kẹo à? Bạn học đưa cho cậu?"
"Đúng rồi, bạn học cho." Khúc Liệu Nguyên đặt một cái kẹo trước mặt Tống Dã, nói, "Đây, bọn mình mỗi người một cái."
Tống Dã cũng không nghĩ nhiều, bóc vỏ kẹo ngậm vào miệng, lại tiếp tục giảng trọng điểm cho cậu.
Cậu vừa nghe, vừa ăn một cái.
Buổi tối, giữa giờ 2 tiết tự học buổi tối, Lý Điềm Điềm lại từ trên tầng đi xuống, tìm Khúc Liệu Nguyên.
Mấy nam sinh ngồi hàng đầu lớp 7 thấy cô, lúc Khúc Liệu Nguyên đi ra ngoài, đều gào rú "Ố ồ ố ồ ---" làm Khúc Liệu Nguyên đỏ hết cả mặt.
Lý Điềm Điềm lần này là một mình tới, gọi Khúc Liệu Nguyên đi ra góc cầu thang phía tây.
"Ngày nào em cũng học chung với anh trai em hả?" Lý Điềm Điềm hỏi cậu.
Cậu nói: "Đúng rồi ạ, ngày nào cũng đi."
Lý Điềm Điềm hỏi: "Xin anh trai em nghỉ một ngày được không?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Xin nghỉ? Làm gì ạ?"
Lý Điềm Điềm nói: "Ngoài trường học bọn mình có một tiệm bán Kê Đản Tử đấy."
Khúc Liệu Nguyên tò mò hỏi: "Kê Đản Tử [1] là gì?"
[1]: Là cái này này (・ω・)b
"Là đồ ăn vặt kiểu Hồng Kông, ngoài giòn trong mềm, ăn ngon lắm." Lý Điềm Điềm thấy cậu trông rất hứng thú, cười nói, "Chiều mai chị qua tìm em, bọn mình cùng đi mua, được không?"
Ra ngoài trường cần có giấy ra ngoài hoặc thẻ ngoại trú, nhưng Khúc Liệu Nguyên nghe Giang Ba nói, nhiều học sinh lớp 11 và lớp 12 sẽ mượn thẻ của học sinh ngoại trú hoặc làm giả giấy ra ngoài đưa cho phòng bảo vệ, phòng bảo vệ cũng không nghiêm lắm.
Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Được ạ."
Chạng vạng ngày tiếp theo, Lý Điềm Điềm tới tìm cậu cùng nhau ra ngoài, còn chuẩn bị sẵn 2 cái thẻ ngoại trú.
"Xin anh em nghỉ rồi à?" Lý Điềm Điềm đùa hỏi Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không ạ, chỉ mua Kê Đản Tử thôi mà? Mua xong rồi về."
Lý Điềm Điềm lúc đầu hơi miễn cưỡng, cuối cùng vẫn nói: "Ừ, trong trường yên tĩnh hơn."
Mới đầu tháng 9, sắc trời lúc chạng vạng vẫn sáng choang, hai người cùng nhau xuống tầng, mới đi ra ngoài toà nhà dạy học không xa, chợt nghe thấy một tràng huýt sáo cùng hoan hô trên toà nhà.
Khúc Liệu Nguyên không hiểu ra sao ngẩng đầu nhìn, lan can tầng 5 có một đám học sinh tụ ở đó, nhìn cậu và Lý Điềm Điềm.
Lý Điềm Điềm kéo cậu không cho nhìn trên tầng, nói: "Em đừng nhìn, bạn học lớp chị đang trêu chị đấy."
Trận ồn ào tầng 5 thực sự rất lớn, người trong toà nhà gần như đều nghe thấy.
Tống Dã ở phòng học góc đông tầng 1 cũng nghe thấy động tĩnh, hắn không nghĩ việc này có liên quan gì đến mình, vẫn đang vừa ôn bài, vừa chờ Khúc Liệu Nguyên tới tìm hắn.
Lâm Miêu ngồi đằng sau hắn vừa lấy một cốc nước nóng về, sau khi ngồi xuống chọc chọc lưng hắn, nói: "Ông không ra mà xem à? Khúc Liệu Nguyên với một nữ sinh lớp 11 tay trong tay đi ra ngoài kìa."
Tống Dã: "..."
Hắn đi ra khỏi phòng học, nhìn thấy từ xa. Tay trong tay thì không đúng, nhưng Khúc Liệu Nguyên và cô bé kia vừa nói vừa cười, còn đi cạnh nhau rất gần, cùng nhau ra cổng, thì là đúng.
Kê Đản Tử thơm quá đê! Khúc Liệu Nguyên chưa từng ăn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, chưa mua nhưng ngửi mùi thôi đã cảm thấy nhất định là ăn rất ngon.
Cửa tiệm mới này có rất nhiều người, phía trước còn có người xếp hàng, cậu thấy người ta mua cầm đi, hỏi Lý Điềm Điềm: "Một cái đấy ạ? To như thế?"
Lý Điềm Điềm nói: "Một cái to như vậy đó, một người ăn không hết đâu."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ừm, em cũng không định ăn một mình."
Lý Điềm Điềm lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Đến lượt Khúc Liệu Nguyên, cậu nói với chủ quán: "Cho cháu một cái Kê Đản Tử vị nguyên bản."
Cậu đưa 10 tệ cho chủ quán, chủ quán trả 4 tờ 1 tệ cho cậu, cậu đếm đếm, xếp lại rồi nhét vào túi.
Sau khi chính thức vào học, thời gian đi học và nghỉ ngơi của cậu và Tống Dã không giống nhau, Tống Dã buổi tối có thêm 1 tiết tự học, sợ cậu đột nhiên cần mua cái gì không có tiền lại phải mượn bạn học, liền đặc phê cho cậu 10 tệ.
Chủ quán đang làm Kê Đản Tử, cậu chăm chú nhìn, cảm thấy rất mới lạ.
Lý Điềm Điềm đứng cạnh cậu, hai người như một đôi trẻ yêu sớm.
Xếp hàng phía sau cũng có học sinh Nhất Trung quan sát bọn họ, xì xào bàn tán.
Lý Điềm Điềm có chút kiêu ngạo, Khúc Liệu Nguyên đẹp trai, còn là lớp trưởng, cũng nổi tiếng giữa đám học sinh mới. Loại kiêu ngạo này cũng không có gì xấu, chỉ là một chút hư vinh của tuổi dậy thì mà thôi.
Kê Đản Tử của Khúc Liệu Nguyên đã làm xong, chủ quán bọc lại cho cậu, cậu vui vẻ nhận lấy, vô cùng chờ mong món ăn vặt này.
Lý Điềm Điềm cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Khúc Liệu Nguyên quay đầu nhìn cô, do dự nói: "Chị không mua ạ?"
Lý Điềm Điềm: "... Hả?"
Khúc Liệu Nguyên càng do dự, nói: "Chị muốn em mời chị à? Được thì được thôi, nhưng em không mang đủ tiền."
Cậu lấy mấy tờ tiền lẻ thối lại lúc nãy ra, nói: "Chị xem, em có lừa chị đâu, em chỉ có 4 tệ thôi, chị có 2 tệ không?"
Lý Điềm Điềm: "..."
Cô tưởng "Cùng đi mua Kê Đản Tử" là một buổi hẹn hò.
Còn Khúc Liệu Nguyên tưởng "Cùng đi mua Kê Đản Tử" là: Cùng đi mua Kê Đản Tử, bạn mua của bạn, tôi mua của tôi.
——————
Há há há tội nghiệp chị gái quá
/106
|