Edit: Bàn
Diêu Vọng "đánh" Khúc Liệu Nguyên trận này đơn thuần chỉ do tức. Nói cậu ta bị cảnh sát bắt, mặc dù là nghe sai đồn bậy, thì ít ra vẫn còn phù hợp với tác phong "tiểu lưu manh anh chị" xưa nay của cậu ta, nhưng nói cậu ta "ăn vụng xúc xích"??? Cái chuyện thất đức chỉ có bọn trẻ con mẫu giáo thiểu năng mới làm gì thế này?!
Khúc Liệu Nguyên sau khi đã trúng trận "đánh" này, thì suy nghĩ kĩ một chút, Diêu Vọng có chỗ nào là giống lục tủ người khác ăn vụng đồ ăn vặt? Kì thực cũng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bây giờ nói ra tất cả, nhìn lại đoạn thời gian hiểu lầm và nghi ngờ Diêu Vọng trước đây, cảm giác đúng là có phần tức cười.
Chạng vạng, cậu lại qua phòng học lớp 1 học cùng Tống Dã.
Trước khi bắt đầu làm bài, cậu coi chuyện của Diêu Vọng vừa là chuyện cười vừa là tin tức, kể cho Tống Dã.
"Nó không phải đồ hư hỏng, trước kia là tớ hiểu lầm nó," Khúc Liệu Nguyên cạn lời nói, "Chiều tớ còn đi hỏi Giang Ba, cái tin đồn Diêu Vọng đánh giáo viên chuyện là thế nào, kết quả cái thằng Giang Ba này, tốn công tớ coi nó là giang hồ Bách Hiểu Sinh, hoá ra lời nó nói cũng đều là nghe người khác kể, cấp 2 nó với Diêu Vọng còn chẳng chung một lớp, đi học cũng chẳng chung một toà nhà, đồn đãi thật hại người."
Tống Dã nghe cậu nói nửa ngày, càng nghe càng khó chịu, nói: "Đồn đãi không phải thật, nó liền thành người tốt? Cậu đúng là khoẻ rồi thì quên vết thương đau, khi đó không phải nó đánh cậu ngực xanh tím, còn uy hiếp nói muốn đánh cậu tàn phế luôn đấy à."
Hắn để nhấn mạnh kí ức, còn tự tay vỗ ngực Khúc Liệu Nguyên một cái.
"..." Khúc Liệu Nguyên thoáng chốc tim đập nhanh nửa nhịp, thầm nghĩ không tốt, vội vàng dời đi lực chú ý, nói tiếp chuyện Diêu Vọng, nói, "Nói lúc tức giận thì sao cho là thật được? Nó thực sự cũng ổn, còn rất... rất rộng rãi, tớ thấy người bạn này có thể qua lại được."
"À, để cậu chơi điện thoại, đi xe đạp, thì gọi là rộng rãi?" Tống Dã càng khó chịu hơn nữa, nói, "Phí bao nhiêu công sức giúp cậu thi đậu Nhất Trung là để cậu đến làm gì? Để cậu đến đây kết bạn? Cậu coi Nhất Trung là gì? Bến Lương Sơn? Kiếm đủ 108 anh em, đại học trọng điểm liền tuyển cậu luôn đúng không?"
Lâm Miêu ngồi hàng sau hắn, nhìn như đang làm đề, thực ra là đang nghe hai người bọn họ nói chuyện, nghe đến đó trong chốc lát nhịn không nổi, nở nụ cười.
Tống Dã quay lưng lại không thấy, Khúc Liệu Nguyên mang ghế lại ngồi cạnh bàn Tống Dã, thì có thể nhìn thấy hàng sau, quay đầu nhìn Lâm Miêu, giả bộ nhăn mặt khổ sở hề hề với nhỏ - ý là "Nhìn đi, tôi lại bị nó mắng."
Lâm Miêu không để ý cậu, cúi đầu làm bài.
Tống Dã thấy cậu vẫn thất thần, bực tức nói: "Đi đi đi, muốn đi đâu thì đi, đừng ở lại chỗ tớ tốn thời gian, còn làm lỡ cậu kết giao anh em."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu quan sát sắc mặt Tống Dã, phát hiện hình như Tống Dã tức giận thật, liền nhích tới gần Tống Dã một chút, dùng thanh âm Lâm Miêu không nghe thấy được, nhỏ giọng nói: "Tiểu Dã, cho dù tớ có thực sự qua lại với 108 anh em, thì cậu vĩnh viễn là người tốt nhất, không ai đứng trước cậu được."
Cậu biết Tống Dã hơi có chút lòng dạ hẹp hòi, từ khi còn rất nhỏ đã như vậy.
Đặc biệt nhớ rõ ràng một việc, đại khái là khi hai người bọn họ 4 tuổi hoặc 5 tuổi, lúc đó còn chưa học tiểu học. Văn Thông qua gọi cậu đi chơi bi, cậu sang ngay cửa đối diện gọi Tống Dã đi cùng, Tống Dã từ chối nói không đi, vì "Bi trên đất bắn tới bắn lui, tay và quần áo sẽ bị bẩn." Cậu không sợ bẩn, liền một mình đi chơi với Văn Thông, chơi chơi một chút đã hơn nửa ngày, chơi đã thì về nhà. Mẹ ruột Tống Dã khi đó còn sống, kéo Tống Dã biệt biệt nữu nữu qua nhà cậu tìm cậu, nói Tống Dã khóc nhè ở nhà, "Nói Tiểu Khúc không tốt nhất với nó nữa."
Bây giờ cậu nói với Tống Dã "Không ai đứng trước cậu được," lời này thành tâm thành ý, ngoài tình bạn ra thì không hề có tạp niệm nào, chỉ là muốn bày tỏ rằng Tống Dã sở hữu vị trí tuyệt đối không thể lay chuyển trong cậu, là "tốt nhất," vĩnh viễn "tốt nhất."
Tống Dã được những lời này vuốt lông, tạm thời không tra cứu thêm chuyện Diêu Vọng nữa, nhưng phản cảm trong lòng đối với Diêu Vọng chỉ tăng không giảm.
Từ lần đầu tiên hắn thấy Diêu Vọng, chưa nghe qua bất kì loại đồn đãi nào, đã không thích người này, thực sự không có nguyên nhân gì, mà dường như là một loại mâu thuẫn đến từ bản năng.
Còn Khúc Liệu Nguyên, sau khi hai người bắt đầu vùi đầu học tập, không cố tình không cố ý, lại nhất thời bắt đầu để ý đến đôi môi mỏng mềm của Tống Dã, bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện cũ năm xưa khác.
Khi còn bé Tống Dã rất đẹp, đặc biệt là mấy năm từ mẫu giáo đến lớp 1 tiểu học, hắn da trắng, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp như một bé gái. Có ngày Quốc tế Thiếu nhi một năm nọ muốn biểu diễn tiết mục khiêu vũ, nữ sinh trong lớp không đủ, giáo viên chọn ra mấy nam sinh cho đủ số lượng tham gia, cục than nhỏ Khúc Liệu Nguyên không được, được chọn đều là bé trai trắng nõn, trong đó có Tống Dã.
Biểu diễn ngày hôm ấy, Tống Dã mặc váy nhỏ màu trắng, trên mi tâm vẽ một chấm đỏ, trên đầu đội một chiếc khăn sa che mặt, trông y như một cô công chúa nhỏ.
Khúc Liệu Nguyên tham gia tiết mục khác, mặc một bộ vest nhỏ, mấy nam sinh cùng nhau đọc thuộc bài đồng dao.
Hôm đó biểu diễn xong, trên đường về nhà, Khúc Liệu Nguyên mặc vest nhỏ cùng Tống Dã mặc váy, như ngày thường, mỗi người đeo một cặp sách nhỏ, tay nắm tay băng qua đường. Văn Thông nhảy tới nhảy lui trêu hai người bọn họ: "Mau nhìn! Tiểu Khúc và Tống Dã kết hôn này!"
- - Kỳ quái, Văn Thông sao từ nhỏ đã đáng ghét như vậy?
Còn có, Tiểu Dã sao càng ngày càng không giống con gái?
Khúc Liệu Nguyên len lén nhìn đường cong gò má vốn đã nam tính của Tống Dã, trong lòng có chút tiếc nuối... Không đúng! Tiếc nuối cái gì? Không được lên cơn điên Khúc Liệu Nguyên, đây là bạn tốt của mày, anh em tốt, là trai, không phải gái.
Tiết 2 buổi tối tan, học sinh lớp thường liền dừng học.
Giang Ba mặc dù không ngồi cùng bàn với Khúc Liệu Nguyên nữa, nhưng vẫn gọi cậu đi chung: "Liệu Nguyên, về nào."
Khúc Liệu Nguyên lại liếc nhìn nơi khác, nói: "Ông về trước đi, tôi còn có chút việc."
Giang Ba hiếu kì nói: "Ông còn có chuyện gì?"
"Đừng quan tâm, mau về đi." Khúc Liệu Nguyên xua tay ý bảo cậu ta đi mau.
Giang Ba nghĩ là cậu lại phải tìm Tống Dã, còn nói đùa: "Tôi thấy Tống Dã không phải anh ông, mà là vú em của ông, không thấy một hồi ông liền đói đến hoảng."
Khúc Liệu Nguyên mấy ngày nay vốn là chột dạ trong lòng, vừa nghe cậu ta nói như vậy, mặt liền phát nóng, cầm một quyển sách lên làm bộ muốn đập cậu ta, cậu ta cười ôm đầu chạy.
Lớp thường không có tiết tự học thứ 3, thời gian sau khi tan tiết 2 đến lúc tắt đèn rất dài, có vài học sinh hiếu học sẽ ở lại trong phòng học tự học thêm một hồi mới quay về, nhóm người này cũng xem chừng là cố định, trong đó có một người là bạn cùng phòng Khúc Liệu Nguyên, tên là Dương Thần Quang.
Chờ người trong phòng học đi được phân nửa, Khúc Liệu Nguyên mới đi đến cạnh bàn Dương Thần Quang: "Dương Thần Quang, tôi nói với ông chút chuyện."
Dương Thần Quang lộ vẻ tươi cười hỏi cậu: "Sao đấy lớp trưởng?"
Khúc Liệu Nguyên ra hiệu cậu ta ra ngoài cùng mình: "Ra ngoài rồi nói."
Dương Thần Quang đi theo cậu ra hành lang, người quay về kí túc xá gần như không còn nữa, trong hành lang tương đối vắng vẻ.
"Đến cùng là chuyện gì đấy? Thần bí quá." Dương Thần Quang vẫn cười hỏi.
Khúc Liệu Nguyên không đáp, khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Thần Quang, không hề giống dáng vẻ dương quang xán lạn ngày thường.
Dương Thần Quang dần dần cười không được nữa... Bản thân cũng có chút dự cảm.
"Dương Thần Quang," Khúc Liệu Nguyên chất vấn cậu ta, "Ông nói với Quách Tiểu Thiên, ông đã từng chứng kiến, Diêu Vọng thừa dịp phòng chúng ta không có ai, động vào ngăn kéo của ông gì gì đó. Giờ ông trả lời tôi, ông có thực sự nhìn thấy không?"
Dương Thần Quang sững sờ chốc lát, mới lắp ba lắp bắp nói: "Lúc đó... đương nhiên... tôi thấy thật."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Được. Để tôi gọi Diêu Vọng tới, hai người ông đối chất với nhau."
Dương Thần Quang lập tức biến sắc, nói: "Ông đừng hại tôi!"
Khúc Liệu Nguyên lạnh nhạt nhìn cậu ta, nói: "Ông đừng sợ, Diêu Vọng không dám làm gì ông đâu, nếu nó muốn động thủ thì cũng có tôi chống đỡ, ông không biết tôi đánh nhau với nó rồi à? Tôi có sợ nó đâu."
Dương Thần Quang: "..."
"Ông chờ ở đây, tôi đi gọi nó." Khúc Liệu Nguyên nhấc chân muốn đi.
Dương Thần Quang vội vàng ngăn cậu lại, bật thốt lên: "Đừng đi! Tôi nói lung tung thôi!"
Khúc Liệu Nguyên lập tức nói: "Nói lung tung cái gì?"
Dương Thần Quang hít vào một hơi, việc đã đến nước này, không thể làm gì khác là nói hết sự thật.
Đồ ăn vặt của bạn cùng phòng biến mất đều là bị cái mồm tham ăn của cậu ta ăn vụng, cậu ta chưa từng thấy Diêu Vọng động vào ngăn tủ của người nào, là khi bạn cùng phòng lần lượt phát hiện thiếu đồ, trong chốc lát chột dạ sợ bị người khác nghi ngờ, nghĩ đến Diêu Vọng thanh danh bất hảo, tính cách lại không hoà đồng, nếu như nói là Diêu Vọng làm, thì đoán là mọi người sẽ ngầm chịu xui xẻo thiệt thòi, sẽ không ai đi hỏi cho ra nhẽ, cho nên mới nhất thời vu oan cho Diêu Vọng.
Khúc Liệu Nguyên vừa nghe thấy tức giận, muốn mắng cậu ta một trận thậm tệ, nhưng tham ăn ăn vụng chút đồ ăn vặt cũng không phải lỗi lầm gì quá lớn, thậm chí còn không phải là "trộm" theo nghĩa tiêu chuẩn. "Ác danh" của Diêu Vọng là tích góp từ năm này qua tháng nọ, chứ không phải do một mình Dương Thần Quang gây nên.
"Liệu Nguyên," Dương Thần Quang nhỏ giọng nói, "Ông định nói với Diêu Vọng à?"
Khúc Liệu Nguyên cả giận: "Giờ thì ông biết sợ rồi? Lúc trước vu oan nó sao ông không biết sợ? Chuyện không xảy ra trên người ông thì không nghĩ đấy là chuyện nữa đúng không?"
Dương Thần Quang không nói lời nào.
Khúc Liệu Nguyên không cảm thấy cậu ta là người xấu thối nát từ rễ, làm lớn chuyện này không chừng còn huỷ hoại người này, suy nghĩ hồi lâu, gắng gượng nhịn tức, tổ chức lại ngôn ngữ, mới nói: "Ông giờ phải cam đoan, sửa lại thói quen lén lén lút lút này đi... Không được coi việc xấu nhỏ là không có gì! Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, tương lai ông cũng có thể phạm tội! Biết chưa?"
Dương Thần Quang gật đầu, vẻ mặt hổ thẹn, cũng có sợ hãi.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ông nhớ kĩ cho tôi, tôi sẽ luôn đứng sau lưng ông nhìn ông, nếu sau này ông sửa lại được, chuyện này tôi chôn trong lòng, không nói cho người khác, nhưng nếu như ông không sửa! Thì ông cứ cẩn thận đấy."
Dương Thần Quang vội nói: "Sau này tôi không bao giờ tái phạm nữa, tôi cam đoan."
Khúc Liệu Nguyên đã dùng hết biện pháp mình có thể nghĩ ra, có thể nói cũng đã nói, nhất thời nghèo vốn từ, nghiêm mặt, phất tay nói: "... Quay về đi."
Dương Thần Quang lo sợ bất an nhìn Khúc Liệu Nguyên, rồi mới xoay người về phòng học.
Khúc Liệu Nguyên thở phào một hơi, có chút nghĩ lại mà sợ, nếu như Dương Thần Quang chết không nhận, một mực chắc chắn nói đã thấy Diêu Vọng "trộm," lỡ may còn muốn ồn ào hơn nữa, việc này sẽ rất khó thu xếp, cho dù cuối cùng mối hiềm nghi của Diêu Vọng được rửa sạch, hay không được rửa sạch, thì cuối cùng vẫn có một "trộm" bị mọi người chỉ trích. Đây là tình huống Khúc Liệu Nguyên không muốn nhìn thấy nhất.
Cậu vừa rồi giáo huấn Dương Thần Quang, là học dáng vẻ Tống Dã bình thường giáo huấn... Tiểu Dã ra vẻ người lớn, ra cũng giống thật.
Tuần lớn này sẽ kiểm tra tháng lần đầu tiên sau khi khai giảng, cậu mỗi tối đều phải vào phòng học lớp 1, cùng học chung với Tống Dã.
Bởi kì thi sắp đến, các học sinh đều lần lượt vùi đầu vào ôn tập, không còn tâm tư nào khác nữa, ngay cả Diêu Vọng cũng quy củ đến lớp tự học buổi tối.
Cách hôm sáng sớm nằm mơ càng ngày càng xa, Khúc Liệu Nguyên nhìn trái nhìn phải, Tống Dã quả thực nửa điểm cũng không giống con gái. Tuy nội tâm cậu thỉnh thoảng vẫn lung lay mấy lần, nhưng so với 2 ngày đầu thì tốt hơn rất nhiều, không đến mức vừa nhìn thấy Tống Dã đã nghĩ không được không được.
Cậu đổ hết tội lên đầu Văn Thông, anh Thông đồ xấu xa này, tự mình yêu sớm thì thôi, còn muốn truyền bá tư tưởng đen tối, đúng là con sâu làm rầu nồi canh, hại người rất nặng!
Thi tháng rất nhanh đã tới, bây giờ lớp 10 chưa phân ban xã hội và tự nhiên, tất cả môn học đều phải kiểm tra, cho nên lịch thi rất kín, tiết tự học buổi tối cũng phải sắp xếp thi một môn, cứ thế khua chiêng gõ trống thi trọn 2 ngày.
Thi xong môn Hoá cuối cùng, nộp bài xong, kỉ nghỉ Quốc khánh dài 7 ngày đã tới.
Trên xe bus về nhà, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên dựa vào kí ức, so với đáp án đề thi, đúng liên tục câu hỏi lớn của mấy môn, Khúc Liệu Nguyên thi lần này có vẻ cũng không tệ lắm.
Có điều điểm phải đến lúc quay lại mới công bố, vừa xuống xe, Khúc Liệu Nguyên liền la hét 7 ngày này phải chơi cái này cái kia, Tống Dã cũng câu được câu không mà đáp lời cậu.
Đi một đoạn đường, đến cổng nhà xưởng, Tống Dã ngẩng đầu nhìn một cái, chợt im lặng.
Cổng treo 2 cái lồng đèn lớn để chào đón ngày lễ, một cái viết phía trên "Chào mừng Quốc khánh," một cái phía trên là "Trung thu vui vẻ."
Diêu Vọng "đánh" Khúc Liệu Nguyên trận này đơn thuần chỉ do tức. Nói cậu ta bị cảnh sát bắt, mặc dù là nghe sai đồn bậy, thì ít ra vẫn còn phù hợp với tác phong "tiểu lưu manh anh chị" xưa nay của cậu ta, nhưng nói cậu ta "ăn vụng xúc xích"??? Cái chuyện thất đức chỉ có bọn trẻ con mẫu giáo thiểu năng mới làm gì thế này?!
Khúc Liệu Nguyên sau khi đã trúng trận "đánh" này, thì suy nghĩ kĩ một chút, Diêu Vọng có chỗ nào là giống lục tủ người khác ăn vụng đồ ăn vặt? Kì thực cũng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bây giờ nói ra tất cả, nhìn lại đoạn thời gian hiểu lầm và nghi ngờ Diêu Vọng trước đây, cảm giác đúng là có phần tức cười.
Chạng vạng, cậu lại qua phòng học lớp 1 học cùng Tống Dã.
Trước khi bắt đầu làm bài, cậu coi chuyện của Diêu Vọng vừa là chuyện cười vừa là tin tức, kể cho Tống Dã.
"Nó không phải đồ hư hỏng, trước kia là tớ hiểu lầm nó," Khúc Liệu Nguyên cạn lời nói, "Chiều tớ còn đi hỏi Giang Ba, cái tin đồn Diêu Vọng đánh giáo viên chuyện là thế nào, kết quả cái thằng Giang Ba này, tốn công tớ coi nó là giang hồ Bách Hiểu Sinh, hoá ra lời nó nói cũng đều là nghe người khác kể, cấp 2 nó với Diêu Vọng còn chẳng chung một lớp, đi học cũng chẳng chung một toà nhà, đồn đãi thật hại người."
Tống Dã nghe cậu nói nửa ngày, càng nghe càng khó chịu, nói: "Đồn đãi không phải thật, nó liền thành người tốt? Cậu đúng là khoẻ rồi thì quên vết thương đau, khi đó không phải nó đánh cậu ngực xanh tím, còn uy hiếp nói muốn đánh cậu tàn phế luôn đấy à."
Hắn để nhấn mạnh kí ức, còn tự tay vỗ ngực Khúc Liệu Nguyên một cái.
"..." Khúc Liệu Nguyên thoáng chốc tim đập nhanh nửa nhịp, thầm nghĩ không tốt, vội vàng dời đi lực chú ý, nói tiếp chuyện Diêu Vọng, nói, "Nói lúc tức giận thì sao cho là thật được? Nó thực sự cũng ổn, còn rất... rất rộng rãi, tớ thấy người bạn này có thể qua lại được."
"À, để cậu chơi điện thoại, đi xe đạp, thì gọi là rộng rãi?" Tống Dã càng khó chịu hơn nữa, nói, "Phí bao nhiêu công sức giúp cậu thi đậu Nhất Trung là để cậu đến làm gì? Để cậu đến đây kết bạn? Cậu coi Nhất Trung là gì? Bến Lương Sơn? Kiếm đủ 108 anh em, đại học trọng điểm liền tuyển cậu luôn đúng không?"
Lâm Miêu ngồi hàng sau hắn, nhìn như đang làm đề, thực ra là đang nghe hai người bọn họ nói chuyện, nghe đến đó trong chốc lát nhịn không nổi, nở nụ cười.
Tống Dã quay lưng lại không thấy, Khúc Liệu Nguyên mang ghế lại ngồi cạnh bàn Tống Dã, thì có thể nhìn thấy hàng sau, quay đầu nhìn Lâm Miêu, giả bộ nhăn mặt khổ sở hề hề với nhỏ - ý là "Nhìn đi, tôi lại bị nó mắng."
Lâm Miêu không để ý cậu, cúi đầu làm bài.
Tống Dã thấy cậu vẫn thất thần, bực tức nói: "Đi đi đi, muốn đi đâu thì đi, đừng ở lại chỗ tớ tốn thời gian, còn làm lỡ cậu kết giao anh em."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu quan sát sắc mặt Tống Dã, phát hiện hình như Tống Dã tức giận thật, liền nhích tới gần Tống Dã một chút, dùng thanh âm Lâm Miêu không nghe thấy được, nhỏ giọng nói: "Tiểu Dã, cho dù tớ có thực sự qua lại với 108 anh em, thì cậu vĩnh viễn là người tốt nhất, không ai đứng trước cậu được."
Cậu biết Tống Dã hơi có chút lòng dạ hẹp hòi, từ khi còn rất nhỏ đã như vậy.
Đặc biệt nhớ rõ ràng một việc, đại khái là khi hai người bọn họ 4 tuổi hoặc 5 tuổi, lúc đó còn chưa học tiểu học. Văn Thông qua gọi cậu đi chơi bi, cậu sang ngay cửa đối diện gọi Tống Dã đi cùng, Tống Dã từ chối nói không đi, vì "Bi trên đất bắn tới bắn lui, tay và quần áo sẽ bị bẩn." Cậu không sợ bẩn, liền một mình đi chơi với Văn Thông, chơi chơi một chút đã hơn nửa ngày, chơi đã thì về nhà. Mẹ ruột Tống Dã khi đó còn sống, kéo Tống Dã biệt biệt nữu nữu qua nhà cậu tìm cậu, nói Tống Dã khóc nhè ở nhà, "Nói Tiểu Khúc không tốt nhất với nó nữa."
Bây giờ cậu nói với Tống Dã "Không ai đứng trước cậu được," lời này thành tâm thành ý, ngoài tình bạn ra thì không hề có tạp niệm nào, chỉ là muốn bày tỏ rằng Tống Dã sở hữu vị trí tuyệt đối không thể lay chuyển trong cậu, là "tốt nhất," vĩnh viễn "tốt nhất."
Tống Dã được những lời này vuốt lông, tạm thời không tra cứu thêm chuyện Diêu Vọng nữa, nhưng phản cảm trong lòng đối với Diêu Vọng chỉ tăng không giảm.
Từ lần đầu tiên hắn thấy Diêu Vọng, chưa nghe qua bất kì loại đồn đãi nào, đã không thích người này, thực sự không có nguyên nhân gì, mà dường như là một loại mâu thuẫn đến từ bản năng.
Còn Khúc Liệu Nguyên, sau khi hai người bắt đầu vùi đầu học tập, không cố tình không cố ý, lại nhất thời bắt đầu để ý đến đôi môi mỏng mềm của Tống Dã, bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện cũ năm xưa khác.
Khi còn bé Tống Dã rất đẹp, đặc biệt là mấy năm từ mẫu giáo đến lớp 1 tiểu học, hắn da trắng, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp như một bé gái. Có ngày Quốc tế Thiếu nhi một năm nọ muốn biểu diễn tiết mục khiêu vũ, nữ sinh trong lớp không đủ, giáo viên chọn ra mấy nam sinh cho đủ số lượng tham gia, cục than nhỏ Khúc Liệu Nguyên không được, được chọn đều là bé trai trắng nõn, trong đó có Tống Dã.
Biểu diễn ngày hôm ấy, Tống Dã mặc váy nhỏ màu trắng, trên mi tâm vẽ một chấm đỏ, trên đầu đội một chiếc khăn sa che mặt, trông y như một cô công chúa nhỏ.
Khúc Liệu Nguyên tham gia tiết mục khác, mặc một bộ vest nhỏ, mấy nam sinh cùng nhau đọc thuộc bài đồng dao.
Hôm đó biểu diễn xong, trên đường về nhà, Khúc Liệu Nguyên mặc vest nhỏ cùng Tống Dã mặc váy, như ngày thường, mỗi người đeo một cặp sách nhỏ, tay nắm tay băng qua đường. Văn Thông nhảy tới nhảy lui trêu hai người bọn họ: "Mau nhìn! Tiểu Khúc và Tống Dã kết hôn này!"
- - Kỳ quái, Văn Thông sao từ nhỏ đã đáng ghét như vậy?
Còn có, Tiểu Dã sao càng ngày càng không giống con gái?
Khúc Liệu Nguyên len lén nhìn đường cong gò má vốn đã nam tính của Tống Dã, trong lòng có chút tiếc nuối... Không đúng! Tiếc nuối cái gì? Không được lên cơn điên Khúc Liệu Nguyên, đây là bạn tốt của mày, anh em tốt, là trai, không phải gái.
Tiết 2 buổi tối tan, học sinh lớp thường liền dừng học.
Giang Ba mặc dù không ngồi cùng bàn với Khúc Liệu Nguyên nữa, nhưng vẫn gọi cậu đi chung: "Liệu Nguyên, về nào."
Khúc Liệu Nguyên lại liếc nhìn nơi khác, nói: "Ông về trước đi, tôi còn có chút việc."
Giang Ba hiếu kì nói: "Ông còn có chuyện gì?"
"Đừng quan tâm, mau về đi." Khúc Liệu Nguyên xua tay ý bảo cậu ta đi mau.
Giang Ba nghĩ là cậu lại phải tìm Tống Dã, còn nói đùa: "Tôi thấy Tống Dã không phải anh ông, mà là vú em của ông, không thấy một hồi ông liền đói đến hoảng."
Khúc Liệu Nguyên mấy ngày nay vốn là chột dạ trong lòng, vừa nghe cậu ta nói như vậy, mặt liền phát nóng, cầm một quyển sách lên làm bộ muốn đập cậu ta, cậu ta cười ôm đầu chạy.
Lớp thường không có tiết tự học thứ 3, thời gian sau khi tan tiết 2 đến lúc tắt đèn rất dài, có vài học sinh hiếu học sẽ ở lại trong phòng học tự học thêm một hồi mới quay về, nhóm người này cũng xem chừng là cố định, trong đó có một người là bạn cùng phòng Khúc Liệu Nguyên, tên là Dương Thần Quang.
Chờ người trong phòng học đi được phân nửa, Khúc Liệu Nguyên mới đi đến cạnh bàn Dương Thần Quang: "Dương Thần Quang, tôi nói với ông chút chuyện."
Dương Thần Quang lộ vẻ tươi cười hỏi cậu: "Sao đấy lớp trưởng?"
Khúc Liệu Nguyên ra hiệu cậu ta ra ngoài cùng mình: "Ra ngoài rồi nói."
Dương Thần Quang đi theo cậu ra hành lang, người quay về kí túc xá gần như không còn nữa, trong hành lang tương đối vắng vẻ.
"Đến cùng là chuyện gì đấy? Thần bí quá." Dương Thần Quang vẫn cười hỏi.
Khúc Liệu Nguyên không đáp, khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Thần Quang, không hề giống dáng vẻ dương quang xán lạn ngày thường.
Dương Thần Quang dần dần cười không được nữa... Bản thân cũng có chút dự cảm.
"Dương Thần Quang," Khúc Liệu Nguyên chất vấn cậu ta, "Ông nói với Quách Tiểu Thiên, ông đã từng chứng kiến, Diêu Vọng thừa dịp phòng chúng ta không có ai, động vào ngăn kéo của ông gì gì đó. Giờ ông trả lời tôi, ông có thực sự nhìn thấy không?"
Dương Thần Quang sững sờ chốc lát, mới lắp ba lắp bắp nói: "Lúc đó... đương nhiên... tôi thấy thật."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Được. Để tôi gọi Diêu Vọng tới, hai người ông đối chất với nhau."
Dương Thần Quang lập tức biến sắc, nói: "Ông đừng hại tôi!"
Khúc Liệu Nguyên lạnh nhạt nhìn cậu ta, nói: "Ông đừng sợ, Diêu Vọng không dám làm gì ông đâu, nếu nó muốn động thủ thì cũng có tôi chống đỡ, ông không biết tôi đánh nhau với nó rồi à? Tôi có sợ nó đâu."
Dương Thần Quang: "..."
"Ông chờ ở đây, tôi đi gọi nó." Khúc Liệu Nguyên nhấc chân muốn đi.
Dương Thần Quang vội vàng ngăn cậu lại, bật thốt lên: "Đừng đi! Tôi nói lung tung thôi!"
Khúc Liệu Nguyên lập tức nói: "Nói lung tung cái gì?"
Dương Thần Quang hít vào một hơi, việc đã đến nước này, không thể làm gì khác là nói hết sự thật.
Đồ ăn vặt của bạn cùng phòng biến mất đều là bị cái mồm tham ăn của cậu ta ăn vụng, cậu ta chưa từng thấy Diêu Vọng động vào ngăn tủ của người nào, là khi bạn cùng phòng lần lượt phát hiện thiếu đồ, trong chốc lát chột dạ sợ bị người khác nghi ngờ, nghĩ đến Diêu Vọng thanh danh bất hảo, tính cách lại không hoà đồng, nếu như nói là Diêu Vọng làm, thì đoán là mọi người sẽ ngầm chịu xui xẻo thiệt thòi, sẽ không ai đi hỏi cho ra nhẽ, cho nên mới nhất thời vu oan cho Diêu Vọng.
Khúc Liệu Nguyên vừa nghe thấy tức giận, muốn mắng cậu ta một trận thậm tệ, nhưng tham ăn ăn vụng chút đồ ăn vặt cũng không phải lỗi lầm gì quá lớn, thậm chí còn không phải là "trộm" theo nghĩa tiêu chuẩn. "Ác danh" của Diêu Vọng là tích góp từ năm này qua tháng nọ, chứ không phải do một mình Dương Thần Quang gây nên.
"Liệu Nguyên," Dương Thần Quang nhỏ giọng nói, "Ông định nói với Diêu Vọng à?"
Khúc Liệu Nguyên cả giận: "Giờ thì ông biết sợ rồi? Lúc trước vu oan nó sao ông không biết sợ? Chuyện không xảy ra trên người ông thì không nghĩ đấy là chuyện nữa đúng không?"
Dương Thần Quang không nói lời nào.
Khúc Liệu Nguyên không cảm thấy cậu ta là người xấu thối nát từ rễ, làm lớn chuyện này không chừng còn huỷ hoại người này, suy nghĩ hồi lâu, gắng gượng nhịn tức, tổ chức lại ngôn ngữ, mới nói: "Ông giờ phải cam đoan, sửa lại thói quen lén lén lút lút này đi... Không được coi việc xấu nhỏ là không có gì! Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, tương lai ông cũng có thể phạm tội! Biết chưa?"
Dương Thần Quang gật đầu, vẻ mặt hổ thẹn, cũng có sợ hãi.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ông nhớ kĩ cho tôi, tôi sẽ luôn đứng sau lưng ông nhìn ông, nếu sau này ông sửa lại được, chuyện này tôi chôn trong lòng, không nói cho người khác, nhưng nếu như ông không sửa! Thì ông cứ cẩn thận đấy."
Dương Thần Quang vội nói: "Sau này tôi không bao giờ tái phạm nữa, tôi cam đoan."
Khúc Liệu Nguyên đã dùng hết biện pháp mình có thể nghĩ ra, có thể nói cũng đã nói, nhất thời nghèo vốn từ, nghiêm mặt, phất tay nói: "... Quay về đi."
Dương Thần Quang lo sợ bất an nhìn Khúc Liệu Nguyên, rồi mới xoay người về phòng học.
Khúc Liệu Nguyên thở phào một hơi, có chút nghĩ lại mà sợ, nếu như Dương Thần Quang chết không nhận, một mực chắc chắn nói đã thấy Diêu Vọng "trộm," lỡ may còn muốn ồn ào hơn nữa, việc này sẽ rất khó thu xếp, cho dù cuối cùng mối hiềm nghi của Diêu Vọng được rửa sạch, hay không được rửa sạch, thì cuối cùng vẫn có một "trộm" bị mọi người chỉ trích. Đây là tình huống Khúc Liệu Nguyên không muốn nhìn thấy nhất.
Cậu vừa rồi giáo huấn Dương Thần Quang, là học dáng vẻ Tống Dã bình thường giáo huấn... Tiểu Dã ra vẻ người lớn, ra cũng giống thật.
Tuần lớn này sẽ kiểm tra tháng lần đầu tiên sau khi khai giảng, cậu mỗi tối đều phải vào phòng học lớp 1, cùng học chung với Tống Dã.
Bởi kì thi sắp đến, các học sinh đều lần lượt vùi đầu vào ôn tập, không còn tâm tư nào khác nữa, ngay cả Diêu Vọng cũng quy củ đến lớp tự học buổi tối.
Cách hôm sáng sớm nằm mơ càng ngày càng xa, Khúc Liệu Nguyên nhìn trái nhìn phải, Tống Dã quả thực nửa điểm cũng không giống con gái. Tuy nội tâm cậu thỉnh thoảng vẫn lung lay mấy lần, nhưng so với 2 ngày đầu thì tốt hơn rất nhiều, không đến mức vừa nhìn thấy Tống Dã đã nghĩ không được không được.
Cậu đổ hết tội lên đầu Văn Thông, anh Thông đồ xấu xa này, tự mình yêu sớm thì thôi, còn muốn truyền bá tư tưởng đen tối, đúng là con sâu làm rầu nồi canh, hại người rất nặng!
Thi tháng rất nhanh đã tới, bây giờ lớp 10 chưa phân ban xã hội và tự nhiên, tất cả môn học đều phải kiểm tra, cho nên lịch thi rất kín, tiết tự học buổi tối cũng phải sắp xếp thi một môn, cứ thế khua chiêng gõ trống thi trọn 2 ngày.
Thi xong môn Hoá cuối cùng, nộp bài xong, kỉ nghỉ Quốc khánh dài 7 ngày đã tới.
Trên xe bus về nhà, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên dựa vào kí ức, so với đáp án đề thi, đúng liên tục câu hỏi lớn của mấy môn, Khúc Liệu Nguyên thi lần này có vẻ cũng không tệ lắm.
Có điều điểm phải đến lúc quay lại mới công bố, vừa xuống xe, Khúc Liệu Nguyên liền la hét 7 ngày này phải chơi cái này cái kia, Tống Dã cũng câu được câu không mà đáp lời cậu.
Đi một đoạn đường, đến cổng nhà xưởng, Tống Dã ngẩng đầu nhìn một cái, chợt im lặng.
Cổng treo 2 cái lồng đèn lớn để chào đón ngày lễ, một cái viết phía trên "Chào mừng Quốc khánh," một cái phía trên là "Trung thu vui vẻ."
/106
|