Xe Từ Xán Xán vô cùng rộng rãi, trên xe lót nệm gấm dày mềm, cực kỳ thoải mái.
Trong xe ngoại trừ có mấy quyển sách nàng thích coi, còn có điểm tâm Từ Xán Xán thích ăn.
Còn có Bích Vân và Chu Nhan ở trong xe với nàng, đúng là không có gì không chịu nổi. Chỉ là Từ Xán Xán vài lần nhìn Phó Dư Sâm qua màn che, phát hiện hắn vẫn thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa, đi được ba canh giờ rồi mà cũng không dừng lại nghỉ một chút.
Nàng biết thân thể Phó Dư Sâm yếu, lo lắng hắn chịu không nổi, không khỏi hơi lo lắng.
Bích Vân và Chu Nhan thấy ánh mắt Từ Xán Xán nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu cũng không nói gì, biết nàng có tâm sự, đều hơi lo lắng.
Chu Nhan nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: Thiếu phu nhân, ngài có tâm sự phải không?
Từ Xán Xán thở dài nói: Ta sợ tướng công cưỡi ngựa lâu sẽ mệt mỏi.
Bích Vân nhân tiện nói: Vậy nô tỳ báo cho Thính Vũ nói ngài mệt mỏi? Hai gã sai vặt Thính Vũ và Quan Tuyết đều cưỡi ngựa đi theo Phó Dư Sâm.
Từ Xán Xán đang muốn nói chuyện, liền nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Chu Nhan mở cửa ra thì thấy Thính Vũ cưỡi ngựa gom lưng, đang nhìn nàng cười.
Thính Vũ phụng mệnh của Phó Dư Sâm vội đến tặng đồ cho Từ Xán Xán.
hắn không dám nhìn Từ Xán Xán, ánh mắt chỉ nhìn Chu Nhan, đưa vào một giỏ trúc, cười hì hì nói với Chu Nhan: Chu Nhan tỷ tỷ, đây là trái cây công tử tặng cho thiếu phu nhân.
Chu Nhan nhận giỏ trúc, phát hiện rổ cũng rất nặng, vội vàng bưng hai tay đưa cho Bích Vân ở phía sau, thế này mới nói: Thính Vũ, đi nói với công tử một tiếng, nói thiếu phu nhân ngồi xe lâu nên cảm thấy mệt!
Thính Vũ gật đầu, đang muốn nói lại, Chu Nhan đã kéo màn xe xuống. Năm nay, Thính Vũ mười lăm tuổi, không còn là tiểu đồng nữa, Chu Nhan không muốn nói nhiều với hắn, cho nên nhận giỏ trúc xong thì lập tức kéo màn xe xuống.
Bích Vân cười hì hì mở vải xanh che kín giỏ trúc ra: Thiếu phu nhân, người xem công tử mang gì tới này!
Từ Xán Xán nhìn thoáng qua giỏ trúc, phát hiện bên trong ngoại trừ quả dưa hồng, táo và lê còn có một quả dưa hấu nhỏ,không khỏi nở nụ cười: Trung thu đã qua, cái này từ chỗ nào đến vậy!
Bích Vân lấy một con dao nhỏ trong ngăn kéo, vừa rút vỏ dao ra vừa hỏi Từ Xán Xán: Thiếu phu nhân, người ăn cái gì trước?
Từ Xán Xán cầm một quả dưa hồng bọp bọp, cảm thấy mềm, lại thấy thấy bên trong có nước thơm ngọt, nhân tiện nói: Quả dưa hồng này có vẻ bở, ăn nó trước đi!
Bích Vân gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng bỏ vào bát cho Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán dùng nĩa bạc xiên một miếng bỏ vào miệng, thấy dưa hồng vừa ngọt vừa bở, liền ăn hai miếng, sau đó nói với Bích Vân và Chu Nhan: Các ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình chọn!
Bích Vân cùng Chu Nhan đều nở nụ cười: Bọn nô tỳ mới không đoạt đồ ăn trước miệng hổ đâu! Người hầu hạ trong nội viện ai chẳng biết thiếu phu nhân thích ăn hoa quả, tự mình có thể yên tĩnh ăn được một quả dưa hấu to.
Trong miệng Từ Xán Xán ngậm dưa hồng nở nụ cười, nuốt xuống rồi mới nói: Trong giỏ trái cây này, quả lê và táo ta khôngthích ăn lắm, các ngươi chia ăn đi!
Chu Nhan mỉm cười: Thiếu phu nhân, quả lê là đặc sản của Nam Hải, rất ngọt, người cũng nếm thử đi!
Từ Xán Xán: Các ngươi gọt xong để cho ta một miếng là được rồi!
Ba người đang nói chuyện, lại phát hiện tốc độ của xe ngựa càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại hoàn toàn.
Bích Vân thăm dò nhìn ra bên ngoài: Kỵ binh dừng lại hết, hình như muốn dựng lều trên chỗ cao trước bờ sông nghỉ tạm.
Nhóm thân binh của Phó Dư Sâm nhanh chóng dựng lều lớn trên đất.
Chờ đại trướng dựng xong, Bích Vân trải đồ xong, Phó Dư Sâm thế này mới đến đón Từ Xán Xán. Từ Xán Xán và Chu Nhan cùng nhau ở trên xe!
Cửa xe mở ra, Từ Xán Xán đã đội mũ che, thấy Phó Dư Sâm đón mình, liền đưa tay cho hắn đỡ.
Phó Dư Sâm thấy trên người nàng mặc áo hẹp tay đen, làm nổi bật lên cổ tay trắng như tuyết, liền khẽ cười: ngốc cô nương này, cổ tay còn trắng hơn mặt!
Hai vợ chồng cùng nhau vào đại trướng.
Đại trướng chia làm trước sau, trên đất đều được trải nệm.
Từ Xán Xán khách khí trướng còn bày một cái bàn thấp, lôi kéo Phó Dư Sâm ngồi xuống bàn, ngồi xuống trên nệm.
Nàng cười tủm tỉm thấp giọng hỏi Phó Dư Sâm: Đùi bị bộ yên ngựa sát đau có phải không ?
Phó Dư Sâm gật gật đầu: không phải rất đau, chỉ hơi mỏi!
hắn xốc áo choàng lên, kéo tay nàng để trên đùi mình.
Từ Xán Xán đưa tay nhẹ nhàng xoa. Xoa xoa thì cảm thấy nơi đó của Phó Dư Sâm cứng lên.
Nàng cố ý đùa dai nhéo nhéo, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Phó Dư Sâm đỏ mặt.
Phó Dư Sâm biết chỗ này không thích hợp làm loại chuyện này, tập trung ý chí, nói: Ta khát, muốn uống nước! Yết hầuhắn rất đau, lỗ tai cũng đau, khó chịu nói không nên lời.
Ở bên ngoài luôn có gã sai vặt đốt lò nấu nước, Chu Nhan và Bích Vân không đợi sai bảo liền tự rót trà bưng vào.
Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm bưng nước uống, liền bảo Bích Vân đi gọi Quan tuyết đến y doanh tìm phụ thân.
Chờ Phó Dư Sâm uống xong một ly trà, nàng bảo mọi người lui xuống, sau đó cười hì hì nhìn Phó Dư Sâm: Phó Dư Sâm, chàng dựa vào trên nệm đi, thiếp ấn cho chàng một cái!
Phó Dư Sâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: Nàng định làm gì?
Từ Xán Xán ôn nhu cười: Chàng thử xem rồi biết!
Phó Dư Sâm đưa tay cầm bàn tay mềm mại của Từ Xán Xán, nói: Trước trướng không tiện, chúng ta đến sau trướng đi!
Sau trướng, trên mặt đất trải ra một tấm vải dày, mặt trên vải dầu là giường đệm gấm, phía trên có gối đầu, chính là cái Từ Xán Xán thường dùng.
Từ Xán Xán ý bảo Phó Dư Sâm dựa vào trên nệm gấm, còn mình thì ngồi lên người Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm không nghĩ đến nàng dùng loại tư thế này để xoa bóp, mặc dù thân thể không thoải mái, nhưng tâm tình cũng rất tốt.
Từ Xán Xán giơ tay gỡ tóc Phó Dư Sâm xuống, để tóc dài rũ xuống, thế này mới bắt đầu mát xa cho hắn.
Phó Dư Sâm cảm thấy tay Từ Xán Xán đặt tại trên đầu mình, tuy rằng lực đạo không lớn, nhưng ấn đúng huyệt vị, làm hắncực kỳ thoải mái, đau đầu giống như cũng giảm bớt không ít, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Từ Xán Xán vẫn ngồi trên người hắn , thấy hắn ngủ thì vội vàng ngồi xuống, cúi đầu hôn lên mặt hắn một cái, sau đó quỳ ở đó nhìn Phó Dư Sâm —— nàng muốn nhìn ánh mắt Phó Dư Sâm một chút xem có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng nàng rút ra kết luận —— lông mi Phó Dư Sâm quá đen dày, xa xa nhìn qua giống như là được vẽ.
Từ Xán Xán thấp giọng nở nụ cười, hôn lên mí mắt Phó Dư Sâm một cái, tiếp tục mát xa cho hắn.
Lúc mát xa đùi Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán đặc biệt dụng tâm —— cưỡi ngựa thời gian lâu như vậy, nơi đó của Phó Dư Sâm nhất định bị mài đến khó chịu.
Chờ Trác Sam dàn xếp năm vạn kỵ binh xong thì sắc trời đã tối, chỉ còn một chút ánh sáng ở chân trời phía tây, Trác Sam thế này mới rảnh đi bẩm báo Phó soái.
Lều lớn của Phó soái có nhiều quân lính vây quanh, rất bắt mắt, Trác Sam nhanh chóng đi đến.
Thính Vũ, Quan tuyết, Bích Vân và Chu Nhan đều đợi ngoài trướng, thấy Trác Sam đến, tất cả đứng lên.
Thính Vũ nghênh đón, thấp giọng nói: Trác phó đoàn luyện, đại soái đã nghỉ ngơi!
Trác Sam: ... Đại soái sao lại nghỉ sớm như vậy?
Nhưng mà hắn nghĩ lại nghĩ, thiếu phu nhân cũng theo đại soái, cảm thấy mình đã hiểu, nói: Thính Vũ, khi nào đại soái tỉnh, sai người đến báo cho ta một tiến, ta có việc cần bẩm báo!
Thính Vũ một bên đáp ứng, một bên tiễn Trác Sam đi.
Chu Nhan thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán vẫn không có động tĩnh, liền để Thính Vũ đốt lò, nàng và Bích Vân bắt đầu nấu cơm —— vẫn không thể để công tử và thiếu phu nhân ăn binh lính đại táo!( chế độ ăn tập thể có tiêu chuẩn thấp nhất)
Cơm vừa làm xong thì thấy Từ Thuận Hòa mang hòm thuốc đến.
Đám người Bích Vân không dám ngăn ngoại lão gia, hai mặt nhìn nhau, đều không nói lời nào.
Từ Thuận Hòa đến, không đợi ông mở miệng nói, Chu Nhan nhân tiện nói: Tiên sinh xin chờ một chút, nô tỳ đi vào bẩm báo thiếu phu nhân.
Dứt lời, nàng liền vào trướng trước, quay về hướng rèm cửa bẩm báo nói: Thiếu phu nhân, ngoại lão gia đến xem người!
Nàng vừa dứt lời, Từ Xán Xán liền vén rèm đi ra, trên mặt mang theo vui mừng cười: Phụ thân đến rồi à? Mau mời ông lão nhân gia vào!
Chu Nhan quan sát nàng một cái, thấy nàng búi tóc không loạn, quần áo chỉnh tề, không khỏi cười thầm mọi người nghĩ nhiều.
Từ Xán Xán nhìn thấy phụ thân, cục kỳ vui mừng, sai người ngâm trà, lại tự mình rửa hoa quả cho phụ thân, rất là bận rộn.
Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi làm việc không ngừng, liền đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng một cái: Ngồi xuống đi rồi hãy nghe ta nói!
Bích Vân và Chu Nhan hầu hạ bên cạnh: ... Ngoạilão gia cũng không ngẫm lại thân phận của thiếu phu nhân, sao lại có thểnói đánh là đánh
Từ Xán Xán lại cười hì hì che đầu: Phụ thân, người có chuyện gì vậy?
Từ Thuận Hòa nhìn khuôn mặt còn chút trẻ con của Từ Xán Xán, trong lòng nói không nên tư vị gì. Nữ nhi mới mười lăm tuổi, lập gia đình thì hơi sớm; mặc dù được một hiền tế tốt, nhưng thân thể hiền tế này cũng quá kém!
Ông đưa tay vỗ vỗ tay Từ Xán Xán, ôn nhu nói: Ta thấy sắc mặt con rể hình như không được tốt cho lắm nên đến xem.
Từ Xán Xán nghe vậy, cũng hơi lo lắng, nhân tiện nói: Phó Dư Sâm đang ngủ, con đi gọi chàng ấy dậy!
Phó Dư Sâm đã tỉnh.
Từ Xán Xán đi vào, thấy mắt phượng hắn như trợn mà không trợn, đến ngồi trên nệm gấm: Phó Dư Sâm, phụ thân đến xem mạch tượng cho chàng.
Phó Dư Sâm vốn dĩ lạnh phát run, nghe vậy liền muốn ngồi dậy, nhưng mà đau đầu, lỗ tai đau, cuống họng đau, toàn thân xương cốt cũng đau, yết hầu sưng lên ngay cả nói cũng không ra hơi.
Từ Xán Xán thấy hắn như vậy, trong lòng hoảng loạn: Thiếp gọi phụ thân vào, chàng không nên ngồi dậy!
Phó Dư Sâm vừa tỉnh dậy thì cảm thấy mình cả người rét run, xương cốt cũng đau, cho nên cũng không nhún nhường nữa, nằm xuống lại.
Từ Thuận Hòa chẩn mạch xong, lại nhìn yết hầu của Phó Dư Sâm, thế này mới nói: Thiên chất bẩm sinh không đủ khí huyết mệt mỏi, bên trong có hư hỏa xâm nhập làm cổ họng khí huyết tắc nghẽn. Ta ra ngoài viết đơn thuốc, nấu thuốc uống trước rồi nói sau!
Lại nói: Sau khi uống loại thuốc này xong, tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn, nhưng mà cũng phải uống, nhất định sẽ khỏi hẳn.
Phó Dư Sâm muốn nói chuyện, lại phát không ra tiếng nào, đành phải nhắm hai mắt lại.
Từ Xán Xán đưa phụ thân ra ngoài.
Ở trước mặt Phó Dư Sâm nàng không dám khóc, đến trướng trước, hai mắt đẫm lệ thấp giọng hỏi Từ Thuận Hòa: Phụ thân, Phó Dư Sâm rốt cuộc làm sao vậy?
Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi khóc, trong lòng cũng khó chịu, nhân tiện nói: Xán Xán không khóc. Con rể chẳng qua là mệt nhọc quá độ thôi! Thân thể Phó soái quá yếu, tuy rằng luôn luôn được điều dưỡng, nhưng hơi không chú ý thì lập tức xảy ra chút vấn đề.
Ông đưa tay vỗ vỗ lưng Từ Xán Xán, an ủi nói: Con phải tin tưởng y thuật của phụ thân!
Từ Xán Xán dùng khăn lau nước mắt, đỏ mắt nhìn Từ Thuận Hòa: Phụ thân, người nhất định phải chữa khỏi cho Phó Dư Sâm, nếu có gì không may xảy ra với chàng, hoặc bị cái gì khác? một sợi dây thừng con cũng theo chàng ấy! Nàng quá yêuPhó Dư Sâm, không thể không có hắn, nếu Phó Dư Sâm chết, thì nàng cũng không muốn sống!
Từ Thuận Hòa thấy Từ Xán Xán thương tâm như thế, trong lòng cũng khó chịu, nói: Ngươi cũng biết uy hiếp phụ mẫu rồi!
Đột nhiên Từ Xán Xán tỉnh ngộ, bản thân làm tổn thương phụ thân! Nàng dựa vào người phụ thân khóc rống lên.
Phó Dư Sâm nằm ở trong trướng, hỗn loạn nghe được Từ Xán Xán nói —— nếu có gì không may xảy ra với chàng, hoặc bị cái gì khác? một sợi dây thừng con cũng theo chàng ấy , trong lòng không khỏi một trận thê lương.
Từ Xán Xán không thể không có hắn, hắn sao có thể cam lòng bỏ Từ Xán Xán mà đi?
Nhưng mà quy luật sinh tử, cho dù hắn mãnh mẽ hơn nữa, cũng không làm gì được vận mệnh này...
Bích Vân và Chu Nhan nấu thuốc xong thì đưa vào nội trướng.
Từ Xán Xán ở bên ngoài mắt khóc đều sưng lên, nhưng đến trước mặt Phó Dư Sâm, tuy rằng Phó Dư Sâm đã ngủ mê man, song trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười xinh đẹp, thổi chén thuốc cho bớt nóng rồi đút cho Phó Dư Sâm.
Đến lúc này, Từ Xán Xán cũng bình tĩnh lại. Nàng trước bảo Chu Nhan lấy cái gối lớn lót dưới người Phó Dư Sâm, để Bích Vân bưng chén thuốc, còn bản thân nâng Phó Dư Sâm dậy để hắn dựa vào người mình, dùng thìa bạc nhỏ nếm nếm thử, cảm thấy độ ấm vừa phải, mới bắt đầu đút cho Phó Dư Sâm.
Kỳ thật chén thuốc rất đắng, còn có mùi là lạ, nhưng vì Từ Xán Xán lo cho Phó Dư Sâm nên không thấy đắng chút nào.
Chờ đút xong chén thuốc, người Từ Xán Xán ra đầy mồ hôi, dính trên người khó chịu muốn chết.
Lúc Phó Dư Sâm tỉnh lại, mắt phượng hơi mở nhìn Từ Xán Xán, nháy mắt một cái.
Từ Xán Xán vội vàng ghé sát vào.
Môi Phó Dư Sâm hơi mấp máy, nói là Bảo Thính Vũ mời Trác Sam đến . Bây giờ hắn bị bệnh cần giao mọi việc lại cho Trác Sam, như vậy mới không làm lỡ hành trình hồi kinh. Trác Sam là tâm phúc của hắn, có thể tín nhiệm được.
Từ Xán Xán gật đầu, đứng dậy bảo Chu Nhan: nói Thính Vũ đi mời Trác phó đoàn luyện đến!
Sau khi Chu Nhan ra ngoài, Từ Xán Xán lại dặn Bích Vân: Bưng một chén nước sôi và một chén nước muối nhạt đến đây! Phụ thân nói Phó Dư Sâm ngoại trừ uống thuốc, còn phải uống nước nhiều, mặt khác phải dùng nước muối nhạt xúc miệng.
Thính Vũ nhanh chóng dẫn Trác Sam vào.
Trác Sam biết Phó soái nhiều bệnh, vốn đang nghi hoặc mấy tháng chinh phạt hải tặc Việt quốc này saoPhó soái không bị bệnh, không nghĩ tới lại ngã bệnh trên đường.
Từ Xán Xán thấy Trác Sam vào, vội vànglánh đi ra ngoài.
Trác Sam vào trong không lâu thì bước ra, hắn vừa ra khỏi trướng, liền nhìn thấy một thiếu phụ nho nhỏ xinh đẹp ngồi trênnệm, da thịt trắng tuyết, mặt mày như họa, lông mi dài ướt sũng, đang nhìn rèm cửa buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phu nhân Phó soái, trái tim nhảy rộn ràng, vội vàng lui xuống.
Sau khi mang thân binh hộ vệ đi thật xa, Trác Sam cảm thán ở trong lòng: nhìn vào tướng mạo, thiếu phu nhân và Phó soái đúng là trời sinh một cặp!
Chờ Trác Sam rời đi, Từ Xán Xán vội vàng bước vào trong.
Phó Dư Sâm lại bắt đầu ngủ mê man.
Từ Xán Xán bước đến sờ sờ trán hắn, phát hiện vẫn nóng dọa người.
Nàng biết Phó Dư Sâm ngã bệnh, bản thân không thể bị bệnh, liền bảo Chu Nhan cầm một cái mỏng khác đến, cởi áo khoác của Phó Dư Sâm ra rồi nằm xuống bên cạnh.
Từ Xán Xán quay lưng với Phó Dư Sâm, nghe tiếng hít thở ồ ồ của Phó Dư Sâm, hỗn loạn, qua một lúc lâu mới ngủ được.
Lúc nửa đêm, Từ Thuận Hòa đến lại. Ông lấy một viên thuốc nâu thẫm trong hộp ngọc đưa cho Từ Xán Xán: Bỏ viên thuốc này vào nước đợi tan ra rồi cho hắn uống!
Từ Xán Xán gật đầu, đưa phụ thân đến trướng ngoài nghỉ tạm, rồi đi hầu hạ Phó Dư Sâm uống thuốc.
Lúc Phó Dư Sâm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa.
hắn cảm thấy miệng nửa ngọt nửa đắng, vừa có mùi thuốc, lại có vị mật ong; bên người ấm áp, là Từ Xán Xán đang dựa sát vào người hắn ngủ.
Bàn tay Phó Dư Sâm luồn vào trong cổ áo Từ Xán Xán, phát hiện người nàng đầy mồ hôi, chắc là vì người mình phát sốt nên làm thân thể nàng nóng ra mồ hôi.
hắn sờ soạng vài cái, Từ Xán Xán liền tỉnh. Nàng mở to mắt, thấy Phó Dư Sâm đã tỉnh, trong lòng vui vẻ, tay chân loạn giơ lên: Phó Dư Sâm, chàng tỉnh?
nói xong cũng thấy bản thân thật ngốc —— mắt đã mở thì không phải tỉnh sao?!
Phó Dư Sâm ho nhẹ một cái, phát hiện yết hầu đã không còn cảm giác sưng đau tắc nghẽn: Xán Xán ——
hắn thanh âm thô ách, nhưng lại làm mũi Từ Xán Xán đau xót rơi lệ: Phó Dư Sâm, chàng rốt cục tỉnh!
Nàng cực kỳ kích động, vội nhào vào lòng Phó Dư Sâm, nhưng lại dừng lại vào giây cuối cùng, ánh mắt rưng rưng nhìn Phó Dư Sâm, sau đó mặt nhẹ nhàng dán lên mặt Phó Dư Sâm, ôn nhu cọ xát.
Phó Dư Sâm cuối cùng cũng hết sốt, da thịt lạnh mà mềm, cọ thực thoải mái. Phó Dư Sâm cũng cảm thấy thân thể thoải mái,hắn đưa tay vuốt lưng Từ Xán Xán, cảm thấy Từ Xán Xán cũng gầy không ít, trên lưng toàn là xương.
Sau khi Từ Xán Xán âu yếm một hồi, liền đứng dậy mở cửa xe ra bảo Bích Vân và Chu Nhan bưng nước bưng cháo.
Từ khi Phó Dư Sâm hôn mê, Trác Sam giấu diếm bệnh tình của Phó Dư Sâm, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của hắn tiếp tục hành quân, những ngày qua đại quân chưa từng vì Phó Dư Sâm bệnh mà dừng lại.
Từ Xán Xán ở trên xe hầu hạ Phó Dư Sâm, Bích Vân và Chu Nhan ngồi trên xe vận chuyển hành lý, nấu thuốc cho Phó Dư Sâm đều làm trên xe này.
Chu Nhan, Bích Vân và Thính Vũ bọn họ nghe nói công tử tỉnh, đều vui mừng khôn xiết, vội vàng làm việc, sau một lúc Bích Vân liền bưng nước sôi vào.
Nàng đưa chén nước sôi cho Từ Xán Xán, cười khanh khách nói: Thiếu phu nhân, Chu Nhan đang hầm cháo!
Từ Xán Xán gật đầu: Ừ. Ngươi đi nói lại với nàng, bảo nàng đem cháo hầm nghiền nát, rồi bỏ thêm chút đường phèn!
Bích Vân đáp Vâng , liền lui xuống.
Từ Xán Xán một bên đút Phó Dư Sâm uống nước, một bên nói liên miên: Phụ thân mấy ngày nay vất vả, có một ít thuốckhông mua được, nên ông dẫn Thường Liễu trèo đèo lội suối để tìm —— chàng về sau phải hiếu thuận với ông!
Ánh mắt Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn nàng. hắn cảm thấy Từ Xán Xán thật sự gầy đi rất nhiều, lúc đầu cằm đầy đặn mượt mà bây giờ cũng biến thành cằm nhọn, ban đầu khuôn mặt trắng hồng cũng trở nên có chút trắng bệch, không khỏi một trận đau lòng.
Từ Xán Xán dùng thìa bạc đút hắn uống nước, không nghĩ đến đút hơi vội nên nước chảy xuống theo khóe miệng Phó Dư Sâm. Nàng quên cả việc lấy khăn lau, vội vàng liếm sạch.
Phó Dư Sâm đưa tay đè đầu nàng lại, sau đó ngậm lấy môi Từ Xán Xán.
Hai người trằn trọc thật lâu sau.
Từ Xán Xán sờ sờ chăn, phát hiện phía dưới Phó Dư Sâm đã có phản ứng, nàng không dám làm chuyện này với Phó Dư Sâm, sợ tổn hại thân thể Phó Dư Sâm, liền cố ý cười giãy dụa: Phó Dư Sâm, thiếp đi xem cháo hầm xong chưa!
Dứt lời, Từ Xán Xán mở cửa xe ra.
Mở cửa xe thì nàng quay lại nở nụ cười ngọt ngào với Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm thấy nàng bướng bỉnh, không khỏi cũng cười.
Từ Xán Xán đút Phó Dư Sâm ăn cháo xong, mới nói: Phó Dư Sâm, chàng đoán chúng ta sắp đến nơi nào?
Phó Dư Sâm mỉm cười nhìn nàng: Ta mê man mấy ngày?
Từ Xán Xán đếm ngón tay tính: Ừ, chàng hôn mê hết bốn ngày ba đêm! Nàng mềm mại dựa sát vào Phó Dư Sâm, thấp giọng nói: Thiếp lo lắng muốn chết...
Trong xe ngoại trừ có mấy quyển sách nàng thích coi, còn có điểm tâm Từ Xán Xán thích ăn.
Còn có Bích Vân và Chu Nhan ở trong xe với nàng, đúng là không có gì không chịu nổi. Chỉ là Từ Xán Xán vài lần nhìn Phó Dư Sâm qua màn che, phát hiện hắn vẫn thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa, đi được ba canh giờ rồi mà cũng không dừng lại nghỉ một chút.
Nàng biết thân thể Phó Dư Sâm yếu, lo lắng hắn chịu không nổi, không khỏi hơi lo lắng.
Bích Vân và Chu Nhan thấy ánh mắt Từ Xán Xán nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu cũng không nói gì, biết nàng có tâm sự, đều hơi lo lắng.
Chu Nhan nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: Thiếu phu nhân, ngài có tâm sự phải không?
Từ Xán Xán thở dài nói: Ta sợ tướng công cưỡi ngựa lâu sẽ mệt mỏi.
Bích Vân nhân tiện nói: Vậy nô tỳ báo cho Thính Vũ nói ngài mệt mỏi? Hai gã sai vặt Thính Vũ và Quan Tuyết đều cưỡi ngựa đi theo Phó Dư Sâm.
Từ Xán Xán đang muốn nói chuyện, liền nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Chu Nhan mở cửa ra thì thấy Thính Vũ cưỡi ngựa gom lưng, đang nhìn nàng cười.
Thính Vũ phụng mệnh của Phó Dư Sâm vội đến tặng đồ cho Từ Xán Xán.
hắn không dám nhìn Từ Xán Xán, ánh mắt chỉ nhìn Chu Nhan, đưa vào một giỏ trúc, cười hì hì nói với Chu Nhan: Chu Nhan tỷ tỷ, đây là trái cây công tử tặng cho thiếu phu nhân.
Chu Nhan nhận giỏ trúc, phát hiện rổ cũng rất nặng, vội vàng bưng hai tay đưa cho Bích Vân ở phía sau, thế này mới nói: Thính Vũ, đi nói với công tử một tiếng, nói thiếu phu nhân ngồi xe lâu nên cảm thấy mệt!
Thính Vũ gật đầu, đang muốn nói lại, Chu Nhan đã kéo màn xe xuống. Năm nay, Thính Vũ mười lăm tuổi, không còn là tiểu đồng nữa, Chu Nhan không muốn nói nhiều với hắn, cho nên nhận giỏ trúc xong thì lập tức kéo màn xe xuống.
Bích Vân cười hì hì mở vải xanh che kín giỏ trúc ra: Thiếu phu nhân, người xem công tử mang gì tới này!
Từ Xán Xán nhìn thoáng qua giỏ trúc, phát hiện bên trong ngoại trừ quả dưa hồng, táo và lê còn có một quả dưa hấu nhỏ,không khỏi nở nụ cười: Trung thu đã qua, cái này từ chỗ nào đến vậy!
Bích Vân lấy một con dao nhỏ trong ngăn kéo, vừa rút vỏ dao ra vừa hỏi Từ Xán Xán: Thiếu phu nhân, người ăn cái gì trước?
Từ Xán Xán cầm một quả dưa hồng bọp bọp, cảm thấy mềm, lại thấy thấy bên trong có nước thơm ngọt, nhân tiện nói: Quả dưa hồng này có vẻ bở, ăn nó trước đi!
Bích Vân gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng bỏ vào bát cho Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán dùng nĩa bạc xiên một miếng bỏ vào miệng, thấy dưa hồng vừa ngọt vừa bở, liền ăn hai miếng, sau đó nói với Bích Vân và Chu Nhan: Các ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình chọn!
Bích Vân cùng Chu Nhan đều nở nụ cười: Bọn nô tỳ mới không đoạt đồ ăn trước miệng hổ đâu! Người hầu hạ trong nội viện ai chẳng biết thiếu phu nhân thích ăn hoa quả, tự mình có thể yên tĩnh ăn được một quả dưa hấu to.
Trong miệng Từ Xán Xán ngậm dưa hồng nở nụ cười, nuốt xuống rồi mới nói: Trong giỏ trái cây này, quả lê và táo ta khôngthích ăn lắm, các ngươi chia ăn đi!
Chu Nhan mỉm cười: Thiếu phu nhân, quả lê là đặc sản của Nam Hải, rất ngọt, người cũng nếm thử đi!
Từ Xán Xán: Các ngươi gọt xong để cho ta một miếng là được rồi!
Ba người đang nói chuyện, lại phát hiện tốc độ của xe ngựa càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại hoàn toàn.
Bích Vân thăm dò nhìn ra bên ngoài: Kỵ binh dừng lại hết, hình như muốn dựng lều trên chỗ cao trước bờ sông nghỉ tạm.
Nhóm thân binh của Phó Dư Sâm nhanh chóng dựng lều lớn trên đất.
Chờ đại trướng dựng xong, Bích Vân trải đồ xong, Phó Dư Sâm thế này mới đến đón Từ Xán Xán. Từ Xán Xán và Chu Nhan cùng nhau ở trên xe!
Cửa xe mở ra, Từ Xán Xán đã đội mũ che, thấy Phó Dư Sâm đón mình, liền đưa tay cho hắn đỡ.
Phó Dư Sâm thấy trên người nàng mặc áo hẹp tay đen, làm nổi bật lên cổ tay trắng như tuyết, liền khẽ cười: ngốc cô nương này, cổ tay còn trắng hơn mặt!
Hai vợ chồng cùng nhau vào đại trướng.
Đại trướng chia làm trước sau, trên đất đều được trải nệm.
Từ Xán Xán khách khí trướng còn bày một cái bàn thấp, lôi kéo Phó Dư Sâm ngồi xuống bàn, ngồi xuống trên nệm.
Nàng cười tủm tỉm thấp giọng hỏi Phó Dư Sâm: Đùi bị bộ yên ngựa sát đau có phải không ?
Phó Dư Sâm gật gật đầu: không phải rất đau, chỉ hơi mỏi!
hắn xốc áo choàng lên, kéo tay nàng để trên đùi mình.
Từ Xán Xán đưa tay nhẹ nhàng xoa. Xoa xoa thì cảm thấy nơi đó của Phó Dư Sâm cứng lên.
Nàng cố ý đùa dai nhéo nhéo, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Phó Dư Sâm đỏ mặt.
Phó Dư Sâm biết chỗ này không thích hợp làm loại chuyện này, tập trung ý chí, nói: Ta khát, muốn uống nước! Yết hầuhắn rất đau, lỗ tai cũng đau, khó chịu nói không nên lời.
Ở bên ngoài luôn có gã sai vặt đốt lò nấu nước, Chu Nhan và Bích Vân không đợi sai bảo liền tự rót trà bưng vào.
Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm bưng nước uống, liền bảo Bích Vân đi gọi Quan tuyết đến y doanh tìm phụ thân.
Chờ Phó Dư Sâm uống xong một ly trà, nàng bảo mọi người lui xuống, sau đó cười hì hì nhìn Phó Dư Sâm: Phó Dư Sâm, chàng dựa vào trên nệm đi, thiếp ấn cho chàng một cái!
Phó Dư Sâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: Nàng định làm gì?
Từ Xán Xán ôn nhu cười: Chàng thử xem rồi biết!
Phó Dư Sâm đưa tay cầm bàn tay mềm mại của Từ Xán Xán, nói: Trước trướng không tiện, chúng ta đến sau trướng đi!
Sau trướng, trên mặt đất trải ra một tấm vải dày, mặt trên vải dầu là giường đệm gấm, phía trên có gối đầu, chính là cái Từ Xán Xán thường dùng.
Từ Xán Xán ý bảo Phó Dư Sâm dựa vào trên nệm gấm, còn mình thì ngồi lên người Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm không nghĩ đến nàng dùng loại tư thế này để xoa bóp, mặc dù thân thể không thoải mái, nhưng tâm tình cũng rất tốt.
Từ Xán Xán giơ tay gỡ tóc Phó Dư Sâm xuống, để tóc dài rũ xuống, thế này mới bắt đầu mát xa cho hắn.
Phó Dư Sâm cảm thấy tay Từ Xán Xán đặt tại trên đầu mình, tuy rằng lực đạo không lớn, nhưng ấn đúng huyệt vị, làm hắncực kỳ thoải mái, đau đầu giống như cũng giảm bớt không ít, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Từ Xán Xán vẫn ngồi trên người hắn , thấy hắn ngủ thì vội vàng ngồi xuống, cúi đầu hôn lên mặt hắn một cái, sau đó quỳ ở đó nhìn Phó Dư Sâm —— nàng muốn nhìn ánh mắt Phó Dư Sâm một chút xem có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng nàng rút ra kết luận —— lông mi Phó Dư Sâm quá đen dày, xa xa nhìn qua giống như là được vẽ.
Từ Xán Xán thấp giọng nở nụ cười, hôn lên mí mắt Phó Dư Sâm một cái, tiếp tục mát xa cho hắn.
Lúc mát xa đùi Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán đặc biệt dụng tâm —— cưỡi ngựa thời gian lâu như vậy, nơi đó của Phó Dư Sâm nhất định bị mài đến khó chịu.
Chờ Trác Sam dàn xếp năm vạn kỵ binh xong thì sắc trời đã tối, chỉ còn một chút ánh sáng ở chân trời phía tây, Trác Sam thế này mới rảnh đi bẩm báo Phó soái.
Lều lớn của Phó soái có nhiều quân lính vây quanh, rất bắt mắt, Trác Sam nhanh chóng đi đến.
Thính Vũ, Quan tuyết, Bích Vân và Chu Nhan đều đợi ngoài trướng, thấy Trác Sam đến, tất cả đứng lên.
Thính Vũ nghênh đón, thấp giọng nói: Trác phó đoàn luyện, đại soái đã nghỉ ngơi!
Trác Sam: ... Đại soái sao lại nghỉ sớm như vậy?
Nhưng mà hắn nghĩ lại nghĩ, thiếu phu nhân cũng theo đại soái, cảm thấy mình đã hiểu, nói: Thính Vũ, khi nào đại soái tỉnh, sai người đến báo cho ta một tiến, ta có việc cần bẩm báo!
Thính Vũ một bên đáp ứng, một bên tiễn Trác Sam đi.
Chu Nhan thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán vẫn không có động tĩnh, liền để Thính Vũ đốt lò, nàng và Bích Vân bắt đầu nấu cơm —— vẫn không thể để công tử và thiếu phu nhân ăn binh lính đại táo!( chế độ ăn tập thể có tiêu chuẩn thấp nhất)
Cơm vừa làm xong thì thấy Từ Thuận Hòa mang hòm thuốc đến.
Đám người Bích Vân không dám ngăn ngoại lão gia, hai mặt nhìn nhau, đều không nói lời nào.
Từ Thuận Hòa đến, không đợi ông mở miệng nói, Chu Nhan nhân tiện nói: Tiên sinh xin chờ một chút, nô tỳ đi vào bẩm báo thiếu phu nhân.
Dứt lời, nàng liền vào trướng trước, quay về hướng rèm cửa bẩm báo nói: Thiếu phu nhân, ngoại lão gia đến xem người!
Nàng vừa dứt lời, Từ Xán Xán liền vén rèm đi ra, trên mặt mang theo vui mừng cười: Phụ thân đến rồi à? Mau mời ông lão nhân gia vào!
Chu Nhan quan sát nàng một cái, thấy nàng búi tóc không loạn, quần áo chỉnh tề, không khỏi cười thầm mọi người nghĩ nhiều.
Từ Xán Xán nhìn thấy phụ thân, cục kỳ vui mừng, sai người ngâm trà, lại tự mình rửa hoa quả cho phụ thân, rất là bận rộn.
Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi làm việc không ngừng, liền đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng một cái: Ngồi xuống đi rồi hãy nghe ta nói!
Bích Vân và Chu Nhan hầu hạ bên cạnh: ... Ngoạilão gia cũng không ngẫm lại thân phận của thiếu phu nhân, sao lại có thểnói đánh là đánh
Từ Xán Xán lại cười hì hì che đầu: Phụ thân, người có chuyện gì vậy?
Từ Thuận Hòa nhìn khuôn mặt còn chút trẻ con của Từ Xán Xán, trong lòng nói không nên tư vị gì. Nữ nhi mới mười lăm tuổi, lập gia đình thì hơi sớm; mặc dù được một hiền tế tốt, nhưng thân thể hiền tế này cũng quá kém!
Ông đưa tay vỗ vỗ tay Từ Xán Xán, ôn nhu nói: Ta thấy sắc mặt con rể hình như không được tốt cho lắm nên đến xem.
Từ Xán Xán nghe vậy, cũng hơi lo lắng, nhân tiện nói: Phó Dư Sâm đang ngủ, con đi gọi chàng ấy dậy!
Phó Dư Sâm đã tỉnh.
Từ Xán Xán đi vào, thấy mắt phượng hắn như trợn mà không trợn, đến ngồi trên nệm gấm: Phó Dư Sâm, phụ thân đến xem mạch tượng cho chàng.
Phó Dư Sâm vốn dĩ lạnh phát run, nghe vậy liền muốn ngồi dậy, nhưng mà đau đầu, lỗ tai đau, cuống họng đau, toàn thân xương cốt cũng đau, yết hầu sưng lên ngay cả nói cũng không ra hơi.
Từ Xán Xán thấy hắn như vậy, trong lòng hoảng loạn: Thiếp gọi phụ thân vào, chàng không nên ngồi dậy!
Phó Dư Sâm vừa tỉnh dậy thì cảm thấy mình cả người rét run, xương cốt cũng đau, cho nên cũng không nhún nhường nữa, nằm xuống lại.
Từ Thuận Hòa chẩn mạch xong, lại nhìn yết hầu của Phó Dư Sâm, thế này mới nói: Thiên chất bẩm sinh không đủ khí huyết mệt mỏi, bên trong có hư hỏa xâm nhập làm cổ họng khí huyết tắc nghẽn. Ta ra ngoài viết đơn thuốc, nấu thuốc uống trước rồi nói sau!
Lại nói: Sau khi uống loại thuốc này xong, tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn, nhưng mà cũng phải uống, nhất định sẽ khỏi hẳn.
Phó Dư Sâm muốn nói chuyện, lại phát không ra tiếng nào, đành phải nhắm hai mắt lại.
Từ Xán Xán đưa phụ thân ra ngoài.
Ở trước mặt Phó Dư Sâm nàng không dám khóc, đến trướng trước, hai mắt đẫm lệ thấp giọng hỏi Từ Thuận Hòa: Phụ thân, Phó Dư Sâm rốt cuộc làm sao vậy?
Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi khóc, trong lòng cũng khó chịu, nhân tiện nói: Xán Xán không khóc. Con rể chẳng qua là mệt nhọc quá độ thôi! Thân thể Phó soái quá yếu, tuy rằng luôn luôn được điều dưỡng, nhưng hơi không chú ý thì lập tức xảy ra chút vấn đề.
Ông đưa tay vỗ vỗ lưng Từ Xán Xán, an ủi nói: Con phải tin tưởng y thuật của phụ thân!
Từ Xán Xán dùng khăn lau nước mắt, đỏ mắt nhìn Từ Thuận Hòa: Phụ thân, người nhất định phải chữa khỏi cho Phó Dư Sâm, nếu có gì không may xảy ra với chàng, hoặc bị cái gì khác? một sợi dây thừng con cũng theo chàng ấy! Nàng quá yêuPhó Dư Sâm, không thể không có hắn, nếu Phó Dư Sâm chết, thì nàng cũng không muốn sống!
Từ Thuận Hòa thấy Từ Xán Xán thương tâm như thế, trong lòng cũng khó chịu, nói: Ngươi cũng biết uy hiếp phụ mẫu rồi!
Đột nhiên Từ Xán Xán tỉnh ngộ, bản thân làm tổn thương phụ thân! Nàng dựa vào người phụ thân khóc rống lên.
Phó Dư Sâm nằm ở trong trướng, hỗn loạn nghe được Từ Xán Xán nói —— nếu có gì không may xảy ra với chàng, hoặc bị cái gì khác? một sợi dây thừng con cũng theo chàng ấy , trong lòng không khỏi một trận thê lương.
Từ Xán Xán không thể không có hắn, hắn sao có thể cam lòng bỏ Từ Xán Xán mà đi?
Nhưng mà quy luật sinh tử, cho dù hắn mãnh mẽ hơn nữa, cũng không làm gì được vận mệnh này...
Bích Vân và Chu Nhan nấu thuốc xong thì đưa vào nội trướng.
Từ Xán Xán ở bên ngoài mắt khóc đều sưng lên, nhưng đến trước mặt Phó Dư Sâm, tuy rằng Phó Dư Sâm đã ngủ mê man, song trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười xinh đẹp, thổi chén thuốc cho bớt nóng rồi đút cho Phó Dư Sâm.
Đến lúc này, Từ Xán Xán cũng bình tĩnh lại. Nàng trước bảo Chu Nhan lấy cái gối lớn lót dưới người Phó Dư Sâm, để Bích Vân bưng chén thuốc, còn bản thân nâng Phó Dư Sâm dậy để hắn dựa vào người mình, dùng thìa bạc nhỏ nếm nếm thử, cảm thấy độ ấm vừa phải, mới bắt đầu đút cho Phó Dư Sâm.
Kỳ thật chén thuốc rất đắng, còn có mùi là lạ, nhưng vì Từ Xán Xán lo cho Phó Dư Sâm nên không thấy đắng chút nào.
Chờ đút xong chén thuốc, người Từ Xán Xán ra đầy mồ hôi, dính trên người khó chịu muốn chết.
Lúc Phó Dư Sâm tỉnh lại, mắt phượng hơi mở nhìn Từ Xán Xán, nháy mắt một cái.
Từ Xán Xán vội vàng ghé sát vào.
Môi Phó Dư Sâm hơi mấp máy, nói là Bảo Thính Vũ mời Trác Sam đến . Bây giờ hắn bị bệnh cần giao mọi việc lại cho Trác Sam, như vậy mới không làm lỡ hành trình hồi kinh. Trác Sam là tâm phúc của hắn, có thể tín nhiệm được.
Từ Xán Xán gật đầu, đứng dậy bảo Chu Nhan: nói Thính Vũ đi mời Trác phó đoàn luyện đến!
Sau khi Chu Nhan ra ngoài, Từ Xán Xán lại dặn Bích Vân: Bưng một chén nước sôi và một chén nước muối nhạt đến đây! Phụ thân nói Phó Dư Sâm ngoại trừ uống thuốc, còn phải uống nước nhiều, mặt khác phải dùng nước muối nhạt xúc miệng.
Thính Vũ nhanh chóng dẫn Trác Sam vào.
Trác Sam biết Phó soái nhiều bệnh, vốn đang nghi hoặc mấy tháng chinh phạt hải tặc Việt quốc này saoPhó soái không bị bệnh, không nghĩ tới lại ngã bệnh trên đường.
Từ Xán Xán thấy Trác Sam vào, vội vànglánh đi ra ngoài.
Trác Sam vào trong không lâu thì bước ra, hắn vừa ra khỏi trướng, liền nhìn thấy một thiếu phụ nho nhỏ xinh đẹp ngồi trênnệm, da thịt trắng tuyết, mặt mày như họa, lông mi dài ướt sũng, đang nhìn rèm cửa buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phu nhân Phó soái, trái tim nhảy rộn ràng, vội vàng lui xuống.
Sau khi mang thân binh hộ vệ đi thật xa, Trác Sam cảm thán ở trong lòng: nhìn vào tướng mạo, thiếu phu nhân và Phó soái đúng là trời sinh một cặp!
Chờ Trác Sam rời đi, Từ Xán Xán vội vàng bước vào trong.
Phó Dư Sâm lại bắt đầu ngủ mê man.
Từ Xán Xán bước đến sờ sờ trán hắn, phát hiện vẫn nóng dọa người.
Nàng biết Phó Dư Sâm ngã bệnh, bản thân không thể bị bệnh, liền bảo Chu Nhan cầm một cái mỏng khác đến, cởi áo khoác của Phó Dư Sâm ra rồi nằm xuống bên cạnh.
Từ Xán Xán quay lưng với Phó Dư Sâm, nghe tiếng hít thở ồ ồ của Phó Dư Sâm, hỗn loạn, qua một lúc lâu mới ngủ được.
Lúc nửa đêm, Từ Thuận Hòa đến lại. Ông lấy một viên thuốc nâu thẫm trong hộp ngọc đưa cho Từ Xán Xán: Bỏ viên thuốc này vào nước đợi tan ra rồi cho hắn uống!
Từ Xán Xán gật đầu, đưa phụ thân đến trướng ngoài nghỉ tạm, rồi đi hầu hạ Phó Dư Sâm uống thuốc.
Lúc Phó Dư Sâm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa.
hắn cảm thấy miệng nửa ngọt nửa đắng, vừa có mùi thuốc, lại có vị mật ong; bên người ấm áp, là Từ Xán Xán đang dựa sát vào người hắn ngủ.
Bàn tay Phó Dư Sâm luồn vào trong cổ áo Từ Xán Xán, phát hiện người nàng đầy mồ hôi, chắc là vì người mình phát sốt nên làm thân thể nàng nóng ra mồ hôi.
hắn sờ soạng vài cái, Từ Xán Xán liền tỉnh. Nàng mở to mắt, thấy Phó Dư Sâm đã tỉnh, trong lòng vui vẻ, tay chân loạn giơ lên: Phó Dư Sâm, chàng tỉnh?
nói xong cũng thấy bản thân thật ngốc —— mắt đã mở thì không phải tỉnh sao?!
Phó Dư Sâm ho nhẹ một cái, phát hiện yết hầu đã không còn cảm giác sưng đau tắc nghẽn: Xán Xán ——
hắn thanh âm thô ách, nhưng lại làm mũi Từ Xán Xán đau xót rơi lệ: Phó Dư Sâm, chàng rốt cục tỉnh!
Nàng cực kỳ kích động, vội nhào vào lòng Phó Dư Sâm, nhưng lại dừng lại vào giây cuối cùng, ánh mắt rưng rưng nhìn Phó Dư Sâm, sau đó mặt nhẹ nhàng dán lên mặt Phó Dư Sâm, ôn nhu cọ xát.
Phó Dư Sâm cuối cùng cũng hết sốt, da thịt lạnh mà mềm, cọ thực thoải mái. Phó Dư Sâm cũng cảm thấy thân thể thoải mái,hắn đưa tay vuốt lưng Từ Xán Xán, cảm thấy Từ Xán Xán cũng gầy không ít, trên lưng toàn là xương.
Sau khi Từ Xán Xán âu yếm một hồi, liền đứng dậy mở cửa xe ra bảo Bích Vân và Chu Nhan bưng nước bưng cháo.
Từ khi Phó Dư Sâm hôn mê, Trác Sam giấu diếm bệnh tình của Phó Dư Sâm, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của hắn tiếp tục hành quân, những ngày qua đại quân chưa từng vì Phó Dư Sâm bệnh mà dừng lại.
Từ Xán Xán ở trên xe hầu hạ Phó Dư Sâm, Bích Vân và Chu Nhan ngồi trên xe vận chuyển hành lý, nấu thuốc cho Phó Dư Sâm đều làm trên xe này.
Chu Nhan, Bích Vân và Thính Vũ bọn họ nghe nói công tử tỉnh, đều vui mừng khôn xiết, vội vàng làm việc, sau một lúc Bích Vân liền bưng nước sôi vào.
Nàng đưa chén nước sôi cho Từ Xán Xán, cười khanh khách nói: Thiếu phu nhân, Chu Nhan đang hầm cháo!
Từ Xán Xán gật đầu: Ừ. Ngươi đi nói lại với nàng, bảo nàng đem cháo hầm nghiền nát, rồi bỏ thêm chút đường phèn!
Bích Vân đáp Vâng , liền lui xuống.
Từ Xán Xán một bên đút Phó Dư Sâm uống nước, một bên nói liên miên: Phụ thân mấy ngày nay vất vả, có một ít thuốckhông mua được, nên ông dẫn Thường Liễu trèo đèo lội suối để tìm —— chàng về sau phải hiếu thuận với ông!
Ánh mắt Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn nàng. hắn cảm thấy Từ Xán Xán thật sự gầy đi rất nhiều, lúc đầu cằm đầy đặn mượt mà bây giờ cũng biến thành cằm nhọn, ban đầu khuôn mặt trắng hồng cũng trở nên có chút trắng bệch, không khỏi một trận đau lòng.
Từ Xán Xán dùng thìa bạc đút hắn uống nước, không nghĩ đến đút hơi vội nên nước chảy xuống theo khóe miệng Phó Dư Sâm. Nàng quên cả việc lấy khăn lau, vội vàng liếm sạch.
Phó Dư Sâm đưa tay đè đầu nàng lại, sau đó ngậm lấy môi Từ Xán Xán.
Hai người trằn trọc thật lâu sau.
Từ Xán Xán sờ sờ chăn, phát hiện phía dưới Phó Dư Sâm đã có phản ứng, nàng không dám làm chuyện này với Phó Dư Sâm, sợ tổn hại thân thể Phó Dư Sâm, liền cố ý cười giãy dụa: Phó Dư Sâm, thiếp đi xem cháo hầm xong chưa!
Dứt lời, Từ Xán Xán mở cửa xe ra.
Mở cửa xe thì nàng quay lại nở nụ cười ngọt ngào với Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm thấy nàng bướng bỉnh, không khỏi cũng cười.
Từ Xán Xán đút Phó Dư Sâm ăn cháo xong, mới nói: Phó Dư Sâm, chàng đoán chúng ta sắp đến nơi nào?
Phó Dư Sâm mỉm cười nhìn nàng: Ta mê man mấy ngày?
Từ Xán Xán đếm ngón tay tính: Ừ, chàng hôn mê hết bốn ngày ba đêm! Nàng mềm mại dựa sát vào Phó Dư Sâm, thấp giọng nói: Thiếp lo lắng muốn chết...
/226
|