Bên trong Sùng Chính điện màn che tầng tầng lớp lớp, trong lư hương hương thơm lượn lờ, hương từ Tây Vực tỏa ra khắp nơi trong điện.
Vĩnh An Đế đang đứng trước án thư trong tẩm điện, đứng sau Cổ thị mới được phong làm mỹ nhân, nắm bàn tay tuyết trắng của nàng luyện viết chữ.
Chỉ hai tháng thánh sủng ngắn ngủi, Cổ thị đã toát lên vẻ phong tình của một thiếu phụ, dáng người xinh đẹp, diễm lệ vô song. Nàng viết xong một chữ Thánh , liền phóng mị nhãn như tơ nhìn Vĩnh An Đế, âm thanh cực kỳ nhu mị hỏi: Quan gia, ngài thấy chữ này của thiếp thế nào? .
Vĩnh An Đế lại cười nói: Chữ viết của khanh khanh cực kỳ tốt! Phàm là nữ nhân ông sủng ái, Vĩnh An Đế đều gọi khanh khanh giống nhau, tránh việc xấu hổ khi cao hứng gọi sai.
Cổ thị giọng hờn dỗi: thật sao?
thật! Vĩnh An Đế luồn tay vào cổ áo của Cổ thị.
Cổ thị ngẩng đầu thở hổn hển, cơ thể run rẩy, cơ thể nhanh chóng mềm như nước mùa xuân dựa vào người Vĩnh An Đế.
Tôn Hoài Vũ đứng bên cạnh hầu hạ, đứng thẳng tựa như không nhìn thấy.
hắn ta nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thực ra đang rất loạn, không chú ý đến bên nà, tay phải nhất thời không nhịn được sờ vật trong túi áo.
Sau khi sờ sờ, xác nhận vật kia vẫn còn trong túi, hắn nhìn hộp nhỏ vàng ròng trên cái kệ phía tây, nuốt nước miếng, trái tim đập thình thịch.
Vĩnh An Đế nhanh chóng hưng phấn, dắt tay Cổ thị đến phía sau màn che vải satanh.
Đối với ông mà nói, thái giám giống như một đồ vật ở trong cung, là vật làm trang trí, không cần để ý đến.
Màn che theo động tác run rẩy bên trong mà đung đưa, Tôn Hoài Vũ tính thời gian, thấy thời gian đếnthì cầm cây phất trần, giả vờ đến kệ phủi bụi, thuận tay cầm hộp nhỏ kia.
hắn lấy thân thể che lại, run rẩy đổi cái gì đóở trong hộp kia.
Đổi xong, Tôn Hoài Vũ cố gắng khắc chế nỗi sợ, dùng sức che hộp lại.
Theo tiếng động, hộp mở ra.
Nghe âm thanh này, Tôn Hoài Vũ không khỏi run rẩy, liếc mắt nhìn long sàn, thấy động tác bên trongkhông dừng lại, trái tim mới bình tĩnh lại, đặt hộp vàng ròng để lại chỗ cũ, sau đó mới thoải mái phủi bụi trên kệ.
Chuyện tạm thời xong xuôi.
Vĩnh An Đế từ trên người Cổ thị nằm xuống, nằm ngửa trên giường thở gấp, trên người toàn là mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, môi cũng tím bầm.
Cổ thị cũng khóc lên, không lo trên người tàn tạ, xóc lên màn che gọi Tôn Hoài Vũ: Tôn công công... nhanh...mau mời ngự ý đến đây!
Tôn Hoài Vũ vội vàng bước vào, không để ý tới thân thể ngang dọc của Cổ thị, đưa tay đè ngực Vĩnh An Đế.
một lát sau, Vĩnh An Đế mới coi như tạm thời bình tĩnh lại, cố gắng hết sức nói: nhanh... nhanh truyền trẫm... chỉ... ý chỉ...tuyên...tuyên A... A Sâm hồi kinh... yết kiến Ông cảm thấy phản ứng lần này chỉ sợ là không còn nhiều thời gian, vội vàng tuyên Phó Dư Sâm về kinh, tránh xảy ra đại loạn.
Tâm tình Tôn Hoài Vũ phức tạp nhìn Vĩnh An Đế.
thật ra hắn hối hận, sớm học lão hồ ly Hoàng Lang kia nương nhờ Phó Dư Sâm, bây giờ đã lên thuyền giặc của Thư Liên Vân và Thư hoàng hậu, nghĩ xuống nhưng lại khó khăn.
Phủ đệ của Thái y viện Phong Địch cách Hoàng cung không xa, sau khi Vĩnh An Đế lên ngôi thì ban phủ cho ông ta, tạo thuận lợi cho ông ta vào cung xem mạch.
Lúc này, Phong Địch đang ngồi trên giường nhỏ trong nhà chính, uống trà nói chuyện phiếm với phu nhân Phong Hàn thị.
Phong Hàn thị vừa nói chuyện với phu quân vừa lấy dao nhỏ gọt quả hạch đào.
Bà bưng lên một đĩa đào cho Phong Địch: Lão gia cả ngày vất vả nên ăn một chút nhân đào bổ não!
Phong Địch cả một bụng tâm sự không có chỗ kể, chỉ hờ hững nhận dĩa nhỏ, bỏ một nhân đào vào miệng.
Phong Hàn thị liếc mắt nhìn ông, lại cười nói: Lão gia, không phải nói thánh thượng không được gần nữ sắc sao, sao lại bắt đầu sủng hạnh phi tần rồi hả? Mới phong mấy người... Cổ mỹ nhân, Trịnh quý nhân từng người đều cực kỳ yêu mị, sao Thư hoàng hậu không khuyên giải một hai?
Nhà mình chỉ có hai di nương, bà tự đắc cười cợt: Năm đó không phải Thư hoàng hậu rất thủ đoạn sao, làm cho cả hậu cung không có một hoàng tự, sao bây giờ lại ngồi không để các vị quyến rũ thánh thượng vậy? Chẳng lẽ bà ta muốn đợi hoàng thượng chết, để Ngọc Trân công chúa lên kế vị? Nhưng Đại Lương chúng ta không có tiền lệ nữ hoàng như vậy!
Phong Địch thật sự nghe không nổi nữa, thấp giọng nói: Bà phải chịu thiệt một lần thì mới nhớ lâu phải không? Chuyện hoàng thượng và Thư hoàng hậu là để một người theo nữ tắc như bà nghị luận sao?
Phong Hàn thị là kế thất của Phong Địch, lại gả thấp, xưa nay hung hăng, ở nhà xưng vương xưng báđã quen, lại thấy tướng công dám quát lớn mình, nhất thời tức giận muốn phát tác, nha hoàn Xuân Tấn bên ngoài bẩm báo: Bẩm lão gia phu nhân, Từ lão gia đến!
Nghe em rể Từ gia đến, Phong Hàn thị mới bỏ qua cho Phong Địch, giận dữ nói: đi gặp huynh đệ tốt của ông đi! Mặc dù tứ muội phu Từ Đình Hòa anh tuấn, nhưng nhân phẩm thật không chịu nổi, tham hoan háo sắc không biết xấu hổ, mấy năm trước coi trọng nha hoàn bên cạnh bà, thật đúng là mặt dày, không mấy ngày thì lại bỏ. Phong Hàn thị thật không vừa mắt hắn!
Phong Địch đang ưu sầu, nghe Từ Đình Hòa đến, nhất thời mừng rỡ, liền đứng dậy rời đi.
Nhìn dáng người vội vã của tướng công, Phong Hàn thị gắt một cái.
Phong Địch và Từ Đình Hòa không câu nệ tiểu tiết, vội vàng chắp tay rồi cùng nhau vào thư phòng.
Sau khi uống một hớp trà xanh, lúc này Từ Đình Hòa mới lên tiếng nói: Huynh trưởng, ý của Phó soái chính là để chúng ta tìm cách ngừng thuốc của thánh thượng!
Phong Địch cả kinh, vội vàng đứng dậy nhìn một chút, sau khi xác định cửa sổ đều đóng chặt, lại điđến cửa ló đầu xem, lại thấy gã sai vặt thiếp thân đứng bên ngoài, rồi mới trở lại ngồi trên giườngnhỏ, cách một cái bàn nói với Từ Đình Hòa, thấp giọng nói: Ý của Phó soái là gì?
Từ Đình Hòa cười: Nếu chúng ta đã đứng cùng chiến tuyến với Phó soái, lấy Phó Soái long tư phượng biểu sao lại để bọn phàm phu tục tử như chúng ta phỏng đoán? Kỳ thật, ông đoán được, Phó soái muốn Vĩnh An Đế sống đến khi hắn khống chế được triều đình! Nhưng mà, những lời này ông tuyệt đối sẽ không nói với Phong Địch, đặc biệt Phong Địch là người sợ vợ, nếu không cẩn thận tiết lộ cho thê tử, bí mật này không còn bảo đảm!
Phong Địch thở dài, nói: Vi huynh ngày mai tiến cung khuyên giải thánh thượng.
Thánh thượng không phải mỗi ngày buổi tối giờ hợi uống thuốc sao? Từ Đình Hòa mỉm cười, Huynh trưởng đi ngay bây giờ đi , miễn cho đêm dài lắm mộng!
Huyện lệnh Lan Khảo Hàn Tử Hiên là cháu trai bà con xa với nhạc phụ cúng tế ở Quốc Tử Giám Hàn Khánh Trung của Từ Đình Hòa, sớm thông qua Từ Đình Hòatheo Phó Dư Sâm, bởi vậy phu nhân Hàn Trần Thị củaHàn Tử Hiên đối với Từ Xán Xán dặc biệt kính cẩn.
Nàng an bài cho Phó Dương và bọn thị vệ ở tiền viện mà Hàn Tử Hiên hằng ngày nghỉ ngơi, sau đó dẫn theo nữ nhi đi đón Từ Xán Xán, thu xếp ở trong hậu hoa viên Tú Lâu.
Hành lý của Từ Xán Xán đã được Phó Dương đưa vào lầu hai của Tú Lâu.
Từ Xán Xán mang theo Chu Nhan và Bích Vân vào Tú Lâu, không khỏi tò mò đánh giá một hồi.
Chỗ Tú Lâu này ở tiểu hoa viên sau phòng của Hàn Trần thị, chỉ là một cái nhà nhỏ hai tầng, lầu mộtlà phòng sinh hoạt hằng ngày, lầu hai là phòng ngủ, nước sơn hồng đã sớm phai màu, thoạt nhìn rất cũ nát, nhưng cũng may sạch sẽ.
Thấy Từ Xán Xán đánh giá nước sơn hồng loang lổ nhiều điểm trên tay vịn gỗ, Hàn Trần thị xưa nay hiếu thắng, mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng quỳ gối hành lễ, nhẹ giọng nói: Trong nhà đơn sơ, để thiếu phu nhân chê cười rồi!
Từ Xán Xán cười nhìn Từ Hàn thị. Từ Hàn thị là một phu nhân ba mươi tuổi, ngày thường cao mà gầy, thoạt nhìn thật sự như cây sào trúc mộc ở đây.
Trong lòng nàng im lặng tính toán bối phận, sau đó nói: Hàn phu nhân không cần khách khí, lại nóitiếp chúng ta cũng coi như là thân thích, ta không thiếu được gọi ngươi một tiếng Biểu tẩu đó!
Từ Hàn thị vội vàng cúi đầu nói: không dám không dám!
Khách và chủ ngồi trên tháp ở lầu một.
Tháp này được làm từ gậy trúc, đáng tiếc là trúc thô, Từ Xán Xán gần đây hưởng thụ quen rồi, cái mông có chút đau.
Chu Nhan rất có mắt, nhéo nhéo tay Bích Vân, để Bích Vân ở lại, nàng lên lầu lật hành lý.
Sau khi một nha hoàn xấuvà một lão ma marót trà, Hàn thị thế này mới hạ thấp người nói: Thiếu phu nhân, thiếp thân cả gan để tiểu nữ thỉnh an ngài.
Từ Xán Xán thấy nàng câu nệ như thế, cũng hơi không được tự nhiên, nhân tiện nói: Ngươi quá khách khí!
Nàng vốn dĩ nghĩ Hàn phu nhân giống như củi khô, nữ nhi nhất định cũng gầy như vậy, bởi vậy khimột cô nương đầy đặn xinh đẹp tiến vào thỉnh an nàng, Từ Xán Xán có chútkhông thể tin vào hai mắt mình, nhìn Hàn phu nhân bên cạnh nói: Này, đây là lệnh ái?
Hàn phu nhân vội hạ thấp người nói: Tiểu nữ liễu yếu đào tơ, để thiếu phu nhân chê cười rồi!
Lại nhìn nữ nhi đang nhìn lén Từ Xán Xán nói: Mỹ nương, ngươi lại bướng bỉnh!
cô nương được gọi là Mỹ Nươngrất quen thuộc quỳ gối hành lễ: Mỹ nương gặp qua biểu di! Nàng cũng không sợ người, ngẩng đầu cười hì hì nhìn Từ Xán Xán, một đôi lê xoáy lúc ẩn lúc hiện, rất xinh đẹp cười khẽ.
Từ Xán Xán còn có chút sững sờ, lại nói không nên lời —— theo đại bá đại nương bên kia chú ý, Từ Nghi Liên là biểu di của Hàn Mỹ Nương, vậy nàng cũng là biểu di của Hàn Mỹ Nương!
Chính là, nàng cũng không biết vì sao, vẫn cảm thấy được kêu một tiếng Biểu di rất không thích.
Vẻ mặt Hàn Mỹ Nương cười ngây ngô, bộ ngực đầy đặn, mắt hai mí to cười đến thực sáng lạn: Biểu di, mỹ nương rất thích rất thích ngài, mỹ nương ngồi bên cạnh ngàiđược không?
Từ Xán Xán cảm thấy là lạ, nhưng lại ngại mặt mũi, vẫn mời biểu ngoại nữ ngây ngô hoạt bát đángyêu này ngồi xuống.
Hàn Mỹ Nương chăm chú ngồi sát bên Từ Xán Xán, xinh đẹp làm ra các loại vẻ mặt đáng yêu, thì thầmnói không ngừng.
Từ Xán Xán đứng ngồi không yên, rũ mắt xuống nhìn bộ ngựclớn của Hàn Mỹ Nương gần trong gang tấc, nghĩ rằng: ngực nha đầu này còn lớn hơn ta không ít!
Nàng mỉm cười mở miệng hỏi Hàn Trần thị: Hàn phu nhân, năm nay lệnh ái bao nhiêu xuân xanh? Hàn phu nhân nói chuyện làm vẻ nho nhã, nàng cũng chỉ đành phải bỏ qua.
Hàn Trần thị còn chưa kịp nói chuyện, Hàn Mỹ Nương liền uốn éo vòng eo, ngây thơ nói: Biểu di, sinh nhật củaMỹ Nương là tháng tám, năm nay đã mười sáu tuổi!
Từ Xán Xán: ... Còn một tiếng Biểu di , rõ ràng còn lớn hơn so với nàng!
Nàng nhìn vòng tay hổng bảo vàng ròng, có chút luyến tiếc làm lễ gặp mặt, liền bảo Bích Vân: Đem vòng tay vàng ròng tôm tu kia của tađến đây!
Bích Vân nghe nàng nói vòng tay vàng ròng tôm tu , thì biết Từ Xán Xán nói đến vòng tay làm riêng để thưởng cho người khác, liền cười đáp, đi trên lầu lấy.
Nhậnvòng tay vàng ròng tôm tu Bích Vân dâng lên, Từ Xán Xán cười cười, cầm tay trắng noãn thon dài của Hàn Mỹ Nương, đeo lên cổ tay nàng, lôi kéo Hàn Mỹ Nương đang muốn tạ ơn, thuận miệng hỏi: đã nói đến việc hôn nhân chưa?
trên mặt Từ Hàn thị nhất thời hiện ra vẻ tự đắc, cung kính quỳ gối hành lễ, trả lời: Bẩm thiếu phu nhân, phụ nhân Mỹ Nương nói nam nhân huyệnLan Khảo cằn cỗi lỗ mãng, tính chờ vềBiện Kinh rồi làm mai cho nàng.
Từ Xán Xán: ... Đây là nói nữ nhi xinh đẹp, muốn gả cao sao?!
Nàng cũng nói không nên lời vì sao, chính là cảm thấy nói chuyện với hai mẹ con này rất mệt, liền cố ý ngáp một cái.
Bích Vân theo nàng đã lâu, lập tức cười hì hì nói: Hàn phu nhân, thiếu phu nhân nhà ta ngồi xe ngựa rất lâu đó!
Hàn Trần thị nghe thấy Huyền Ca hiểu rõ nhã ý, tùy ý nói hai câu, rồi dẫnnữ nhi và nha hoàn vú già lui xuống.
Chu Nhan cầm nệm và gối gấm đến, trảilên tháp, hầu hạ Từ Xán Xán dựa vào đệm, thế này mới nói: Thiếu phu nhân, nếu không ngài nghỉ ngơi trước, nô tỳ và Bích Vân đi thu dọn phòng ngủ trên lầu?
Từ Xán Xán nghiêng thân thể xoa mông đau, thoải mái dựa trên tháp, lười biếng nói: Đem phòng ngủmột lần nữa dọn sạch! Đối với phòng ngủ của Biểu ngoại sinh nữ còn lớn hơn nàng, mặc dù Hàn Trần thị đã cho người quét dọn qua, nhưngnàng vẫn lo lắng.
Chu Nhan đáp Vâng , trước lâu tay sạch sẽ lột vài quả quýt cho Từ Xán Xán, thế này mới cùng Bích Vân lên lầu dọn dẹp.
Khi trời tối, Hàn Trần thị tự mình dẫn nữ nhi và nha hoàn a ma đưa cơm tối đến.
Bích Vân và Chu Nhan không cho các nàng vào ngay lập tức, mà là thử khay đồ ăn trên tay nha hòan và ma ma.
Hàn Trần thị rất có lòng, sai người chuẩn bị cơm tối là bánh bao nhỏ bột ngô, mấy đĩa dầu vừng trộn dưa muối và nồi cháo nhỏ thơm phức.
Lúc Từ Xán Xán dùng cơm, Hàn Trần thị và Hàn Mỹ Nương cũng theo Bích Vân với Chu Nhan cùng nhau hầu hạ.
Hàn Mỹ Nương giống như cố ý ăn mặc, trên đầu cài một đôi châu hoa tinh xảo, cổ tay đeo vòng tay Từ Xán Xán tặng, trên người mặc là áo hai lớp trắng và giầy đỏ thêu hoa mai, bên trong là áo ngực màu tím, bộ ngực trắng nõn lộ lộ ra một ít, trên mặt cũng trang điểm chải chuốt, lộ ra lụa hồng hai bên búi tóc, cả người nhìn qua trắng ngần, quả thực như quả cầu nhung làm cho người ta muốn xoa nắn trên người nàng một hồi, xem có phải đầy đặn mềm mại hay không.
Trong lòng Từ Xán Xán cảm thấy thân hình Hàn Mỹ Nương chính là một trong những loại nam nhân muốn có nhất!
Sau đó, Từ Xán Xán buông đũa xuống, nhéo trên lưng Hàn Mỹ Nương một chút, sau đó lại cười nói: Ha ha, Mỹ Nương thật đáng yêu!
Hàn Mỹ Nương được Từ Xán Xán nhéo ngứa thịt, cười cười run rẩy hết cả người: Biểu di nha...
Hàn Trần thị: ... Tiểu nữ rất được thiếu phu nhân yêu thích...
Vĩnh An Đế đang đứng trước án thư trong tẩm điện, đứng sau Cổ thị mới được phong làm mỹ nhân, nắm bàn tay tuyết trắng của nàng luyện viết chữ.
Chỉ hai tháng thánh sủng ngắn ngủi, Cổ thị đã toát lên vẻ phong tình của một thiếu phụ, dáng người xinh đẹp, diễm lệ vô song. Nàng viết xong một chữ Thánh , liền phóng mị nhãn như tơ nhìn Vĩnh An Đế, âm thanh cực kỳ nhu mị hỏi: Quan gia, ngài thấy chữ này của thiếp thế nào? .
Vĩnh An Đế lại cười nói: Chữ viết của khanh khanh cực kỳ tốt! Phàm là nữ nhân ông sủng ái, Vĩnh An Đế đều gọi khanh khanh giống nhau, tránh việc xấu hổ khi cao hứng gọi sai.
Cổ thị giọng hờn dỗi: thật sao?
thật! Vĩnh An Đế luồn tay vào cổ áo của Cổ thị.
Cổ thị ngẩng đầu thở hổn hển, cơ thể run rẩy, cơ thể nhanh chóng mềm như nước mùa xuân dựa vào người Vĩnh An Đế.
Tôn Hoài Vũ đứng bên cạnh hầu hạ, đứng thẳng tựa như không nhìn thấy.
hắn ta nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thực ra đang rất loạn, không chú ý đến bên nà, tay phải nhất thời không nhịn được sờ vật trong túi áo.
Sau khi sờ sờ, xác nhận vật kia vẫn còn trong túi, hắn nhìn hộp nhỏ vàng ròng trên cái kệ phía tây, nuốt nước miếng, trái tim đập thình thịch.
Vĩnh An Đế nhanh chóng hưng phấn, dắt tay Cổ thị đến phía sau màn che vải satanh.
Đối với ông mà nói, thái giám giống như một đồ vật ở trong cung, là vật làm trang trí, không cần để ý đến.
Màn che theo động tác run rẩy bên trong mà đung đưa, Tôn Hoài Vũ tính thời gian, thấy thời gian đếnthì cầm cây phất trần, giả vờ đến kệ phủi bụi, thuận tay cầm hộp nhỏ kia.
hắn lấy thân thể che lại, run rẩy đổi cái gì đóở trong hộp kia.
Đổi xong, Tôn Hoài Vũ cố gắng khắc chế nỗi sợ, dùng sức che hộp lại.
Theo tiếng động, hộp mở ra.
Nghe âm thanh này, Tôn Hoài Vũ không khỏi run rẩy, liếc mắt nhìn long sàn, thấy động tác bên trongkhông dừng lại, trái tim mới bình tĩnh lại, đặt hộp vàng ròng để lại chỗ cũ, sau đó mới thoải mái phủi bụi trên kệ.
Chuyện tạm thời xong xuôi.
Vĩnh An Đế từ trên người Cổ thị nằm xuống, nằm ngửa trên giường thở gấp, trên người toàn là mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, môi cũng tím bầm.
Cổ thị cũng khóc lên, không lo trên người tàn tạ, xóc lên màn che gọi Tôn Hoài Vũ: Tôn công công... nhanh...mau mời ngự ý đến đây!
Tôn Hoài Vũ vội vàng bước vào, không để ý tới thân thể ngang dọc của Cổ thị, đưa tay đè ngực Vĩnh An Đế.
một lát sau, Vĩnh An Đế mới coi như tạm thời bình tĩnh lại, cố gắng hết sức nói: nhanh... nhanh truyền trẫm... chỉ... ý chỉ...tuyên...tuyên A... A Sâm hồi kinh... yết kiến Ông cảm thấy phản ứng lần này chỉ sợ là không còn nhiều thời gian, vội vàng tuyên Phó Dư Sâm về kinh, tránh xảy ra đại loạn.
Tâm tình Tôn Hoài Vũ phức tạp nhìn Vĩnh An Đế.
thật ra hắn hối hận, sớm học lão hồ ly Hoàng Lang kia nương nhờ Phó Dư Sâm, bây giờ đã lên thuyền giặc của Thư Liên Vân và Thư hoàng hậu, nghĩ xuống nhưng lại khó khăn.
Phủ đệ của Thái y viện Phong Địch cách Hoàng cung không xa, sau khi Vĩnh An Đế lên ngôi thì ban phủ cho ông ta, tạo thuận lợi cho ông ta vào cung xem mạch.
Lúc này, Phong Địch đang ngồi trên giường nhỏ trong nhà chính, uống trà nói chuyện phiếm với phu nhân Phong Hàn thị.
Phong Hàn thị vừa nói chuyện với phu quân vừa lấy dao nhỏ gọt quả hạch đào.
Bà bưng lên một đĩa đào cho Phong Địch: Lão gia cả ngày vất vả nên ăn một chút nhân đào bổ não!
Phong Địch cả một bụng tâm sự không có chỗ kể, chỉ hờ hững nhận dĩa nhỏ, bỏ một nhân đào vào miệng.
Phong Hàn thị liếc mắt nhìn ông, lại cười nói: Lão gia, không phải nói thánh thượng không được gần nữ sắc sao, sao lại bắt đầu sủng hạnh phi tần rồi hả? Mới phong mấy người... Cổ mỹ nhân, Trịnh quý nhân từng người đều cực kỳ yêu mị, sao Thư hoàng hậu không khuyên giải một hai?
Nhà mình chỉ có hai di nương, bà tự đắc cười cợt: Năm đó không phải Thư hoàng hậu rất thủ đoạn sao, làm cho cả hậu cung không có một hoàng tự, sao bây giờ lại ngồi không để các vị quyến rũ thánh thượng vậy? Chẳng lẽ bà ta muốn đợi hoàng thượng chết, để Ngọc Trân công chúa lên kế vị? Nhưng Đại Lương chúng ta không có tiền lệ nữ hoàng như vậy!
Phong Địch thật sự nghe không nổi nữa, thấp giọng nói: Bà phải chịu thiệt một lần thì mới nhớ lâu phải không? Chuyện hoàng thượng và Thư hoàng hậu là để một người theo nữ tắc như bà nghị luận sao?
Phong Hàn thị là kế thất của Phong Địch, lại gả thấp, xưa nay hung hăng, ở nhà xưng vương xưng báđã quen, lại thấy tướng công dám quát lớn mình, nhất thời tức giận muốn phát tác, nha hoàn Xuân Tấn bên ngoài bẩm báo: Bẩm lão gia phu nhân, Từ lão gia đến!
Nghe em rể Từ gia đến, Phong Hàn thị mới bỏ qua cho Phong Địch, giận dữ nói: đi gặp huynh đệ tốt của ông đi! Mặc dù tứ muội phu Từ Đình Hòa anh tuấn, nhưng nhân phẩm thật không chịu nổi, tham hoan háo sắc không biết xấu hổ, mấy năm trước coi trọng nha hoàn bên cạnh bà, thật đúng là mặt dày, không mấy ngày thì lại bỏ. Phong Hàn thị thật không vừa mắt hắn!
Phong Địch đang ưu sầu, nghe Từ Đình Hòa đến, nhất thời mừng rỡ, liền đứng dậy rời đi.
Nhìn dáng người vội vã của tướng công, Phong Hàn thị gắt một cái.
Phong Địch và Từ Đình Hòa không câu nệ tiểu tiết, vội vàng chắp tay rồi cùng nhau vào thư phòng.
Sau khi uống một hớp trà xanh, lúc này Từ Đình Hòa mới lên tiếng nói: Huynh trưởng, ý của Phó soái chính là để chúng ta tìm cách ngừng thuốc của thánh thượng!
Phong Địch cả kinh, vội vàng đứng dậy nhìn một chút, sau khi xác định cửa sổ đều đóng chặt, lại điđến cửa ló đầu xem, lại thấy gã sai vặt thiếp thân đứng bên ngoài, rồi mới trở lại ngồi trên giườngnhỏ, cách một cái bàn nói với Từ Đình Hòa, thấp giọng nói: Ý của Phó soái là gì?
Từ Đình Hòa cười: Nếu chúng ta đã đứng cùng chiến tuyến với Phó soái, lấy Phó Soái long tư phượng biểu sao lại để bọn phàm phu tục tử như chúng ta phỏng đoán? Kỳ thật, ông đoán được, Phó soái muốn Vĩnh An Đế sống đến khi hắn khống chế được triều đình! Nhưng mà, những lời này ông tuyệt đối sẽ không nói với Phong Địch, đặc biệt Phong Địch là người sợ vợ, nếu không cẩn thận tiết lộ cho thê tử, bí mật này không còn bảo đảm!
Phong Địch thở dài, nói: Vi huynh ngày mai tiến cung khuyên giải thánh thượng.
Thánh thượng không phải mỗi ngày buổi tối giờ hợi uống thuốc sao? Từ Đình Hòa mỉm cười, Huynh trưởng đi ngay bây giờ đi , miễn cho đêm dài lắm mộng!
Huyện lệnh Lan Khảo Hàn Tử Hiên là cháu trai bà con xa với nhạc phụ cúng tế ở Quốc Tử Giám Hàn Khánh Trung của Từ Đình Hòa, sớm thông qua Từ Đình Hòatheo Phó Dư Sâm, bởi vậy phu nhân Hàn Trần Thị củaHàn Tử Hiên đối với Từ Xán Xán dặc biệt kính cẩn.
Nàng an bài cho Phó Dương và bọn thị vệ ở tiền viện mà Hàn Tử Hiên hằng ngày nghỉ ngơi, sau đó dẫn theo nữ nhi đi đón Từ Xán Xán, thu xếp ở trong hậu hoa viên Tú Lâu.
Hành lý của Từ Xán Xán đã được Phó Dương đưa vào lầu hai của Tú Lâu.
Từ Xán Xán mang theo Chu Nhan và Bích Vân vào Tú Lâu, không khỏi tò mò đánh giá một hồi.
Chỗ Tú Lâu này ở tiểu hoa viên sau phòng của Hàn Trần thị, chỉ là một cái nhà nhỏ hai tầng, lầu mộtlà phòng sinh hoạt hằng ngày, lầu hai là phòng ngủ, nước sơn hồng đã sớm phai màu, thoạt nhìn rất cũ nát, nhưng cũng may sạch sẽ.
Thấy Từ Xán Xán đánh giá nước sơn hồng loang lổ nhiều điểm trên tay vịn gỗ, Hàn Trần thị xưa nay hiếu thắng, mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng quỳ gối hành lễ, nhẹ giọng nói: Trong nhà đơn sơ, để thiếu phu nhân chê cười rồi!
Từ Xán Xán cười nhìn Từ Hàn thị. Từ Hàn thị là một phu nhân ba mươi tuổi, ngày thường cao mà gầy, thoạt nhìn thật sự như cây sào trúc mộc ở đây.
Trong lòng nàng im lặng tính toán bối phận, sau đó nói: Hàn phu nhân không cần khách khí, lại nóitiếp chúng ta cũng coi như là thân thích, ta không thiếu được gọi ngươi một tiếng Biểu tẩu đó!
Từ Hàn thị vội vàng cúi đầu nói: không dám không dám!
Khách và chủ ngồi trên tháp ở lầu một.
Tháp này được làm từ gậy trúc, đáng tiếc là trúc thô, Từ Xán Xán gần đây hưởng thụ quen rồi, cái mông có chút đau.
Chu Nhan rất có mắt, nhéo nhéo tay Bích Vân, để Bích Vân ở lại, nàng lên lầu lật hành lý.
Sau khi một nha hoàn xấuvà một lão ma marót trà, Hàn thị thế này mới hạ thấp người nói: Thiếu phu nhân, thiếp thân cả gan để tiểu nữ thỉnh an ngài.
Từ Xán Xán thấy nàng câu nệ như thế, cũng hơi không được tự nhiên, nhân tiện nói: Ngươi quá khách khí!
Nàng vốn dĩ nghĩ Hàn phu nhân giống như củi khô, nữ nhi nhất định cũng gầy như vậy, bởi vậy khimột cô nương đầy đặn xinh đẹp tiến vào thỉnh an nàng, Từ Xán Xán có chútkhông thể tin vào hai mắt mình, nhìn Hàn phu nhân bên cạnh nói: Này, đây là lệnh ái?
Hàn phu nhân vội hạ thấp người nói: Tiểu nữ liễu yếu đào tơ, để thiếu phu nhân chê cười rồi!
Lại nhìn nữ nhi đang nhìn lén Từ Xán Xán nói: Mỹ nương, ngươi lại bướng bỉnh!
cô nương được gọi là Mỹ Nươngrất quen thuộc quỳ gối hành lễ: Mỹ nương gặp qua biểu di! Nàng cũng không sợ người, ngẩng đầu cười hì hì nhìn Từ Xán Xán, một đôi lê xoáy lúc ẩn lúc hiện, rất xinh đẹp cười khẽ.
Từ Xán Xán còn có chút sững sờ, lại nói không nên lời —— theo đại bá đại nương bên kia chú ý, Từ Nghi Liên là biểu di của Hàn Mỹ Nương, vậy nàng cũng là biểu di của Hàn Mỹ Nương!
Chính là, nàng cũng không biết vì sao, vẫn cảm thấy được kêu một tiếng Biểu di rất không thích.
Vẻ mặt Hàn Mỹ Nương cười ngây ngô, bộ ngực đầy đặn, mắt hai mí to cười đến thực sáng lạn: Biểu di, mỹ nương rất thích rất thích ngài, mỹ nương ngồi bên cạnh ngàiđược không?
Từ Xán Xán cảm thấy là lạ, nhưng lại ngại mặt mũi, vẫn mời biểu ngoại nữ ngây ngô hoạt bát đángyêu này ngồi xuống.
Hàn Mỹ Nương chăm chú ngồi sát bên Từ Xán Xán, xinh đẹp làm ra các loại vẻ mặt đáng yêu, thì thầmnói không ngừng.
Từ Xán Xán đứng ngồi không yên, rũ mắt xuống nhìn bộ ngựclớn của Hàn Mỹ Nương gần trong gang tấc, nghĩ rằng: ngực nha đầu này còn lớn hơn ta không ít!
Nàng mỉm cười mở miệng hỏi Hàn Trần thị: Hàn phu nhân, năm nay lệnh ái bao nhiêu xuân xanh? Hàn phu nhân nói chuyện làm vẻ nho nhã, nàng cũng chỉ đành phải bỏ qua.
Hàn Trần thị còn chưa kịp nói chuyện, Hàn Mỹ Nương liền uốn éo vòng eo, ngây thơ nói: Biểu di, sinh nhật củaMỹ Nương là tháng tám, năm nay đã mười sáu tuổi!
Từ Xán Xán: ... Còn một tiếng Biểu di , rõ ràng còn lớn hơn so với nàng!
Nàng nhìn vòng tay hổng bảo vàng ròng, có chút luyến tiếc làm lễ gặp mặt, liền bảo Bích Vân: Đem vòng tay vàng ròng tôm tu kia của tađến đây!
Bích Vân nghe nàng nói vòng tay vàng ròng tôm tu , thì biết Từ Xán Xán nói đến vòng tay làm riêng để thưởng cho người khác, liền cười đáp, đi trên lầu lấy.
Nhậnvòng tay vàng ròng tôm tu Bích Vân dâng lên, Từ Xán Xán cười cười, cầm tay trắng noãn thon dài của Hàn Mỹ Nương, đeo lên cổ tay nàng, lôi kéo Hàn Mỹ Nương đang muốn tạ ơn, thuận miệng hỏi: đã nói đến việc hôn nhân chưa?
trên mặt Từ Hàn thị nhất thời hiện ra vẻ tự đắc, cung kính quỳ gối hành lễ, trả lời: Bẩm thiếu phu nhân, phụ nhân Mỹ Nương nói nam nhân huyệnLan Khảo cằn cỗi lỗ mãng, tính chờ vềBiện Kinh rồi làm mai cho nàng.
Từ Xán Xán: ... Đây là nói nữ nhi xinh đẹp, muốn gả cao sao?!
Nàng cũng nói không nên lời vì sao, chính là cảm thấy nói chuyện với hai mẹ con này rất mệt, liền cố ý ngáp một cái.
Bích Vân theo nàng đã lâu, lập tức cười hì hì nói: Hàn phu nhân, thiếu phu nhân nhà ta ngồi xe ngựa rất lâu đó!
Hàn Trần thị nghe thấy Huyền Ca hiểu rõ nhã ý, tùy ý nói hai câu, rồi dẫnnữ nhi và nha hoàn vú già lui xuống.
Chu Nhan cầm nệm và gối gấm đến, trảilên tháp, hầu hạ Từ Xán Xán dựa vào đệm, thế này mới nói: Thiếu phu nhân, nếu không ngài nghỉ ngơi trước, nô tỳ và Bích Vân đi thu dọn phòng ngủ trên lầu?
Từ Xán Xán nghiêng thân thể xoa mông đau, thoải mái dựa trên tháp, lười biếng nói: Đem phòng ngủmột lần nữa dọn sạch! Đối với phòng ngủ của Biểu ngoại sinh nữ còn lớn hơn nàng, mặc dù Hàn Trần thị đã cho người quét dọn qua, nhưngnàng vẫn lo lắng.
Chu Nhan đáp Vâng , trước lâu tay sạch sẽ lột vài quả quýt cho Từ Xán Xán, thế này mới cùng Bích Vân lên lầu dọn dẹp.
Khi trời tối, Hàn Trần thị tự mình dẫn nữ nhi và nha hoàn a ma đưa cơm tối đến.
Bích Vân và Chu Nhan không cho các nàng vào ngay lập tức, mà là thử khay đồ ăn trên tay nha hòan và ma ma.
Hàn Trần thị rất có lòng, sai người chuẩn bị cơm tối là bánh bao nhỏ bột ngô, mấy đĩa dầu vừng trộn dưa muối và nồi cháo nhỏ thơm phức.
Lúc Từ Xán Xán dùng cơm, Hàn Trần thị và Hàn Mỹ Nương cũng theo Bích Vân với Chu Nhan cùng nhau hầu hạ.
Hàn Mỹ Nương giống như cố ý ăn mặc, trên đầu cài một đôi châu hoa tinh xảo, cổ tay đeo vòng tay Từ Xán Xán tặng, trên người mặc là áo hai lớp trắng và giầy đỏ thêu hoa mai, bên trong là áo ngực màu tím, bộ ngực trắng nõn lộ lộ ra một ít, trên mặt cũng trang điểm chải chuốt, lộ ra lụa hồng hai bên búi tóc, cả người nhìn qua trắng ngần, quả thực như quả cầu nhung làm cho người ta muốn xoa nắn trên người nàng một hồi, xem có phải đầy đặn mềm mại hay không.
Trong lòng Từ Xán Xán cảm thấy thân hình Hàn Mỹ Nương chính là một trong những loại nam nhân muốn có nhất!
Sau đó, Từ Xán Xán buông đũa xuống, nhéo trên lưng Hàn Mỹ Nương một chút, sau đó lại cười nói: Ha ha, Mỹ Nương thật đáng yêu!
Hàn Mỹ Nương được Từ Xán Xán nhéo ngứa thịt, cười cười run rẩy hết cả người: Biểu di nha...
Hàn Trần thị: ... Tiểu nữ rất được thiếu phu nhân yêu thích...
/226
|