Mạnh Kiều đi lại đỡ Quách Thiên Lễ, tự nhiên cảm thấy trong lòng có một sự ngọt ngào nào đó rất khó tả, rốt cuộc, mình đã đợi ngày này từ rất lâu rồi. Tuy phải đối mặt với rất nhiều chông gai thử thách, Thiên Lễ cũng xuýt nữa mất mạng, nhưng ít nhất bây giờ cũng tạm thời qua được nguy hiểm, chuyện vừa mới xảy ra mà cứ ngỡ như đang nằm mơ vậy. Đi được khoảng một canh giờ, cuối cùng cũng đã về phòng. Mạnh Kiều liền đem chuyện kỳ vận gặp được một cao nhân trên núi kể cho Hoàng đảo chủ nghe.
- Cái gì, cô nương nói là có một tiền bối họ Hoàng đã dùng “Suy cung quá huyết” để cứu Quách công tử sao?
Hoàng đảo chủ hỏi gấp.
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Mạnh Kiều tò mò hỏi. Tuy chỉ tiếp xúc với Hoàng đảo chủ trong thời gian ngắn vẻn vẹn có một ngày, nhưng Mạnh Kiều cũng đủ để nhận thấy Hoàng đảo chủ là một người trầm tĩnh và nhiều tâm tư.
- Mạnh cô nương, cô nương không biết chứ, có lẽ…cô đã gặp cha ta rồi đấy.
- Cái gì ! Cha ngài sao, chúng tôi đã gặp cha ngài?
Mạnh Kiều hết sức sửng sốt.
- Phải, cô nương vừa nói cha tôi đã dùng “Suy cung quá huyết” để cứu Quách công tử đúng không?
Hoàng Bỉnh Phong tiếp tục hỏi.
- Vâng, cái gọi là “Suy cung quá huyết” đó là gì vậy?
- Con rắn chúa đó có chất kịch độc, nếu trúng phải độc tính của nó thì linh đơn thần dược nào cũng không thể cứu nổi, trừ phi có người nào đó tình nguyện dùng thuật “Suy cung quá huyết” để cứu chữa cho người bị trúng độc. Người trúng độc sẽ khôi phục lại thể trạng, nhưng người sử dụng “Suy cung quá huyết” kia sẽ hấp thụ độc tính, cho nên sẽ bị trúng độc mà chết…
Hoàng Bỉnh Phong đau lòng nói.
- Á…
Mạnh Kiều kinh ngạc kêu lên, chẳng trách lúc cứu Thiên Lễ, Hoàng tiền bối lại do dự và sau khi chữa trị cho Thiên Lễ, ông ấy lại mệt mỏi như vậy, chẳng trách ông ấy lại giục mình mau đi khỏi. Thật ra lão tiền bối ấy sợ mình phát hiện ra tiền bối ấy đã bị trúng độc nặng.
- Mạnh Kiều cô nương, sơn động đó ở đâu, mau dẫn tôi tới đó, tôi muốn nhìn mặt cha tôi lần cuối.
- Được, được, được, Hoàng đảo chủ, xin chớ vội, tôi lập tức dẫn ngài đi ngay đây.
Nói xong, Mạnh Kiều cùng Hoàng Bỉnh Phong đi tới sơn động đó.
…………………………………………�� � � …………………………………………�� � �..
Lúc này, mấy người Quách Tiểu Phong đã đang đi trên cây cầu Nam Hồng, Quách Tiểu Phong thấy phía bên kia cầu có loài thực vật nào đó trông rất lạ mắt, bèn muốn đi lại ngắt chơi.
- Đừng, Quách công tử, không được làm tổn hại bất cứ một cành cây ngọn cỏ nào của trên Đảo Hoa, cậu chưa rõ sao?
Ngô quản gia sắc mặt dữ dằn nói. Quách Tiểu Phong vội rụt tay lại.
- Ngô quản gia, ngại quá, tôi không cố ý đâu, xin lỗi.
- Quách công tử à, tôi không cho phép cậu động chạm vào cỏ cây trên đảo Đào Hoa là có lý do cả đó, có thể cậu không biết, rất nhiều thực vật sống trên đảo Đào Hoa này có độc, cứ tùy tiện chạm vào nó không chừng lại không giữ nổi mạng ấy chứ.
- Ô, đây chẳng phải là sen móng ngựa sao, tại sao trời lạnh như này mà sen móng ngựa vẫn sinh sôi được nhỉ.
- Tướng công, loài sen móng ngựa này có độc đó, không nên tùy tiện động chạm vào nó đâu.
Bạch Nguyệt Quang giải thích.
- Ồ, thật vậy à.
Quách Tiểu Phong sờ đầu, vẻ ngượng ngùng.
- Không sao, chúng ta đi tiếp thôi.
Ngô quản gia nói.
Cầu Nam Hồng này quả rất dài, không dưới ba trăm mét. Lúc đi tới giữa cầu, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc hộp được chế tác tinh xảo. Bên ngoài còn vẽ một cái đầu người, trên cái đầu đó có một cái dấu gạch chéo, có thể đây là “Kiệt tác” của đại tặc không đầu. Mấy người Quách Tiểu Phong do dự, rõ ràng đại tặc không đầu này đang khiêu chiến với ba cao thủ suy lý và quyền uy của Hoàng đảo chủ, nếu mấy người Quách Tiểu Phong giả bộ như không trông thấy cái hộp đó và bước qua nó, như thế có nghĩa là bọn họ không dám tiếp nhận sự khiêu chiến, mà nếu mở chiếc hộp đó ra, trong khi đại tặc không đầu lại rất giỏi trong việc sử dụng cơ quan của nó, thật không biết trong cái hộp đó có nguy hiểm gì đang chờ bọn họ. Nếu đại tặc đó đơn thương độc mã gây chiến, dựa vào võ công của Quách Tiểu Phong thì cũng không có gì phải quá sợ hãi, nhưng chiếc hộp nhỏ này vẫn khiến ba cao thủ suy lý mặt mày nhăn nhó, họ đang phân vân không biết nên xử trí ra sao. Phải rất lâu sau, Quách Tiểu Phong mới lên tiếng.
- Mặc kệ đi, Nam tử hán đại trượng phu, chiếc hộp nhỏ này có là gì, cứ mở ra xem thế nào.
Nói xong, Quách Tiểu Phong đi lại nhặt chiếc hộp lên, chuẩn bị mở ra, nhưng lại do dự một lúc.
- Hình như không có gì cả.
Quách Tiểu Phong ngờ vực nói.
- Cứ từ từ mở nó ra, cẩn thận một chút vẫn là hơn.
Ngô quản gia thận trọng nói.
Lúc đầu thì không có gì, nhưng sau đó lại bay ra một phi đao, phi đao này cũng nhanh thật, nó liệng qua làm đứt một đoạn tóc của Quách Tiểu Phong, khiến hắn được một phen hoảng hồn, nếu không phải Ngô quản gia kịp thời đẩy hắn ra thì chỉ e hắn đã đi chầu Diêm Vương rồi.
- Đợi đã, Ngô quản gia, chẳng phải ngài đã đẩy tôi ra sao? Sao vậy nhỉ?
Đợi Quách Tiểu Phong hoàn hồn, thì thân và đầu Ngô quản gia sớm đã hai nơi rồi, chỉ trông thấy máu ở cổ Ngô quản gia phun cao tới hai ba mét. Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đầu của Ngô quản gia hình như vẫn chưa tin vào sự thực này, nên dù đã lìa khỏi cổ nhưng mắt vẫn trợn trừng, lộ vẻ kinh hãi và khiếp đảm vô cùng. Có lẽ vị quản gia này không ngờ rằng hôm nay lại chính là ngày tận thế của mình. Quách Tiểu Phong vội chạy lại, muốn xem xem Ngô quản gia thế nào, nhưng hắn biết giờ Đại la thần tiên có xuất hiện cũng không thể cứu nổi Ngô quản gia. Không ngờ đại tặc không đầu này lại ra tay ác độc và tàn nhẫn như thế, hai bên vẫn chưa khai chiến, vậy mà nó đã giở trò trước rồi. Quách Tiểu Phong giật mình sờ đầu, nếu không phải là Ngô quả gia, thì có lẽ người nằm đây bây giờ lại chính là mình rồi.
- Ngô quản gia, đều do tôi, do tôi quá kích động, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi xin thề, tôi nhất định sẽ bắt được đại tặc không đầu đó để báo thù cho ngài, không thì Quách Tiểu Phong này thề không làm người …
Quách Tiểu Phong đau lòng nói.
- Đây là cái gì, Quách huynh, Văn Cẩm, hai người mau qua đây xem này, đây là gì?
Lý Thiên Tường tò mò kêu lên. Thấy vậy Quách Tiểu Phong vội chạy lại thì thấy trong chiếc hộp đó rơi ra một tờ giấy, Lý Thiên Tường nhặt lên, đọc to: “Quách Tiểu Phong, Lý Thiên Tường, Âu Dương Tiên, Thượng Quan Văn Cẩm, tứ đại cao thủ suy lý, xin chào, tại hạ đã thất kính rồi, hôm nay có phúc phận được các vị đến đây thăm hỏi, tại hạ đã chuẩn bị một món quà nhỏ coi như là lễ ra mắt, hy vọng bốn vị vui vẻ nhận cho, haha….Vô đầu kính thượng
Đọc xong, Lý Thiên Tường phát tiết vứt tờ giấy đó xuống đất.
- Làm gì có cái lý đó, rõ ràng là không coi chúng ta ra gì, Quách huynh, chi bằng bây giờ chúng ta xông vào cho nó một bài học.
Lý Thiên Tường phẫn nộ nói.
- Cái này không hay lắm, thủ đoạn của đại tặc không đầu này thâm hiểm như vậy, tục ngữ nói, Đại trượng phu phải biết lúc nào khuất phục và lúc nào giương oai, theo tôi trước mắt chúng ta nên tạm thời quay về thì hơn. Phải bàn lấy kế sách lâu dài để đối phó với đại tặc mới là thượng sách.
Thượng Quan Văn Cẩm nói.
- Nói bừa, lẽ nào chúng ta lại để nó coi thường như vậy sao, đúng là kẻ thất phu tầm thường.
Lý Thiên Tường trách móc.
- Huynh nói cái gì, chính vì không muốn bị coi là kẻ thất phu, nên tôi mới đưa ra kế sách tạm thời đó.
- Cậu chính là một kẻ thất phu, có bản lĩnh thì qua đây đấu với tôi đi
- Đấu thì đấu, ai sợ ai chứ.
Thượng Quan Văn Cẩm thừa hiểu không thể đánh lại Lý Thiên Tường, nhưng do quá tức giận nên cũng rất muốn động thủ.
- Được rồi, hai người nổi điên như vậy đã đủ chưa, hai người cãi nhau như vậy chẳng phải là đã trúng kế của đại tặc không đầu hay sao? Thiên Tường, tôi thấy Văn Cẩm nói phải đó, càng những lúc thế này chúng ta càng phải bình tĩnh. Đại tặc không đầu này nham hiểm như vậy, nhất định là nó vẫn còn hậu chiêu, nếu chúng ta cứ tùy tiện xông vào, chẳng phải là đã trúng quỷ kế của nó sao, hơn nữa để thi thể của Ngô quản gia ở đây cũng không hay lắm, chi bằng chúng ta cứ rút lui trước đã, sau đó ngồi bàn tính cho kỹ càng để đưa ra kế sách đối phó với đại tặc, huynh thấy thế nào?
Lý Thiên Tường quả thật cũng chưa nghĩ ra cách gì để đối phó với đại tặc, phải một lúc sau mới ậm ừ:
- Nhưng Tiểu Phong, lẽ nào chúng ta cứ để yên như vậy? Lẽ nào huynh nuốt trôi được cơn hận này.
- Có gì mà không thể chứ, ở đời thắng bại là chuyện thường tình mà, thất bại là mẹ thành công, Quách Tiểu Phong tôi đã thề là phải tận tay bắt đại tặc không đầu để trả thù cho Ngô quản gia. Bây giờ đã xảy ra chuyện thế này, theo tôi đại hội suy lý nhất định không thể tiếp tục được nữa, tôi khuyên mọi người đừng vì chút kích động mà để uổng công vô ích, chúng ta quay về thôi. Thiên Tường, huynh thấy ta nói vậy đúng không?
- Đã nói vậy thì chúng ta quay về thôi. Tiểu Phong, xin lỗi, tôi đã quá kích động rồi.
- Cái gì, cô nương nói là có một tiền bối họ Hoàng đã dùng “Suy cung quá huyết” để cứu Quách công tử sao?
Hoàng đảo chủ hỏi gấp.
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Mạnh Kiều tò mò hỏi. Tuy chỉ tiếp xúc với Hoàng đảo chủ trong thời gian ngắn vẻn vẹn có một ngày, nhưng Mạnh Kiều cũng đủ để nhận thấy Hoàng đảo chủ là một người trầm tĩnh và nhiều tâm tư.
- Mạnh cô nương, cô nương không biết chứ, có lẽ…cô đã gặp cha ta rồi đấy.
- Cái gì ! Cha ngài sao, chúng tôi đã gặp cha ngài?
Mạnh Kiều hết sức sửng sốt.
- Phải, cô nương vừa nói cha tôi đã dùng “Suy cung quá huyết” để cứu Quách công tử đúng không?
Hoàng Bỉnh Phong tiếp tục hỏi.
- Vâng, cái gọi là “Suy cung quá huyết” đó là gì vậy?
- Con rắn chúa đó có chất kịch độc, nếu trúng phải độc tính của nó thì linh đơn thần dược nào cũng không thể cứu nổi, trừ phi có người nào đó tình nguyện dùng thuật “Suy cung quá huyết” để cứu chữa cho người bị trúng độc. Người trúng độc sẽ khôi phục lại thể trạng, nhưng người sử dụng “Suy cung quá huyết” kia sẽ hấp thụ độc tính, cho nên sẽ bị trúng độc mà chết…
Hoàng Bỉnh Phong đau lòng nói.
- Á…
Mạnh Kiều kinh ngạc kêu lên, chẳng trách lúc cứu Thiên Lễ, Hoàng tiền bối lại do dự và sau khi chữa trị cho Thiên Lễ, ông ấy lại mệt mỏi như vậy, chẳng trách ông ấy lại giục mình mau đi khỏi. Thật ra lão tiền bối ấy sợ mình phát hiện ra tiền bối ấy đã bị trúng độc nặng.
- Mạnh Kiều cô nương, sơn động đó ở đâu, mau dẫn tôi tới đó, tôi muốn nhìn mặt cha tôi lần cuối.
- Được, được, được, Hoàng đảo chủ, xin chớ vội, tôi lập tức dẫn ngài đi ngay đây.
Nói xong, Mạnh Kiều cùng Hoàng Bỉnh Phong đi tới sơn động đó.
…………………………………………�� � � …………………………………………�� � �..
Lúc này, mấy người Quách Tiểu Phong đã đang đi trên cây cầu Nam Hồng, Quách Tiểu Phong thấy phía bên kia cầu có loài thực vật nào đó trông rất lạ mắt, bèn muốn đi lại ngắt chơi.
- Đừng, Quách công tử, không được làm tổn hại bất cứ một cành cây ngọn cỏ nào của trên Đảo Hoa, cậu chưa rõ sao?
Ngô quản gia sắc mặt dữ dằn nói. Quách Tiểu Phong vội rụt tay lại.
- Ngô quản gia, ngại quá, tôi không cố ý đâu, xin lỗi.
- Quách công tử à, tôi không cho phép cậu động chạm vào cỏ cây trên đảo Đào Hoa là có lý do cả đó, có thể cậu không biết, rất nhiều thực vật sống trên đảo Đào Hoa này có độc, cứ tùy tiện chạm vào nó không chừng lại không giữ nổi mạng ấy chứ.
- Ô, đây chẳng phải là sen móng ngựa sao, tại sao trời lạnh như này mà sen móng ngựa vẫn sinh sôi được nhỉ.
- Tướng công, loài sen móng ngựa này có độc đó, không nên tùy tiện động chạm vào nó đâu.
Bạch Nguyệt Quang giải thích.
- Ồ, thật vậy à.
Quách Tiểu Phong sờ đầu, vẻ ngượng ngùng.
- Không sao, chúng ta đi tiếp thôi.
Ngô quản gia nói.
Cầu Nam Hồng này quả rất dài, không dưới ba trăm mét. Lúc đi tới giữa cầu, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc hộp được chế tác tinh xảo. Bên ngoài còn vẽ một cái đầu người, trên cái đầu đó có một cái dấu gạch chéo, có thể đây là “Kiệt tác” của đại tặc không đầu. Mấy người Quách Tiểu Phong do dự, rõ ràng đại tặc không đầu này đang khiêu chiến với ba cao thủ suy lý và quyền uy của Hoàng đảo chủ, nếu mấy người Quách Tiểu Phong giả bộ như không trông thấy cái hộp đó và bước qua nó, như thế có nghĩa là bọn họ không dám tiếp nhận sự khiêu chiến, mà nếu mở chiếc hộp đó ra, trong khi đại tặc không đầu lại rất giỏi trong việc sử dụng cơ quan của nó, thật không biết trong cái hộp đó có nguy hiểm gì đang chờ bọn họ. Nếu đại tặc đó đơn thương độc mã gây chiến, dựa vào võ công của Quách Tiểu Phong thì cũng không có gì phải quá sợ hãi, nhưng chiếc hộp nhỏ này vẫn khiến ba cao thủ suy lý mặt mày nhăn nhó, họ đang phân vân không biết nên xử trí ra sao. Phải rất lâu sau, Quách Tiểu Phong mới lên tiếng.
- Mặc kệ đi, Nam tử hán đại trượng phu, chiếc hộp nhỏ này có là gì, cứ mở ra xem thế nào.
Nói xong, Quách Tiểu Phong đi lại nhặt chiếc hộp lên, chuẩn bị mở ra, nhưng lại do dự một lúc.
- Hình như không có gì cả.
Quách Tiểu Phong ngờ vực nói.
- Cứ từ từ mở nó ra, cẩn thận một chút vẫn là hơn.
Ngô quản gia thận trọng nói.
Lúc đầu thì không có gì, nhưng sau đó lại bay ra một phi đao, phi đao này cũng nhanh thật, nó liệng qua làm đứt một đoạn tóc của Quách Tiểu Phong, khiến hắn được một phen hoảng hồn, nếu không phải Ngô quản gia kịp thời đẩy hắn ra thì chỉ e hắn đã đi chầu Diêm Vương rồi.
- Đợi đã, Ngô quản gia, chẳng phải ngài đã đẩy tôi ra sao? Sao vậy nhỉ?
Đợi Quách Tiểu Phong hoàn hồn, thì thân và đầu Ngô quản gia sớm đã hai nơi rồi, chỉ trông thấy máu ở cổ Ngô quản gia phun cao tới hai ba mét. Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đầu của Ngô quản gia hình như vẫn chưa tin vào sự thực này, nên dù đã lìa khỏi cổ nhưng mắt vẫn trợn trừng, lộ vẻ kinh hãi và khiếp đảm vô cùng. Có lẽ vị quản gia này không ngờ rằng hôm nay lại chính là ngày tận thế của mình. Quách Tiểu Phong vội chạy lại, muốn xem xem Ngô quản gia thế nào, nhưng hắn biết giờ Đại la thần tiên có xuất hiện cũng không thể cứu nổi Ngô quản gia. Không ngờ đại tặc không đầu này lại ra tay ác độc và tàn nhẫn như thế, hai bên vẫn chưa khai chiến, vậy mà nó đã giở trò trước rồi. Quách Tiểu Phong giật mình sờ đầu, nếu không phải là Ngô quả gia, thì có lẽ người nằm đây bây giờ lại chính là mình rồi.
- Ngô quản gia, đều do tôi, do tôi quá kích động, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi xin thề, tôi nhất định sẽ bắt được đại tặc không đầu đó để báo thù cho ngài, không thì Quách Tiểu Phong này thề không làm người …
Quách Tiểu Phong đau lòng nói.
- Đây là cái gì, Quách huynh, Văn Cẩm, hai người mau qua đây xem này, đây là gì?
Lý Thiên Tường tò mò kêu lên. Thấy vậy Quách Tiểu Phong vội chạy lại thì thấy trong chiếc hộp đó rơi ra một tờ giấy, Lý Thiên Tường nhặt lên, đọc to: “Quách Tiểu Phong, Lý Thiên Tường, Âu Dương Tiên, Thượng Quan Văn Cẩm, tứ đại cao thủ suy lý, xin chào, tại hạ đã thất kính rồi, hôm nay có phúc phận được các vị đến đây thăm hỏi, tại hạ đã chuẩn bị một món quà nhỏ coi như là lễ ra mắt, hy vọng bốn vị vui vẻ nhận cho, haha….Vô đầu kính thượng
Đọc xong, Lý Thiên Tường phát tiết vứt tờ giấy đó xuống đất.
- Làm gì có cái lý đó, rõ ràng là không coi chúng ta ra gì, Quách huynh, chi bằng bây giờ chúng ta xông vào cho nó một bài học.
Lý Thiên Tường phẫn nộ nói.
- Cái này không hay lắm, thủ đoạn của đại tặc không đầu này thâm hiểm như vậy, tục ngữ nói, Đại trượng phu phải biết lúc nào khuất phục và lúc nào giương oai, theo tôi trước mắt chúng ta nên tạm thời quay về thì hơn. Phải bàn lấy kế sách lâu dài để đối phó với đại tặc mới là thượng sách.
Thượng Quan Văn Cẩm nói.
- Nói bừa, lẽ nào chúng ta lại để nó coi thường như vậy sao, đúng là kẻ thất phu tầm thường.
Lý Thiên Tường trách móc.
- Huynh nói cái gì, chính vì không muốn bị coi là kẻ thất phu, nên tôi mới đưa ra kế sách tạm thời đó.
- Cậu chính là một kẻ thất phu, có bản lĩnh thì qua đây đấu với tôi đi
- Đấu thì đấu, ai sợ ai chứ.
Thượng Quan Văn Cẩm thừa hiểu không thể đánh lại Lý Thiên Tường, nhưng do quá tức giận nên cũng rất muốn động thủ.
- Được rồi, hai người nổi điên như vậy đã đủ chưa, hai người cãi nhau như vậy chẳng phải là đã trúng kế của đại tặc không đầu hay sao? Thiên Tường, tôi thấy Văn Cẩm nói phải đó, càng những lúc thế này chúng ta càng phải bình tĩnh. Đại tặc không đầu này nham hiểm như vậy, nhất định là nó vẫn còn hậu chiêu, nếu chúng ta cứ tùy tiện xông vào, chẳng phải là đã trúng quỷ kế của nó sao, hơn nữa để thi thể của Ngô quản gia ở đây cũng không hay lắm, chi bằng chúng ta cứ rút lui trước đã, sau đó ngồi bàn tính cho kỹ càng để đưa ra kế sách đối phó với đại tặc, huynh thấy thế nào?
Lý Thiên Tường quả thật cũng chưa nghĩ ra cách gì để đối phó với đại tặc, phải một lúc sau mới ậm ừ:
- Nhưng Tiểu Phong, lẽ nào chúng ta cứ để yên như vậy? Lẽ nào huynh nuốt trôi được cơn hận này.
- Có gì mà không thể chứ, ở đời thắng bại là chuyện thường tình mà, thất bại là mẹ thành công, Quách Tiểu Phong tôi đã thề là phải tận tay bắt đại tặc không đầu để trả thù cho Ngô quản gia. Bây giờ đã xảy ra chuyện thế này, theo tôi đại hội suy lý nhất định không thể tiếp tục được nữa, tôi khuyên mọi người đừng vì chút kích động mà để uổng công vô ích, chúng ta quay về thôi. Thiên Tường, huynh thấy ta nói vậy đúng không?
- Đã nói vậy thì chúng ta quay về thôi. Tiểu Phong, xin lỗi, tôi đã quá kích động rồi.
/135
|