Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang sau khi trở về phòng thì mệt mỏi vô cùng, Bạch Nguyệt Quang toàn thân dính máu, cho nên phải đi tắm rửa trước. Quách Tiểu Phong bước vào phòng, đặt Tiểu Hùng vào trong nôi, sau đó vội vàng xông vào phòng tắm, lại đúng lúc Bạch Nguyệt Quang đang cởi y phục.
- Ah, lưu manh.
Bạch Nguyệt Quang thất thanh kêu lên.
- Lưu manh cái gì chứ, nhìn trộm nương tử của mình tắm là hợp pháp đúng không.
Quách Tiêu Phong cười haha nói.
- Ah, kẻ trộm cướp, thiếp phải làm sao đây?
- Lúc này nàng nên gọi tướng công nàng tới cứu mạng mới phải…
…………………………………………�� � � ………………………………………..
Ngày hôm sau, mãi tận đến khi trời sáng hẳn, Quách Tiểu Phong mới uể oải thức dậy, có lẽ có người sẽ hỏi rằng, tại sao đã có người chết như vậy mà Quách Tiểu Phong vẫn ngủ ngon như vậy, thực ra cũng không có gì là khó hiểu. Quách Tiểu Phong làm bổ đầu đã bao nhiêu năm nay, tận mắt nhìn thấy người chết cũng là chuyện bình thường, cho nên giờ nhìn chuyện lạ cũng không cảm thấy lạ nữa. Mỗi lần Quách Tiểu Phong dậy Bạch Nguyệt Quang cũng đều không thể biết hắn sẽ đi đâu.
- Tướng công, chàng dậy rồi sao.
Quách Tiểu Phong sợ đánh thức Tiểu Hùng đang ngủ say nên chỉ gật gật đầu, nhẹ nhàng xuống giường rồi đi ra bên ngoài, chỉ hỏi Bạch Nguyệt Quang một câu:
- Bây giờ là lúc nào rồi nhỉ?
- Chàng xem chàng kìa, giờ đã sắp đến trưa rồi đấy.
- Ồ, Nguyệt Quang, chuyện này rất lạ, ta cảm thấy chúng ta không thể ngồi đây chờ chết, ta cảm thấy chúng ta nên làm gì đó, chẳng hạn như đi điều tra một chút về việc này, nàng thấy sao?
- Tướng công, phải đó, thiếp cũng nghĩ như chàng, nhưng chúng ta biết bắt đầu từ đâu đây?
- Ta chỉ cảm thấy việc điều tra sẽ rất khó khăn, một là chúng ta chưa hề có bất kì manh mối nào, chỉ có duy nhất một chiếc hộp vỡ, chỉ từng ấy thôi phỏng có ích gì, duy nhất có một đầu mối có giá trị đó chính là tờ giấy đó, chí ít thì trên tờ giấy đó cũng có bút ký của đại tặc vô đầu, nếu có thể, chúng ta sẽ đối chứng với bút ký của Chu quản gia một chút xem sao, nếu bút ký giống nhau, vậy có thể chứng minh Chu quản gia chính là đại tặc vô đầu, nhưng tiếc là tờ giấy đó đã bị ta làm cho vụn nát hết rồi, hơn nữa tờ giấy đó lại đang ở trong tay Hoàng Bỉnh Phong, muốn lấy nó cũng rất khó. Cho nên chúng ta chỉ còn lại manh mối duy nhất đó là hai thi thể không đầu này.
- Đúng rồi, chúng ta vẫn còn hai thi thể đó, tướng công, thế này đi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, ăn xong chúng ta sẽ gọi Trịnh quản gia tới, sau đó sẽ khám nghiệm tử thi một chút.
Đúng là Bạch Nguyệt Quang, vừa nói đến khám nghiệm tử thi là thấy có hứng vô cùng.
Sau khi ăn cơm xong, Quách Tiểu Phong giao Tiểu Hùng lại cho Mạnh Kiều và Thiên Lễ trông nom.
- Mạnh Kiều, Tiểu Hùng giao lại cho muội và Thiên Lễ nhé, không biết có làm phiền hai người không?
- Không, không, Tiểu Hùng còn nhỏ nhưng rất dũng cảm, lại ngoan nữa, sao có thể làm phiền muội được.
Mạnh Kiều thành thật nói.
- Dì Kiều Kiều, Tiểu Hùng muốn dì Kiều Kiều.
Tiểu Hùng vội chạy lại xà vào lòng Mạnh Kiều.
- Đứa trẻ này…
Nói xong Quách Tiểu Phong vội cùng Bạch Nguyệt Quang đi làm chính sự, hai người họ đi tìm Trịnh quản gia, sau đó tìm một căn phòng để đặt thi thể của Ngô quản gia và Vạn Tài Phát, bởi vì Trịnh quản gia trước giờ chưa từng tiếp xúc với xác chết, cho nên lần này sẽ do Bạch Nguyệt Quang giải phẫu.
- Phải rồi, Trịnh quản gia, ngài có biết tại sao Ngô quản gia muốn tìm chúng tôi để đi đối phó với đại tặc vô đầu không? Ông ấy có nói cho mấy người biết không?
Quách Tiểu Phong hỏi. Lúc này Bạch Nguyệt Quang đang làm công việc của mình.
- Không có, hoàn toàn không đề cập tới, ngay từ đầu chúng tôi đã trao đổi bàn bạc là mỗi một bố cục sẽ do một quản gia đích thân thiết kế, sau khi bày biện bố cục thì phải đi báo cáo tình hình cụ thể cho Hoàng đảo chủ. Cho nên, Ngô quản gia đã bày biện bố cục thế nào tôi cũng không rõ.
- Ô, chuyện gì thế này!
Câu nói này của Bạch Nguyệt Quang khiến Quách Tiểu Phong và Trịnh quản gia phải chú ý.
- Sao vậy Nguyệt Quang?
Quách Tiểu Phong biết Bạch Nguyệt Quang đã phát hiện ra điều gì, tò mò hỏi.
- Hai người xem.
Bạch Nguyệt Quang từ trong thi thể của Ngô quản gia rút ra môt chiếc kim bạc, mà chiếc kim bạc này đã chuyển sang màu xám, điều này chứng tỏ rằng Ngô quản gia đã bị trúng độc. Đương nhiên Ngô quản gia đây không phải là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Bởi vì thứ nhất, Quách Tiểu Phong đã tận mắt trông thấy Ngô quản gia là bị chiếc phi đao bay ra từ trong chiếc hộp đó liệng đứt đầu mà chết, chứ không phải do trúng độc, thứ hai, nếu đúng là kim bạc chuyển sang màu xám, như vậy có thể nói tuy Ngô quản gia bị trúng độc nhưng không phải là quá nặng, không thì kim bạc đã chuyển sang màu đen chứ không phải màu xám, nhưng thật ra cũng rất khó để phân biệt xám hay là đen. Nói gì thì nói, tóm lại Ngô quản gia không phải do trúng độc mà chết, nhưng nếu việc trúng độc không phải là nguyên nhân chí mạng, vậy tại sao Ngô quản gia vẫn bị trúng độc? Đây là một điểm nghi vấn rất lớn, tạm thời Quách Tiểu Phong chưa thể giải thích. Bạch Nguyệt Quang sau khi khám nghiệm xong thi thể của Ngô quản gia thì lại chuyển sang thi thể của Vạn Tài Phát.
- Trịnh quản gia, trước đây Lý quản gia sao mà chết vậy? Ngài vẫn nhớ chứ?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Nhớ, sao lại không nhớ chứ, đó là một ngày mùa xuân, trời đổ mưa lớn, đêm đó, lúc Lý quản gia đi tuần đêm thì bỗng nghe thấy có tiếng động lạ trong nhà kho, lão Lý nghĩ ngay đó là đại tặc vô đầu, cho nên xông vào bắt nó, cửa vừa mở ra, lão Lý liền thấy ngay đại tặc vô đầu đang trộm đồ trong đó, sự tình sau đó thế nào thì không ai biết được, chỉ biết nửa đêm Lưu quản gia hớt ha hớt hải chạy tới báo cáo với Hoàng đảo chủ rằng ông ta đã phát hiện ra thi thể của lão Lý trong nhà kho. Sau đó chúng tôi theo Lưu quản gia tới nhà kho, vừa mới bước chân tới cửa, máu tươi của Lý quản gia đã bắn tới chân chúng tôi rồi, rồi chúng tôi còn phát hiện ra đầu của Lý quản gia đã không cánh mà bay, đến cạnh thi thể không đầu của lão Lý thì thấy có một mẩu giấy, “Chúng nhân trên đảo Đào Hoa, kẻ này đã làm phiền ta trong lúc ta hành sự, cho nên ta tạm lấy cái mạng chó của hắn”. Tiếp đó Chu quản gia còn phát hiện ở gần đó có một mảnh đao gãy. Tất cả mọi chuyện là như vậy.
Trịnh quản gia đau lòng nhớ lại.
- Ngài nói là, đại tặc vô đầu đã lấy đầu của Lý quản gia mang đi sao?
Quách Tiểu Phong vội hỏi.
- Phải, đầu của Lý quản gia đã bị đại tặc vô đầu mang đi, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy.
- Sư bá, ngài qua đây xem xem, đây là gì ?
Bạch Nguyệt Quang từ trong huyết quản của Vạn Tài Phát lấy ra một vật gì đó màu đen.
- Cái này, cái này chẳng phải là mỡ trong huyết quản sao? Vạn đại quan nhân là người to béo, vậy nên trong huyết quản có chút mỡ cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trịnh quản gia nói.
- Nhưng, chỉ có mỗi chỗ này có thôi, những chỗ khác lại không có.
Bạch Nguyệt Quang hết sức tò mò.
- Lẽ nào, lẽ nào…trước lúc chết Vạn Tài Phát bị người ta điểm vào huyệt đạo, cho nên mới có hiện tượng máu bị ứ đọng lại như này.
Trịnh quản gia như sực tỉnh ngộ nói.
- Bị điểm huyệt ?
Bạch Nguyệt Quang và Quách Tiểu Phong cùng kinh ngạc kêu lên.
- Đúng vậy, nếu bị điểm huyệt thì sự tuần hoàn máu trong huyết quản sẽ bị chậm lại, từ đó khiến tốc độ phản ứng của cơ thể chậm dần, thậm chí là không thể phản ứng. Nhưng hiện tượng này chỉ là tạm thời mà thôi, đến một lúc nào đó, hiện tượng này sẽ bị giải trừ, huyệt đạo sẽ trở về trạng thái bình thường, cơ thể cũng sẽ phản ứng trở lại. Mà nguyên lý để giải huyệt cũng giống như vậy, chỉ cần làm cho máu ứ được lưu thông, huyệt đạo tự nhiên sẽ được giải ( Ở đây vì yếu tố kịch tính nên đã hư cấu nên nguyên lý điểm huyệt và giải huyệt đạo, hy vọng độc giả lượng thứ - Địch Hoa). Lúc này đầu óc của Quách Tiểu Phong quả thật rất mơ hồ, tại sao Ngô quản gia bị trúng độc, và vì sao trước khi chết Vạn Tài Phát lại bị điểm huyệt, mà mọi chuyện chẳng phải xảy ra trong nháy mắt sao? Hung thủ hà tất phải điểm huyệt Vạn Tài Phát? Xem ra mọi chuyện càng lúc càng phức tạp. Ngay đến cao thủ điểm huyệt cũng nhúng tay vào chuyện này, xem ra, lần này muốn bắt được hung thủ thật sự không dễ dàng gì. Quách Tiểu Phong nghĩ thầm.
- Ah, lưu manh.
Bạch Nguyệt Quang thất thanh kêu lên.
- Lưu manh cái gì chứ, nhìn trộm nương tử của mình tắm là hợp pháp đúng không.
Quách Tiêu Phong cười haha nói.
- Ah, kẻ trộm cướp, thiếp phải làm sao đây?
- Lúc này nàng nên gọi tướng công nàng tới cứu mạng mới phải…
…………………………………………�� � � ………………………………………..
Ngày hôm sau, mãi tận đến khi trời sáng hẳn, Quách Tiểu Phong mới uể oải thức dậy, có lẽ có người sẽ hỏi rằng, tại sao đã có người chết như vậy mà Quách Tiểu Phong vẫn ngủ ngon như vậy, thực ra cũng không có gì là khó hiểu. Quách Tiểu Phong làm bổ đầu đã bao nhiêu năm nay, tận mắt nhìn thấy người chết cũng là chuyện bình thường, cho nên giờ nhìn chuyện lạ cũng không cảm thấy lạ nữa. Mỗi lần Quách Tiểu Phong dậy Bạch Nguyệt Quang cũng đều không thể biết hắn sẽ đi đâu.
- Tướng công, chàng dậy rồi sao.
Quách Tiểu Phong sợ đánh thức Tiểu Hùng đang ngủ say nên chỉ gật gật đầu, nhẹ nhàng xuống giường rồi đi ra bên ngoài, chỉ hỏi Bạch Nguyệt Quang một câu:
- Bây giờ là lúc nào rồi nhỉ?
- Chàng xem chàng kìa, giờ đã sắp đến trưa rồi đấy.
- Ồ, Nguyệt Quang, chuyện này rất lạ, ta cảm thấy chúng ta không thể ngồi đây chờ chết, ta cảm thấy chúng ta nên làm gì đó, chẳng hạn như đi điều tra một chút về việc này, nàng thấy sao?
- Tướng công, phải đó, thiếp cũng nghĩ như chàng, nhưng chúng ta biết bắt đầu từ đâu đây?
- Ta chỉ cảm thấy việc điều tra sẽ rất khó khăn, một là chúng ta chưa hề có bất kì manh mối nào, chỉ có duy nhất một chiếc hộp vỡ, chỉ từng ấy thôi phỏng có ích gì, duy nhất có một đầu mối có giá trị đó chính là tờ giấy đó, chí ít thì trên tờ giấy đó cũng có bút ký của đại tặc vô đầu, nếu có thể, chúng ta sẽ đối chứng với bút ký của Chu quản gia một chút xem sao, nếu bút ký giống nhau, vậy có thể chứng minh Chu quản gia chính là đại tặc vô đầu, nhưng tiếc là tờ giấy đó đã bị ta làm cho vụn nát hết rồi, hơn nữa tờ giấy đó lại đang ở trong tay Hoàng Bỉnh Phong, muốn lấy nó cũng rất khó. Cho nên chúng ta chỉ còn lại manh mối duy nhất đó là hai thi thể không đầu này.
- Đúng rồi, chúng ta vẫn còn hai thi thể đó, tướng công, thế này đi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, ăn xong chúng ta sẽ gọi Trịnh quản gia tới, sau đó sẽ khám nghiệm tử thi một chút.
Đúng là Bạch Nguyệt Quang, vừa nói đến khám nghiệm tử thi là thấy có hứng vô cùng.
Sau khi ăn cơm xong, Quách Tiểu Phong giao Tiểu Hùng lại cho Mạnh Kiều và Thiên Lễ trông nom.
- Mạnh Kiều, Tiểu Hùng giao lại cho muội và Thiên Lễ nhé, không biết có làm phiền hai người không?
- Không, không, Tiểu Hùng còn nhỏ nhưng rất dũng cảm, lại ngoan nữa, sao có thể làm phiền muội được.
Mạnh Kiều thành thật nói.
- Dì Kiều Kiều, Tiểu Hùng muốn dì Kiều Kiều.
Tiểu Hùng vội chạy lại xà vào lòng Mạnh Kiều.
- Đứa trẻ này…
Nói xong Quách Tiểu Phong vội cùng Bạch Nguyệt Quang đi làm chính sự, hai người họ đi tìm Trịnh quản gia, sau đó tìm một căn phòng để đặt thi thể của Ngô quản gia và Vạn Tài Phát, bởi vì Trịnh quản gia trước giờ chưa từng tiếp xúc với xác chết, cho nên lần này sẽ do Bạch Nguyệt Quang giải phẫu.
- Phải rồi, Trịnh quản gia, ngài có biết tại sao Ngô quản gia muốn tìm chúng tôi để đi đối phó với đại tặc vô đầu không? Ông ấy có nói cho mấy người biết không?
Quách Tiểu Phong hỏi. Lúc này Bạch Nguyệt Quang đang làm công việc của mình.
- Không có, hoàn toàn không đề cập tới, ngay từ đầu chúng tôi đã trao đổi bàn bạc là mỗi một bố cục sẽ do một quản gia đích thân thiết kế, sau khi bày biện bố cục thì phải đi báo cáo tình hình cụ thể cho Hoàng đảo chủ. Cho nên, Ngô quản gia đã bày biện bố cục thế nào tôi cũng không rõ.
- Ô, chuyện gì thế này!
Câu nói này của Bạch Nguyệt Quang khiến Quách Tiểu Phong và Trịnh quản gia phải chú ý.
- Sao vậy Nguyệt Quang?
Quách Tiểu Phong biết Bạch Nguyệt Quang đã phát hiện ra điều gì, tò mò hỏi.
- Hai người xem.
Bạch Nguyệt Quang từ trong thi thể của Ngô quản gia rút ra môt chiếc kim bạc, mà chiếc kim bạc này đã chuyển sang màu xám, điều này chứng tỏ rằng Ngô quản gia đã bị trúng độc. Đương nhiên Ngô quản gia đây không phải là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Bởi vì thứ nhất, Quách Tiểu Phong đã tận mắt trông thấy Ngô quản gia là bị chiếc phi đao bay ra từ trong chiếc hộp đó liệng đứt đầu mà chết, chứ không phải do trúng độc, thứ hai, nếu đúng là kim bạc chuyển sang màu xám, như vậy có thể nói tuy Ngô quản gia bị trúng độc nhưng không phải là quá nặng, không thì kim bạc đã chuyển sang màu đen chứ không phải màu xám, nhưng thật ra cũng rất khó để phân biệt xám hay là đen. Nói gì thì nói, tóm lại Ngô quản gia không phải do trúng độc mà chết, nhưng nếu việc trúng độc không phải là nguyên nhân chí mạng, vậy tại sao Ngô quản gia vẫn bị trúng độc? Đây là một điểm nghi vấn rất lớn, tạm thời Quách Tiểu Phong chưa thể giải thích. Bạch Nguyệt Quang sau khi khám nghiệm xong thi thể của Ngô quản gia thì lại chuyển sang thi thể của Vạn Tài Phát.
- Trịnh quản gia, trước đây Lý quản gia sao mà chết vậy? Ngài vẫn nhớ chứ?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Nhớ, sao lại không nhớ chứ, đó là một ngày mùa xuân, trời đổ mưa lớn, đêm đó, lúc Lý quản gia đi tuần đêm thì bỗng nghe thấy có tiếng động lạ trong nhà kho, lão Lý nghĩ ngay đó là đại tặc vô đầu, cho nên xông vào bắt nó, cửa vừa mở ra, lão Lý liền thấy ngay đại tặc vô đầu đang trộm đồ trong đó, sự tình sau đó thế nào thì không ai biết được, chỉ biết nửa đêm Lưu quản gia hớt ha hớt hải chạy tới báo cáo với Hoàng đảo chủ rằng ông ta đã phát hiện ra thi thể của lão Lý trong nhà kho. Sau đó chúng tôi theo Lưu quản gia tới nhà kho, vừa mới bước chân tới cửa, máu tươi của Lý quản gia đã bắn tới chân chúng tôi rồi, rồi chúng tôi còn phát hiện ra đầu của Lý quản gia đã không cánh mà bay, đến cạnh thi thể không đầu của lão Lý thì thấy có một mẩu giấy, “Chúng nhân trên đảo Đào Hoa, kẻ này đã làm phiền ta trong lúc ta hành sự, cho nên ta tạm lấy cái mạng chó của hắn”. Tiếp đó Chu quản gia còn phát hiện ở gần đó có một mảnh đao gãy. Tất cả mọi chuyện là như vậy.
Trịnh quản gia đau lòng nhớ lại.
- Ngài nói là, đại tặc vô đầu đã lấy đầu của Lý quản gia mang đi sao?
Quách Tiểu Phong vội hỏi.
- Phải, đầu của Lý quản gia đã bị đại tặc vô đầu mang đi, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy.
- Sư bá, ngài qua đây xem xem, đây là gì ?
Bạch Nguyệt Quang từ trong huyết quản của Vạn Tài Phát lấy ra một vật gì đó màu đen.
- Cái này, cái này chẳng phải là mỡ trong huyết quản sao? Vạn đại quan nhân là người to béo, vậy nên trong huyết quản có chút mỡ cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trịnh quản gia nói.
- Nhưng, chỉ có mỗi chỗ này có thôi, những chỗ khác lại không có.
Bạch Nguyệt Quang hết sức tò mò.
- Lẽ nào, lẽ nào…trước lúc chết Vạn Tài Phát bị người ta điểm vào huyệt đạo, cho nên mới có hiện tượng máu bị ứ đọng lại như này.
Trịnh quản gia như sực tỉnh ngộ nói.
- Bị điểm huyệt ?
Bạch Nguyệt Quang và Quách Tiểu Phong cùng kinh ngạc kêu lên.
- Đúng vậy, nếu bị điểm huyệt thì sự tuần hoàn máu trong huyết quản sẽ bị chậm lại, từ đó khiến tốc độ phản ứng của cơ thể chậm dần, thậm chí là không thể phản ứng. Nhưng hiện tượng này chỉ là tạm thời mà thôi, đến một lúc nào đó, hiện tượng này sẽ bị giải trừ, huyệt đạo sẽ trở về trạng thái bình thường, cơ thể cũng sẽ phản ứng trở lại. Mà nguyên lý để giải huyệt cũng giống như vậy, chỉ cần làm cho máu ứ được lưu thông, huyệt đạo tự nhiên sẽ được giải ( Ở đây vì yếu tố kịch tính nên đã hư cấu nên nguyên lý điểm huyệt và giải huyệt đạo, hy vọng độc giả lượng thứ - Địch Hoa). Lúc này đầu óc của Quách Tiểu Phong quả thật rất mơ hồ, tại sao Ngô quản gia bị trúng độc, và vì sao trước khi chết Vạn Tài Phát lại bị điểm huyệt, mà mọi chuyện chẳng phải xảy ra trong nháy mắt sao? Hung thủ hà tất phải điểm huyệt Vạn Tài Phát? Xem ra mọi chuyện càng lúc càng phức tạp. Ngay đến cao thủ điểm huyệt cũng nhúng tay vào chuyện này, xem ra, lần này muốn bắt được hung thủ thật sự không dễ dàng gì. Quách Tiểu Phong nghĩ thầm.
/135
|