Quan Bảng

Chương 1400 - Thận Trọng Từ Lời Nói Đến Việc Làm

/1590


Có mấy lời có thể nói, có mấy lời lại tuyệt đối không thể nói. Cho dù là ở trong nhà, có đôi khi cũng phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói ra. Nhất là ở Từ gia, quy định như vậy càng nghiêm ngặt. Không có quy củ, ở Từ gia mặc dù là Từ Trung Nguyên, thời điểm không cần cầu người khác, bất kỳ lúc nào cũng duy trì cái gọi là cảnh giác. Nhưng bất kỳ thời khắc nào cũng sẽ báo cho đám người Từ Xuân Sơn phải cẩn thận.

Hiện tại lời lẽ của Triệu Anh Nam, rõ ràng chính là chưa hề suy nghĩ tìm hiễu, nghĩ gì đương nhiên sẽ nói ra. Nói như vậy, đặt ở trong nhà người khác có lẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng phải biết rằng nơi này là Từ gia.

Mà Triệu Anh Nam lại là khác họ. Ở chỗ này nói ra những lời như vậy, làm sao có thể không chấn động. Chỉ là chấn động như vậy, lỗi lớn vẫn được tán thưởng.

Lão sư Tô Mộc là ai?

Trong số những người đang ngồi đầy, chỉ có Triệu Anh Nam không biết, mọi người thật sự đều biết. Không có cách nào. Ai bảo lão sư Tô Mộc vô cùng nổi danh. Đừng nói Ngô Thanh Nguyên hiện tại còn làm ở đoàn cố vấn trung ương. Chỉ nói trước kia, Ngô Thanh Nguyên đã từng đảm nhiệm qua bộ trưởng Bộ giáo dục, đã từng nhiều lần đảm nhiệm hiệu trưởng cao đẳng. Trải qua chuyện như vậy, chính là đào mận khắp trời.

Nói không khoa trương, ở trong giới giáo dục, rất hiếm có thể tìm được người thứ hai như là Ngô Thanh Nguyên. Chỉ có điều Ngô Thanh Nguyên con người này tương đối mưu cầu danh lợi trên phương diện kinh tế, cũng rất ít giao thiệp với chính trị. Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, cho nên địa vị của Ngô Thanh Nguyên mới có thể không bị hạn chế mà tăng lên. Chỉ cần Ngô Thanh Nguyên nói một câu, tuyệt đối có thể khiến cho mọi người đi theo.

Hiện tại thì sao? Triệu Anh Nam đang nói với giọng điệu thế nào? Không ngờ lại miệt thị lão sư của Tô Mộc là ai? Phải biết rằng điều này cho dù là ở nhà, cũng không thể làm như vậy. Nếu như thật sự truyền ra bên ngoài. Với giọng điệu của Triệu Anh Nam, tuyệt đối sẽ bị người có tâm lợi dụng.

Lại nói, cho dù không bị lợi dụng, truyền tới trong tai Ngô Thanh Nguyên, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Tô Mộc sẽ nghĩ như thế nào? Phải biết rằng cho dù là Từ Trung Nguyên, đối với Ngô Thanh Nguyên cũng rất kính ngưỡng. Bởi vì từ trên phương diện bối phận, Ngô Thanh Nguyên thậm chí có thể được coi là thế hệ lão sư của hắn.

– Làm càn!

Từ Trung Nguyên lập tức quát khẽ.

Từ Trung Nguyên nổi giận!

Từ Trung Nguyên đã rất ít khi tức giận, hiện tại hai mắt nghiêm túc và trang trọng đảo qua Triệu Anh Nam. Chỉ là ánh mắt như thế, lập tức khiến Triệu Anh Nam cảm giác được áp lực trước đó chưa từng có. Kinh khủng nhất là, từ trước tới nay cô chưa từng cảm nhận ánh mắt như thế. Cũng chưa từng thấy qua Từ Trung Nguyên phẫn nộ giống như vậy. Trong lúc nhất thời Triệu Anh Nam thật sự có cảm giác bối rối không biết phải làm sao.

– Anh Nam, con nói bậy bạ gì đó?

Triệu Tư Đức vội vàng nhỏ giọng quát.

– Ba, là con không biết quản giáo Anh Nam. Ba đừng tức giận.

Từ Xuân Như vội vàng nói.

– Hai người dạy dỗ khuê nữ thật tốt!

Giọng nói Từ Trung Nguyên đột nhiên trở nên lạnh.

– Hôm nay ba nói như vậy, không phải là muốn cho các con sắc mặt gì, chỉ muốn nói cho các on biết, thân là người của Từ gia, bất cứ lúc nào nói và làm việc đều phải cẩn thận. Thái độ như vậy, nhất định không thể làm. Đừng cho rằng ba làm như vậy, là không hợp với đạo lý làm người. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, các con phải biết rằng hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Ngày hôm nay, cũng chính vì Tô Mộc là người của Từ gia. Nếu như Tô Mộc là khách ông mời, Anh Nam, cháu biết hành động của cháu như vậy sẽ gây ra tai họa cho Từ gia thế nào không? Cháu nói lão sư Tô Mộc là ai? Cháu có phải rất coi thường Tô Mộc hay không? Lẽ nào cháu cho rằng Tô Mộc không xứng trở thành cháu của ông sao? Hôm nay ở đây ba nói rõ ràng, có thể trở thành ông của Tô Mộc, là vinh hạnh của ông.

– Ông, ông đừng nóng giận, thật ra không nghiêm trọng như vậy. Anh Nam cũng chỉ là không biết mà thôi. Người không biết không có tội. Cháu tin tưởng lão sư cũng nghĩ như vậy.

Tô Mộc vội vàng chen vào nói.

– Không thể nói như vậy được. Ngô lão cũng là sư phụ của ông. Cho dù là ở trong trường hợp riêng tư, ông chắc chắn sẽ không cho phép có người nào chửi bới ngài ấy.

Từ Trung Nguyên nghiêm túc nói.

Hóa ra là nguyên nhân này!

Tô Mộc nói thật, trong lòng nếu như không có một chút mâu thuẫn thì không có khả năng. Nói như thế nào Ngô Thanh Nguyên cũng là lão sư của mình. Giọng điệu của Triệu Anh Nam vừa rồi, không quan tâm là có tâm hay là vô tình, rõ ràng đều là miệt thị đối với Ngô Thanh Nguyên. Thần thái như vậy, giọng nói như vậy, thật sự khiến trong lòng Tô Mộc khó chịu.

Triệu Anh Nam bây giờ thật sự không biết phải làm sao!

– Ông ngoại, cháu sai rồi.

Triệu Anh Nam vội vàng đứng lên nói.

– Biết sai là tốt rồi. Sau này phải chú ý mỗi tiếng nói hành động của mình.

Từ Trung Nguyên thản nhiên nói:

– Gọi các người qua, là muốn cho các người nhìn thấy Tô Mộc, không phải là bảo các người đến đây gây khó dễ Tô Mộc. Tô Mộc lại không nợ các người. Tô Mộc có thể với từng ấy tuổi đã trở thành một huyện trưởng. Các người tự vấn lương tâm, nếu đổi lại là các người, dưới điều kiện không có Từ gia, ai có thể làm được? Hai mươi lăm tuổi làm huyện trưởng, biết đây là khái niệm gì không?

Tô Mộc thật sự có phần không nghĩ ra. Không biết trong lúc bất chợt thần sắc Từ Trung Nguyên nghiêm túc như vậy là vì cái gì. Chỉ có điều nếu Từ Trung Nguyên làm như thế, vậy khẳng định có đạo lý của hắn. Cứ yên lặng xem là được.

– Ông nội, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Từ Long Tước cười nói.

– Được, đi ăn!

Từ Trung Nguyên thản nhiên nói.

Bữa cơm này bởi vì như vậy nhạc đệm nhỏ, cho nên sau đó Từ Xuân Đình và Từ Xuân Sơn cũng không lấy được quà của Tô Mộc. Mặc dù trong lòng cũng không nghĩ tới việc muốn quà của Tô Mộc, nhưng thấy dáng vẻ tươi cười lộ ra trên mặt Từ Xuân Như, nghĩ đến thế lực Tô Mộc hiện tại dựa vào, cũng cảm giác được có chút chờ mong. Không đúng, Tô Mộc lúc này lấy ra lễ vật, thật sự rất có phân lượng.

Một bữa cơm, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã lặng lẽ kết thúc.

Sau khi kết thúc, đám người Từ Xuân Sơn lần lượt rời đi. Bởi vì bọn họ thật sự có công vụ trong người. Ngày lễ quan trọng giống như vậy, thân là lãnh đạo tuyệt đối là bận rộn nhất. Về điểm ấy, Tô Mộc rất hiểu. Thật ra lúc Từ Xuân Sơn và Từ Xuân Đình rời đi, thái độ đối với Tô Mộc, khiến Tô Mộc cảm giác được hai người này đối xử với hắn rất tốt. Về phần Triệu Anh Nam, bởi vì chuyện đã xảy ra trước đó, cũng không thể lưu lại, cùng ba mẹ rời đi.

Bên trong xe!

Thái độ trên mặt Triệu Anh Nam vẫn có chút tức giận bất bình. Trước đó thái độ đối với Tô Mộc vẫn tốt. Tất cả đều từ sau khi Từ Trung Nguyên quát cô, mà biến mất. Theo cô, tất cả những điều này đều là do Tô Mộc mang đến.

– Ba mẹ, tại sao ông ngoại lại muốn làm như vậy? Con lại không có nói sai cái gì!

Triệu Anh Nam mím môi nói.

– Câm miệng!

Thần sắc Triệu Tư Đức nghiêm túc và trang trọng quát.

– Ba!

Triệu Anh Nam nhìn vẻ mặt Triệu Tư Đức nghiêm túc như vậy, thật sự có chút không hiểu được.

– Anh Nam, lần này con thật sự làm có chút quá phận. Con nên biết tính cách ông ngoại con là thế nào. Tại sao có thể không suy nghĩ nói ra những lời như vậy được? Lão sư của Tô Mộc, nếu như thật không có chút bản lĩnh, con cho rằng hắn sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy sao? Con cho rằng lão sư hắn thật sự không có chút bản lĩnh, mẹ sẽ ưu ái bài viết này như vậy sao?

Từ Xuân Như trầm giọng nói.

– Mẹ, rốt cuộc là ai?

Triệu Anh Nam vội vàng hỏi.

– Là Ngô lão Ngô Thanh Nguyên.

Từ Xuân Như chậm rãi nói.

– Cái gì?

Thần sắc Triệu Anh Nam lập tức chấn động. Ohải biết rằng Triệu Anh Nam còn chưa tốt nghiệp, đang học ở đại học kinh tế và thương mại. Đối với cái tên Ngô Thanh Nguyên này, rất quen thuộc. Nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, lão sư Tô Mộc nói tới sẽ là Ngô Thanh Nguyên. Ngô Thanh Nguyên lại đối xử với Tô Mộc như thế, xem bộ dạng Tô Mộc, dường như quan hệ giữa hắn và Ngô Thanh Nguyên là thân thiết như vậy.

Sao có thể như vậy được?

– Ba, mẹ không có gạt con chứ?

Triệu Anh Nam giọng điệu sốt ruột nói.

– Lừa con thì có lợi gì? Lừa con. Con chính là cái tật xấu này, nói không suy nghĩ. Nghĩ đến đâu nói tới đó. Ngô lão là người con có thể tùy ý miệt thị sao? Còn nữa, con cho rằng Tô Mộc thật sự chỉ là đơn giản đệ tử của Ngô lão như vậy sao? Trước đó đã bảo con chú ý tới việc học tập của Tô Mộc nhiều hơn, con lại không nghe. Nói thật cho con biết, bài phát biểu của Tô Mộc ở trong tạp chí quốc tế, đủ để giết chết cả trường đại học các con trong chớp nhoáng.

Triệu Tư Đức nghiêm nghị nói.

Triệu Anh Nam thật sự giống như bị sét đánh.

Tô Mộc, anh rốt cuộc là loại người thế nào?

Từ gia.

Từ Trung Nguyên cũng không ở tại chỗ này nói thêm gì nữa. Sau khi cơm nước xong liền đi về nghỉ. Trước khi đi nghỉ, hắn nói với Tô Mộc nói, lúc nào rời khỏi cũng được, không nhất thiết phải đặc biệt đi vào đánh tiếng với hắn nữa. Khi Tô Mộc đưa mắt nhìn Từ Trung Nguyên rời khỏi, bên trong phòng khách chỉ còn lại ba người. Từ Long Tước, Tô Mộc và Từ Băng Thanh.

– Tô Mộc, vừa rồi chuyện trên bàn ăn, cậu không cần quá chú ý làm gì. Anh Nam tiểu nha đầu này thật ra không có tâm tư phức tạp. Con bé cũng không phải có ý đó.

Từ Long Tước nói.

– Em không dễ giận như vậy đâu.

Tô Mộc cười nói.

– Anh không dễ giận như vậy. Tôi có thể cảm giác được, anh thật không có bất kỳ tức giận nào. Chỉ có điều, Tô Mộc, nói thật đi, bây giờ tôi thật sự càng lúc càng cảm thấy có hứng thú đối với anh. Trên người anh cất dấu rất nhiều bí mật. Tôi muốn đào móc tất cả ra.

Từ Băng Thanh nói.

Mắt to chớp chớp, khiến người ta cảm giác dường như trong lành. Từ Băng Thanh giống như tên của cô vậy, cả người cho dù là ngồi ở chỗ kia không động đậy, cũng phát ra một loại khí tức siêu nhiên. Ở trong gia đình như Từ gia, Từ Băng Thanh có loại khí tức này, thật sự không có gì đáng ngạc nhiên.

– Từ Băng Thanh đúng không? Em tốt nhất không nên có ý niệm như vậy, vì ý nghĩ này rất nguy hiểm.

Tô Mộc cười nói.

– Nói cũng phải. Em gái băng thanh, người huynh đệ này của anh thật sự rất thần bí. Nếu như em thật sự muốn tiếp tục điều tra cái gì, không đúng sẽ rơi vào trong đó. Đến lúc đó muốn trở ra, sẽ thành vấn đề. Vạn nhất nếu như bù cả bản thân vào trong, đến lúc đó em có thể khóc cũng không có đất mà khóc đi

Từ Long Tước bộ dạng lười biếng cười đùa nói.

– Em sẽ rơi vào sao? Nằm mơ đi!

Từ Băng Thanh quyết đoán nói.

– Không tin, chúng ta chờ xem!

Từ Long Tước nghiền ngẫm nói.

Tô Mộc thực sự bất đắc dĩ khi nghe đối thoại như vậy. Thấy đã sắp tới giờ, hắn liền đứng dậy rời đi. Hiện tại điều hắn muốn làm chính là đi tới chỗ đã hẹn với Mai Tranh. Thật ra cũng chính là nơi thần bí mà lần trước Tô Mộc đã đi qua.

Ngay thời điểm Tô Mộc mới vừa lên xe còn chưa lái đi, Trịnh Kinh Luân chợt gọi điện thoại tới.


/1590

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status