Quan Bảng

Chương 829 - Yêu Nghiệt

/1590


Chương 832: Yêu nghiệt

Đêm nay, Trịnh Đậu Đậu không tiếp tục ở lại đó nữa, mà lựa chọn trở lại. Không có cách nào. Bởi vì Tô Mộc buộc cô phải trở về, nói là nghỉ ngơi không tốt, sẽ già đi. Thật ra Trịnh Đậu Đậu cũng biết, hiện tại Tô Mộc đã hoàn toàn không có việc gì nữa. Thấy bộ dạng hắn ăn như sói như hổ, cô biết hắn nhất định sẽ bình yên vô sự. Cho nên Trịnh Đậu Đậu chỉ có thể an tâm rời khỏi đó, trở lại biệt thự trong trung tâm điện ảnh và truyền hình của giải trí Lý thị.

Suốt đêm không nói chuyện.

Khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống thị xã Cổ Lan, khi Tô Mộc vừa mới chuẩn bị mở cửa, gọi Triệu Vô Cực đi bên ngoài ăn sáng, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh. Cửa phòng mở ra, cô cứ yên lặng đứng ở nơi đó, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Trông cô phong trần mệt mỏi, khiến người ta nhìn thấy yêu thương và quyến luyến. Cô cứ đứng yên ở đó, nhìn Tô Mộc, trong ánh mắt lộ vẻ đau lòng.

Diệp Tích, sao em lại trở về?

Tô Mộc ngạc nhiên kêu lên.

Tô Mộc!

Diệp Tích vội vàng xông lên trước, ôm chặt lấy Tô Mộc. Nước mắt cố nhịn lâu như vậy hiện tại đã không có cách nào kìm chế, chảy xuống.

Anh thế nào? Không có việc gì chứ? Để em xem nào! Em nghe nói anh bị trúng đạn.

Diệp Tích muốn tránh khỏi vòng tay của Tô Mộc, nhưng bị Tô Mộc dùng sức ôm lấy.

Anh không sao, thật sự không có việc gì. Mặc dù nói là trúng đạn, nhưng vết thương đạn bắn loại này đối với anh mà nói thật sự không có vấn đề gì. Em còn không biết anh sao? Mạng lão công củ em rất dài đấy.

Diệp Tích làm sao tin tưởng được, nhanh chóng nhìn từ trên xuống dưới. Sau khi xác định Tô Mộc thật sự không có chuyện gì, cô mới thả lỏng, sau đó trực tiếp kéo hắn đến bên giường.

Anh nói cho ta nghe một chút đi. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Nói về anh sao? Thật ra em… sao em trở lại? Em làm sao biết được anh bị thương?

Anh cần gì quan tâm tới những điều đó. Nhanh trả lời vấn đề của em đi đã.

Á à, ba ngày không đánh tới phòng liền muốn lật ngói đúng không?

Đúng vậy. Thế nào? Anh có nói hay không?

Được, anh nói anh nói!



Khi Tô Mộc và Diệp Tích đang nói chuyện, ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng ho khan khe khẽ. Ngay lập tức tiếng của Triệu Vô Cực truyền vào.

Tô Mộc, đám người Trịnh Mục vừa tới, hỏi em anh có muốn cùng ăn điểm tâm hay không.

Đương nhiên!

Tô Mộc rất bình tĩnh nói, thuận thế kéo theo Diệp Tích. Hai người cùng đi ra ngoài. Hiện tại, tâm tình Diệp Tích rất tốt. Bất kể nói thế nào, khi biết Tô Mộc thật sự không có chuyện gì, cô cũng cảm thấy an tâm hơn.

Khi Tô Mộc đi ra khỏi phòng bệnh, phát hiện Ngụy Mai cũng ở bên ngoài. Bởi vì Tô Mộc đã không có việc gì, cho nên hắn liền nghĩ tới chuyện làm thủ tục xuất viện. Hắn bảo đám người Diệp Tích đi ra ngoài. Ở bên ngoài đám người Trịnh Mục đã sớm chờ đợi. Nếu như không phải biết Diệp Tích đã đi vào trong, bọn họ tuyệt đối đã sớm vọt vào trong. Chỉ có điều thật may, Tô Mộc không có việc gì là tốt rồi..

Huynh đệ, không có sao chứ?

Trịnh Mục đi lên trước gấp gáp hỏi.

Không có sao chứ?

Vẻ mặt Lý Nhạc Thiên cũng lo lắng.

Tô ca. . .

Nhìn từng khuôn mặt quen thuộc trước mắt lộ ra thần sắc quan tâm chân thành tha thiết, trong lòng Tô Mộc rất xúc động. Hắn gật đầu, cười nói:

Tôi phúc lớn mạng lớn, sẽ không chết như vậy.

Huynh đệ. Đừng nói gì nữa.

Trịnh Mục kích động nói.

Lại nói, bây giờ Trịnh Mục cảm giác quan hệ giữa hắn với Tô Mộc không thể nói rõ. Không có cách nào. Bất kể nói thế nào, Tô Mộc cũng là ân nhân cứu mạng của Diêm Khuynh và Trịnh Đậu Đậu. Không quan tâm chân tướng của sự chuyện làm sao, phần ân tình này Trịnh Mục vẫn nhớ kỹ. Chỉ có điều hai người là anh em, cũng không cần phải nói nhiều như vậy. Có một số việc chỉ cần nhớ ở trong lòng là được. Cả đời này, chung quy vẫn có mấy tri kỷ có thể lăn lộn.

Tôi nói này, chỉ ăn sáng sao cần phô trương như vậy chứ?

Tô Mộc cười nói.

Không thể nói như vậy được. Hiện tại dù sao tiểu tử nhà cậu cũng là đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ. Nếu như có người dám khi huynh đệ chúng ta, lại tới gây sự, chúng ta cũng có thể hung hăng thu thập đối phương.

Lý Nhạc Thiên cười nói.

Như vậy sao? Được, vậy chúng ta đi thôi. Tôi thật sự có chút đói bụng.

Tô Mộc nói.

Được!

Chuyện phát triển đến mức này, Tô Mộc cũng biết, sẽ không có gì bất ngờ xảy ra. Diệp Tích có thể biết chuyện mình bị trúng đạn, chắc hẳn không thoát khỏi liên quan tới Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên. Bất kể nói thế nào, quan hệ giữa hai người này và Diệp Tích con đó. Nếu như nói mình bị trúng đạn, chuyện lớn như vậy bọn họ còn không nói cho Diệp Tích biết, sau này, sợ là bọn họ không thể gánh nổi trách nhiệm.

Chỉ có điều thật sự không sao. Tô Mộc rất thích cảm giác lúc này.

Khi Tô Mộc còn đang ăn sáng, điện thoại của Lý Hưng Hoa trực tiếp gọi tới, nói muốn tới thăm Tô Mộc. Tô Mộc nói thẳng không nhất thiết phải qua. Mình qua tìm Lý Hưng Hoa là được. Câu trả lời như vậy, thật sự khiến Lý Hưng Hoa khiếp sợ không nhỏ. Phải biết rằng Tô Mộc chính là bị bắn trọng thương, làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã khôi phục lại bình thường được? Ban đầu hắn còn tưởng là lời nói đùa. Chỉ có điều sau đó lại nghe được Tô Mộc khẳng định vô cùng chắc chắn, hắn mới tin tưởng, mới gật đầu đồng ý.

Nhưng tin tưởng thì tin tưởng, trong lòng Lý Hưng Hoa vẫn có chút nghi ngờ. Trừ phi là chính mắt nhìn thấy được Tô Mộc rõ ràng đứng ở trước mắt, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng đó là sự thật.

Thế nào? Lý thúc muốn gặp anh sao?

Diệp Tích hỏi.

Đúng vậy!

Tô Mộc gật đầu nói.

Có đôi khi, thật ra Tô Mộc cũng đau đầu trước cách xưng hô như thế. Nếu quả thật để Tô Mộc lựa chọn, hắn thật sự cảm thấy Lý Hưng Hoa giống như Tần Mông, bối phận trực tiếp là huynh đệ ca ca. Nhưng Diệp Tích thích gọi Lý Hưng Hoa là Lý thúc. Hắn không có cách nào chỉ có thể gọi theo. Chỉ có điều những điều này đều là tiểu tiết. Nếu như trong tay thật sự không có quyền lực, nói những điều này cũng không tốt.

Vậy anh cứ đi đi. Em nghĩ anh cũng có thể đi gặp Lý thúc một chút. Phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu như có thể, vẫn nên cố gắng xử lý khiêm tốn một chút.

Diệp Tích suy nghĩ một chút, vẫn nói như vậy.

Giọng điệu như vậy cũng không khiến cho Tô Mộc có phản cảm mấy. Hắn cũng không phải là người cái gì cũng không hiểu. Hắn biết Diệp Tích nói ra lời này vẫn rất lý tính. Nếu thật sự không quan tâm, Lý Hưng Hoa cũng phải cho Diệp Tích một lời. Như vậy ngược lại sẽ lớn chuyện. Lại nói, tình hình thị xã Cổ Lan hiện tại tương đối đặc biệt, đang cần một cục diện ổn định.

Chỉ có ổn định, mới có thể một lần nữa thực hiện phương châm đã quyết định trước đó, kích phát nền văn hóa của thị xã Cổ Lan.

Cho nên thị xã Cổ Lan hiện tại chắc hẳn hoạt động thế nào, trong lòng Tô Mộc thật ra vẫn biết. Lại nói, phát sinh chuyện như vậy, cũng không phải là điều Tô Mộc muốn nhất, càng không phải là điều những người còn lại muốn thấy. Anh nói các thị ủy thường ủy muốn thấy chuyện như vậy phát sinh sao? Không có người nào muốn. Phải biết rằng chuyện như vậy không thể không kinh động. Mà một khi kinh động là cả tỉnh Giang Nam.

Huynh đệ, chuyện này anh chuẩn bị làm thế nào?

Trịnh Mục trầm giọng hỏi.

Đúng vậy, nói một chút xem sao?

Mắt Lý Nhạc Thiên ánh lên vẻ ngoan độc.

Các ngươi an tâm một chút, đừng nóng vội. Chuyện này thật ra không khoa trương như các anh nghĩ đâu. Nếu như thật sự đại động can qua, xui xẻo sẽ là ai, trong lòng các anh lẽ nào không đoán được hay sao? Được rồi. Chuyện này tôi tự có chủ trương. Đến lúc đó nếu như cần các anh, tôi sẽ tìm tới.

Tô Mộc nói.

Tốt lắm, đừng khách khí!

Trịnh Mục nói thẳng.

Cái này có thể nhìn ra thân sơ. Nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối không đổi được lời cam kết của Trịnh Mục. Phải biết rằng Trịnh Mục không chỉ là tổng tài của tập đoàn Trịnh thị. Chủ yếu hơn chính là hắn còn là con trai của Trịnh Vấn Tri. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, kết thúc khóa này, Trịnh Vấn Tri nhất định sẽ tiếp tục bay lên. Nếu thật sự như vậy, Trịnh Mục chắc chắn sẽ nước lên thì thuyền lên.

Ở trong nước, chuyện như vậy là rất bình thường. Cho dù anh muốn trốn cũng không được.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Mộc liền bảo đám người Lý Nhạc Thiên chiếu cố Diệp Tích tới điện ảnh và truyền hình thành, bản thân mình lại gọi Triệu Vô Cực, và Trương Quan Trung cùng đi tới thị ủy. Về phần cái gọi là thủ tục xuất viện, tất nhiên sẽ có người đi làm.

Nói thật, hiện tại Trương Quan Trung cũng rất khiếp sợ. Dù thếd nào hắn cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại khỏe mạnh như vậy, hơn nữa còn là lấy tư thái như vậy xuất hiện ở trước mắt hắn. Thật sự khiêu chiến điểm mấu chốt trong tâm lý tiếp nhận của hắn.

Nhưng khi Trương Quan Trung phát hiện trên người Triệu Vô Cực không có bất kỳ sự khiếp sợ nào, hắn cũng bắt đầu quen dần. Hắn lại không biết, đêm hôm trước Triệu Vô Cực đã sớm giật mình. Không kinh hãi, sao có thể?

Khi xe dừng lại ở trước đại viện của thị ủy, khi thân ảnh Tô Mộc bắt đầu xuất hiện ở trước mắt mọi người, bất kỳ người nào nhìn thấy Tô Mộc đều giống như nhìn thấy quỷ. Tất cả đều ngây người tại chỗ đầy sửng sốt, thật sự hồi lâu cũng không nói được bất kỳ lời nào. Mãi đến khi Tô Mộc đi lướt qua bên cạnh bọn họ, trên mặt của bọn họ mới lộ vẻ giật mình khó mà tin được. Ai cũng nhìn chằm chằm vào phía sau lưng của hắn, con ngươi loạn chuyển.

Là ai nói Tô chủ nhiệm bị người ta bắn trúng? Bộ dạng như vậy mà bị bắn trúng sao?

Toàn nói nhảm. Tô chủ nhiệm nhất định là bị súng bắn trúng. Về điểm ấy thì không thể nghi ngờ. Tôi có quan hệ với người của bệnh viện số một của thị xã.

Bị bắn trúng, ngày hôm sau còn vui vẻ như vậy sao? Vậy phải là thân thể như thế nào chứ?

Như vậy không tránh khỏi quá yêu nghiệt đi!

Dưới những đôi mắt giật mình nhìn chăm chú, Tô Mộc xuất hiện ở dưới hàng hiên như vậy. Sau khi Lê Cường nhìn thấy Tô Mộc, thái độ muốn có bao nhiêu kinh sợ có bấy nhiêu. Lê Cường giật mình thậm chí cũng quên cả đứng dậy nghênh đón. Mãi đến khi Tô Mộc đi tới trước mặt, Lê Cường mới tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra thần sắc như gặp quỷ.

Tô Mộc, anh không sao chứ?

Lê Cường với giọng điệu sốt ruột nói.

Lê ca, anh rất muốn tôi có chuyện gì sao?

Tô Mộc mỉm cười nói.

Đương nhiên không muốn! Chỉ có điều, Tô Mộc, anh xác định anh không có chuyện gì sao?

Lê Cường lại hỏi.

Tôi xác định tôi không sao.

Tô Mộc gật đầu nói.

Anh thật sự khiến tôi cảm thấy thất kinh. Tôi nghĩ chẳng những là tôi, tất cả những người nhìn thấy anh, đều bị anh làm cho kinh hãi mạnh?

Lê Cường cười khổ nói.

Lê ca, đừng nói đùa với tôi.

Tô Mộc nói.

Lê Cường, là ai tới vậy?

Đúng lúc này, giọng nói của Lý Hưng Hoa đột nhiên từ bên trong truyền tới. Ngay khi Lê Cường vừa nghĩ định mở miệng nói chuyện, Lý Hưng Hoa đột nhiên kéo cửa ra.

Có phải Tô Mộc. . . Tô Mộc, thật sự là cháu sao?

Lý Hưng Hoa lập tức ngây người sửng sốt!

/1590

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status