Quan Bảng

Chương 832 - Nâng Hiền Không Tránh Thân

/1590


Chương 835: Nâng hiền không tránh thân

Thật ra cẩn thận mà nói, đối với Trương Quan Trung và Đỗ Liêm, Tô Mộc biết là không thể đánh đồng. Mặc dù nói hai người đều là thư ký của Tô Mộc. Nhưng phải biết rằng giữa thư ký cũng khác nhau. Đỗ Liêm người thư ký này, ban đầu không bất kỳ hậu trường nào, chỉ có thể đi theo Tô Mộc. Cho nên đối với chuyện an bài cho hắn, Tô Mộc dốc hết sức có thể để làm chủ.

Nhưng Trương Quan Trung lại khác!

Phải biết rằng đứng sau lưng Trương Quan Trung chính là Trương lão hổ. Quan hệ giữa Trương lão hổ và Phó Khẩn Canh thì không cần nói thêm. Cho nên trước khi rời đi, Tô Mộc nghĩ, Trương Quan Trung có thể suy nghĩ đi tới địa phương khác nhậm chức. Địa phương khác này không phải nói là tỉnh thị còn lại, mà ám chỉ chính là kinh thành. Phải biết rằng theo thân phận của Phó Khẩn Canh, ở trong kinh thành giành một chức vị cho Trương Quan Trung, hẳn không có bất cứ vấn đề gì.

Đương nhiên điều đầu tiên Tô Mộc muốn biết chính là thái độ của Trương Quan Trung.

Bất kể nói thế nào, nếu như Trương Quan Trung có thể tiếp tục ở lại khu Cao Khai, đối với sự phát trine của Trương Quan Trung trong tương lai vẫn có lợi ích lớn. Nhưng bất kể nói thế nào, hiện tại khu Cao Khai là con đường xuất ra thành tích.

Lãnh đạo!

Trương Quan Trung nói.

Quan Trung, nào, ngồi xuống rồi nói.

Tô Mộc cười bảo Trương Quan Trung ngồi xuống.

Trương Quan Trung thật sự cảm thấy có chút bất ngờ. Tô Mộc có thái độ như vậy, trước kia có, nhưng từ trước tới nay chưa từng cảm giác được thân thiết như vậy. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong lòng Trương Quan Trung không hiểu lắm.

Thật ra Tô Mộc đang suy nghĩ có nên vận dụng quan bảng đối với Trương Quan Trung, kiểm tra xem suy nghĩ của Trương Quan Trung thế nào, xem hắn muốn thế nào. Nhưng Tô Mộc sẽ không làm như vậy. Bởi vì dù sao Trương Quan Trung cũng là người thân cận nhất bên cạnh mình. Nếu ngay cả người như vậy, cũng vận dụng quan bảng, Tô Mộc cảm giác rất kỳ quái.

Quan bảng là vô địch, nhưng vô địch như vậy, hiện tại ở trong lòng Tô Mộc cũng có hạn chế.

Ai có thể dùng, ai không thể dùng, Tô Mộc đều sẽ có đối đãi khác nhau.

Quan Trung, có nghĩ tới chuyện sau khi tôi rời đi, anh sẽ làm gì hay không?

Tô Mộc suy nghĩ một chút vẫn trực tiếp nói.

Cái gì?

Trương Quan Trung có chút nghi ngờ về những gì mình nghe được.

Anh không có nghe nhầm. Tôi rất nhanh sẽ tạm rời khỏi cương vị công tác. Chuyện này đã được xác định, không có bất kỳ thay đổi nào.

Tô Mộc nói.

Bây giờ Trương Quan Trung thật sự cảm thấy bối rối có chút. Đây là chuyện gì vậy? Tại sao lại phát sinh đột nhiên như vậy? Trước đó không nghe thấy bất kỳ lời đồn đại nào. Hiện tại Tô Mộc nói đi là đi, điều này không tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ đi.

Dưới tin tức như thế trùng kích, Trương Quan Trung thật sự phải chờ một hồi thích ứng mới có phản ứng. Trương Quan Trung lập tức quyết đoán nói:

Lãnh đạo, nếu như có thể, tôi muốn đi cùng anh.

Đi theo tôi sao?

Tô Mộc khẽ cười một tiếng.

Quan Trung, nếu như có thể tôi đương nhiên sẽ tiếp tục dẫn anh theo. Nhưng anh không biết, lần này sợ rằng tôi sẽ bị điều tới cơ quan Tỉnh ủy. Ở trong cơ quan, tôi còn có thể có thư ký sao? Đừng suy nghĩ nhiều. Hiện tại có hai loại lựa chọn. Hoặc là anh ở lại ủy ban quản lý, tôi sẽ giải quyết cho anh một vị trí Phó chủ nhiệm. Hoặc là nhờ quan hệ của Phó lão, xem ông ấy có thể an bài gì khác cho anh hay không.

Thật sự không cho bất kỳ đường sống nào khác!

Hiện tại, Trương Quan Trung mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Rất nhanh Trương Quan Trung liền có quyết định.

Lãnh đạo, nếu như có thể, tôi muốn tiếp tục ở lại khu Cao Khai.

Đây là lựa chọn sáng suốt nhất!

Tôi biết sẽ là như thế này. Quan Trung, anh lựa chọn rất đúng. Yên tâm đi, chức Phó chủ nhiệm tôi là giải quyết cho anh. Sau này anh phải cùng Đỗ Liêm phối hợp công tác cho tốt, biết không?

Tô Mộc cười nói.

Vâng. Lãnh đạo, tôi nhất định sẽ nghe theo an bài của anh.

Trương Quan Trung gật đầu nói.

Sau đó Tô Mộc lại cùng hàn huyên Trương Quan Trung một hồi, rồi bảo hắn đi gọi Đỗ Liêm qua. Đối với những người còn lại, Tô Mộc không muốn nói ra. Nhưng Đỗ Liêm cũng phải biết. Bởi vì Đỗ Liêm biết hay không, có quan hệ tới bố cục của Tô Mộc ở bên trong khu Cao Khai. Sau khi nói chuyện này cho Đỗ Liêm biết, Đỗ Liêm nhất định phải đi vào gặp mặt Lý Hưng Hoa. Sau này, Đỗ Liêm sẽ đi theo bước chân đi tới của Lý Hưng Hoa.

Sau khi Đỗ Liêm đi vào phòng làm việc, khi hắn nghe được tin tức này từ trong miệng Tô Mộc, khiếp sợ một hồi không nói gì.

Lãnh đạo, anh nói là sự thật sao? Anh thật sự phải dời đi sao?

Đỗ Liêm với giọng điệu sốt ruột nói.

Phải biết rằng đi theo Tô Mộc làm việc, đối với Đỗ Liêm khẳng định đáng giá. Ở trong lòng Đỗ Liêm, hắn rất quan tâm đối với chuyện như vậy. Phải biết rằng nếu không nhờ có Tô Mộc, Đỗ Liêm tuyệt đối sẽ không nắm giữ thành tựu hiện tại. Hơn nữa điểm chủ yếu nhất, đi theo Tô Mộc làm việc, Đỗ Liêm làm rất thuận tâm. Bất cứ chuyện gì cũng có thể làm, không cần sợ hãi bị kìm hãm và phiền phức.

Ở trong lòng Đỗ Liêm, hắn cho rằng ở khu Cao Khai này cuối cùng có thể ở dưới sự lãnh đạo của Tô Mộc, làm ra một công cuộc thật lớn.

Nhưng hiện tại thì sao?

Còn không đợi Đỗ Liêm suy nghĩ sẽ làm thế nào, Tô Mộc lại bị dời đi. Tin tức như thế, Đỗ Liêm thật sự không có cách nào tiếp nhận được. Hắn thậm chí nói ra lời:

Không được. Lãnh đạo, anh không thể bị điều đi. Phải biết rằng hiện tại sự phát triển của khu Cao Khai đang đối mặt với nguy cấp. Chuyện cải tạo khu thành cổ đã được đăng lên nhật báo. Nếu như anh rời đi, vậy công tác tiếp theo phải triển khai thế nào? Không được. Để tôi đi tới thị ủy tìm Lý bí thư xin lệnh.

Hồ đồ!

Tô Mộc nhìn Đỗ Liêm tâm tình kích động quát khẽ:

Xin lệnh? Xin mệnh lệnh gì chứ? Lẽ nào anh không biết phục tùng sự an bài của tổ chức là chuyện mà mỗi một đảng viên đều phải tuân thủ hay sao? Anh đi xin lệnh, quả thực chính là hồ đồ. Đỗ Liêm, sau này chuyện như vậy, tuyệt đối không thể xuất hiện. Anh phải biết rằng, từ giờ trở đi, anh chính là đại diện chủ nhiệm khu Cao Khai, tạm thời nắm quyền chủ nhiệm. Nếu thật sự lại hồ đồ như hiện tại, sẽ ảnh hướng tới uy tín của anh. Chủ yếu nhất là, tôi làm sao có thể yên tâm, giao khu Cao Khai như vậy vào trong tay anh được.

Cái gì mà quyền chủ nhiệm. . . Cái gì? Lãnh đạo anh nói cái gì? Ta làm đại diện chủ nhiệm sao? Đây là chuyện gì?

Trong lúc bất chợt, Đỗ Liêm cảm thấy đầu mình không đủ dùng, khiếp sợ không gì sánh kịp.

Thật ra Đỗ Liêm biết rõ tình huống của mình. Hắn có thể từ huyện Hạnh Đường nhảy ra, đã thật sự khó khăn. Nếu như nói vào lúc này, trong ủy ban quản lý khu Cao Khai, ai cũng có thể được nâng lên, duy chỉ có hắn là không được. Đây không phải nói là năng lực của hắn có vấn đề, mà là kinh nghiệm và lý lịch. Kinh nghiệm và lý lịch không đủ, là khuyết điểm trí mạng nhất của Đỗ Liêm hiện tại. Ở trong quan trường, kinh nghiệm và lý lịch vĩnh viễn là nhân tố không thể bỏ qua.

Nhưng ở trong nước hiện tại, tranh đấu về kinh nghiệm và lý lịch và năng lực cũng rất kịch liệt.

Chỉ có điều bất kể thế nào, Đỗ Liêm cũng chưa từng nghĩ qua chuyện tốt như vậy có thể rơi xuống trên đầu mình. Chức đại diện chủ nhiệm nói cách khác tạm thời ủy ban quản lý khu Cao Khai sẽ không có chủ nhiệm. Như vậy chỉ cần mình làm tốt công việc, lại tạo ra mấy thành tích, thì có thể dựa vào thành tích như vậy thoáng cái chuyển lên chính thức. Thậm chí có thể thu xếp cấp bậc hành chính là cấp chính xử.

Đây là chuyện cực tốt.

Anh nghĩ không sai. Anh cũng không có nghe nhầm. Chính là chức chủ nhiệm tạm thời. Đỗ Liêm, anh là do tôi dẫn ra từ huyện Hạnh Đường đi ra ngoài. Theo lý mà nói tôi không nên tiến cử anh. Dù sao ai cũng biết anh là thân tín của tôi. Nếu như trước đi rời chức vị, thật sự tiến cử anh, sẽ khiến cho người khác nảy sinh thái độ phản cảm đối với tôi. Nảy sinh thái độ phản cảm đối với tôi cũng chưa quan trọng. Quan trọng nhất chính là ảnh hưởng tới công tác của anh sau này. Nhưng điều này cũng không phải là điều tôi sẽ cân nhắc. Bởi vì tôi nghĩ tới chỉ là vấn đề năng lực cá nhân. Thẳng thắn mà nói, thời quan qua anh đi theo tôi, tiến bộ rất nhanh. Nhất là mấy ngày đến khu Cao Khai, thành tích làm được cũng rõ như ban ngày. Hơn nữa kế hoạch cải tạo khu thành cổ là do anh nói ra. Cho nên anh tới làm chủ nhiệm tạm thời là thích hợp nhất. Tôi nói với anh những điều này, là muốn anh không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Trước đây nên làm như thế nào, bây giờ cứ làm như thế. Anh chỉ cần biết một điểm, chỉ cần anh dụng tâm làm việc, chỉ cần anh một lòng vì công việc. Như vậy tất cả phiền phức đều không phải là phiền phức nữa. Có bất cứ chuyện gì đều có thể báo cáo với tôi, tôi sẽ làm chủ cho anh. Còn nữa, trong khoảng thời gian dài, ủy ban quản lý khu Cao Khai chắc chắn sẽ không điều chủ nhiệm mới tới. Về điểm ấy thật ra anh có thể yên tâm.

Tô Mộc nói.

Đã nói đến mức độ này, nếu như Đỗ Liêm vẫn không biết vậy thật sự quá tệ rồi. Ý tứ của Tô Mộc đã rất rõ ràng. Vị trí chủ nhiệm ủy ban quản lý này chính là lưu lại cho anh. Vì vậy, anh có thể buông tay chân ra làm việc. Chỉ cần anh có thể khiến chuyện cải tạo khu thành cổ được hoàn thành một cách hoàn mỹ, như vậy đối với anh mà nói, chưc vị chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Cao Khai sẽ rơi xuống trên người anh.

Đây chính là sự tín nhiệm tuyệt đối của Tô Mộc đối với Đỗ Liêm!

Đỗ Liêm làm sao có thể không cảm giác được sự tín nhiệm như vậy?

Nếu như không phải tín nhiệm như thế, Tô Mộc sẽ làm như vậy sao?

Lãnh đạo, anh yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ không khiến cho anh phải thất vọng!

Đỗ Liêm quyết đoán nói.

Tô Mộc tỏ thái độ như vậy, điều Đỗ Liêm phải làm không phải là lo trước lo sau, mà là tỏ thái độ, cho thấy thái độ của mình, quyết tâm của mình, lấy tinh thần thật sự không biết sợ nói cho Tô Mộc biết, mình có năng lực làm tốt chuyện này. Mặc dù trong lòng Đỗ Liêm không có gì lo lắng, nhưng nghĩ tới công tác của mình hôm nay là nhờ có Tô Mộc, là tiếp nhận cờ lớn của Tô Mộc vung lên, Đỗ Liêm nhất định phải có chiến ý không gì không thể chiến thắng!

Nếu như ngay cả chút chiến ý ấy hắn cũng không, vậy làm thế nào có thể phục chúng?

Lại nói không phải còn có Tô Mộc ở phía sau ủng hộ sao?

Ai sợ ai!

Vậy là được rồi. Cần có chính là tinh khí này của anh!

Tô Mộc lớn tiếng nói.

Vâng!

Đỗ Liêm kích động nói.

Bây giờ mới thật sự cảm thấy kích động. Đỗ Liêm không có cách nào không kích động được. Phải biết rằng theo tuổi tác của hắn hiện tại, trở thành nhân vật số một của khu Cao Khai này, nếu hắn có thể bình tĩnh được mới là chuyện lạ. Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ ngay cả Tô Mộc cũng sẽ cảm giác Đỗ Liêm lòng dạ quá thâm sâu.

Chỉ là không biết, khi người khác biết khu Cao Khai chuẩn bị nghênh đón đội hình lãnh đạo mới như vậy, sẽ có ý kiến gì không?

Dùng người không khách quan?

Nâng hiền không tránh thân?

Hay là. . .

/1590

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status