Bắc Nguyệt bước tới Đông Lăng và đặt chiếc lông vũ của Băng Linh Huyền Điểu trước cánh tay của cô. Sau đó, cô cất đi chiếc lông vũ và chờ Đông Lăng tỉnh dậy. Khi vết thương đã lành lại, mắt Đông Lăng lờ lờ mở ra. Cô ngồi dậy và nói:
-Tiểu thư, người có bị làm sao......
-Khoan nói, hãy nhìn vết thương của em xem nó đã lành chưa? -Bắc Nguyệt ngắt lời nói.
-A, hay quá! Vết thương đã lành, da còn nõn nà hơn trước nữa! -Đông Lăng vui vẻ nói.
-Trong lúc ta đi, có ai tới đây bắt nạt em không? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Dạ không, chỉ có Tuyết di nương tới đưa thuốc cho người thôi ạ! -Đông Lăng trả lời.
-Hừ! Tuyết di nương ơi là Tuyết di nương, mãi mà ngươi vẫn không quên đem một chén thuốc độc cho ta nhỉ? -Bắc Nguyệt.
-Cứ để đó ta sẽ uống sau! -Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
-Tiểu thư, lúc nãy em có nghe Tuyết di nương dặn là người cũng được mời tới lễ hội hoa anh đào hằng năm của Tiêu gia! -Đông Lăng chợt nói ra.
-Bỗng nhiên ta được Tuyết di nương mời đi lễ hội ư? Có âm mưu rồi đây, tưởng ta là con ngốc chắc? -Bắc Nguyệt.
-Ta được mời? Vậy khi nào đi? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Dạ sáng mai ạ! -Đông Lăng trả lời.
-Ừ! Được rồi. Em nghỉ ngơi, ta sẽ ngồi đây nghỉ ngơi uống trà. -Bắc Nguyệt nói rồi ngồi xuống, uống một chén trà.
Đông Lăng không nói gì, nằm xuống ngủ. Sáng sớm hôm sau, Đông Lăng đã chuẩn bị cho Bắc Nguyệt một bộ váy đẹp dù lỗi thời.. Bắc Nguyệt mặc chiếc váy đó vào, đeo cài trâm lên đầu và ngồi trước gương chải tóc. Giờ cô như một tiên nữ giáng trần, Đông Lăng khen:
-Tiểu thư, người đẹp giống như công chúa Huệ Vân vậy!
-Cảm ơn em! -Bắc Nguyệt nở một nụ cười hiếm thấy với Đông Lăng.
Đông Lăng lấy 1 chiếc dù và bước theo Bắc Nguyệt đang đi ra khỏi cửa. Chiếc kiệu mà Tuyết di nương kêu cho Bắc Nguyệt đã tới. Bắc Nguyệt và Đông Lăng bước lên kiệu và yên vị. Chiếc kiệu bắt đầu chuyển bánh và đi tới lễ hội. Tới lễ hội, Bắc Nguyệt bước xuống, chiếc dù màu vàng Đông Lăng đem theo giơ trên đầu Bắc Nguyệt. Mọi người bắt đầu bàn tán về Bắc Nguyệt như thế này:
-Nhìn kìa, hôm nay phế vật đó cũng tới đấy!
-Haha, tất nhiên rồi! Hôm nay là ngày trọng đại mà.
-Phế vật như nó thì chỉ tổ làm tộc Tiêu gia thêm xấu hổ thôi.
Đông Lăng nghe những lời nói đó mà chực khóc, tay thành nắm đấm.
-Sao mọi người lại sỉ nhục tiểu thư như vậy chứ! -Đông Lăng
-Sao tiểu thư vẫn bình tĩnh khi họ nói thế nhỉ? -Đông Lăng.
-Bắc Nguyệt bước tới bàn dành cho vị trí đích nữ. Mọi người khúc khích cười, chế nhạo cô nhưng cô không quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt với họ. Bỗng nhiên, một nữ nhi xinh đẹp bước tới mặt Bắc Nguyệt, nói:
-Tam muội muội, hôm nay muội cũng tới đây sao?
-Tất nhiên là muội phải tới rồi mà, mẫu thân của tỷ mời mà, sao mà dám từ chối chứ phải không nhị tỷ tỷ? -Bắc Nguyệt cười lạnh trả lời.
-Đây là lần đâu muội tới đây phải không? Nếu không muốn bị chế nhạo thì tốt nhất muội nên ngồi yên đi! -Nhị tiểu thư Tiêu Vận, tỷ tỷ của Bắc Nguyệt nói, trong lời nói có hàm ý mỉa mai.
-Vâng, muội luôn nghe lời tỷ tỷ dạy bảo! -Bắc Nguyệt nói.
-Tưởng ta không biết ngươi đang chế nhạo ta sao, coi thường ta vừa vừa thôi! -Bắc Nguyệt
-Ừ! Tốt! -Tiêu Vận trả lời.
-Ngươi vẫn còn ngây thơ lắm Bắc Nguyệt ạ! Không hổ danh là phế vật của Nam Dực Quốc. Hahahahahaha! Phế vật thì mãi mãi chỉ là phế vật thôi, không danh không phận, không chút nguyên khí, haha! -Tiêu Vận.
Tiêu Vận nói rồi bỏ đi.
-Tiểu thư, người có bị làm sao......
-Khoan nói, hãy nhìn vết thương của em xem nó đã lành chưa? -Bắc Nguyệt ngắt lời nói.
-A, hay quá! Vết thương đã lành, da còn nõn nà hơn trước nữa! -Đông Lăng vui vẻ nói.
-Trong lúc ta đi, có ai tới đây bắt nạt em không? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Dạ không, chỉ có Tuyết di nương tới đưa thuốc cho người thôi ạ! -Đông Lăng trả lời.
-Hừ! Tuyết di nương ơi là Tuyết di nương, mãi mà ngươi vẫn không quên đem một chén thuốc độc cho ta nhỉ? -Bắc Nguyệt.
-Cứ để đó ta sẽ uống sau! -Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
-Tiểu thư, lúc nãy em có nghe Tuyết di nương dặn là người cũng được mời tới lễ hội hoa anh đào hằng năm của Tiêu gia! -Đông Lăng chợt nói ra.
-Bỗng nhiên ta được Tuyết di nương mời đi lễ hội ư? Có âm mưu rồi đây, tưởng ta là con ngốc chắc? -Bắc Nguyệt.
-Ta được mời? Vậy khi nào đi? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Dạ sáng mai ạ! -Đông Lăng trả lời.
-Ừ! Được rồi. Em nghỉ ngơi, ta sẽ ngồi đây nghỉ ngơi uống trà. -Bắc Nguyệt nói rồi ngồi xuống, uống một chén trà.
Đông Lăng không nói gì, nằm xuống ngủ. Sáng sớm hôm sau, Đông Lăng đã chuẩn bị cho Bắc Nguyệt một bộ váy đẹp dù lỗi thời.. Bắc Nguyệt mặc chiếc váy đó vào, đeo cài trâm lên đầu và ngồi trước gương chải tóc. Giờ cô như một tiên nữ giáng trần, Đông Lăng khen:
-Tiểu thư, người đẹp giống như công chúa Huệ Vân vậy!
-Cảm ơn em! -Bắc Nguyệt nở một nụ cười hiếm thấy với Đông Lăng.
Đông Lăng lấy 1 chiếc dù và bước theo Bắc Nguyệt đang đi ra khỏi cửa. Chiếc kiệu mà Tuyết di nương kêu cho Bắc Nguyệt đã tới. Bắc Nguyệt và Đông Lăng bước lên kiệu và yên vị. Chiếc kiệu bắt đầu chuyển bánh và đi tới lễ hội. Tới lễ hội, Bắc Nguyệt bước xuống, chiếc dù màu vàng Đông Lăng đem theo giơ trên đầu Bắc Nguyệt. Mọi người bắt đầu bàn tán về Bắc Nguyệt như thế này:
-Nhìn kìa, hôm nay phế vật đó cũng tới đấy!
-Haha, tất nhiên rồi! Hôm nay là ngày trọng đại mà.
-Phế vật như nó thì chỉ tổ làm tộc Tiêu gia thêm xấu hổ thôi.
Đông Lăng nghe những lời nói đó mà chực khóc, tay thành nắm đấm.
-Sao mọi người lại sỉ nhục tiểu thư như vậy chứ! -Đông Lăng
-Sao tiểu thư vẫn bình tĩnh khi họ nói thế nhỉ? -Đông Lăng.
-Bắc Nguyệt bước tới bàn dành cho vị trí đích nữ. Mọi người khúc khích cười, chế nhạo cô nhưng cô không quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt với họ. Bỗng nhiên, một nữ nhi xinh đẹp bước tới mặt Bắc Nguyệt, nói:
-Tam muội muội, hôm nay muội cũng tới đây sao?
-Tất nhiên là muội phải tới rồi mà, mẫu thân của tỷ mời mà, sao mà dám từ chối chứ phải không nhị tỷ tỷ? -Bắc Nguyệt cười lạnh trả lời.
-Đây là lần đâu muội tới đây phải không? Nếu không muốn bị chế nhạo thì tốt nhất muội nên ngồi yên đi! -Nhị tiểu thư Tiêu Vận, tỷ tỷ của Bắc Nguyệt nói, trong lời nói có hàm ý mỉa mai.
-Vâng, muội luôn nghe lời tỷ tỷ dạy bảo! -Bắc Nguyệt nói.
-Tưởng ta không biết ngươi đang chế nhạo ta sao, coi thường ta vừa vừa thôi! -Bắc Nguyệt
-Ừ! Tốt! -Tiêu Vận trả lời.
-Ngươi vẫn còn ngây thơ lắm Bắc Nguyệt ạ! Không hổ danh là phế vật của Nam Dực Quốc. Hahahahahaha! Phế vật thì mãi mãi chỉ là phế vật thôi, không danh không phận, không chút nguyên khí, haha! -Tiêu Vận.
Tiêu Vận nói rồi bỏ đi.
/11
|