Khi mọi người đang vui vẻ, bỗng nghe tiếng ruỳnh ruỳnh liền quay lại, 10 con Quy Mãng khổng lồng trườn tới. Mọi người hét lên, chạy tán loạn. Lập tức, Tiêu Trọng Kỳ, Thái tử Chiến Dã, Phong Liên Dực, Tiêu Dao Vương,..... tập họp chống lại 10 con Quy Mãng đó. Đông Lăng dìu Bắc Nguyệt chạy đi, đi giữa chừng thì đứng lại và nói:
-Đông Lăng, em đi trước đi, ta sẽ theo sau.
-Nhưng tiểu thư, nguy hiểm lắm! -Đông Lăng hốt hoảng nói.
-Ta không sao, cứ đi đi! -Bắc Nguyệt nói.
Đông Lăng miễn cưỡng chạy đi. Bắc Nguyệt choàng chiếc khăn đen lên và gọi:
-Thôn Thiên Hồng Mãng, mau ra đây!
Một con rắn còn to hơn cả Quy Mãng xuất hiện, chở Bắc Nguyệt hướng tới lễ hội. Ở đó, thái tử và những người khác đang kiên cường chống chọi thì nghe tiếng đằng sau nữa thì quay lại. Ngạc nhiên nhìn thấy một con Thôn Thiên Hoàng Mãng, trên đầu có một người con trai tóc đỏ ( con gái, Bắc Nguyệt đó ba! Do Vạn thú vô cương biến lại tóc đỏ thôi! ). 3 ý nghĩ lóe lên, mỗi người một kiểu, tự hỏi đó là ai mà lại cao siêu thế, có thể ký kết khê ước với linh thú, nhất là một con siêu linh thú như Thôn Thiên Hồng Mãng. Bắc Nguyệt nhảy lên, dùng một thanh kiếm kém ngang đầu 1 con Quy Mãng, khiến cho 9 con còn lại sợ hãi mà bỏ chạy. Lúc đó, Tiêu Vận chạy lại vì quên đồ thì thấy Hí Thiên ( khi Bắc Nguyệt chuyển tóc đỏ thì tên đổi thành Hí Thiên ), tim bỗng đập thình thịch. Cô (Tiêu Vận) mặt đỏ như trái cà chua, nghĩ rằng mình đã yêu người tóc đỏ đó rồi. Nhưng cô đã trốn đi. Bắc Nguyệt nhảy xuống, Tiêu Trọng Kỳ nói:
-Thật lợi hại thưa tiên sinh, cho hỏi ngài là ai?
-Ta là Hí Thiên, đi ngang qua đây thì có biến nên vào giúp đỡ! -Hí Thiên không keo kiệt mà giới thiệu.
-Tại hạ là Phong Liên Dực, cho hỏi tiên sinh làm sao ký kết khế ước với con Thôn Thiên Hồng Mãng. Chưa ai trên Nam Dực Quốc có thể ký kết khế ước với linh thú cả! -Phong Liên Dực hỏi.
-Ta xin lỗi nhưng đó là bí mật, đi nào Hồng Mãng! -Hí Thiên nói, nhảy lên Hồng Mãng.
-Nhân tiện, ta cũng vừa chuyển tới Nam Dực Quốc này, lần sau sẽ gặp lại! -Hí Thiên nói rồi đi khỏi.
Hồng Mãng đưa Hí Thiên về rừng. Cô bước xuống, màu tóc lại biến thành màu đen. Cô nhẹ nhàng nói, vỗ yêu trên đầu Hồng Mãng:
-Hôm nay ngươi làm tốt lắm, Hồng Mãng!
-Cảm ơn chủ nhân! -Hồng Mãng trả lời.
Bắc Nguyệt nói xong, liền lần đường về phủ. Khi về phủ, Đông Lăng ôm chầm lấy cô, chực khóc:
-Tiểu thư, hic hic, em cứ tưởng người sẽ bị thương nữa chứ!
-Bình tĩnh nào Đông Lăng, ta không sao mà, em xem! -Bắc Nguyệt cười, một nụ cười hiếm thấy!
-Vâng, tiểu thư nên nghỉ ngơi đi, ngày mai là một ngày trọng đại đấy à! -Đông Lăng nói!
-Ngày trọng đại? Là về cái gì? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Tiểu thư không nhớ à, ngày mai lão gia sẽ tổ chức cuộc thi cầm kỳ thi họa cho các tiểu thư trên Nam Dực Quốc này, trong đó có tiểu thư đấy! -Đông Lăng bật cười.
-Ai nói ta được vào cuộc thi? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Dạ là Tuyết di nương ạ! -Đông Lăng trả lời.
-Đã biết ta là một phế vật mà lại mời ta tham dự cuộc thi. Tuyết di nương ơi, ngươi đúng là nhiều mưu kế! -Bắc Nguyệt.
-Thôi, ta mệt rồi! Nếu ngày mai là ngày quan trọng như thế, ta cần phải nghỉ ngơi sớm mới được! -Bắc Nguyệt xua tay, rồi bước lên giường đi ngủ.
-Vâng! -Đông Lăng nói, rồi tắt đèn đi ngủ luôn! ( không biết giường của Đông Lăng ở đâu nhỉ? Thắc mắc quá! )
-Đông Lăng, em đi trước đi, ta sẽ theo sau.
-Nhưng tiểu thư, nguy hiểm lắm! -Đông Lăng hốt hoảng nói.
-Ta không sao, cứ đi đi! -Bắc Nguyệt nói.
Đông Lăng miễn cưỡng chạy đi. Bắc Nguyệt choàng chiếc khăn đen lên và gọi:
-Thôn Thiên Hồng Mãng, mau ra đây!
Một con rắn còn to hơn cả Quy Mãng xuất hiện, chở Bắc Nguyệt hướng tới lễ hội. Ở đó, thái tử và những người khác đang kiên cường chống chọi thì nghe tiếng đằng sau nữa thì quay lại. Ngạc nhiên nhìn thấy một con Thôn Thiên Hoàng Mãng, trên đầu có một người con trai tóc đỏ ( con gái, Bắc Nguyệt đó ba! Do Vạn thú vô cương biến lại tóc đỏ thôi! ). 3 ý nghĩ lóe lên, mỗi người một kiểu, tự hỏi đó là ai mà lại cao siêu thế, có thể ký kết khê ước với linh thú, nhất là một con siêu linh thú như Thôn Thiên Hồng Mãng. Bắc Nguyệt nhảy lên, dùng một thanh kiếm kém ngang đầu 1 con Quy Mãng, khiến cho 9 con còn lại sợ hãi mà bỏ chạy. Lúc đó, Tiêu Vận chạy lại vì quên đồ thì thấy Hí Thiên ( khi Bắc Nguyệt chuyển tóc đỏ thì tên đổi thành Hí Thiên ), tim bỗng đập thình thịch. Cô (Tiêu Vận) mặt đỏ như trái cà chua, nghĩ rằng mình đã yêu người tóc đỏ đó rồi. Nhưng cô đã trốn đi. Bắc Nguyệt nhảy xuống, Tiêu Trọng Kỳ nói:
-Thật lợi hại thưa tiên sinh, cho hỏi ngài là ai?
-Ta là Hí Thiên, đi ngang qua đây thì có biến nên vào giúp đỡ! -Hí Thiên không keo kiệt mà giới thiệu.
-Tại hạ là Phong Liên Dực, cho hỏi tiên sinh làm sao ký kết khế ước với con Thôn Thiên Hồng Mãng. Chưa ai trên Nam Dực Quốc có thể ký kết khế ước với linh thú cả! -Phong Liên Dực hỏi.
-Ta xin lỗi nhưng đó là bí mật, đi nào Hồng Mãng! -Hí Thiên nói, nhảy lên Hồng Mãng.
-Nhân tiện, ta cũng vừa chuyển tới Nam Dực Quốc này, lần sau sẽ gặp lại! -Hí Thiên nói rồi đi khỏi.
Hồng Mãng đưa Hí Thiên về rừng. Cô bước xuống, màu tóc lại biến thành màu đen. Cô nhẹ nhàng nói, vỗ yêu trên đầu Hồng Mãng:
-Hôm nay ngươi làm tốt lắm, Hồng Mãng!
-Cảm ơn chủ nhân! -Hồng Mãng trả lời.
Bắc Nguyệt nói xong, liền lần đường về phủ. Khi về phủ, Đông Lăng ôm chầm lấy cô, chực khóc:
-Tiểu thư, hic hic, em cứ tưởng người sẽ bị thương nữa chứ!
-Bình tĩnh nào Đông Lăng, ta không sao mà, em xem! -Bắc Nguyệt cười, một nụ cười hiếm thấy!
-Vâng, tiểu thư nên nghỉ ngơi đi, ngày mai là một ngày trọng đại đấy à! -Đông Lăng nói!
-Ngày trọng đại? Là về cái gì? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Tiểu thư không nhớ à, ngày mai lão gia sẽ tổ chức cuộc thi cầm kỳ thi họa cho các tiểu thư trên Nam Dực Quốc này, trong đó có tiểu thư đấy! -Đông Lăng bật cười.
-Ai nói ta được vào cuộc thi? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Dạ là Tuyết di nương ạ! -Đông Lăng trả lời.
-Đã biết ta là một phế vật mà lại mời ta tham dự cuộc thi. Tuyết di nương ơi, ngươi đúng là nhiều mưu kế! -Bắc Nguyệt.
-Thôi, ta mệt rồi! Nếu ngày mai là ngày quan trọng như thế, ta cần phải nghỉ ngơi sớm mới được! -Bắc Nguyệt xua tay, rồi bước lên giường đi ngủ.
-Vâng! -Đông Lăng nói, rồi tắt đèn đi ngủ luôn! ( không biết giường của Đông Lăng ở đâu nhỉ? Thắc mắc quá! )
/11
|