Cố Ly ngoảnh lại nhìn Giang Phong Mẫn: “Sư phụ thả họ?” Nếu Giang Phong Mẫn không cố ý thả, ba người này sao chạy thoát được.
Giang Phong Mẫn cười hỏi:
“Con thấy sao?”
Cố Ly không có tâm trạng nói chuyện vòng vo với sư phụ của mình:
“Có bắt không?”
Giang Phong Mẫn nhún vai chìa tay, nói:
“Tiểu Ly Nhi, đó là chuyện của con.”
Nàng vừa dứt lời Cố Ly đã bay người đuổi theo. Giang Phong Mẫn vuốt cằm, đồ đệ của mình, chỗ nào cũng tốt chỉ là mọi chuyện đều không để tâm, bây giờ gấp gáp như vậy, có thể thấy đã bận lòng.
Bận lòng cũng tốt, tuy nói là nhược điểm nhưng cũng làm cho người ta có lòng tin mãnh liệt hơn.
Với khinh công của Cố Ly, không tốn nhiều thời gian đã đuổi kịp ba người kia. Ba người kia nhìn thấy bóng đen đuổi theo mình, Đỗ Quyên cùng Hoàng Ly dừng bước ứng chiến, Giang Niệm Vi chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục chạy về phía trước. Cố Ly không muốn phí công với hai người này, nàng nhích người đã bỏ lại họ phía sau, tiếp tục đuổi theo Giang Niệm Vi.
Giang Niệm Vi chưa đi được mấy bước đã bị Cố Ly đuổi theo. Lúc nàng nàng xoay người trong tay đã có một chủy thủ sáng lóa:
“Ngươi đừng tới đây!”
Sao Cố Ly lại nghe lời này, một bước tiến lên trước bắt người. Chủy thủ trong tay Giang Niệm Vi giơ lên, cũng là người biết võ công. Thanh Y kiếm bên hông Cố Ly vẫn chưa ra khỏi vỏ, cổ tay khẽ lắc một cái, Giang Niệm Vi chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì thì chủy thủ đã nằm trên tay Cố Ly. Nàng ta xoay người muốn chạy đã bị Cố Ly đạp một phát té xuống đất, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
“Đừng giả bộ chết! Đứng lên nói chuyện!” Cố Ly xoay người xử lý Hoàng Ly và Đỗ Quyên nhào tới, lạnh lùng nói.
Đỗ Quyên và Hoàng Ly cũng bị Cố Ly đạp cho mỗi người một đạp rất tàn độc, nhưng vẫn cố giãy giụa đến đỡ Giang Niệm Vi.
“Ngươi muốn giết thì giết!'” Trên đầu trên mặt Giang Niệm Vi dính không ít lá cây, dáng vẻ khá chật vật.
“Ta muốn giết ngươi, ngươi còn có cơ hội nói chuyện sao?” Cố Ly tiến tới bắt Giang Niệm Vi ấn lên một cây cổ thụ bên cạnh: “Tại sao bắt Tê Tê?”
Giang Niệm Vi đã cảm thấy một ấn này đã làm cả người vỡ vụn, xương cốt đều đau đớn:
“Ai bắt nàng? Ta cũng bị người khác bắt.”
Cố Ly hừ lạnh, hàn băng chân khí trên tay chậm rãi từng luồng tiến vào cơ thể Giang Niệm Vi, lạnh đến mức nàng ta run lên:
“Không muốn nói thì vĩnh viễn im lặng đi.”
Một người ngàn chuyện không để tâm cho nên làm gì cũng ngại phiền phức, bao gồm hỏi cung. Nàng hỏi một câu, Giang Niệm Vi không nói, nàng sẽ không có ý định hỏi lại lần thứ hai.
Giang Niệm Vi cảm thấy mình nhất định sẽ chết vì bị đông cứng. Bây giờ nàng cảm thấy máu trong người đã bị đông lại: “Ngươi không thể... giết ta...” Nàng rùng mình nói.
“Ở trước mặt ta, chỉ có muốn hay không, không có không thể.” Nội lực trên tay Cố Ly chợt bắn ra, Giang Niệm Vi lập tức ngất đi. Cố Ly buông tay, Giang Niệm Vi mềm nhũn ngã xuống.
“Công chúa!” Hoàng Ly và Đỗ Quyên lập tức bò qua ôm lấy cơ thể Giang Niệm Vi gào khóc.
“Ai trong các ngươi muốn nói?” Cố Ly hỏi.
Đỗ Quyên cắn răng:
“Nữ nhân như ngươi quá độc ác!”
“Không ai muốn nói sao?” Cố Ly vẫn như cũ hỏi.
Lúc này gương mặt xinh đẹp của Cố Ly ở dưới ánh sáng đèn lồng hiện ra âm u trắng bệch, trong mắt hai người quả thực chính là nữ quỷ. Các nàng không nhịn được lui về sau, thầm nghĩ cách xa nữ nhân đáng sợ này xa một chút.
Cố Ly bẻ hai lá cây từ cái cây bên cạnh:
“Một lần cuối, nói hay không?”
Đỗ Quyên cắn răng, vừa muốn mở miệng đã thấy Hoàng Ly té quỵ xuống đất:
“Quận chúa tha mạng! Ta nói!”
Lá cây trong tay Cố Ly lập tức bắn về phía Đỗ Quyên, Đỗ QUyên ngã xuống đất, chẳng biết sống hay chết: “Nói đi.” Cố Ly thoải mái để Hoàng Ly nói.
Hoàng Ly lạnh run:
“Công chúa mắc một căn bệnh kỳ quái, chỉ có thể cùng người bị Viêm độc vẫn còn sống đổi máu mới có thể tiếp tục sống. Chúng ta ở Lăng Quốc từng thử qua vài người, đều không thể sống. Sau này lại nghe Phụng An quận chúa của Minh Tịch trong người mang Viêm độc, công chúa mới xin hòa thân.”
Cố Ly sát tới, ngồi xổm xuống:
“Cho nên ngươi nói, từ ngày đó các người đã bắt đầu muốn máu của Tê Tê?”
Hoàng Ly không nói, nàng chỉ là một cung nữ, luôn nghe theo lệnh hành sự. Sống tay của Cố Ly đánh lên cổ nàng ta, àng ta ngã xuống đất.
“Con quá nóng vội.” Giang Phong Mẫn từ từ đi tới.
Cố Ly đứng lên:
“Sư phụ, ngài biết bệnh của Giang Niệm Vi không?”
“Ha...” Giang Phong Mẫn cười, tất nhiên biết: “Chẳng phải ta đã tới rồi sao?” Giang Phong Mẫn vừa nghe đến chuyện hòa thân từ Lăng quốc liền từ Phi Diệp Tân chạy đến.
“Đệ tử đa tạ sư phụ giúp đỡ. Giang Niệm Vi mắc bệnh gì ạ?” Cố Ly hỏi.
Giang Phong Mẫn nhíu mày:
“Mỗi đời nữ tử của Giang gia sẽ có một người mắc loại bệnh này, người bị bệnh không giống người thương, đến tuổi hai mươi toàn thân sẽ đóng băng đến chết. Đời này người bị chính là Giang Niệm Vi.”
Cố Ly thấy sư phụ, như ý thức được gì đó:
“Như vậy đời trước lẽ nào chính là...”
“Chính xác, là ta.” Giang Phong Mẫn bình tĩnh thừa nhận: “Trước đó nữ nhân trải qua nhiều đời mắc bệnh này đều đã chết. Đến đời ta, là ta may mắn gặp được Chưởng Viện. Nàng lật hết sách cổ trong thiên hạ, cuối cùng tìm được phương phát trị tận gốc căn bệnh này, cũng chính là hàn băng chân khí ta dạy con.”
Giang Phong Mẫn không biết quen biết Chưởng Viện bao lâu, Chưởng Viện rất khí phách, sau khi biết được nàng mắc thứ bệnh kỳ quái này, quả nhiên phái người lật xem sách cổ trong thiên hạ, từ trong đống sách cổ đó tìm được môn võ công này. Giang Phong Mẫn chịu ảnh hưởng của căn bệnh quái dị này, luyện loại võ công này làm ít công to. Mười năm, võ công này nàng luyện thành công. Coi như mọi người cho nàng đại nạn không chết, có thể sinh hoạt như người bình thường, nàng lại rời khỏi Lăng quốc, đi đến bên cạnh Chưởng Viện. đến tận bây giờ, không rời xa Chưởng Viện.
“Vậy... vì sao Giang Phong Mẫn...” Cố Ly không hiểu... hoặc nàng vốn không rõ ân oán giữa Giang Phong Mẫn và hoàng tộc Lăng quốc.
Giang Phong Mẫn nhìn Giang Niệm Vi té ngã bên gốc cây, nói tiếp:
“Sau khi ta luyện thành thì đi tìm Chưởng Viên, Con biết tính tình nàng ấy, từ trước đến nay không nói hai lời. Sau này ta luôn ở bên nàng, mãi cho đến khi trải qua tuổi hai mươi, hoàng tộc Lăng quốc phát hiện ta còn sống thì tìm tới ta muốn phương pháp hóa giải. Vốn đều là người một nhà, cho họ cũng chẳng sao. Nhưng bọn họ lại dùng phụ mẫu ta uy hiếp ta. Tính khí ta không tốt, lập tức trở giọng. Chờ ta quay trở về nước cứu phụ mẫu thì họ lại giết chết phụ mẫu ta. Từ ngày đó trở đi, ta thề cả đời không qua lại với hoàng tộc Lăng quốc.”
Giang Phong Mẫn nói rất nhẹ nhàng, nàng nào phải người để mặc cho người khi dễ? Thật ra lúc đó nàng giết rất nhiều người. Từ đó về sau, biệt danh La Sát tướng quân liền xuất hiện và trở nên vang dội.
“Sư phụ...” Cố Ly đau lòng thay sư phụ nhà mình.
“Đều là chuyện đã qua. Ly Nhi, con có giết Giang Niệm Vi hay không cũng không có gì khác biệt. Dù sao nàng cũng sắp chết.” Giang Phong Mẫn máu lạnh nói ra lời này.
“Tại sao?” Giang Niệm Vi năm nay mới mười sáu.
“Bởi vì thay máu. Nàng cho rằng hòa máu của tiểu nha đầu nhà con vào trong cơ thể mình là đủ. Quả thật ngu chết đi được!” Giang Phong Mẫn ghét bỏ.
“Nói như vậy thật sự vô ích rồi.” Cố Ly cho dù không phải đại phu nhưng loại chuyện thay máu này cũng có chút hiểu biết.
“Có ích thì nữ tử các đời trước của Giang gia đã không cần chết.” Chỉ có nàng là ngoại lệ, cũng có thể là ngoại lệ duy nhất.
Hai người ở trên núi trò chuyện làm trễ nãi khá nhiều thời gian. Phía sau có người cầm đuốc chạy tới, người dẫn đầu là Tần Chiêu.
“Nhị thúc lo lắng cho quận chúa, phái chúng ta tìm tới.” Tần Chiêu giải thích.
“Làm phiền đại công tử. Chủ tớ công chúa Lăng quốc đều ở đây, chúng ta dẫn về thôi.” Có người đến lại dễ giải quyết phiền phức. Nàng và Giang Phong Mẫn ở chỗ này nhiều lời cũng là vì chờ người tỉnh lại, nhất là Giang Niệm Vi. Đương nhiên Cố Ly không ngốc đến mức trực tiếp giết người. Nàng chỉ đánh ngất xỉu hai người kia để đề phòng thông đồng bịa đặt lời khai mà thôi.
“Tê Tê sao rồi?” Cố Ly hỏi.
Tần Chiêu sai thủ hạ đưa ba người kia về mới nói:
“Lúc ta xuất phát thái y đã bắt mạch cho Tê Tê, nói đã cầm máu đúng lúc nên người không sao, chỉ cần yên tâm tịnh dưỡng sẽ nhanh chóng khỏe lại.” Lời này là do Tần Văn Bác cố ý bảo Tần Chiêu nói với Cố Ly.
Trái tim Cố Ly rốt cuộc cũng hạ xuống, đoàn người xuống núi.
Ngoài núi, Đoàn người của Tần Văn Bác đã trở về kinh thành. Tình huống của Tần Tê không quá nguy hiểm nhưng dù sao cũng chảy rất nhiều máu, vẫn nên sớm quay trở về thành chữa trị.
Đoàn người thuận lợi trở về phủ trưởng công chúa. Quốc công phu nhân, đại công chúa, Phùng Thị nghe nói Tần Tê đã trở về liền chạy tới Khang Viên. Vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê trắng bệch như tờ giấy, trưởng công chúa suýt chút nữa đã bất tỉnh. Khi thái y cam đoan một lần nữa Tần Tê không nguy hiểm đến tính mạng, người trên dưới lớn nhỏ mới yên tâm.
Trưởng công chúa ở bên nữ nhi đang bất tỉnh, nhìn cổ tay nàng bị tầng tầng lớp lớp băng bó, nghĩ đến nữ nhi nàng từ khi sinh ra đến nay đều chịu khổ, nước mặt lại không ngừng tuôn.
Quốc công phu nhân và Phùng Thị khuyên một lúc, cũng không có tác dụng gì. Hai người ngồi một hồi mới trở về phủ An Quốc Công trước.
Thanh Huy Đường.
Quốc Công phu nhân gọi trưởng tử Tần Văn Uyên của mình đến:
“Ta tuổi đã cao, hết thảy chỉ có một tôn nữ là Tê Tê, nhìn thấy nàng mấy lần xảy ra nguy hiểm, tim ta đau muốn chết đi. Ta biết các con là người nắm giữ triều cục phải ẩn nhẫn, không thiên vị. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, ta tuyệt đối không có ý định bỏ qua. Ta mặc kệ con dùng cách gì cũng phải thay Tê Tê đòi lại công bằng này! Nếu con không có cách, để ta đi gặp mặt hoàng thượng. Phủ An Quốc Công của chúng ta nhiều đời công khanh*, lẽ nào ngay cả một nữ nhi cũng không được?”
* 公卿: công khanh: Chỉ quan to, địa vị cao
Quốc công phu nhân càng nói càng tức giận. Phùng Thị thấy vậy vội đến bà điều chỉnh hơi thở:
“Mẫu thân, ngài đừng gấp, cẩn thận làm hại sức khỏe.”
Tần Văn Uyên:
“Mẫu thân, chuyện này hãy giao cho nhi tử, nhi tử nhất định sẽ thay Tê Tê đòi lại công bằng.”
Quốc công phu nhân xua tay:
“Đi đi, đi đi. Lời là con nói, không làm được đừng tới gặp ta!”
Lúc Tần Văn Uyên gần đi liền liếc nhìn thê tử, Phùng Thị gật đầu, lưu lại chuyên tâm hầu hạ Quốc Công phu nhân.
Khi đoàn người Cố Ly trở về, Tần Tê vẫn chưa tỉnh. Trưởng công chúa vừa thấy Giang Phong Mẫn liền nhận ra. Giang Phong Mẫn lại không nhớ rõ.
“Thở thiếu thời nguy hiểm bốn bề, ta vẫn luôn ghi nhớ từng người đã gặp qua, tướng quân không nhớ thì quên đi.” Trưởng công chúa vẫn dùng xưng hô như trước đây.”
Trưởng công chúa, ta đã là sư phụ của thư viện Phi Diệp Tân. La Sát tướng quân đã là chuyện từ rất lâu rồi, nếu như trưởng công chúa nguyện ý, vậy hãy gọi tên ta là được.” Giang Phong Mẫn nghe lại xưng hô lúc trước thì có cảm giác như đã trải qua mấy đời người.
Sao công chúa lại gọi thẳng kỳ danh? Như cách gọi của những người khác học trong thư viện gọi Giang Phong Mẫn là Giang sư phụ.
“Đa tạ ân cứu mạng của Giang sư phụ với tiểu nữ nhà ta.” Tần Văn Bác ở bên cạnh chắp tay nói.
Giang Phong Mẫn phất tay:
“Vốn dĩ ta đến đây vì chuyện này. Hơn nữa không có đạo lý thấy chết mà không cứu. Huống hồ, các người thu nhân Ly Nhi làm nghĩa nữ, càng là người một nhà. Không phân ta ngươi.”
Tuy nói vậy nhưng trưởng công chúa và Tần Văn Bác vẫn nói lời cảm tạ lần nữa. Tần Chiêu đưa Giang Niệm vi và hai nha hoàn vào phủ An Quốc Công. Tần Văn Uyên lập tức dặn dò đưa người vào hoàng cung. Hắn tính lần này dù có thể nào cũng phải để hoàng thượng nhỏ máu, hả giận cho trên trên dưới dưới toàn gia, đặc biệt là đứa cháu bảo bối của mình.
Sau khi trở về, Cố Ly luôn canh giữ bên cạnh Tần Tê. Tiểu Mễ và Hồng Mễ bị nàng phái đi chăm sóc Đại Mễ. Trên người Đại Mễ nhiều chỗ bị gãy xương do đám người Giang Niệm Vi đẩy từ vách núi xuống, cũng may trời thu, lá rơi dày mới cứu nàng một mạng.
Trưởng công chúa sắp xếp chỗ cho Giang Phong Mẫn ở, lại chạy sang thăm Tần Tê, nhìn thấy Tần Tê vẫn hôn mê, vành mắt lại đỏ lên. Nàng vội vàng chớp chớp, ép nước mắt chảy vào trong.
“Mẫu thân, Tê Tê sẽ không sao, ngài đừng lo lắng.”
Hiếm khi Cố Ly an ủi người khác.
“Con ngoan, con đã bận rộn cả ngày rồi, ta bảo các nàng chuẩn bị cơm nước, con đi ăn một chút rồi ngủ một giấc. Đừng để Tê Tê chưa tỉnh, con lại ngã xuống.”
Cả ngày hôm nay Cố Ly qua lại trong cung rồi ngoài cung, trong thành rồi ngoài thành, trưởng công chúa nhìn thấy cũng đau lòng.
Lúc này Cố Ly mới cảm giác đói bụng. Nàng không cậy mạnh, đi ra ngoài ăn cơm, tắm rửa rửa mặt, sau đó lên giường nắm. Nàng cho rằng nàng sẽ không ngủ được, không ngờ vừa nằm lên giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, nàng chợt tỉnh giấc. Dường như ý thức điều gì đó, nàng xoay người ngồi dậy. Liếc nhìn bóng đêm bên ngoài, vừa nghiêng đầu nhìn phòng của Tần Tê, bên trong quả nhiên vẫn còn ánh nến yếu ớt.
Trong phòng Tần Tê, trưởng công chúa đỡ đầu, dựa bên giường ngủ gật. Nàng muốn canh chừng nữ nhi, nữ nhi chưa tỉnh nàng không yên lòng.
Cố Ly vào phòng, khẽ nói với trưởng công chúa:
“Mẫu thân, để con canh chừng.”
Trưởng công chúa mở mắt ra, nhìn Cố Ly rồi nhìn Tần Tê, gật đầu:
“Tê Tê tỉnh lại con nhất định phải báo cho ta biết.”
“Dạ.”
Sắc mặt của Tần Tê đã tốt hơn trước đó, nhưng vẫn tái nhợt. Đôi môi không còn huyết sắc mím chặt, nằm ở nơi đó giống như búp bê không có sức sống. Cố Ly cầm tay Tần Tê, bàn tay nhỏ bé này luôn nóng hổi bây giờ đã mất đi nhiệt độ.
“Xin lỗi, ta không bảo vệ muội thật tốt.” Lúc này Cố Ly mới có tâm trạng tự trách. Nàng để cho Tần Tê dưới sự bảo vệ của nàng lại bị tổn thương, đây là điều nàng không thể tha thứ cho chính mình.
Trời dần dần sáng, Cố Ly dựa bên giường nhìn Tần Tê. Bỗng dưng, nàng nhìn thấy mí mắt Tần Tê nhúc nhích. Nàng dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm, nhìn kỹ lại, mí mắt Tần Tê lại nhúc nhích. Nàng kích động nắm chặt tay Tần Tê, không chớp mắt.
Rốt cuộc, Tần Tê cũng chậm rãi mở mắt, một cái liếc mắt đã nhìn thấy Cố Ly.
“Ly tỷ tỷ.” Dù rất yếu ớt nhưng tiếng gọi vẫn ngọt ngào.
Cố Ly mỉm cười, cười cực kỳ xinh đẹp. Tần Tê cũng cười, Ly tỷ tỷ quá đẹp!”
Bởi vì Tần Tê tỉnh lại, phủ trưởng công chúa trở nên náo nhiệt hơn. Tảng đá trong lòng mọi người ngày hôm qua cuối cùng cũng hạ xuống. Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng bước đi thanh thoát hơn.
Lúc này ở trong phòng Tần Tê, Quốc Công phu nhân, Tần Văn Uyên, Phùng Thị, Tần Chiêu, Tần Hân đều có mặt, trưởng công chúa cũng không vội nói chuyện với nữ nhi.
Lần thứ hai Cố Ly cảm nhận được cảm giác được mọi người cưng chiều là như thế nào. Quốc Công phu nhân ngồi bên giường, cầm tay Tần Tê, cả nửa ngày cứ gọi 'Tâm can bảo bối', cả nhà Tần Văn Uyên bốn người luôn tìm chủ đề Tần Tê thích mà nói. Hai huynh đệ Tần gia hứa khi nào Tần Tê khỏe lại sẽ dẫn nàng đến chỗ non xanh nước biết chơi.
Trưởng công chúa ngồi trong phòng của Cố Ly, nhìn đôi mắt Cố Ly đầy tơ máu: “Mau đi ngủ một chút đi, lát nữa con còn phải ở cùng nàng.” nàng thở dài, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Tê Tê đã tỉnh, món nợ này nên tính rồi.”
“Mẫu thân, ngài chú ý sức khỏe.” Cố Ly hoàn toàn không định khuyên can trưởng công chúa đi tính sổ. Nữ nhi của mình xảy ra chuyện, chẳng lẽ không muốn đòi lại công lý?
“Ta biết. Con đi nghỉ ngơi đi. Sư phụ con thích ăn gì, dùng gì, con cứ trực tiếp dặn dò hạ nhân làm. Nhất định không được khách sáo.” Trưởng công chúa cũng không muốn thất lễ Giang Niệm Phong.
“Con hiểu.” Thật ra Cố Ly không cần ngủ thêm. Trưởng công chúa đi rồi, nàng khoanh chân ngồi trên giường vận công luyện tập, đây là cách tốt nhất để khôi phục.
Luyện công xong, nàng mở mắt ra, nhìn thấy sư phụ của mình càng hoảng sợ:
“Sư phụ, ngài vào đây không phát ra tiếng được à?”
“Nhìn con luyện công, ta không muốn quấy rầy.” Hôm nay Giang Phong Mẫn đã thay một bộ xanh nhạt. Cố Ly nhìn sao cũng thấy không được tự nhiên: “Sư phụ, đã bao lâu ngài không mặc váy?” Lúc này giả vờ thục nữ?
“Ở thư viện ta mặc sao cũng được. Nơi này là kinh thành Minh Tịch, ta không muốn lưu lại ấn tượng xấu với người khác.” Trong lòng Giang Phong Mẫn khó chịu, nàng mặc như thế này chẳng phải chỉ vì nghĩ tên đồ đệ này sao?
Cố Ly không quan tâm, vừa định đứng lên đã bị một ngón tay của Giang Phong Mẫn đè xuống, không đứng lên nổi: “Ngài lại muốn sao đây?” Cố Ly bị lừa nhiều rồi, cũng không tranh, trực tiếp hỏi.
“Nghe Huyết Tằm nói, trong cơ thể con có một phần Viêm độc, áp chế không dễ nhỉ?” Giang Phong Mẫn hỏi.
“Đương nhiên không dễ rồi.” Cố Ly thành thật trả lời.
“Ta thấy con có thể ứng phó.” Giang Phong Mẫn quan sát nửa ngày rồi.
“Sư phụ cũng đã nói, chăm chỉ luyện thôi.” Cố Ly một lần nữa đứng lên, lần này Giang Phong Mẫn không cản. Nhìn Cố Ly qua phòng Tần Tê, nàng xoa cằm, nở nụ cười hài lòng.
Nàng bởi vì bản thân mắc bệnh kỳ quái mới luyện loại võ công đó, bản chất nó cũng rất khó luyện. Nàng có hai đệ tử: Phùng Tĩnh Tô tư chất thông minh, khi luyện võ gặp khó khăn sẽ nghĩ cách giải quyết, không giải quyết được sẽ bị quấy nhiễu, như vậy võ công sẽ có bước tiến nhanh nhưng lại khó có thể đạt được cảnh giới cao nhất. Cố Ly thiên phú tốt, mọi sự không để trong lòng. Đối với võ công, Giang Phong Mẫn rèn dũa rất lâu nàng mới nghiêm túc, nhưng một khi nghiêm túc thì rất chấp niệm, hòa toàn không dao động. Người như vậy tiến vào cảnh giới võ công rất chậm. Cũng may Cố Ly lên núi từ nhỏ, luyện tập hơn mười năm mới có chút gọi là thành tựu. Bây giờ trùng hợp, có thể luyện đến cảnh giới nhỏ nữa, Giang Phong Mẫn đã cực kỳ thỏa mãn. Năm dài tháng rộng, Cố Ly nhất định có thể luyện tới cảnh giới cao hơn nữa.
Nàng ở trong phòng Cố Ly cười ngây ngô, Hồng Mễ đi vào truyền lời:
“Giang sư phụ, quận chúa mời này dùng cơm.”
Giang Phong Mẫn đi tới phòng Tần Tê, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, cực kỳ phong phút. Quốc Công phu nhân đã đi rồi, dù sao Tần Tê cần tịnh dưỡng, nhiều người cũng không tốt.
“Sư phụ, Tê Tê vừa tỉnh lại, ăn không hết những món này, ngài đến ăn cùng con và Tê Tê đi.” Cố Ly thật sự không kiêng nể gì sư phụ của mình. Nàng rõ ràng nói với Giang Phong Mẫn, những món này không phải làm cho ngài, ngài chỉ ăn phụ thôi.
Giang Phong Mẫn đâu để ý những chuyện này, nàng tới nhìn Tần Tê, gật đầu:
“Sắc mặt đã đỡ hơn hôm qua nhiều rồi. Rất có phút khí, rất hợp làm nương tử của Ly Nhi ta.”
Tần Tê dựa vào gối mềm, làm con thỏ nhỏ yên tĩnh, nghe Giang Phong Mẫn nói như vậy, gương mặt tái nhợt chợt ửng đỏ.
“Sư phụ!” Cố Ly nhíu mày.
“Con nhìn xem, sắc mặt đỡ hơn nhiều rồi.”
Giang Phong Mẫn không để ý đệ tử của mình nổi giận, nàng theo Chưởng Viện nhiều năm, đã sớm bị tôi luyện, ai có thể nổi giận như Chưởng Viện được?
“Sư phụ.” Tiếng gọi khép nép, nhỏ nhẹ giống như viên gạo nếp mềm mềm lăn lộn trong lòng Giang Phong Mẫn.
Giang Phong Mẫn quay đầu nhìn Tần Tê, một lần nữa xác định tiếng gọi này là Tần Tê gọi:
“Ái chà chà! Mau mau mau! Mau gọi lại!”
“Sư phụ.” Tần Tê ngoan ngoãn bảo gọi là gọi, không qua loa.
Giang Phong cười đến mắt híp thành hai đường kẽ, đưa tay xoa đầu Tần Tê:
“Ngoan, con thú vị hơn Ly Nhi.”
Cố Ly đánh lên tay Giang Phong Mẫn:
“Sư phụ, đi ăn thôi.”
Giang Phong Mẫn xoa xoa chỗ tay bị đánh, mếu máo nói:
“Keo kiệt.”
Tần Tê nhìn sư trò hai người cảm tình rất tốt, cười tủm tỉm kéo tay Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, sư phụ thật thú vị.”
“Phải không?” Giang Phong Mẫn vừa đi được hai bước, nghe hai người nói chuyện liền quay lại.
“Ăn thôi!” Cố Ly lạnh lùng nói.
Giang Phong Mẫn hết cách, không thể làm gì hơn là đi đến bàn ăn.
“Ly tỷ tỷ, không được dữ với sư phụ.”
Tần Tê lắc lắc tay Cố Ly cầu tình.
“Tê Tê ngoan. Muội ăn cháo trước đã.” Cố Ly nhẹ nhàng khuyên, giọng điệu khác xa một trời một vực với Giang Phong Mẫn.
“Dạ.” Tần Tê gật đầu, há miệng ăn cháo Cố Ly đút.
Giang Phong Mẫn ăn đồ ăn, thỉnh thoảng lén nhìn hai người ân ái, vừa nhìn vừa lắc đầu: Con thỏ nhỏ quá đáng yêu, thảo nào đồ để cứng đầu nhà mình lại thông suốt. Nàng nhìn nhìn, khó tránh khỏi tưởng tượng cảnh tượng Chưởng Viện bị thương, nàng sẽ ở bên giường đút cháo. Nghĩ tới đây nàng cảm thấy mắc ói. Điên thiệt! Sao Chưởng Viện bị thương được? Có nàng ở đây, há lại để Chưởng Viện bị thương?
Cố Ly đút Tần Tê ăn chén cháo, rồi nói chuyện với Tần Tê một hồi, nhìn thấy Tần Tê ngủ rồi, lúc này mới qua ăn điểm tâm với Giang Phong Mẫn.
“Ánh mắt của con không tệ, thỏ nhỏ ngoan như vậy, hèn chi con rất thích nàng.” Giang Phong Mẫn không có một chút tốt lành.
“Sư phụ hài lòng?” Cố Ly vừa ăn vừa hỏi.
“Hài lòng, rất hài lòng. Nhưng coi bộ con dẫn nàng về thư viện, đám đại hôi lang kia không ăn nàng mới lạ?” Giang Phong Mẫn nghĩ đến một đám lớn bé trong thư viện chơi đùa con thỏ nhỏ, ây da, thật sự rất mong chờ sẽ xảy ra chuyện gì?
- ---Hết chương 64----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
Giang Phong Mẫn cười hỏi:
“Con thấy sao?”
Cố Ly không có tâm trạng nói chuyện vòng vo với sư phụ của mình:
“Có bắt không?”
Giang Phong Mẫn nhún vai chìa tay, nói:
“Tiểu Ly Nhi, đó là chuyện của con.”
Nàng vừa dứt lời Cố Ly đã bay người đuổi theo. Giang Phong Mẫn vuốt cằm, đồ đệ của mình, chỗ nào cũng tốt chỉ là mọi chuyện đều không để tâm, bây giờ gấp gáp như vậy, có thể thấy đã bận lòng.
Bận lòng cũng tốt, tuy nói là nhược điểm nhưng cũng làm cho người ta có lòng tin mãnh liệt hơn.
Với khinh công của Cố Ly, không tốn nhiều thời gian đã đuổi kịp ba người kia. Ba người kia nhìn thấy bóng đen đuổi theo mình, Đỗ Quyên cùng Hoàng Ly dừng bước ứng chiến, Giang Niệm Vi chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục chạy về phía trước. Cố Ly không muốn phí công với hai người này, nàng nhích người đã bỏ lại họ phía sau, tiếp tục đuổi theo Giang Niệm Vi.
Giang Niệm Vi chưa đi được mấy bước đã bị Cố Ly đuổi theo. Lúc nàng nàng xoay người trong tay đã có một chủy thủ sáng lóa:
“Ngươi đừng tới đây!”
Sao Cố Ly lại nghe lời này, một bước tiến lên trước bắt người. Chủy thủ trong tay Giang Niệm Vi giơ lên, cũng là người biết võ công. Thanh Y kiếm bên hông Cố Ly vẫn chưa ra khỏi vỏ, cổ tay khẽ lắc một cái, Giang Niệm Vi chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì thì chủy thủ đã nằm trên tay Cố Ly. Nàng ta xoay người muốn chạy đã bị Cố Ly đạp một phát té xuống đất, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
“Đừng giả bộ chết! Đứng lên nói chuyện!” Cố Ly xoay người xử lý Hoàng Ly và Đỗ Quyên nhào tới, lạnh lùng nói.
Đỗ Quyên và Hoàng Ly cũng bị Cố Ly đạp cho mỗi người một đạp rất tàn độc, nhưng vẫn cố giãy giụa đến đỡ Giang Niệm Vi.
“Ngươi muốn giết thì giết!'” Trên đầu trên mặt Giang Niệm Vi dính không ít lá cây, dáng vẻ khá chật vật.
“Ta muốn giết ngươi, ngươi còn có cơ hội nói chuyện sao?” Cố Ly tiến tới bắt Giang Niệm Vi ấn lên một cây cổ thụ bên cạnh: “Tại sao bắt Tê Tê?”
Giang Niệm Vi đã cảm thấy một ấn này đã làm cả người vỡ vụn, xương cốt đều đau đớn:
“Ai bắt nàng? Ta cũng bị người khác bắt.”
Cố Ly hừ lạnh, hàn băng chân khí trên tay chậm rãi từng luồng tiến vào cơ thể Giang Niệm Vi, lạnh đến mức nàng ta run lên:
“Không muốn nói thì vĩnh viễn im lặng đi.”
Một người ngàn chuyện không để tâm cho nên làm gì cũng ngại phiền phức, bao gồm hỏi cung. Nàng hỏi một câu, Giang Niệm Vi không nói, nàng sẽ không có ý định hỏi lại lần thứ hai.
Giang Niệm Vi cảm thấy mình nhất định sẽ chết vì bị đông cứng. Bây giờ nàng cảm thấy máu trong người đã bị đông lại: “Ngươi không thể... giết ta...” Nàng rùng mình nói.
“Ở trước mặt ta, chỉ có muốn hay không, không có không thể.” Nội lực trên tay Cố Ly chợt bắn ra, Giang Niệm Vi lập tức ngất đi. Cố Ly buông tay, Giang Niệm Vi mềm nhũn ngã xuống.
“Công chúa!” Hoàng Ly và Đỗ Quyên lập tức bò qua ôm lấy cơ thể Giang Niệm Vi gào khóc.
“Ai trong các ngươi muốn nói?” Cố Ly hỏi.
Đỗ Quyên cắn răng:
“Nữ nhân như ngươi quá độc ác!”
“Không ai muốn nói sao?” Cố Ly vẫn như cũ hỏi.
Lúc này gương mặt xinh đẹp của Cố Ly ở dưới ánh sáng đèn lồng hiện ra âm u trắng bệch, trong mắt hai người quả thực chính là nữ quỷ. Các nàng không nhịn được lui về sau, thầm nghĩ cách xa nữ nhân đáng sợ này xa một chút.
Cố Ly bẻ hai lá cây từ cái cây bên cạnh:
“Một lần cuối, nói hay không?”
Đỗ Quyên cắn răng, vừa muốn mở miệng đã thấy Hoàng Ly té quỵ xuống đất:
“Quận chúa tha mạng! Ta nói!”
Lá cây trong tay Cố Ly lập tức bắn về phía Đỗ Quyên, Đỗ QUyên ngã xuống đất, chẳng biết sống hay chết: “Nói đi.” Cố Ly thoải mái để Hoàng Ly nói.
Hoàng Ly lạnh run:
“Công chúa mắc một căn bệnh kỳ quái, chỉ có thể cùng người bị Viêm độc vẫn còn sống đổi máu mới có thể tiếp tục sống. Chúng ta ở Lăng Quốc từng thử qua vài người, đều không thể sống. Sau này lại nghe Phụng An quận chúa của Minh Tịch trong người mang Viêm độc, công chúa mới xin hòa thân.”
Cố Ly sát tới, ngồi xổm xuống:
“Cho nên ngươi nói, từ ngày đó các người đã bắt đầu muốn máu của Tê Tê?”
Hoàng Ly không nói, nàng chỉ là một cung nữ, luôn nghe theo lệnh hành sự. Sống tay của Cố Ly đánh lên cổ nàng ta, àng ta ngã xuống đất.
“Con quá nóng vội.” Giang Phong Mẫn từ từ đi tới.
Cố Ly đứng lên:
“Sư phụ, ngài biết bệnh của Giang Niệm Vi không?”
“Ha...” Giang Phong Mẫn cười, tất nhiên biết: “Chẳng phải ta đã tới rồi sao?” Giang Phong Mẫn vừa nghe đến chuyện hòa thân từ Lăng quốc liền từ Phi Diệp Tân chạy đến.
“Đệ tử đa tạ sư phụ giúp đỡ. Giang Niệm Vi mắc bệnh gì ạ?” Cố Ly hỏi.
Giang Phong Mẫn nhíu mày:
“Mỗi đời nữ tử của Giang gia sẽ có một người mắc loại bệnh này, người bị bệnh không giống người thương, đến tuổi hai mươi toàn thân sẽ đóng băng đến chết. Đời này người bị chính là Giang Niệm Vi.”
Cố Ly thấy sư phụ, như ý thức được gì đó:
“Như vậy đời trước lẽ nào chính là...”
“Chính xác, là ta.” Giang Phong Mẫn bình tĩnh thừa nhận: “Trước đó nữ nhân trải qua nhiều đời mắc bệnh này đều đã chết. Đến đời ta, là ta may mắn gặp được Chưởng Viện. Nàng lật hết sách cổ trong thiên hạ, cuối cùng tìm được phương phát trị tận gốc căn bệnh này, cũng chính là hàn băng chân khí ta dạy con.”
Giang Phong Mẫn không biết quen biết Chưởng Viện bao lâu, Chưởng Viện rất khí phách, sau khi biết được nàng mắc thứ bệnh kỳ quái này, quả nhiên phái người lật xem sách cổ trong thiên hạ, từ trong đống sách cổ đó tìm được môn võ công này. Giang Phong Mẫn chịu ảnh hưởng của căn bệnh quái dị này, luyện loại võ công này làm ít công to. Mười năm, võ công này nàng luyện thành công. Coi như mọi người cho nàng đại nạn không chết, có thể sinh hoạt như người bình thường, nàng lại rời khỏi Lăng quốc, đi đến bên cạnh Chưởng Viện. đến tận bây giờ, không rời xa Chưởng Viện.
“Vậy... vì sao Giang Phong Mẫn...” Cố Ly không hiểu... hoặc nàng vốn không rõ ân oán giữa Giang Phong Mẫn và hoàng tộc Lăng quốc.
Giang Phong Mẫn nhìn Giang Niệm Vi té ngã bên gốc cây, nói tiếp:
“Sau khi ta luyện thành thì đi tìm Chưởng Viên, Con biết tính tình nàng ấy, từ trước đến nay không nói hai lời. Sau này ta luôn ở bên nàng, mãi cho đến khi trải qua tuổi hai mươi, hoàng tộc Lăng quốc phát hiện ta còn sống thì tìm tới ta muốn phương pháp hóa giải. Vốn đều là người một nhà, cho họ cũng chẳng sao. Nhưng bọn họ lại dùng phụ mẫu ta uy hiếp ta. Tính khí ta không tốt, lập tức trở giọng. Chờ ta quay trở về nước cứu phụ mẫu thì họ lại giết chết phụ mẫu ta. Từ ngày đó trở đi, ta thề cả đời không qua lại với hoàng tộc Lăng quốc.”
Giang Phong Mẫn nói rất nhẹ nhàng, nàng nào phải người để mặc cho người khi dễ? Thật ra lúc đó nàng giết rất nhiều người. Từ đó về sau, biệt danh La Sát tướng quân liền xuất hiện và trở nên vang dội.
“Sư phụ...” Cố Ly đau lòng thay sư phụ nhà mình.
“Đều là chuyện đã qua. Ly Nhi, con có giết Giang Niệm Vi hay không cũng không có gì khác biệt. Dù sao nàng cũng sắp chết.” Giang Phong Mẫn máu lạnh nói ra lời này.
“Tại sao?” Giang Niệm Vi năm nay mới mười sáu.
“Bởi vì thay máu. Nàng cho rằng hòa máu của tiểu nha đầu nhà con vào trong cơ thể mình là đủ. Quả thật ngu chết đi được!” Giang Phong Mẫn ghét bỏ.
“Nói như vậy thật sự vô ích rồi.” Cố Ly cho dù không phải đại phu nhưng loại chuyện thay máu này cũng có chút hiểu biết.
“Có ích thì nữ tử các đời trước của Giang gia đã không cần chết.” Chỉ có nàng là ngoại lệ, cũng có thể là ngoại lệ duy nhất.
Hai người ở trên núi trò chuyện làm trễ nãi khá nhiều thời gian. Phía sau có người cầm đuốc chạy tới, người dẫn đầu là Tần Chiêu.
“Nhị thúc lo lắng cho quận chúa, phái chúng ta tìm tới.” Tần Chiêu giải thích.
“Làm phiền đại công tử. Chủ tớ công chúa Lăng quốc đều ở đây, chúng ta dẫn về thôi.” Có người đến lại dễ giải quyết phiền phức. Nàng và Giang Phong Mẫn ở chỗ này nhiều lời cũng là vì chờ người tỉnh lại, nhất là Giang Niệm Vi. Đương nhiên Cố Ly không ngốc đến mức trực tiếp giết người. Nàng chỉ đánh ngất xỉu hai người kia để đề phòng thông đồng bịa đặt lời khai mà thôi.
“Tê Tê sao rồi?” Cố Ly hỏi.
Tần Chiêu sai thủ hạ đưa ba người kia về mới nói:
“Lúc ta xuất phát thái y đã bắt mạch cho Tê Tê, nói đã cầm máu đúng lúc nên người không sao, chỉ cần yên tâm tịnh dưỡng sẽ nhanh chóng khỏe lại.” Lời này là do Tần Văn Bác cố ý bảo Tần Chiêu nói với Cố Ly.
Trái tim Cố Ly rốt cuộc cũng hạ xuống, đoàn người xuống núi.
Ngoài núi, Đoàn người của Tần Văn Bác đã trở về kinh thành. Tình huống của Tần Tê không quá nguy hiểm nhưng dù sao cũng chảy rất nhiều máu, vẫn nên sớm quay trở về thành chữa trị.
Đoàn người thuận lợi trở về phủ trưởng công chúa. Quốc công phu nhân, đại công chúa, Phùng Thị nghe nói Tần Tê đã trở về liền chạy tới Khang Viên. Vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê trắng bệch như tờ giấy, trưởng công chúa suýt chút nữa đã bất tỉnh. Khi thái y cam đoan một lần nữa Tần Tê không nguy hiểm đến tính mạng, người trên dưới lớn nhỏ mới yên tâm.
Trưởng công chúa ở bên nữ nhi đang bất tỉnh, nhìn cổ tay nàng bị tầng tầng lớp lớp băng bó, nghĩ đến nữ nhi nàng từ khi sinh ra đến nay đều chịu khổ, nước mặt lại không ngừng tuôn.
Quốc công phu nhân và Phùng Thị khuyên một lúc, cũng không có tác dụng gì. Hai người ngồi một hồi mới trở về phủ An Quốc Công trước.
Thanh Huy Đường.
Quốc Công phu nhân gọi trưởng tử Tần Văn Uyên của mình đến:
“Ta tuổi đã cao, hết thảy chỉ có một tôn nữ là Tê Tê, nhìn thấy nàng mấy lần xảy ra nguy hiểm, tim ta đau muốn chết đi. Ta biết các con là người nắm giữ triều cục phải ẩn nhẫn, không thiên vị. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, ta tuyệt đối không có ý định bỏ qua. Ta mặc kệ con dùng cách gì cũng phải thay Tê Tê đòi lại công bằng này! Nếu con không có cách, để ta đi gặp mặt hoàng thượng. Phủ An Quốc Công của chúng ta nhiều đời công khanh*, lẽ nào ngay cả một nữ nhi cũng không được?”
* 公卿: công khanh: Chỉ quan to, địa vị cao
Quốc công phu nhân càng nói càng tức giận. Phùng Thị thấy vậy vội đến bà điều chỉnh hơi thở:
“Mẫu thân, ngài đừng gấp, cẩn thận làm hại sức khỏe.”
Tần Văn Uyên:
“Mẫu thân, chuyện này hãy giao cho nhi tử, nhi tử nhất định sẽ thay Tê Tê đòi lại công bằng.”
Quốc công phu nhân xua tay:
“Đi đi, đi đi. Lời là con nói, không làm được đừng tới gặp ta!”
Lúc Tần Văn Uyên gần đi liền liếc nhìn thê tử, Phùng Thị gật đầu, lưu lại chuyên tâm hầu hạ Quốc Công phu nhân.
Khi đoàn người Cố Ly trở về, Tần Tê vẫn chưa tỉnh. Trưởng công chúa vừa thấy Giang Phong Mẫn liền nhận ra. Giang Phong Mẫn lại không nhớ rõ.
“Thở thiếu thời nguy hiểm bốn bề, ta vẫn luôn ghi nhớ từng người đã gặp qua, tướng quân không nhớ thì quên đi.” Trưởng công chúa vẫn dùng xưng hô như trước đây.”
Trưởng công chúa, ta đã là sư phụ của thư viện Phi Diệp Tân. La Sát tướng quân đã là chuyện từ rất lâu rồi, nếu như trưởng công chúa nguyện ý, vậy hãy gọi tên ta là được.” Giang Phong Mẫn nghe lại xưng hô lúc trước thì có cảm giác như đã trải qua mấy đời người.
Sao công chúa lại gọi thẳng kỳ danh? Như cách gọi của những người khác học trong thư viện gọi Giang Phong Mẫn là Giang sư phụ.
“Đa tạ ân cứu mạng của Giang sư phụ với tiểu nữ nhà ta.” Tần Văn Bác ở bên cạnh chắp tay nói.
Giang Phong Mẫn phất tay:
“Vốn dĩ ta đến đây vì chuyện này. Hơn nữa không có đạo lý thấy chết mà không cứu. Huống hồ, các người thu nhân Ly Nhi làm nghĩa nữ, càng là người một nhà. Không phân ta ngươi.”
Tuy nói vậy nhưng trưởng công chúa và Tần Văn Bác vẫn nói lời cảm tạ lần nữa. Tần Chiêu đưa Giang Niệm vi và hai nha hoàn vào phủ An Quốc Công. Tần Văn Uyên lập tức dặn dò đưa người vào hoàng cung. Hắn tính lần này dù có thể nào cũng phải để hoàng thượng nhỏ máu, hả giận cho trên trên dưới dưới toàn gia, đặc biệt là đứa cháu bảo bối của mình.
Sau khi trở về, Cố Ly luôn canh giữ bên cạnh Tần Tê. Tiểu Mễ và Hồng Mễ bị nàng phái đi chăm sóc Đại Mễ. Trên người Đại Mễ nhiều chỗ bị gãy xương do đám người Giang Niệm Vi đẩy từ vách núi xuống, cũng may trời thu, lá rơi dày mới cứu nàng một mạng.
Trưởng công chúa sắp xếp chỗ cho Giang Phong Mẫn ở, lại chạy sang thăm Tần Tê, nhìn thấy Tần Tê vẫn hôn mê, vành mắt lại đỏ lên. Nàng vội vàng chớp chớp, ép nước mắt chảy vào trong.
“Mẫu thân, Tê Tê sẽ không sao, ngài đừng lo lắng.”
Hiếm khi Cố Ly an ủi người khác.
“Con ngoan, con đã bận rộn cả ngày rồi, ta bảo các nàng chuẩn bị cơm nước, con đi ăn một chút rồi ngủ một giấc. Đừng để Tê Tê chưa tỉnh, con lại ngã xuống.”
Cả ngày hôm nay Cố Ly qua lại trong cung rồi ngoài cung, trong thành rồi ngoài thành, trưởng công chúa nhìn thấy cũng đau lòng.
Lúc này Cố Ly mới cảm giác đói bụng. Nàng không cậy mạnh, đi ra ngoài ăn cơm, tắm rửa rửa mặt, sau đó lên giường nắm. Nàng cho rằng nàng sẽ không ngủ được, không ngờ vừa nằm lên giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, nàng chợt tỉnh giấc. Dường như ý thức điều gì đó, nàng xoay người ngồi dậy. Liếc nhìn bóng đêm bên ngoài, vừa nghiêng đầu nhìn phòng của Tần Tê, bên trong quả nhiên vẫn còn ánh nến yếu ớt.
Trong phòng Tần Tê, trưởng công chúa đỡ đầu, dựa bên giường ngủ gật. Nàng muốn canh chừng nữ nhi, nữ nhi chưa tỉnh nàng không yên lòng.
Cố Ly vào phòng, khẽ nói với trưởng công chúa:
“Mẫu thân, để con canh chừng.”
Trưởng công chúa mở mắt ra, nhìn Cố Ly rồi nhìn Tần Tê, gật đầu:
“Tê Tê tỉnh lại con nhất định phải báo cho ta biết.”
“Dạ.”
Sắc mặt của Tần Tê đã tốt hơn trước đó, nhưng vẫn tái nhợt. Đôi môi không còn huyết sắc mím chặt, nằm ở nơi đó giống như búp bê không có sức sống. Cố Ly cầm tay Tần Tê, bàn tay nhỏ bé này luôn nóng hổi bây giờ đã mất đi nhiệt độ.
“Xin lỗi, ta không bảo vệ muội thật tốt.” Lúc này Cố Ly mới có tâm trạng tự trách. Nàng để cho Tần Tê dưới sự bảo vệ của nàng lại bị tổn thương, đây là điều nàng không thể tha thứ cho chính mình.
Trời dần dần sáng, Cố Ly dựa bên giường nhìn Tần Tê. Bỗng dưng, nàng nhìn thấy mí mắt Tần Tê nhúc nhích. Nàng dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm, nhìn kỹ lại, mí mắt Tần Tê lại nhúc nhích. Nàng kích động nắm chặt tay Tần Tê, không chớp mắt.
Rốt cuộc, Tần Tê cũng chậm rãi mở mắt, một cái liếc mắt đã nhìn thấy Cố Ly.
“Ly tỷ tỷ.” Dù rất yếu ớt nhưng tiếng gọi vẫn ngọt ngào.
Cố Ly mỉm cười, cười cực kỳ xinh đẹp. Tần Tê cũng cười, Ly tỷ tỷ quá đẹp!”
Bởi vì Tần Tê tỉnh lại, phủ trưởng công chúa trở nên náo nhiệt hơn. Tảng đá trong lòng mọi người ngày hôm qua cuối cùng cũng hạ xuống. Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng bước đi thanh thoát hơn.
Lúc này ở trong phòng Tần Tê, Quốc Công phu nhân, Tần Văn Uyên, Phùng Thị, Tần Chiêu, Tần Hân đều có mặt, trưởng công chúa cũng không vội nói chuyện với nữ nhi.
Lần thứ hai Cố Ly cảm nhận được cảm giác được mọi người cưng chiều là như thế nào. Quốc Công phu nhân ngồi bên giường, cầm tay Tần Tê, cả nửa ngày cứ gọi 'Tâm can bảo bối', cả nhà Tần Văn Uyên bốn người luôn tìm chủ đề Tần Tê thích mà nói. Hai huynh đệ Tần gia hứa khi nào Tần Tê khỏe lại sẽ dẫn nàng đến chỗ non xanh nước biết chơi.
Trưởng công chúa ngồi trong phòng của Cố Ly, nhìn đôi mắt Cố Ly đầy tơ máu: “Mau đi ngủ một chút đi, lát nữa con còn phải ở cùng nàng.” nàng thở dài, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Tê Tê đã tỉnh, món nợ này nên tính rồi.”
“Mẫu thân, ngài chú ý sức khỏe.” Cố Ly hoàn toàn không định khuyên can trưởng công chúa đi tính sổ. Nữ nhi của mình xảy ra chuyện, chẳng lẽ không muốn đòi lại công lý?
“Ta biết. Con đi nghỉ ngơi đi. Sư phụ con thích ăn gì, dùng gì, con cứ trực tiếp dặn dò hạ nhân làm. Nhất định không được khách sáo.” Trưởng công chúa cũng không muốn thất lễ Giang Niệm Phong.
“Con hiểu.” Thật ra Cố Ly không cần ngủ thêm. Trưởng công chúa đi rồi, nàng khoanh chân ngồi trên giường vận công luyện tập, đây là cách tốt nhất để khôi phục.
Luyện công xong, nàng mở mắt ra, nhìn thấy sư phụ của mình càng hoảng sợ:
“Sư phụ, ngài vào đây không phát ra tiếng được à?”
“Nhìn con luyện công, ta không muốn quấy rầy.” Hôm nay Giang Phong Mẫn đã thay một bộ xanh nhạt. Cố Ly nhìn sao cũng thấy không được tự nhiên: “Sư phụ, đã bao lâu ngài không mặc váy?” Lúc này giả vờ thục nữ?
“Ở thư viện ta mặc sao cũng được. Nơi này là kinh thành Minh Tịch, ta không muốn lưu lại ấn tượng xấu với người khác.” Trong lòng Giang Phong Mẫn khó chịu, nàng mặc như thế này chẳng phải chỉ vì nghĩ tên đồ đệ này sao?
Cố Ly không quan tâm, vừa định đứng lên đã bị một ngón tay của Giang Phong Mẫn đè xuống, không đứng lên nổi: “Ngài lại muốn sao đây?” Cố Ly bị lừa nhiều rồi, cũng không tranh, trực tiếp hỏi.
“Nghe Huyết Tằm nói, trong cơ thể con có một phần Viêm độc, áp chế không dễ nhỉ?” Giang Phong Mẫn hỏi.
“Đương nhiên không dễ rồi.” Cố Ly thành thật trả lời.
“Ta thấy con có thể ứng phó.” Giang Phong Mẫn quan sát nửa ngày rồi.
“Sư phụ cũng đã nói, chăm chỉ luyện thôi.” Cố Ly một lần nữa đứng lên, lần này Giang Phong Mẫn không cản. Nhìn Cố Ly qua phòng Tần Tê, nàng xoa cằm, nở nụ cười hài lòng.
Nàng bởi vì bản thân mắc bệnh kỳ quái mới luyện loại võ công đó, bản chất nó cũng rất khó luyện. Nàng có hai đệ tử: Phùng Tĩnh Tô tư chất thông minh, khi luyện võ gặp khó khăn sẽ nghĩ cách giải quyết, không giải quyết được sẽ bị quấy nhiễu, như vậy võ công sẽ có bước tiến nhanh nhưng lại khó có thể đạt được cảnh giới cao nhất. Cố Ly thiên phú tốt, mọi sự không để trong lòng. Đối với võ công, Giang Phong Mẫn rèn dũa rất lâu nàng mới nghiêm túc, nhưng một khi nghiêm túc thì rất chấp niệm, hòa toàn không dao động. Người như vậy tiến vào cảnh giới võ công rất chậm. Cũng may Cố Ly lên núi từ nhỏ, luyện tập hơn mười năm mới có chút gọi là thành tựu. Bây giờ trùng hợp, có thể luyện đến cảnh giới nhỏ nữa, Giang Phong Mẫn đã cực kỳ thỏa mãn. Năm dài tháng rộng, Cố Ly nhất định có thể luyện tới cảnh giới cao hơn nữa.
Nàng ở trong phòng Cố Ly cười ngây ngô, Hồng Mễ đi vào truyền lời:
“Giang sư phụ, quận chúa mời này dùng cơm.”
Giang Phong Mẫn đi tới phòng Tần Tê, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, cực kỳ phong phút. Quốc Công phu nhân đã đi rồi, dù sao Tần Tê cần tịnh dưỡng, nhiều người cũng không tốt.
“Sư phụ, Tê Tê vừa tỉnh lại, ăn không hết những món này, ngài đến ăn cùng con và Tê Tê đi.” Cố Ly thật sự không kiêng nể gì sư phụ của mình. Nàng rõ ràng nói với Giang Phong Mẫn, những món này không phải làm cho ngài, ngài chỉ ăn phụ thôi.
Giang Phong Mẫn đâu để ý những chuyện này, nàng tới nhìn Tần Tê, gật đầu:
“Sắc mặt đã đỡ hơn hôm qua nhiều rồi. Rất có phút khí, rất hợp làm nương tử của Ly Nhi ta.”
Tần Tê dựa vào gối mềm, làm con thỏ nhỏ yên tĩnh, nghe Giang Phong Mẫn nói như vậy, gương mặt tái nhợt chợt ửng đỏ.
“Sư phụ!” Cố Ly nhíu mày.
“Con nhìn xem, sắc mặt đỡ hơn nhiều rồi.”
Giang Phong Mẫn không để ý đệ tử của mình nổi giận, nàng theo Chưởng Viện nhiều năm, đã sớm bị tôi luyện, ai có thể nổi giận như Chưởng Viện được?
“Sư phụ.” Tiếng gọi khép nép, nhỏ nhẹ giống như viên gạo nếp mềm mềm lăn lộn trong lòng Giang Phong Mẫn.
Giang Phong Mẫn quay đầu nhìn Tần Tê, một lần nữa xác định tiếng gọi này là Tần Tê gọi:
“Ái chà chà! Mau mau mau! Mau gọi lại!”
“Sư phụ.” Tần Tê ngoan ngoãn bảo gọi là gọi, không qua loa.
Giang Phong cười đến mắt híp thành hai đường kẽ, đưa tay xoa đầu Tần Tê:
“Ngoan, con thú vị hơn Ly Nhi.”
Cố Ly đánh lên tay Giang Phong Mẫn:
“Sư phụ, đi ăn thôi.”
Giang Phong Mẫn xoa xoa chỗ tay bị đánh, mếu máo nói:
“Keo kiệt.”
Tần Tê nhìn sư trò hai người cảm tình rất tốt, cười tủm tỉm kéo tay Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, sư phụ thật thú vị.”
“Phải không?” Giang Phong Mẫn vừa đi được hai bước, nghe hai người nói chuyện liền quay lại.
“Ăn thôi!” Cố Ly lạnh lùng nói.
Giang Phong Mẫn hết cách, không thể làm gì hơn là đi đến bàn ăn.
“Ly tỷ tỷ, không được dữ với sư phụ.”
Tần Tê lắc lắc tay Cố Ly cầu tình.
“Tê Tê ngoan. Muội ăn cháo trước đã.” Cố Ly nhẹ nhàng khuyên, giọng điệu khác xa một trời một vực với Giang Phong Mẫn.
“Dạ.” Tần Tê gật đầu, há miệng ăn cháo Cố Ly đút.
Giang Phong Mẫn ăn đồ ăn, thỉnh thoảng lén nhìn hai người ân ái, vừa nhìn vừa lắc đầu: Con thỏ nhỏ quá đáng yêu, thảo nào đồ để cứng đầu nhà mình lại thông suốt. Nàng nhìn nhìn, khó tránh khỏi tưởng tượng cảnh tượng Chưởng Viện bị thương, nàng sẽ ở bên giường đút cháo. Nghĩ tới đây nàng cảm thấy mắc ói. Điên thiệt! Sao Chưởng Viện bị thương được? Có nàng ở đây, há lại để Chưởng Viện bị thương?
Cố Ly đút Tần Tê ăn chén cháo, rồi nói chuyện với Tần Tê một hồi, nhìn thấy Tần Tê ngủ rồi, lúc này mới qua ăn điểm tâm với Giang Phong Mẫn.
“Ánh mắt của con không tệ, thỏ nhỏ ngoan như vậy, hèn chi con rất thích nàng.” Giang Phong Mẫn không có một chút tốt lành.
“Sư phụ hài lòng?” Cố Ly vừa ăn vừa hỏi.
“Hài lòng, rất hài lòng. Nhưng coi bộ con dẫn nàng về thư viện, đám đại hôi lang kia không ăn nàng mới lạ?” Giang Phong Mẫn nghĩ đến một đám lớn bé trong thư viện chơi đùa con thỏ nhỏ, ây da, thật sự rất mong chờ sẽ xảy ra chuyện gì?
- ---Hết chương 64----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
/93
|