Quận Chúa Muốn Sủng Thê

Chương 71 - Uy hiếp [Sẽ có cách]

/93


Chính Duẫn Đế cùng hoàng hậu nói đến chuyện ban thưởng, bởi vì cho Tần Tê thành thân dùng cho nên muốn ra tay cực kỳ hậu hĩnh. Hoàng hậu nhíu mày:

“Những thứ này chỉ chốc lát đã chuẩn bị xong, thân phận Tê Tê đặc thù, những thứ này bình thường đều đã quá quen. Chung quy nên tìm chút đồ nàng thích để ban tặng.”

“Không vội, dù sao trẫm cũng không chạy. Hôm nay phụ thân của Tê Tê đã nắm trong tay bảng danh sách danh mục sơ bộ rồi.” Chuyện xảy ra cho đến bây giờ Chính Duẫn Đế ngược lại rất bình tĩnh. Hắn cũng biết thật ra Tần Văn Bác cũng không thật lòng ham muốn chút vàng bạc, chỉ là muốn nhìn xem thái độ của hắn. Động vào nữ nhi của người ta thì phải trả giá, dù hắn là hoàng thượng, dù việc này không phải là chủ ý của hắn thì như vậy cũng không được.

“Nàng cứ chậm rãi chuẩn bị. Trong khoảng thời gian này những cống phẩm tiến cống trẫm sẽ đưa qua đây trước, nàng chọn một ít giữ lại cho Tê Tê.” Chính Duẫn Đế là một vị cữu cữu không có gì để nói, nhưng nhà lớn nghiệp to, luôn xuất hiện chỗ sơ suất, ngẫm lại hắn tự thấy phiền lòng.

“Hoàng thượng, ngài cũng đừng chỉ nghĩ cho Tê Tê. Lúc này Bảo Hòa cũng phải đi hòa thân, của hồi môn của nàng ngài không ban sao?” Thái độ làm người của hoàng hậu luôn ngay thẳng, đối đãi với các vị công chúa đều công bằng. Mặc dù Bảo Hòa phạm sai lầm mới bị chỉ hôn nhưng đãi ngộ nàng vẫn suy xét.

Nhắc tới Bảo Hòa công chúa, tâm trạng vừa chuyển biến tốt của Chính Duẫn Đế trở nên xấu đi:

“Đứa nhỏ đó cũng rất đáng thương. Dung Nhi nói của hồi môn của Bảo Hòa không được cao hơn các công chúa khác. Nàng đối chiếu với của hồi môn trước đó của Lịch Hoa mà chuẩn bị. Trẫm cũng không ban cho Bảo Hòa cái gì nữa, để tránh Dung Nhi biết được sẽ không thoải mái trong lòng. Chuyện này bất luận thế nào thì Bảo Hòa cũng là người có lỗi trước. Khi nàng sắp xếp đồ, nhìn thấy cái gì Bảo Hòa sẽ thích thì hãy để lại, sau này trẫm ban thêm cũng được. Lúc này vẫn nên để Dung Nhi và Tần Gia có chút mặt mũi.”

Hoàng hậu gật đầu:

“Vẫn là hoàng thượng suy nghĩ chu toàn. Nhưng hoàng thượng hãy đi thăm Bảo Hòa, thiếp nghe báo lại, nàng đã một ngày không ăn gì.”

Chính Duẫn Đế nghe vậy liền nhíu mày. Trong lòng hắn vừa thương vừa giận đứa con này. Thân là công chúa được sủng ái nhất, sao cứ nhất quyết tranh sủng, không hề thay vị hoàng đế như hắn suy nghĩ?

Cung Đắc Hinh.

Bảo Hòa công chúa Trình Lân đập hết các đồ vật trong phòng, khóc quậy đòi gặp Chính Duẫn Đế. Lúc Chính Duẫn Đế đi vào nhìn thấy cả phòng lộn xộn liền nhíu mày hỏi:

“Bảo Hòa, con muốn quậy đến khi nào?”

Trình Lân vừa nhìn thấy Chính Duẫn Đế, lập tức chạy tới quỳ xuống đất:

“Phụ hoàng, nhi thần thật sự biết sai rồi. Ngài tha cho nhi thần lần này. Nhi thần không bao giờ... đố kỵ Phụng An nữa. Phụ hoàng, cầu xin ngài đừng gả nhi thần đi xa, nhi thần không muốn rời xa ngài.”

Chính Duẫn Đế mềm lòng, đứa con này từ nhỏ đã không có mẫu thân, tuy được mình thương yêu nhưng lớn lên trong hậu cung này cũng không dễ dàng. Hoàng hậu đối xử công bằng, không khắt khe cũng không đặc biệt che chở nàng, tính cách nàng ngày nay một phần trách nhiệm là do mình.

Nuôi con mà chẳng dạy dỗ, ấy là lỗi của phụ thân.

“Bảo Hòa, trẫm đã chọn cho con một người đơn giản thư hương môn đệ, cũng là chỗ vọng tộc, cả đời nhận hoàng ân. Phò mã cũng là người học vấn sâu rộng, tất nhiên sẽ đối xử tốt với con.”

Chính Duẫn Đế xoa đầu nữ nhi, đây đã là giới hạn yêu thương lớn nhất của hắn rồi, nhà kia là hắn ngàn chọn vạn chọn, cũng không quá phú quý những không quá bần hàn. Người nhà cũng không có dã tâm, bình bình yên yên sống qua ngày, đây mới là lựa chọn tốt nhất cho nữ nhi.

“Phụ hoàng!” Trình Lân ngẩng đầu, nước mắt ràn rụa: “Nhi thần không muốn gả đi! Nhi thần luyến tiếc ngài.”

“Trẫm cũng luyến tiếc con nhưng dù sao con cũng đã lớn, đến tuổi thành thân cũng nên thành thân. Bảo Hòa, con có yêu cầu gì hãy nói với hoàng hậu, có thể thỏa mãn con trẫm sẽ cố gắng thỏa mãn. Cho dù... cho dù của hồi môn không quá hậu hĩnh nhưng sau này trẫm sẽ bổ sung cho con. Công chúa của trẫm tất nhiên không thể chịu thiệt.”

Chính Duẫn Đế đỡ Trình Lân dậy, lấy khăn lau nước mắt cho nàng.

Trình Lân chỉ khóc, khóc đến sưng cả đôi mắt: “Phụ hoàng vì làm hài lòng cô cô mà không quản sống chết của nhi thần sao?” Rốt cuộc không kìm được cơn giận, Trình Lân đã hỏi câu này.

Tay Chính Duẫn Đế đang lau nước mắt cho nàng chợt ngừng lại, thả xuống:

“Bảo Hòa, lời như vậy sau này không nên nói nữa. Quả thật là vì cô cô của con nhưng đó là vì trẫm nợ cô cô. Chuyện năm đó không phải bí mật, không phải con không biết. Ân cứu mạng đó trẫm không nên làm sao? Huống chi chuyện này vốn là lỗi của con trước.”

Trình Lân càng khóc lớn tiếng hơn: “Phụ hoàng một mặt cưng chiều cô cô và Phụng An mới làm cho họ được cưng chiều mà kiêu ngạo. Nhi thần thừa nhận có sai nhưng nhi thần đã nhận sai. Phụng An lại không xảy ra chuyện gì, hà cớ gì cô cô lại làm lớn chuyện như vậy, nhất định phải gả nhi thần đi xa?” Nàng không phục, ngàn lần vạn lần không phục. Nói thế nào đi nữa nàng cũng là công chúa, Tần Tê chẳng qua là một quận chúa dựa vào đâu để làm hài lòng quận chúa nhưng lại để công chúa chịu thiệt?

“Bảo Hòa, con còn nói ra những lời như vậy chứng minh con vốn không ý thức được mình sai ở chỗ nào. Gả con đi không oan. Nếu như con ở lại hoàng cung sớm muộn gì cũng gặp phải họa lớn.”

Đến giờ phút này Chính Duẫn Đế đã cạn tình thương, thái độ cũng lạnh lùng cứng rắn. Ân sủng của đế vương luôn luôn không phải vô điều kiện, đối với người ngu muội không thông thì sủng ái không nổi nữa.

“Phụ hoàng! Phụ hoàng!”

Trình Lân nhìn theo bóng lưng Chính Duẫn Đế gọi to, thế nhưng vẫn không thay đổi được trái tim đế vương.

“Tại sao? Tại sao ngay cả phụ hoàng cũng nhẫn tâm như vậy? Ngài không thương nhi thần nữa sao?” Trình Lân túm lại cung nữ ở bên cạnh hỏi. Chứng cuồng loạn này làm cho cung nữ theo nàng từ nhỏ đến lớn cũng bị dọa sợ, rụt cổ không dám lên tiếng.

“Đi ra ngoài! Các ngươi đi ra ngoài!” Trình Lân đuổi tất cả mọi người ra ngoài, tự mình chui vào trong góc phòng: “Mẫu phi, tại sao ngài ra đi sớm như vậy? Ngài xem, bây giờ ngay cả phụ hoàng cũng không cần nhi thần rồi, nhi thần trở thành đứa trẻ không ai thương yêu nữa. Mẫu phi, nếu ngài vẫn còn, nhi thần sẽ không thảm như vậy.” Nước mắt của Trình Lân ướt đẫm y phục của nàng. Nàng từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẫu thân cho nên cực kỳ mẫn cảm với sủng ái của Chính Duẫn Đế. Mỗi lần Chính Duẫn Đế thưởng cho các công chúa khác một món, mà nàng không có thì sẽ nghĩ cách lấy cho bằng được, cho dù nàng không thích.

Từ xưa tới nay, nàng đều không hài lòng việc Chính Duẫn Đế thiên vị Tần Tê. Đã vài lần ở trước mặt Chính Duẫn Đế thể hiện thái độ bất mãn nhưng đều bị Chính Duẫn Đế dùng lời nói ấm áp khuyên giải một phen. Chính Duẫn Đế cho rằng bất quá đó chỉ là sự ghen tỵ của tiểu cô nương nên không thèm để ý. Sau này Trình Lân cũng không nói thêm gì nữa. Chính Duẫn Đế không biết, nàng chỉ che giấu thật kỹ sự bất mãn này mà thôi.

Trước đây, vì sao Thục Nghi công chúa Trình Uyên bất mãn với Tần Tê, xúc tác quan trọng bên trong chính là Trình Lân. Nàng muốn ai cũng ghét Tần Tê, rõ ràng sủng ái thuộc về các nàng nhưng tại sao để một người ngoài như Tần Tê được nhận lấy. Một cơ thể có độc, cũng chẳng chắn khi nào sẽ chết thì hà cớ gì lãng phí ân sủng của đế vương? Trình Lân ghét Tần Tê là thật nhưng chưa từng nghĩ muốn làm hại tính mạng của Tần Tê. Chuyện lần này là Giang Niệm Vi lợi dụng nàng, nàng cảm thấy mình vô tội. Hơn nữa Tần Tê cũng sống sót trở về đó sao? Không cụt tay cụt chân, cớ gì trưởng công chúa và Tần gia lại gây náo loạn?Ức hiếp một người đáng thương không có mẫu phi làm chủ như nàng.

Lâu dài thiếu đi tình thương của mẫu thân đã làm cho tính cách của Trình Lân có chút cực đoan. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức cho chính mình, càng nghĩ càng cảm thấy không thể rời khỏi hoàng cung, nhưng Chính Duẫn Đế đã hạ chỉ ban hôn, lúc này không thể nào thay đổi.

Trình Lân tự nhủ:

“Sẽ có cách.”

Cơ thể của Tần Tê được bồi dưỡng tốt rồi, bây giờ đã có thể chạy hết sân, chỉ là trưởng công chúa và Cố Ly không hứa để nàng ra ngoài, nàng chỉ đành làm ổ trong viện. Thỉnh thoảng qua lại với phủ An Quốc Công. Từ sau khi Tần Tê bị thương, người của phủ An Quốc dù không mỗi ngày sang thăm thì cũng phái nha hoàng mỗi ngày qua xem tình hình dưỡng thương của Tần Tê. Lúc này nhìn thấy Tần Tê tự mình đến, bà vừa bất ngờ vừa trách:

“Đứa nhỏ này thật là, đã khỏe chưa? Gấp xuống giường làm gì? Mau tới chỗ tổ mẫu nằm, đừng để va chạm bị thương nữa.”

Tần Tê dựa bên cạnh Quốc Công phu nhân, tổ mẫu liên tục một câu Tần Tê hai câu Tần Tê, gọi đến nếp nhăn trên mặt Quốc Công phu nhân đều giãn ra, sau khi ôm Tần Tê lại bắt đầu gọi tâm can bảo bối.

Phùng Thị mang trái cây tươi đến:



“Tê Tê, những thứ này đều là con thích ăn. Hai ngày trước thôn trang mới đưa đến, ta vừa phái người mang cho con một rổ, nghe người báo con đến, cơ thể còn yếu phải nghỉ ngơi nhiều, tại sao lại bắt đầu chạy lung tung?”

“Đại bá mẫu, Tê Tê nhớ tổ mẫu với ngài.”

Tần Tê là người mang đến tiếng cười của Tần gia, lúc ngoan ngoãn thì ngoan ngoãn, lúc nghịch ngợm thì nghịch ngợm làm cho già trẻ trong nhà đều yêu thương.

Phùng Thị tự tay gọt vỏ trái cây đưa cho nàng:

“Vẫn là Tê Tê đáng yêu làm người ta thương nhất. Hai tiểu tử nhà ta đâu có nói những lời tri kỷ như vậy?”

Tần Tê cười tủm tỉm:

“Hai bị đường ca đã hứa với con, chờ con dưỡng thương xong sẽ dẫn con ra ngoài chơi.”

“Ôi Tê Tê, con đừng theo chúng ra ngoài. Chúng mê chơi sẽ không có để ý con đâu.” Phùng thị lo lắng.

Tần Tê lắc đầu, vẻ mặt kiêu ngạo:

“Ngài đừng lo, Tê Tê có Ly tỷ tỷ đi cùng.”

Quốc Công phu nhân nghe vậy cười nói:

“Xem kìa, Tê Tê của chúng ta cũng là người có gia thế rồi.”

“Tổ mẫu, ngài đừng nói như vậy!”

Tần Tê cũng sẽ ngượng ngùng.

Phùng Thị cũng cười theo:

“Mẫu thân, chúng ta nên chuẩn bị đồ thêm trang phải không?”

Sính lễ cho Tần Tê phía bên phủ An Quốc Công đều do Phùng Thị phụ trách lên một danh sách sơ bộ đưa ra, Quốc Công phu nhân cưng chiều Tần Tê, lấy ra một nửa của hồi môn của mình thêm vào. Phùng Thị cũng không ghen tỵ, nàng cảm thấy nữ nhi nên được cưng chiều, ngược lại nhi tử thì không thể, nên chịu khổ chút cũng tốt. Hai nhi tử của nàng từ nhỏ sẽ không được hưởng phúc gì, trải qua cuộc sống khác xa một trời một vực với Tần Tê. Ấy thế mà hai nhi tử không chịu kém cạnh, văn chương võ công cũng khá, đức hạnh cũng làm cho người làm mẫu thân như nàng cũng cảm thấy kiêu ngạo, không phụ dòng dõi Tể tướng.

Quốc Công phu nhân nghe vậy cười nói:

“Con nói đúng. Tê Tê à, chờ con khỏe rồi, đến khố phòng của tổ mẫu chọn, thích gì chọn đó, tổ mẫu đều cho con. Còn nữa, Dẫn theo Ly Nhi đến, đều là người một nhà, tổ mẫu cũng thêm trang cho nàng.”

“Tổ mẫu...” Tần Tê rất cảm động, tuy rằng từ nhỏ Tần gia đã đối xử cực kỳ tốt với nàng, nhưng như vậy có thể giải thích là huyết thống thân nhất. Giờ đây nàng muốn ở bên Cố Ly, cho dù là gả hay cưới, cuối cùng vẫn là hai nữ tử mến nhau. Nếu là gia đình bình thường cho dù không bị đánh chết cũng sẽ bị chia rẽ, trong khi đó Tần gia lại vui mừng chuẩn bị hôn sự cho nàng. Tần Tê vừa sinh ra đã bị Viêm độc hành hạ, là người nhà sủng ái và dạy dỗ nàng vô tư, để cho nàng lớn lên như ngày hôm nay. Nàng biết ơn người nhà, biết ơn họ đã ở bên và sủng ái nàng cũng như thấu hiểu và bao dung nàng, càng biết ơn họ đã dạy dỗ và bồi dưỡng nàng. Họ không nuôi dưỡng nàng trở thành một quý nữ điêu ngoa tùy hứng mà là một người hiểu chuyện biết cảm thông và lý giải người khác.

“Ôi chao! Sao lại khóc? Tổ mẫu nói sai sao?”

Tần Tê cảm động đến rơi nước mắt, lại làm cho Quốc Công phu nhân và Phùng Thị luống cuống tay chân.

“Tổ mẫu và đại bá mẫu đều đối xử tốt với Tê Tê, Tê Tê sẽ hiểu chuyện, sẽ hiếu kính hai người thật nhiều.” Tần Tê lau nước mắt nói.

Lúc này Quốc Công phu nhân mới yên tâm, ôm lấy Tần Tê nói: “Tê Tê à, con là nữ nhi duy nhất của phủ An Quốc Công chúng ta! Dưới gối* ta không có nữ nhi, chỉ có đại bá và phụ thân con. Đại bá mẫu của con sinh liên tiếp hai nhi tử, con không biết lúc đó trong lòng tổ mẫu thế nào đâu! Thật sự mỗi ngày ta đều thắp hương cầu Bồ Tát ba cho Tần gia một nữ nhi. Con vừa sinh ra, con không biết tổ mẫu vui vẻ nhường nào đâu. Hơn nữa cơ thể của con như vậy, dáng vẻ mẫu thân con mỗi ngày trông chừng con, tổ mẫu không đành lòng nhìn.” Nói đến đây Quốc Công phu nhân cũng rơi nước mắt: “Sau này con dần dần lớn lên, tuy mỗi tháng đều bị độc dày bò nhưng càng ngày càng nghe lời đáng yêu, chưa từng bởi vì mình bị độc mà oán trách, tổ mẫu rất thương con! Con chính là bảo bối ông trời ban cho Tần gia chúng ta. Tổ mẫu không đối tốt với con thì biết đối tốt với ai?”

*Ý chỉ con cháu

Tần Tê cầm khăn lau nước mắt cho Quốc Công phu nhân:

“Tổ mẫu, đều là Tê Tê không tốt, hại tổ mẫu thương tâm.”

“Sao lại vậy.” Quốc Công phu nhân cười nói: “Là tổ mẫu vui mừng. Rốt cuộc Tê Tê của chúng ta cũng thành gia, tổ mẫu rất cao hứng.”

Phùng Thị cười nói:

“Đúng vậy, gần đây mỗi ngày mẫu thân đều lẩm bẩm chuyện này, Tê Tê sắp thành gia, chúng ta đều vui mừng theo.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê đỏ lên: “Đại bá mẫu lại chê cười Tê Tê.” nàng cúi đầu thì thầm.

Dáng vẻ này làm cho Quốc Công phu nhân và Phùng Thị cười haha.

“Hôm nào con dẫn theo Ly Nhi cùng qua đây. Tổ mẫu muốn nhìn thấy dáng vẻ của con trước mặt Ly Nhi sẽ như thế nào.” Lúc rảnh rỗi, Quốc Công phu nhân rất thích xem người trẻ ân ái.

“Tổ mẫu!” Tần Tê nghe vậy lắc lư cánh tay Quốc Công phu nhân.

“Ôi! Tê Tê xấu hổ rồi!” Quốc Công phu nhân nhìn mình cười vui đến mặt đỏ bừng.

Tê Tê ở phủ An Quốc Công trò chuyện làm nũng với tổ mẫu một lúc thì Cố Ly cũng ra ngoài. Nàng đi đến Cố gia, chờ Cố Hạo Chi cho nàng một đáp án đủ hài lòng. Cố Hạo Chi đã sớm đánh tiếng với Kinh Triệu Doãn, bên này tìm kẻ chết thay, nói bên nha môn đoán sau, người thuê thổ phỉ không phải Cố Anh mà là kẻ chết thay.

Đối diện với hồ sơ trên bàn, Cố Ly nhìn cũng không thèm nhìn:

“Phụ thân, ngài người đừng quên, giờ đây nữ nhi đã là quận chúa, có thể trực tiếp đi gặp hoàng thượng.”

“Ngươi có ý gì?” Cố Hạo Chi đề phòng hỏi.

“Phụ thân cho rằng phần hồ sơ này nếu ta giao cho hoàng thượng thì sao? E là không phải chỉ đơn giản là Cố Anh thuê người giết ta. Hai viên quan triều đình thông đồng bịa đặt lời khai, nữ nhi không hiểu luật lệ, chẳng qua cảm thấy phần tội danh này sẽ làm cho hoàng thượng hứng thú hơn cả việc của Cố Anh.” Cố Ly cười cười, đưa tay cầm lấy hồ sơ trên bàn.

Cố Hạo Chi nghe xong cũng đưa tay ra cướp, hắn phát hiện Cố Ly nói đúng, phần hồ sơ này tuyệt đối không thể để hoàng thượng thấy, chỉ là hành động của hắn sao có thể nhanh hơn Cố Ly.

Ngón tay Cố Ly kẹp lấy, nó đã rơi vào trong tay nàng:



“Phụ thân hối hận? Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để uống. Nếu như có, có lẽ chuyện đầu tiên phụ thân muốn nhất là giết chết ta, đúng không?” Nàng cười cầm chặt hồ sơ: “Phụ thân, nhường một bước, ta không giao nó cho hoàng thượng mà giao cho Tả tướng, ngài thấy sao?”

Nàng ở phủ trưởng công chúa, muốn cho Tần Văn Uyên xem chẳng quá dễ dàng sao.

Cố Hạo Chi suy sụp ngồi xuống ghế:

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Ta nói chưa chắc phụ thân sẽ làm, bất quá ta vẫn muốn nói ra điều kiện của ta.” Cố Ly ngước mắt nhìn, ánh sáng trong đôi mắt tỏa ra bốn phía: “Ta hi vọng phụ thân bỏ Võ Tư Nhiên, đưa mẫu thân ta làm chính thê.”

“Ngươi nói cái gì?” Cố Hạo Chi dường như nghi ngờ lời mình nghe được, hắn có điên mới đồng ý chuyện này. Đừng nói tới Võ Tư Nhiên là tiểu thư phủ Võ Ninh Hầu, cho dù bà ta điên thì phủ Võ Ninh Hầu cũng không điên, trong cung còn có một Võ Hiền phi. Hơn nữa, Diêu Sơ Tuyết đã chết nhiều năm rồi, sao hắn có thể đưa lên làm chính. Giờ phút này, Cố Hạo Chi nghi ngờ Cố Ly bị điên.

“Phụ thân không nghe rõ vậy nữ nhi lặp lại lần nữa: Ta hi vọng phụ thân bỏ Võ Tư Nhiên, đưa mẫu thân ta làm chính thê.” Nàng đung đưa hồ sơ trong tay: “Phụ thân đừng ngại, cứ suy nghĩ đi, à đúng rồi, còn tội danh của Cố Anh nữa.” Điều này rất có trọng lượng, Cố Ly không khách sáo đặt lên bàn cân tiểu ly* với Cố gia.

*Cân tiểu ly là loại cân được sản xuất nhỏ gọn. Chúng dùng để cân vật có trọng lượng nhỏ hoặc quá nhỏ một cách chính xác nhất.

Cố Ly đi rồi. Cố Hạo Chi ngồi trong thư phòng, nửa ngày không nhúc nhích. Hắn không thể nào đồng ý với điều kiện kia, rõ ràng vứt bỏ mặt mũi của phủ Võ Ninh Hầu, mà hắn thì một lần nữa trở thành trò cười cho kinh thành. Nhưng trong tay Cố Ly có phần hồ sơ, nó chính là thứ hắn làm để gạt Cố Ly, người thông minh vừa nhìn đã có thể nhận ra chỗ sai phạm bên trong. Nếu như để hoàng thượng hoặc Tả tướng xem thì chức quan của hắn và Kinh Triệu Doãn đừng nói là khó giữ mà còn có thể bị tội bỏ tù. Đồng thời còn cả Cố Anh, Cố Anh là trưởng tử, là hi vọng tương lai của Cố gia. Cố Anh không thể dính vết nhơ, bằng không cả đời sẽ bị hủy. Cố Hạo Chi suy đi nghĩ lại, tay nắm thành quyền hung hăng đập lên bàn, Cố Ly, nếu ngươi không chừa cho Cố gia con đường sống, vậy đừng trách vi phu lòng dạ độc ác, ra tay tàn độc.

Cố Ly rời khỏi Cố gia liền tìm một trà lâu ngồi xuống uống trà. Không có Tần Tê ở bên cạnh cười cười nói nói quả nhiên không vui vẻ là bao. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, quả thật mình không thể rời xa con thỏ nhỏ rồi. Nàng nghĩ bản thân mình ép Cố Hạo Chi đến mức đó hắn sẽ đi vào khuôn khổ, sẽ phản kích. Chỉ là phản kích thế nào Cố Ly không rõ. Ấn tưởng của nàng đối với vị phụ thân này là là một nam nhân không có trách nhiệm. Nàng vừa uống vừa nghĩ, lại nghĩ tới trước đó Lục Thượng vẫn luôn phái người theo dõi bên ngoài phủ trưởng công chúa. Tại sao mình không làm như vậy? Nàng sẽ không dùng người của phủ trưởng công chúa, hoặc là nói nàng không định dùng người mà mình quen biết.

Bây giờ Cố Ly tiền bạc đầy mình chuẩn bị tiêu tiền. Nàng đi đến ven đường, rất nhanh phát hiện mấy đứa bé choai choai ngó dáo dác. Nàng rút ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng, nói:

“Dẫn ta đi gặp lão đại của các người, bạc này sẽ cho các ngươi.”

Một đứa trẻ lớn hơn đứa nhỏ choai choai đã một chút nhìn nhìn tờ ngân phiếu, gật đầu:

“Đi theo ta.”

Trong một tứ hợp viện phía bắc kinh thành, một nam nhân trung niên ngồi trên ghế tre uống trà ở trong viện, nhìn thấy đứa trẻ dẫn Cố Ly đi vào thì rất bất ngờ.

“Khôn thúc, nàng muốn làm ăn.” Đứa nhỏ nói xong liền chào rồi đi liền.

Khôn thúc lập tức đứng dậy, dù rất kinh ngạc về nữ tử với gương mặt xinh đẹp trước mắt nhưng vẫn nở nụ cười của người làm ăn:

“Cô nương, mời ngồi.”

Cố Ly lấy một tờ ngân phiếu ngàn lượng trong lòng ngực ra, đặt lên bàn trà làm bằng tre trúc, đẩy đến trước mặt hắn:

“Khôn thúc, ta muốn theo dõi người, đây là thù lao mười ngày.”

Tuy Khôn thúc đã cố gắng khắc chế nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn chằm chằm tờ ngân phiếu: “Khách quý ra tay hào phóng, muốn theo dõi xin cứ nói.” đã đổi xưng hô, điều này cho thấy chuyện làm ăn này không có vấn đề.

“Cố gia. Ta muốn biết hành tung của từng chủ tử ở Cố gia.”

“Cái này...” Khôn thúc nghe xong liền xoa xoa tay: “Khách quý à, chủ tử ở Cố gia không ít, ngoại trừ đại lão gia, nhị lão gia mỗi ngày đều ra ngoài thì còn mấy vị thiếu gia tiểu thư đều phải theo dõi nhưng thủ hạ của chúng ta ít...” Lời này của hắn là muốn thêm tiền.

Cố Ly không chờ hắn nói xong liền đưa tay lấy lại tờ ngân phiếu:

“Nếu thiếu người, ta đi tìm nơi khác, cáo từ.”

“Ây! Đừng đừng đừng! Khách quý, ngài thật là nóng vội.” Khôn thúc cười cười: “Thiếu người chúng ta có thể tìm.”

Tay Cố Ly đè lên tờ ngân phiếu:

“Cho nên?”

“À...” Khôn thúc do dự, thấy Cố Ly hoàn toàn không có ý thêm tiền liền vỗ tay: “Cuộc làm ăn này ta nhận. Khách quý, sau này ngài tiếp tục làm thì nhớ tiểu nhân là được.”

Cố Ly lấy tờ ngân phiếu năm trăm lượng đẩy tới:

“Theo quy tắc, đưa một nửa tiền cọc trước.”

Khôn thúc cười ngượng: “Ngài xem ngài kìa... đúng là biết làm ăn!” Hắn còn nghĩ Cố Ly là một cô nương không hiểu sự đời, có thể sẽ giao một ngàn lượng cho hắn.

“Buổi chiều mỗi ngày ta đều đến Túy Tiên lâu ở thành bắc uống trà. Tin tức mỗi ngày đều giao cho ta. Nếu ta không đi thì hoãn lại ngày hôm sau.” Cố Ly dặn dò xong, cười nói: “Khôn thúc, quy tắc làm ăn, ngài hiểu ta cũng hiểu.” nàng vừa đặt tay lên bàn thì ngay lập tức nó vỡ thành nhiều mảnh. Ấm trà trên bàn cũng nát bấy dưới đất.

Khôn thúc sợ đến mặt trắng bệch. Cố Ly lại lấy ra ngân phiếu một trăm lượng: “Bồi thường cái bàn của ngươi.” nói xong chữ cuối thì người cũng đã đi xa.

Khôn thúc lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn cảm thấy mình vừa chọc vào một vị sát tinh*. Cô nương này nhìn thì yếu đuối nhưng ra tay tàn nhẫn! Nghĩ tới một chưởng vừa rồi mà rơi xuống đầu mình thì... Khôn thúc cảm thấy sẽ như quả dưa hấu vỡ ra, tưởng tượng đã thấy đáng sợ, hắn run cả người. Hắn gọi một tiếng, tên nhóc loai choai lại chạy vào.

*Sao xấu

“Tiểu Dịch, ngươi đi mua cho ta cái bàn mới, ấm trà tách trà mới luôn, sau đó dẫn đội về đây, có khách tới cửa.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả tôi đây trong nhất thời hứng khởi phải một câu, cảm ơn mọi người đã tích cực tham gia. Nhớ lại thời gian trôi qua thật nhanh. Ở Đài Loan đăng nhiều kỳ cũng không lâu như thế này, tính ra tôi ở Tấn Giang đã hơn bốn năm. Cảm ơn đã như độc giả từ Đài Loan vẫn theo dõi văn của tôi, hình như cũng chỉ có bạn. Cảm ơn bạn đã nhiều năm ủng hộ và làm bạn. Ở Đài Loan tôi hài lòng nhất là Mạc đạo vô tâm và cảm động nhất là Địch phi. Nhìn thấy có người nhập hố Trầm vũ thoa tôi rất ngạc nhiên. Văn này số liệu kém đến nỗi làm cho tôi nghi ngờ nhân sinh, tôi thực sự phải dựa vào tình yêu với Đối Thi Vân Tụ mới viết xong Lưu quang nhập họa liên tái ba lần bắt đầu đều trải qua rất nhiều chuyện nhưng tác giả tôi đây không có lừa (mặt kiêu ngạo.) Nói chung mười mấy năm viết văn, không phải đại thần gì nhưng thu được rất nhiều đồng bọn, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tác giả tôi đây làm hành động dễ thương với mọi người 乛? 乛? yêu mọi người.

- ---------Hết chương 70--------

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^

/93

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status