Quan Đạo Chi Sắc Giới

Q.2 - Chương 56 - Nghệ Thuật Ba Phải

/170


Vương Tư Vũ nói xong câu đó, trừ bỏ vị lão huynh đang ngủ say bên cạnh hắn, còn những phó huyện trưởng khác đều tới tấp nhíu mày, ném tới những ánh mắt khinh thường, cảm thấy rằng thanh niên này thật là không có hiểu biết gì, chỉ biết hô khẩu hiệu. Lấy tài lực vật lực của huyện lúc này, cho dù tấn công vào một hạng mục đã là gắng sức, tài chính hàng năm đã hổng lỗ chỗ rồi, anh còn hô hào phải nắm chắc cả hai, nếu mà đơn giản như vậy thì còn tranh luận làm cái rắm gì, anh coi người ta là đồ ngu hết rồi chắc, bọn ta còn muốn nắm cả ba nữa cơ, nhưng mà huyện không có điều kiện biết làm sao!

Trâu Hải nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày, nâng chén trà cả buổi không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Vương huyện trưởng vẫn còn trẻ, khuyết thiếu kinh nghiệm công tác địa phương, nói ra những điều như vậy rất không có cơ sở. Có điều cẩn thận nghĩ lại, người ta dù sao cũng vừa mới vào Thanh Dương, còn nhiều chuyện chưa quen thuộc, hồi mình vừa mới lên làm phó huyện trưởng cũng từng bị chê cười, mà đó còn là sau khi đã làm bí thư đảng ủy xã ba năm rồi đó, còn cậu ta vừa mới từ văn phòng thành ủy xuống, đối với việc ở trong ủy ban chắc còn chưa quen, khẳng định là còn cần thời gian để thích ứng.

Nghĩ vậy, Trâu Hải liền ngửa cổ uống một ngụm trà, 'khụ khụ' ho hai tiếng, đứng ra hòa giải: Ừm, đề nghị của Vương huyện trưởng không tôi, chỉ có điều với tình huống thực tế trước mắt ở Thanh Dương, khó mà có thể phát triển được cả công nghiệp cùng nông nghiệp, có điều suy nghĩ của cậu đúng là không tôi đâu, rất đáng giá, tương lai khi nào thời cơ đã thành thục, chúng ta sẽ lại thảo luận về đề nghị này, được rồi, những người khác còn có ý kiến gì không, nếu hôm nay đã không đạt được thỏa thuận chung, vậy thì...

Ông còn chưa nói xong, Ngụy Minh Lý liền đẩy chiếc cốc thủy tinh ra trước, mỉm cười làm một động tác dừng lại, Trâu Hải bị lão chặn lời như vậy, những từ kết thúc đã chuẩn bị tốt đột nhiên lại quên mất, không khỏi âm trầm cau mày hỏi: Ngụy huyện trưởng có ý kiến gì?

Ngụy Minh Lý cười ha ha, đong đưa chân vài cái, liền nói: Trâu huyện trưởng, ông để cho Vương huyện trưởng người ta nói hết lời đi đã, tôi thực muốn xem anh ta định nắm chắc cả hai như thế nào, người ta là cán bộ từ trên thành phố xuống, trình độ đương nhiên là cao hơn cán bộ địa phương chúng ta rồi.

Hóa ra Ngụy Minh Lý người này đã làm ở cơ sở quá lâu, tự nhận là mình cũng có chút trình độ, lão ghét nhất là bị những cán bộ từ trên xuống tuổi đời còn trẻ mà đã thích ba hoa bốc phét, cho nên cho dù Vương Tư Vũ có là người của Chu Tùng Lâm, lão cũng không có ấn tượng gì tốt với kiểu quan búp bê này.

Nhưng chuyện uống rượu lần trước khiến cho lão không dám xem nhẹ Vương Tư Vũ, cảm thấy người này đủ cứng, mình đánh nó một quyền, kết quả là cũng bị nó đánh lại một cước, hơn nữa Trương Chấn Vũ luồn khuyên nhủ bên cạnh lão, nói rằng không nhẫn nhịn được việc nhỏ sẽ làm hỏng việc lớn, đừng nên đẩy người này sang phía Trâu Hải, Ngụy Minh Lý mới quyết định tạm thời hòa giải với Vương Tư Vũ. Nhưng mà lần này thấy hắn để lộ ra sự non nớt, liền không nhịn nổi lộ ra vẻ khinh thường, tính làm cho hắn xấu mặt trước mọi người, thầm nghĩ dù sao mày đã ngu còn thích tỏ ra nguy hiểm, bị mọi người quây vào đánh cũng chẳng trách được ai.

Hắn nói xong lời này, những vị phó huyện trưởng cầm cốc thủy tinh đều nỡ nụ cười, bọn họ nghe thấy cái giọng eo éo của Ngụy Minh Lý, liền biết là Ngụy Minh Lý muốn đem Vương Tư Vũ làm trò cười, mới tới được mấy ngày mà đã đòi ăn nói bừa bãi trong hội nghị, thực sự là không biết trời cao đất dày.

Chỉ có Trương Chấn Vũ ngồi sát bên Ngụy Minh Lý là hơi nhíu mày, thầm nghĩ rằng Ngụy lão nhị hồ đồ rồi, trước đó đã thương lượng tốt rồi, ông phải ít nói đi chút chứ, chơi cái của khỉ, chuyện này dính dáng quái gì đến chúng ta. Giờ thì hay rồi, Ngụy lão nhị không giữ miệng được mà nói lăng nhăng, nhỡ đâu họ Vương kia bị mất mặt, phủi mông chạy về Thanh Châu, ông chủ số 3 không tức giận mới là lạ. Hắn vội vàng lấy mũi chân nhẹ nhàng khều Ngụy Minh Lý, Ngụy Minh Lý hiểu được ý của hắn, nhưng mà chịu nhịn lâu lắm rồi, lão cảm thấy muốn điên lên mất, lúc này đang cao hứng, liền không thèm để ý tới lời nhắc nhở của Trương Chấn Vũ, ngược lại còn nhấc mông kéo ghế di xa ra. Trương Chấn Vũ bực mình, nhưng cũng hết cách, chỉ có thể cầm bút vẽ linh tinh lên trên giấy.

Trâu Hải thấy Ngụy lão nhị đột nhiên nhảy ra, trong lòng âm thầm cao hứng, nhưng trên mặt lại lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Vương Tư Vũ, ý tứ rất rõ ràng, cậu thấy đấy, tôi đã đưa ra bậc thang cho cậu rồi, nhưng mà Ngụy lão nhị lại chặt đứt mất, cũng đừng trách huyện trưởng tôi không bảo vệ cho cậu, nếu cậu thông minh thì nghe theo lời tôi nói đi, cứ bảo là do tôi không hiểu rõ lắm về tình hình thực tế ở Thanh Dương, là có thể thong dong qua được ải này,

Ông có ý muốn giúp cho Vương Tư Vũ, hơn nữa lai lịch của Vương Tư Vũ ông cũng đã biết được thông qua người bạn học cũ ở ủy ban thành phố Thanh Châu, là tâm phúc của Chu phó bí thư thành ủy, tiến vào văn phòng ông chủ số 3 có khi còn không cần gõ cửa, quan hệ thực sự rất vững chắc. Ông đang mong chờ có thể thông qua Vương Tư Vũ để kết nối được với Chu Tùng Lâm, dù sao chạy tới thành phố mấy lần, thái độ của Hạng thị trưởng đều vẫn mập mờ, không có nói rõ ràng cho ông, cho nên Trâu Hải luôn có cái cảm giác nước xa không cứu được lửa gần, phía bên này Ngụy Minh Lý đang ép sát từng bước, hơn nữa bên phía ủy ban thường vụ Túc Viễn Sơn đang nắm giữ mọi quyền hành, ông càng ngày càng trở nên gian nan. Mấy ngày nay ông xem như đã hiểu rõ cái câu, Quan mà mặt trên không có người thì giống như một quả phụ, tùy tiện nhảy ra mấy tên lưu manh vô lại cũng dám đạp vào cửa của mày, những kẻ mà ngày trước nịnh bợ mày, thì giờ lại đều cởi quần xếp hàng mà chờ X mày.

Vương Tư Vũ để ý thấy ánh mắt của Trâu Hải, liền hiểu ý cười cười, sau đó uống một ngụm trà, tằng hắng cổ họng, nói tiếp: Đương nhiên, tình hình thực tế ở Thanh Dương tôi còn chưa hiểu quá rõ...

Trâu Hải nghe thấy vậy thì cười trong lòng, tự nhũ Tiểu Vương huyện trưởng này thật là thông minh, có tiền đồ, nâng cốc lên liếc mắt nhìn Ngụy Minh Lý, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, còn chưa kịp buông cốc, đã nghe thấy Vương Tư Vũ nói tiếp.

Theo tôi được biết, giá trị tăng trưởng của công nghiệp huyện Thanh Dương năm ngoái giảm tới 47 triệu đồng, tài sản của hai xí nghiệp quốc doanh trọng điểm của toàn huyện là khoảng gần 64 triệu, nhưng mà tổng số nợ lại lên tới 300 triệu, tôi tính sơ qua một chút, thấy nếu muốn cứu sống những xí nghiệp này, ít nhất cũng cần phải có 80 triệu, con số này đối với một huyện nghèo mà nói thì tuyệt đối là trên trời. Chỉ dựa vào trong huyện thì đúng là không được, chúng ta còn phải đảm bảo lương bổng cho các công nhân viên chức cùng với chi phí hoạt động của các cơ quan chính quyền, rất khó có thể xuất ra nhiều tiền như vậy để tiến hành cải cách công nghiệp...

Nghe thấy Vương Tư Vũ chậm rãi nói, còn mang cả con số cụ thể ra, những vị phó huyện trưởng xung quanh đều ngẩn người, Trâu Hải theo bản năng ngồi thẳng dậy tập trung tinh thần lắng nghe, mà Ngụy Minh Lý thì ngã người về phía trước, đầu hơi xoay, dựng thẳng lỗ tai ra nghe hắn nói, có vẻ như sợ bỏ sót mất một chữ, còn chuyên chú hơn cả Trâu Hải.

Nhưng mà! Vương Tư Vũ nói hai chữ này mạnh hơn, rồi lại dừng một chút, vẻ mặt trở nên trang nghiêm, khóe mắt liếc nhìn thấy những người chung quanh đang chú ý vào mình, ngay cả vị lão huynh vừa rồi còn ngủ say không biết từ lúc nào cũng đã mở to mắt, nhìn chằm chằm vào mình, một loại cảm giác thành tựu không khỏi sinh ra.

Hắn từ từ xoay xoay cái chén hoạt hình trong tay mình, mắt nhìn chằm chằm vào bàn, nhớ tới một bài báo kinh tế hôm trước vừa đọc trên mạng, chậm rãi nói: Nếu muốn phát triển công nghiệp huyện Thanh Dương, quan trọng nhất chính là phải dựa vào ngoại lực, phải tích cực giành lấy được sự ủng hộ của đơn vị thượng cấp, nhưng mà làm thế nào để có thể giành được đây? Chạy quan hệ sao? Đương nhiên là không, cho dù anh ở bên trên có quan hệ bằng trời, thì người ta cũng chỉ có thể giúp anh một lần, trị phần ngọn không trị được gốc. Tôi thì thấy rằng, nếu muốn được thượng cấp ủng hộ, đầu tiên là chúng ta phải làm ra một bản kế hoạch phát triển hoàn thiện, rồi để cho bên trên xem xét, chỉ cần đầu tư vào đúng chỗ, công nghiệp Thanh Dương chúng ta khẳng định là có thể được chấn hưng lại, trở thành đầu tàu cho toàn nền kinh tế Thanh Dương. Niềm tin của thượng cấp không phải là vào Trâu huyện trưởng, cũng không phải là vào Ngụy huyện trưởng, mà là vào con đường chấn hưng công nghiệp đó, chỉ cần có máy móc là có thể hoàn thành được kế hoạch, Nếu chúng ta còn không tin tưởng vào chính mình, ngay cả việc phát triển công nghiệp cũng không dám nói ra, thì còn ai có thể tin tườởg vào chúng ta? Chính sách hỗ trợ của tỉnh thành phố lại càng không thể đến được với huyện ta...

Trâu Hải nghe đến hớn hở, không khỏi viết vào trong sổ một vài từ trọng điểm. Ông đương nhiên biết, Vương Tư Vũ nói như vậy hoàn toàn là ủng hộ quan điểm của ông, có điều là nói ở góc độ khác, tránh nặng tìm nhẹ, né tránh những nhân tố bất lợi, mà nói tập trung vào bản kế hoạch, làm cho vấn đề trở nên đơn giản hơn, Trâu Hải cảm thấy rằng lúc nãy mình chỉ nhìn thấy cái trước mắt, chỉ cố hết sức để học theo điệu bộ của Hạng thị trưởng, muốn trở thành người tiên phong trong việc phát triển công nghiệp, do đó chạm vào lợi ích của Ngụy Minh Lý, hóa từ đơn giản thành phức tạp. Kỳ thực trước khi tranh thủ tài chính, chỉ cần hô khẩu hiệu lên vang dội một chút, lại tỏ ra là đã có những quy hoạch cụ thể, thì hoàn toàn có thể đạt được mục đích của mình,

Diệp Hoa Sinh ở bên cạnh túm chặt râu không khỏi gật đầu, thầm nghĩ rằng Vương huyện trưởng đúng là lợi hại, sao lúc trước mình lại không nghĩ ra chứ, có điều có nghĩ ra cũng chẳng để làm gì, lời này chỉ có thể từ miệng của Vương huyện trưởng nói ra mới được. Hiện giờ người ở hai bên đang ở vào thế nước lửa, đã sớm không coi bất cứ điều gì bên kia nói là đúng, xem ra Vương huyện trưởng bảo trì lập trường trung lập cũng không phải là chuyện xấu...

Ngụy Minh Lý nghe đến đây, liền cảm thấy Vương Tư Vũ nói có vẻ hơi rộng, hơi hoài nghi đây chỉ là những lời rỗng tuếch, huống hồ tài chính của thành phố cũng không dư dả, Thanh Dương vốn là huyện nghèo khó nhất toàn tỉnh, ngân hàng đã sớm hô khẩu hiệu Nhất quyết không cho Thanh Dương vay tiền , ai lại có bản lĩnh đến tỉnh lấy tiền chứ?

Lão vốn nổi tiếng là một thùng thuốc súng, trong lòng nghĩ cái gì là không thể giấu được, nếu không vì cái tật xấu này, bên trên có anh trai làm thường vụ thành ủy, như thế nào lại phải làm bí thư ở đảng ủy xã 13 năm, lão nghe thấy thế liền bĩu môi, cau mày chặn lời Vương Tư Vũ, lớn tiếng chất vấn: Theo cách nói của anh...”

Bộp bộp!” Trâu Hải thấy Ngụy Minh Lý lại xen vào, vội vàng dùng sức vỗ bàn, bất mãn nói: Minh Lý huyện trưởng, ông để cho Tiểu Vương huyện trưởng người ta nói cho hết lời đã đi.

Ngụy Minh Lý nghe thấy Trâu Hải bắt chước lại giọng nói của mình lúc nãy, lập tức im lặng, cầm cốc lên uống một ngụm trà, miệng nói hàm hồ: Nói tiếp đi, nói tiếp đi...”

Vương Tư Vũ không dưng lại bị quấy nhiễu, đang lúc cao hứng, cũng học theo bộ dáng của Trâu Hải, vỗ mạnh vài cái xuống bàn, cố ý nâng thanh âm lên cao vài đề xi ben, nói to: Nhưng mà...

Mọi người nghe thấy hai chữ đó, vội vàng lại vểnh tai lên, biết được tiếp theo mới là trọng điểm chính của Tiểu Vương huyện trưởng.

Chấn hưng công nghiệp không phải là việc làm một lần là xong, cần phải tránh chỗ yếu mà đỡ chỗ mạnh, theo tình hình thực tế của huyện Thanh Dương ta mà nói, tài chính huyện hẳn là nên tập trung vào nông nghiệp. Với một huyện nghèo như chúng ta, chỉ có nông nghiệp mới đáng tin nhất, ít nhất cũng có thế đảm bảo cho cuộc sống cơ bản của nhân dân, đây chính là gốc rễ của huyện, không thể lay động.

Ngụy Minh Lý lập tức sửng sốt, thầm nghĩ tiểu tử này như thế nào đột nhiên lại nói đỡ cho mình. Hắn liếc mắt nhìn Trương Chấn Vũ bên cạnh, Trương Chấn Vũ vẫn còn chưa hết bực, xoay mặt đi chỗ khác, không thèm nói, Ngụy Minh Lý ừng ực ừng ực uống hai ngụm trà, ngồi ngậm cả buổi mới thấy được chút hương vị, hay là những thứ hắn nói lúc trước chỉ là để chiếu lệ Trâu Hải, hiện giờ mới là nói trọng điểm, Tiểu Vương huyện trưởng người ta có ý tốt, mày lại cứ làm náo loạn cả lên...

Lão quay đầu sang trao đổi ánh mắt với Cao phó huyện trưởng phụ trách nông nghiệp, gật đầu với nhau, liền mỉm cười nghiêm túc nghe tiếp.

Vương Tư Vũ lúc này đã tiến vào trạng thái thao thao bất tuyệt nói những điều mà mình nhớ rõ trong những bài phân tích kinh tế trên mạng, chỗ nào nhớ không rõ thì nhảy qua luôn, ngược lại còn khiến cho mọi người cảm thấy bài phát biểu của hắn rất có tính nhảy vọt. Khi hắn nói xong đâu đấy, những người ở đây mới hiểu được, cái gọi là nắm chắc cả hai chỉ là hình thức, trên thực tế là tiếp tục nắm chắc nông nghiệp để chấn hưng công nghiệp, đây chính là phương án hài hòa nhất, vừa cho Trâu Hải mặt mũi, mà Ngụy Minh Lý cũng chẳng mất gì, song phương đều được.

Vương Tư Vũ kết thúc bài diễn văn trong tiếng vỗ tay của mọi người, hắn bắt đầu phát huy sự tự do, thấy sau lưng mình có một cái bảng đen, liền xoay người lấy phấn vẽ lên một bức tranh phụ nữ khỏa thân, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người từ từ giải thích: Huyện Thanh Dương giống như là đại mỹ nhân này, núi Thanh Dương là ở phần đầu, phía đông sông Thanh Dương và mười ba thôn trấn coi như là bầu ngực bên trái, phải phát triển mạnh nông nghiệp, phía tây sông Thanh Dương có tiểu khu công nghiệp thì phải hướng ánh mắt về tương lai, nổ lực phát triển, cố gắng trong vài năm phát triển thành một khu công nghiệp quy mô, coi như bầu ngực bên phải. Hai bầu ngực cùng cho sữa, mới có thể nuôi dưỡng được hai mươi bảy vạn người dân Thanh Dương. Hai tuyến đường cao tốc nối liền thành phố Thanh Châu cùng thành phố Xuân Giang giống như cặp đùi của huyện Thanh Dương chúng ta, tôi tin tưởng chắc chắn rằng, dưới sự dẫn dắt của Trâu huyện trưởng cùng Ngụy huyện trưởng, huyện Thanh Dương nhất định sẽ có một ngày chuyển từ đi bộ sang chạy nước rút, hướng tới ngày mai tươi sáng hơn.

Vừa dứt lời, Trâu Hải cùng Ngụy Minh Lý nhanh chóng trao đổi ánh mắt, hai người vỗ tay đầu tiên, trong phòng hội nghị lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Vương Tư Vũ lộ ra nụ cười tự tin, gật đầu trong tiếng vỗ tay rần rần, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, môi hơi nhúc nhích, khẽ nhủ thầm: Trang B thành công.

(Trang B: trang bức, giả vờ 'ngầu', tỏ ra trâu bò)

/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status