Đúng là không đánh không quen biết, thân phận của đối phương đặc biệt, bản lĩnh lại giỏi, lại là cháu ngoại của Bí thư Tỉnh ủy, Hùng Nhị liền thỏa hiệp. Một lòng một dạ muốn với tới nhân vật này, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong cùng ngầm hiểu gật đầu.
Hùng Nhị liền trở nên niềm nở:
- Chi phí tối nay của hai vị, để tôi chi trả, để tôi chi trả.
Đằng Phi cười, loại người này đúng là hèn hạ, đánh một trận mới chịu thua. Tuy nhiên, giống thân thủ lúc nãy của Trương Tuyết Phong, quả thực khiến người ta thấy thuyết phục. Gã liền nghĩ đến cái đêm lần cùng Liễu Hải đi cứu Ô Cương và bạn gái nó.
Đêm đó Liễu Hải, đã để cho gã chứng kiến cái được gọi là công phu đích thực. Tối nay thân phận của Trương Tuyết Phong, lại một lần khiến gã mở rộng tầm mắt.
Trương Tuyết Phong nhìn Hùng Nhị, liếc mắt cười:
- Sợ chúng tôi không có tiền trả sao?
Mặt Hùng Nhị liền nở nụ cười:
- Không phải vậy, không phải vậy. Mạc thiếu gia, anh Phong, tôi có thể ngồi xuống uống rượu không? Chúng ta coi như không đánh không quen biết, nếu như Mạc thiếu gia và anh Phong để mắt tới, chúng ta cùng kết bạn.
Trương Tuyết Phong cười mà không nói, Hùng Nhị liền nhớ ra:
- Ồ, nếu như Mạc thiếu gia muốn đầu tư ở An Dương, kiếm chút tiền tiêu vặt, cái này dễ nói, dễ nói, chỉ cần một câu.
Lúc này Đằng Phi mới gật đầu:
- Thế này mới đúng chứ. Vậy được! Uống rượu!
Đằng Phi cầm cốc lên, Hùng Nhị liền vui vẻ ra mặt:
- Uống rượu, uống rượu!
Uống mấy chén, Hùng Nhị liền nói nhiều. Đơn giản là nói phét với hai người, ở An y uy phong như thế nào. Hùng Nhị uống rượu, nói với hai người:
- Ở thành phố An Dương, không có Hùng Nhị tôi không làm được việc. Các anh đừng có thấy tôi chỉ là một tên lái xe, một cán bộ cấp Cục phó như Sở Văn Thuộc, cũng phải nể ba phần. Năm ngoái tên lái xe của Phó chủ tịch thành phố, trâu bò, xe của ông mày vẫn chưa động, gã dám vượt lên trc, bị tôi gọi người đánh gẫy đùi. Kết quả, tên Phó Chủ tịch thành phố kia phải nén giận?
- Mạc thiếu gia, anh Phong, các anh biết, chú tôi là cán bộ chính thức cấp Giám đốc sở. Nếu như đi nhận chức, ít nhất cũng là cấp Phó thị trưởng thành phố. Tôi nói cho các anh một bí mật, chú tôi sắp rời khỏi nhà máy sắt thép rồi, lần này chú ấy đi, chắc chắn sẽ là cấp phó thị trưởng thành phố, có thể còn là Phó chủ tịch thường vụ thành phố, làm Phó chủ tịch thường vụ thành phố, vị trí Thị trưởng này không còn xa nữa?
- Nói cho các anh biết, những người làm quan ở An Dương, không có ai là không sợ chú tôi, chỉ cần sắc mặt của chú tôi, bọn họ sẽ giống như cháu chắt vội vàng chạy tới:
Hùng Nhị bốc phét nói:
- Chú tôi là ai chứ, Mạc thiếu gia và anh Phong chắc chắn biết, cha vợ chú tôi, là nhân vật số một số hai ở tỉnh.
Đằng Phi chậm dãi nói một câu:
- Là Quách Vạn Niên sao? Phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lí nông nghiệp.
Y nhấn mạnh một chứ phó, Hùng Nhị liền cười hi hi gật đầu:
- Đúng là không có gì giấu được anh, đúng, chính là Chủ tịch tỉnh Quách, trong chính phủ, ngoài Bí thư tỉnh ủy ra, Chủ tịch tỉnh Thẩm là trâu nhất. Đến cả người mới lên là Phó chủ tịch Trương, trước mặt Chủ tịch tỉnh Quách, còn không dám thở mạnh.
Nghe thấy những lời này, hai người có chút biến sắc, Đằng Phi nói:
- Hình như Quách Vạn Niên chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh, đến thường vụ cũng không phải, những người trên gã thì nhiều. Chỉ có vào thường vụ rồi, mới chính thức có quyền nói.
Hùng Nhị liền ngượng ngùng cười, đặc biệt là nhìn nét mặt khinh thường của Đằng Phi, hóa ra người ta không coi Quách Vạn Niên ra gì, vì thế y càng tin tưởng thân phận của Đằng Phi.
Y gãi đầu:
- Cái này tôi không hiểu lắm, dù sao tôi nghe chú tôi nói, Chủ tịch tỉnh rất trâu, là Phó chủ tịch tỉnh hai khóa rồi. Những người bình thường có thể đảm nhận liền hai khóa sao?
Trương Tuyết Phong liền nói mấy câu:
- Trâu thì trâu, còn phải xem ở trước mặt ai.
Bị hai người vạch trần ngay trước mắt, mặt Hùng Nhị liền đỏ lên:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Trước kia Hùng Nhị nói khoác với người khác, người khác dốt đặc cán mai, tùy vào y nói khoác như thế nào. Y nói về Quách Vạn Niên làm cho Thẩm Hoành Quốc cũng sợ y, dù sao người ta không hiểu, cũng chưa từng gặp Chủ tịch tỉnh Thẩm, Chủ tịch tỉnh Quách.
Nhưng mà đối với những thứ này hai người lại không rõ lắm, ngược lại Hùng Nhị tin rằng bọn họ thực sự là Thái tử gia. Nếu không thì những người bình thường đâu thể biết được chuyện trên quan trường chứ?
Chẳng qua Hùng Nhị chủ nói khoác để nâng cao giá trị con người mình lên, nhưng mà trước mắt hai người, lại không tìm được bất cứ cảm giác ưu việt nào. Để lấy lòng cháu ngoại của Bí thư Tỉnh ủy, y liền nói:
- Mạc thiếu gia, nếu như anh muốn làm dự án nào wor đây, tôi khuyên anh nên đi mở công ty, chuẩn bị tốt hệ thống, cung cấp hàng cho nhà máy sắt thép là được rồi.
Đằng Phi lại có chút khinh thường:
- Nhà máy sắt thép liên tục thua lỗ, e rằng không chống đỡ được mấy ngày, cung cấp hàng cho bọn họ, Có thu tiền về được không? Hơn nữa tự mình mở công ty, tích trữ hàng hóa nhiều như vậy, nhỡ đâu khâu nào không tốt, công ty sẽ thua lỗ.
Cuối cùng Hùng Nhị đã tìm được một tia ưu việt, có chút đắc ý nói:
- Cái này anh không hiểu đúng không? Ha ha...
Y nâng cốc lên:
- Uống rượu!
Ba người cụm ly, Hùng Nhị uống hết rượu mới nói:
- Anh là kinh doanh truyền thống, công ty chính thức. Thực ra dựa vào thân phận của anh, hoàn toàn không cần lo lắng. Hơn nữa mình không cần bỏ một đồng nào, là có thể mở công ty rồi. Quan trọng chỉ cần rải đường tốt, số tiền này tự nhiên sẽ ngoan ngoãn chảy vào túi anh.
Đằng Phi hô một tiếng:
- Còn có chuyện như thế này sao? Nói xem nào?
Hùng Nhị đắc ý nói:
- Giám đốc của bộ mua sắm là em rể tôi, đến lúc đó tôi dẫn anh đi làm quen một chút, mọi người cùng kết bạn. Thân phận giống như anh Mạc thiếu gia, nó rất thích làm bạn với anh. Chỉ cần chuẩn bị tầng quan hệ này, anh còn sợ việc không thành sao?
Đằng Phi nhìn y, không nói gì.
Giám đốc của bộ mua sắm là em rể Hùng Quế Lâm, tin tức này bọn họ đã biết từ lâu rồi. Nhưng bọn họ cần để Hùng Nhị nói việc quan trọng ở giữa ra. Vì thế y uống một ngụm rượu mới nói:
- Vậy chuyện thiết lập quan hệ dựa vào cậu rồi, khi nào chúng ta hẹn thời gian cùng ăn cơm.
Hùng Nhị cảm thấy mối quan hệ giữa mình và hai người càng ngày càng hòa hợp, Mạc thiếu gia có thể nói như vậy, cũng nói rõ gã đã nhận thức giống mình. Bởi vậy, Hùng Nhị càng ra sức bày mưu tính kế cho gã.
- Ừ, đợi các anh gặp mặt, mọi người cùng làm quen. Chỉ cần gã vừa đồng ý, anh sẽ đăng kí được một công ty. Đăng ký công ty không cần nhiều tiền, đăng kí công ty xong, những chuyện khác đều làm tốt. Đến lúc đó anh sẽ đến chỗ người ta cung cấp hàng, trực tiếp cung cấp hàng cho nhà máy sắt thép là được rồi. Chỉ cần hàng vừa trao tay, anh kiếm được giá chênh lệch.
Đằng Phi lắc đầu:
- Kiếm tiền giá chênh lệch có thể được bao nhiêu, chẳng nhẽ còn có thể để tôi cung cấp nguồn cung giá cả, cao hơn giá thành phố có được không? Nếu không thì có thể kiếm tiền gì?
Hùng Nhị liền cười, xua bàn tay mập mạp, cổ tay là một chiếc vòng trang sức rực rỡ bằng vàng, chiều rộng khoảng hai cm. Ngón tay ít nhất có ba cái nhẫn, hoàn toàn của một nhà giàu mới nổi. Mẹ nó, từng gặp lái xe kiêu ngạo, chứ chưa từng gặp phải lái xe nhà giàu mới nổ như Hùng Nhị.
Chiếc vòng trang sức trên cổ cũng rất dày, chỉ to nhỏ như ngón tay út. Hai người tính, vàng trên người y, chắc cũng đến mấy trăm nghìn. Nghe Đằng Phi nói vậy, y liền nghiêng miệng cười:
- Đương nhiên rồi, tôi giúp anh giới thiệu, dựa vào thể diện của tôi, ít nhất giá cũng cao hơn hai mươi phần trăm.
Đằng Phi hít vào một hơi, lời nói này của Hùng Nhị cũng không giả lắm, xem ra là thủ pháp bọn họ quen dùng, chuyển tay là kiếm được hai mươi phần trăm, đây là khái niệm gì? Đang cân nhắc chuyện này, Hùng Nhị lại nói:
- Cái này phải xem anh cung cấp hàng hóa gì
Y lại cười:
- Năm mươi phần trăm cũng không phải là chuyện gì khó. Thành sự tại nhân mà! Tuy nhiên cái này phải xem anh và quan hệ của anh.
Hùng Nhị nói:
- Đầu năm nay, kiếm tiền đều là tiền quan hệ, tiền thể diện, không có quan hệ, không có đường, muốn làm chuyện gì cũng khó. Giống như nhà máy sắt thép có một số nhà cung cấp, hàng hóa của bọn họ chắc chắn là tốt nhất rồi, chất lượng vượt trội, cũng là loại mà nhà máy sắt thép chúng tôi cần. Nhưng mà anh không tìm được đường. Cung cấp hàng đến không phải ở đây không được, mà là ở đó không được. Sau đó tìm một đại lí, chẳng phải là sự việc được giải quyết rồi sao? Không cần kiểm tra chất lượng, liền qua cửa.
Đằng Phi liếc nhìn Trương Tuyết Phong, bây giờ chỉ có mấy cái này là chưa kết luận được, quan trọng phải cầm được chứng cớ nội bộ của bọn họ. Lời của Hùng Nhị, không còn nghi ngờ gì nữa đã làm thức tỉnh hai người. Ít nhất cũng khiến bọn họ dần dần hiểu được một trong những màn thua lỗ lớn của nhà máy sắt thép.
Nếu như không đoán sai, nhà máy sắt thép có rất nhiều người thân của quan lớn. Chắc là đánhc ờ hiệu này, cung cấp hàng hóa cho nhà máy sắt thép. Mọi người trong lòng đều biết rõ, dù sao số tiền kiếm được đều là tiền qua tay. Cung cấp hàng cho đơn vị như thế này, còn có thể cao hơn giá của thành phố từ hai mươi đến năm mươi phần trăm, hai người thấy, có lẽ còn không dừng ở đó. Màn đen rất lớn!
Hai người nâng cốc, Bảo Hùng Nhị uống rượu, uống rượu.
Trương Tuyết Phong liền khen:
- Xem ra anh cũng là một người thẳng thắn, Mạc thiếu gia của chúng tôi cũng thích qua lại với loại người này. Mọi người cùng chơi, đồ chính là sự thẳng thắn, nếu như tôn tử lục đục với nhau, Tôi phế anh đầu tiên. Md:
Lúc Trương Tuyết Phong mắng người, mười phần là thổ phỉ.
Hùng Nhị liền khen một câu, vô cùng hâm mộ nói:
- Tài năng của anh Phong rât tốt, rất cừ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người có thân thủ giỏi như vậy.
Đằng Phi nói:
- Mười mấy người là cái gì? Vừa rồi cậu gọi mấy tên côn đồ đến, thêm mấy người, gã cũng không chớp mắt, thành phố An Dương của anh chắc chắn không tìm được người thứ hai.
- Đúng vậy, đúng vậy
Hùng Nhị nhìn Trương Tuyết Phong, vẻ mặt kính sợ.
Tối nay, Hùng Nhị cùng uống với hai người đến mười hai giờ, Hùng Nhị muốn mời, hơn nữa cũng bảo hai cô gái ngồi ở đó cùng hầu hai người:
- Tối nay các cô phải hầu hạ Mạc thiếu gia và anh Phong thật tốt, ngày mai tôi phải kiểm tra quần lót của các cô. Nếu như không có cái khiến Mạc thiếu gia và anh Phong thoải mái, các cô đừng có ở An Dương kiếm sống nữa.
Trương Tuyết Phong mắng một câu:
- Thằng khốn kiếp này, đồ chơi này chơi rồi còn có dấu vết sao?
Hùng Nhị liền cười ha hả:
- Hù dọa bọn họ, nếu không thì tôi sợ bọn họ không chuyên tâm, như vậy tôi lại phải xin lỗi các anh rồi.
Trương Tuyết Phong nhìn Đằng Phi nháy mắt, ôm vai hai cô gái trắng nõn nà nói:
- Vậy thì chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh. Mạc thiếu gia, đi thôi!
Thấy hai người ôm gái đi, Hùng Nhị lộ ra một điệu cười giảo hoạt.
Hùng Nhị liền trở nên niềm nở:
- Chi phí tối nay của hai vị, để tôi chi trả, để tôi chi trả.
Đằng Phi cười, loại người này đúng là hèn hạ, đánh một trận mới chịu thua. Tuy nhiên, giống thân thủ lúc nãy của Trương Tuyết Phong, quả thực khiến người ta thấy thuyết phục. Gã liền nghĩ đến cái đêm lần cùng Liễu Hải đi cứu Ô Cương và bạn gái nó.
Đêm đó Liễu Hải, đã để cho gã chứng kiến cái được gọi là công phu đích thực. Tối nay thân phận của Trương Tuyết Phong, lại một lần khiến gã mở rộng tầm mắt.
Trương Tuyết Phong nhìn Hùng Nhị, liếc mắt cười:
- Sợ chúng tôi không có tiền trả sao?
Mặt Hùng Nhị liền nở nụ cười:
- Không phải vậy, không phải vậy. Mạc thiếu gia, anh Phong, tôi có thể ngồi xuống uống rượu không? Chúng ta coi như không đánh không quen biết, nếu như Mạc thiếu gia và anh Phong để mắt tới, chúng ta cùng kết bạn.
Trương Tuyết Phong cười mà không nói, Hùng Nhị liền nhớ ra:
- Ồ, nếu như Mạc thiếu gia muốn đầu tư ở An Dương, kiếm chút tiền tiêu vặt, cái này dễ nói, dễ nói, chỉ cần một câu.
Lúc này Đằng Phi mới gật đầu:
- Thế này mới đúng chứ. Vậy được! Uống rượu!
Đằng Phi cầm cốc lên, Hùng Nhị liền vui vẻ ra mặt:
- Uống rượu, uống rượu!
Uống mấy chén, Hùng Nhị liền nói nhiều. Đơn giản là nói phét với hai người, ở An y uy phong như thế nào. Hùng Nhị uống rượu, nói với hai người:
- Ở thành phố An Dương, không có Hùng Nhị tôi không làm được việc. Các anh đừng có thấy tôi chỉ là một tên lái xe, một cán bộ cấp Cục phó như Sở Văn Thuộc, cũng phải nể ba phần. Năm ngoái tên lái xe của Phó chủ tịch thành phố, trâu bò, xe của ông mày vẫn chưa động, gã dám vượt lên trc, bị tôi gọi người đánh gẫy đùi. Kết quả, tên Phó Chủ tịch thành phố kia phải nén giận?
- Mạc thiếu gia, anh Phong, các anh biết, chú tôi là cán bộ chính thức cấp Giám đốc sở. Nếu như đi nhận chức, ít nhất cũng là cấp Phó thị trưởng thành phố. Tôi nói cho các anh một bí mật, chú tôi sắp rời khỏi nhà máy sắt thép rồi, lần này chú ấy đi, chắc chắn sẽ là cấp phó thị trưởng thành phố, có thể còn là Phó chủ tịch thường vụ thành phố, làm Phó chủ tịch thường vụ thành phố, vị trí Thị trưởng này không còn xa nữa?
- Nói cho các anh biết, những người làm quan ở An Dương, không có ai là không sợ chú tôi, chỉ cần sắc mặt của chú tôi, bọn họ sẽ giống như cháu chắt vội vàng chạy tới:
Hùng Nhị bốc phét nói:
- Chú tôi là ai chứ, Mạc thiếu gia và anh Phong chắc chắn biết, cha vợ chú tôi, là nhân vật số một số hai ở tỉnh.
Đằng Phi chậm dãi nói một câu:
- Là Quách Vạn Niên sao? Phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lí nông nghiệp.
Y nhấn mạnh một chứ phó, Hùng Nhị liền cười hi hi gật đầu:
- Đúng là không có gì giấu được anh, đúng, chính là Chủ tịch tỉnh Quách, trong chính phủ, ngoài Bí thư tỉnh ủy ra, Chủ tịch tỉnh Thẩm là trâu nhất. Đến cả người mới lên là Phó chủ tịch Trương, trước mặt Chủ tịch tỉnh Quách, còn không dám thở mạnh.
Nghe thấy những lời này, hai người có chút biến sắc, Đằng Phi nói:
- Hình như Quách Vạn Niên chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh, đến thường vụ cũng không phải, những người trên gã thì nhiều. Chỉ có vào thường vụ rồi, mới chính thức có quyền nói.
Hùng Nhị liền ngượng ngùng cười, đặc biệt là nhìn nét mặt khinh thường của Đằng Phi, hóa ra người ta không coi Quách Vạn Niên ra gì, vì thế y càng tin tưởng thân phận của Đằng Phi.
Y gãi đầu:
- Cái này tôi không hiểu lắm, dù sao tôi nghe chú tôi nói, Chủ tịch tỉnh rất trâu, là Phó chủ tịch tỉnh hai khóa rồi. Những người bình thường có thể đảm nhận liền hai khóa sao?
Trương Tuyết Phong liền nói mấy câu:
- Trâu thì trâu, còn phải xem ở trước mặt ai.
Bị hai người vạch trần ngay trước mắt, mặt Hùng Nhị liền đỏ lên:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Trước kia Hùng Nhị nói khoác với người khác, người khác dốt đặc cán mai, tùy vào y nói khoác như thế nào. Y nói về Quách Vạn Niên làm cho Thẩm Hoành Quốc cũng sợ y, dù sao người ta không hiểu, cũng chưa từng gặp Chủ tịch tỉnh Thẩm, Chủ tịch tỉnh Quách.
Nhưng mà đối với những thứ này hai người lại không rõ lắm, ngược lại Hùng Nhị tin rằng bọn họ thực sự là Thái tử gia. Nếu không thì những người bình thường đâu thể biết được chuyện trên quan trường chứ?
Chẳng qua Hùng Nhị chủ nói khoác để nâng cao giá trị con người mình lên, nhưng mà trước mắt hai người, lại không tìm được bất cứ cảm giác ưu việt nào. Để lấy lòng cháu ngoại của Bí thư Tỉnh ủy, y liền nói:
- Mạc thiếu gia, nếu như anh muốn làm dự án nào wor đây, tôi khuyên anh nên đi mở công ty, chuẩn bị tốt hệ thống, cung cấp hàng cho nhà máy sắt thép là được rồi.
Đằng Phi lại có chút khinh thường:
- Nhà máy sắt thép liên tục thua lỗ, e rằng không chống đỡ được mấy ngày, cung cấp hàng cho bọn họ, Có thu tiền về được không? Hơn nữa tự mình mở công ty, tích trữ hàng hóa nhiều như vậy, nhỡ đâu khâu nào không tốt, công ty sẽ thua lỗ.
Cuối cùng Hùng Nhị đã tìm được một tia ưu việt, có chút đắc ý nói:
- Cái này anh không hiểu đúng không? Ha ha...
Y nâng cốc lên:
- Uống rượu!
Ba người cụm ly, Hùng Nhị uống hết rượu mới nói:
- Anh là kinh doanh truyền thống, công ty chính thức. Thực ra dựa vào thân phận của anh, hoàn toàn không cần lo lắng. Hơn nữa mình không cần bỏ một đồng nào, là có thể mở công ty rồi. Quan trọng chỉ cần rải đường tốt, số tiền này tự nhiên sẽ ngoan ngoãn chảy vào túi anh.
Đằng Phi hô một tiếng:
- Còn có chuyện như thế này sao? Nói xem nào?
Hùng Nhị đắc ý nói:
- Giám đốc của bộ mua sắm là em rể tôi, đến lúc đó tôi dẫn anh đi làm quen một chút, mọi người cùng kết bạn. Thân phận giống như anh Mạc thiếu gia, nó rất thích làm bạn với anh. Chỉ cần chuẩn bị tầng quan hệ này, anh còn sợ việc không thành sao?
Đằng Phi nhìn y, không nói gì.
Giám đốc của bộ mua sắm là em rể Hùng Quế Lâm, tin tức này bọn họ đã biết từ lâu rồi. Nhưng bọn họ cần để Hùng Nhị nói việc quan trọng ở giữa ra. Vì thế y uống một ngụm rượu mới nói:
- Vậy chuyện thiết lập quan hệ dựa vào cậu rồi, khi nào chúng ta hẹn thời gian cùng ăn cơm.
Hùng Nhị cảm thấy mối quan hệ giữa mình và hai người càng ngày càng hòa hợp, Mạc thiếu gia có thể nói như vậy, cũng nói rõ gã đã nhận thức giống mình. Bởi vậy, Hùng Nhị càng ra sức bày mưu tính kế cho gã.
- Ừ, đợi các anh gặp mặt, mọi người cùng làm quen. Chỉ cần gã vừa đồng ý, anh sẽ đăng kí được một công ty. Đăng ký công ty không cần nhiều tiền, đăng kí công ty xong, những chuyện khác đều làm tốt. Đến lúc đó anh sẽ đến chỗ người ta cung cấp hàng, trực tiếp cung cấp hàng cho nhà máy sắt thép là được rồi. Chỉ cần hàng vừa trao tay, anh kiếm được giá chênh lệch.
Đằng Phi lắc đầu:
- Kiếm tiền giá chênh lệch có thể được bao nhiêu, chẳng nhẽ còn có thể để tôi cung cấp nguồn cung giá cả, cao hơn giá thành phố có được không? Nếu không thì có thể kiếm tiền gì?
Hùng Nhị liền cười, xua bàn tay mập mạp, cổ tay là một chiếc vòng trang sức rực rỡ bằng vàng, chiều rộng khoảng hai cm. Ngón tay ít nhất có ba cái nhẫn, hoàn toàn của một nhà giàu mới nổi. Mẹ nó, từng gặp lái xe kiêu ngạo, chứ chưa từng gặp phải lái xe nhà giàu mới nổ như Hùng Nhị.
Chiếc vòng trang sức trên cổ cũng rất dày, chỉ to nhỏ như ngón tay út. Hai người tính, vàng trên người y, chắc cũng đến mấy trăm nghìn. Nghe Đằng Phi nói vậy, y liền nghiêng miệng cười:
- Đương nhiên rồi, tôi giúp anh giới thiệu, dựa vào thể diện của tôi, ít nhất giá cũng cao hơn hai mươi phần trăm.
Đằng Phi hít vào một hơi, lời nói này của Hùng Nhị cũng không giả lắm, xem ra là thủ pháp bọn họ quen dùng, chuyển tay là kiếm được hai mươi phần trăm, đây là khái niệm gì? Đang cân nhắc chuyện này, Hùng Nhị lại nói:
- Cái này phải xem anh cung cấp hàng hóa gì
Y lại cười:
- Năm mươi phần trăm cũng không phải là chuyện gì khó. Thành sự tại nhân mà! Tuy nhiên cái này phải xem anh và quan hệ của anh.
Hùng Nhị nói:
- Đầu năm nay, kiếm tiền đều là tiền quan hệ, tiền thể diện, không có quan hệ, không có đường, muốn làm chuyện gì cũng khó. Giống như nhà máy sắt thép có một số nhà cung cấp, hàng hóa của bọn họ chắc chắn là tốt nhất rồi, chất lượng vượt trội, cũng là loại mà nhà máy sắt thép chúng tôi cần. Nhưng mà anh không tìm được đường. Cung cấp hàng đến không phải ở đây không được, mà là ở đó không được. Sau đó tìm một đại lí, chẳng phải là sự việc được giải quyết rồi sao? Không cần kiểm tra chất lượng, liền qua cửa.
Đằng Phi liếc nhìn Trương Tuyết Phong, bây giờ chỉ có mấy cái này là chưa kết luận được, quan trọng phải cầm được chứng cớ nội bộ của bọn họ. Lời của Hùng Nhị, không còn nghi ngờ gì nữa đã làm thức tỉnh hai người. Ít nhất cũng khiến bọn họ dần dần hiểu được một trong những màn thua lỗ lớn của nhà máy sắt thép.
Nếu như không đoán sai, nhà máy sắt thép có rất nhiều người thân của quan lớn. Chắc là đánhc ờ hiệu này, cung cấp hàng hóa cho nhà máy sắt thép. Mọi người trong lòng đều biết rõ, dù sao số tiền kiếm được đều là tiền qua tay. Cung cấp hàng cho đơn vị như thế này, còn có thể cao hơn giá của thành phố từ hai mươi đến năm mươi phần trăm, hai người thấy, có lẽ còn không dừng ở đó. Màn đen rất lớn!
Hai người nâng cốc, Bảo Hùng Nhị uống rượu, uống rượu.
Trương Tuyết Phong liền khen:
- Xem ra anh cũng là một người thẳng thắn, Mạc thiếu gia của chúng tôi cũng thích qua lại với loại người này. Mọi người cùng chơi, đồ chính là sự thẳng thắn, nếu như tôn tử lục đục với nhau, Tôi phế anh đầu tiên. Md:
Lúc Trương Tuyết Phong mắng người, mười phần là thổ phỉ.
Hùng Nhị liền khen một câu, vô cùng hâm mộ nói:
- Tài năng của anh Phong rât tốt, rất cừ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người có thân thủ giỏi như vậy.
Đằng Phi nói:
- Mười mấy người là cái gì? Vừa rồi cậu gọi mấy tên côn đồ đến, thêm mấy người, gã cũng không chớp mắt, thành phố An Dương của anh chắc chắn không tìm được người thứ hai.
- Đúng vậy, đúng vậy
Hùng Nhị nhìn Trương Tuyết Phong, vẻ mặt kính sợ.
Tối nay, Hùng Nhị cùng uống với hai người đến mười hai giờ, Hùng Nhị muốn mời, hơn nữa cũng bảo hai cô gái ngồi ở đó cùng hầu hai người:
- Tối nay các cô phải hầu hạ Mạc thiếu gia và anh Phong thật tốt, ngày mai tôi phải kiểm tra quần lót của các cô. Nếu như không có cái khiến Mạc thiếu gia và anh Phong thoải mái, các cô đừng có ở An Dương kiếm sống nữa.
Trương Tuyết Phong mắng một câu:
- Thằng khốn kiếp này, đồ chơi này chơi rồi còn có dấu vết sao?
Hùng Nhị liền cười ha hả:
- Hù dọa bọn họ, nếu không thì tôi sợ bọn họ không chuyên tâm, như vậy tôi lại phải xin lỗi các anh rồi.
Trương Tuyết Phong nhìn Đằng Phi nháy mắt, ôm vai hai cô gái trắng nõn nà nói:
- Vậy thì chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh. Mạc thiếu gia, đi thôi!
Thấy hai người ôm gái đi, Hùng Nhị lộ ra một điệu cười giảo hoạt.
/1313
|