Trương Tuyết Phong nhận được chỉ thị của lãnh đạo cao nhất, hội viên của Tia Chớp đã đi An Dương, bất cứ lúc nào chờ lệnh, mọi hành động của bọn họ ở An Dương hết thảy do Trương Tuyết Phong toàn quyền phụ trách.
Trương Tuyết Phong đang lo hành động tối nay có chút khiếp nhược, không nghĩ tới lãnh đạo sớm đã suy nghĩ chu đáo so với mình, Thiểm Điện tiểu thư đến An Dương khi nào, bản thân cũng không biết.
Vì thế anh ta càng ngày càng khâm phục năng lực của ông chủ, như có thể bày mưu tính kế giống Gia Cát, quyết thắng ngàn dặm ở ngoài. Chỉ cần tổ chức Tia chớp xuất hiện, hành động tiếp theo của mình cũng dễ xử lý hơn.
Tuy nhiên, việc này ông chủ chỉ thông báo cho mình, xem ra là không muốn cho Đằng Phi biết. Hoặc hắn căn bản không muốn để Đằng Phi có suy nghĩ xen vào.
Mấy ngày nay, tiểu Lưu vẫn đi làm giống như mọi khi, ông chủ Chung từ bên ngoài tiến vào, một mình vào phòng tài vụ. Tiểu Lưu ngồi ở bên ngoài phòng làm việc, nghe được ông ta nói cái gì đó với thủ quỹ, sau đó nghe thấy âm thanh ông ta tiến đến phòng bí mật.
Tim của tiểu Lưu liền bang bang nhảy lên, nếu chẳng may phát hiện ra cuốn sách kia bị đánh cắp thì làm thế nào bây giờ?
Ý niệm này trong đầu còn chưa nghĩ xong, ông chủ Chung tức giận lao tới,
- Ai vào phòng giữ đồ bí mật?
Thủ quỹ có chút kỳ quái,
- Tôi vừa mới đi qua. Ông chủ, xảy ra chuyện gì sao?
Ông chủ Chung sắc mặt trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm thủ quỹ,
- Cuốn sách mất rồi!
- Làm sao có thể?
Thủ quỹ sợ tới mức mặt mày tái nhợt, quyển sách sao lại không thấy tăm hơi đâu? Cô chỉ chạy vào một lát, chỗ đặt quyển sách kia ở quỹ bảo hiểm, rõ ràng thiếu một quyển.
Bí mật về quyển sách này vẫn chỉ có hai người biết, một là ông chủ Chung, người kia chính là cô ta.
Tiểu Lưu là người mới tới, cô có nhìn qua quyển sách này, nhưng không biết mật mã bảo hiểm.
Nếu nói muốn hoài nghi, đương nhiên thủ quỹ là người bị hiềm nghi lớn nhất. Nhưng thủ quỹ lại là tâm phúc của mình, bởi vì người phụ nữ này bộ dạng không tồi, rất xem trọng tiền, nhưng lại không biết làm việc, nên đành phải mời tiểu Lưu.
Tiểu Lưu nghe được đối thoại của hai người, tim đập rất lợi hại.
Dù sao cũng là mới ra trường không lâu, chưa đủ từng trải, nhìn thấy ông chủ Chung và thủ quỹ đi ra khỏi phòng bí mật, cô sợ tới mức cả người đều không có chút khí lực, nằm úp sấp trên bàn bất động. Giả chết đi! Chỉ có như vậy.
Hai người đi ra,
- Tiểu Lưu, cô có đi vào phòng bí mặt không?
Tiểu Lưu nằm úp sấp ở một bên, trên mặt nóng ran, tim đập thình thịch.
Thủ quỹ đi tới,
- Tiểu Lưu, cô sao vậy?
Cô nhìn tiểu Lưu mặt đỏ tới mức dọa người, giơ tay sờ,
- Ôi, bệnh rồi? Sao lại nóng như vậy?
Những lời này ngược lại nhắc nhở tiểu Lưu, cô cúi đầu ờ ừ một tiếng. Ông chủ Chung nhìn hai người, thầm nghĩ các cô hẳn là không đến mức hại chính mình. Chẳng lẽ quyển sách lại ở nhà?
Nhưng ông ta ngẫm lại, không thể có khả năng này, rõ ràng là khóa ở trong két bảo hiểm, sao lại bay đi đâu?
Nhìn thấy tiểu Lưu nằm úp sấp một bên, ông ta nhìn vài lần, tiểu Lưu hẳn cũng không phải là loại người có thể trộm sách. Một cô gái yếu ớt, không giống kẻ trộm.
May mắn ông chủ Chung này không phải là xã hội đen, nếu không ông ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, gọi đám lưu manh đến can thiệp vào việc này. Đánh mất quyển sách, trong lòng ông ta có chút bực bội.
Tuy nhiên nhìn thấy tiểu Lưu dường như thật sự mắc bệnh, ông ta liền nói một tiếng với thủ quỹ,
- Cô đưa tiểu Lưu đi bệnh viện.
Thủ quỹ ồ một tiếng,
- Tiểu Lưu, đi thôi, tôi đưa cô đến bệnh viện.
Tiểu Lưu này không phải là mắc bệnh, mà là tâm bệnh, là bị dọa. Lần đầu đi làm kẻ trộm, là chột dạ!
Đêm qua vẫn rất hăng hái, nghĩ đến cùng với Trương Tuyết Phong yêu đương vụng trộm, à không, là trộm quyển sách, trộm quyển sách giống như hoạt động của xã hội đen.
Nhất là nghĩ đến lúc Trương Tuyết Phong vô ý sờ soàng mình, cô lại càng đỏ mặt lên.
Vừa mới nghe được hai người nói chuyện, quyển sách đã mất, tiểu Lưu suýt chút nữa thì thất thố. Thủ quỹ nhắc nhở cô, cô nằm úp sấp ở đó lắc đầu,
- Không cần, tôi quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút là được.
Thủ quỹ vuốt trán cô, rất nóng, không đi không sao chứ?
Ông chủ Chung nói:
- Cô vẫn nên đưa cô ấy đi một chút! Thân thể quan trọng hơn.
Nghe nói như thế, tiểu Lưu rất cảm động, thiếu chút nữa là đem chuyện bản thân hôm qua trộm quyển sách nói ra. Người ta đối với mình tốt như vậy, không thể quá vô lương tâm.
Không nghĩ tới hai người vừa muốn đi ra, Chung tổng nói:
- Túi thì không cần mang nữa.
Ông ta liền ném chìa khóa lại, cầm năm trăm tệ đưa cho thủ quỹ.
Tiểu Lưu liền phản ứng lại, nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa không đánh đã khai, hóa ra là có dụng ý khác.
Thủ quỹ hơi sửng sốt, cũng hiểu ra lý do vì sao bảo mình không mang theo túi, hóa ra ông ta vẫn là nghi hai người cầm quyển sách. Vì thế cô ấy nói,
- Vậy tôi lấy cái băng vệ sinh.
Cùng với ông ta vài năm rồi, có ai không bị ông ta động đến? Lấy băng vệ sinh có dụng ý là, hôm nay không nên đụng vào tôi, tôi và ông thân thiết thế. Nếu còn hoài nghi tôi vậy còn tìm tôi làm gì?
Phụ nữ cũng là có nóng nảy, cô cầm chìa khóa xe và tiền, lôi kéo tiểu Lưu đi. Tiểu Lưu cũng không mang theo túi, hai người vừa ngồi lên xe, ông chủ Chung bắt đầu lục túi của các cô.
Trong túi dễ nhận thấy không có thứ ông ta muốn tìm, nhưng lại nhìn thấy một chút đồ dùng của phụ nữ, ông ta thở dài, lần này phiền toái lớn rồi.
Ông ta đã tra qua giám sát và điều khiển, căn bản là không có phát hiện bất cứ dấu vết khả nghi nào, Chung tổng thoáng chốc trở lên lo lắng đứng ngồi không yên.
Ngày cứ như vậy mà qua đi, vào buổi tối Trương Tuyết Phong nói với Đằng Phi, bản thân hôm nay có chút không thoải mái, đi ra ngoài một chút. Đằng Phi tất nhiên không có nghi ngờ.
Nhưng mà, ngay trong buổi tối này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Một vài quyển sách quan trọng trong phòng tài vụ của nhà máy sắt thép trong một đêm mất tích không thấy bóng dáng đâu. Còn có một vài hợp đồng mua bán vật tư, danh sách vật tư, tư liệu báo giá quan trọng, gần như trong một đêm đều thần bí bị đánh cắp.
Hùng Quế Lâm đang họp ở trên tỉnh, mấy ngày nay anh ta luôn luôn nán lại ở tỉnh, cũng không biết Phó Chủ tịch tỉnh Trương làm trò gì, mở hội nghị ba ngày, luôn xuay quanh vấn đề luận điệu cũ rích thường thấy làm thế nào để cải cách doanh nghiệp nhà máy.
Hắn lại không có kết luận, chỉ bảo mọi người thảo luận.
Việc này một lời, tôi nhất ngữ, căn bản là thuyết không được địa phương then chốt. Trong lòng anh ta cảm thấy rất kỳ quái, phó Chủ tịch tỉnh Trương đây là đang làm cái gì? Xem ra trình độ của hắn cũng không được tốt lắm, hội nghị như vậy cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Kỳ thật không chỉ có Hùng Quế Lâm, ngay cả một vài doanh nghiệp nhà nước khác cũng không hiểu được hành động khó hiểu này của Phó chủ tịch tỉnh Trương. Hơn nữa mỗi lần thảo luận đến giai đoạn mấu chốt, hắn liền tuyên bố tạm ngừng.
Nhưng cứ vào lúc này, vợ của anh ta lại gọi điện thoại tới, nói phòng tài vụ mất vài quyển sách quan trọng.
- Cái gì? Điều này sao có thể?
Hùng Quế Lâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cho tới nay, vợ anh ta quản lý phòng tài vụ, rất nhiều khoản đều là qua tay cô ta, mật mã quỹ bảo hiểm cũng chỉ có cô ta biết, quyển sách này sao lại có thể mất được?
Vợ anh ta nói, không chỉ có quyển sách ở phòng tài vụ, còn có bên vật tư cũng bị mất một vài quyển sách quan trọng, cùng với một ít biên lai.
Hùng Quế Lâm lập tức nóng nảy, treo điện thoại, xin phép lãnh đạo nghỉ, vội vàng chạy tới chỗ cha vợ thương lượng đối sách. Anh ta đương nhiên biết, những quyển sách đó mất là có ý nghĩa gì. Còn có biên lai bên tài vụ, đều là những bao thuốc nổ rất trọng yếu.
Trương Nhất Phàm tại cuộc họp Ông chủ Chung vẫn là nắm được tin tức, vài quyển sách quan trọng của nhà máy sắt thép bị mất, bị người ta cướp sạch. Nghe được tin tức này, ông chủ Chung lập tức ra quyết định, chạy trốn!
Nếu không chỉ cần sự việc giữa ông ta và Lưu Tòng Văn bị phơi bày, việc phải vào tù lần này nhất định không tránh được.
buổi chiều, nhìn thấy Hùng Quế Lâm không có mặt, hắn liền mỉm cười. Ngày mai bản thân sẽ đến An Dương thị sát vài ngày, việc lớn phát sinh như thế nào ở An Dương, chỉ có Trương Nhất Phàm trong lòng hiểu được.
Trương Tuyết Phong đang lo hành động tối nay có chút khiếp nhược, không nghĩ tới lãnh đạo sớm đã suy nghĩ chu đáo so với mình, Thiểm Điện tiểu thư đến An Dương khi nào, bản thân cũng không biết.
Vì thế anh ta càng ngày càng khâm phục năng lực của ông chủ, như có thể bày mưu tính kế giống Gia Cát, quyết thắng ngàn dặm ở ngoài. Chỉ cần tổ chức Tia chớp xuất hiện, hành động tiếp theo của mình cũng dễ xử lý hơn.
Tuy nhiên, việc này ông chủ chỉ thông báo cho mình, xem ra là không muốn cho Đằng Phi biết. Hoặc hắn căn bản không muốn để Đằng Phi có suy nghĩ xen vào.
Mấy ngày nay, tiểu Lưu vẫn đi làm giống như mọi khi, ông chủ Chung từ bên ngoài tiến vào, một mình vào phòng tài vụ. Tiểu Lưu ngồi ở bên ngoài phòng làm việc, nghe được ông ta nói cái gì đó với thủ quỹ, sau đó nghe thấy âm thanh ông ta tiến đến phòng bí mật.
Tim của tiểu Lưu liền bang bang nhảy lên, nếu chẳng may phát hiện ra cuốn sách kia bị đánh cắp thì làm thế nào bây giờ?
Ý niệm này trong đầu còn chưa nghĩ xong, ông chủ Chung tức giận lao tới,
- Ai vào phòng giữ đồ bí mật?
Thủ quỹ có chút kỳ quái,
- Tôi vừa mới đi qua. Ông chủ, xảy ra chuyện gì sao?
Ông chủ Chung sắc mặt trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm thủ quỹ,
- Cuốn sách mất rồi!
- Làm sao có thể?
Thủ quỹ sợ tới mức mặt mày tái nhợt, quyển sách sao lại không thấy tăm hơi đâu? Cô chỉ chạy vào một lát, chỗ đặt quyển sách kia ở quỹ bảo hiểm, rõ ràng thiếu một quyển.
Bí mật về quyển sách này vẫn chỉ có hai người biết, một là ông chủ Chung, người kia chính là cô ta.
Tiểu Lưu là người mới tới, cô có nhìn qua quyển sách này, nhưng không biết mật mã bảo hiểm.
Nếu nói muốn hoài nghi, đương nhiên thủ quỹ là người bị hiềm nghi lớn nhất. Nhưng thủ quỹ lại là tâm phúc của mình, bởi vì người phụ nữ này bộ dạng không tồi, rất xem trọng tiền, nhưng lại không biết làm việc, nên đành phải mời tiểu Lưu.
Tiểu Lưu nghe được đối thoại của hai người, tim đập rất lợi hại.
Dù sao cũng là mới ra trường không lâu, chưa đủ từng trải, nhìn thấy ông chủ Chung và thủ quỹ đi ra khỏi phòng bí mật, cô sợ tới mức cả người đều không có chút khí lực, nằm úp sấp trên bàn bất động. Giả chết đi! Chỉ có như vậy.
Hai người đi ra,
- Tiểu Lưu, cô có đi vào phòng bí mặt không?
Tiểu Lưu nằm úp sấp ở một bên, trên mặt nóng ran, tim đập thình thịch.
Thủ quỹ đi tới,
- Tiểu Lưu, cô sao vậy?
Cô nhìn tiểu Lưu mặt đỏ tới mức dọa người, giơ tay sờ,
- Ôi, bệnh rồi? Sao lại nóng như vậy?
Những lời này ngược lại nhắc nhở tiểu Lưu, cô cúi đầu ờ ừ một tiếng. Ông chủ Chung nhìn hai người, thầm nghĩ các cô hẳn là không đến mức hại chính mình. Chẳng lẽ quyển sách lại ở nhà?
Nhưng ông ta ngẫm lại, không thể có khả năng này, rõ ràng là khóa ở trong két bảo hiểm, sao lại bay đi đâu?
Nhìn thấy tiểu Lưu nằm úp sấp một bên, ông ta nhìn vài lần, tiểu Lưu hẳn cũng không phải là loại người có thể trộm sách. Một cô gái yếu ớt, không giống kẻ trộm.
May mắn ông chủ Chung này không phải là xã hội đen, nếu không ông ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, gọi đám lưu manh đến can thiệp vào việc này. Đánh mất quyển sách, trong lòng ông ta có chút bực bội.
Tuy nhiên nhìn thấy tiểu Lưu dường như thật sự mắc bệnh, ông ta liền nói một tiếng với thủ quỹ,
- Cô đưa tiểu Lưu đi bệnh viện.
Thủ quỹ ồ một tiếng,
- Tiểu Lưu, đi thôi, tôi đưa cô đến bệnh viện.
Tiểu Lưu này không phải là mắc bệnh, mà là tâm bệnh, là bị dọa. Lần đầu đi làm kẻ trộm, là chột dạ!
Đêm qua vẫn rất hăng hái, nghĩ đến cùng với Trương Tuyết Phong yêu đương vụng trộm, à không, là trộm quyển sách, trộm quyển sách giống như hoạt động của xã hội đen.
Nhất là nghĩ đến lúc Trương Tuyết Phong vô ý sờ soàng mình, cô lại càng đỏ mặt lên.
Vừa mới nghe được hai người nói chuyện, quyển sách đã mất, tiểu Lưu suýt chút nữa thì thất thố. Thủ quỹ nhắc nhở cô, cô nằm úp sấp ở đó lắc đầu,
- Không cần, tôi quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút là được.
Thủ quỹ vuốt trán cô, rất nóng, không đi không sao chứ?
Ông chủ Chung nói:
- Cô vẫn nên đưa cô ấy đi một chút! Thân thể quan trọng hơn.
Nghe nói như thế, tiểu Lưu rất cảm động, thiếu chút nữa là đem chuyện bản thân hôm qua trộm quyển sách nói ra. Người ta đối với mình tốt như vậy, không thể quá vô lương tâm.
Không nghĩ tới hai người vừa muốn đi ra, Chung tổng nói:
- Túi thì không cần mang nữa.
Ông ta liền ném chìa khóa lại, cầm năm trăm tệ đưa cho thủ quỹ.
Tiểu Lưu liền phản ứng lại, nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa không đánh đã khai, hóa ra là có dụng ý khác.
Thủ quỹ hơi sửng sốt, cũng hiểu ra lý do vì sao bảo mình không mang theo túi, hóa ra ông ta vẫn là nghi hai người cầm quyển sách. Vì thế cô ấy nói,
- Vậy tôi lấy cái băng vệ sinh.
Cùng với ông ta vài năm rồi, có ai không bị ông ta động đến? Lấy băng vệ sinh có dụng ý là, hôm nay không nên đụng vào tôi, tôi và ông thân thiết thế. Nếu còn hoài nghi tôi vậy còn tìm tôi làm gì?
Phụ nữ cũng là có nóng nảy, cô cầm chìa khóa xe và tiền, lôi kéo tiểu Lưu đi. Tiểu Lưu cũng không mang theo túi, hai người vừa ngồi lên xe, ông chủ Chung bắt đầu lục túi của các cô.
Trong túi dễ nhận thấy không có thứ ông ta muốn tìm, nhưng lại nhìn thấy một chút đồ dùng của phụ nữ, ông ta thở dài, lần này phiền toái lớn rồi.
Ông ta đã tra qua giám sát và điều khiển, căn bản là không có phát hiện bất cứ dấu vết khả nghi nào, Chung tổng thoáng chốc trở lên lo lắng đứng ngồi không yên.
Ngày cứ như vậy mà qua đi, vào buổi tối Trương Tuyết Phong nói với Đằng Phi, bản thân hôm nay có chút không thoải mái, đi ra ngoài một chút. Đằng Phi tất nhiên không có nghi ngờ.
Nhưng mà, ngay trong buổi tối này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Một vài quyển sách quan trọng trong phòng tài vụ của nhà máy sắt thép trong một đêm mất tích không thấy bóng dáng đâu. Còn có một vài hợp đồng mua bán vật tư, danh sách vật tư, tư liệu báo giá quan trọng, gần như trong một đêm đều thần bí bị đánh cắp.
Hùng Quế Lâm đang họp ở trên tỉnh, mấy ngày nay anh ta luôn luôn nán lại ở tỉnh, cũng không biết Phó Chủ tịch tỉnh Trương làm trò gì, mở hội nghị ba ngày, luôn xuay quanh vấn đề luận điệu cũ rích thường thấy làm thế nào để cải cách doanh nghiệp nhà máy.
Hắn lại không có kết luận, chỉ bảo mọi người thảo luận.
Việc này một lời, tôi nhất ngữ, căn bản là thuyết không được địa phương then chốt. Trong lòng anh ta cảm thấy rất kỳ quái, phó Chủ tịch tỉnh Trương đây là đang làm cái gì? Xem ra trình độ của hắn cũng không được tốt lắm, hội nghị như vậy cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Kỳ thật không chỉ có Hùng Quế Lâm, ngay cả một vài doanh nghiệp nhà nước khác cũng không hiểu được hành động khó hiểu này của Phó chủ tịch tỉnh Trương. Hơn nữa mỗi lần thảo luận đến giai đoạn mấu chốt, hắn liền tuyên bố tạm ngừng.
Nhưng cứ vào lúc này, vợ của anh ta lại gọi điện thoại tới, nói phòng tài vụ mất vài quyển sách quan trọng.
- Cái gì? Điều này sao có thể?
Hùng Quế Lâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cho tới nay, vợ anh ta quản lý phòng tài vụ, rất nhiều khoản đều là qua tay cô ta, mật mã quỹ bảo hiểm cũng chỉ có cô ta biết, quyển sách này sao lại có thể mất được?
Vợ anh ta nói, không chỉ có quyển sách ở phòng tài vụ, còn có bên vật tư cũng bị mất một vài quyển sách quan trọng, cùng với một ít biên lai.
Hùng Quế Lâm lập tức nóng nảy, treo điện thoại, xin phép lãnh đạo nghỉ, vội vàng chạy tới chỗ cha vợ thương lượng đối sách. Anh ta đương nhiên biết, những quyển sách đó mất là có ý nghĩa gì. Còn có biên lai bên tài vụ, đều là những bao thuốc nổ rất trọng yếu.
Trương Nhất Phàm tại cuộc họp Ông chủ Chung vẫn là nắm được tin tức, vài quyển sách quan trọng của nhà máy sắt thép bị mất, bị người ta cướp sạch. Nghe được tin tức này, ông chủ Chung lập tức ra quyết định, chạy trốn!
Nếu không chỉ cần sự việc giữa ông ta và Lưu Tòng Văn bị phơi bày, việc phải vào tù lần này nhất định không tránh được.
buổi chiều, nhìn thấy Hùng Quế Lâm không có mặt, hắn liền mỉm cười. Ngày mai bản thân sẽ đến An Dương thị sát vài ngày, việc lớn phát sinh như thế nào ở An Dương, chỉ có Trương Nhất Phàm trong lòng hiểu được.
/1313
|