Ở Hawaii được một tuần, Trương Nhất Phàm mới về nước. Lúc về Hongkong, hắn chủ ý đến thăm ông Lý.
Ông Lý đã hơn 70 tuổi, ông vẫn giữ được phong cách như hồi trẻ, vẻ mặt sáng lạng, rất có tinh thần.Ông đã từng là người Hoa giàu có nhất. Nhưng hai năm nay vì Iomega nổi lên nên ông phải đành đứng thứ hai.
Khi nói đến Iomega, ông Lý không ngớt lời khen, người con thứ hai của ông cũng là người trong nghề và là cao thủ của thị trường chứng khoán. Nhưng so với Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu thì kém xa.
Chỉ riêng ở trận New York năm ngoái, dường như đã khiến kinh tế Mỹ thêm một lần nữa suy kiệt, thành tích như vậy rất nhiều nhà hoạt động tài chính tha thiết mong có thể đạt tới. Nhưng dù sao thì những người có thể đi tới thành công như George và Hà Tiêu Tiêu thì rất nhiều.
Từng thấy qua Ông Lý, gặp qua Viện Viện và cũng gặp qua Lý Tuệ Hoa.
Sau khi Âu Dương Kiến Thành chết, rõ ràng là Lý Tuệ Hoa có hơi buồn, trầm lặng ít nói, nhưng vẫn không thiếu sự lạnh lùng của một đại tiểu thư giàu có trong giới thương nhân. Còn Viện Viện đã trở thành một cô gái yêu kiều phóng khoáng.
Cô chỉ nhỏ hơn Trương Nhất Phàm tám, chín tuổi. Năm nay cô 25, 26 tuổi gì đấy, còn rất trẻ trung.
Lần này gặp Trương Nhất Phàm, Viện Viện có chút ngại ngùng, nhưng vững giữ phong thái điềm đạm của một tiểu thư khuê các. Trương Nhất Phàm đoán, cô chắn chắn đảm nhận một vị trí quan trọng, ông Lý đã gửi nhiều kỳ vọng vào cô, cô không thể không khiến bản thân cô ngày càng hoàn thiện.
Lúc Trương Nhất Phàm sắp đi, Viện Viện vốn dĩ vẫn luôn ấp úng, vẫn rất ít nói chuyện, nhưng cuối cùng đã lấy hết can đảm mà mở miệng. Cô có ý muốn cùng Hà Tiêu Tiêu, Đổng Tiểu Phàm tới New York học tập, nếm trải những thách thức lớn trên thị trường quốc tế.
Những lời này là nói cho Trương Nhất Phàm nghe, đồng thời cũng xin ý kiến cùa ông Lý và Lý Tuệ Hoa. Ông Lý thật không ngờ cô lại có quyết định này, dường như không suy nghĩ kỹ càng. Vì thế ông cười nói:
- Việc này ông không thể quyết định được, cháu nên đi hỏi anh Nhất Phàm.
Lời xưng hô của ông Lý với Trương Nhất Phàm luôn rất thân thiết, giống như một vãn bối của ông ta vậy.
Trương Nhất Phàm thật ra rất sợ, nhưng hắn lập tức nghĩ đến, Viện Viện đã trưởng thành rồi, không phải là không thể đi trải nghiệm, học tập. Trên trường quốc tế với nhiều thách thức, nhiều sự thúc giục hơn, nếu có thể cùng Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu học tập. Việc này đối với Viện Viện mà nói, không phải là một chuyện không tốt.
Vì thế hắn đồng ý, Viện Viện rất vui, kéo tay Trương Nhất Phàm, suýt chút nữa là đã ngã nhào vào người của hắn rồi. Ánh mắt của Trương Nhất Phàm hướng về Lý Tuệ Hoa. Lý Tuệ Hoa không nói gì. Có lẽ cô cũng nghĩ rằng, cùng Đổng Tiểu Phàm, Hà Tiêu Tiêu đi học tập cũng là một chuyện tốt.
Đợi Trương Nhất Phàm lên máy bay, Viện Viện vô cùng phấn khởi nói với ông ngoại và Lý Tuệ Hoa, nói rằng cô sẽ đi New York,
Nửa tháng sau, cô cuối cùng đã được như ý nguyện, được bay sang New York.
Trương Nhất Phàm lại quay về tỉnh Tương, Đằng Phi và ông Trần đã đứng đợi sẵn ở sân bay. Trong thời gian hắn rời khỏi, mọi việc của tỉnh Tương đều rất bình thường. Có thể là sau tai họa, trong lòng mọi người có chút hồi hộp nên mọi người đều rất cẩn trọng trong mọi việc.
Trên đường về, Trương Nhất Phàm từ hàng ghế phía sau nhìn ông Trần, đã hơn 50 tuổi rồi, tóc cũng đã bạc nhiều, người đến tuổi trung niên, cái bụng cũng dần dần to lên. Nhưng Trương Nhất Phàm biết ông Trần là một tài xế chuyên nghiệp, trong hai năm làm việc cho hắn, ông Trần luôn làm đúng bổn phận của mình.
Chỉ có điều Trương Nhất Phàm cảm thấy, ông Trần đã già rồi, có một số việc ông ấy không thể làm tốt được. Hơn nữa, trong tỉnh này, tố chất của một tài xế trong mọi phương diện là rất quan trọng.
Lăn lộn trong giới quan trường này, chỉ dựa vào tính chuyện nghiệp là không đủ, cần phải có sự nhanh nhạy để đối mặt với nhiều chuyện bất ngờ xảy ra. Trong đầu hắn có ý nghĩ muốn đổi một tài xế khác.
Nhưng cũng không nên vô duyên vô cớ mà bắt người ta thôi việc. Hắn nghĩ đến con trai và con gái của ông Trần. Họ đều đã tốt nghiệp cả rồi. Nhớ lần trước ở Vĩnh Lâm, ông Trần có nhắc tới. Lúc ấy hắn đã hứa nhưng lại quên sắp xếp giúp ông ấy.
Lúc này hắn nhớ đến đã đến lúc nên thực hiện lời hứa của hắn.
Nếu lúc nãy không phải nhìn thấy mái tóc bạc của ông Trần, chắc có lẽ hắn không đột nhiên có ý niệm này trong đầu.
Vì thế, hắn liền hỏi:
- Ông Trần, năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?
Ông Trần đang chuyên tâm lái xe, bỗng nhiên ông chủ hỏi mình, mà trước giờ ông chủ có khi nào lên tiếng đâu, Trong lòng ông Trần có chút lo lắng
- Năm nay 53 tuổi rồi ạ.
53 tuổi, quả là đã già rồi. Đây là vấn đề mà ông Trần luôn lo lắng. Vì ông chỉ có mỗi công việc này, nếu không lái xe cho ông chủ, chắc ông phải về hưu, đi dạo công viên, đi chơi cờ với bạn bè để giết thời gian, còn công việc của hai đứa con thì không có cách giải quyết. Ông luôn muốn tìm ông chủ, nhưng ông chủ rất bận, lần trước lại còn đi thủ đô để học tập.
Sau đó lại gặp cuộc điều tra của tỉnh Tương, tiếp đó nữa lại gặp phải cơn bão Sars.
Trương Nhất Phàm luôn bận rộn, ông Trần nào dám đề xuất việc này.
Thực sự ông Trần rất sợ người khác hỏi tuổi ông, khi ông chủ hỏi đến, ông rất lo lắng. Ông chủ lại hỏi:
- Xương cốt như thế có chạy được nữa không?
Ông Trần thật thà nói:
-Nhờ phúc của Chủ tịch, sức khỏe tôi vẫn rất tốt. Trước kia tôi là dân xuất ngũ.
Sau khi nói ra những lời ấy, ông rất hối hận, ông ngu đến nỗi không hiểu ý của ông chủ sao.
Trương Nhất Phàm liền ồ lên một tiếng, Đằng Phi ngồi kế bên rõ ràng cũng nhận thấy ông Trần có chút không tự nhiên, trong lòng gã nghĩ, chắc là ông chủ muốn ông Trần phải thôi việc đây?
Tiếng ngáp của ông chủ từ phía sau vọng tới, ông Trần liền hạ kính xe, Đằng Phi liền lấy gói thuốc ra, rút một điếu, đưa cho Nhất Phàm và nhanh chóng mồi lửa.
Trương Nhất Phàm hút một hơi rồi hỏi ông Trần:
- Việc của hai con ông, dường như vẫn chưa ổn thỏa?
Ông Trần hoảng hốt, trả lời đúng sự thật
- Con trai đã tốt nghiệp ba năm, làm tạm ở công ty Điện lực, đứa con gái năm ngoái tốt nghiệp, đang đi thực tập.
Người cùng đi theo Trương Nhất Phàm, bao gồm cả Thôi Hồng Anh cô bạn gái của Đằng Phi, nếu không phải Chu Bân ở bên trong giúp cô ta thì Đằng Phi cũng không dám dựa lưng ông chủ mà ra oai.
Vì lấy quyền lực mà mưu lợi riêng nên xưa nay luôn bị ông chủ căm ghét.
Tài xế Trần lại càng không dám dựa hơi ông chủ mà làm xằng bậy.
Ông tin rằng ông chủ sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi, nhưng ông biết chỉ cần ông chủ hỏi thì công việc của hai con ông sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Quả nhiên, Trương Nhất Phàm đã nói với Đằng Phi:
- Đằng Phi, việc này anh đi sắp xếp đi nhé. Nên quan tâm đến ông Trần một chút đi. Có đôi khi tôi quên, nhưng anh phải nhắc tôi chứ.
Đằng Phi vội gật đầu
- Vâng ạ, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn ông Trần đến Vĩnh Lâm.
Trương Nhất Phàm không nói gì, ánh mắt của ông chủ nhìn Đằng Phi dường như có chút không hài lòng, gã liền nói:
- Tôi sẽ gọi điện nói cấp dưới sắp xếp.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới hết chau mày, quả thực, với thân phận của Đằng Phi hiện nay, sắp xếp công việc cho hai người con của ông Trần, đâu cần phải đích thân đi làm. Hắn nghĩ, tên Đằng Phi này cần phải được đào tạo tốt hơn nữa.
Rất nhanh, xe đã dừng ở dưới lầu, nơi ông chủ đang ở, Đằng Phi tiễn ông tới tận cửa, rồi mới vội xuống lầu. Trở lại xe, Đằng Phi nói
- Ông Trần, tối nay đi ăn chút gì nhé.
Sắc mặt ông Trần có chút nghiêm trọng, gật đầu trả lời:
- Đi thôi nào, Thư ký Đằng muốn đi đâu?
- Tìm đại một chỗ nào ăn đi.
Đằng Phi nhìn ông Trần, vỗ vai nói:
- Ông chủ đã đồng ý rồi, giúp ông sắp xếp công việc cho hai con ông, ông còn lo lắng gì à?
Ông Trần ấp úng, lái xe đến một tiệm ăn, hai người ngồi ở đấy.
Đằng Phi nói
- Uống chút gì nhé?
Ông Trần đồng ý
- Vâng ạ!
Sau khi ngồi xuống, Đằng Phi rót rượu cho ông Trần, ông Trần liền giật chai rượu
- Không được, sao lại để anh rót rượu chứ.Thư ký Đằng, anh muốn giết tôi đấy à.
- Ông Trần giữa tôi và ông còn nói chuyện này làm gì, hơn nữa ông lớn tuổi hơn tôi, rót rượu là điều nên làm, đừng khách sao.
Ông Trần ngượng ngùng
- Thư ký Đằng, chỉ sợ sau này chúng ta chẳng còn cơ hội mà cùng uống rượu với nhau.
Đằng Phi ngơ ngác
- Ông Trần, ông nói vậy là có ý gì? Tôi và ông đều là người của ông chủ, sao lại nói như thế chứ? Ông chủ đối đãi với chúng ta rất tốt.
Ông Trần thở dài và cũng không nói rõ nghuyên nhân.
Trong lòng Đằng Phi nghĩ, không lẽ ông chủ có ý muốn ông Trần về hưu sớm?
Cẩn thận nhớ lại những câu ông chủ nói, gã dường như đã hiểu rõ.
Đúng vậy, ông chủ sao lại vô duyên vô cớ hỏi thăm sức khỏe và tuổi tác của ông Trần? Theo lý mà nói, đến tuổi của ông Trần, hai, ba năm nữa cũng phải nghỉ hưu. Ông chủ đột nhiên bảo gã sắp xếp công việc cho hai con của ông Trần, thì ra là đang trấn an ông Trần.
Nhưng ông Trần cũng nên được sự đãi ngộ này, làm tài xế cho Phó Chủ tịch được vài năm. Nếu như ngay cả vấn đề của hai con ông mà giải quyết không nổi vậy thì sẽ bị người ta chê cười.
Nghĩ đến đây, Đằng Phi cầm ly lên nói:
- Ông yên tâm, nếu ông chủ đã dặn dò tôi thì việc của hai con ông tôi sẽ lo liệu.
Ngoài miệng ông Trần rất cảm kích nhưng trong lòng lại đang rất buồn.
Ông Lý đã hơn 70 tuổi, ông vẫn giữ được phong cách như hồi trẻ, vẻ mặt sáng lạng, rất có tinh thần.Ông đã từng là người Hoa giàu có nhất. Nhưng hai năm nay vì Iomega nổi lên nên ông phải đành đứng thứ hai.
Khi nói đến Iomega, ông Lý không ngớt lời khen, người con thứ hai của ông cũng là người trong nghề và là cao thủ của thị trường chứng khoán. Nhưng so với Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu thì kém xa.
Chỉ riêng ở trận New York năm ngoái, dường như đã khiến kinh tế Mỹ thêm một lần nữa suy kiệt, thành tích như vậy rất nhiều nhà hoạt động tài chính tha thiết mong có thể đạt tới. Nhưng dù sao thì những người có thể đi tới thành công như George và Hà Tiêu Tiêu thì rất nhiều.
Từng thấy qua Ông Lý, gặp qua Viện Viện và cũng gặp qua Lý Tuệ Hoa.
Sau khi Âu Dương Kiến Thành chết, rõ ràng là Lý Tuệ Hoa có hơi buồn, trầm lặng ít nói, nhưng vẫn không thiếu sự lạnh lùng của một đại tiểu thư giàu có trong giới thương nhân. Còn Viện Viện đã trở thành một cô gái yêu kiều phóng khoáng.
Cô chỉ nhỏ hơn Trương Nhất Phàm tám, chín tuổi. Năm nay cô 25, 26 tuổi gì đấy, còn rất trẻ trung.
Lần này gặp Trương Nhất Phàm, Viện Viện có chút ngại ngùng, nhưng vững giữ phong thái điềm đạm của một tiểu thư khuê các. Trương Nhất Phàm đoán, cô chắn chắn đảm nhận một vị trí quan trọng, ông Lý đã gửi nhiều kỳ vọng vào cô, cô không thể không khiến bản thân cô ngày càng hoàn thiện.
Lúc Trương Nhất Phàm sắp đi, Viện Viện vốn dĩ vẫn luôn ấp úng, vẫn rất ít nói chuyện, nhưng cuối cùng đã lấy hết can đảm mà mở miệng. Cô có ý muốn cùng Hà Tiêu Tiêu, Đổng Tiểu Phàm tới New York học tập, nếm trải những thách thức lớn trên thị trường quốc tế.
Những lời này là nói cho Trương Nhất Phàm nghe, đồng thời cũng xin ý kiến cùa ông Lý và Lý Tuệ Hoa. Ông Lý thật không ngờ cô lại có quyết định này, dường như không suy nghĩ kỹ càng. Vì thế ông cười nói:
- Việc này ông không thể quyết định được, cháu nên đi hỏi anh Nhất Phàm.
Lời xưng hô của ông Lý với Trương Nhất Phàm luôn rất thân thiết, giống như một vãn bối của ông ta vậy.
Trương Nhất Phàm thật ra rất sợ, nhưng hắn lập tức nghĩ đến, Viện Viện đã trưởng thành rồi, không phải là không thể đi trải nghiệm, học tập. Trên trường quốc tế với nhiều thách thức, nhiều sự thúc giục hơn, nếu có thể cùng Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu học tập. Việc này đối với Viện Viện mà nói, không phải là một chuyện không tốt.
Vì thế hắn đồng ý, Viện Viện rất vui, kéo tay Trương Nhất Phàm, suýt chút nữa là đã ngã nhào vào người của hắn rồi. Ánh mắt của Trương Nhất Phàm hướng về Lý Tuệ Hoa. Lý Tuệ Hoa không nói gì. Có lẽ cô cũng nghĩ rằng, cùng Đổng Tiểu Phàm, Hà Tiêu Tiêu đi học tập cũng là một chuyện tốt.
Đợi Trương Nhất Phàm lên máy bay, Viện Viện vô cùng phấn khởi nói với ông ngoại và Lý Tuệ Hoa, nói rằng cô sẽ đi New York,
Nửa tháng sau, cô cuối cùng đã được như ý nguyện, được bay sang New York.
Trương Nhất Phàm lại quay về tỉnh Tương, Đằng Phi và ông Trần đã đứng đợi sẵn ở sân bay. Trong thời gian hắn rời khỏi, mọi việc của tỉnh Tương đều rất bình thường. Có thể là sau tai họa, trong lòng mọi người có chút hồi hộp nên mọi người đều rất cẩn trọng trong mọi việc.
Trên đường về, Trương Nhất Phàm từ hàng ghế phía sau nhìn ông Trần, đã hơn 50 tuổi rồi, tóc cũng đã bạc nhiều, người đến tuổi trung niên, cái bụng cũng dần dần to lên. Nhưng Trương Nhất Phàm biết ông Trần là một tài xế chuyên nghiệp, trong hai năm làm việc cho hắn, ông Trần luôn làm đúng bổn phận của mình.
Chỉ có điều Trương Nhất Phàm cảm thấy, ông Trần đã già rồi, có một số việc ông ấy không thể làm tốt được. Hơn nữa, trong tỉnh này, tố chất của một tài xế trong mọi phương diện là rất quan trọng.
Lăn lộn trong giới quan trường này, chỉ dựa vào tính chuyện nghiệp là không đủ, cần phải có sự nhanh nhạy để đối mặt với nhiều chuyện bất ngờ xảy ra. Trong đầu hắn có ý nghĩ muốn đổi một tài xế khác.
Nhưng cũng không nên vô duyên vô cớ mà bắt người ta thôi việc. Hắn nghĩ đến con trai và con gái của ông Trần. Họ đều đã tốt nghiệp cả rồi. Nhớ lần trước ở Vĩnh Lâm, ông Trần có nhắc tới. Lúc ấy hắn đã hứa nhưng lại quên sắp xếp giúp ông ấy.
Lúc này hắn nhớ đến đã đến lúc nên thực hiện lời hứa của hắn.
Nếu lúc nãy không phải nhìn thấy mái tóc bạc của ông Trần, chắc có lẽ hắn không đột nhiên có ý niệm này trong đầu.
Vì thế, hắn liền hỏi:
- Ông Trần, năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?
Ông Trần đang chuyên tâm lái xe, bỗng nhiên ông chủ hỏi mình, mà trước giờ ông chủ có khi nào lên tiếng đâu, Trong lòng ông Trần có chút lo lắng
- Năm nay 53 tuổi rồi ạ.
53 tuổi, quả là đã già rồi. Đây là vấn đề mà ông Trần luôn lo lắng. Vì ông chỉ có mỗi công việc này, nếu không lái xe cho ông chủ, chắc ông phải về hưu, đi dạo công viên, đi chơi cờ với bạn bè để giết thời gian, còn công việc của hai đứa con thì không có cách giải quyết. Ông luôn muốn tìm ông chủ, nhưng ông chủ rất bận, lần trước lại còn đi thủ đô để học tập.
Sau đó lại gặp cuộc điều tra của tỉnh Tương, tiếp đó nữa lại gặp phải cơn bão Sars.
Trương Nhất Phàm luôn bận rộn, ông Trần nào dám đề xuất việc này.
Thực sự ông Trần rất sợ người khác hỏi tuổi ông, khi ông chủ hỏi đến, ông rất lo lắng. Ông chủ lại hỏi:
- Xương cốt như thế có chạy được nữa không?
Ông Trần thật thà nói:
-Nhờ phúc của Chủ tịch, sức khỏe tôi vẫn rất tốt. Trước kia tôi là dân xuất ngũ.
Sau khi nói ra những lời ấy, ông rất hối hận, ông ngu đến nỗi không hiểu ý của ông chủ sao.
Trương Nhất Phàm liền ồ lên một tiếng, Đằng Phi ngồi kế bên rõ ràng cũng nhận thấy ông Trần có chút không tự nhiên, trong lòng gã nghĩ, chắc là ông chủ muốn ông Trần phải thôi việc đây?
Tiếng ngáp của ông chủ từ phía sau vọng tới, ông Trần liền hạ kính xe, Đằng Phi liền lấy gói thuốc ra, rút một điếu, đưa cho Nhất Phàm và nhanh chóng mồi lửa.
Trương Nhất Phàm hút một hơi rồi hỏi ông Trần:
- Việc của hai con ông, dường như vẫn chưa ổn thỏa?
Ông Trần hoảng hốt, trả lời đúng sự thật
- Con trai đã tốt nghiệp ba năm, làm tạm ở công ty Điện lực, đứa con gái năm ngoái tốt nghiệp, đang đi thực tập.
Người cùng đi theo Trương Nhất Phàm, bao gồm cả Thôi Hồng Anh cô bạn gái của Đằng Phi, nếu không phải Chu Bân ở bên trong giúp cô ta thì Đằng Phi cũng không dám dựa lưng ông chủ mà ra oai.
Vì lấy quyền lực mà mưu lợi riêng nên xưa nay luôn bị ông chủ căm ghét.
Tài xế Trần lại càng không dám dựa hơi ông chủ mà làm xằng bậy.
Ông tin rằng ông chủ sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi, nhưng ông biết chỉ cần ông chủ hỏi thì công việc của hai con ông sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Quả nhiên, Trương Nhất Phàm đã nói với Đằng Phi:
- Đằng Phi, việc này anh đi sắp xếp đi nhé. Nên quan tâm đến ông Trần một chút đi. Có đôi khi tôi quên, nhưng anh phải nhắc tôi chứ.
Đằng Phi vội gật đầu
- Vâng ạ, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn ông Trần đến Vĩnh Lâm.
Trương Nhất Phàm không nói gì, ánh mắt của ông chủ nhìn Đằng Phi dường như có chút không hài lòng, gã liền nói:
- Tôi sẽ gọi điện nói cấp dưới sắp xếp.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới hết chau mày, quả thực, với thân phận của Đằng Phi hiện nay, sắp xếp công việc cho hai người con của ông Trần, đâu cần phải đích thân đi làm. Hắn nghĩ, tên Đằng Phi này cần phải được đào tạo tốt hơn nữa.
Rất nhanh, xe đã dừng ở dưới lầu, nơi ông chủ đang ở, Đằng Phi tiễn ông tới tận cửa, rồi mới vội xuống lầu. Trở lại xe, Đằng Phi nói
- Ông Trần, tối nay đi ăn chút gì nhé.
Sắc mặt ông Trần có chút nghiêm trọng, gật đầu trả lời:
- Đi thôi nào, Thư ký Đằng muốn đi đâu?
- Tìm đại một chỗ nào ăn đi.
Đằng Phi nhìn ông Trần, vỗ vai nói:
- Ông chủ đã đồng ý rồi, giúp ông sắp xếp công việc cho hai con ông, ông còn lo lắng gì à?
Ông Trần ấp úng, lái xe đến một tiệm ăn, hai người ngồi ở đấy.
Đằng Phi nói
- Uống chút gì nhé?
Ông Trần đồng ý
- Vâng ạ!
Sau khi ngồi xuống, Đằng Phi rót rượu cho ông Trần, ông Trần liền giật chai rượu
- Không được, sao lại để anh rót rượu chứ.Thư ký Đằng, anh muốn giết tôi đấy à.
- Ông Trần giữa tôi và ông còn nói chuyện này làm gì, hơn nữa ông lớn tuổi hơn tôi, rót rượu là điều nên làm, đừng khách sao.
Ông Trần ngượng ngùng
- Thư ký Đằng, chỉ sợ sau này chúng ta chẳng còn cơ hội mà cùng uống rượu với nhau.
Đằng Phi ngơ ngác
- Ông Trần, ông nói vậy là có ý gì? Tôi và ông đều là người của ông chủ, sao lại nói như thế chứ? Ông chủ đối đãi với chúng ta rất tốt.
Ông Trần thở dài và cũng không nói rõ nghuyên nhân.
Trong lòng Đằng Phi nghĩ, không lẽ ông chủ có ý muốn ông Trần về hưu sớm?
Cẩn thận nhớ lại những câu ông chủ nói, gã dường như đã hiểu rõ.
Đúng vậy, ông chủ sao lại vô duyên vô cớ hỏi thăm sức khỏe và tuổi tác của ông Trần? Theo lý mà nói, đến tuổi của ông Trần, hai, ba năm nữa cũng phải nghỉ hưu. Ông chủ đột nhiên bảo gã sắp xếp công việc cho hai con của ông Trần, thì ra là đang trấn an ông Trần.
Nhưng ông Trần cũng nên được sự đãi ngộ này, làm tài xế cho Phó Chủ tịch được vài năm. Nếu như ngay cả vấn đề của hai con ông mà giải quyết không nổi vậy thì sẽ bị người ta chê cười.
Nghĩ đến đây, Đằng Phi cầm ly lên nói:
- Ông yên tâm, nếu ông chủ đã dặn dò tôi thì việc của hai con ông tôi sẽ lo liệu.
Ngoài miệng ông Trần rất cảm kích nhưng trong lòng lại đang rất buồn.
/1313
|