Chiêu này của Trương Nhất Phàm làm nhiều người nhận ra rằng, không nên lấy sự khoan dung, nhường nhịn của người khác coi đó là một sự yếu hèn, đây là một cách suy nghĩ rất ngu dốt.
Rất nhiều nơi lần lượt bị bắt buộc cải cách và chỉnh đốn, Song Giang chính là minh chứng rõ ràng nhất. Với tình hình này những ý nghĩ khác trong đầu của bọn họ đã hoàn toàn mất đi.
Tối đến Thẩm Hoành Quốc đến thăm Lý Thiên Trụ, hai người ngồi ở phòng khách uống trà, Lý Thiên Trụ liền nói:
-Anh Thẩm, màn kịch của chúng ta phải hạ như thế nào đây?
Thẩm Hoành Quốc nói:
-Không hạ nữa, tôi làm sao hạ qua anh.
Gã bưng ly lên:
-Trà này ngon quá, ai tặng vậy?
Lý Thiên Trụ liền cười
-Đường đường là Ủy ban Kỷ luật, ngay cả việc nhỏ này cũng tra hỏi tôi hay sao? Bây giờ anh là một Chủ tịch tỉnh, việc trước kia còn nhớ làm gì, anh thật là...
Thẩm Hoành Quốc nói:
-Ở phương diện này, Lý Hồng làm tốt hơn tôi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Có những người trẻ như họ, tôi thật sự cảm thấy mình đã già rồi.
Lý Thiên Trụ hơi lo sợ:
-Cẩn thận đấy, những lời này mà để ông cụ nghe được thì không tha cho anh đâu.
Hai người liền cười phá lên, với những hành động gần đây của Lý Hồng, trong lòng họ đều biết rõ, tuy nhiên Lý Hồng làm việc rất quang minh chính đại và cũng không sợ những lời ong tiếng ve của người khác.
Đối với việc Lý Hồng nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, thì ông đã hiểu năng lực và tích cách của Lý Hồng ra sao rồi. Việc xử lý nhiều cán bộ đó của Lý Hồng ở Hoài Châu cũng là kết quả mà Lý Thiên Trụ phải âm thầm thừa nhận.
Thẩm Hoành Quốc tiếp lời
-Bí thư Lý Hồng có nhắc đến việc của Lâm Đông Hải, hồ sơ của gã ta tôi đã xem qua rồi, anh cảm thấy người này như thế nào?
Lý Thiên Trụ thật ra không có chút ấn tượng gì với tên Lâm Đông Hải này, nhưng mấy ngày trước có nghe Lý Hồng nhắc đến, gã mới để ý một chút. Theo những gì Lý Thiên Trụ biết, Lâm Đông Hải là một cán bộ rất cẩn thận, nghiêm túc.
Trong thời gian nhậm chức của tên này, không tìm ra một chút vết đen nào, một cán bộ như vậy có phải càng được dìu dắt, nâng đỡ hay không? Để tên này phát huy tài năng.
Lúc đầu Lý Thiên Trụ không đồng ý, nhưng sau đó đã phái người đi điều tra, khi đã hiểu Lâm Đông Hải được 7, 8 phần, gã mới đồng ý để Lý Hồng tự quyết định.
Lý Hồng đề nghị Lâm Đông Hải giữ chức Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật kiêm Giám đốc Sở Giám sát, còn chức Tiền Học Lễ trước đây thì sẽ giao cho người khác. Tuy cấp bậc không thay đổi nhưng chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kiêm Giám đốc Sở Giám sát không phải là chức nhỏ
Lý Hồng không rõ toàn bộ kế hoạch của Trương Nhất Phàm, hắn chỉ muốn Lâm Đông Hải đảm nhiệm chức Phó bí thư, sau đó tiếp tục lên vị trí Phó chủ tịch tỉnh. Nhưng muốn việc này hoàn thành, nếu không có sự giúp sức của Lý Hồng, e là có chút khó khăn.
Nhưng Lý Hồng thật sự rất muốn Lâm Đông Hải làm việc ở Ủy ban Kỷ luật, cô cho rằng Lâm Đông Hải là một cán bộ có tài. Vì thế cô nhiều lần bàn bạc việc này với Lý Thiên Trụ.
Lúc ấy, Lý Thiên Trụ liền hỏi:
- Lâm Đông Hải không phải là Thư ký của ba cô hay sao? Làm như thế không sợ lời ra tiếng vào sao?
Lý Hồng trả lời, sử dụng người tài thì không nên kiêng nệ người nhà.
Thẩm Hoành Quốc lại rất hiểu Lâm Đông Hải, gã nói tên này rất có tài, một vị cán bộ như vậy quả thật không nên rút lui quá sớm.
Lời nói này rất đúng ý Lý Thiên Trụ, không muốn tên này rút lui quá sớm, vậy thì đề bạt gã đi.
Hai người giống như đã ký kết hợp đồng, uống ngụm trà rồi lại nói đến chuyện của Trương Nhất Phàm.
Giờ phút này đây, hai người cứ như người bạn thân thiết nhiều năm, Lý Thiên Trụ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Quốc Hoành, bước cờ ở tỉnh Tương, có liên quan đến tiền đồ sau này của hai chúng ta. Đây cũng chính là mấu chốt mà bọn họ tiến vào Trung ương Đảng. Việc này trong lòng hai người rất rõ.
Sau khi bọn họ đi, trong lòng đã xác định rõ người nối nghiệp sau này.
Thẩm Hoành Quốc lần này rời khỏi tỉnh Tương về Bắc Kinh, Lý Thiên Trụ khá rõ tình hình hiện tại, lúc trước gã tìm Quách Vạn Niên, lão Quách Vạn Niên này đã đẩy toàn bộ trách nhiệm cho kẻ ngốc Trương Nhất Phàm.
Trong lòng Lý Thiên Trụ chỉ nghĩ, lão Quách Vạn Niên này đảm đương không nổi, một ông quan thuần chất, nhưng dù sao ông ta cũng lớn tuổi rồi, cũng không thể trách được.
Thực ra Lý Thiên Trụ muốn cho lão ta một cơ hội. Còn Trương Nhất Phàm ở Hoài Châu giải quyết rất nhiều việc, ngay cả Lý Thiên Trụ cũng không ngờ rằng biện pháp hắn đã đề ra lại gặp nhiều sóng gió như vậy. Nếu không phải Trương Nhất Phàm khéo léo chèo chống, lợi dụng Song Giang để khống chế những người này, e rằng sẽ có một trận cười ra trò.
Nhưng khi Lý Thiên Trụ nghe nói Trương Nhất Phàm âm thầm phái người đi chụp cảnh bọn họ làm việc. Lý Thiên Trụ thấy có chút quá đáng.
Hành động này của Trương Nhất Phàm sẽ làm cho nhiều người tức giận
Lý Thiên Trụ nghe tin này, trong lòng thầm mắng việc làm của hắn, hắn không theo lý, theo tình mà làm, ra tay rất độc. Cũng may, hắn còn giữ một chút mặt mũi cho bọn họ, không công bố trước cuộc họp, còn chừa đường cho họ quay về.
Trương Nhất Phàm làm như vậy rất đúng. Nếu ở buổi họp công bố ra, e rằng mọi người sẽ oán giận. Việc này không những làm người khác kinh sợ mà còn là tức giận
Bây giờ, hắn đưa một cái đĩa cho mọi người về xem, xem xem đã quản lý đơn vị như thế nào? Mọi người đem về xem, tự nhiên sẽ hiểu rõ
Trương Nhất Phàm đã thành công truyền đạt tín hiệu cho mọi người, đừng tưởng rằng những gì các ngươi làm sẽ không có ai biết. Ánh mắt của mọi người liền lóe lên. Muốn người khác không biết thì đừng làm.
Hắn đã thành công rồi, rất nhiều người sau khi họ xem đĩa xong lập tức chỉnh đốn công việc.
Lý Thiên Trụ thấy Trương Nhất Phàm đã xử lý tốt việc này, trong lòng cũng yên tâm. Ông ta không muốn trong thời gian ông ta nhậm chức, tồn tại những nhân tố xấu.
Ông muốn Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm, Lý Hồng, những cán bộ giỏi này vìông ta mà ra sức, xây dựng một Tỉnh Tương giàu mạnh
Chỉ có như vậy, Lý Thiên Trụ mới có chỗ đứng trong Trung ương Đảng, địa vị là phải làm ra chứ không thể nói mà có. Vì thế, Lý Thiên Trụ nói chuyện với Thẩm Hoành Quốc là có mục đích.
Trong mắt của Lý Thiên Trụ, bộ máy Tỉnh Tương là một đoàn đội, còn ông ta là trung tâm của đoàn đội.
Cho dù đây là dã tâm hay hoài bão, một khi đã lên vị trí này, tự nhiên sẽ có sự thúc giục. Mấu chốt là xem hắn làm quan như thế nào, chỉ cần làm vì lợi ích của nhân dân, thì đều có thể gọi là quan tốt.
Là quan tốt tự nhiên sẽ có nhiều hoài bão, vì ông không lên chức thì sẽ bị người khác đạp xuống. Giống như Lâm Đông Hải vậy, gã làm rất tốt nhưng người khác cũng muốn đạp xuống.
Trong giới quan trường là luôn tàn khốc như vậy, anh không đạp người khác thì người khác sẽ đạp anh, vì đây vốn là con đường đẫm máu, chỉ có đạp người khác thì mới leo lên cao.
Trong đêm đó hai ngươi đã thỏa thuận, đây là sự phối hợp giữa các lãnh đạo với nhau, bọn Trương Nhất Phàm sẽ không biết đâu. Sự hòa hợp của Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc thật hiếm thấy
Đợi sau khi Thẩm Hoành Quốc rời khỏi biệt thự của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm đang ngồi nói chuyện với bà xã của ông ta. Đột nhiên Thẩm Hoành Quốc quay lại, hắn lập tức đứng dậy.
Không đợi Trương Nhất Phàm lên tiếng, Thẩm Hoành Quốc liền nói:
-Anh giỏi thật, những gì có lợi đều thuộc về anh cả.
Nghe giọng điệu của gã, việc này hẳn là là thành.
Nhưng Thẩm Hoành Quốc không dễ gì bỏ qua việc này.
-Ngày 17 này, có vị khách rất quan trọng tới đây, tới lúc đó anh tiếp đãi họ nhé.
Trương Nhất Phàm nói đùa với gã
-Không phải chứ, anh thật có phúc, ân tình này sắp được báo đáp rồi phải không?
Thẩm Hoành Quốc chỉ vào mặt Trương Nhất Phàm
-Tên này, đã được lợi rồi còn khoe mẽ, hôm nay vì việc của anh mà tôi tốn rất nhiều công sức. Tôi quyết định rồi từ hôm nay trở đi, việc thu hút đầu tư đều do anh quản lý.
Trương Nhất Phàm cảm thấy kỳ lạ
-Vậy Hội nghị thường vụ không có ý kiến gì à?
-Việc này tôi đã định, anh chỉ cần nghe theo là được rồi.
Vì sao Thẩm Hoành Quốc lại sắp xếp việc này, gã không sợ gây ra mâu thuẫn hay sao? -Trương Nhất Phàm suy nghĩ lời nói của Thẩm Hoành Quốc.
Thẩm Hoành Quốc cũng mặc kệ
-Mấy ngày nữa tôi phải về kinh thành, tôi không muốn mất vị khách này. Còn về việc sau khi đã thương lượng, sắp xếp hắn ở đâu, thì do bọn họ quyết định. Nhiệm vụ của anh là phải giữ họ ở lại Tỉnh Tương này.
Trương Nhất Phàm thấy Thẩm Hoành Quốc thận trọng như vậy, xem ra vị khách này thật không đơn giản, nhưng không biết vị này là ai? Chắc là có quan hệ bà con hoặc là nhà đầu tư nước ngoài.
Người bình thường thì làm gì được Chủ tịch Tỉnh Thẩm Hoành Quốc coi trọng như vậy.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên Thẩm Hoành Quốc nói:
-Hai mươi năm nữa, anh nghĩ xem của cải gì có thể kéo kinh tế phát triển?
Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:
- Bất động sản vẫn là trào lưu chủ yếu của Trung Quốc, ngoài ra công nghiệp ô tô cũng có triển vọng lớn, tôi đoán năm tới mười năm nữa, nước ta sẽ từ một vương quốc xe đạp thành một vương quốc xe hơi.
Thẩm Hoành Quốc bỏ điếu thuốc xuống
-Tốt lắm, anh qua ải rồi đó. Ngày 14 này, anh đón vị khách ấy chính là một vị đứng đầu trong ngành chế tạo xe hơi, bọn họ định ở lục địa nước ta mở ra một thị trường mới. Vì vậy lần này chỉ được thành công không được thất bại. Xảy ra vấn đề gì tôi sẽ hỏi tội anh.
Vừa cho người ta ân huệ liền đòi lại ngay, Thẩm Hoành Quốc này thật là, vì sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cứng rắn như vậy? Hơn nữa kiên quyết không cho Phó chủ tịch thường trực tỉnh nhúng tay vào, Thẩm Hoành Quốc đang nổi loạn rồi đây.
Nhưng thật ra Trương Nhất Phàm rất hy vọng Thẩm Hoành Quốc mạnh mẽ trở lại, bày tỏ sự hăng hái như khi Lý Thiên Trụ làm Chủ tịch tỉnh. Xem ra sự cứng rắn của Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm đành phải động ý
-Thôi được để tôi đi tiếp đãi.
Rất nhiều nơi lần lượt bị bắt buộc cải cách và chỉnh đốn, Song Giang chính là minh chứng rõ ràng nhất. Với tình hình này những ý nghĩ khác trong đầu của bọn họ đã hoàn toàn mất đi.
Tối đến Thẩm Hoành Quốc đến thăm Lý Thiên Trụ, hai người ngồi ở phòng khách uống trà, Lý Thiên Trụ liền nói:
-Anh Thẩm, màn kịch của chúng ta phải hạ như thế nào đây?
Thẩm Hoành Quốc nói:
-Không hạ nữa, tôi làm sao hạ qua anh.
Gã bưng ly lên:
-Trà này ngon quá, ai tặng vậy?
Lý Thiên Trụ liền cười
-Đường đường là Ủy ban Kỷ luật, ngay cả việc nhỏ này cũng tra hỏi tôi hay sao? Bây giờ anh là một Chủ tịch tỉnh, việc trước kia còn nhớ làm gì, anh thật là...
Thẩm Hoành Quốc nói:
-Ở phương diện này, Lý Hồng làm tốt hơn tôi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Có những người trẻ như họ, tôi thật sự cảm thấy mình đã già rồi.
Lý Thiên Trụ hơi lo sợ:
-Cẩn thận đấy, những lời này mà để ông cụ nghe được thì không tha cho anh đâu.
Hai người liền cười phá lên, với những hành động gần đây của Lý Hồng, trong lòng họ đều biết rõ, tuy nhiên Lý Hồng làm việc rất quang minh chính đại và cũng không sợ những lời ong tiếng ve của người khác.
Đối với việc Lý Hồng nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, thì ông đã hiểu năng lực và tích cách của Lý Hồng ra sao rồi. Việc xử lý nhiều cán bộ đó của Lý Hồng ở Hoài Châu cũng là kết quả mà Lý Thiên Trụ phải âm thầm thừa nhận.
Thẩm Hoành Quốc tiếp lời
-Bí thư Lý Hồng có nhắc đến việc của Lâm Đông Hải, hồ sơ của gã ta tôi đã xem qua rồi, anh cảm thấy người này như thế nào?
Lý Thiên Trụ thật ra không có chút ấn tượng gì với tên Lâm Đông Hải này, nhưng mấy ngày trước có nghe Lý Hồng nhắc đến, gã mới để ý một chút. Theo những gì Lý Thiên Trụ biết, Lâm Đông Hải là một cán bộ rất cẩn thận, nghiêm túc.
Trong thời gian nhậm chức của tên này, không tìm ra một chút vết đen nào, một cán bộ như vậy có phải càng được dìu dắt, nâng đỡ hay không? Để tên này phát huy tài năng.
Lúc đầu Lý Thiên Trụ không đồng ý, nhưng sau đó đã phái người đi điều tra, khi đã hiểu Lâm Đông Hải được 7, 8 phần, gã mới đồng ý để Lý Hồng tự quyết định.
Lý Hồng đề nghị Lâm Đông Hải giữ chức Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật kiêm Giám đốc Sở Giám sát, còn chức Tiền Học Lễ trước đây thì sẽ giao cho người khác. Tuy cấp bậc không thay đổi nhưng chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kiêm Giám đốc Sở Giám sát không phải là chức nhỏ
Lý Hồng không rõ toàn bộ kế hoạch của Trương Nhất Phàm, hắn chỉ muốn Lâm Đông Hải đảm nhiệm chức Phó bí thư, sau đó tiếp tục lên vị trí Phó chủ tịch tỉnh. Nhưng muốn việc này hoàn thành, nếu không có sự giúp sức của Lý Hồng, e là có chút khó khăn.
Nhưng Lý Hồng thật sự rất muốn Lâm Đông Hải làm việc ở Ủy ban Kỷ luật, cô cho rằng Lâm Đông Hải là một cán bộ có tài. Vì thế cô nhiều lần bàn bạc việc này với Lý Thiên Trụ.
Lúc ấy, Lý Thiên Trụ liền hỏi:
- Lâm Đông Hải không phải là Thư ký của ba cô hay sao? Làm như thế không sợ lời ra tiếng vào sao?
Lý Hồng trả lời, sử dụng người tài thì không nên kiêng nệ người nhà.
Thẩm Hoành Quốc lại rất hiểu Lâm Đông Hải, gã nói tên này rất có tài, một vị cán bộ như vậy quả thật không nên rút lui quá sớm.
Lời nói này rất đúng ý Lý Thiên Trụ, không muốn tên này rút lui quá sớm, vậy thì đề bạt gã đi.
Hai người giống như đã ký kết hợp đồng, uống ngụm trà rồi lại nói đến chuyện của Trương Nhất Phàm.
Giờ phút này đây, hai người cứ như người bạn thân thiết nhiều năm, Lý Thiên Trụ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Quốc Hoành, bước cờ ở tỉnh Tương, có liên quan đến tiền đồ sau này của hai chúng ta. Đây cũng chính là mấu chốt mà bọn họ tiến vào Trung ương Đảng. Việc này trong lòng hai người rất rõ.
Sau khi bọn họ đi, trong lòng đã xác định rõ người nối nghiệp sau này.
Thẩm Hoành Quốc lần này rời khỏi tỉnh Tương về Bắc Kinh, Lý Thiên Trụ khá rõ tình hình hiện tại, lúc trước gã tìm Quách Vạn Niên, lão Quách Vạn Niên này đã đẩy toàn bộ trách nhiệm cho kẻ ngốc Trương Nhất Phàm.
Trong lòng Lý Thiên Trụ chỉ nghĩ, lão Quách Vạn Niên này đảm đương không nổi, một ông quan thuần chất, nhưng dù sao ông ta cũng lớn tuổi rồi, cũng không thể trách được.
Thực ra Lý Thiên Trụ muốn cho lão ta một cơ hội. Còn Trương Nhất Phàm ở Hoài Châu giải quyết rất nhiều việc, ngay cả Lý Thiên Trụ cũng không ngờ rằng biện pháp hắn đã đề ra lại gặp nhiều sóng gió như vậy. Nếu không phải Trương Nhất Phàm khéo léo chèo chống, lợi dụng Song Giang để khống chế những người này, e rằng sẽ có một trận cười ra trò.
Nhưng khi Lý Thiên Trụ nghe nói Trương Nhất Phàm âm thầm phái người đi chụp cảnh bọn họ làm việc. Lý Thiên Trụ thấy có chút quá đáng.
Hành động này của Trương Nhất Phàm sẽ làm cho nhiều người tức giận
Lý Thiên Trụ nghe tin này, trong lòng thầm mắng việc làm của hắn, hắn không theo lý, theo tình mà làm, ra tay rất độc. Cũng may, hắn còn giữ một chút mặt mũi cho bọn họ, không công bố trước cuộc họp, còn chừa đường cho họ quay về.
Trương Nhất Phàm làm như vậy rất đúng. Nếu ở buổi họp công bố ra, e rằng mọi người sẽ oán giận. Việc này không những làm người khác kinh sợ mà còn là tức giận
Bây giờ, hắn đưa một cái đĩa cho mọi người về xem, xem xem đã quản lý đơn vị như thế nào? Mọi người đem về xem, tự nhiên sẽ hiểu rõ
Trương Nhất Phàm đã thành công truyền đạt tín hiệu cho mọi người, đừng tưởng rằng những gì các ngươi làm sẽ không có ai biết. Ánh mắt của mọi người liền lóe lên. Muốn người khác không biết thì đừng làm.
Hắn đã thành công rồi, rất nhiều người sau khi họ xem đĩa xong lập tức chỉnh đốn công việc.
Lý Thiên Trụ thấy Trương Nhất Phàm đã xử lý tốt việc này, trong lòng cũng yên tâm. Ông ta không muốn trong thời gian ông ta nhậm chức, tồn tại những nhân tố xấu.
Ông muốn Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm, Lý Hồng, những cán bộ giỏi này vìông ta mà ra sức, xây dựng một Tỉnh Tương giàu mạnh
Chỉ có như vậy, Lý Thiên Trụ mới có chỗ đứng trong Trung ương Đảng, địa vị là phải làm ra chứ không thể nói mà có. Vì thế, Lý Thiên Trụ nói chuyện với Thẩm Hoành Quốc là có mục đích.
Trong mắt của Lý Thiên Trụ, bộ máy Tỉnh Tương là một đoàn đội, còn ông ta là trung tâm của đoàn đội.
Cho dù đây là dã tâm hay hoài bão, một khi đã lên vị trí này, tự nhiên sẽ có sự thúc giục. Mấu chốt là xem hắn làm quan như thế nào, chỉ cần làm vì lợi ích của nhân dân, thì đều có thể gọi là quan tốt.
Là quan tốt tự nhiên sẽ có nhiều hoài bão, vì ông không lên chức thì sẽ bị người khác đạp xuống. Giống như Lâm Đông Hải vậy, gã làm rất tốt nhưng người khác cũng muốn đạp xuống.
Trong giới quan trường là luôn tàn khốc như vậy, anh không đạp người khác thì người khác sẽ đạp anh, vì đây vốn là con đường đẫm máu, chỉ có đạp người khác thì mới leo lên cao.
Trong đêm đó hai ngươi đã thỏa thuận, đây là sự phối hợp giữa các lãnh đạo với nhau, bọn Trương Nhất Phàm sẽ không biết đâu. Sự hòa hợp của Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc thật hiếm thấy
Đợi sau khi Thẩm Hoành Quốc rời khỏi biệt thự của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm đang ngồi nói chuyện với bà xã của ông ta. Đột nhiên Thẩm Hoành Quốc quay lại, hắn lập tức đứng dậy.
Không đợi Trương Nhất Phàm lên tiếng, Thẩm Hoành Quốc liền nói:
-Anh giỏi thật, những gì có lợi đều thuộc về anh cả.
Nghe giọng điệu của gã, việc này hẳn là là thành.
Nhưng Thẩm Hoành Quốc không dễ gì bỏ qua việc này.
-Ngày 17 này, có vị khách rất quan trọng tới đây, tới lúc đó anh tiếp đãi họ nhé.
Trương Nhất Phàm nói đùa với gã
-Không phải chứ, anh thật có phúc, ân tình này sắp được báo đáp rồi phải không?
Thẩm Hoành Quốc chỉ vào mặt Trương Nhất Phàm
-Tên này, đã được lợi rồi còn khoe mẽ, hôm nay vì việc của anh mà tôi tốn rất nhiều công sức. Tôi quyết định rồi từ hôm nay trở đi, việc thu hút đầu tư đều do anh quản lý.
Trương Nhất Phàm cảm thấy kỳ lạ
-Vậy Hội nghị thường vụ không có ý kiến gì à?
-Việc này tôi đã định, anh chỉ cần nghe theo là được rồi.
Vì sao Thẩm Hoành Quốc lại sắp xếp việc này, gã không sợ gây ra mâu thuẫn hay sao? -Trương Nhất Phàm suy nghĩ lời nói của Thẩm Hoành Quốc.
Thẩm Hoành Quốc cũng mặc kệ
-Mấy ngày nữa tôi phải về kinh thành, tôi không muốn mất vị khách này. Còn về việc sau khi đã thương lượng, sắp xếp hắn ở đâu, thì do bọn họ quyết định. Nhiệm vụ của anh là phải giữ họ ở lại Tỉnh Tương này.
Trương Nhất Phàm thấy Thẩm Hoành Quốc thận trọng như vậy, xem ra vị khách này thật không đơn giản, nhưng không biết vị này là ai? Chắc là có quan hệ bà con hoặc là nhà đầu tư nước ngoài.
Người bình thường thì làm gì được Chủ tịch Tỉnh Thẩm Hoành Quốc coi trọng như vậy.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên Thẩm Hoành Quốc nói:
-Hai mươi năm nữa, anh nghĩ xem của cải gì có thể kéo kinh tế phát triển?
Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:
- Bất động sản vẫn là trào lưu chủ yếu của Trung Quốc, ngoài ra công nghiệp ô tô cũng có triển vọng lớn, tôi đoán năm tới mười năm nữa, nước ta sẽ từ một vương quốc xe đạp thành một vương quốc xe hơi.
Thẩm Hoành Quốc bỏ điếu thuốc xuống
-Tốt lắm, anh qua ải rồi đó. Ngày 14 này, anh đón vị khách ấy chính là một vị đứng đầu trong ngành chế tạo xe hơi, bọn họ định ở lục địa nước ta mở ra một thị trường mới. Vì vậy lần này chỉ được thành công không được thất bại. Xảy ra vấn đề gì tôi sẽ hỏi tội anh.
Vừa cho người ta ân huệ liền đòi lại ngay, Thẩm Hoành Quốc này thật là, vì sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cứng rắn như vậy? Hơn nữa kiên quyết không cho Phó chủ tịch thường trực tỉnh nhúng tay vào, Thẩm Hoành Quốc đang nổi loạn rồi đây.
Nhưng thật ra Trương Nhất Phàm rất hy vọng Thẩm Hoành Quốc mạnh mẽ trở lại, bày tỏ sự hăng hái như khi Lý Thiên Trụ làm Chủ tịch tỉnh. Xem ra sự cứng rắn của Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm đành phải động ý
-Thôi được để tôi đi tiếp đãi.
/1313
|