Quan Đạo Vô Cương

Chương 329: Chờ xuất phát

/371


Chu Minh Khuê sở dĩ biểu hiện ở Oa Cố có thể nói là thấp kém, nhưng vẫn đứng vững tại Oa Cố, một đạo lí rất đơn giản đó là ông ta có quyền phát ngôn trong mảng nhân sự. Quan hệ đặc biệt của ông ta và Bí thư Lương, thêm đó là Thích Bản Dự cũng tận lực giúp đỡ, khiến cho ông ta có thể có quyền quyết định tuyệt đối về bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự ở Oa Cố. Vì vậy cán bộ của các xã, thị trấn dù trong lòng có không vừa lòng, cũng chỉ có thể bấm bụng chịu nhẫn nại.

Lục Vi đến Oa Cố cũng sẽ gặp lực cản không thể tránh được từ phương diện này. Nếu Lục Vi Dân triển khai công việc tốt, cũng có lẽ lực cản sẽ nhỏ hơn một chút, nhưng tuyệt đối không thể không có. Điểm này người am hiểu công việc xã, thị trấn sâu sắc như Mạnh Dư Giang vô cùng rõ. Như vậy trong tình hình quan hệ với Phó bí thư phân công quản lý Đảng và quần chúng Thích Bản Dự không tốt, mà quan hệ với nhân vật số một ở Huyện ủy lại không ổn định, xin được sự ủng hộ của bản thân sẽ là một bước rất quan trọng.

- Vi Dân, tôi không muốn nói nhiều những lời suông vô nghĩa đó. Cậu đã chọn đi Oa Cố, đó cũng là quyết định của Huyện ủy, cũng coi là chứa đựng cả hi vọng của huyện, ban Tổ chức đương nhiên phải hết sức giúp đỡ cậu. Nhưng cậu cũng phải chú ý cách thức làm việc và nghệ thuật lãnh đạo, tích lũy nhân tâm ở mức độ cao nhất, đồng lòng góp sức làm việc. Cậu là từ văn phòng Địa ủy xuống, tôi tin là trong phương diện này cậu hẳn rất hiểu, cũng có thể làm được tốt.

Lời nói của Mạnh Dư Giang khiến Lục Vi Dân cũng có chút xúc động. Điều này cũng là sự ủng hộ trực tiếp nhất mà Mạnh Dư Giang dành cho hắn. Công việc ở Oa Cố nhất định sẽ gặp không ít khó khăn, mà sự giúp đỡ từ ban Tổ chức chắc chắn là quan trọng nhất. Tất cả công việc đều phải do cán bộ thúc đẩy, mà làm thế nào để xử lí tốt những mối quan hệ nhân sự phức tạp này, Lục Vi Dân cũng không nắm chắc. Đặc biệt là với độ tuổi, kinh nghiệm lý lịch của bản thân càng là một nhược điểm chết người. Những đồng chí lão thành làm việc lâu năm tại xã, thị trấn nhất định có thể có không ít tâm lý mâu thuẫn. Điều này thì phải xem bản thân thao tác như thế nào, mà muốn thao tác, sự giúp đỡ của ban Tổ chức này sẽ là hậu thuẫn, ắt không thể thiếu.

- Tôi hiểu, cảm ơn Trưởng ban Mạnh.

Lục Vi Dân gật đầu.

- Ừ, tôi đã bảo người trong ban Tổ chức thông báo cho Quận ủy Oa Cố, để họ thông báo cho các cán bộ cấp phó phòng trở lên của toàn quận đến Quận ủy họp. Đến lúc đó tôi cùng cậu đi nhậm chức.

Mạnh Dư Giang mỉm cười.

- Cũng không phải lo lắng quá. Chu Minh Khê làm hỏng bét ở Oa Cố, cậu tới đó chỉ phải nắm bắt công việc, tôi nghĩ cán bộ Oa Cố hẳn sẽ chấp nhận cậu rất nhanh. Tôi còn có cuộc họp, tôi để ông Điêu giới thiệu với cậu trước một chút về tình hình cơ bản của lãnh đạo chủ chốt ở các xã, trấn của quận Oa Cố, để sau khi cậu xuống có thể nhanh chóng triển khai công việc.



Lục Vi Dân quay về trong phòng của mình ở nhà khách đơn giản là để thu dọn một vài thứ. Thực tế cũng không có gì phải thu dọn, chỉ vài bộ đồ thay ra để giặt, có hai bộ có thể nhà khách cầm đi giặt vẫn chưa đưa trả.

Phần lớn đồ dùng sinh hoạt của hắn đều vẫn để trong phòng ở của trường Trung học số hai Phong Châu. Lúc đó từ Phong Châu đến vội vội vàng vàng, chỉ mang vài bộ đồ để thay, không ngờ ở Song Phong chưa đến vài ngày, vừa bố trí ổn thỏa, hiện tại lại phải xuống quận, xã, đồ đạc đều phải chuyển một lần nữa. May mà đồ đạc vẫn chưa chuyển qua, nếu không lại phải phiền toái lẫn nữa.

Bản thân vẫn còn phải quay lại văn phòng Địa ủy một chuyến, nhờ Phan Tiểu Phương phái xe để đưa đồ của hắn tới Song Phong, nếu không thì phải đi nhờ Chân Kính Tài, để nhà máy xi măng Phong Châu xuất xe đi một chuyến.

Oa Cố không giống ở huyện là vẫn có nhà khách, muốn ở chỉ có thể ở trong trụ sở Quận ủy. Cũng may trụ sở Quận ủy là mới xây, phòng trống còn nhiều, đến ở cũng không phải là vấn đề. Mấu chốt là chưa có người từng ở đó, bản thân mình muốn đến ở, vậy thì phải chuẩn bị đầy đủ tất cả những thứ như chăn ga gối đệm. Vậy Chu Minh Khuê mặc dù cũng có một gian phòng ngủ trong trụ sở Quận ủy, nhưng nghe nói thời gian một năm ở đấy đếm trên đầu ngón tay.

Tiếng bước chân có chút quen thuộc lại tiến đến cửa phòng Lục Vi Dân.

- Cốc… cốc… cốc

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

- Mời vào, Chủ nhiệm Đỗ.

Lục Vi Dân xếp gọn túi của mình lại, đặt ở một bên.

- Ủy viên thường vụ Lục thu dọn đồ đạc? Tôi sắp xếp một người đến thu xếp cho ngài nhé.

Đỗ Tiếu Mi đi vào với nụ cười khóe môi.

- Không cần đâu. Tôi cũng không có đồ gì, chỉ vài bộ quần áo.

Lục Vi Dân lắc đầu.

- Cảm ơn Chủ nhiệm Đỗ thời gian này đã quan tâm chu đáo, so với khi tôi làm việc ở văn phòng Địa ủy, ở đây tôi rất hài lòng, cũng rất cảm động.

- Lời này của Ủy viên thường vụ Lục lại khách khí rồi. Ngài sống ở đây chúng tôi như rồng đến nhà tôm mới đúng. Ở đây luôn không có người ở, ngài đến mới xem là có chút hơi người. Không ngờ ngài lại phải tới Oa Cố làm Bí thư, nhưng Chánh văn phòng Quan đã dặn tôi, phòng này vẫn giữ lại cho ngài, ngài sau này quay lại dự họp nhất định cũng nhiều, nếu như không kịp về, hay không muốn về, thì ở lại đây. Nếu Chánh văn phòng Quan không dặn, tôi cũng vẫn chuẩn bị như vậy cho ngài.

Lời nói của Đỗ Tiếu Mi khiến người nghe trong lòng rất thoải mái. Cho dù lời nói này có thể phần lớn là dối trá, nhưng không ít người dám nói, khó trách nói người phụ nữ khá giỏi giang, chỉ mỗi cái miệng đã khiến người ta tâm phục khẩu phục.

- Không cần, dự tính sau này cơ hội tôi đến huyện không nhiều. Giao thông Oa Cố rất thuận tiện, từ Xương Châu đến Phong Châu phải đi qua đó, xe khá nhiều nữa, sáu giờ tối tôi vẫn có thể bắt được xe.

Lục Vi Dân xua tay cười.

- Nhưng nếu huyện họp lúc 8 giờ 30 thì sao? Ngài vẫn không thể bắt mọi người trong huyện đợi một mình ngài, hay ngài sáu rưỡi sáng đã phải thức dậy ra khỏi cửa đón xe? Mặc dù nói từ Xương Châu qua đây xe nhiều, nhưng mọi người đến Oa Có phải mất hơn ba tiếng, vẫn chưa nghe nói ba giờ sáng đã có xe khách qua bên này nhỉ?

Đỗ Tiếu Mi dựa cửa, nghiêng đầu cười mỉm hỏi lại.

Lục Vi Dân sửng sốt, thế cũng là có lí, bản thân cũng không nghĩ đến. Người phụ nữ này quả là rất chu đáo.

- Vậy cũng không cần để riêng cho tôi một phòng, như vậy quá…

- Được rồi, tôi biết rồi. Ngài biết trước khi ngài đến, căn phòng này bao nhiêu lâu chưa có người ở không? Tôi nói cho ngài biết nhé, hai năm ba tháng rồi, vì vậy phòng này có để lại hay không cũng không khác là bao, ngài đừng yêu cầu bản thân nghiêm khắc quá. Chút trách nhiệm này Đỗ Tiếu Mi tôi vẫn có.

Đỗ Tiếu Mi đứng thẳng người, nói như cười như không.

- Đến khi đó nếu như có cơ hội có thể đến Oa Cố, quấy rầy Bí thư Lục một chút, đừng chê tôi phiền là được.

Lục Vi Dân cười ha hả:

- Chủ nhiệm Đỗ đây là đang trêu tôi hả, được, hoan nghênh Chủ nhiệm Đỗ đến Oa Cố chúng tôi chơi.

Vô tình, quan hệ giữa hai người dường như kéo gần lại không ít.

Con đường tới Oa Cố này Lục Vi Dân không biết đã đi bao nhiêu chuyến. Từ Phong Châu trở về Xương Châu phải đi qua Oa Cố, chỉ là trước kia chưa từng dừng lại, nhiều lắm cũng chỉ là xuống ở bến tạm Oa Cố của xe khách đường dài.

Vị trí địa lý của Oa Cố tương đối độc đáo. Từ Lạc Khâu tới gần địa giới Song Phong, địa hình dần dần cao. Vượt qua khe núi Ô Thước ở giữa vùng Đại Lương Cố, địa hình lại chuyển xuống thấp. Một đường thẳng xuống đến bốn xã và thị trấn nơi có chợ thị trấn là Liễu Nhi Oa.

Bốn phía của Liễu Nhi Oa đều là đồi núi. Tuy thế núi xung quanh không cao, nhưng lại kéo dài uốn lượn, có không ít vách đá dựng thẳng đứng. Vũng trũng rộng không tới hai mươi ki-lô-mét vuông này liền trở thành khu nông nghiệp và nơi sống tập trung chủ yếu nhất của bốn xã và thị trấn. Còn một trăm ki-lô-mét vuông diện tích còn lại của cả quận Oa Cố cơ bản đều là đồi núi. Trong đó có 20% là gò đất nông, gò đất sâu chiếm chừng một nửa, vùng núi thì chiếm 30%.

Từ Liễu Nhi Oa đi về hướng đông còn phải vượt qua Nhị Lương Cố. Nhị Lương Cố này mặc dù không cao như Đại Lương Cố, nhưng thế núi vòng vèo, cứ cách mấy cây số lại có gấp khúc. Ở thời cổ đại đó là nơi thuận tiện cho bọn cướp đường.

Từ Nhị Lương Cố xuống núi, là tới địa hình bằng phẳng của khu vực tinh hoa huyện Song Phong. Đi qua ba xã và thị trấn thuộc quận Thái Hòa, tiến vào quận Song Nguyên nơi có huyện lị là tới thẳng huyện lị Song Phong.

- Vi Dân, đây là Nhị Lương Cố. Từ nơi này là bắt đầu tới địa giới quận Oa Cố của cậu rồi. Khu bên này thuộc về xã Cát Lương, qua con đường này là tới xã Đóa Tử Khẩu. Có một câu không biết cậu đã từng nghe chưa?

Đôi mắt khép hờ của Mạnh Dư Giang liền mở ra, sắc mặt cũng có chút phức tạp.

- Ừm, Trưởng ban Mạnh muốn nói là “Đi khắp đường thiên hạ, khó qua Đại Lương Cố. Thà đi trăm dặm đường, đừng đi Nhị Lương Cố” phải không?

Trước đây Lục Vi Dân cũng từng nghe câu nói này. Câu này vốn là được lưu truyền ở Oa Cố từ thời trước giải phóng, nói lên rằng nơi đây có rất nhiều trộm cướp hoành hành. Nhưng không ngờ trong mấy năm nay lại bắt đầu được lưu truyền từ miệng những người lái xe Xương Giang hoặc từ nơi khác. Đại Lương Cố và Nhị Lương Cố - hai cửa ngõ ra vào của Oa Cố, qua đây mọi thứ đều phải… Nó gần như trở thành Quỷ Môn Quan trong suy nghĩ của những người lái xe, đặc biệt là lái xe chở hàng.


/371

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status