Chương 1: Cặn bã
Nam Hi đang ở trong một cơn đau đớn khó tả bị ép phải mở mắt.
Tầm nhìn bị hơi nước trong hốc mắt làm trở nên mông lung, nhưng như vậy cũng không thể ngăn được hình ảnh người đàn ông tràn ngập lệ khí, giống như muốn dùng ánh mắt nuốt chửng người khác.
Anhlà ai?
Nơi này là đâu...
"A!”
Thế công của người đàn ông trên người càng thêm mạnh mẽ, chuyện này đối với thiếu nữ mới trải qua lần đầu mà nói không khác gì khổ hình.
Quá đau đớn!
Cơn đau này khiến đầu óc vốn đang hỗn loạn của Nam Hi có thêm mấy phần bình tĩnh.
Cô theo bản năng muốn giãy dụa, thoát khỏi người đàn ông khủng bố cả người tản ra sát khí này.
Kết quả cô vừa động, một bàn tay to đã đè lên eo cô, giống như bất mãn với phản ứng của cô.
"Đây không phải là điều cô muốn sao?" Giọng nam lạnh lẽo đến tận xương tủy, không có chút độ ấm, tràn đầy vẻ trào phúng chán ghét vang lên.
Nam Hi đột nhiên nghe được câu này, cả người cứng đờ, sau đó mở to hai mắt nhìn.
Nơi này, người đàn ông này, cùng với chuyện xảy ra ở trên người cô bây giờ, một luồng ký ức xông vào trong đầu Nam Hi.
Không đợi cô suy nghĩ nhiều hơn nữa, cơn đau đớn ập tới như bị sóng đánh đã cắt ngang suy nghĩ của cô.
Nam Hi nheo mắt, hai chân ôm lấy eo người đàn ông, thừa dịp anh chưa phòng bị, một dao nhanh chuẩn hung ác cắt trúng cổ đối phương.
"..." Quý Mặc Sâm nghiêng đầu một cái, ngã vào trên người Nam Hi.
"A, nặng quá." Nam Hi đưa tay đẩy người đàn ông ra.
Vừa quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh giờ đã nhắm mắt, không còn để lộ lệ khí hung ác nữa, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ đến mức phụ nữ cũng ghen tị, khuôn mặt giống như ngọc lạnh, gò má vì động tình mà đỏ lên, môi mỏng ướt át, có thể nói là cực phẩm nam sắc.
Dáng người của anh càng không có gì để nói, không có một chút mỡ thừa, đường nét khỏe khoắn đẹp đẽ, eo bụng được băng bó, có máu rỉ ra.
"Đột nhiên cảm thấy mình cũng không thiệt lắm thì phải?" Nam Hi tự chế nhạo một câu, chịu đựng đau đớn vì thân thể chưa thích ứng rời khỏi giường, chạy vào phòng vệ sinh, đến khi nhìn thấy khuôn mặt lôi thôi trong gương, rõ ràng là khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà làm lem lớp trang điểm, Nam Hi kích động lại không thể tin hít sâu mấy hơi, ngực phập phồng, lẩm bẩm nói: "Mình sống lại rồi?”
Đó là một trận chiến sinh tử, cô là đội trưởng của đội quân Kiêu Long, không phải là cô không có cơ hội chạy trốn một mình, nhưng cô không thể chạy, cũng sẽ không chạy.
Vô số suy nghĩ và tiếc nuối trước khi chết cuối cùng hóa thành một mảnh tăm tối, ai ngờ vừa mở mắt đã trở về nhân gian!
Mặc dù thân thể này không phải là cô lúc trước, nhưng cuộc đời mười tám năm ngắn ngủi của chủ nhân cơ thể này cũng quá hèn nhát.
Nam Hi lắc đầu.
Lúc này không phải thời điểm để cân nhắc những thứ này, quan trọng là...
"Mình đã sống lại." Nam Hi thấp giọng nói, nhìn thiếu nữ bị chà đạp trong gương rồi cười khẽ, trong đầu cô cũng có ký ức của cô gái tên Nam Hi, thấp giọng nói: "Từ giờ trở đi thân thể này là của tôi, để hồi báo cho việc tôi sống lại, sau này tất cả mọi chuyện của cô tôi sẽ tiếp nhận.”
Cho dù là tốt hay xấu, những người ức hiếp cô ấy, hoặc là những người phụ lòng cô ấy, có thù báo thù, có ơn báo ân.
Nam Hi đứng trong phòng vệ sinh nhanh chóng tắm rửa, sau khi trở lại phòng, Nam Hi tìm một vòng, phát hiện quần áo thuộc về mình hoàn toàn đã biến thành vải vụn.
Rơi vào đường cùng, Nam Hi phải mặc quần áo thuộc về người đàn ông kia, quần quá dài và tay áo đều xắn lên.
Cửa chính chắc chắn không thể đi, bên ngoài có người trông coi.
Nam Hi trở lại bên giường, nhìn người đàn ông hôn mê trên giường.
Đều là quân nhân, từ dáng người của người đàn ông này, cùng với thương thế trên người anh có thể nhìn ra đối phương thân thủ bất phàm, thân phận cũng không tầm thường, nếu như không phải đối phương đang trọng thương, lấy cơ thể nhỏ yếu của cô bây giờ, một dao kia có trúng hay không còn chưa chắc.
Liếc mắt nhìn vết máu trên giường, Nam Hi cau mày.
Cười lạnh một tiếng, cô tìm một vòng trong phòng, ánh mắt liếc thấy con dao gọt trái cây duy nhất trên bàn trà.
Nam Hi cầm con dao gọt trái cây dài bằng ngón út lên, lại quay về bên giường, khoa tay múa chân với người đàn ông hôn mê trên giường vài cái, "haha" một tiếng, nhắm ngay cái mông rắn chắc của người đàn ông mà xoẹt xoẹt mười mấy nhát.
Trên cái mông trắng noãn, trái phải đối xứng, mỗi bên một chữ cặn, bã!
"Perfect!" Nam Hi cảm thán một tiếng, lại nhìn về phía khuôn mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm của người đàn ông, "Anh làm cho tôi chảy máu, tôi cũng phải làm mông anh chảy máy, như vậy hòa nhau, về sau chúng ta đường ai nấy đi, ai cũng không nợ ai.”
Nam Hi cất dao vào túi, chọn vị trí cửa sổ, quan sát xung quanh một chút, xác định không có ai thì linh hoạt bò từ cửa sổ xuống.
/1652
|