Nếu có người từ trên trời rơi xuống, ngươi chắc chắn sẽ kinh ngạc. Nhưng trong nhà Lý Hiểu Nhạc có người từ trên trời rơi xuống, lại khiến Lý Hiểu Nhạc giận dữ. Kinh ngạc? Kinh cái rắm. Lý Hiểu Nhạc đang cùng thân thân lão bà Ôn Lương Ngọc vận động trên giường, có người từ trên trời rơi xuống, phá hỏng nóc nhà của Lý Hiểu Nhạc chưa nói, còn chứng kiến phu thê người ta hoan hảo. Xem đã xem rồi, thấy Lý Hiểu Nhạc nổi giận đùng đùng xuống giường liền giả chết.
“Ngươi giỏi, phá hỏng nóc nhà của ta, nhìn lão bà của ta, còn giả chết.” Lý Hiểu Nhạc cầm một khỏa dược hoàn, bỏ vào miệng hắn.
Chỉ thấy người nọ đột nhiên đứng lên, mở cửa chạy ra ngoài, phát tiếng kêu như tiếng gà mái gọi gà con.
“Đừng tưởng rằng phá hỏng nóc nhà của ta thì không sao, ta không bắt ngươi đền, ngươi chính là đại ca của ta!” Lý Hiểu Nhạc oán hận.
Trời chưa sáng, người xa lạ đang ngủ trong chuồng gà nhà Lý Hiểu Nhạc đột nhiên thức dậy, học bộ dáng của gà trống, gáy vang khắp sân. Gáy chán chê, lại đi lên phố tiếp tục gáy, hàng xóm thấy ồn ào liền ra ngoài xem gà trống nhà ai nuôi mà trời chưa sáng đã gáy! Kết quả, là người, là một người kỳ quái. Tóc ngắn, trang phục lạ lùng, càng khiến mọi người không chịu được là hắn còn học tiếng gà gáy!
“Ta nói, ngươi có vấn đề sao, không ngủ được lại học gà trống gáy, khiến chúng ta mất ngủ.”
Người nọ vẫn tiếp tục gáy, không để ý tới hàng xóm của Lý Hiểu Nhạc. Hàng xóm sinh khí, cầm chổi đánh người. Người nọ la quang quác như một con gà, trốn cây chổi của hàng xóm, nhảy lên nhảy xuống. Chuyện càng ầm ĩ, toàn bộ hàng xóm đều mất ngủ……
Lý Hiểu Nhạc sát dược cho người xa lạ phá hỏng nóc nhà của hắn, người nọ đau đến nhe răng trợn mắt: “Ngươi nhẹ chút, đau chết.”
“Ngươi ở đâu ra, phá hỏng nóc nhà của ta. Nhìn ngươi tóc ngắn như vậy, nhất định là hòa thượng của chùa chiền nào đó lén trốn ra, muốn hoàn tục.” Lý Hiểu Nhạc suy đoán.
“Ngươi mới là hòa thượng. Ta cho ngươi biết, ta tới từ tương lai. Trung Quốc, thế kỉ 21, nơi đó tiên tiến hơn đây nhiều.” Người xa lạ nói.
“Vậy ngươi tên gì?” Ôn Lương Ngọc hỏi.
Oa! Mỹ nhân! Mỹ nhân chính cống, đẹp như tranh vẽ trong máy vi tính! Người xa lạ chảy nước miếng, Lý Hiểu Nhạc tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, ra tay hung ác, người nọ đau đến thét lên.
“Ta là Giả Thành Thực, đến từ tương lai, mỹ nhân, xin hỏi ngươi tên gì……” Giả Thành Thực muốn nịnh nọt Ôn Lương Ngọc lập tức bị Lý Hiểu Nhạc chỉnh.
“Xú tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, mỹ nhân là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, ngươi dám tranh giành lão bà của ta! Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Lý Hiểu Nhạc nhìn Giả Thành Thực bị hắn chỉnh thảm thương, nói.
“Tướng công, ngươi xem ngươi, sao có thể đối xử với người ta như vậy, ngươi ta mới đến, cái gì cũng không hiểu.” Ôn Lương Ngọc nói.
Ôn Lương Ngọc trong mắt Giả Thành Thực lập tức trở thành thánh mẫu, vẫn là mỹ nhân phân rõ phải trái, vẫn là mỹ nhân tâm địa thiện lương! Mỹ nhân a…… Mắt Giả Thành Thực sáng như sao.
“Ta nói, tướng công, ngươi đã quên. Người này phá hỏng nóc nhà của chúng ta, ngươi đánh hắn chết thì ai đền a!” Ôn Lương Ngọc nói, “Ta thấy để hắn làm việc cho chúng ta, hoàn tiền sửa chữa nóc nhà!”
“Lão bà, cũng là ngươi thông minh, ngươi xem, ta quá tức giận nên quên mất chuyện này!” Lý Hiểu Nhạc vỗ đùi, kéo Giả Thành Thực, “Từ mai trở đi, ngươi chăm chỉ làm việc cho ta! Lão bà, nói với Vú Trương, đã có Giả tiên sinh, để ngựa, Vượng Tài và hạ nhân nghỉ ngơi một chút, Cổ tiên sinh nên vì mọi người mà cố gắng!”
Thánh mẫu a, Phật tổ a! Ta muốn về nhà! Giả Thành Thực làm lụng vất vả quá độ, rốt cục cảm nhận được cái gì là địa chủ ác bá, cái gì là quỷ keo kiệt. Lý Hiểu Nhạc có đủ cả hai ưu điểm này, đúng là nhân tài phi thường hiếm có!
“Lý lão gia, chúng ta thương lượng một chút, ta có phương pháp làm giàu rất nhanh, ngươi muốn hay không? Có thể trả hết tiền ta nợ ngươi.” Giả Thành Thực nói.
“Phương pháp gì?”
“Nhà của ngươi có thanh lâu? Ta có thể giúp các ngươi tổ chức cuộc thi chọn người đẹp nhất, dạy nữ tử thanh lâu rất nhiều ca khúc.” Giả Thành Thực nghĩ đến tiểu thuyết xuyên qua trước kia, hầu như đều có cách làm giàu như vậy.
“Ngươi bị bệnh sao, hàng năm chúng ta đều tổ chức thi triển tài nghệ, bình chọn hoa khôi. Hơn nữa còn có người chuyên sáng tác nhạc, bằng ngươi, ngay cả vương triều chúng ta ngươi cũng không biết, còn muốn sáng tác?” Lý Hiểu Nhạc nói.
“Ta có thể trợ giúp tửu lâu nấu ăn, cam đoan các ngươi chưa từng nếm qua.” Giả Thành Thực lại nói một phương pháp làm giàu khác.
“Người không biết nhóm lửa cũng biết nấu cơm? Ngươi từng động vào chảo chưa?” Lý Hiểu Nhạc khinh bỉ nói ,“Trình độ của ngươi còn không bằng ta.”
“Ta giúp ngươi buôn bán, chúng ta có thể tổ chức đấu giá!”
“Năm nào chúng ta cũng tổ chức đấu giá, cái này còn cần ngươi làm ư?”
“Ta có thể cùng phu nhân tham thảo y thuật, y học của tương lai vô cùng tiên tiến.”
Lý Hiểu Nhạc vừa nghe, lập tức xanh mặt: “Xú tiểu tử, dám ngó đến lão bà ta, ta cho ngươi gáy một lần nữa, cho ngươi làm gà trống cả đời.”
“Giả Thành Thực, ta hỏi ngươi, thế giới tương lai có thể làm ra Đả Minh hoàn không? Có thể làm ra Nhất Kiến Chung Tình phấn không?” Ôn Lương Ngọc hỏi. Giả Thành Thực vừa nghe, lập tức gục đầu xuống.
“Xem ra, cái mà người tương lai các ngươi gọi là khoa học, cũng chỉ như thế.” Ôn Lương Ngọc nói.
Bị xem thường, mình thật vô dụng, ô……
“Nếu không, ta làm binh thư cho các ngươi.” Giả Thành Thực có thuộc một vài đoạn binh pháp.
Nhi tử của Lý Hiểu Nhạc nói: “Ngươi thực ngốc, chút binh pháp ấy sao so được với binh pháp của chúng ta.”
“Nếu không, ta làm hỏa dược.” Giả Thành Thực nói.
“Không cần, Giả Thành Thực, lễ mừng năm mới chúng ta đều xem pháo hoa.” Lý Hiểu Nhạc tiếp tục đả kích hắn.
Giả Thành Thực vừa nghe, cổ nhân thông minh như vậy, ta đúng là anh hùng không đất dụng võ. Không được, không thể khiến tộc xuyên qua mất mặt, làm sao bây giờ, Giả Thành Thực vắt óc suy nghĩ.
“Ta còn một chiêu cuối cùng.” Giả Thành Thực khẳng định nói, “Chiêu này các ngươi không có, ta biết nói ngoại ngữ! Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật, ta đều phiên dịch được.”
“Ngươi biết nói tiếng ngoại quốc, chứng minh ngươi là người ngoại quốc, nghe nói Thanh Long vương phủ có một hàng bán buôn muốn đến ngoại quốc, đưa cho quốc vương ngoại quốc, ngươi có thể phiên dịch.” Ôn Lương Ngọc nói.
Anh hùng rốt cục có đất dụng võ, ha ha ha ha……
Giả Thành Thực rời đi thật lâu, lâu tới mức nhìn nóc nhà đã được sửa lại nhớ tới hắn.
“Không biết Giả Thành Thực thế nào, hiện giờ ở ngoại quốc sống được không.”
Ôn Lương Ngọc nói: “Hắn biết nhiều ngôn ngữ như vậy, chắc chắn cuộc sống vô cùng tốt.”
Lúc này, Giả Thành Thực đang ở trong sa mạc với một đám người ngoại quốc, khoa tay múa chân hỏi nguồn nước.
“Mẹ kiếp, Lý Hiểu Nhạc, lão tử vừa đến thì bị ngươi chơi đểu, con mẹ nó ngươi không nói cho ta biết người ngoại quốc nói tiếng Ả rập, một câu ta cũng nghe không hiểu!”
“Ngươi giỏi, phá hỏng nóc nhà của ta, nhìn lão bà của ta, còn giả chết.” Lý Hiểu Nhạc cầm một khỏa dược hoàn, bỏ vào miệng hắn.
Chỉ thấy người nọ đột nhiên đứng lên, mở cửa chạy ra ngoài, phát tiếng kêu như tiếng gà mái gọi gà con.
“Đừng tưởng rằng phá hỏng nóc nhà của ta thì không sao, ta không bắt ngươi đền, ngươi chính là đại ca của ta!” Lý Hiểu Nhạc oán hận.
Trời chưa sáng, người xa lạ đang ngủ trong chuồng gà nhà Lý Hiểu Nhạc đột nhiên thức dậy, học bộ dáng của gà trống, gáy vang khắp sân. Gáy chán chê, lại đi lên phố tiếp tục gáy, hàng xóm thấy ồn ào liền ra ngoài xem gà trống nhà ai nuôi mà trời chưa sáng đã gáy! Kết quả, là người, là một người kỳ quái. Tóc ngắn, trang phục lạ lùng, càng khiến mọi người không chịu được là hắn còn học tiếng gà gáy!
“Ta nói, ngươi có vấn đề sao, không ngủ được lại học gà trống gáy, khiến chúng ta mất ngủ.”
Người nọ vẫn tiếp tục gáy, không để ý tới hàng xóm của Lý Hiểu Nhạc. Hàng xóm sinh khí, cầm chổi đánh người. Người nọ la quang quác như một con gà, trốn cây chổi của hàng xóm, nhảy lên nhảy xuống. Chuyện càng ầm ĩ, toàn bộ hàng xóm đều mất ngủ……
Lý Hiểu Nhạc sát dược cho người xa lạ phá hỏng nóc nhà của hắn, người nọ đau đến nhe răng trợn mắt: “Ngươi nhẹ chút, đau chết.”
“Ngươi ở đâu ra, phá hỏng nóc nhà của ta. Nhìn ngươi tóc ngắn như vậy, nhất định là hòa thượng của chùa chiền nào đó lén trốn ra, muốn hoàn tục.” Lý Hiểu Nhạc suy đoán.
“Ngươi mới là hòa thượng. Ta cho ngươi biết, ta tới từ tương lai. Trung Quốc, thế kỉ 21, nơi đó tiên tiến hơn đây nhiều.” Người xa lạ nói.
“Vậy ngươi tên gì?” Ôn Lương Ngọc hỏi.
Oa! Mỹ nhân! Mỹ nhân chính cống, đẹp như tranh vẽ trong máy vi tính! Người xa lạ chảy nước miếng, Lý Hiểu Nhạc tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, ra tay hung ác, người nọ đau đến thét lên.
“Ta là Giả Thành Thực, đến từ tương lai, mỹ nhân, xin hỏi ngươi tên gì……” Giả Thành Thực muốn nịnh nọt Ôn Lương Ngọc lập tức bị Lý Hiểu Nhạc chỉnh.
“Xú tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, mỹ nhân là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, ngươi dám tranh giành lão bà của ta! Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Lý Hiểu Nhạc nhìn Giả Thành Thực bị hắn chỉnh thảm thương, nói.
“Tướng công, ngươi xem ngươi, sao có thể đối xử với người ta như vậy, ngươi ta mới đến, cái gì cũng không hiểu.” Ôn Lương Ngọc nói.
Ôn Lương Ngọc trong mắt Giả Thành Thực lập tức trở thành thánh mẫu, vẫn là mỹ nhân phân rõ phải trái, vẫn là mỹ nhân tâm địa thiện lương! Mỹ nhân a…… Mắt Giả Thành Thực sáng như sao.
“Ta nói, tướng công, ngươi đã quên. Người này phá hỏng nóc nhà của chúng ta, ngươi đánh hắn chết thì ai đền a!” Ôn Lương Ngọc nói, “Ta thấy để hắn làm việc cho chúng ta, hoàn tiền sửa chữa nóc nhà!”
“Lão bà, cũng là ngươi thông minh, ngươi xem, ta quá tức giận nên quên mất chuyện này!” Lý Hiểu Nhạc vỗ đùi, kéo Giả Thành Thực, “Từ mai trở đi, ngươi chăm chỉ làm việc cho ta! Lão bà, nói với Vú Trương, đã có Giả tiên sinh, để ngựa, Vượng Tài và hạ nhân nghỉ ngơi một chút, Cổ tiên sinh nên vì mọi người mà cố gắng!”
Thánh mẫu a, Phật tổ a! Ta muốn về nhà! Giả Thành Thực làm lụng vất vả quá độ, rốt cục cảm nhận được cái gì là địa chủ ác bá, cái gì là quỷ keo kiệt. Lý Hiểu Nhạc có đủ cả hai ưu điểm này, đúng là nhân tài phi thường hiếm có!
“Lý lão gia, chúng ta thương lượng một chút, ta có phương pháp làm giàu rất nhanh, ngươi muốn hay không? Có thể trả hết tiền ta nợ ngươi.” Giả Thành Thực nói.
“Phương pháp gì?”
“Nhà của ngươi có thanh lâu? Ta có thể giúp các ngươi tổ chức cuộc thi chọn người đẹp nhất, dạy nữ tử thanh lâu rất nhiều ca khúc.” Giả Thành Thực nghĩ đến tiểu thuyết xuyên qua trước kia, hầu như đều có cách làm giàu như vậy.
“Ngươi bị bệnh sao, hàng năm chúng ta đều tổ chức thi triển tài nghệ, bình chọn hoa khôi. Hơn nữa còn có người chuyên sáng tác nhạc, bằng ngươi, ngay cả vương triều chúng ta ngươi cũng không biết, còn muốn sáng tác?” Lý Hiểu Nhạc nói.
“Ta có thể trợ giúp tửu lâu nấu ăn, cam đoan các ngươi chưa từng nếm qua.” Giả Thành Thực lại nói một phương pháp làm giàu khác.
“Người không biết nhóm lửa cũng biết nấu cơm? Ngươi từng động vào chảo chưa?” Lý Hiểu Nhạc khinh bỉ nói ,“Trình độ của ngươi còn không bằng ta.”
“Ta giúp ngươi buôn bán, chúng ta có thể tổ chức đấu giá!”
“Năm nào chúng ta cũng tổ chức đấu giá, cái này còn cần ngươi làm ư?”
“Ta có thể cùng phu nhân tham thảo y thuật, y học của tương lai vô cùng tiên tiến.”
Lý Hiểu Nhạc vừa nghe, lập tức xanh mặt: “Xú tiểu tử, dám ngó đến lão bà ta, ta cho ngươi gáy một lần nữa, cho ngươi làm gà trống cả đời.”
“Giả Thành Thực, ta hỏi ngươi, thế giới tương lai có thể làm ra Đả Minh hoàn không? Có thể làm ra Nhất Kiến Chung Tình phấn không?” Ôn Lương Ngọc hỏi. Giả Thành Thực vừa nghe, lập tức gục đầu xuống.
“Xem ra, cái mà người tương lai các ngươi gọi là khoa học, cũng chỉ như thế.” Ôn Lương Ngọc nói.
Bị xem thường, mình thật vô dụng, ô……
“Nếu không, ta làm binh thư cho các ngươi.” Giả Thành Thực có thuộc một vài đoạn binh pháp.
Nhi tử của Lý Hiểu Nhạc nói: “Ngươi thực ngốc, chút binh pháp ấy sao so được với binh pháp của chúng ta.”
“Nếu không, ta làm hỏa dược.” Giả Thành Thực nói.
“Không cần, Giả Thành Thực, lễ mừng năm mới chúng ta đều xem pháo hoa.” Lý Hiểu Nhạc tiếp tục đả kích hắn.
Giả Thành Thực vừa nghe, cổ nhân thông minh như vậy, ta đúng là anh hùng không đất dụng võ. Không được, không thể khiến tộc xuyên qua mất mặt, làm sao bây giờ, Giả Thành Thực vắt óc suy nghĩ.
“Ta còn một chiêu cuối cùng.” Giả Thành Thực khẳng định nói, “Chiêu này các ngươi không có, ta biết nói ngoại ngữ! Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật, ta đều phiên dịch được.”
“Ngươi biết nói tiếng ngoại quốc, chứng minh ngươi là người ngoại quốc, nghe nói Thanh Long vương phủ có một hàng bán buôn muốn đến ngoại quốc, đưa cho quốc vương ngoại quốc, ngươi có thể phiên dịch.” Ôn Lương Ngọc nói.
Anh hùng rốt cục có đất dụng võ, ha ha ha ha……
Giả Thành Thực rời đi thật lâu, lâu tới mức nhìn nóc nhà đã được sửa lại nhớ tới hắn.
“Không biết Giả Thành Thực thế nào, hiện giờ ở ngoại quốc sống được không.”
Ôn Lương Ngọc nói: “Hắn biết nhiều ngôn ngữ như vậy, chắc chắn cuộc sống vô cùng tốt.”
Lúc này, Giả Thành Thực đang ở trong sa mạc với một đám người ngoại quốc, khoa tay múa chân hỏi nguồn nước.
“Mẹ kiếp, Lý Hiểu Nhạc, lão tử vừa đến thì bị ngươi chơi đểu, con mẹ nó ngươi không nói cho ta biết người ngoại quốc nói tiếng Ả rập, một câu ta cũng nghe không hiểu!”
/51
|