Quân Hôn Chớp Nhoáng full Hoàn 1

Chương 120 - Niềm Hạnh Phúc Bất Ngờ Từ Ông Xã (2)

/451


Câu “tăng ca” của Giang Hạo làm cô vừa vui vừa buồn, vui là vì cuối cùng anh cũng không bỏ cô lại để dành sự quan tâm cho Tiểu Thiên Ái nữa. Buồn là vì, bây giờ anh lấy lí do này để từ chối Tiểu Thiên Ái, không biết liệu có một ngày anh sẽ lấy lí do đó để đối phó với cô hay không.

Ánh nhìn của cô làm Giang Hạo bồn chồn hết cả người: “Sao vậy? Mặt anh có chữ à?” Kiều Tâm Duy nghiêm túc nói: “Ừ, trên đó viết bốn chữ Anh đang tăng cao rất lớn.” Một giây sau, Giang Hạo quýnh lên, đang định giải thích thì Kiều Tâm Duy đã làm một cái mặt quỷ nói: “Ai da, anh lo chú ý lái xe, đừng nói nhảm nữa.”

“...” Anh lại cứng họng.

Xe đi thêm một quãng nữa, Kiều Tâm Duy vẫn đang mơ màng chợp mắt. Không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy ánh đèn hai bên đường đã sáng hẳn lên, cuối cùng xe cũng ngừng lại. Cô dụi dụi mắt để nhìn xem rốt cuộc đây là đâu: “Woww...” Cô ngạc nhiên thốt lên đầy ngưỡng mộ, không gian trước mắt khiến cô tạm quên đi cơn đói bụng. Cô mở cửa xe chạy ào xuống đường, sung sướng giống như một chú chim bé nhỏ đang giương cánh chao lượn tự do trên bầu trời.

Trước mặt cô, nói chính xác hơn là một con phố rộng lớn dành riêng cho người đi bộ, điểm đặc biệt ở đây là hình ảnh không gian thực tế bốn chiều, hiệu ứng ánh sáng và hình ảnh được kết hợp với nhau rất hiệu quả.

Lá ngô đồng màu vàng ánh kim nhảy múa giữa không trung, Kiều Tâm Duy đưa tay lên, dường như có thể hứng phiến lá đang rơi ấy vào giữa lòng bàn tay mình vậy. Chỉ trong một giây, không gian thay đổi, cô rơi vào giữa vũ trụ cùng với những vì sao vây quanh, cảm giác lúc đó thật sự rất kỳ diệu. Bỗng nhiên, một giai điệu trữ tình sâu lắng vang lên, hiệu ứng biến thành khung cảnh lúc cô và Giang Hạo kết hôn. Cô kinh ngạc đến nỗi che miệng lại, chăm chú nhìn tất cả hình ảnh, mắt không dám chớp dù chỉ một cái vì sợ sẽ bỏ lỡ bất cứ điều gì.

Trong ký ức, đó là một lễ cưới tràn ngập sự bối rối và vội vàng, đón dâu theo nghi thức truyền thống nhưng tối giản hết những nghi thức rườm rà, thậm chí còn kém chút nữa bị hủy cả tiệc tối. Cô không thể nói rằng mình hài lòng hay bất mãn, bởi vì trong vai trò là một cô dâu, cô hầu như không mấy để bụng.

Mà ngay lúc này, đám cưới trong video giống như khung cảnh trong mơ, hoa tươi màu trắng rợp kín sân khấu, váy cưới đẹp đẽ thanh lịch nhã nhặn, từng chi tiết nhỏ trong cách trang trí, hay là chi tiết lớn như bãi cỏ xanh ngắt đều được quay rất lãng mạn và ấm áp.

Giang Hạo cũng đang chìm trong bao cảm xúc khó tả, xem lại những hình ảnh quen thuộc đó, đầu anh gợi lên toàn bộ quá trình từ khi quen nhau cho đến lúc kết hôn, từ lạ lẫm đến khi quen thuộc, từ chiều chuộng cho đến bao dung, thật sự không thể nói rõ ràng chỉ bằng một hai câu. Anh chầm chậm đi đến, khi video chiếu đến cảnh hai người đọc lời thề ước, anh nắm lấy tay cô.

Gương mặt Kiều Tâm Duy đã nhòe đi vì nước mắt, cuối cùng cũng có một lần trong đời, không phải vì đau thương, không phải vì nhói lòng mà cô phải rơi nước mắt: “Nhìn anh kìa, kết hôn mà mặt mày nghiêm túc như vậy, không thể cười một cái à?”

Giang Hạo giải thích cho bản thân: “Anh đang hồi hộp, không phải nghiêm túc.”

Hai người tay trong tay cùng xem video, lúc này, cô mới nhận ra khu vực dành riêng cho người đi bộ chỉ có họ mà thôi: “Sao anh không nói trước cho em biết? Đột ngột như vậy... là hạnh phúc bất ngờ dành cho em đúng không?”

“Ừ, nói trước thì còn gì hạnh phúc nữa, thích không?”

Kiều Tâm Duy cong cong khóe mắt, cô nở nụ cười từ tận sâu đáy lòng: “Thích, rất thích, sao anh có thể nghĩ ra được chiêu này vậy?” Cô thật sự cảm động, Giang Hạo chính là một lão già cổ hủ ngay cả nói một câu ngon ngọt cũng không biết, thế mà có thể bày ra trò này, hôm nay đúng là một ngày bất ngờ đầy hạnh phúc.

Giang Hạo ngượng ngùng thú thật: “Video được công ty tổ chức đám cưới chỉnh sửa, họ vừa gửi cho anh mấy ngày trước. Anh thấy hơi xấu hổ nên không dám đưa cho em, khu vực này dành riêng cho người đi bộ, được một người bạn của anh phụ trách nhưng chưa chính thức khánh thành, chỉ đang trong giai đoạn thử nghiệm. Nhân lúc mọi người chưa tụ tập đến đây, anh dẫn em đi xem trước.” Kiều Tâm Duy nghĩ mãi vẫn không cảm thấy thoải mái chút nào: “Vậy em chỉ là vật thí nghiệm thôi chứ gì?”

“Ừ, có thể nói như vậy. Xem ra hiệu quả rất tốt, sáng kiến của thằng nhóc đó cũng khá.”

“Anh... muốn ăn đòn hả!” Giang Hạo bỏ chạy, cô đuổi theo ngay: “Đứng lại, đừng tưởng chân dài thì em không đuổi kịp... Anh, anh đừng để em bắt được...”

Lúc này, cả đường dành riêng cho người đi bộ biến thành khu rừng hoa anh đào, những đóa hoa anh đào màu trắng nở rộ, từng cánh hoa rơi xuống chầm chậm, bầu không khí cực kì lãng mạn. Trời vào xuân, dù thời tiết vẫn chưa ấm hẳn lên, nhưng trong những tiệm quần áo dành cho phái nữ vẫn gợi lên không khí mùa xuân dạt dào. Mô hình người mẫu trong tủ kính được diện những bộ cánh vừa bắt mắt vừa trẻ trung, càng kích thích sự mua sắm của phụ nữ.

Kiều Tâm Duy kéo tay Giang Hạo thoải mái bước vào một cửa hàng, cô cười nói: “Đừng nói là bởi vì bài báo hôm nay, nên anh mới hào phóng với em như vậy nhé?”

“Có khi nào anh hẹp hòi với em không?” Giang Hạo hỏi ngược lại, nhưng không hề phủ nhận điều cô nói. Anh bắt đầu quan tâm đến cảm xúc của cô, cũng bắt đầu để ý đến từng suy nghĩ của cô. “Được rồi, em đùa thôi, hôm nay anh không bỏ rơi em vì cô ấy, em đã cảm thấy vui vẻ lắm rồi.”

Lòng Giang Hạo khẽ rung lên, anh bỗng nhiên cầm chặt tay cô và nói: “Trước đây là anh không đúng, sau này anh sẽ không bỏ rơi em nữa, dù có việc gì cũng sẽ thông báo trước với em một tiếng.”

“Được, đây là anh nói đó nha. Vậy hôm nay em muốn mua gì thì mua cái đó phải không?” “Ừ, em thích thì cứ mua.”

Kiều Tâm Duy lại ngốc nghếch kéo tay anh cười nói: “Quá tuyệt vời, sung sướng làm sao?

Hai người cùng nhau bước vào một cửa hàng thời trang nữ, cô liếc thử giá trên mác, đắt đến rung người. Một cái váy kiểu cơ bản có giá niêm yết là hai vạn, đây không phải mức giá mà tầng lớp bình dân có thể chi nổi, cô nhanh chóng kéo Giang Hạo ra ngoài.

“Sao thế? Tiệm này trồng được đấy chứ.” “Đắt muốn chết, không mua nổi.” Giang Hạo dừng lại một lúc: “Anh trả mà.”

“Anh bỏ tiền ra nhưng em đau lòng, tốn hai vạn mua một bộ quần áo, em sợ mình chẳng dám mặc mất.”

“Bộ quần áo hai vạn, so với bộ quần áo giá hai trăm em mua hoàn toàn không giống nhau, tin anh đi.” Giang Hạo cố chấp kéo cô quay lại cửa hàng, trước đây anh cảm thấy phong cách ăn mặc của cô có vấn đề, bây giờ phải cố gắng bồi dưỡng lại gu thẩm mỹ mới được. Thậm chí anh còn nói: “Trước đây em là Kiều Tâm Duy, chỉ cần lịch sự thoải mái dễ chịu là được, nhưng bây giờ em là vợ anh, ngoài việc phải lịch sự dễ chịu, em phải sang trọng hào phóng nữa, hiểu không?” Kiều Tâm Duy rầu rĩ nói: “Đi làm thì em mặc quần áo công sở, cuối tuần ở nhà mặc áo thun, em thấy không có gì mất mặt cả, mua bộ đổ hai vạn về treo lên ngắm hả?”

“Sau này anh sẽ thường xuyên dẫn em ra ngoài, ăn mặc lịch thiệp là một cách tôn trọng người khác. Nhìn tủ quần áo của em xem, còn không nhiều bằng anh, trong khi anh mặc đồng phục quân đội cả ngày đấy.”

“...” Cô quệt miệng, hờn dỗi nói: “Thì ra anh sợ em làm anh mất mặt.” Giang Hạo ôm chặt lấy eo cô, nửa thì như an ủi, nửa thì cảnh cáo nói: “Ăn mặc đẹp đẽ ra ngoài sẽ giúp anh hãnh diện với người ta, ở nhà em không mặc thì càng tốt, càng dễ dàng hơn.” Nghe xong, Kiều Tâm Duy bật cười khùng khục: “Anh là đồ lưu manh, chỉ mỗi anh mới dám nói như vậy.”

“Vậy em muốn anh nói gì, đây là sự thật mà... Đi thôi, để anh giúp em chọn, mắt thẩm mĩ của em đúng là quá tệ.” Nói đoạn, anh đi vào cửa hàng xem một vòng: “Cái này, cái này, và bộ này nữa, vào trong thử đi.”

Trong phòng thử đồ, Kiều Tâm Duy lấy mác lên xem thử, trời đất, bộ này còn đắt hơn cả bộ kia nữa. Hai tháng tiền lương của cô chỉ gần đủ để mua một bộ quần áo được treo ở đây, lòng cô rỉ máu. Nhưng mà, đúng là đồ giá hai vạn khác hoàn toàn với đồ hai trăm đồng. Chất vải tốt, form đẹp, kiểu dáng thời trang, mỗi lần mặc thử một bộ đi ra ngoài, Giang Hạo đều nói được. Ngay cả một người đàn ông vừa bắt bẻ vừa độc miệng như anh cũng nói ổn, vậy thì chắc chắn là rất đẹp. “Mua hết, quẹt thẻ”. “Khoan khoan đã.” Sao lại mua hết chứ, nửa năm tiền lương cộng thêm tiền thưởng đều mất ráo hết rồi, cô hớt hải tìm lý do cản lại: “Mới cửa hàng đầu tiên thôi mà, em còn muốn đi dạo thêm nữa. Mới đi một chút mà mua nhiều như thế sao mua tiếp được chứ?”

Giang Hạo vẫn đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Nếu thích nữa thì cứ mua.” “...” Kiều Tâm Duy đau đớn: “Nào dám đi dạo nữa chứ. Đại Thủ trưởng Giang tiêu một số tiền lớn như thế, ngài không đau nhưng tim em đau lắm.”

Giang Hạo nhéo má cô, cười sung sướng: “Anh sẽ kiếm tiền, anh rất vui lòng khi mua đồ cho em, em đừng đau lòng.” Về mặt sắm sửa vật chất, anh sẽ không bao giờ hà tiện. Nhưng vợ của anh tiết kiệm, điều này cũng tốt. Anh lại nói. “Đưa cho em thẻ thì em không bao giờ tiêu một đồng nào. Em sợ anh đòi nợ em hay là sao vậy?”

“Em có tiền lương của mình mà, đủ cho em tiêu rồi.” Khi hai người đang nói chuyện, nhân viên của cửa hàng đã đóng gói sản phẩm rất kĩ càng. Tốc độ rất nhanh. Giang Hạo cầm túi và nói ngay: “Đi, đi tiệm tiếp theo.”

Lúc ra khỏi cửa hàng thì đồng hồ đã chỉ mười giờ tối, nhưng cuộc sống về đêm của thành phố chỉ mới bắt đầu. Những ánh đèn nê ông lấp lánh thông báo một buổi tối ngập trong vàng son. Đêm tối có thể che giấu rất nhiều thứ, hoặc là những bức tường dơ dáy bẩn thỉu nằm im thin thít trong một xó xỉnh nào đó, hoặc là những phần tử xấu xa hỗn tạp ngoài rìa xã hội và luật pháp.

cả hai tay Giang Hạo đều cầm vài túi giấy, có quần áo, giày dép, đồ trang điểm và một vài thứ khác. Anh cười đen tối, nói: “Lát nữa về em thử bộ nội y đó ngay nhé.”

“Thử cái gì mà thử, nội y đều giống nhau cả.”

“Anh chọn thì không giống, em phải thử.”

Kiều Tâm Duy lườm anh, người đàn ông này đúng là mặt dày, không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì.

Bỗng điện thoại vang lên, Giang Hạo dùng ánh mắt ra hiệu: “Là tin nhắn, em xem thử, anh không rảnh tay.”

“Lỡ đầu là Tiêu Thiên Ái thì sao?”

“Là cô ấy thì sao, em cứ đọc đi.”

“Ừ.” Kiều Tâm Duy mò tìm điện thoại, không nhịn được cười, cô thích cách cư xử thẳng thắn của anh. Tin nhắn không phải của Tiêu Thiên Ái, mà là ngân hàng gửi đến. Cô thở dài, cười nói: “Là quảng cáo của ngân hàng, em đoán là thấy anh tiêu tiền nhiều quá nên nhanh chóng gửi quảng cáo đến cậu con rùa vàng, ha ha... Ông xã à, hôm nay chúng ta tiêu bao nhiêu tiền thế?” Vừa nói, tay cô vừa trượt xuống, hai vạn ba vạn là số tiền chi tiêu hôm nay, còn có một hóa đơn mười hai vạn nữa.

Khoan, mười hai vạn? Cô dí sát mặt để nhìn cho rõ, đúng vậy, là mười hai vạn, nhưng không phải chi tiêu của ngày hôm nay.

Giang Hạo thấy cô không nói thêm câu nào nữa, anh quay lại tò mò hỏi: “Sao thế? Thấy bí mật gì à? Cho anh xem với.”

Kiều Tâm Duy quệt miệng, tiện thể giơ di động lên trước mặt anh: “Bộ lễ phục dạ hội anh mua cho Tiêu Thiên Ái, giá là mười hai vạn?” Thắc mắc tại sao hôm nay anh hào phóng như vậy, thì ra còn hào phóng với người khác hơn. Mười hai vạn đó, tống tiền lương một năm của cô còn không nhiều được như thế.

Giang Hạo thở dài liên tục: “Đó là vì anh nợ cô ấy, giá trị của một đôi chân không phải chỉ mười hai vạn như thế.” Kiều Duy không có lời nào để nói, cô cười nhạt hỏi: “Như vậy theo ý anh, giá trị của một đôi chân là bao nhiêu tiền?”

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc... Em đừng có cố tình gây sự, lên xe về nhà thôi.” “Em không cố tình gây sự. Chỉ là em đang nghĩ, nếu cứ không trả xong món nợ này, phải chăng cô ta gọi là anh phải có mặt đúng không?”

/451

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status