Quân Hôn Chớp Nhoáng full Hoàn 1

Chương 169 - Trấn Nhỏ Ở Giang Nam

/451


Giang Hạo mới đi từ trên cầu bước xuống, anh mang theo rất nhiều thứ, còn có hành lý của họ, làm sao chạy lại Kiều Tâm Duy hai tay trống không có chứ. Tuy nhiên, anh không hề phàn nàn chút nào, thấy bà ngoại, anh cười tươi như I hoa: “Chào bà ngoại, cháu là Giang Hạo.”

“Ai, chào cháu. Ai u trông thằng bé khá đấy chứ.” Bà cười cong miệng, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay của Kiều Tâm Duy và nói: “Ánh mắt của con bé này tốt thật... Giang Hạo, con bé này hơi lơ là cẩu thả, nhưng nó chắc chắn là đứa trẻ tốt bụng, cháu không cưới nhầm người đâu.”

Kiều Tâm Duy thẹn thùng đỏ mặt nói: “Bà ngoại, cháu không tốt chỗ nào chứ, cháu cẩn thận lắm đấy.”

“Nhìn xem nhìn xem, mới nói vài câu đã nóng nảy. Cái tính của cháu bộp chộp quá đấy, nhìn Giang Hạo này, trưởng thành bình tĩnh hơn cháu bao nhiêu, cháu đừng có ức hiếp thằng bé đấy.”

“Sao cháu dám ức hiếp anh ấy chứ, bà ngoại đừng có khen nữa, anh ấy sẽ đắc ý đấy.” Hai bà cháu vừa gặp nhau đã trò chuyện với nhau không dứt, trông thân mật vô cùng, Giang Hạo không cắt ngang, dù anh đã vã mồ hôi đầm đìa.

Bà ngoại vội nói: “Quên mất, trời nắng thế này đừng có đứng ở ngoài, đi nào, về nhà rồi nói... Cháu này, giúp chồng cầm đồ đạc đi chứ.”

Còn cách nhà bà ngoại một quãng đường ngắn nữa, bà vừa đi vừa nói: “Mùa mai vàng vừa hết, thời tiết từ hôm nay sẽ càng nóng hơn, sao cháu không nói trước hai ngày, bà dọn dẹp phòng cho hai đứa, với cả ôm chăn màn ga giường đi phơi nắng. Hôm qua cháu mới bảo, làm bà vội vội vàng vàng, phòng chưa kịp dọn sạch sẽ, không biết chồng cháu có ở quen không?”

“Anh ấy sao cũng được mà.”

Bà ngoại nắm tay Kiều Tâm Duy, nói nhỏ: “Da thịt mấy đứa trẻ ở thành phố thường mỏng manh lắm, bà sợ không chu đáo, sau này chồng cháu sẽ không đối xử tốt với cháu.” Kiều Tâm Duy bật cười nói: “Không sao đâu ạ, anh ấy là quân nhân, có thể chịu được khổ cực.” Nghe thấy thế, bà ngoại vui sướng nói: “Chịu khổ được thì tốt, cháu của bà thật có phúc.”

“Ha ha, bà ngoại có khỏe không?” “Tốt lắm, không bệnh không đau, bà có thể sống thêm vài năm nữa. Bà còn chờ mấy đứa cháu sinh em bé để chúng nó gọi bà cố mà.”

Hai bà cháu vừa nói vừa cười bước từng bước, bốn năm năm không gặp, hai bà cháu thân mật vô cùng. Giang Hạo cầm đồ đạc đi theo sau, có anh ở đây, không lý gì phải để phụ nữ mang vác đồ đạc. Hai bà cháu đi rất chậm, anh lặng lẽ theo sau hai người, tiện thể ngắm nhìn cảnh vật trên đường đi, dù khu phố này rất nhỏ nhưng không hề thiểu những thứ trông rất kì lạ.

Giang Nam là vùng sông nước nên nhà cửa đều xây dọc theo bờ sông, những mái hiên cong cong xuất hiện ở khắp mọi nơi. Ai đi dạo quanh bờ sông, dù trời mưa cũng không cần dùng ô. Trên đường đi, họ bắt gặp vài đoàn khách đi du lịch, bà ngoại vẫn vừa đi vừa nói: “Mấy năm gần đây, Chính phủ tổ chức du lịch ở khu nhà chúng ta. Nhà cổ rất đắt đỏ, được miễn phí sửa chữa những chỗ hư hỏng. Lâu lâu còn có công nhân đến trông nom và giữ gìn nữa.” Bà hào hứng giới thiệu với Giang Hạo: “Cháu rể, sau khi cất đồ đạc xong, cháu nghỉ ngơi một lát, sau đó để Tâm Duy dẫn cháu đi dạo quanh đây.”

“Dạ vâng, bà ngoại.”

Bà ngoại nói nhỏ vào tai Tâm Duy: “Trông thằng bé hiền lành lắm, không tệ... Ừ, càng nhìn càng thấy ưng ý, ngay thẳng, đường hoàng.” Giang Hạo tỏ vẻ thắc mắc, anh biết hai bà cháu đang bàn luận về mình, nhưng anh không định chen ngang vào hỏi, chỉ biết cười gượng.

Kiều Tâm Duy che miệng cười, ánh nắng sáng sủa ở đây chiếu thẳng vào đáy lòng cô.

Từ ngõ nhỏ đi khoảng thêm mười phút là đến nhà bà ngoại, cửa chính không lớn, hai người đứng chung trước cửa đã cảm thấy hơi chật chội, những cửa vừa mở ra, Giang Hạo cảm thấy hơi kinh ngạc. Bên trong có phòng khách, có sân lớn, còn có phòng ở, không khác gì Tứ hợp viện ở thủ đô.

Kiều Tâm Duy nhảy vào trong, mắt cô sáng ngời: “Wow, vườn xây lại đẹp quá, bà ngoại, cây hoa quế mới trồng phải không ạ, quá tuyệt vời, wow, vườn hoa đẹp quá!” Bà ngoại mừng khấp khởi nói: “Ừ, chỉ là cửa chính chưa sửa được, muốn mở cửa chính rộng ra thì phải đập tường, họ không dám đụng vào, vẫn đang nghĩ cách khác. Chờ cửa chính xây xong, nhà của bà chính là một khu tham quan, thu vé vào cửa mới được vào đấy.” “A?” Niềm vui nhường chỗ cho sự kinh ngạc: “Bà ngoại, căn nhà cổ của mình... là của Chính phủ rồi à?”

Bà ngoại cười cười: “Con bé ngốc này, không phải cho không, các căn nhà ở Thủy Bắc đều bị Chính phủ thu lại. Bà đưa ra điều kiện là phải để bà ở lại đây, bà muốn ở đây cả đời, bà không muốn dành vài năm còn lại trên đời để làm quen với chỗ ở mới. Đợi đến lúc nhiều người đến đây tham quan, bà phải ở lại trông nom nhà mình chứ... Giang Hạo, mau mau, đặt đồ xuống đi cháu, chắc cháu cầm mệt rồi.”

Bà ngoại nói không chuẩn bị gì trong nhà hẳn là lời khách sáo, nhà cửa đã được chuẩn bị xong xuôi tất tần tật, chỉ cho hai người đến thôi. “Sao nhiều đồ vậy cháu, hai đứa đến là bà vui rồi, không cần đem nhiều quà cáp thế này, chỉ tổ chiếm chỗ thôi.” “Bà ngoại, đây là đồ cháu hiếu kính bà, anh ấy dám tay không đến thì cháu cũng không cho đâu.”

“Được rồi, hai đứa nghỉ ngơi trước đi, là gian phòng trước đây của mẹ cháu đấy. Thiếu cái gì thì cứ đi mua, bà đến nhà ông Mã ở sát vách. Trưa nay ăn cơm ở cửa hàng của ông Mã, các cháu sắp xếp xong xuôi thì qua đấy.”

“Ai, vâng ạ.”

Bà ngoại lại ra ngoài, Kiều Tâm Duy dẫn Giang Hạo về phòng. Chuyện này về thật may mắn, phòng cũ sửa lại còn sạch sẽ hơn những căn phòng ở nhà nghỉ. Bức tường đen đúa che kín mạng nhện trước đây được thay bằng một một chiếc đèn khắc hoa cổ kính, trong bầu không khí rất mới lạ.

Gian phòng vẫn y hệt như trước, nhưng sau đợt sửa sang lại đó trong phòng có nhiều bụi bặm hơn. Trên giường trải chiếu trúc mát mẻ, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy kênh đào. Ngay cả Giang Hạo cũng nhịn không được mà khen: “Sao em không nói sớm là nhà bà ngoại thoải mái như vậy, chúng ta nên về đây sớm.” Anh cầm mảnh giấy được đặt trên bàn, trên đó viết tài khoản và mật khẩu wifi, anh ngạc nhiên nói: “Ha ha, chỗ này cũng có wifi à, quá hiện đại.”

Anh cởi giày ngả lưng xuống chiếu trúc, đã ngủ quên trên tấm phản ở quân doanh, nên ngủ trên chiếc giường gỗ này cũng không cảm thấy lạ lẫm gì cả. “Mệt không, đến nghỉ ngơi một lát đã.” Kiều Tâm Duy đi đến, gối lên cánh tay anh nói: “Giang Hạo, năm nào chúng ta cũng đến thăm bà ngoại được không?” “Ừ, bà ngoại đã lớn tuổi, hẳn nên thế” Anh dịu dàng hôn lên trán cô một cái: “Bà ngoại luôn ở một mình như vậy à?”

“Ừ, bà không muốn rời Thủy Bắc. Trước đây khu này không tốt như vậy đâu, giao thông bất tiện, nhà cửa cũ kĩ, hư hỏng chỗ nào cũng phải tự mình sửa. Ven sông không khí ẩm ướt, mưa xuống một cái là nước dâng lên ngập phòng, cậu và mẹ em đều đến khuyên bà nhiều lần, nhưng làm gì bà cũng không chịu đi.”

Giang Hạo nằm đè lên người cô, anh cảm thán nói: “Chỗ này là nơi chứa đựng kí ức của bà, sao bà có thể bỏ đi được?”

“Giữa ban ngày mà anh định làm gì? A, người toàn mồ hôi, hôi muốn chết, tránh ra.”

Giang Hạo nói: “Hôi? Đây gọi là mùi vị của đàn ông.” Anh nằm đè lên cố, lặp đi lặp lại nói: “Mùi vị đàn ông, mùi vị của đàn ông đấy, em hiểu không?”

Kiều Tâm Duy đẩy ngực anh, cô bị ép đến không thở nổi: “Khụ khụ khụ, nặng quá, tránh ra, sắp đè em dẹp lép rồi này.”

“Dẹp lép hả? Để anh kiểm tra một chút.” “Lưu manh, anh đừng có sờ em.”

“Ha ha, anh chỉ muốn nhìn xem có bị dẹp lép hay không, ừ, hình như có hơi lép rồi này.”

“Đáng ghét, tránh ra.”

Về đêm, trời dần bớt hanh nóng, gió thổi qua mát mẻ biết bao nhiêu. Kiều Tâm Duy dẫn Giang Hạo dạo quanh khắp Thủy Bắc, rất nhiều chỗ đã sửa lại và được đổi thành khu tham quan. Ngay cả Kiều Tâm Duy cũng không nhận ra, đi lòng vòng một hồi cô đành thốt lên: “Anh tự xem đi, em cũng không biết nữa rồi.”

Thời tiết se lạnh, nhưng Thủy Bắc náo nhiệt hơn rất nhiều, đặc biệt là khu quảng trường bên dưới cầu Trường Kiều đã trở thành nơi yêu thích của các bác gái. “Em là đám mây đẹp nhất trong chân trời của anh, anh khao khát giữ em lại, giữ lại...”

Giai điệu quen thuộc vang lên, đó là đoạn nhạc thần thánh ở mọi quảng trường.

Sau khi đi dạo rất lâu, hai người dựa vào nhau ngồi nghỉ ngơi trên bờ Mỹ Nhân, tâm trạng thư thái vô cùng. Đây chính là nơi có thể giúp đầu óc con người có thể bình tĩnh và thoải mái hơn. Giang Hạo nhìn Kiều Tâm Duy, vẻ lo lắng trên mặt cô rốt cuộc được thay bằng nụ cười. Cho đến hôm nay, anh mới thấy được nụ cười chân thật của cô, đẹp biết bao, quyến rũ biết bao. Anh ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, nhìn mặt sông yên tĩnh, anh lặng lẽ nói: “Xin lỗi, lúc nào cũng làm em uất ức.”

Kiều Tâm Duy thờ ở cười: “Đừng có nói hai từ đó nữa, việc anh cần làm không phải là nói với em hai từ này, mà là mau mau giải quyết người và cả vấn để làm em uất ức đi kìa.” Cô nói khá thẳng thừng, làm sao có thể không nở nụ cười bây giờ! Cô chỉ có thể dũng cảm đối mặt và đấu tranh với hoàn cảnh đầy mây mù đó, cô chỉ có thể im lặng chấp nhận những uất ức này.

Giang Hạo càng ôm chặt cô hơn, anh bảo đảm nói: “Sau khi phẫu thuật xong anh sẽ mặc kệ cô ấy.”

“Còn quá trình hồi phục chức năng thì sao? Cô ta bị bệnh, bị đau nhức tìm anh, anh có thể nhịn không đến gặp à?”

“Anh không phải bác sĩ, cô ấy bị bệnh, đau nhức thì tìm anh làm gì?”

“Tất nhiên bây giờ anh nói rất dễ dàng dứt khoát rồi, đợi đến lúc đó cô ta tìm, anh cũng chẳng dứt được.”

“Không đâu, anh đã nói mặc kệ thì chắc chắn sẽ mặc kệ.”

“Ừ... Không nói chuyện này nữa, em muốn ngồi im lặng một lát.” Kiều Tâm Duy hơi dựa về phía sau, cô ngã thẳng vào lồng ngực rắn chắc và nóng hổi của anh. Nếu như thời gian có thể dừng lại thì tốt biết bao, nếu có thể ở lại trấn nhỏ Giang Nam thoải mái và bình yên này thì tốt biết mấy.

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian yên tĩnh này, Giang Hạo lấy di động ra nhìn một cái, anh khó xử nhìn Kiều Tâm Duy. “Nhận đi, ngoài Tiểu Thiên Ái ra thì còn ai có thể gọi đến giờ này chứ.” Cô chúa ghét ánh mắt của anh bây giờ, trông vừa vô tội vừa có lỗi, nhưng không nhận cuộc gọi thì không được. Cô cảm thấy chẳng mấy chốc mình sẽ sụp đổ mất.

Giang Hạo dịch người và nhận cuộc gọi: “A lô, chuyện gì thế?”

“A Hạo, em chuyển về nhà rồi. Trong nhà không nhàm chán như ở bên đó, kéo đàn một lúc thì thấy thời gian trôi qua rất nhanh.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Gần đây em mới xem một chương trình dạy nấu ăn, ngứa tay nên muốn thử làm một chút. Em nhờ dì mua lò nướng, đợi làm xong em sẽ đem qua cho hai người nếm thử.”

“Không vội, chăm sóc mình cho tốt.”

“Không sao đâu, chỉ tốn chút thời gian mà thôi, không hề tốn chút sức nào. Trước đây chẳng phải em thường xuyên làm, anh rất thích ăn mà... Anh đang ở đâu?” “Anh và Tâm Duy về nhà bà ngoại, ra ngoài giải sầu một chút.” “A, được, vậy em không làm phiền nữa, bái bai.”

“Bái bai.”

Giang Hạo cúp máy, anh nhận ra sự khác lạ của Kiều Tâm Duy. Bây giờ cô không hề cảm thấy hứng thú với nội dung cuộc điện thoại của Tiểu Thiên Ái, cũng không hề đành hanh với anh như trước đây. Anh không biết điều này là tốt hay xấu, nhưng mà, nhìn cô dựa vào hàng rào bằng gỗ bên sông thẩn thờ, lòng anh đau âm ỉ.

/451

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status