Quân Hôn Chớp Nhoáng full Hoàn 1

Chương 272 - Chương 272

/451


Kiều Tâm Duy lườm anh rồi nói: Chân dung, nó tự thấy mình như vậy đấy Ai ngờ Tại Hi đang rửa tay trong phòng lại nói vọng ra: Con vẽ mẹ đó, con vẽ mẹ đó Cô chảy mồ hôi, sao lại là mẹ? Không phải chân dung tự họa à? Mẹ xấu thế à?Giang Hạo không nhịn được cười: Ha ha, xấu quá, nhưng vẽ không tệ, ít nhất còn có mặt mũi đó chứ Kiều Tâm Duy lườm anh, đen cũng bị anh nói thành trắng.Việc hỗ trợ lẫn nhau ngày càng hài hòa hơn khiến Giang Hạo cảm thấy ấm áp, nhìn cô dùng băng dính dán bốn góc của bức tranh, sau đó đứng lên bàn trà treo bức tranh của con trai vẽ lên tường với vẻ mặt thỏa mãn, ngay cả anh nhìn cũng thấy ngọt ngào. “Có cần anh giúp không?”

“Anh tránh ra.” Kiều Tâm Duy quay lại nói, sau đó mất trọng tâm nên bị hụt chân, cô hoảng hốt run lên, sau đó ngã về sau.

Giang Hào đưa tay ôm lấy hông để cô dựa vào lòng mình, nếu không phải anh chạy đến kịp thì cô đã ngã rồi. Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, nghe thấy nhịp2tim mạnh mẽ của anh, đương nhiên, cô cũng thấy nụ cười đắc ý trêu ngươi, cứ như đang nói, xem đi, nếu không có anh thì em đã ngã rồi, cứ mạnh mẽ như thế làm gì chứ?

Việc tiếp xúc da thịt làm Kiều Tâm Duy không thoải mái, cô thà ngã xuống đất còn hơn, cô nói to: “Thả tôi xuống!” Cô đỏ mặt, nhưng không phải do khoảng cách gần mà là vì khó chịu, người đàn ông này luôn giả ngu làm nũng, cô không có cách nào giải quyết được. Giang Hạo ôm cô xuống, cười nói: “Em vẫn luôn dễ đỏ mặt, đỏ mặt làm gì? Con cũng lớn vậy rồi, là vợ chồng già cả mà.” Kiều6Tâm Duy giận muốn chết, đẩy anh ra ngoài: “Anh mau cút đi, nhà tôi không chào đón anh, trừ nhà tôi thì anh thích đi đâu thì đi, được không?”

“Không được, anh chưa ăn cơm.”

Kiều Tâm Duy cố gắng đẩy anh, ban đầu anh còn phối hợp đi về phía cửa, đến khi tới cửa, anh dùng một tay giữ tường, sau đó đứng vững như núi làm cô đẩy mãi không được. Anh cười nói: “Ôi, dùng nhiều sức thật, mặt em đỏ rồi kìa.”

Có biết tốt xấu không vậy hả?

Tại Hi rửa tay xong thì ra ngoài, thấy hai người đẩy đẩy kéo kéo thì tò mò hỏi: “Mẹ, chứ không ăn với chúng ta ạ?”

“Có chứ.” Giang Hạo giành nói3trước: “Hi Bảo đói rồi phải không? Rửa tay xong thì ăn cơm thôi.” Anh vừa nói vừa đi về phía bàn ăn, Kiều Tâm Duy không ngăn được. “Ăn đi, chú đã nấu cả buổi đó, đùi gà mua từ sớm mới ngon thế đó.”

Tại Hi bò lên ghế, cầm đùi gà cắn một cái, sau đó cắn từng miếng nhỏ, chân nhỏ nhịp nhịp vì vui: “Ngon đó, ngon thật, quá ngon luôn!”

Kiều Tâm Duy giận, thằng nhóc này bị thu mua chỉ với một cái đùi gà, có thể chí khí hơn được không?

Tại Hi ăn thêm một bát cơm, đồ ăn ngon nên ăn cũng nhiều, nếu không phải bị mẹ ngăn thì bé đã ăn thêm rồi. “Hi Bảo9thích ăn thì để nó ăn nhiều một chút.” “Được rồi, Hi Bảo ăn nhiều sẽ bỏ ăn, bỏ ăn sẽ sốt, sốt là phải đi tiêm, nghiêm trọng còn phải truyền nước.” Tại Hi nghe xong thì bỏ đũa ngay, chu miệng buồn bã nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không ăn là được rồi.”

Giang Hạo cười dụ dỗ: “Hi Bảo, nghe mẹ cháu nói đi, tối nay chú làm tiếp cho cháu ăn nhé?” “Tối nay không cần nấu.” Kiều Tâm Duy ngắt lời: “Hi Bảo, tối nay mẹ dẫn con đi ăn tiệc buffet, con muốn ăn gì thì ăn cái đó.” “Oa, thật ạ? Mẹ, con yêu mẹ.” Tại Hi hôn gió, bé con rất biết cách nịnh cho4người lớn vui vẻ. Giang Hạo cũng vỗ tay theo Hi Bảo: “Oa, tốt quá, mẹ bao ạ?”

“Anh đừng làm nũng, buồn nôn lắm, không có phần của anh đâu. Đừng trách tôi không nhắc anh, mau đi tìm phòng đi, đỡ phải ngủ ngoài cửa nhà tối. Hi Bảo, ngoan, mau đi ngủ trưa, lát nữa mẹ gọi con dậy.”

“Yes, madam.”

Giang Hạo bật cười: “Còn biết chào vậy à? Em dạy nó hả?” Kiều Tâm Duy tức giận đáp: “Học theo phim cảnh sát đấy.” “Haha, bé con giỏi lắm, tối nay em ăn buffet ở đâu? Chỉ hai mẹ con thôi à?”

“Không nói cho anh biết.” Giang Hạo gật đầu: “Được, không nói cho anh thì không nói cho anh.”

“Anh đã tìm được khách sạn chưa? Tôi nói nghiêm túc đấy.” Giang Hạo cười gian xảo: “Không nói cho em biết.”

Chiều hôm đấy, Hồng Xuân Yến không đợi nổi, vé ăn tiệc đứng ở tòa nhà cao tầng Lâm Châu mất sáu mươi tám đồng một người đấy, ngày thường hiếm ai dám bỏ ra đi ăn. Cô ta gọi về nhà mấy lần hỏi xem có ai không đi không, còn dặn người nhà mang theo túi.

Kiều Tâm Duy không nói gì, cô chưa từng gặp cực phẩm như vậy bao giờ cả.

Ngay cả Mã Lệ Lệ cũng không nhìn nổi: “Xuân Yến, em mang túi theo làm gì? Một bữa tiệc thôi mà, đừng làm mấy chuyện mất mặt đó nữa.”

Hồng Xuân Yến khó chịu: “Chuyện mất mặt gì? Tiệc đứng là để mọi người ăn thoải mái còn gì, không ăn đủ vốn thì sao được?” “Với sức ăn của em là đủ đấy.”

“Nhưng con gái em ăn không đủ, còn cả con trai Tâm Duy nữa, ba đứa bé ăn được mấy đâu, em mang về cũng không thiệt đâu.”

Mã Lệ Lệ lắc đầu không nói nữa, bình thường khuyên thì nghe, nhưng mỗi lúc chiêm tiện nghi thì nói kiểu gì cũng không được. Hôm nay không có nhiều việc, Kiều Tâm Duy làm một mình là xong, cô còn lấy sách ra đọc nên chuyện thường thấy là mở máy ra nói chuyện nhảm. Sau đó Hồng Xuân Yến bắt đầu nói: “Ôi, chị Lệ Lệ, chị biết gì không? Chồng Tiểu Lưu phòng bên chơi gái ở ngoài bị cô ấy phát hiện đó.” Mã Lệ Lệ hóng hớt: “Thật hả? Chị chưa nghe tin này.” “Chị không thấy mắt cô ta sưng đỏ à? Ngay cả đi làm cũng không thèm chở em, chắc chắn là cãi nhau với chồng mình rồi.” “Ôi, em đừng nói bậy, vợ chồng cãi nhau bình thường mà, sao có thể nói chồng ra ngoài chơi gái chứ, đó là hai chuyện khác nhau.” Hồng Xuân Yên đảm bảo: “Không phải em nói bừa đâu, phòng bên nói đó, bảo cô gái kia gửi tin qua điện thoại chồng cô ấy, sau đó bị cô ấy phát hiện ra.” Mã Lệ Lệ cau mày, ánh mắt xuất hiện chút đau lòng, cô nhếch mày làm bộ như không có gì xảy ra: “Vậy à? Loại chồng như vậy hèn hạ quá, có vợ trong nhà rồi còn ra ngoài làm loạn, cô gái kia cũng bẩn thỉu nữa, mang bệnh về nhà.” “Hừ, cô ta khoe chồng cả ngày, nói gì mà chồng mua xe cho, chồng mua quần áo túi xách cho, em khinh, thiểu gì thì trả cái đó.” Hà Dĩ Tín nghe hai người bàn chuyện này thì đau đầu, anh cầm tài liệu đi khỏi phòng, dù sao cũng rảnh rỗi, đi đâu cũng được. Anh đã từng mang theo hoài bão lẫn nhiệt huyết thi vào biên chế thư viện theo ý ba mẹ, nhưng đến giờ mới biết công việc này chán đến mức nào. Lâm Châu là thành phố nhỏ yên bình, Hà Dĩ Tín cũng sống an ổn như vậy từ bé. Anh làm việc ba năm, mọi cảm xúc bị thời gian giết chết, muốn đi thì lo lắng, nhưng ở lại thì chẳng cam lòng chút nào. Buổi tối, ở sảnh lớn của tiệc buffet trong tòa nhà cao ốc Lâm Châu, Kiều Tâm Duy thấy cả nhà Hồng Xuân Yến đến thì đau lòng cho ví tiền của mình. Cô bị họ nhìn với ánh mắt sáng rực như đang giục cổ mau mua vé đi, họ muốn vào trong ăn.

Nhà Hồng Xuân Yến có bảy người, Mã Lệ Lệ hai người, cô và Tại Hi nữa là mười một người. Hà Dĩ Tín không đến, khoảng chừng hơn bảy trăm đồng. Tháng này có nghỉ rất dài, nửa tháng sau lại làm không cống. Bởi vì nghèo nên đau lòng, nhưng dù đau lòng thì cô cũng không nói gì được. Cả nhà Hồng Xuân Yến ăn toàn đồ biển, một bàn lớn đầy đĩa, hoàn toàn chẳng quan tâm xem có ăn hết không. Mã Lệ Lệ kéo chồng mình đi xa, ở với cái nhà đó mất mặt lắm.

Kiều Tâm Duy ngồi xuống nói với Tại Hi: “Hi Bảo, con thích ăn gì thì lấy cái đấy, đừng lấy nhiều, ăn xong thì lấy thêm, nếu lấy mà ăn không hết thì lãng phí lắm. Lãng phí thức ăn là sai, biết chưa?”

Tại Hi gật đầu: “Vâng, con biết, thích là được ăn phải không ạ?” “Ăn vừa phải thôi nhé.”

“Vâng, cái gì cũng vừa phải.”

“Đúng rồi, Hi Bảo ngoan lắm.” Chồng của Hồng Xuân Yến tên là Trần Hạ, là tài xế của Cục trưởng bộ tin tức của thành phố, tính cách kiêu ngạo, ngày thường hay ra ngoài với cấp trên nên gặp nhiều người có địa vị, bởi vậy nên cho là mình cao quý lắm. Tiền lương không cao nhưng có thu nhập đen, xem như là người có tiền. Khổ người của Trần Hạ ngang với Hồng Xuân Yến, thuộc dạng mập, tật xấu thích chiếm tiện nghi cũng y như nhau, nơi nào có mỡ thì đến, đúng kiểu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hèn gì lại về một nhà nhau.

Trần Hạ đang chuẩn bị ăn thì điện thoại vang lên, anh ta nhìn sang, chợt căng thẳng, muốn nghe nhưng lại không dám nghe.

Hồng Xuân Yển giục: “Ông xã, có phải Cục trưởng Trương gọi không? Còn chưa ăn mà.”

Trần Hạ gật đầu nghe máy: “Alo, à à, được, vậy chín giờ qua, ôi, được, sẽ đúng giờ ạ.” Hồng Xuân Yến: “Muộn rồi mà Cục trưởng Trương muốn ra ngoài à?” Trần Hạ cau mày, giọng điệu mang chút hưng phấn: “Đúng vậy, ông ấy muốn đến thành phố S, đêm nay anh không về, ăn xong thì đi.” Hồng Xuân Yến: “Nhìn anh kìa, tăng ca còn vui cái gì? Có được nhiều tiền hơn không?” “Có có có, ôi, đừng nói nữa, mau ăn đi.” Đúng lúc này, mắt của anh ta bị cái bàn toàn gái đẹp gần đó hấp dẫn, ánh mắt không phải si mê mà sợ hãi. Lúc nãy Tiểu Phỉ gọi cho anh ta, mà mấy người ở bàn kia là chị em của Tiểu Phỉ, sao họ lại ở đây?

/451

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status